Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 25




Lúc Tỉnh Vân đang định gõ cửa phòng Mễ Á Tư thì nhìn thấy Triệu Nhiên bước lên khỏi cầu thang trở về từ bên ngoài.

Hai người xấu hổ nhìn nhau một hồi, cuối cùng không ai nói câu nào.

“A, Vân ca ca, anh tỉnh rồi à? Anh không sao rồi chứ?” Chi Khanh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Tỉnh Vân liền vui mừng chạy về phía cậu.

Chi Khanh đã hồi phục lại từ khủng hoảng tâm lý, lúc trước bởi vì quá sợ hãi mà nhất thời không thể bình tĩnh, giờ đã tới nơi an toàn, lại được hảo hảo nghỉ ngơi một hồi, cuối cũng cũng không còn đáng ngại nữa.

“Ừ, Vân ca ca của em mệnh lớn lắm, đương nhiên không có việc gì rồi.” Tỉnh Vân cúi người xuống, theo thói quen xoa xoa mái tóc mềm mại của Chi Khanh.

“Anh tìm Mễ ca ca sao? Vậy cùng nhau vào thôi.” Chi Khanh dừng lại một chút, nhìn về phía Triệu Nhiên vẫn đang đứng bên cạnh cầu thang, “Cái kia…… Anh cũng mau vào đi.”

Cậu bé nói xong liền đẩy cửa đi vào.

Lúc này trong phòng, Mễ Á Tư đang nằm trên giường, Ba Kiều thì úp sấp bên trên, chống tay hai bên đầu anh, từ trên cao nhìn xuống.

Ba người đứng ở cửa vừa vặn nhìn thấy toàn cảnh, Tỉnh Vân ngay lập tức vươn tay bịt mắt Chi Khanh.

“Oa, Vân ca ca, anh làm gì vậy?” Bị bóng tối thình lình vây chặt, Chi Khanh không khỏi cả kinh kêu lên.

Triệu Nhiên thì nhẹ nhàng khụ một cái, xoay đầu tránh đi hình ảnh trong phòng.

Mễ Á Tư giật mình, vội vàng đẩy Ba Kiều ra ngồi dậy. Mặt nóng đến đỏ bừng, còn lúng túng dùng kiểu giải thích “Nơi này không có ba trăm lượng” mà nói, “Chúng tôi…… Chúng tôi không có gì đâu, các cậu đừng hiểu lầm! Tôi chỉ là không cẩn thận ngã sấp xuống …. à… ngã sấp xuống mà thôi.”

Ba Kiều chăm chú nhìn Mễ Á Tư, trong đầu thắc mắc không hiểu làm sao anh có thể đáng yêu đến mức này? Giải thích như vậy, thà không nói còn dễ lấp liếm hơn.

Tỉnh Vân nhìn người đàn ông xa lạ trong phòng, hắn vẫn đang bận dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Mễ Á Tư, còn anh thì mặt đỏ như trái cà chua cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà. Tỉnh Vân hiểu ra, cũng không định gặng hỏi, thu lại bàn tay đang bịt mắt Chi Khanh, bước vào ngồi xuống bên cạnh Mễ Á Tư, “Thu Thu……”

“Đứa bé kia sao …… Yên tâm, đã được đưa đến nơi an toàn rồi.” Ba Kiều giành trả lời trước.

“Anh chắc chắn chứ? Mà anh là ai?” Tỉnh Vân ngẩng đầu nhìn Ba Kiều, loại cảm giác này rất không thoải mái, giống như bản thân kém hắn một bậc vậy.

“Khi các cậu bị bắt đi rồi, Khắc Tư Khắc cũng không làm gì đứa bé kia. Tôi liền tận dụng cơ hội đó tìm người đón nó đi, an bài ở một nơi an toàn có người chăm sóc. Cậu nếu không tin ……” Ba Kiều lục lọi túi quần một hồi, lấy ra một chiếc di động, lại tút tút gõ vài cái rồi đem màn hình chuyển về phía Tỉnh Vân, “Vậy tự mình xem đi, đừng nói ảnh này là giả nha.”

Tỉnh Vân nhận lấy chiếc di động hắn đưa tới, nhìn hình ảnh trên màn hình. Là một người phụ nữ ôm một đứa trẻ con, mà đứa bé kia, rất rõ ràng chính là Thu Thu.

“Còn về tôi …… Chẳng lẽ Mễ Á Tư chưa nói gì sao? Tôi là thanh mãi trúc mã của anh ấy, tên là Ba Kiều.” Ba Kiều thu lại di động Tỉnh Vân trả về, cười tự giới thiệu.

Nhìn thấy Thu Thu đã an toàn, Tỉnh Vân cũng an tâm trở lại. Lập tức nhớ tới câu chuyện Mễ Á Tư từng kể với mình.

— [Tôi a, cũng từng thích một người.]

Chẳng lẽ người đó lại chính là Ba Kiều này sao?

“Thân thể cậu không sao rồi chứ?” Khi Mễ Á Tư hỏi câu này, trong đầu lập tức không tự chủ được nhớ lại một màn vừa rồi bản thân nhìn thấy trong phòng kia, nháy mắt liền cảm thấy câu hỏi của mình quá mức dư thừa. Chắc là đã không sao rồi đi, nếu không cũng sẽ không làm…… loại chuyện kia, đúng không?

“Ừm, đã không sao rồi!”

“Nếu mọi người đều đã ở đây, như vậy vừa hay, tôi có đôi lời muốn nói.” Ba Kiều hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã dựa vào đầu giường, “Trong thôn từ mai sẽ tổ chức lễ hội kéo dài hai ngày, thôn trường bảo tôi hỏi mọi người có muốn tham gia không?”

“Oa…… Có đồ ăn ngon hay đồ chơi không?” Chi Khanh dù sao cũng là trẻ con, nghe được lễ hội liền vui vẻ đến mức sắp nhảy dựng lên.

“Đương nhiên là có!” Ba Kiều nháy mắt với Chi Khanh.

“A, muốn ~ muốn đi, muốn đi.” Trẻ con một khi đã hưng phấn thì sẽ lập tức quên sạch tất cả mọi chuyện không vui.

“Tôi cùng Mễ Á Tư cũng định đi, căng thẳng lâu như vậy, cũng nên thả lỏng một chút. Anh em của tôi cũng báo lại rằng xung quanh đây tạm thời không thấy có tang thi hoạt động, nơi này hẳn vẫn an toàn. Nếu Tỉnh Vân đã không sao, vậy chúng ta qua lễ hội này sẽ rời đi.” Ba Kiều ngừng một chút, nhìn về phía Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên, “Hai người thế nào? Có đi không?”

“Tôi còn phải……”

“Đi!”

Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đồng thời trả lời.

Tỉnh Vân là người nói không muốn đi, cậu thật sự không còn tâm tình đâu mà tham gia loại hoạt động này. Thế nhưng Tỉnh Vân thật không ngờ, Triệu Nhiên, một người lạnh lùng quái gở như vậy, lại đột nhiên nói muốn đi dự lễ hội, này quả thật làm cậu giật mình không ít.

Cậu nhìn về phía Triệu Nhiên, lại thấy Triệu Nhiên hiếm khi lộ ra một nụ cười.

Tỉnh Vân càng ngày càng cảm thấy bản thân chẳng biết điều gì về Triệu Nhiên. Anh như vậy rốt cục là có ý gì? Đánh cậu một cái rồi lại đút cho miếng đường sao? Tỉnh Vân …… Tỉnh Vân cậu…… đã bị coi thường đến mức này à? Anh nghĩ chỉ cần anh đối tốt với cậu một chút, ăn xong khối đường này thì cậu sẽ quên hết cái tát kia sao. Lúc này Tỉnh Vân thật sự muốn tát bản thân một cái!

Buổi tối đó, Tỉnh Vân nằm trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn ngủ không được. Triệu Nhiên không cùng cậu ngủ trên một cái giường, anh tự mình trải chăn trên nền nhà, coi như giường mà ngủ.

“Anh ngủ chưa?” Tỉnh Vân nhỏ giọng hỏi, lại không thấy trả lời, “Em biết anh chưa ngủ. Nền nhà lạnh lắm, anh lên đây ngủ đi!”

Người nằm bên dưới vẫn như trước không hề trả lời, giống như quả thật đã ngủ.

Tỉnh Vân xuống giường, đi tới bên cạnh Triệu Nhiên, nằm xuống, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh. Lúc cảm thấy thân thể trong lòng đột nhiên cứng đờ, Tỉnh Vân nhẹ nhàng nhếch miệng cười một cái.

“Làm gì vậy? Trở về giường ngủ đi.” Triệu Nhiên lạnh lùng nói.

“Anh không chịu lên giường nên em chỉ còn cách xuống đây ngủ với anh thôi. Sàn nhà rất lạnh, hai người ôm nhau không phải sẽ ấm hơn sao? Anh xem, cơ thể anh đã lạnh đến thế nào rồi a! Em cam đoan sẽ không làm gì anh cả, chỉ ôm thế này thôi, thật đấy.”

“……” Triệu Nhiên bất đắc dĩ thở dài, tách ra đôi tay đang vòng qua eo mình.

Lúc Tỉnh Vân còn chưa kịp phản ứng, anh đã bế cậu thả về giường, sau đó bản thân cũng trèo lên, nằm xuống vươn tay ôm lấy cậu, “Như vậy đã ngủ được chưa?”

Hai người lúc này thật sự rất gần, Tỉnh Vân dán vào bờ ngực rắn chắc của Triệu Nhiên, cậu có thể ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ nhàn nhạt trên người anh, vừa lòng gật đầu, “Được rồi!”

Hai người cứ thế ôm nhau mà nằm, một đêm ngủ ngon, không mộng không mị.

Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ hây hây. Thôn dân từ sớm đã bận rộn bố trí sân bãi, chuẩn bị cho lễ hội tối nay. Mễ Á Tư, Ba Kiều cùng Chi Khanh cũng đã dậy từ sớm, cùng nhau gia nhập đội ngũ chuẩn bị.

Lúc Tỉnh Vân tỉnh dậy, Triệu Nhiên đã không còn trên giường.

Cậu cũng không có kinh ngạc, điều này rất giống với tác phong của anh.

Cửa phòng bị mở ra, Tỉnh Vân lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Triệu Nhiên đi tới bên giường, thanh âm có chút ôn nhu, “Tôi biết em đã tỉnh, ngồi dậy ăn chút gì đi.”

Nếu đã bị phát hiện, Tỉnh Vân cũng không cần phải tiếp tục đóng kịch nữa. Cậu mở to đôi mắt, nghịch ngợm hướng Triệu Nhiên thè lưỡi.

Dùng xong bữa sáng, hai người liền xuống dưới hỗ trợ.

Bận rộn cả một ngày, sau khi màn đêm buông xuống, lễ hội cũng chính thức bắt đầu.

Trên khoảng đất trống trải, một đám lửa trại thật to rừng rực cháy. Thôn dân từng đám từng đám vây xung quanh vui vẻ nhảy múa.

Ba Kiều trước kia đã từng ở đây, cũng từng tham dự lễ hội này một lần, đối với vũ đạo của thôn dân hắn cũng loáng thoáng biết được vài bước, vì thế liền lôi kéo Mễ Á Tư hòa vào đám người.

Chi Khanh vốn cực thích náo nhiệt, đương nhiên sẽ không để bản thân bị bỏ lại phía sau.

Tỉnh Vân nhún vai, nhìn về phía Triệu Nhiên, “Anh biết nhảy không?”

Triệu Nhiên lắc đầu, thể hiện cho dù biết cũng không muốn nhảy. Tỉnh Vân liền phụ họa theo, “Vậy em cũng không đi nữa. Không nhảy cũng không sao, nhìn mọi người vui vẻ là tốt rồi.”

“Hai thanh niên này cũng ra nhảy đi.” Vài thôn phụ nhiệt tình xúm lại kéo Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đi tới giữa dòng người đang nhảy múa hăng say.

Hai người xấu hổ đứng đó, không nhảy không được mà nhảy cũng không xong.

Nhóm thôn phụ lại càng nhiệt tình kéo tay bọn họ, dạy hai người nhảy điệu này. Cả hai có chút bất đắc dĩ nhưng chỉ đành bước theo. Chẳng mấy khi có được bầu không khí vui vẻ, đương nhiên không nên khiến mọi người mất hứng.

Bài nhạc vừa chấm dứt, Tỉnh Vân lập tức lôi theo Triệu Nhiên đào tẩu.

Loại lễ hội địa phương này hai người đều là lần đầu tiên tham gia, đương nhiên không thể tránh khỏi có chút tò mò. Đi tới đi lui một hồi liền nhìn thấy một đám người vây kín một cái sạp, không biết đang làm cái gì.

Tỉnh Vân ngay lập tức lôi theo Triệu Nhiên tới giúp vui. Cho dù hai người bọn họ không phải loại người quá mức nhiệt tình, thế nhưng lâu lắm mới được thả lỏng một lần, vậy cứ phóng túng chơi cho đã đi. Dù sao, những ngày thế này về sau cũng không biết lúc nào mới có.

“Loại tơ hồng này nhìn thế nhưng rất hiệu nghiệm nha! Nếu tình nhân tự tay đeo cho nhau thì tình cảm sẽ kéo dài mãi mãi đấy!” Bà bà bán tơ hồng không tiếc lời khoa trương quảng cáo. Loại rao hàng khuôn sáo cũ rích thế này, Tỉnh Vân đã nghe rất nhiều lần.

Trước kia, gặp tình huống này, cậu chỉ cười nhạt, hôm nay không hiểu sao lại rất muốn mua hai cái trở về.

Vòng tay dùng tơ hồng bện thành kia, cậu rất muốn để Triệu Nhiên và mình mỗi người đeo một chiếc.

“Cho tôi mua hai cái.”

“A?” Tỉnh Vân không dám tin nhìn Triệu Nhiên. Anh mà cũng mua thứ đồ này sao?

Triệu Nhiên lấy tiền đưa cho bà bà bán tơ hồng, sau khi nhận lấy đôi vòng tay liền lôi kéo Tỉnh Vân rời đi.

Hai người đi tới bờ suối, Tỉnh Vân rốt cục nhịn không được nữa, hỏi: “Anh …. anh mua cái kia làm gì?”

“Không phải em rất muốn nó sao?”

“Em …… Em không có muốn!”

“Trên mặt rõ ràng in hai chữ ‘Tôi muốn’ kia kìa.”

“Làm gì có!” Tỉnh Vân vội vàng phủ nhận, lát sau mới nhận ra anh đang trêu chọc mình.

Đúng lúc muốn bỏ đi, bàn tay lại bị anh nắm lấy. Ngay sau đó, một chiếc vòng bện bằng tơ hồng đỏ thắm được đeo vào cổ tay.

“A?” Tỉnh Vân kinh ngạc rồi, nói không ra lời nữa, chỉ có khuôn mặt lập tức ửng lên.

Đây là có ý gì? Triệu Nhiên làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Rõ ràng hôm qua mới cự tuyệt cậu, giờ lại làm ra hành động này, anh rốt cuộc là đang nghĩ gì? Cho dù bản thân không thể phát giận với anh, nhưng cũng không có nghĩa cậu có thể dễ dàng chịu đựng lãnh đạm cùng nhiệt tình thất thường này chứ.

“Giúp tôi đeo đi!” Triệu Nhiên đưa chiếc vòng còn lại cho Tỉnh Vân, trên mặt mang theo nụ cười.

Tỉnh Vân ngơ ngác nhìn sợi dây màu đỏ trong tay anh, nhìn thật lâu, mới vươn tay run run nhận lấy.

Quá trình đeo vòng rất hồi hộp, Tỉnh Vân khẩn trương đến mức suýt nữa đánh rớt nó xuống suối. May mắn vẫn là Triệu Nhiên nhanh tay lẹ mắt tiếp được, nếu không không biết đã trôi tới đâu rồi.

Sau khi thật vất vả mới đeo xong, hai người lại ngồi bên bờ sông trầm mặc một hồi, không ai nói chuyện.

“Anh…… anh làm như vậy…… Là có ý gì?” Tỉnh Vân cuối cùng vẫn dồn hết dũng khí hỏi ra.

“Sao cơ?” Triệu Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, tối nay đặc biệt nhiều sao.

“Vì sao lại mua cái này?”

“Hử, không phải em muốn sao?”

“Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh cũng không cần phải miễn cưỡng đeo cùng em.” Không phải mới cự tuyệt em sao? Không phải anh đã biểu hiện rất rõ là không thích em sao? Em không ngốc, này ít ra em vẫn còn cảm nhận được.

“Em không thích sao?”

“Không có, rất thích!” Tỉnh Vân gần như không chút suy nghĩ đã trả lời. Nói xong mới giật mình phát hiện bản thân quá mức thành thật, lập tức cúi đầu, trên mặt một trận nóng lên.

Đáng chết, sao cậu lại khẩn trương như vậy? Đỏ mặt cái gì chứ? Hảo dọa người, hảo dọa người a!

“Thích thì được rồi, sao còn phải nghĩ tới nghĩ lui gì nữa?”

“Ừm!”

Nghĩ lại thấy cũng đúng, thích thì được rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mặc kệ Triệu Nhiên nghĩ cái gì, ít nhất, cậu có thể khẳng định, cậu rất thích Triệu Nhiên. Người kia cho dù có đối xử với cậu như thế nào, Tỉnh Vân cậu vẫn không thể ghét được anh. Mặc dù lúc ấy sẽ rất tức giận, nhưng chỉ cần một lát sau, sẽ quên không còn một mảnh.

Bởi vì cậu thích anh a! Thích một người thì có thể tha thứ cho người ấy hết thảy! Cho dù không được người ấy đáp lại …… cũng không sao!

Tỉnh Vân cay đắng nở nụ cười!