Tạp Đồ

Chương 356: Kinh biến




Trong bóng tối, Trần Mộ thất thần ngẩng đầu, hơn mười phút sau, hắn mới khôi phục thanh minh, than dài một hơi, đứng lên. Nhìn lướt qua chung quanh, tạp phiến rải rác khắp phòng.

Chợt đảo mắt qua bãi tạp phiến, một loại cảm giác thành công tự nhiên như là vô thức sinh ra. Hắn không nghĩ tới mình chỉ trong thời gian ngắn chế tạo ra nhiều tạp phiến như vậy. Các tạp phiến đều là tứ tinh, nếu đem chúng bán ra thị trường, tuyệt đối là cái giá trên trời.

Bất quá, các tạp phiến rải rác tuy nhiều, nhưng một bộ phận không nhỏ là chế tạo hỏng, hắn hiện tại phải thanh lọc chúng.

Bản thân mình đã chế tạo bao nhiêu tấm tạp phiến? Hắn cũng không rõ, đồng thời cũng rất tò mò thành quả của mình tột cùng là bao nhiêu.

Trần Mộ bắt đầu sắp xếp lại các tạp phiến rơi vãi khắp nơi, trên sàn nhà, trên mặt bàn, tất cả đều là tạp phiến.

Đúng lúc này, Nhữ Thu tiến vào, thấy thế vội cung kính nói: ‘Tiên sinh, chuyện vặt này giao cho ta.”

Biểu hiện mấy ngày nay của Trần Mộ hoàn toàn chinh phục Nhữ Thu, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có người liều mạng như vậy. Chế tạp sư chẳng lẽ không phải nhận lương cao, cuộc sống an nhàn sao? Trong mắt nàng, ngay cả các sư phụ nghiên cứu điên cuồng, cũng còn kém quá xa Trần Mộ.

Nàng rốt cục hiểu được tại sao Trần Mộ không lớn hơn nàng bao nhiêu, lại có thành tựu như vậy.

Nàng đôi khi thầm nghĩ, trong số những thiếu niên được gọi là thiên tài, mấy người có thể làm được như vậy? Không ai có thể làm được! Bọn họ một khi hơi có thành tựu, liền biểu diễn tài hoa khắp nơi, tham gia yến tiệc, đắc ý giữa đám mỹ nữ.

Những chế tạp sư lấy chăm chỉ mà nổi tiếng, cũng tuyệt không cam nguyện làm đến bỏ mạng như Trần Mộ.

Chế tạo tạp phiến như lão bản cực kỳ nguy hiểm. khi cảm giác tiêu hao quá nhiều, chế tạp sư sẽ cảm thấy mệt mỏi, cảm giác đầu như bị bổ ra. Mà nếu như cảm giác tiêu hao hết thì sẽ sao chứ? Tình huống sẽ thế nào? Nhữ Thu không gặp qua, nhưng bất kỳ vị chế tạp sư nào khi nhập môn cũng được sư phụ nhắc nhở, vô luận thế nào cũng không thể tiêu hao cạn kiệt cảm giác, như vậy hết sức nguy hiểm, thậm chí có khả năng dẫn tới tử vong.

Nhưng, nàng tận mắt thấy lão bản mỗi ngày tiêu hao cạn kiệt cảm giác, ngay cả một tí ti cũng không giữ lại.

Nàng hết sức khó hiểu, có cần phải như vậy sao?

Tình huống các mặt của trụ sở đều tốt tới mức không thể tốt hơn, không cần phải sốt ruột như vậy a! Trẻ tuổi như vậy, bằng cố gắng bản thân sáng lập cơ nghiệp thế này, Nhữ Thu chưa thấy qua. Vậy có gì thiếu thốn chứ? Nàng nghĩ lão bản không cần liều mạng như vậy, không có tạp phiến, vậy chậm rãi chế tạo, cũng không ai thúc giục hắn, hắn cũng không phải sống dựa vào thứ này.

Nhưng, nàng luôn luôn phát hiện, vô luận lúc nào, lão bản đều hết sức liều mạng! Tựa như, tựa như thời gian của hắn không còn nhiều.

Trần Mộ cười vô lực, mấy ngày nay liên miên không dứt chế tạo tạp phiến, hắn luôn luôn cảm giác mình như một cây cung bị kéo căng, hiện tại đột nhiên trầm tĩnh lại, cả người liền có chút suy yếu.

Vẻ mặt thế này là tương đương hiếm thấy ở Trần Mộ, Nhữ Thu lè lưỡi nghịch ngợm, lập tức bắt đầu thu dọn tạp phiến.

Thân thể Trần Mộ bỗng cứng đờ, đau nhức! Đột nhiên như có dòng nước thép nóng chảy đúc vào xương sống, đau nhức không hề dấu hiệu như thủy triều dâng lên bao phủ hắn. Chưa kịp phản ứng, không, hắn căn bản không cách nào phản ứng, cảnh vật trước mắt nhanh trong trở nên mơ hồ, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng Nhữ Thu hét lên.

Bóng đêm, bóng đêm đen kịt.

Trần Mộ dù hôn mê nhưng không hoàn toàn mất đi ý thức, hắn biết chính mình hôn mê, ý thức vẫn tương đương minh bạch, nhưng tình cảnh này không có điểm tốt nào đối với hắn, hắn không cách nào ra lệnh cho thân thể. Không ánh sáng, không âm thanh, mà càng tồi tệ chính là, hắn phải thừa nhận từng cơn đau.

Hắn cảm giác mình tựa như bị trói trên cây thập tự (thánh giá), bị người khác từng lần từng lần dùng thép nóng dí vào cơ thể! Ý thức của hắn minh bạch, thế cho nên mỗi cơn đau đều vô cùng rõ ràng.

Mỗi giây đều dài đằng đẵng.

Nếu như hắn có thể kêu, cả trụ sở có lẽ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn! Nhưng, hắn không thể! Hắn không cách nào phát âm, dù chỉ là thanh âm nhỏ nhất, không cách nào nhúc nhích dù là một đầu ngón tay.

Đau nhức! Ngoài đau nhức, không còn cảm giác gì khác! Trần Mộ cũng không phải người bạc nhược, nhưng trước từng cơn đau dữ dội, ý thức của hắn cũng trở nên mơ hồ đôi chút.

Nếu như có thể hôn mê, Trần Mộ nhất định lựa chọn hôn mê.

Không biết bao lâu, thế giới không ánh sáng, không âm thanh, thời gian không có ý nghĩa, mà Trần Mộ vẫn thừa nhận cực hình kinh khủng nhất trên đời.

Dấu hiệu mất ý thức xuất hiện, trong khi đau nhức liên tục kích thích, đây là nguy cơ lớn, nếu như đau nhức duy trì liên tục, ý thức của hắn sẽ không chịu nổi mà tan vỡ, khả năng lớn nhất là hắn biến thành người thực vật.

Vô tận khôn cùng, từng đợt từng đợt, làm cho con người tuyệt vọng.

Song trong thế giới đầy tuyệt vọng này, Trần Mộ cũng không từ bỏ đấu tranh. Một mặt kiệt lực chịu đựng đau đớn, một mặt nghĩ biện pháp. Hắn không có nhiều hy vọng xa vời, trong tình huống này, hy vọng duy nhất của hắn là tìm ra biện pháp giảm đau.

Chi cần thoáng bớt thống khổ là tốt rồi, Trần Mộ sắp bị đau đớn hành hạ tới chết, chỉ cần yêu cầu đơn giản nhất này thôi.

Ý thức so với cảm giác càng kỳ diệu, tuyệt đối không phải lĩnh vực mà Trần Mộ có thể hiểu. Nhưng, Trần Mộ bị buộc tới tuyệt cảnh lại không có để ý được nhiều như thế.

Nhất định phải làm gì đó! Vô luận là hữu dụng hay vô dụng! Hắn không thể khoanh tay chờ chết.

Vì vậy, Trần Mộ bắt đầu thử khống chế ý thức của mình, nhưng hiệu quả nhận được quá thấp, ngay cả ý thức hắn cũng không biết là gì, sao có thể khống chế nó? Nhưng, hắn không có đường lui, hắn liền đơn giản nghĩ đến tất cả thứ có thể làm.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ, nhằm phân tán lực chú ý để giảm bớt cảm giác đau nhức. Song, đau nhức như bão táp ập tới, hắn như chiếc thuyền nhỏ đơn sơ khó có thể chống chọi. Căn bản không có cách nào làm ý thức bình tĩnh lại!

Từng đợt đau nhức không ngừng cắn xé ý thức của hắn, không cách nào bình lặng dù chỉ một giây.

Trần Mộ cảm thấy mình sắp chết, hắn cũng không biết lý do, nhưng lại mãnh liệt cảm giác được.

Không được, không thể tiếp tục như vậy!

Chút lý trí cuối cùng nói cho hắn, nếu như còn để tiếp tục như vậy, chính mình rất nhanh sẽ biến mất.

Bởi vì không có thời gian, Trần Mộ cũng không biết rốt cục mình đã hôn mê bao lâu. Nhưng trong cảm giác, thời gian hết sức dài. Từng đợt từng đợt sóng đau nhức đánh tới, tiếp xục xé rách ý thức của hắn, vấn đề hắn đang suy nghĩ lập tức bị đánh nát. Sau đó là cảm giác đau nhức kinh người.

Một vạn? hay là mười vạn lần?

Không rõ.

Nhưng dần dần, Trần Mộ từ từ tìm ra chút quy luật. Cảm giác đau nhức như sóng đánh, từng đợt từng đợt, nhưng giữa mỗi đợt có một thoáng cực ngắn thời gian thả lỏng.

Đây là đoạn thời gian duy nhất cho ý thức của mình bảo trì tĩnh lặng. Chỉ có trạng thái tĩnh lặng, hắn mới có thể chuyển lực chú ý qua thứ khác, mà không phải sự đau nhức khiến người khác tuyệt vọng.

Nhưng là, chỉ chút thời gian thoáng gió êm sóng lặng này, muốn mình bảo trì bình tĩnh, cũng là một chuyện tương đối khó khăn. Dù vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đây là điểm duy nhất hắn có thể làm trong hiện tại, về phần đúng hay sai, phải thử qua mới biết.

Thất bại! Thất bại! Vẫn thất bại...

Quyết tâm của Trần Mộ không chút dao động, trái ngược, hắn càng kiên định. Mặc dù cho tới giờ, hắn còn không thành công tới 1 lần, nhưng chỗ tốt hết sức rõ ràng. Hắn có thể cảm thấy, ý thức của mình tựa hồ có chút tăng cường! Cảm giác nguy hiểm lơ lửng trên đầu bất giác giảm bớt một ít.

Hắn không biết đây là ảo giác, hay là tâm lý tự an ủi, nhưng điều này khiến hắn phấn chấn.

“Lão bản rốt cục thế nào?” Ba Cách Nội Nhĩ lo lắng, mấy ngày nay hắn không quan tâm đến huấn luyện, cơ hồ mỗi ngày tới thăm Trần Mộ mấy lần. Mười ngày không cạo râu, hơn nữa không có nghỉ ngơi, mắt hắn thâm quầng. Nào còn khí thế cùng uy nghiêm ngày thường?

Không riêng gì hắn, Hề Bình cũng vẻ mặt lo lắng, trông già đi rất nhiều.

Duy A lặng yên ngồi trong góc, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua Trần Mộ đang hôn mê trên giường.

Trần Mộ từ sau khi hôn mê liền không tỉnh lại, trên mặt thỉnh thoảng vặn vẹo, tựa hồ cực kỳ thống khổ.

Tô Lưu Triệt Nhu cắn chặt môi, mấy ngày không nghỉ ngơi, da tay của nàng tái nhợt, môi đỏ cũng mất đi vẻ tươi tắn. Mấy ngày nay, nàng không ngừng thử tiến hành các loại phương thức trị liệu, nhưng không có tác dụng gì.

“Hắn rơi vào hôn mê sâu. Thân thể của hắn vô cùng có khả năng đã chia lìa với ý thức. Nếu như...” - Thanh âm mệt mỏi của nàng lúc này mang theo vài phần bi thương: “Nếu như hắn không thể tỉnh lại từ hôn mê sâu, chỉ có hai khả năng.”

“Hai khả năng nào?” Thanh âm Ba Cách Nội Nhĩ khàn khàn trầm thấp.

“Một là thân thể yếu đi cho tới khi tử vong. Hai là…” Tô Lưu Triệt Nhu cắn chặt môi, không thể kìm nén, hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt tái nhợt, nàng hết sức cố gắng để nói rõ ràng, nhưng thanh âm run run lại bán đứng nàng: “một khả năng khác là.. là người thực vật.”

Giống như sét đánh, căn phòng to như vậy không một tiếng động. Cảm giác ngất kéo tới, Hề Bình chỉ thấy hai chân mềm nhũn, đứng không vững, chán nản ngồi dưới đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

Duy A lại sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn Trần Mộ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Trong mắt Ba Cách Nội Nhĩ hiện lên sự bi ai, nhưng kinh nghiệm phong phú lại giúp hắn bảo trì chút trấn tĩnh: “Tô Lưu cô nương, lão bản rốt cục bị bệnh gì? Nếu chúng ta đưa hắn tới bệnh viện lớn, có thể có hy vọng chữa khỏi không?”

Ba Cách Nội Nhĩ nói thế có chút vô lễ, nói rõ là không tin vào y thuật của Tô Lưu Triệt Nhu. Nhưng Tô Lưu Triệt Nhu không để ý, mọi người, bao gồm chính cô, đều hy vọng có thể có người cứu trị Trần Mộ.

Nhưng là….

Nước mắt Tô Lưu Triệt Nhu không khống chế được, chảy dài xuống, nàng che miệng để cho tiếng khóc khỏi bật ra. Một lúc lâu, nàng mới dần lấy lại được tâm tình.

“Kì thật, lão bản cũng không bị bệnh.” Tô Lưu Triệt Nhu đã có chút tỉnh táo, dù sao nàng cũng là một y vụ tạp tu, năng lực khống chế tình cảm tương đối mạnh.

“Không phải bệnh sao?’ Ba Cách Nội Nhĩ đứng phắt dậy, đôi mắt trợn tròn: “Chẳng lẽ bị người hãm hại?”

Ánh mắt Duy A trở nên lạnh lẽo, tiến từng bước từng bước về phía Tô Lưu Triệt Nhu, chờ câu trả lời, Hề Bình cũng đứng lên, tập trung vào Tô Lưu Triệt Nhu.

Tô Lưu Triệt Nhu do dự một chút, quyết định nói ra: “Trong thân thể của lão bản, có sợi tơ màu xanh biếc vô cùng vô cùng nhỏ. Lúc còn ở thành phố La Dữu, trong cơ thể lão bản đã có, hắn từng đến chỗ ta kiểm tra. Ta cùng sư phụ nghiên cứu rất lâu nhưng không có nhiều tiến triển. Đây là một loại thực vật kỳ quái, có thể kí sinh trong cơ thể người, dài mấy chục thước. Hiện tại đã hòa hợp với máu thịt, ta không có biện pháp lấy ra. Ta cũng không tra ra lai lịch loại thực vật này, nhưng nghi ngờ nó có thể xuất ra từ Bách Uyên phủ.”

Tô Lưu Triệt Nhu vừa nói xong, Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình trợn mắt há mồm.

“Bách Uyên phủ?’ Ba Cách Nội Nhĩ giật mình hỏi lại, cùng Hề Bình liếc nhau, đây hiển nhiên là điều ngoài dự liệu của hai người.

“Đúng, ta không có tìm ra ghi chép về loại thực vật này, nhưng lại tìm được loại đối lập với nó – Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Đại khái, hai loại vật đối lập đều sinh sống tại cùng khu vực.” Tô Lưu Triệt Nhu tường thuật cực kỳ rõ ràng.

Hề Bình lúc này vỗ đầu, kêu lên thất thanh: “Ta nhớ ra rồi, lúc tại thành phố La Dữu, lão bản từng hỏi qua Ngưỡng gia có thể mua được Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn không, Ngưỡng gia lúc ấy rất kỳ quái, lão bản sao lại hứng thú với thứ đó.”

“Nói vậy, hẳn lão bản bị trước khi tới La Dữu?” Ba Cách Nội Nhĩ vuốt cằm, trầm tư, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Duy A.

Trước khi tới thành phố La Dữu, ở chung với Trần Mộ chỉ có Duy A.

Duy A lắc đầu: ‘Ta không biết.”

“Hiện tại điều tra lão bản xảy ra chuyện khi nào không có ý nghĩa. Việc cấp bách là làm sao để lão bản tỉnh lại.” Hề Bình nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.

“Đúng.” Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu đồng ý, lại nhìn Tô Lưu Triệt Nhu: “Tô Lưu cô nương, có phải là cần Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn?”

Tô Lưu Triệt Nhu chần chờ: “Ta cũng không dám cam đoan, nhưng trước mắt, đây là loại thuốc duy nhất có khả năng chữa khỏi cho lão bản.”

“Tốt, vấn đề này giao cho chúng ta. Lão Hề, chúng ta hợp tác tính kế một chút, ta không quen thuộc mấy thứ này.” Ba Cách Nội Nhĩ quả quyết, hắn kéo Hề Bình ra khỏi phòng. Duy A liếc nhìn Trần Mộ rồi cũng đi ra ngoài.