Tạp Đồ

Chương 23: Côn đồ cũng có sức mạnh (2)




Chứng kiến hành động của Aragon, Tả Đình Y bình tĩnh nói: “Xem ra ngươi muốn đánh một trận rồi.”

“Hắc, đại danh Tả huynh hiển nhiên như sấm bên tai, bất quá tiểu đệ cũng không muốn đến ban kỉ luật, lần này chỉ đành đắc tội.” Aragon mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng mắng thầm nói.

Tả Đình Y không nói gì thêm, lui ra sau một bước, vẻ mặt vẫn như cũ rất bình tĩnh, chỉ có trong mắt ý lạnh chợt loé rồi biến mất.

Lúc này Hồng Đào cũng có nỗi khổ khó nói, bên người Aragon có một tên cực kì lợi hại không hề dưới hắn. Qua lần giao thủ vừa rồi Hồng Đào liền biết là đã đụng phải cao thủ. Tạp tu đều phải rèn luyện cảm giác, tạp tu càng lợi hại thì cảm giác cũng càng cao, điều này khiến bọn họ đối với đồng loại có trực giác cực kì nhạy cảm. Mà như tạp tu của Khổ Tịch Tự, về mặt này lại càng khiến người khác sợ hãi, nghe nói bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hiểu rõ thực lực của đối phương.

Số lượng học viên tại Khổ Tịch Tự là ít nhất trong sáu học phủ lớn, bình thường rất ít gặp được, cho nên lời đồn này cũng khó biết thật giả. Nhưng tên tạp tu bên cạnh Aragon lại mang đến cảm giác nguy hiểm rất mạnh mẽ cho Hồng Đào. Dù vừa rồi hai người chỉ va chạm trong khoảnh khắc nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn phán đoán ra được.

Do đó hắn cũng không đủ lực để hỗ trợ những người khác. Tả Đình Y thì hắn không lo lắng, ở trường này còn chưa có ai dám làm hại đến một cọng tóc của hắn. Hắn tin chắc, Aragon dù lớn gan nhưng cũng biết suy tính thiệt hơn trong đó. Cho nên chắc chắn hắn sẽ không đụng đến Tả Đình Y. Hồng Đào lo lắng là hai tên học viên cùng Mạn Tư Doanh trong phòng học.

Mặc dù tên tạp tu lợi hại kia bị hắn ngăn cản, nhưng đám ăn chơi bên Aragon người đông thế mạnh. Mà nhìn qua thể hình hai tên học viên kia thì sợ rằng cũng không có bao nhiêu sức lực.

Trần Mộ bước lên một bước, che chở Mạn Tư Doanh ở phía sau, tay kia cầm một cái ghế dài.

Lôi Tử cũng thầm hiểu ý, rất thản nhiên cầm lấy một cái ghế.

Thế giới của trẻ lang thang rất tàn khốc, có thể sống sót đến giờ, nếu như còn chưa trải qua đánh lộn, như vậy đúng là đang kể chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm. Mặc kệ là đấu tay đôi hay quần đấu. Những tên côn đồ đầu đường xó chợ trước kia đều là đối thủ của hai người. Về mặt này, bọn họ có kinh nghiệm rất phong phú.

Mỗi người cầm trên tay một cái ghế, một cỗ khí thế hung hãn đột nhiên phát ra.

Lôi Tử cắn môi, sắc mặt bẳt đầu trở nên dữ tợn. Trần Mộ dù không có thay đổi gì, nhưng ý lạnh trong mắt cũng bắn ra bốn phía.

Căn bản không cần nói với nhau lời nào, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Tiên hạ thủ vi cường!

Côn đồ đánh nhau không cần phải nói lời dư thừa gì… Trần Mộ giơ cái ghế trên tay lên, đột nhiên đánh mạnh!

Phanh, cú đánh rất chuẩn xác vào đầu một gã công tử.

Cái ghế gỗ trong phút chốc vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên tay Trần Mộ chỉ còn một cái chân ghế, vô số mảnh vỡ nhỏ rơi tứ tung. Người bị đánh làm gì nghĩ tới đối phương không hề cho hắn cơ hội dọa dẫm, đột nhiên đánh tới, không hề phòng bị liền bị trúng một đòn nặng.

Trên đầu đầy máu, tên đó kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn trắng, ngã ngửa ra sau.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lôi Tử cũng không chịu yếu thế, hô lên một tiếng, xoay cái ghế trên tay.

Ba! Lại là một tiếng trầm đục, kèm theo một tiếng la thảm thiết, một tên công tử đầu dầu má phấn như bị đổ tương lên mặt, đủ mọi sắc màu, ôm mặt đau đớn giãy dụa trên mặt đất.

Ngoại trừ Trần Mộ và Lôi Tử, mọi người ở đây đều cảm thấy ớn lạnh.

Cho dù là Tả Đình Y cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Từ trước đến giờ bọn họ chỉ so bối cảnh gia đình, tài lực của nhau, có đánh nhau thì cũng là thủ hạ đi làm, có bao giờ gặp qua cảnh tàn nhẫn đầy mùi máu tanh như vậy?

Chỉ thấy đám người kia toàn bộ từng bước lui về sau.

Cùng lúc đó, một tiếng la chói tai của một người con gái chợt vang lên sau lưng Trần Mộ, cơ hồ đâm thủng màng tai mọi người. Mạn Tư Doanh hoảng sợ nhìn những việc xảy ra trước mắt.

Ngược lại Trần Mộ cùng Lôi Tử vẫn không nhúc nhích, hai người ung dung ném cái chân ghế gãy trên tay xuống, rồi tự mình cầm lên một cái ghế khác.

Trong lòng Lôi Tử nhẹ nhõm, đám công tử này nhìn qua có vẻ người đông thế mạnh, không ngờ rằng đều là một đám nhát gan. Nếu như hắn biết trong đám người này có một tên tạp tu chỉ cần huơ tay liền có thể tiêu diệt bọn họ, hắn tuyệt đối không cần nhìn mặt ai liền kéo Trần Mộ chạy trối chết.

Hai người rất hiểu khi đánh nhau nên làm gì, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, như thể làm một việc rất bình thường. Đám người bên Aragon thấy thế lại càng cảm giác hai người quá tàn nhẫn, trong lòng nhất thời khiếp đảm.

“Sao hả? Không ai lên nữa a?” Lôi Tử nhíu mày, tay phải cầm cái ghế đập mạnh lên bàn. Ầm! Lần này lại càng khiến đám người kia thêm hoảng sợ.

Hai tên kia là đồ điên! Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ như thế, nhớ đến bọn họ ra tay tàn nhẫn, đặc biệt là tên công tử bị đập vào mặt kia, cảm giác nếu mình gặp phải cảnh ngộ như vậy, hầu như mỗi tên công tử đều cảm thấy mặt mình ngứa vô cùng, lấy tay gãi mới phát hiện tất cả đều là mồ hôi hột.

Trần Mộ không nói gì, từng bước tiến tới.

Xoát, đám người Aragon đồng thời lui một bước, chỉ có một mình vị tạp tu kia ở yên tại chỗ. Lúc này hắn cũng không hề để ý đến Trần Mộ cùng Lôi Tử, tất cả lực chú ý hắn đều đặt trên người Hồng Đào. Trong mắt hắn, hai tên kia chỉ là côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi, Hồng Đào mới thật sự nguy hiểm!

Hắn mới là kẻ đáng chú ý nhất!

Bây giờ tên tạp tu này hơi hối hận, bởi vì hắn nhìn không ra trình độ của Hồng Đào, vừa rồi hắn cũng không dùng toàn lực khiến bọn họ rơi vào thế bị động. Hắn nghĩ bên đối phương mạnh nhất là Hồng Đào, nếu bị hắn kiềm chế, Hồng Đào chắc chắn không thể ra tay. Trường hợp như vậy, bọn họ lại người đông thế mạnh, có thể nói chiếm hết ưu thế.

Song hắn không nghĩ ra, một đám người đông như vậy thế mà đánh không lại hai tên côn đồ.

Quả nhiên là một đám vô dụng!

Giờ hắn cũng chẳng có cách nào, giống như Hồng Đào, hắn cũng khó ra tay, qua một phen giao thủ vừa rồi thì hắn biết đối phương chắc chắn không yếu hơn mình. Hai người nếu đánh nhau thật, hắn không có thể khống chế năng lượng trong phạm vi nhỏ, sóng chấn động do năng lượng va chạm nhau tạo ra có thể không ảnh hưởng đến hắn và Hồng Đào, nhưng tiểu thiếu gia của hắn thì không có may mắn đó.

Tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào Hồng Đào, không có lực đi giúp người khác.

Hai người Trần Mộ ra tay tàn nhẫn cũng làm cho hắn kinh ngạc. Hắn bảo vệ thiếu gia không phải chỉ ngày một ngày hai, hiểu rõ Đông Vệ học phủ như lòng bàn tay, biết rất rõ các dạng học viên ở đây. Thường ngày hắn chứng kiến đám học viên đánh nhau, cũng chỉ là bó tay bó chân, sợ gây thương tích cho bạn học cũng như sợ chính mình bị thương. Mỗi lần thấy vậy hắn đều khinh bỉ trong lòng, loại người trải qua chiến đấu thật sự như hắn biết, những món võ mèo cào đó không có chút tác dụng nào khi gặp phải nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy học viên ra tay tàn nhẫn như thế ở Đông Vệ học phủ. Khiến hắn động dung là khí thế hung hăng trên mặt hai người, chắc chắn phải trải qua không ít trận đánh mới có thể hình thành.

Trần Mộ bắt đầu hủy cái ghế trên tay. Vừa rồi khi đánh nhau, hắn cảm thấy cái ghế này không được thuận tay.

Chân trái dậm lên mặt ghế, hai tay dùng sức vặn. Ba, lưng ghế liền đứt khỏi mặt ghế, Trần Mộ thử một lần, hài lòng gật đầu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức lực hai tay mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Hành động này làm cho mọi người đã căng thẳng lại càng thêm biến sắc, giữa đám người đã có không ít vị công tử bắt đầu run rẩy hai chân.