Tạo Hóa Chi Vương

Chương 10: Không Phục Trở Lại




Ầm!

Quyền cước giao tranh, phát ra tiếng động ầm ầm. Thân hình Mã Nguyên Vũ hơi lắc lư, chỉ lui lại nửa bước. Thân hình Diệp Chân lại chấn động, liên tục lùi lại ba bước mới đứng vững.

Chênh lệch, chênh lệch trên phương diện lực lượng, chênh lệch trên phương diện tu vi, vừa giao đấu lại nhìn ra được.

Thấy Diệp Chân chỉ bị đẩy lui ba bước, Mã Nguyên Vũ đột nhiên ngẩn người, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Trước đây, ngay cả một đầu ngón tay của hắn Diệp Chân cũng không đỡ nổi. Hiện tại người này lại có bản lĩnh gần như cân sức ngang tài với hắn.

Trong lúc kinh ngạc, Mã Nguyên Vũ dữ tợn cười một tiếng:

- Diệp Chân, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngoan ngoãn giao ra ngân phiếu, để tránh bị khổ.

Ngoài miệng hắn nói vậy, thuộc hạ của Mã Nguyên Vũ lại không chậm trễ, gầm lên một tiếng, xông về phía Diệp Chân.

Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, sử dụng hành động trả lời Mã Nguyên Vũ. Quyền phong chợt tiến tới nghênh đón.

Lần trước, trước mặt Diệp Chân, Mã Nguyên Vũ đã tự tay đạp hỏng trang phục do mẫu thân Diệp Chân Mễ Giang Tuyết tự tay may, đồ ăn do tự nàng sấy không còn một mảnh. Cơn giận này đến nay vẫn nghẹn ở trong ngực của Diệp Chân.

Hiện tại Diệp Chân có thực lực đánh với Mã Nguyên Vũ một trận, nếu như còn bị Mã Nguyên Vũ dọa sợ, vậy Diệp Chân làm nam nhi cũng uổng phí.

Ầm ầm ầm!

Tiếng quyền cước giao tranh vang lên không ngừng. Quyền phong nóng hừng hực làm cho rất nhiều đệ tử tạp dịch đang quan sát cuộc chiến không ngừng lui về phía sau.

Quyền pháp các đệ tử tạp dịch có thể tu luyện chỉ có Hùng Vương Đam Sơn Quyền.

Bất luận là Diệp Chân hay Mã Nguyên Vũ chỉ cần xuất quyền, lại lập tức hiểu rõ ràng hậu chiêu của đối phương. Tuy rằng Hùng Vương Đam Sơn Quyền của Diệp Chân nhìn tinh diệu hơn, nhưng lúc này ở thời điểm mấu chốt của thắng bại, còn được quyết định bởi tu vi.

Trong lúc Mã Nguyên Vũ ra quyền, huyết khí ngưng châu, giống như mãng xà xuất động. Mỗi lần đều có thể làm cho lực quyền tăng lên rất nhiều. Các quyền số trong đó lại làm cho Diệp Chân phải từng bước lui về phía sau, khiến cho thần sắc Diệp Chân càng thêm nghiêm trọng, sốt ruột.

Quyền cước giao tranh, vẻ chấn động kinh ngạc trong mắt Mã Nguyên Vũ lại càng lúc càng lộ rõ.

Trước kia Diệp Chân là dạng thế nào? Đó là phế vật ngay cả nửa chiêu trong tay hắn cũng không chống đỡ nổi. Hắn lại biết rõ ràng điều này.

Nhưng hiện tại, Diệp Chân lại có thể đánh với hắn thế lực ngang nhau. Tuy rằng ở vào tình thế không thuận lợi, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đối đầu cùng hắn. Nếu như mặc cho hắn trưởng thành tiếp, vậy chẳng phải là?

“Lần này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho tên phế vật này được!”

Mã Nguyên Vũ hạ quyết tâm, quyền phong càng thêm ép người!

Diệp Chân hiểu rất rõ ràng. Nếu như tiếp tục kéo dài như vậy nữa, hắn chắc chắn sẽ thất bại.

Mã Nguyên Vũ lòng dạ ác độc ra tay ngoan độc. Nếu như mình thất bại, Mã Nguyên Vũ muốn tạo ra quyền uy của hắn ở Bách Tùng, sợ rằng kết quả của Diệp Chân sẽ còn thảm hơn Ô Kiến.

Mã Nguyên Vũ còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Diệp Chân.

Mắt thấy Diệp Chân bị Mã Nguyên Vũ dồn đến chỗ chết, một chiêu Lão Hùng Vỗ Cây liền đánh về phía vị trí yếu hại trước bụng của Diệp Chân.

Hai cánh tay Diệp Chân đã bị chấn động tới mức đau đớn tê dại không thôi, muốn tránh cũng không thể tránh được. Hắn không thể lui lại được nữa, đành cứng rắn chống đỡ một cái. Hai cánh tay còn chưa có khôi phục lại, một khi cứng rắn chống đỡ, Diệp Chân chắc chắn sẽ thất bại.

Trong lúc sốt ruột, Diệp Chân đưa ngang hai tay, không để ý tới vị trí yếu hại ở bụng, cắt về phía cổ họng của Mã Nguyên Vũ.

Nếu như thực hiện được điều này, Mã Nguyên Vũ không chết cũng phải trọng thương.

Mã Nguyên Vũ giật mình trước đấu pháp liều mạng của Diệp Chân, vội lui bước thu quyền, chật vật né tránh.

Liều mạng với Diệp Chân, hắn ngu như vậy sao?

Nếu như ở giai đoạn then chốt này cùng Diệp Chân liều mạng bị thương, đó mới là thật ngốc.

Nhìn thấy được Mã Nguyên Vũ chật vật né tránh, mắt Diệp Chân nhất thời sáng lên.

Đúng vậy, liều mạng!

Ngoan độc sợ kẻ ngốc, kẻ ngốc sợ kẻ không muốn sống.

Hiện tại bản thân Mã Nguyên Vũ là hạt giống tuyển chọn của Bách Tùng phong, ba ngày sau lại phải xông vào Ngư Long Đạo, để tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn. Lấy tu vi Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong của Mã Nguyên Vũ, hắn rất có khả năng xông qua Ngư Long Đạo, sớm tiến thân làm đệ tử ngoại môn.

Cho nên, trước khi xông vào Ngư Long Đạo, Mã Nguyên Vũ tuyệt đối không muốn bị thương, chứ đừng nói là liều mạng với Diệp Chân.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Chân đang từng bước lui lại, quyền phong chợt biến đổi. Toàn thân hắn giống như phát điên, lao về phía Mã Nguyên Vũ công kích.

Ngươi công kích đầu ta, ta lại không tránh không nhường, cho ngươi công kích, sau đó toàn lực đánh gãy chân ngươi.

Ngươi cắt cổ họng ta, ta lại đâm mắt ngươi.

Ngươi đánh gãy chân ta, ta khiến ngươi nôn ra máu.

Nói chung, Diệp Chân là một tư thế liều mạng, liều mạng trọng thương nôn ra máu, cũng phải hạ thủ ngoan độc với Mã Nguyên Vũ.

Loại đấu pháp lấy tổn thương đổi tổn thương này trong nháy mắt khiến cho Mã Nguyên Vũ luống cuống tay chân.

Lực lượng của Diệp Chân cũng không phải nhỏ. Lực lượng bốn nghìn cân nếu như đập xuống thật, tuyệt đối có thể làm cho Mã Nguyên Vũ gãy xương nôn ra máu.

Tình hình như thế, Mã Nguyên Vũ tuyệt đối phải cố gắng hết sức tránh né.

Trong lúc nhất thời, ưu thế ban đầu ngược lại bị vứt sạch, biến thành Diệp Chân đuổi theo Mã Nguyên Vũ đánh.

Mã Nguyên Vũ tức giận đến mức muốn nôn ra máu. Nhưng hắn lại không có dũng khí cùng Diệp Chân liều mạng.

Hắn thấy, vì giáo huấn Diệp Chân liên lụy tới cơ hội sớm tiến thân làm đệ tử ngoại môn, không đáng.

Bịch!

Vừa không để ý, lui về phòng thủ hơi chậm một chút, Mã Nguyên Vũ đã bị Diệp Chân đạp cho ngã bốn năm bước.

- Hừ, đừng đánh nữa. Ngươi làm vậy là giở trò xấu!

Mã Nguyên Vũ tức giận muốn nôn ra máu, nhân lúc này lại mở miệng, nhảy ra khỏi vòng chiến. Mã Nguyên Vũ cũng không ngu. Hắn xem như đã hiểu rõ, Diệp Chân làm vậy là uy hiếp hắn.

Nếu còn đánh tiếp như vậy, nói không chừng hắn co chân rụt tay, thật sự sẽ bị Diệp Chân đánh bại.

Diệp Chân thu quyền đứng lại, nhưng đột nhiên giống như hiểu ra điều gì!

Lúc trước hắn nghênh chiến với Mã Nguyên Vũ, trong lòng biết Mã Nguyên Vũ lợi hại, cẩn thận từng li từng tí, hết sức thận trọng, lại bị Mã Nguyên Vũ đánh ép. Đợi đến khi hắn buông tay ra chân liều mạng xông lên, Mã Nguyên Vũ trái lại bị đánh ép.

Thắng bại trong cuộc chiến đấu này lại không hoàn toàn bị thực lực chi phối. Hình như còn liên quan đến một chữ “dũng”.

Diệp Chân mơ hồ cảm thấy một trận chiến này khiến hắn nắm được cái gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được.

- Không phục, vậy trở lại?

Diệp Chân ngoắc tay. Mã Nguyên Vũ tức giận muốn phát cuồng!

- Đánh thắng lại khi dễ người. Đánh không lại, nói ta giở trò xấu. Mã Nguyên Vũ, đây là bản lĩnh của ngươi sao?

Diệp Chân ngạo nghễ đứng. Một hơi nghẹn trong ngực kia lại thông thuận hơn nhiều.

Chỉ có điều, cơn giận này sớm muộn cũng phải trả lại.

- Thắng? Được lắm!

Sa Phi tỉnh táo lại, hét lên với Diệp Chân.

Chỉ cần Diệp Chân có thể đối đầu với Mã Nguyên Vũ, vậy sau này hắn lại không bị đám người Mã Nguyên Vũ khi dễ nữa.

Lúc này, một đám đệ tử tạp dịch mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Diệp Chân vừa mừng vừa sợ. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Chân đã thay đổi lật trời.

Mã Nguyên Vũ bị đánh bại lại phiền muộn rất muốn nôn ra máu. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không phát tiết ra được. Cảm giác này khiến cho Mã Nguyên Vũ muốn phát cuồng.

- Đi, đưa Ô Kiến trở về phòng!

Mã Nguyên Vũ tức giận quát một tiếng, nhưng không có mấy người đệ tử tạp dịch nhúc nhích. Điều này khiến cho Mã Nguyên Vũ càng căm tức hơn. Nếu như là thường ngày, hắn nói một tiếng rửa chân, sẽ có không ít kẻ tranh nhau bưng nước rửa chân cho hắn. Ngày hôm nay đánh một trận, không ngờ lời hắn nói lại không có ai nghe.

- Diệp Chân, ngươi chờ đấy. Chờ ba ngày sau thành công xông qua Ngư Long Đạo tiến thân làm đệ tử ngoại môn, ta cho dù liều mạng phải quay mặt vào tường, cũng sẽ lấy mạng của ngươi!

Sau khi đe dọa vài câu, Mã Nguyên Vũ vội vàng cùng mấy đệ tử tạp dịch đưa Ô Kiến trở lại.

Mã Nguyên Vũ vừa đi, đám đệ tử tạp dịch ở đó lập tức tỏ ra thân thiện vô cùng, gọi thành Diệp sư huynh. Một ít đệ tử tạp dịch đã từng khi dễ Diệp Chân, mỗi người hận không thể bắt đầu moi tim ra cho Diệp Chân thấy, nói mình trước kia là bị Mã Nguyên Vũ cùng Ô Kiến chỉ điểm.

Tùy ý ứng phó vài câu, Diệp Chân lắc đầu đi vào nhà. Những người này đều không phải là bằng hữu tốt.

Cùng Mã Nguyên Vũ đánh một trận ác chiến, mấy lần trải qua nguy hiểm, khiến cho hắn được lợi rất nhiều. Diệp Chân muốn yên tĩnh thể ngộ.

Căn nhà phía đông của Bách Tùng phong. Đây là căn nhà tốt nhất trên cả Bách Tùng phong, ánh sáng thông gió tốt nhất cũng là nơi yên tĩnh nhất. Đây cũng là chỗ ở của Mã Nguyên Vũ cùng đám người Ô Kiến.

- Đại sư huynh, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng đại sư huynh sắp thắng, thế nào trong nháy mắt lại bị phế vật kia ép lui?

Trong phòng Ô Kiến, một đệ tử tạp dịch không hiểu hỏi.

Vừa nhắc tới điều này, gương mặt Mã Nguyên Vũ cũng có hơi dữ tợn.

- Chính là tiểu tử kia quá mức giảo hoạt, tính đúng ba ngày sau ta phải xông vào Ngư Long Đạo, theo ta chơi đấu pháp lấy vết thương đổi vết thương, lấy mạng đổi mạng. Bằng không, hừ!

Nắm đấm của Mã Nguyên Vũ nặng nề đập lên trên bàn gỗ. Trong tiếng nổ lớn, bàn gỗ bị một quyền này của Mã Nguyên Vũ đập đến chia năm xẻ bảy.

- Đại sư huynh, ngày hôm nay Diệp Chân phế vật này gây khó dễ với sư huynh như vậy, lẽ nào lại dễ dàng buông tha cho hắn sao?

- Đại sư huynh, sư huynh nhất định phải báo thù cho ta! Nếu như sư huynh không thu thập Diệp Chân, Diệp Chân phế vật này sau này không phải sẽ giẫm lên trên đầu sư huynh sao?

Nằm ở trên giường, Ô Kiến vừa khóc vừa nói.

- Hừ, hắn dám!

Mã Nguyên Vũ gầm lên.

- Chờ ba ngày nữa, qua ba ngày nữa, chờ ta xông qua Ngư Long Đạo, đến lúc đó tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn, ta sẽ trực tiếp chơi với đám bọn họ.

Mã Nguyên Vũ cả giận nói.

- Đại sư huynh, Diệp Chân phế vật này vẫn rất vô dụng. Ta nhớ một tháng trước, ngay cả tu vi Luyện Huyết nhất trọng đỉnh phong còn không có đạt được. Thế nào tháng này không thấy mặt, đã đột phá đến Luyện Huyết nhị trọng đỉnh phong? Hơn nữa chiến lực còn sắp đuổi kịp đại sư huynh?

Một đệ tử tạp dịch có phần nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy!

Vẻ mặt Ô Kiến cũng ủy khuất.

- Hơn hai mươi ngày trước hắn gặp người thân trở về, lúc ta cướp bọc quần áo của hắn, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Nhưng bây giờ...

- Gặp người thân?

Trong lòng Mã Nguyên Vũ thoáng động.

- Đúng rồi, nhất định là lần gặp người thân hơn hai mươi ngày trước. Người nhà của phế vật kia đến thăm hắn, khẳng định mang tới cho hắn thứ tốt.

Mã Nguyên Vũ chợt nói.

- Rất nhiều bạc hoặc đan dược. Tệ nhất cũng là Huyết Nguyên đan, thậm chí là Ích Khí đan có hiệu quả bổ tinh tốt hơn Huyết Nguyên đan!

Ô Kiến đột nhiên hét to một tiếng.

- Đúng rồi, nhất định là như vậy! Đại sư huynh, phế vật này quá mức giảo hoạt. Ngày đó hắn đi gặp người thân trở về, nhất định là giấu đi bảo bối người nhà cho hắn trước, mấy ngày sau lại len lén lấy ra dùng, tu vi mới đột nhiên tăng mạnh!

Vừa nghe Ô Kiến nói vậy, thần sắc Mã Nguyên Vũ cũng trở nên dữ tượn.

- Không trách được ngày đó lục soát túi quần áo của hắn, chỉ có một ít y phục rách rưới thịt vụn. Hóa ra hắn đã sớm giấu đi thứ tốt. Tên khốn kiếp này, thực sự đáng giận!

Mã Nguyên Vũ tức giận bổ ra một chưởng, giống như roi đánh vào trong không khí vang lên những tiếng vù vù.

Ô Kiến đang nằm ở trên giường nghiến răng nghiến lợi, đồng tử đột nhiên quay tròn.

- Đại sư huynh, ở chỗ Diệp Chân này khẳng định còn có bảo bối tốt. Nếu không, tu vi của hắn còn không bằng sư huynh, không phải nên lo lắng khi đối đầu cùng đại sư huynh sao?

- Thì tính sao?

Mã Nguyên Vũ trầm giọng nói.

- Đại sư huynh, tu vi của sư huynh dừng lại ở Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong rất lâu rồi. Nếu như có thể nhận được đan dược Diệp Chân sử dụng tu luyện, trùng kích lên, nói không chừng có thể một lần hành động đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng, trực tiếp tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn?

Ô Kiến nói.

Thần sắc Mã Nguyên Vũ đột nhiên thoáng động.

- Hơn nữa, năm nay đại sư huynh xông vào Ngư Long Đạo, tuy rằng khả năng thành công rất lớn, nhưng dù sao cũng không có mười phần nắm chắc đúng không?

Ô Kiến lại lặng lẽ không một tiếng động đốt một cây đuốc.

Thần sắc Mã Nguyên Vũ trở nên nghiêm túc.

- Không sai. Ngươi nói xem, làm sao bây giờ?