Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 33: Đường lui . .




Edit: Chrysanthemum

Ban đêm.

Toàn bộ khoảng không đều tối tăm mịt mù, ánh trăng tựa hồ như cũng nhận thấy được sát khí đang rục rịch trên mặt đất kia, sợ tới mức trốn ở tầng mây không dám đi ra.

Toàn bộ thành Hắc Thạch bởi vì trận quyết chiến ngày mai mà vội đến khí thế ngất trời, cơ hồ mọi người đều nguyện ý lãng phí thời gian nghỉ ngơi sau, hiện tại nghỉ ngơi nhiều một giây đồng nghĩa với tương lai sống ít đi một ngày.

Người nên phải nghỉ ngơi Hình Duệ Tư lúc này cũng không nghỉ ngơi mà lại xuất hiện trong một gian mật thất, đồng thời ở đây còn có thành chủ.

Thành chủ lúc này không uy nghiêm như lúc ban ngày, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mênh mông, đáy mắt không giấu được một tia mỏi mệt.

“Thành chủ…”

“Lúc này không cần gọi thành chủ nữa.” Thành chủ xoa người, ngoắc ngoắc ra hiệu Hình Duệ Tư đứng bên cạnh hắn, “Chúng ta đã rất lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng nhỉ.”

“… Phàm thúc.” Hình Duệ Tư thở nhẹ một hơi, biết nghe lời phải thay đổi xưng hô. Bọn họ tuy là chú cháu, nhưng từ một khắc gia nhập thành Hắc Thạch kia, quan hệ giữa bọn họ chỉ còn lại thủ trưởng và cấp dưới, thành chủ không phải là người làm việc thiên tư, cho dù là thân thích thì nếu không có năng lực cũng sẽ không được hắn trọng dụng.

“Tiểu Tư, tình hình lần này phi thường không ổn.” Thành chủ lộ ra thần sắc ưu sầu vĩnh viễn không bao giờ biểu lộ trước mặt người ngoài, “Lúc này đây, ta không nắm chắc có thể tiếp tục thủ thành.”

Đó cũng chính là lần đầu tiên Hình Duệ Tư nhìn thấy bộ dáng mất lòng tin của thành chủ như thế, mặc kệ trải qua thời điểm nào, người chú này của hắn đều có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ, nỗ lực chèo chống thành Hắc Thạch vượt qua những cửa ải khó khăn hết cái này đến cái khác.

Lúc này đây, không phải là bọn họ quá yếu, chính là kẻ thù quá mức cường đại.

“Nếu chúng ta không nắm chắc có thể tiếp tục thủ được thành, vì sao lại không xin giúp đỡ từ phía chính phủ? Chỉ là cúi đầu trước chính phủ, chung quy so với cả thành thất thủ thì tốt hơn. Chú hẳn là có phương thức trực tiếp liên lạc mà.” Hình Duệ Tư thật cẩn thận đề xuất quan điểm của mình.

Tại mạt thế không phải không tồn tại chính phủ, có thể nói chính phủ có được lực lượng dị năng giả tốt nhất lẫn vũ khí chống lại tang thi tiên tiến nhất. Nhưng mà, mạt thế là thời đại dã tâm bay tứ tung, rất nhiều thành chủ cát cứ một thành cũng không muốn bị ràng buộc, bị xem là vật hy sinh bởi chính phủ kia, tình nguyện tự tình chống lại tang thi.

Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, rất nhiều thành chủ đến bên chính phủ ngay cả dị năng giả hạng nhất cũng đều không tính là gì, dưới tình huống như vậy bọn họ sao có thể nguyện ý gia nhập chính phủ để mặc người ức hiếp?

Thành chủ thành Hắc Thạch hiển nhiên cũng là một người không muốn bị quản thúc, hoặc là, có ẩn tình khác.

“Ta không thể cúi đầu trước bọn chúng, cho dù cúi đầu cũng chỉ còn một con đường chết.” Thành chủ tựa hồ từng có mâu thuẫn gì đó với chính phủ, không phải hắn không muốn cúi đầu mà là cúi đầu cũng vô dụng. Thế nhưng hắn không thể cúi đầu cũng không có nghĩa là những người khác không thể, “Tiểu Tư, một khi thành bị phá con lập tức dẫn theo những người có thể tin dùng được nghĩ biện pháp rời đi, với năng lực của con, cho dù đến nơi nào hẳn là cũng có thể đại triển quyền cước.”

Trên gương mặt hoàn mỹ vô khuyết của Hình Duệ Tư nay lại xuất hiện một vết rách, hắn quả thật không nghĩ tới thành chủ sẽ nói như vậy, chẳng lẽ lúc này đây lực lượng tang thi thật sự lớn mạnh đến nỗi hoàn toàn không thể tự tin đối phó?

“Phàm thúc, lúc này đây mặc dù có sát thủ săn dị năng giả Clare Clomann làm chủ soái, có điều nếu phòng thủ thì chúng ta không phải khó có phần thắng, Phàm thúc có phải sầu lo quá rồi hay không?”

“Nếu như không chỉ có Clare Clomann?” Thành chủ nặng nề thở dài, ngón tay vô thức mà chuyển động trên chiếc nhẫn khảm bảo thạch ở ngón áp út, “Nếu toàn bộ kế hoạch phá vây của ta không rơi hoàn toàn rơi vào trong tay tang thi, ta còn không ý thức được điểm ấy, lần này trong lực lượng tang thi có ẩn tàng một trí giả phi thường cao minh. Dưới tình huống chúng ta ở nơi này không đủ khả năng chống đỡ đấu với tên trí giả đó, thành bị thất thủ chỉ là vấn đề sớm muộn.”

Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến thành chủ bi quan như thế, cái tang thi được che dấu sau tấm màn mới là đối tượng làm hắn cố kỵ, không biết danh tính của địch nhân mới thật sự là đáng sợ nhất, bởi vì ngươi không biết phải làm thế nào để đối phó hắn.

Hình Duệ Tư trầm mặc, hắn không biết nên trả lời như thế nào, đối mặt với một hồi không có khả năng thắng trận, đề nghị của Phàm thúc không tồi, thế nhưng hậu quả của việc lùi bước không phải là chỉ dựa vào một câu “Chỉ vì sợ chết.” thì có thể giải quyết, thanh danh bị hủy thì sau này còn ai dám trọng dụng?

Có sự tình dù biết rõ cũng không thể làm gì được.

Có lẽ là nhìn ra được Hình Duệ Tư đang do dự cái gì, thành chủ nghỉ một lát không đợi Hình Duệ Tư trả lời, tiếp tục nói, “Tiểu Tư, hiện tại người thân của ta chỉ còn một mình con, ta không muốn con theo ta mà chết với lão già này ở nơi đây.”

“Loại sự tình không đánh mà chạy này con làm không được.” Hình Duệ Tư vẫn luôn do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn không muốn làm một kẻ đào ngũ.

“Tiểu Tư!” Thành chủ không nghĩ tới Hình Duệ Tư khi gặp phải loại sự tình này lại không hiểu được biến báo (*), hắn đã bị trói buộc với thành Hắc Thạch, một khi thành Hắc Thạch bị diệt hắn cũng không thể tồn tại. Hình Duệ Tư thì không giống vậy, hắn còn trẻ hơn nữa chỉ mới đến thành Hắc Thạch có một năm, hoàn toàn không tất yếu phải hao tổn sinh mệnh chính mình vào trong cuộc chiến nhất định sẽ nhận phần thua này.

Huyết mạch của Hình gia, không nên đoạn tuyệt ở nơi này.

“Ít nhất hãy để cho con chiến đấu đến thời điểm không thể chống đỡ được nữa.”

“Đến lúc đó mà muốn chạy thì đã chậm rồi.” Thành chủ nhìn đến ánh mắt kiên định của Hình Duệ Tư, bất đắc dĩ lui một bước nhỏ, “Như vậy đi, đến lúc đó ta bảo con đi thì con phải lập tức dẫn người nghĩ biện pháp rời đi.”

“…Được.” Biết đây đã là giới hạn cuối cùng của thành chủ, Hình Duệ Tư cũng không phải là người quá mức cổ hủ, gật đầu đáp ứng.

“Tiểu Tư, ta chỉ còn một mình con là người thân…” Thành chủ nghe Hình Duệ Tư đáp ứng xong, lại lập lại một lần những lời này, tựa hồ như đang nhấn mạnh cái gì.

Ánh mắt Hình Duệ Tư trở nên nhu hòa lại, môi giật giật như muốn nói gì, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nhìn thành chủ đang lâm vào trầm tư, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, đứng đầu và khó khăn nhất chính là mau chóng định ra danh sách những người cùng rời đi với hắn.

Việc lựa chọn này cần phải rất chú ý, nơi này ngoài thành chủ thì phần lớn những người khác sẽ không nguyện ý tồn vong cùng thành Hắc Thạch. Con người chung quy vẫn ích kỷ, chết tử tế không bằng còn sống là tâm tư của phần lớn mọi người. Những người Hình Duệ Tư nhất định phải mang theo chính là nhóm người một năm trước đã theo hắn đến nơi này, nhóm người này đối với hắn mà nói mới chân chính là thân tín, nhưng chỉ có chừng ấy người thì hiển nhiên không đủ, dù cho bọn họ có thể thuận lợi chạy thoát khỏi thành Hắc Thạch, khó khăn sắp sửa phải đối mặt chính là sự truy bắt của tang thi và việc tìm kiếm chỗ ở mới, những thứ này yêu cầu cần phải có đầy đủ nhân lực.

Diệp Tử Linh khẳng định sẽ nằm trong danh sách, mặc kệ là một phần giống như đã từng quen biết hay là không dính dáng đến những thế lực khác, đều là lý do để lựa chọn.

Hình Duệ Tư nhanh chóng sắp xếp tốt danh sách trong đầu, sử dụng phương thức mật ngữ bảo Vu Nhất Hàn thông tri xuống, chuyện này cần phải tiến hành thật cẩn thận, một khi có người biết được tính toán của bọn họ, cho dù là mệnh lệnh của thành chủ thì cũng sẽ lập tức tạo ra sóng to gió lớn.

Diệp Tử Linh là người cuối cùng biết chuyện này, được Hình Duệ Tư tự mình thông tri. Đối với quyết định này, cậu cũng không nói gì thêm, dù sao hoàn toàn có thể lý giải mà, không phải sao.

Lại nói tiếp, địch tiến ta lui địch lui ta tiến vẫn là một loại chiến thuật xuất sắc, có điều lần này chỉ có thể thực thi trước phân nửa lực lượng mà thôi.

Bầu trời, dần hửng sáng.