Tạp Đồ

Chương 220: Ngoài ý muốn




Vì muốn cho Tô Lưu Triệt Nhu kiểm tra triệt để, Trần Mộ đem cảm giác nén ép tới mức khó có thể tưởng tượng. Dù sức khống chế cảm giác của hắn cao lên rất nhiều, nhưng dao động làm hắn suýt không kiểm soát được cảm giác đang bị nén ép đến tối đa.

Đây không phải là lần đầu tiên gặp phải đích tình huống không khống chế được cảm giác, nên hắn không chút kinh hoảng. Trên thực tế, hắn đâu đã trải qua việc học tập căn bản nên khống chế cảm giác như thế nào. Cách hắn đang làm là dựa vào nguyên lý trên thần bí tạp phiến ước lượng ra, một ít là do chính hắn thăm dò ra.

Kết cấu lò xo cảm giác này cũng là chính hắn tưởng tượng ra. Nên cho dù cảm giác xuất hiện tình trạng kì quái gì, hắn cũng không quá ngạc nhiên.

Bất quá hắn rất rõ ràng, nếu đột nhiên mình không thể khống chế được cảm giác chắc chắn sẽ gây thương tốn cho Tô Lưu Triệt Nhu. Cảm giác đối phương tính chất ôn hòa, mà cảm giác của hắn thì có tính công kích mãnh liệt. Nếu mất khống chế, cảm giác của hắn sẽ bùng phát, khi ấy sẽ phát sinh chuyện gì không ai có thể đoán được.

Tốt hay xấu hắn không xác định, nhưng hắn biết chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Cảm giác rất huyền diệu, người có thể giải thích tường tận rất hiếm, chuyện này chắc chắn không bao gồm bạn học Trần Mộ của chúng ta.

Hơn ai hết Tô Lưu Triệt Nhu hiểu rất rỏ sự nguy hiểm khi vận dụng “Cự ly cảm giác”, đây cũng là lý do tại sao nàng chưa bao giờ sử dụng. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, các loại máy móc kiểm tra nhiều không đếm xuể. Mà thiết bị nàng sử dụng lại rất tiên tiến, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng “Cự ly cảm giác”.

Do máy móc kiểm tra không ra khác thường trong thân thể Trần Mộ, Tô Lưu Triệt Nhu mới nghĩ đến biện pháp này. Chỉ không ngờ lại gặo phải chuyện xấu hổ như thế. Là một thầy thuốc, đối với thân thể con người tự nhiên phi thường quen thuộc dù cho đó là nam nhân. Nhưng cảm giác gần gủi rõ ràng như thế, lại vô tình không chuẩn bị tư tưởng, nên phản ứng của nàng tự nhiên rất mãnh liệt.

Nhưng Trần Mộ đâu biết tại sao cảm giác đối phương lại dao động. Vấn đề lớn nhất của hắn là phải tìm ra biện pháp tốt nhất để khống chế cảm giác đang muốn bùng phát trong cơ

thể.Hắn chỉ còn cách đem vận dụng tất cả tâm lực.

Lý do này không hề khoa trương, hiện tại Trần Mộ đang tập trung tất cả sự chú ý vào cảm giác đang bị nén ép. Đã không có cảm giác làm như trung gian, hơn nữa lại chú ý cao độ, ý nào đó mà nói. Hắn hoàn toàn mất đi cùng liên lạc với bên ngoài.

Lúc này nếu như có ai muốn giết hắn sẽ rất dễ dàng.

Tô Lưu Triệt Nhu thầm giật mình, tình trạng hai người trong lúc này phi thường vi diệu, đối phương có thể rõ ràng phát hiện bất cứ dao động gì lẫn nhau. Loại thấu hiểu này trực tiếp thông qua cảm giác nên rất nhanh chóng và chân thật.

Nàng trong lòng khỏng khỏi thầm khen Trần Mộ, không phải vì sức khống chế cảm giác mạnh mẽ. mà do độ tinh tế của cảm giác rất cao phù hợp với yêu cầu của lý luận y tế mà tạp tu y vụ như nàng mong muốn

Tô Lưu Triệt Nhu cảm thấy giật mình cùng khen ngợi,là biểu hiện ra ngoài của Trần Mộ rất trầm tĩnh và chăm chú. Ở tình huống này, bởi vì tập trung chú ý mà cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Không chỉ phải có dũng khí, còn phải có tinh thần rất kiên định.

Về mặt này, Trần Mộ cũng không phải là người xuất sắc nhất mà nàng từng gặp. Nhưng là người tuổi trẻ đầu tiên có được định lực như vậy.

Mọi thiên tài trên đời, đều có chỗ không giống người thường. Nhưng nếu như muốn phát triển, thì phải sở hữu càng nhiều phẩm chất, mà chuyên chú hoàn toàn là một trong những phẩm chất trọng yếu phi thường.

Từ điểm này cùng với việc trước giờ nàng chưa từng nghe ai nói qua, có thể thấy rằng. Gã tạp tu Tào Đông này là một nhân vật không hề đơn giản.

Sắc mặt Tô Lưu Triệt Nhu ngưng trọng, cẩn thận cho cảm giác từ từ tiến vào thân thể Trần Mộ. Quá trình này là giai đoạn nguy hiểm nhất của “Cự ly cảm giác”, mỗi người đều có ý thực bảo vệ thân thể, ở mặt này tạp tu càng lại cao hơn nữa. Cám giác của người khác tiến vào thân thể mình. Rất dễ khiến cho thân thể phản ứng lại.

Quá trình rất thong thả, nhưng dưới sự khống chế của nàng, cảm giác thẩm thấu cực kì kiên quyết. Nếu hắn nói có chuyện mà dụng cụ kiểm tra không được, vậy nguyên nhân ẩn giấu quá sâu. Hoặc là nó có tính bí mật rất cao.

Lúc này Tô Lưu Triệt Nhu hoàn toàn quên đi sự xấu hổ vừa rồi, nàng chăm chú cũng không kém Trần Mộ.

Thân thể Trần Mộ như một chiến trường. Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu thì như một đoàn quân chậm rãi. Chúng nó cẩn thận tìm tòi mọi ngóc ngách trong cơ thể, không bỏ sót nơi nào.

Một cảm giác không hay mãnh liệt xuyên thấu qua trung khu thần kinh Trần Mộ. Mặc dù lực chú ý hoàn toàn tập trung tại lò xo cảm giác đang bị nén ép, nhưng Trần Mộ vẫn ý thức được, cảm giác đối phương tiến vào trong cơ thể. Hắn không chút kinh hoảng, áp chế cảm giác đang muốn tuôn trào, chuyên tâm bảo trì tâm thần.

Cùng lúc đó,ánh mắt Tô Lưu Triệt Nhu càng thêm ngưng trọng. Nàng nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt mỹ không còn vẻ ấm áp tươi cười thường ngàymà thay thế bằng vẻ trịnh trọng vô cùng.

Nàng đã phát hiện ra dị thường!

Cảm giác bắt đầu từ da tay Trần Mộ, từ từ đi vào sâu bên trong thân thể, hiện giờ hoàn toàn bao phủ trong phạm vi khống chế của Tô Lưu Triệt Nhu. Loại kiểm tra này nhìn qua tựa hồ không ổn, nhưng phi thường hữu hiệu.

Có vật gì đó, vừa chạm vào cảm giác của nàng, liền trốn sâu vào trong thân thể Trần Mộ.

Điều này làm tinh thần nàng run lên thất kinh.

Đá là vật gì? Mặc dù mới vừa rồi không hoàn toàn quét thấy, nhưng nàng dám khẳng định, nhất định là có vật gì đó.

Lòng hiếu kì nhất thời bùng lên. Nàng đối vốn không coi trọng lực lượng quyền thế hay tiền tài, nhưng nếu như gặp phải bệnh gì kì quái, nàng lập tức trở nên hưng phấn. Đã có đối tượng nghi ngờ, nàng lập tức đẩy mạnh tốc độ cảm giác.

Trần Mộ đã được bao nhiêu tuổi? Toàn thân trong ngoài, việc thăm dò chỉ cần một thời gian ngắn. Do Tô Lưu Triệt Nhu muốn hiểu được thật sâu nên tiến hành thăm dò rất chậm. Nhưng vừa tăng tốc, tình huống đột nhiên xảy ra biến hóa.

Vật kia rất linh hoạt và trơn trượt, hơn nữa lại cực kì cảnh giác, Tô Lưu Triệt Nhu ngỡ nó là một vật sống. Nàng thầm nghỉ có lẽ nó là một con kí sinh trùng. Làm cao cấp y vụ tạp tu, nàng kiến thức vô số chuyện kì quái. Rất nhiều kí sinh trùng đều đáng sợ, một khi tiến vào trong cơ thể con người, dù muốn giết chết, hay trục xuất nó ra, đều cực kì khó khăn.

Tô Lưu Triệt Nhu rất thận trọng, nếu đây quả thật là loại trùng đó, thì quả là loại kí sinh trùng hiếm thấy nhất trong kiến thức của nàng.

Đột nhiên, nó ngừng lại!

Tô Lưu Triệt Nhu mừng rỡ, cảm giác của nàng quét rõ hết vật thể!

Trời ạ! Đây là cái gì? Nàng giật mình cẩn thận “Quan sát” từng bộ phận vật thể không tên này. Vật thể linh hoạt cơ mẫn như thế, lại là một cây nhỏ như sợi tóc màu xanh!

Tuyến trùng? Không giống. Sợi tóc xanh này dù nhỏ, nhưng chiều dài kinh người, nó trải rộng toàn thân Trần Mộ, tựa như mạch máu. Nếu như nó màu đỏ lại bất động, thì Tô Lưu Triệt Nhu cũng không chắc mình sẽ phát hiện ra nó.

Không có loại tuyến trùng nào dài như vậy, loại tuyến trùng thân nhỏ khó có khả năng dài như thế.

Nàng rốt cuộc hiểu được sự thống khổ của Trần Mộ. Trong thân thể có một sợi tóc xanh khuấy động khắp nơi, tuyệt đối sẽ không dễ chịu. Hơn nữa nàng cảm thấy sơi tóc xanh này rất khó đối phó. Bởi vì khi bị cảm giác của nàng đuổi theo, nó đã bám sát vào trên màng xương của Trần Mộ, tạo thành một tầng lưới màu xanh biếc trên đầu các khớp xương của Trần Mộ.

Tô Lưu Triệt Nhu nhíu mày, đây là cái gì? Nàng nhất thời không dám phán đoán. Đối với một cao cấp y vụ tạp, loại tình huống này rất ít thấy, trong tư liệu không có vật gì có thể so với sợi tóc xanh này.

Chìm vào suy nghĩ Tô Lưu Triệt Nhu không nhận thấy nguy hiểm đang ở tới gần.

Cảm giác dần dần trở nên rối loạn, tựa như những dòng chảy ngầm từ đáy sông dâng lên, bắt đầu không ngừng lẫn lộn xoắn vào nhau.

Khi Tô Lưu Triệt Nhu ý thức được tình huống không xong, thì đã không cách nào đã khống chế được cục diện. Mới vừa chăm chú nghiên cứu sơi tóc xanh, nàng không có chú ý tới cảm giác của nàng đã cùng cảm giác Trần Mộ va chạm vào. Đang bị nén đến mức cuối lò xo trụ cảm giác tựa như một thùng thuốc nổ cực kì nguy hiểm, chỉ cần một đốm lửa liền bùng nổ!

Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu lãi chính là đốm lửa quan trọng này.

Oanh!

Đang đau khổ khống chế cảm giác Trần Mộ thầm kêu không hay!

Trong tích tắc hình thành một trận gió lốc. Lò xo bị nén ép đột nhiên bộc phát ra, vô số tia cảm giác khuếch tán ra ngoài, cảm giác chủ lực của lò xo cũng chợt hướng ra phía ngoài bộc phát!

Nếu như chỉ có một mình Trần Mộ thì chuyện này không là vấn đề lớn. Song, trong phạm vi khống chế của hắn, còn có một loại tính chất cảm giác khác.

Quá bất ngờ, Tô Lưu Triệt Nhu không kịp phản ứng, cảm giác của nàng liền một luồng cảm giác khác nuốt hết.

Nếu như nói về số lượng, cảm giác của Trần Mộ không nhiều hơn so với Tô Lưu Triệt Nhu. Nhưng bởi vì bị áp súc quá mức, nên khi đột nhiên phóng xuất ra nên uy lực rất mạnh, thoáng cái làm cho Tô Lưu Triệt Nhu mất đi sự khống chế cảm giác của mình.

Hai cỗ cảm giác bất đồng tính chất hợp cùng một chỗ sẽ sinh ra biến hóa gì?

Trần Mộ có lẽ không hiểu được mức độ nguy hiểm, nhưng Tô Lưu Triệt Nhu sắc mặt thoáng cái trắng bệch.