Tàng Tình

Chương 17




Cốc cốc!

“Lăng Thanh, ngươi ở bên trong sao?” Thanh âm của Nguyễn Tố Tuyết vang lên ngoài cửa.

Lăng Thanh đứng dậy đi mở cửa, trong tay Nguyễn Tố Tuyết đang cầm lấy một phong thư, mỉm cười đứng bên ngoài.

“Thứ lần trước người hỏi thăm ta, ta hỏi được cho ngươi rồi.”

Lăng Thanh hơi nghiêng người, để Nguyễn Tố Tuyết đi vào trong phòng.

“Tổ tiên tỷ tám đời làm nghề y, mỗi người trong Nguyễn gia đều tinh thông kỳ hoàng, thế nhưng lại không quá nghiên cứu tới cổ, vì vậy tỷ viết thư đi hỏi một vị tỷ muội đang ở Miêu Cương.”

Nguyễn Tố Tuyết nói xong ngồi xuống ghế, chìa tay đưa lá thư trong tay này cho Lăng Thanh.

Lăng Thanh sau khi nhận lấy mở ra xem, Nguyễn Tố Tuyết ở bên giải thích cho hắn.

“Tỷ muội kia của ta nói, ‘Cập Đệ’ đúng là một loại cổ, nhưng cũng không phải là cổ của người Miêu. Lúc ta ở kinh thành cũng từng nghe thấy, Hoắc Hiền dùng ‘Cập Đệ’ khống chế quan lớn trong triều, ta vẫn tưởng là một loại độc chậm phát tác, lại không nghĩ rằng thì ra là cổ.

“Có người nói cổ này sống trong đầu người ta, thích ăn tủy não, người bị gieo cổ lúc đầu đau đầu thành cơn, khi cổ độc sâu khả năng mất trí si ngốc, ngôn hành không kiềm chế được, đến đó thì không thể nào cứu được, cuối cùng tuỷ não bị ăn sạch mà chết.”

Lăng Thanh gật đầu, lật lá thư, “Kỳ phu nhân, vậy ở đây nói dùng dược vật kiềm chế là có ý gì?”

“Chính là uống thuốc đặc chế, có thể tạm thời kiềm chế độc cổ không cho nó hoạt động, như vậy người bị gieo cổ sẽ không lập tức chết, Hoắc Hiền chính là dùng phương pháp này khống chế người bị hạ cổ.”

“Vậy người bị hạ cổ cũng không cứu được?”

“Không…” Nguyễn Tố Tuyết phủ định nói: “Rút cổ là có thể khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng đặc tính của cổ là ai gieo thì phải để người đó tới rút, nếu không thì sẽ có nguy hiểm nhất định, mà phương pháp giải ‘Cập Đệ’, phỏng chừng khắp thiên hạ chỉ có một mình Hoắc Hiền biết.”

Lăng Thanh nhìn trước sau lá thư này mấy lần, trong đầu hiện lên tình cảnh khi lần đầu tiên gặp Viên Bất Quy, Viên Bất Quy vừa bắt mạch cho hắn vừa hỏi hắn rất nhiều câu hỏi.

“Tần công tử bình thường có phải có chứng đau đầu? Chính là chỗ trán giống như kim châm, thời gian không dài, chỉ chốc lát là có thể khôi phục.”

“Xác thực có tình trạng này.”

“Đã bao lâu?”

“Có một thời gian.”

“Bao lâu phát tác một lần?”

“Lâu thì mấy tháng, ngắn thì mấy ngày…”

“Có dùng dược vật gì khắc chế?”

“Có…”

Lăng Thanh thu hồi tinh thần, lại hỏi: “Kỳ phu nhân, vị tỷ muội kia của ngươi có từng nói làm thế nào nhận biết một người có bị hạ ‘Cập Đệ’ hay không?”

Nguyễn Tố Tuyết suy nghĩ một chút, “Hình như nói, gốc móng tay ngón tay người trúng cổ sẽ sinh ra một đạo hồng tuyến, thế nhưng không nhìn kỹ là nhìn không ra.”

Lăng Thanh giơ tay lên nhìn móng tay ngón tay của mình, cũng không khác thường…

Thế nhưng câu hỏi của Viên Bất Quy khi đó, bệnh trạng trong mấy năm thi thoảng đau đầu của mình ấy, còn có thuốc Đông Ly Mộ Vân cho hắn, khi Yên Vân Liệt nhắc tới Tần Lâm nói đến phương pháp rút cổ, tất cả trùng hợp này dường như cũng nói rõ ── Mình bị người hạ “Cập Đệ”!

Thế nhưng hắn đã thật lâu không có đau đầu, mà trên gốc móng tay của mình cũng không có hồng tuyến chứng tỏ đã trúng cổ… Vậy rốt cuộc là thế nào?

“Lăng Thanh.” Nguyễn Tố Tuyết gọi hắn, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, “Ta nhớ ngươi từng nói với ta, ngươi cũng từng có chứng đau đầu, khi phát tác cũng sẽ uống thuốc… Phải không?”

Nguyễn Tố Tuyết lộ ra biểu tình lo lắng, đường nhìn cũng rơi lên tay Lăng Thanh.

Lăng Thanh lắc đầu, “Ta hình như không có, vốn dĩ cũng cho là thế, rất nhiều chỗ cũng ăn khớp. Thế nhưng bệnh trạng đau đầu kia của ta đã rất lâu không có phát tác, trên móng tay cũng không có…”

Nói đến đây đột nhiên trầm mặc, trong lòng hắn sinh ra một suy nghĩ, một ý niệm cực kỳ đáng sợ, đến nỗi khi hắn nghĩ như vậy sống lưng trong nháy mắt thấm đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu đang muốn chứng thực với Nguyễn Tố Tuyết, đã thấy Nguyễn Tố Tuyết cũng đang nhíu chân mày nhìn mình, tựa hồ đang do dự có nên mở miệng nói ra hay không.

“Cổ kia…” Lăng Thanh chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng mình, thanh âm hơi phát run, “Trên người bảo bảo?”

Nguyễn Tố Tuyết vẫn nhìn hắn, chân mày nhíu càng chặt hơn, sau đó mím môi gật gật đầu.

“Lúc ta tắm cho bảo bảo từng thấy trên đầu ngón tay nó, thế nhưng lúc đó cũng không để ý, cho là sinh non chưa khỏe, qua một thời gian sẽ mất đi…”

Nghe vậy, ngực Lăng Thanh nghẹn lại, một trận máu tanh cuồn cuộn tại cổ họng.

Hắn là bởi vì nhớ tới một chuyện Đông Ly Mộ Vân từng nói với hắn —

Đương kim thánh thượng vốn có ba trai một gái, nhưng đều vừa sinh ra đã là thai chết lưu. Việc này quá mức kỳ quặc lại liên quan đến huyết mạch hoàng tộc, liền âm thầm sai người điều tra, tra mới biết được, có người hạ độc trong nước trà của phi tử mang long chủng, lượng rất nhỏ, không có gì nguy hại đối với cơ thể mẹ, phần lớn đều bị hài tử hấp thu, vì thế mẫu thân không có chuyện, mãi cho đến khi đủ tháng sinh sản, thế nhưng hài tử không một ai giữ được.

Tiểu thái tử bây giờ khi mới ra đời cũng gầy yếu đến lợi hại, trong thân thể cũng mang độc, cũng may phát hiện sớm, cứu chữa đúng lúc bảo vệ tính mệnh.

Lăng Thanh không tự chủ nắm chặt nắm tay, lá thư trong tay bị vò thành một cục, trong đầu loạn một mớ, chuyển qua trăm ngàn nghi vấn.

Là ai hạ cổ vào mình?

Hoắc Hiền? Bởi vì cổ này chỉ Hoắc Hiền mới có! Thế nhưng thuốc kiềm chế cổ độc ấy lại là Đông Ly cho… Không, Đông Ly đối xử với mình như thân huynh đệ, tuyệt đối sẽ không hại mình. Vậy là ai?

Thiên Tuyệt giáo vốn là thiện cổ độc, Viên Bất Quy khi đó cũng nhất định đã phát hiện… Vì thế Yên Vân Liệt cũng biết trên người hắn bị gieo độc cổ, y nói y muốn đi lấy phương pháp rút cổ… Mà khắp thiên hạ chỉ có một mình Hoắc Hiền biết rút cổ như thế nào…

Lạch cạch!

Bức thư bị vo thành một cục trong tay Lăng Thanh rơi xuống đất, hắn bỗng nhiên đưa tay che miệng mình, lại ngón tay nắm lấy, há mồm để cho hàm răng không ngừng run lên cắn chặt ngón tay mình, không thể tin được mà lắc lắc đầu, trong mắt nổi lên ánh nước.

Là vì Tần Lâm…

Y làm như vậy đều là vì Tần Lâm, vì rút cổ cho Tần Lâm, cho nên mới…?!

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong đầu rung động ầm ầm, trong miệng có mùi vị tanh ngọt lan tỏa.

Trước mắt lại lần thứ hai rơi vào trong một mảnh huyết hồng, trong huyết sắc đứng một người, trên y sam huyết liên như nứt ra, người kia chậm rãi xoay người lại, lại là chính y. Trong tay y nâng một tã lót vải bông màu lam, sau đó từng chút từng chút… từng chút từng chút buông tay…

Không!

Trong lòng có một luồng dục vọng cuồng liệt muốn trục xuất ảo giác này ra, thế nhưng hắn kêu không ra tiếng, thân thể cũng không thể động đậy giống như bị đinh đóng lại.

Thấy Lăng Thanh lại lần nữa rơi vào cuồng loạn, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng đến trước mặt hắn, một phen kéo bàn tay đã bị cắn đến máu tươi đầm đìa ra, “Lăng Thanh?! Đó không phải lỗi của ngươi! Cổ đó không phải lỗi của ngươi!”

Nguyễn Tố Tuyết cho rằng Lăng Thanh là tự trách hắn truyền độc cổ trên người mình lên người hài tử. Khi đó Lăng Thanh đã từng hỏi nàng, bảo bảo dường như quá mức an tĩnh, có phải sinh bệnh gì hay không. Thế nhưng nàng không biết gì về cổ, cũng nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp, còn nói hài tử nhu thuận là bởi vì giống hắn.

Nàng lại vạn vạn không nghĩ tới lại sẽ thế này, độc cổ vẫn bị dược vật kiềm chế phát hiện chỗ trú mới, vì thế hài tử sinh ra đã có thương tật… Chỉ sợ cũng sống không được bao lâu.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tố Tuyết cũng cay cay lòng, trấn an Lăng Thanh, “Hài tử ngoan, đừng nghĩ nữa, không phải lỗi của ngươi, chỉ là hài tử kia vô duyên với ngươi…”

Lăng Thanh tựa hồ bình tĩnh hơn chút, ngẩng đầu, môi dính huyết khẽ run, đáy mắt ngấn bi thống khó có thể nói rõ, hắn để ý không phải cái này…

Vô luận hài tử có thể sống sót hay không, cái chết của hài tử cũng thoát không khỏi liên quan với mình…

Vừa nghĩ như vậy, cả người Lăng Thanh đều át không được mà phát run.

Nguyễn Tố Tuyết không ngừng an ủi hắn, qua một lúc lâu, biểu tình trên mặt Lăng Thanh mới coi là thoáng bình phục. Hắn há há miệng, nhưng vẫn là nuốt lời vốn muốn nói xuống, tầm mắt rơi lên trên bức thư bị vo thành một cục trên mặt đất, nhìn một hồi, sau đó mới mở miệng, “Kỳ phu nhân, có thể giúp ta một việc hay không?”

“Được.” Nguyễn Tố Tuyết buông chì mày điểm chu sa.

Lăng Thanh thu hai tay lại xem thử, nha hoàn ở một bên lại che miệng cười trộm, Nguyễn Tố Tuyết dùng cán bút gõ một cái trên trán nha hoàn, cố ý nghiêm túc nói: “Cười cái gì?! Cười nữa phạt ngươi đi rửa tã cho Chiêu nhi!”

Nha hoàn lè lè lưỡi, nhận lấy chì mày và cái đĩa nhỏ chứa màu chu sa, xoay người đi ra ngoài.

Nguyễn Tố Tuyết cũng sáp qua nhìn ngón tay Lăng Thanh, “Trong màu son này trộn nước thuốc đặc biệt, chỉ dùng nước trong thì không cách nào rửa đi.”

Lăng Thanh nhờ Nguyễn Tố Tuyết giúp vẽ hồng tuyến mảnh lên gốc móng tay cho hắn, làm ra bộ dáng trên người vẫn còn “Cập Đệ”.

Không biết là cổ ai gieo, đối phương ở chỗ tối, nếu như bị phát hiện cổ trên người mình đã giải, nói không chừng còn bị hạ lần nữa. Thế nhưng hắn không thể vẫn không phòng bị như thế, hắn phải biết người kia là ai, mục đích hạ cổ hắn là gì, vì thế biện pháp tốt nhất chính là vẫn tiếp tục giả bộ như chưa biết gì.

Thật ra trong óc Lăng Thanh sớm đã rầm rầm loạn một mớ. Cái chết của bảo bảo, vốn cho rằng là do Hoắc Hiền chủ mưu, Yên Vân Liệt gián tiếp làm, thế nhưng hiện tại đột nhiên biết được mình cũng là một trong hung thủ, một khắc ấy hắn ngay cả tâm muốn chết cũng có. Thế nhưng hắn rất nhanh bừng tỉnh, hắn còn chưa thể chết, hắn phải đi tra ra người âm thầm hại hắn kia.

Thiếu nợ trả nợ, thiếu mạng… thì phải đem mạng ra trả. Ai cũng trốn không thoát.

“Lăng Thanh…”

Lăng Thanh bị gọi hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hướng Nguyễn Tố Tuyết, nhãn thần trong suốt, vẻ mặt nguyện nghe rõ ràng.

Thấy biểu tình như vậy của hắn, dường như khôi phục lại dáng dấp thanh niên ôn nhã đạm hòa, ngẫu nhiên có chút ngốc trong trí nhớ kia.

Trong lòng Nguyễn Tố Tuyết vẫn hổ thẹn khó yên, vì mẫu tử bọn họ, Lăng Thanh mất đi hài tử của mình, mặc dù tiểu sinh mệnh ấy bẩm sinh không trọn vẹn, nhưng thiên hạ phụ mẫu nào không thương hài tử của mình? Song Lăng Thanh sau khi thanh tỉnh lại rất ít nhắc tới.

Từ khi nàng quen biết thanh niên ở đại mạc đến nay, nàng thấy hắn vẫn luôn ẩn nhẫn như thế, chuyện gì cũng giấu trong lòng, cảm tình, hay là bi thống, cùng với thù sâu hận lớn không đội trời chung…

“Chuyện hài tử, tỷ thực sự xin lỗi, không biết nên báo đáp ngươi thế nào…”

Khóe miệng Lăng Thanh thản nhiên nhếch lên, tựa như muốn giải sầu cho Nguyễn Tố Tuyết, “Không liên quan tới Kỳ phu nhân, phu nhân không cần tự trách như thế, tất cả đều là Lăng Thanh tự nguyện.”

“Ngốc!” Nguyễn Tố Tuyết cười phì một tiếng, sau đó nói: “Ngươi vẫn luôn gọi Kỳ phu nhân, ta muốn nghe ngươi gọi một tiếng, tỷ.”

Lăng Thanh sửng sốt, không rõ Nguyễn Tố Tuyết vì sao lại đưa ra yêu cầu này.

“Không muốn?”

“…”

“Vậy gọi mẹ nuôi cũng được.”

“… Tỷ.” Có chút không được tự nhiên kêu một tiếng.

“Ngoan!” Khẩu khí kia thiếu chút nữa là thưởng viên kẹo cho hắn, thế nhưng sau một khắc, Nguyễn Tố Tuyết lại nghiêm túc vẻ mặt, “Ngươi đã gọi một tiếng tỷ sau này đều là người trong nhà. Hoắc Hiền tính tình giảo hoạt, bên người lại thủ vệ nghiêm ngặt, tỷ giờ cho ngươi một cơ hội giết hắn, về phần ngươi muốn lợi dụng như thế nào, vậy phải xem chính ngươi.”

Lăng Thanh nhìn nàng, gật gật đầu.

Nguyễn Tố Tuyết không nhanh không chậm từ từ nói, “Tương truyền khi Diễm đế tiền triều còn tại thế, có thuật sĩ tiên đoán Đại Lỗ không thể chống nổi ba đời, ngay sau đó Diễm đế vì hậu nhân của Lỗ thị mai sau có thể vĩnh viễn thống nhất thiên hạ, không kiêng nể thu cướp tài bảo thiên hạ, xây dựng hoàng lăng rầm rộ, ba vạn lao công ngày đêm không ngừng, mất ba mươi ba năm, cuối cùng cũng xây xong.

“Nhưng thiên mệnh đã định, Đại Lỗ chung quy chạy không khỏi ngày mất nước, tiên đế dẫn dắt dân chúng khởi nghĩa, như được trời giúp, sau đó lật đổ chế độ cũ tự lập làm vương. Truyền thuyết kể rằng hậu lăng của Diễm đế giấu trân bảo khuynh thế, rất nhiều người đi tìm đều không công mà về, công trình rõ ràng lớn như thế, nhưng dường như chưa từng tồn tại, lại dường như hư không mà biến mất.”

Lăng Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Hay là có người đã tìm được rồi, sau đó thả ra tin tức giả, khiến người muốn tìm khác giống như con ruồi không đầu khua loạn, tràn đầy hi vọng mà đi, lại chứa đầy thất vọng mà về, như vậy vài lần thì không ai còn tin nữa.”

Ánh mắt hơi tán dương của Nguyễn Tố Tuyết nhìn về phía Lăng Thanh, gật đầu, “Ung châu cằn cỗi, nước Liêu nhiều lần xâm phạm, song Đại Triệu chẳng bao giờ tỏ ra yếu kém, binh chiến mấy năm, tiêu hao lượng lớn nhân lực tài lực, hai phái chủ hòa, chủ chiến trong triều hằng năm đấu đá trên triều đình. Thế nhưng từ đời tiên đế, mỗi một lần không một ai không chọn dấy binh bảo vệ, kiên cương của ý chí, không người có thể dao động… Lăng Thanh, ngươi thấy thế nào?”

Lăng Thanh nghiền ngẫm, sau đó mỉm cười, “Có lẽ hoàng đế biểu hiện ra phái binh giữ lãnh thổ, thật ra giữ chính là bí mật khác không thể cho ai biết.”

Nguyễn Tố Tuyết không lập tức tiếp lời, mà là giơ tay lên vén tay áo, lộ ra một vòng tay vàng trên cổ tay nàng.

“Kỳ gia từ khi tiên đế đăng cơ đã trấn thủ Ung châu cho Triệu gia, từ khi đó trở đi, Kỳ gia cũng có một bí mật không thể cho ai biết.”

Nguyễn Tố Tuyết vừa nói vừa cởi cái vòng trên cổ tay ra, “Hoắc Hiền không biết từ đâu nghe được, gã hãm hại Kỳ gia, lại nghiêm hình bức cung, cuối cùng chiếm được thứ gã muốn, lại gièm pha trước mặt hoàng đế, tru cửu tộc Kỳ gia, để bí mật này không còn người nào khác biết.”

“Hoắc Hiền cho rằng như thế có thể hưởng bí mật này, thế nhưng gã không ngờ, phu quân sớm đã nói bí mật này cho ta biết. Tru cửu tộc, thế nhưng không giết nữ quyến, chỉ cần ta tới bất luận nơi sung quân nào, đều sẽ có nội ứng cứu ta ra đưa ta đến nơi an toàn. Nhưng chiêu lừa dối này vẫn bị Hoắc Hiền nhìn thấu, vì thế hắn mới đuổi tận giết tuyệt ta.”

Thế nhân đều cho rằng Hoắc Hiền muốn giết Nguyễn Tố Tuyết là bởi vì trên người Nguyễn Tố Tuyết mang cốt nhục của Kỳ gia, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng. Thực ra trên đường Nguyễn Tố Tuyết bị đày đi biên cương, Hoắc Hiền đột nhiên lại suy nghĩ cẩn thận, Kỳ Tĩnh Việt sở dĩ cõng tội danh vô căn cứ, thật ra là vì bảo hộ Nguyễn Tố Tuyết không bị gã hãm hại.

Nguyễn Tố Tuyết đưa cái vòng vàng trong tay kia cho Lăng Thanh, “Bí mật Kỳ gia mấy đời bảo vệ chính là bí mật của lăng Diễm đế, Hoắc Hiền chỉ biết phân nửa, còn có phân nửa ở trong vòng tay vàng này.”

Lăng Thanh cúi đầu nhìn chiếc vòng vàng trong tay, hoa văn trên vòng làm cực kỳ phổ thông, thoạt nhìn không có gì khác với vòng tay bình thường. Duy nhất không giống chính là bên trong có hai nút ngầm, Lăng Thanh đẩy nút ngầm ra, vòng tay vàng chia ra làm hai, bên trong lại trống không, bên trong một đoạn trong đó dường như giấu thứ gì.

Lăng Thanh rút trâm ngọc trên búi tóc xuống, dùng đầu nhọn đưa vào móc ra, lại từ bên trong vòng tay vàng móc được một mảnh tơ lụa.

Khăn lụa dùng là tơ tằm băng thượng hạng, mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, phía trên tinh tế phác họa một bức vẽ.

“Đây là…?”

“Bị Hoắc Hiền lục đi chính là địa đồ lăng Diễm đế, tiên đế sau khi tìm được lại mệnh người giỏi tay nghề bày không ít cơ quan bên trong, nếu như không có bản vẽ này, người đi vào chỉ sợ cửu tử nhất sinh, dù cho không chết cũng có lẽ không tìm được đường ra, bị vây bên trong đến chết.”

Lăng Thanh nhìn bản vẽ cơ quan kia trong tay, sau đó cẩn thận gập lại nhét về trong vòng tay vàng, khôi phục vòng tay vàng về nguyên dạng, muốn trả lại cho Nguyễn Tố Tuyết, “Kỳ phu nhân, thứ quan trọng như thế, ngươi không thể tùy tiện cho ta.”

Nguyễn Tố Tuyết tay hắn về, “Hài tử ngốc, đương kim hoàng thượng ngu ngốc vô đức, hoàng tử dưới gối lại còn nhỏ, mấy vị vương gia nhìn chằm chằm vào hoàng vị, có người cũng đã kiềm chế không được, chỉ là lúc này án binh bất động.

“Tiên đế sở dĩ đưa thứ này cho Kỳ gia giữ, chính là vì sau này dùng để lật đổ hôn quân lại lập minh đế, đáng tiếc bây giờ Kỳ gia đã mất, tỷ cũng không định lại để cho Chiêu nhi bước chân vào triều đình, vì thế bí mật này lại giữ tiếp cũng bất quá là theo ta đi vào trong mộ, Kỳ gia trên dưới hơn một trăm người, vì bí mật này trả giá tính mạng, không phải để ta bị giày xéo như vậy…”

Lăng Thanh không có lên tiếng, chỉ nhìn Nguyễn Tố Tuyết trừng mắt.

Thấy hắn như vậy, Nguyễn Tố Tuyết giống như trưởng bối sờ sờ đầu hắn, “Nhưng ngươi lại có thể dùng, không chỉ là vì hài tử vô tội kia.”

Lăng Thanh suy nghĩ một chút, quyết định nhận lấy chiếc vòng này, sau khi thu nó vào trong lòng đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Kỳ phu nhân, ngươi rõ ràng chuyện trong triều đình, ngươi nghĩ… An Dương vương người này thế nào?”

Nguyễn Tố Tuyết rũ mắt, tỉ mỉ suy nghĩ, một lát mới ngẩng đầu, “An Dương vương với đương kim hoàng thượng một mẹ sinh ra, thế nhưng hắn ưa thích du ngoạn, quanh năm không ở trong cung, ít có mấy lần gặp mặt, chỉ cảm thấy… hắn không đơn giản như ngươi tưởng tượng, nhưng cũng không có nguy hiểm như ngươi thấy.”

Lời nói này, làm Lăng Thanh cái hiểu cái không.

Không biết từ ngày nào, trong chốn giang hồ có tin đồn nói, lăng Diễm đế xác thực tồn tại, địa đồ trong tay Hoắc Hiền, ngoài địa đồ còn có bức vẽ cơ quan, nhưng lại không biết tung tích.

Lời truyền này, càng truyền càng thật, càng truyền càng rộng, người nói đều như chính mình từng thấy tận mắt, không lâu sau, liền truyền vào trong cung.

Bóng đêm như mực, trời sao như rửa, Hoắc phủ xa xỉ hoa lệ không thua bất cứ trạch viện của một vị vương hầu nào, yên tĩnh đến có chút âm trầm.

Trong thư phòng, Hoắc Hiền nhận lấy nước trà hạ nhân đưa tới uống một ngụm, đang muốn cầm lấy lá thư trên bàn, trời trong đêm lạnh có một tiếng huýt trong veo xẹt qua.

Thần sắc Hoắc Hiền căng thẳng, lại rất nhanh khôi phục, hơi nhấp một ngụm trà ngon trong chén, buông chén trà xuống sai hạ nhân lui ra.

Đợi sau khi hạ nhân đóng cửa lại, tay Hoắc Hiền sờ lên một đồ trang trí đá Thọ Sơn, nhẹ xoay một cái, theo đó vang lên tiếng trục ròng rọc xoay, giá sách bên kia gian phòng chậm rãi di động, lộ ra một cái khe rộng bằng một người, bên trong là một cái mật đạo.

Hoắc Hiền cầm lấy giá cắm nến, đi tới phía sau giá sách, trên tường ở lối vào có một viên trang sức đá, gã nắm nó xoay một cái, giá sách kia lại từ từ di về chỗ cũ.

Hoắc Hiền dọc theo mật đạo đi xuống, lối ra rộng mở sáng sủa, giống như là tới một đại điện của cung điện nào đó. Trên tường bốn phía có mấy viên dạ minh châu yếu ớt sáng, trên điện treo màn vải, phía sau màn che ngồi ngay ngắn một người, ẩn trong bóng mờ nhìn không ra diện mạo.

“Ngươi đã đến rồi?” Người sau màn che thanh âm trầm thấp lạnh lùng.

Hoắc Hiền vén vạt áo lên cung kính quỳ xuống, “Nô tài tham kiến chủ thượng, không biết chủ thượng có chuyện gì quan trọng muốn phân phó nô tài?”

“Chủ thượng?” Người sau màn che trầm giọng cười lạnh một tiếng, “Sợ rằng lại hai ngày nữa nên đến lượt ta gọi ngươi chủ thượng đi?”

Hoắc Hiền quỳ trên mặt đất lắc đầu, “Nô tài không hiểu ỵ́ của chủ thượng.”

Bộp! Một thanh âm vang lên, là người nọ trên điện một chưởng vỗ lên tay vịn ghế ngồi.

“Ngươi bây giờ ngược lại biết giả bộ hồ đồ, cũng biết dùng mánh khoé… Đám tử sĩ quý phủ nuôi ấy quả nhiên cũng không phải là ăn không ngồi rồi, đám thái giám cung nữ trong cung kia cũng thấm thoắt tất cả đều biến thành người của ngươi. Thế lực của Hoắc đại nhân đúng là càng lúc càng lớn, có phải ngại vị trí tổng quản đại nội này ngồi chưa đủ thoải mái, chuẩn bị đổi long ỷ thử xem hay không?”

“Nô tài không dám…”

“Không dám?” Tức giận trong lời nói của người nọ cực điểm, “Ta thấy ngươi dám! Cũng có thể tự ý làm rồi! Ta cho ngươi đi đối phó Kỳ gia khi nào?”

“Hồi bẩm chủ thượng, Kỳ Tĩnh Việt bán nhục cầu vinh nhân chứng đều đủ, là ý chỉ hoàng thượng đích thân hạ…”

“Câm miệng!”

Hoắc Hiền quỳ trên mặt đất không lên tiếng nữa.

Người sau màn che tức giận hơi thu lại, nhưng lạnh lùng trong giọng nói không giảm, “Hoắc Hiền, đừng cho là ta không biết ngươi đối phó Kỳ Tĩnh Việt là vì cái gì, cũng đừng tưởng rằng mình giấu được tâm tư sâu đến ta nhìn không ra!

“Ngươi không được quên…” Người đang ngồi nói: “Địa vị và quyền thế hôm nay của ngươi đều từ đâu tới. Ta sở dĩ nhân nhượng ngươi nhiều lần như vậy, là bởi vì ngươi còn có giá trị tồn tại, nếu như một ngày kia ngươi ngay cả chút giá trị này cũng không còn, ta muốn xử trí ngươi, so với bóp chết một con châu chấu còn dễ hơn!”

“Dạ, dạ, dạ! Nô tài không quên! Nô tài không dám quên!” Hoắc Hiền quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

Người sau màn không thèm nhắc lại, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Hoắc Hiền quỳ trên mặt đất tiễn hắn đi, đợi đến khi xác định đối phương đã hoàn toàn đi, Hoắc Hiền đổi sắc mặt, khuôn mặt nô tài kinh sợ kia lập tức thu lại, ngược lại biểu tình có mấy phần âm lãnh.

Vô luận gã trèo cao tới đâu, vẫn chỉ là một nô tài, vẫn phải khúm núm sát ngôn quan sắc.

Thế nhưng gã đã không muốn làm nô tài nữa, gã muốn ngồi lên vị trí quyền lực chí thượng kia, làm cho tứ hải đều thần phục dưới chân gã.

Hoắc Hiền từ dưới đất đứng lên, không nhanh không chậm phủi bụi trên vạt áo, vì ngày đó, gã nhất định phải có càng nhiều của cải, chỉ những thứ cướp đoạt tới đây còn chưa đủ, phải càng nhiều, nhiều hết mức, nhiều đến đủ để mua chuộc mấy vị phiên vương, nhiều đến số lượng có thể chiêu binh mãi mã.

Vì thế gã trong lúc vô tình biết được lời đồn về lăng Diễm đế vẫn âm thầm điều tra, sau đó bất kể mọi thứ chiếm được địa đồ từ chỗ Kỳ Tĩnh Việt, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới tiên đế còn có chiêu, cư nhiên thiết kế cơ quan ở bên trong, cho nên gã nhất định phải đoạt được bức vẽ cơ quan kia.

Bởi vì thời gian của gã không nhiều lắm, không chỉ có bởi vì “người kia” chuẩn bị vứt bỏ gã, một nguyên nhân khác, chính là đương kim thiên tử quanh năm bị tửu sắc tẩm ***, cũng không còn bao nhiêu thời gian…

Lời đồn về lăng Diễm đế không chỉ truyền tới tai Hoắc Hiền, đương nhiên cũng truyền đến xóm làng chơi mà tin tức thiên hạ linh hoạt nhất đầy đủ nhất, đương nhiên cũng bao gồm phân đà của Thiên Tuyệt giáo ở kinh thành — Trầm Hương các.

“Giáo chủ, ngươi xem như vậy giống hay không?” Hoa nương buông một chiếc khăn lụa, vật liệu làm khăn xem ra cực kỳ sang trọng, phía trên có vẻ đường mảnh và vòng tròn, tạo thành một bức tranh vẽ rắc rối phức tạp.

Yên Vân Liệt cầm lấy nhìn nhìn, dường như thoả mãn gật đầu, “Giống năm phần là được, bản tọa không vì khiến Hoắc Hiền tin đây là thật, bản tọa muốn, chỉ là một cơ hội cưỡng ép gã…”

Ầm! Cửa bị người dùng lực đẩy ra.

“Ai nha… Nóng muốn chết! Nóng muốn chết! Tìm thuộc hạ đến có chuyện gì?” Viên Bất Quy cũng không gõ cửa, giọng lớn như vậy tùy tiện đi đến, chiết phiến trong tay lắc mạnh.

Yên Vân Liệt thấy hắn, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nhếch một bên mày, rất có hứng thú nhìn hắn, cằm hơi nâng về phía hắn, “Thân này của ngươi là trang phục gì? Chuẩn bị lên đài hát hí khúc?”

Nghe vậy, chiết phiến quạt giống như quạt bếp lò trong tay Viên Bất Quy kia dừng lại, chuyển thành phe phẩy cái có cái không khí định thần nhàn, còn hơi nâng cánh tay xoay một vòng tại chỗ.

Áo vải đay Viên Bất Quy mặc quanh năm ấy đổi thành một bộ áo tay hình mũi tên màu trắng bằng gấm, khoác một bộ áo khoác lụa mỏng, cái loại bay bổng ấy. Tóc bình thường tán loạn đến không còn hình dáng cũng tỉ mỉ xử lý, hai tóc mai thẳng xuống, khoan khoái mềm mại, phía sau dùng cây trâm bạch ngọc vén lên.

Hắn trông vốn cũng không khó coi, chỉ là bình thường xử lý qua loa, vừa làm như vậy, lại thật đúng là hiện ra mấy phần tuấn tú.

Viên Bất Quy vừa quạt, vừa dương dương đắc ý, “Thuộc hạ như vậy có phải phong lưu phóng khoáng tiêu sái bất phàm hay không? Giáo chủ đại nhân ngươi nhưng đừng thích ta, bị ngươi thích cũng chả phải chuyện tốt lành gì.”

Hoa nương cười phì ra tiếng, Yên Vân Liệt thì đen mặt, trách mắng: “Ngươi phát điên cái gì? Ăn mặc không người không quỷ ra ngoài dọa người?”

Viên Bất Quy căn bản không để đánh giá đại giáo chủ bọn họ dành cho trong lòng, “Giáo chủ ngươi nhất định là sợ thuộc hạ quá đẹp trai đoạt danh tiếng của ngươi mới nói như thế.”

Hắn giả bộ phủi bụi bặm căn bản không tồn tại trên tay áo, “Thuộc hạ đêm nay muốn cùng đi xem hoa đăng với Phinh Đình tỷ tỷ phương hoa của Tuyệt Diễm lâu, xem xong hoa đăng chúng ta còn muốn nâng cốc chuyện trò dưới trăng.”

Nói xong, chiết phiến của hắn lung lay, biểu hiện trên mặt tựa hồ muốn nói, bậc diễm phúc này, giáo chủ ngươi là hâm mộ không được.

Khóe miệng Yên Vân Liệt rúm lại hai cái, quăng bức lụa vẽ trong tay kia vào ngực Viên Bất Quy, “Dùng độc phía trên, phảiphát tác nhanh nhất, phát tác thì làm cho sống không bằng chết.”

Viên Bất Quy nhìn nhìn thứ trong tay kia, khép cây quạt lại rất có phong độ quân tử thi lễ, “Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ nhờ vả của giáo chủ.” Sau đó khóe miệng cong lên, lại lộ ra nụ cười dí dỏm thoáng hiện ra tính trẻ con cực không tương xứng với trang phục trên người kia, nhất thời thất bại, “Giáo chủ không có phân phó gì khác, vậy thuộc hạ đi trước phối dược.”

Yên Vân Liệt gật đầu, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương phát đau, hi vọng hắn khi có hẹn giai nhân buổi tối đừng có cầm nào độc nào thuốc hắn mới nghiên cứu chế tạo đi khoe khoang… Thế nhưng Yên Vân Liệt nghĩ Viên Bất Quy tám chín phần mười sẽ làm như vậy.

Khóe mắt liếc về Viên Bất Quy đang muốn mở cửa, trong đầu Yên Vân Liệt đột nhiên thoáng qua một đạo thân ảnh.

“Bất Quy, ngươi quay lại.”

“Giáo chủ đại nhân còn có gì phân phó?”

“Xoay người.”

Viên Bất Quy ngoan ngoãn làm theo, Yên Vân Liệt nhìn bóng lưng của hắn một lúc, “Ngươi đi xuống đi…” Lại chêm thêm một câu, “Độc hạ xong nhớ đưa thuốc giải cho bản tọa!”

Viên Bất Quy gật đầu, sau đó vẻ mặt không hiểu ra sao đi ra ngoài.

Yên Vân Liệt nhìn cạnh cửa, hỏi: “Hoài Điệp, trên đời này người có bóng lưng giống nhau có nhiều không?”

“Bẩm giáo chủ, người có bóng lưng giống nhau không chỉ có, còn rất nhiều. Thế nhưng… luôn luôn có một người như vậy, là vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai.” Hoa nương tên là Hoài Điệp cười cười nói.

Yên Vân Liệt cúi đầu xem mặt nạ trong tay kia, cầm lên ngón tay khe khẽ vuốt nhè nhẹ, trong miệng khẽ lẩm nhẩm, “Luôn luôn có một người, vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai…?”

Mâu quang thâm trầm, như có điều suy nghĩ.