Tang Thế Sinh Tồn

Chương 49: Trận chiến đại mãng xà [1]




Lâm Kiệt thấy Vương Dương đứng ở đối diện chỉ hướng sau lưng mình cảnh cáo, gã nghi hoặc, chợt đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ…sau lưng có cái gì? Thấy Vương Dương dáng vẻ sốt ruột, chắc là vật nguy hiểm rồi.

Chậm rãi ngoái đầu lại, Lâm Kiệt chỉ kịp thấy màu đỏ miệng rộng sau đó bị bóng tối bao trùm.

……………..

Vương Dương trơ mắt nhìn sau lưng Lâm Kiệt, một con rắn vừa to vừa dài từ hốc cây từ từ bò ra. Cái đầu to hình tam giác, hai mắt lớn cỡ bóng đèn, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi càng thêm vẻ hung dữ, mắt rắn xanh biếc tràn ngập dã tính, thỉnh thoảng từ trong miệng nó phun ra phân nhánh màu đỏ đầu lưỡi.

Thân thể nó chui ra nhưng không co lại một đống, mà vẫn không ngừng hướng ra ngoài kéo dài. Thân rắn dựng lên phân nửa ở không trung mấp máy, bụng có vảy màu trắng ánh sắc vàng, cọ xát một ít bùn đất dính vào vảy. Trên lưng rắn cũng có vảy to, là màu nâu và đen giao nhau hoa văn sắp hàng thành võng, này hoa văn, mắt, đầu, là loại rắn Vương Dương chưa bao giờ nghe qua chứ đừng nói gặp phải.

Chưa từng nghĩ tới, ở chỗ N đột nhiên toát ra một con rắn lớn như vậy, chưa từng thấy trong sách hoặc tivi. Không biết nên cảm thán bọn họ quá may mắn, có thể gặp loại đại mãng xà hi hữu hiếm thấy. Vẫn là đồng tình bọn họ xui xẻo, trong rừng rậm tùy tiện đi đều có thể gặp phải sinh vật to lớn như vậy.

Không đợi Vương Dương nghĩ càng nhiều, đại mãng xà vằn nâu đen đột nhiên công kích, đem ngoái đầu lại Lâm Kiệt ngậm trong miệng.

Lâm Kiệt từ vai tới đầu đều bị đại mãng xà ngậm trong miệng rộng.

“Chó chết! Đầu heo chắc! Đã bảo mau chạy đi mà!” Vương Dương đã lớn tiếng cảnh cáo Lâm Kiệt, còn khoa chân múa tay một phen, thế mà gã chỉ ngây ngốc nhìn, đây là không phải muốn chết sao?

Thấy đại mãng xà mấp máy thân thể muốn bò ra ngoài tiếp, đem toàn bộ thân thể chui ra để quấn quanh siết chết Lâm Kiệt. Vương Dương vội vàng rút đao xông lên.

Thừa dịp hiện tại nó còn chưa chui ra hết, cậu còn có khả năng cùng nó đối đầu. Chỉ có thể chờ mong bị con rắn ngậm trong miệng Lâm Kiệt nổi lên vận may, có thể chống cự đến khi cậu giết đại mãng xà.

Bước nhanh tới trước mặt đại mãng xà, Vương Dương càng cảm thán thiên nhiên kỳ diệu, có thể sinh ra sinh vật to lớn cỡ này. Thân thể mới chui ra một phần ba, dựng đứng lên đã cao hơn Vương Dương rất nhiều, thân thể cũng thô to hơn thân người, hèn chi ăn thịt người đối với nó đơn giản tựa như nuốt con chuột.

Cầm chắc thanh đao, Vương Dương dùng hết sức chém về phía cổ đại mãng xà. Không thể để nó nuốt hết Lâm Kiệt vào bụng, nếu thật sự như vậy, sẽ nhanh chóng bị dịch tiêu hóa có chất axit độ cao trong bụng con rắn ăn mòn.

Nhưng không nghĩ tới, khi Vương Dương chém đao vào thân thể đại mãng xà, tựa như chém vào tường đồng vách sắt, không chút phản ứng, còn làm cổ tay Vương Dương phản chấn run lên.

Cái vảy này? Cũng quá rắn chắc đi? Vương Dương không khỏi giật mình. Giờ phút này, đại mãng xà phát giác sự hiện diện của cậu, hạ thấp thân mình muốn cuốn lấy cậu.

Vương Dương vội lùi ra sau vài bước cùng đại mãng xà giữ một khoảng cách. Cậu ngẩng đầu, nhìn phân nửa thân mình ở ngoài miệng đại mãng xà không ngừng giãy dụa Lâm Kiệt. Phải nắm bắt thời gian! Nếu không mau, Lâm Kiệt chỉ cần ở trong miệng nó cũng sẽ ngộp thở mà chết? Đổi tay cầm đao, Vương Dương lắc lắc cái tay kia vì chém vào đại mãng xà mà tê rần, ánh mắt trầm trọng nhìn chằm chằm đại mãng xà, vọt tới nó.

Đáng tiếc lúc này đại mãng xà đã đem toàn bộ thân thể bò ra khỏi hốc cây. Con rắn vòng thành vòng tròn dựng đứng lên tựa như núi nhỏ, chiều dài của nó ít nhất hơn mười thước.

Cậu lại công kích vị trí bảy tấc của đại mãng xà, đều nói đánh rắn phải giập đầu, cách nói này, không thể thực hiện với đại mãng xà. Dùng sức chém đâm, đều không thể cắt qua thân thể như mặc giáp sắt của đại mãng xà, làm cách nào cũng không đâm thủng cái vảy dày đó. Đại mãng xà bởi vì bị cậu quấy rầy không thể chuyên tâm cắn nuốt, tức giận quay đầu lại, miệng ngậm Lâm Kiệt, lắc lư thân thể muốn dùng cái đuôi quấn lấy Vương Dương.

Vương Dương mau chóng nhảy về phía sau mới tránh né cái đuôi đại mãng xà. Lưng cậu đụng phải thứ mềm mại, nghi hoặc ngoái đầu, hóa ra là Tiếu Dịch.

Ôm Vương Dương thân mình lay động rốt cuộc đứng vững, Tiếu Dịch nhíu mày.

“Đã bị thương còn dám quậy?”

“X nó! Ông không nhìn thấy Lâm Kiệt bị đại mãng xà quái vật nuốt trọng à? Nếu không cứu cậu ta, sẽ ngộp thở chết mất.” Vương Dương đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn đại mãng xà, giận mình công kích vũ khí không có tác dụng. Nếu có khẩu súng thì tốt rồi, trực tiếp bắn bể đầu đại mãng xà, sạch sẽ gọn lẹ.

“Những người này có cần phải cứu?” Trừ bỏ Vương Dương, những người khác giá trị đối với Tiếu Dịch là con số không. Hắn chưa bao giờ để ý những người này, sống hay chết đều không sao cả.

Vốn hắn từng muốn làm cơ bản xã giao, thuận tiện giúp đỡ một tay, giả bộ chút chút. Nhưng từ chuyện Viên Tư Điềm, Tiếu Dịch cảm thấy con người quả nhiên là hay thay đổi. Hơi chút không chú ý sẽ gây ra tai họa lớn, những người vô dụng nhỏ yếu này, đối với hắn và Vương Dương chỉ là gánh nặng.

Con người so với đám cương thi siêu cấp biến dị càng có sức phá hoại tiềm tàng. Hắn không muốn lần nữa nhìn thấy Vương Dương bị thương tổn. Những người này không cứu cũng chẳng sao, để họ tự sinh tự diệt.

“Tốt xấu bọn họ đều đồng ý cùng tôi tới đây, giúp tôi tìm thuốc trung hòa.” Cậu biết Tiếu Dịch rối rắm sự việc về cô gái kia, không muốn lại tin tưởng hay giúp người. Nhưng những đồng bạn này đều là có thành tâm giúp đỡ cậu, làm sao cậu có thể trơ mắt nhìn họ bị giết hoặc ăn luôn?

“Không nói với ông nữa, tôi phải nắm chắc thời gian đi chém nó.” Trong lúc nói chuyện cậu không quên quan tâm tình huống đại mãng xà, nhấc chân muốn tiếp tục quyết đấu với nó.

“Tấn công con mắt nó.” Tiếu Dịch mở miệng phun ra một câu. Hắn từ đai lưng rút ra đao nhọn, cùng Vương Dương sóng vai đi hướng đại mãng xà. Nếu Vương Dương nhớ ân, vậy cứ đi hỗ trợ, hắn không thể nhìn Vương Dương bị đại mãng xà tổn thương.

Những người này chết sống Tiếu Dịch không quan tâm, nhưng ai dám nghĩ hại Vương Dương, lần này hắn sẽ tiêu diệt trước…

“Con mắt? A ha, đúng rồi ~” Vương Dương trong lòng suy tính một phen, đại mãng xà toàn thân vảy cứng như sắt, nhưng đôi mắt của nó thật là chỗ tốt để tấn công. Con mắt nó sẽ không cũng có cái gì bảo vệ chứ? Vương Dương nhìn chằm chằm đại mãng xà con mắt lớn, lần nữa nở nụ cười lưu manh kiêu ngạo, lộ ra hàm răng trắng bóc, trong lòng thầm đắc ý. Hắc hắc, đại mãng xà, mi sắp chết rồi nhé.

“A! Đó…đó là con rắn? Lớn…lớn…quá đi…” Lý Du thấy phương hướng Lâm Kiệt rời đi truyền đến âm thanh xao động, vội đứng dậy đi theo Phương Chí Hoành, Kiều Phi Vũ tới nhìn một cái. Đã thấy cách bọn họ khoảng mười thước bên cạnh cây to, một con rắn thật to chui ra từ hốc cây, thân thể lớn vượt mức tưởng tượng. Đầu rắn dường như còn ngậm cái gì đó mặc quần áo khá quen mắt.

“Trong miệng nó, sẽ không phải là Lâm Kiệt chứ?” Nhìn thấy trong miệng đại mãng xà ngậm người đó mặc đồ hết sức quen thuộc, Phương Chí Hoành khẩn trương dò hỏi.

“Là đại mãng xà….” Kiều Phi Vũ lần đầu tiên ở dã ngoài nhìn thấy một con rắn lớn như vậy, còn ở trước mắt họ biểu diễn chân thật ăn người, làm người ta nổi cả da gà.

“Lâm Kiệt bị con rắn ăn ư? Chúng ta, chúng ta mau đi cứu.” Nghe thấy Lâm Kiệt bị ăn, Lý Du mới lấy hết can đảm liếc mắt nhìn, quả nhiên là Lâm Kiệt mặc quần bò cũng áo liền đầu ở bên ngoài miệng đại mãng xà giãy dụa. Lý Du kiềm chế sợ hãi nói với Phương Chí Hoành và Kiều Phi Vũ.

“Đừng vội, anh xem, Vương Dương và Tiếu Dịch đều đi qua cứu, chúng ta không cần thêm phiền.” Kiều Phi Vũ nhìn thấy mặc kệ đi đến đâu đến phát ra khí thế vượt trội Tiếu Dịch và Vương Dương, gã tin tưởng thực lực của hai người có thể giải cứu Lâm Kiệt.

Hơn nữa cho dù bây giờ bọn họ có xông tới, rất có thể vướng víu tay chân. Nhất là, gã lo lắng Lý Du đang đứng cạnh mình, nếu bị cuốn vào trận chiến đại mãng xà, thế nào cũng là gà bay chó sủa. Mấy người họ tốt nhất ngoan ngoãn đứng ở ngoài khu vực nguy hiểm, yên lặng chờ là tốt nhất.