Tàng Yêu

Chương 53




Tay run rẩy cả nửa ngày, Nguyệt Quỳnh mới run giọng nói: “Tiểu Yêu, Tiểu Yêu là nhi tử của ta.” Ngươi không thể cướp đi!

“Nó cũng là nhi tử của ta.” Ván đã đóng thuyền. Nó là tiểu yêu quái chui nhầm vào bụng ta, không phải nhi tử của ngươi ── lời này có đánh chết Nguyệt Quỳnh hắn cũng không dám nói, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

Không nói lý lẽ! Run run. . . . . .”Khế ước này không công bằng!”

“Sao lại không công bằng?”

Run, tiếp tục run. “Nam tử cùng nam tử, có thể nào thành phu thê?”

“Ta nói có thể là có thể! Ngươi muốn ta đem Tiểu Yêu đi?”

“Không được!” Không nói lý lẽ!

Tay càng run rẩy hơn, Nguyệt Quỳnh cố gắng tranh luận. “Không được tồn tiền riêng. . . . . . Nếu ta có vài việc gấp thì phải làm sao? Không thể luôn xin ngươi. Còn có lễ tân niên, ta muốn cho Hồng Hỉ  Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo tiền lì xì, cũng cần tiền; hơn nữa nếu ta muốn mua cái gì cho Tiểu Yêu, cũng cần tiền.”

“Ta sẽ cho đám Hồng Hỉ Hồng Thái bạc, ngươi có việc gấp thì nói với bọn họ, nhưng mỗi số bạc ngươi dùng làm gì đều phải cho ta biết rõ ràng. Lễ tân niên, tiền lì xì ngươi muốn cho bọn hắn, ta sẽ cho ngươi. Đồ của Tiểu Yêu, Nghiêm Bình sẽ đi đặt mua, ngươi không cần quan tâm.”

Tiễn mắt tử! [keo kiệt] Không thể toàn tiền riêng, điều này đối với Nguyệt Quỳnh mà nói không khác gì sét đánh ngang tai*.

*nguyên bản là “tình thiên phích lịch” dùng để chỉ các sự kiện bất ngờ, đột ngột, gây sốc.

“Không được giấu diếm. . . . . . Ai cũng có tâm sự, ta không quen nói với người ngoài, ta cũng không có gì để giấu diếm.” Thực chột dạ.

“Không quen cũng phải quen.”

Rất không nói lý lẽ ! Tay Nguyệt Quỳnh càng run lợi hại hơn.

“Còn nữa, chỉ khiêu vũ, cho mình ngươi, điều này rất không hợp lý. Vũ chính là khiêu để người khác xem.”

“Vậy ngươi liền khiêu cho ta xem!” Không thể phản kháng.

Không chỉ có tay Nguyệt Quỳnh run lên, mà thân thể cũng run rẩy, tức giận.

“Cái gì mà kêu là không được ‘lén’ uống rượu, ăn thức ăn cay. . . . . .”

“Trừ phi ta cho phép, nếu không ngươi không được uống rượu, lại càng không được ăn thức ăn cay.” Nghiêm Sát một phen túm lấy Nguyệt Quỳnh, sờ lên mông hắn, “Ngươi muốn lúc làm sẽ bị đau?”

Mặt Nguyệt Quỳnh “phừng” một tiếng, lửa cháy bừng, người này sao lại có thể nói lời thô tục như thế!

“Cái này, nếu, ta không thoải mái. . . . . .” Nguyệt Quỳnh chỉ chỉ điều “Không được cự tuyệt Nghiêm Sát cầu hoan”.

“Ngươi không thoải mái ta sẽ không muốn ngươi.”

Nói cũng bằng chưa nói.

“Nếu là khế ước giữa ngươi và ta, vì sao phải liên lụy Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo?”

“Vì sao một người phạm tội, phải liên luỵ chín tộc?”

Rất, rất, rất không nói lý lẽ !

Nguyệt Quỳnh cầm khế ước “ba” một tiếng đập lên bàn: “Tiểu Yêu là do ta sinh, ngươi không có quyền đem nó đi!”

“Ta không có quyền?” Lục mâu nháy mắt trở nên u ám, “Ngươi muốn thử xem không?”

Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, khí thế bật người ngay lập tức hạ xuống: “Ta không dám cam đoan mình sẽ không phạm phải điều nào. . . . . . Vạn nhất ta lơ đãng, chính ta cũng không biết. . . . . .”

“Sự bất quá tam.”

Vậy cũng không được. . . . . .”Có thể không ký, hay không.”

“Ngươi nói xem?”

Không thể. Nguyệt Quỳnh cúi đầu, trong lòng hoang mang rối loạn. Khế ước này xem thế nào cũng thấy bất lợi cho hắn.

“Bọn người thị tẩm, ta có thể trục xuất toàn bộ.”

“Đừng, vẫn là, giữ lại đi, ta, chịu, không được.”

Nguyệt Quỳnh biết làm thế không đúng, như vậy sẽ hại rất nhiều người, nhưng là, nếu chỉ có một mình hắn, hắn sẽ chết a. Nghiêm Sát không nói gì, chỉ theo dõi hắn, nhìn chằm chằm đến mức lòng Nguyệt Quỳnh càng luống cuống.

“Có thể, không cần liên luỵ Hồng Hỉ  Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, hay không? Một người làm một người chịu.”

“Không được! Không kéo bọn họ theo, ngươi tuyệt đối sẽ phạm tội.”

Làm sao ngươi biết? Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi khô khốc, làm sao lo liệu, phải làm sao đây.

Suy nghĩ hồi lâu, Nguyệt Quỳnh lắp bắp nói: “Khế ước này phải có một kỳ hạn chứ. Ngươi, ngươi nếu thành vương, sẽ thú phi lập hậu, sẽ có con nối dòng của chính ngươi, đến lúc đó, liền phế bỏ khế ước này đi.”

“Sẽ không.”

Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, có ý gì?

“Cho dù ta thành vương, ta cũng sẽ chỉ có một nhi tử Tiểu Yêu, lại càng sẽ không có cái gì loạn thất bát tao phi tử.” Kéo tay trái của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát thô giọng nói: “Ký  nó!”

“Chờ đã!” Vội vàng rút tay lại, dưới ánh nhìn giận dữ của Nghiêm Sát, tâm Nguyệt Quỳnh càng không ngừng đập loạn, không thể yên tĩnh chút nào. Người này vừa mới nói gì? Vì sao hắn nghe không hiểu?

“Một khắc [=15’], một khắc ngươi không ký, ngươi sẽ không được gặp Tiểu Yêu.”

“Trên khế ước không có viết như thế! Sau khi ta ký, nếu phạm sai lầm, ngươi mới có thể mang Tiểu Yêu đi!” Dưới tình thế cấp bách, Nguyệt Quỳnh quát lên. Mới vừa quát xong, hắn liền thầm hô không xong.

Chỉ thấy Nghiêm Sát cầm lấy bút.

“Nghiêm Sát!”

Nguyệt Quỳnh cố gắng giật lấy bút lông, nhưng lại bị Nghiêm Sát ôm chặt vào trong lòng, không thể động đậy, hắn trơ mắt nhìn Nghiêm Sát viết thêm một điều ở cuối khế ước: nếu Nguyệt Quỳnh không ký khế ước này, Nghiêm Sát có quyền đem Tiểu Yêu đi.

Vì sao, vì sao nhất định phải bắt hắn ký cái này? Tư vị trong lòng Nguyệt Quỳnh, gì cũng có.

“Không cần liên lụy Hồng Hỉ  Hồng Thái . . . . . .” Trong giọng nói của Nguyệt Quỳnh mang theo sự khẩn cầu, “Ta, sẽ không, thích ai. . . . . . Cũng, cũng sẽ không, rời đi. . . . . . Đi. . . . . .” Đôi mắt to khép lại, thân thể Nguyệt Quỳnh phát run. Một ngày nào đó, hắn phải rời đi.

Nghiêm Sát cắn lên lổ tai Nguyệt Quỳnh: “Nói miệng không bằng chứng.”

“Oa!” Buồng trong đột nhiên truyền đến tiếng khóc của hài tử, Nguyệt Quỳnh mở to mắt định bước lên, nhưng hắn lại bị người kia ôm chặt.

“Nghiêm Sát!”

“Ký nó, ta cho ngươi gặp Tiểu Yêu.”

Nguyệt Quỳnh cắn chặt răng, hắn không thể ký.

“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”

Tiểu Yêu chắc là đói bụng. Nguyệt Quỳnh không thể động đậy, cố gắng nhìn về phía buồng trong, nhưng hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc càng lúc càng lớn của Tiểu Yêu.

“Nguyệt Quỳnh, ký nó xong ta liền cho ngươi gặp Tiểu Yêu.”

Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Yêu, tâm Nguyệt Quỳnh liền co thắt, mà sự thúc giục của Nghiêm Sát lại làm cho hắn không thể thở được.

“Vì sao không dám ký?” Xoay mặt Nguyệt Quỳnh qua, sắc mặt Nghiêm Sát rất không tốt.

Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, sợ Nghiêm Sát nhìn ra manh mối. Nhưng khi nhắm mắt lại, tiếng khóc của Tiểu Yêu lại càng thêm rõ ràng. Lúc này, Nghiêm Sát không ép buộc hắn, chỉ càng ôm chặt lấy hắn.

“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”

Rất lâu sau đó, thân thể căng cứng của Nguyệt Quỳnh mới dần dần thả lỏng, hắn mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh. “Ta ký.” Nghiêm Sát đem bút nhét vào tay trái của hắn.

Hít thật sâu mấy hơi, Nguyệt Quỳnh ký tên mình lên tờ khế ước. Mà nơi hắn ký, sớm đã có tên Nghiêm Sát. Ba bản khế ước, Nghiêm Sát cho Nguyệt Quỳnh một bản, sau đó lên tiếng: “Tiến vào.”

Nghiêm Bình bước vào.

Nghiêm Sát đem một bản khác đưa cho hắn, Nghiêm Bình đưa hai tay cầm lấy rồi lui ra, bản cuối, Nghiêm Sát cất vào trong lòng mình.

Tiếng khóc càng ngày càng vang, một người ôm Tiểu Yêu từ buồng trong đi ra, chính là An Bảo. Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh ra, Nguyệt Quỳnh vội vàng chạy qua, một tay ôm hài tử vào trong ngực.

“Đi lấy sữa hổ.” Nghiêm Sát hạ lệnh, An Bảo lập tức đi ra ngoài lấy sữa hổ. Nghiêm Sát đi đến phía sau Nguyệt Quỳnh, một tay ôm lấy hắn cùng hài tử. “Ngày mai là đầy tháng của Tiểu Yêu, ngươi có thể không tham dự.”

Nguyệt Quỳnh cúi đầu không hé răng, một tay cố gắng dỗ Tiểu Yêu. Nghiêm Sát cầm tay phải của hắn đặt lên người Tiểu Yêu, tay phải của Nguyệt Quỳnh chỉ hơi hơi động đậy, vuốt ve gương mặt Tiểu Yêu. Nghiêm Sát đưa hai tay ôm lấy Nguyệt Quỳnh cùng Tiểu Yêu, cúi đầu lấy râu đâm lên cổ Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh tránh đi, tựa hồ đang vì chuyện vừa rồi mà sinh khí.

Nghiêm Sát cũng không nói gì, càng không ngừng lấy râu đâm lên cổ Nguyệt Quỳnh, đâm hơn nửa ngày, Tiểu Yêu ngừng khóc, Nguyệt Quỳnh cũng không né tránh nữa, Nghiêm Sát xoay Nguyệt Quỳnh lại, làm cho mặt hắn hướng về phía mình, Nguyệt Quỳnh không ngẩng đầu. Vị công tử này từ sau khi “được sủng ái”, lá gan càng lúc càng lớn. Đại chưởng vươn ra, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh cùng hài tử vào lòng ngực dày rộng của mình, Nguyệt Quỳnh nhăn mặt, cái mũi bị đụng vào, đau quá.

Có người gõ cửa, Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh ra. Người tiến vào chính là Lê Hoa Chước cùng An Bảo, An Bảo cầm bát trên tay, trong bát là sữa hổ vừa được hâm nóng. Lê Hoa Chước tiến lên, tiếp nhận hài tử từ trong lòng Nguyệt Quỳnh, theo lệnh ngầm của Vương gia, hai người mang theo hài tử đến buồng trong uy sữa. Nguyệt Quỳnh vẫn cúi đầu, không nhìn Nghiêm Sát, không phải vì sinh khí, mà là vì đầu hắn choáng váng, kế tiếp hắn phải lo liệu làm sao a.

Tiểu Yêu uống sữa rồi liền ngủ, Lê Hoa Chước ôm nó đi, trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Quỳnh cùng Nghiêm Sát. Nghiêm Sát khom người bế Nguyệt Quỳnh lên, vào nội thất. Cửa nội thất đóng lại, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra những tiếng động khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

. . . . . . . . .

Mở mắt, Nghiêm Sát đã không còn ở trên giường, nằm bên cạnh hắn chính là một tiểu yêu quái đang ngủ say sưa. Không hề biết mình đã mang đến cho cha bao nhiêu phiền toái, tiểu yêu quái vô tâm vô phế ăn no liền vù vù ngủ say. Nguyệt Quỳnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, thở dài thật mạnh. Thật chẳng hảo chút nào. Trời đã sáng rồi, hắn có thể nghe thấy tiếng pháo, hôm nay là đầy tháng của Tiểu Yêu, bởi vậy có thể thấy hôm nay Lệ vương phủ nhất định sẽ phi thường náo nhiệt.

“Ai. . . . . .” Tối hôm qua bị Nghiêm Sát rút củ cải hai lần, Nguyệt Quỳnh không muốn đứng dậy, tâm loạn như ma. Nghiêm Sát vì sao phải bắt hắn ký tờ khế ước đó, phu thê cái gì, nam tử cùng nam tử làm sao có thể làm phu thê. Tâm Nguyệt Quỳnh không thể khống chế mà đập loạn, đập loạn đến mức khiến hắn càng thấy phiền.

“Nguyệt Quỳnh, ngươi tỉnh chưa?” Là Lê Hoa Chước. Nguyệt Quỳnh vội vàng nói: “Tỉnh.” Mặc một chiếc áo lót, hắn ngồi xuống. Cửa mở, Lê Hoa Chước bưng điểm tâm mỉm cười đi vào, cùng vào với hắn tất nhiên còn có ba người khác. Hồng Hỉ bưng nước ấm, Hồng Thái đang cầm một bộ y phục mới, An Bảo mang nụ cười trên mặt đang cầm y phục mới của Tiểu Yêu, còn có một đôi giày tiểu lão hổ hắn tự tay làm.

Tiểu Yêu sinh ra vào ngày chín tháng mười hai, tuổi hổ, nó vừa đầy tháng, khoẻ mạnh kháu khỉnh mặc bộ y phục mới vào, phi thường thích hợp. Hôm nay chính là ngày chín tháng một, cùng năm, Lệ vương phủ tân niên năm nay không hề có chút không khí vui mừng, ngay cả niên kỉ yến[tiệc mừng năm mới] cũng không có chuẩn bị. Nhưng hôm nay lại như tân niên, bên trong phủ nơi nơi đều náo nhiệt, ngay cả trên mặt Nghiêm Sát đều mang vài phần vui mừng.

Các tân khách đến chúc mừng nối liền không dứt tiến vào Lệ vương phủ, chỉ thấy thân hình cao lớn của Nghiêm Sát đứng ở cửa “Tùng Lộ các”, nhận lời chúc mừng của mỗi vị khách, tuy rằng vẫn là vẻ mặt trang nghiêm như cũ, lại nghiễm nhiên có thêm dáng vẻ của kẻ đã có hài tử.

Giúp Nguyệt Quỳnh mặc bộ đồ mới, Lê Hoa Chước trấn an nói: “Nguyệt Quỳnh, đừng khổ sở. Có chúng ta giúp ngươi giấu diếm, cho dù ngươi làm việc gì phạm vào khế ước, Vương gia cũng sẽ không biết. Hơn nữa, đừng bận tâm chúng ta, nếu có một ngày Vương gia phụ ngươi, ngươi chỉ cần rời đi thôi.”

Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng cười cười: “Ta không phải bởi vì khế ước kia mà khó chịu, ta khổ sở vì đã làm phiền các ngươi.”

“Nguyệt Quỳnh (công tử), ngươi (ngài) đừng nói như thế.”

Lê Hoa Chước tươi cười khiến Nguyệt Quỳnh thở phào: “Không có gì liên lụy hay không liên lụy. Nguyệt Quỳnh, chúng ta chính là người một nhà. Bốn người chúng ta luôn chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, vạn nhất tình huống không ổn, chúng ta liền cùng nhau trốn.”

Nguyệt Quỳnh nở nụ cười, một tay ôm chầm lấy hắn: “Hoa Chước, đến lúc đó chúng ta ôm Tiểu Yêu một đường chạy trối chết.”

“Hảo, một đường chạy trối chết.”

Hắn tuyệt đối không để cho những người quan trọng của hắn chết vì hắn nữa.

Giữa trưa, sau khi cùng Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái dùng cơm trong phòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh ôm Tiểu Yêu ngủ trưa. Tiệc đầy tháng tổ chức bảy ngày liên tiếp, Nghiêm Sát khi này rất hào phóng, mọi người ngạc nhiên cảm thán, đối với nương của thế tử lại thêm vạn phần tò mò. Tề vương Giải Ứng Tông lấy cớ thân thể không khoẻ nên không tự mình đến dự, lại phái đại nhi tử Giải Lưu Sơn của hắn đến chúc mừng. An vương Dương Tư Khải cùng Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu đều đã đến đây, thái giám bên người Hoàng Thượng, Triệu công công lại một lần nữa mang theo rất nhiều lễ vật đi đến Giang Lăng, trở thành khách quý của Nghiêm Sát.

Các tân khách có thân phận tôn quý được an trí ở bên trong Lệ vương phủ, Nghiêm Sát thiết yến khoản đãi bọn họ tại “Lộ danh hiên”. Trong lúc ấy, Nghiêm Sát không hề tỏ vẻ đặc biệt ân cần với ai, vẫn là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu[nghiêm túc không nói cười tùy tiện], í́t nói kiệm lời, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng vẫn gánh vác trọng trách chiêu đãi khách quý như cũ. Ít nhất là trong mắt quan viên triều đình, Nghiêm Sát cùng ba vương khác không có quan hệ cá nhân gì nhiều.

Buổi tối trước ngày tiệc đầy tháng bắt đầu, Lý Hưu, Dương Tư Khải, Giang Bùi Chiêu cùng với tâm phúc của hai người ở chỗ Dương Tư Khải nói chuyện phiếm. Giang Bùi Chiêu cả giận nói: “Lý Hưu, nói thế nào ngươi và ta cũng đã quen biết sáu bảy năm, nương của tiểu thế tử đến tột cùng là ai, ngươi mau tiết lộ cho ta biết đi, ta lấy vong linh cha ta trên trời có linh thiêng mà thề, tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Dương Tư Khải cũng nói theo: “Đúng thế a, Lý Hưu, ngươi còn giấu diếm chúng ta cái gì? Ta cùng Bùi Chiêu đều tò mò không biết một nữ tử như thế nào mới có thể trói buộc con ngựa hoang Nghiêm Sát này, khiến hắn cam tâm tình nguyện làm cha. Nói, sao lại không thấy nương của hài tử lộ diện?”

Lý Hưu nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “An vương, thế tử, không phải ta không muốn nói cho các ngươi, mà là Vương gia hạ tử lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ thân phận của phu nhân. Ta nói cho các ngươi, cái đầu trên cổ ta có lẽ sẽ chẳng còn ở đó nữa.”

“Tê. . . . . . Ngươi nói như vậy chúng ta càng tò mò hơn. Quen biết Nghiêm Sát mười năm, ta chưa bao giờ thấy hắn động tâm với vị nữ tử nào. Ai, nói đến động tâm, ta nhớ rõ sáu năm, không không, ân, bảy năm, đúng, đại khái bảy năm trước, Nghiêm Sát vì một nam sủng, suýt chút nữa đã cùng lão hỗn đản Giải Ứng Tông kia đánh nhau, nam sủng kia hiện tại như thế nào ?”

Dương Tư Khải rất hiếu kỳ hỏi. Chuyện này Giang Bùi Chiêu cũng từng nghe phụ thân đã qua đời đề cập, cũng bày ra dáng vẻ tò mò.

Lý Hưu vẫn chậm rãi nói: “Chuyện của hắn, Vương gia không thích có người đề cập đến, ta chỉ có thể tiết lộ rằng người nọ bây giờ vẫn còn ở quý phủ, hơn nữa rất được Vương gia sủng ái. Các ngươi cũng không cần đoán phu nhân là ai, với Vương gia mà nói, phu nhân bất quá chỉ là một nữ nhân đã sinh hạ thế tử thôi. Các ngươi muốn tò mò thì đừng quan tâm ai sinh  thế tử, mà là ai dưỡng thế tử.”

Dương Tư Khải lập tức hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”

Lý Hưu khóa miệng lại: “Sau này các ngươi sẽ biết.”

“Lý Hưu, ngươi sau này sẽ không có phúc.” Giang Bùi Chiêu không thèm quan tâm, sao có thể kể chuyện mà chỉ kể một nửa chứ.

“A, nguyên lai các ngươi đều ở trong này a.” Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, mọi người nhìn lại, là Giải Lưu Sơn. Lý Hưu, Dương Tư Khải cùng Giang Bùi Chiêu lập tức tươi cười, đứng dậy đón chào, Dương Tư Khải nói: “Lệ vương phủ thật sự không thú vị, ngay cả một mỹ nhân cũng không nhìn thấy, vốn muốn cùng Nghiêm Sát nói chuyện về tiểu thế tử của hắn, nhưng mà người ta hoàn toàn không thèm để ý đến ta. Cho nên, ta chỉ có thể kéo Bùi Chiêu cùng Lý Hưu cùng ta giết thời gian.”

Giải Lưu Sơn tao nhã nói: “Lưu Sơn làm nhiễu hứng thú nói chuyện của các ca ca đi.”

“Không có không có, ngươi đến rất vừa lúc, ta còn đang ngại ít người quá.” Dương Tư Khải làm như vô tình liếc mắt nhìn Giang Bùi Chiêu một cái, nhiệt tình ấn Giải Lưu Sơn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Đột nhiên, một người đứng dậy đi vào phòng, không thèm quay đầu lại, Dương Tư Khải sửng sốt, Giải Lưu Sơn cũng sửng sốt.

Giang Bùi Chiêu phản ứng cực nhanh, nói: “Lưu Sơn đừng để ý, Diệp công tử đây đang giận dỗi An vương, An vương vừa nãy cùng chúng ta nói chuyện phiếm, lãng quên giai nhân.” Nói xong, hắn còn cười cười mờ ám với Dương Tư Khải.

Dương Tư Khải xấu hổ cười khổ: “Khiến cho Lưu Sơn chê cười rồi.”

Giải Lưu Sơn vội vàng xua tay: “Ca ca đừng nói như vậy.”

Trong mắt Lý Hưu hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, cười ha hả rót trà cho Giải Lưu Sơn, nói: “Nghe nói Tề vương thân thể không khoẻ, không biết là bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?”

Giải Lưu Sơn thở dài, nhưng liền lập tức hé miệng cười: “Phụ vương tuổi đã cao, luôn mang vài bệnh tật, đều là do những năm tháp tùng Hoàng Thượng chinh chiến khắp nơi lưu lại. Hoàng Thượng khoan nhân, phái ngự y đến, ngự y nói cần phải tĩnh dưỡng tốt, tập trung điều trị. Phụ vương gần đây đang luyện Thái Cực quyền, tinh thần đã tốt hơn một chút.”

Dương Tư Khải cảm khái nói: “Tề vương làm vậy rất đúng, ta dị thường kính nể. Lão Vương gia vẫn là vị tướng quân khi ở trên sa trường không thèm quan tâm đến sinh tử của bản thân, mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, lão Vương gia luôn là người xông vào đầu tiên, ta không thể so sánh với khí độ đó. Lại nói tiếp, từ sau khi phong vương, ta rất ít khi nhìn thấy lão Vương gia, lần gặp mặt gần đây nhất, ước chừng cũng đã ba năm.”

Giải Lưu Sơn cảm động nói: “Phụ vương thường ở trước mặt huynh đệ chúng ta kể chuyện năm xưa hắn cùng ngài, Hằng vương, Lệ vương tác chiến, Lưu Sơn thực kính nể sự dũng mãnh của các ca ca, phụ vương cũng luôn dạy chúng ta phải trở thành người anh dũng giống như An vương, Lệ vương. Lần này Lưu Sơn có thể hân hạnh đến đây chúc mừng Lệ vương, là vạn phần cao hứng.”

Lúc này Lý Hưu nâng chén lên: “Hưu cũng thực may mắn mới gặp được Đại công tử, đến, chúng ta cùng vì 『 chuyện may mắn 』này mà uống một chén.”

Giang Bùi Chiêu cười nói: “Muốn uống cũng phải uống rượu mới đúng, bất quá tiệc tối nay chắc chắn không thiếu rượu ngon, chúng ta trước hết lấy trà thay rượu, nhất định phải không say không về a.”

“Hảo! Không say không về!”

Ngoài phòng ngập đầy một bầu không khí hòa nhã, Diệp Lương, kẻ vừa rồi không chừa cho Giải Lưu Sơn chút mặt mũi nào mà rời đi, ở trong phòng nghe tiếng cười nói bên ngoài, hai đấm siết chặt. Giải Ứng Tông, Nghiêm Sát, Giang Bùi Chiêu, toàn bộ đều là cừu nhân của hắn! Mặc dù Dương Tư Khải cứu mạng của hắn, đối xử với hắn vô cùng tốt, nhưng theo một phương diện nào đó mà nói, cũng là cừu nhân của hắn. Mà trong bốn người này, hắn hận nhất chính là thuộc hạ trung thành nhất của Cổ Niên, Giải Ứng Tông, chính bọn họ đã khiến hắn mất đi người quan trọng nhất. Diệp Lương nhắm mắt lại, cố đè nén sự chua sót trong lòng.

Sắp đến tiệc tối, Dương Tư Khải bảo đám người Lý Hưu đi trước, Giang Bùi Chiêu lại cười cười mờ ám với hắn, Giải Lưu Sơn tựa hồ cũng ngửi ra chuyện gì, mỉm cười cùng Giang Bùi Chiêu, Lý Hưu rời đi trước. Đợi sau khi bọn họ rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Dương Tư Khải liền biến mất, bày ra vẻ mặt lo lắng đi vào phòng.

Vừa vào phòng, hắn liền hỏi: “Lương, vừa rồi sao lại đột nhiên sinh khí?”

Diệp Lương cúi đầu, thản nhiên nói: “Không có gì.”

“Sao lại không có gì?” Dương Tư Khải đi lên phía trước, đối phương lui một bước nhỏ, hắn chỉ có thể dừng lại. Bất đắc dĩ đè nén nỗi thất vọng, hắn lại hỏi: “Lương, có chuyện gì không thể nói với ta sao? Có phải ngươi, không thích Giải Lưu Sơn?” Khi nào trái tim người nãy không còn trống rỗng, có thể có tình yêu?

Diệp Lương ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gầy lộ ra vẻ chán ghét. “Chán ghét.”

“Hắn chọc giận ngươi sao?” Dương Tư Khải trong lòng buồn bực, Lương từng gặp qua Giải Lưu Sơn sao?

Diệp Lương quay đầu không nói lời nào, Dương Tư Khải thấy thế lập tức nói: “Ngươi không muốn nói cũng được. Tiệc tối nay ngươi có cùng đi với ta không?” Diệp Lương nhếch miệng: “Ta không đi.”

Dương Tư Khải cũng không ngạc nhiên, thở dài nói: “Được rồi, ngươi ở lại trong phòng, ta bảo người đem thức ăn đến cho ngươi.”

Diệp Lương không lên tiếng, Dương Tư Khải vươn tay ra, ngẫm lại rồi khẽ buông xuống. “Ta đây đi rồi, ngươi nhất định phải ăn cơm.” Diệp Lương vẫn không lên tiếng, Dương Tư Khải cố chịu đựng nỗi thất vọng, dặn dò tôi tớ xong mới rời đi.

Hắn đi rồi, Diệp Lương ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ áy náy. Không phải hắn không biết Dương Tư Khải đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn không làm được, không làm được việc cùng cừu nhân trở thành bằng hữu.