Tạp Đồ

Chương 373: Xà kính




Cận Âm ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào thi thể dưới chân. Mặc Tháp thân với đầu rời nhau, cổ bị một vật rắn cắt đứt. Mặc dù Cận Âm cùng với Mặc Tháp không hợp, nhưng khi chứng kiến tử trạng của Mặc Tháp cũng không khỏi im lặng.

“Toa thuyền Ân Tát mang về đi đến đâu”? Cận Âm đột nhiên hỏi. Thanh âm của hắn sắc nhọn tựa giống như gió rít, nghe vào trong tai chỉ cảm thấy ầm ì như sấm.

“Là thành phố Trát Nhĩ Kiền” Một thủ hạ ngay lập tức trả lời.

“Chúng ta hướng thành phố Trát Nhĩ Kiền bắt đầu lục soát.” Cận Âm tiện thể liếc mắt nhìn tên thủ hạ vừa trả lời, giọng lạnh như băng: “Ngươi cùng hai người trở về đem tin tức này báo cáo với Văn lão đại, hoặc là Úy Trì đội trưởng”.

“Vâng.”

Trên mặt của Văn thủy chung lúc nào cũng đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ màu bạc chạm khắc tinh tế đường nét mảnh mai như những sợi tơ, ở giữa trán có một viên bảo thạch hình lục lăng đỏ sẫm, thoáng nhìn qua tựa như một con mắt yêu dị.

Năm tên đội trưởng cung kính đứng cúi đầu trước mặt hắn. Bảy người đội trưởng đi theo Văn, người lâu nhất chính là đệ nhất tiểu đội trưởng Úy Trì Bách. Hắn đi theo Văn đã bảy năm. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn, đã thấy Văn mang chiếc mặt nạ này.

Ai cũng không biết dưới lớp mặt nạ yêu dị kia là bộ dạng gì.

“Cận Âm đang đuổi theo?” Âm thanh của Văn hết sức nhẹ nhàng ôn nhu, pha trộn một chút run rẩy mang theo một ma lực lạ kỳ. Mái tóc dài tự nhiên buôn tới bả vai, đen bóng khiến tim kẻ yếu bóng vía phải loạn nhịp.

“Vâng!” Úy Trì Bách tiến lên trước, cung kính trả lời. Úy Trì Bách cũng không cao, chỉ khoảng một thước bảy, mặt vuông mày thô, tướng mạo chất phác, nhưng toát ra một khí thế trầm ổn.

“Mặc Tháp cùng với tiểu đội ba đã chết hết.” Úy Trì Bách tiếp tục báo cáo, ánh mắt của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra một tia dao động nào.

“Ah.” Từ trong mặt nạ truyền ra thanh âm khiến người ta kinh ngạc. Chợt vang lên một tiếng cười khẽ: “A, có thể tiêu diệt toàn đội của Mặc lão tam quả thực cũng không phải là dạng yếu kém. Bất quá bằng vào lực lượng của một người hẳn là không có khả năng diệt hết cả một đội.”

Các tiểu đội trưởng khác vẻ mặt không được tự nhiên. Mặc Tháp là đội trưởng có thực lực chỉ xếp sau Văn và đội trưởng Úy Trì Bách. Mặc Tháp không chỉ là đội trưởng đội ba, mà thực lực của hắn trong đội ngũ cũng đứng thứ ba nên mọi người thích gọi hắn là Mặc lão tam.

Các tiểu đội trưởng đang ngồi, trừ bỏ Úy Trì Bách, những người khác tự nghĩ thực lực của mình không bằng Mặc Tháp. Vậy mà giờ đây nghe nói toàn bộ đội của Mặc Tháp bị diệt, bảo sao trong lòng không cả kinh. Trong đó giật mình hơn cả là Ân Tát. Hắn vốn tưởng rằng Mặc Tháp đuổi bắt tên cao thủ kia hẳn là mười phần chắc ăn, không nghĩ tới rằng lại nghe được tin Mặc Tháp đã chết.

“Căn cứ vào tin tức tình báo mà Cận Âm truyền về, đối phương dụ dỗ rất nhiều dã thú hung mãnh quanh đó, bao gồm Thiên Diệp Phi Mông, cùng cả đàn ong Tuyết Nghĩ. Từ thi thể của những đội viên cho thấy bọn họ toàn bộ là chết bởi tay dã thú. Riêng cổ của Mặc Tháp là bị một loại toa tạp có năng lượng công kích mạnh mẽ chấn thương. Mặt khác, tất cả những đồ vật có giá trị trên người bọn họ đều không tìm thấy, có khả năng là bị đối phương lấy đi.” Úy Trì Bách tóm tắt ngắn gọn.

Nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm nhẵn thín bằng những ngón tay trắng nõn như ngọc, ánh mắt Văn khẽ nheo lại, lộ ra tia sắc bén.

“A, xem ra người này so với chúng ta còn chuyên nghiệp hơn, nói không chừng là một cao thủ Hắc tuyến tinh bảng có tiếng tăm. Hắc tuyến tinh bảng bài danh phía trên có ai am hiểu tiếp xúc với dã thú không?”

“Chỉ có Tống Đạt cùng Côn Tây. Tống Đạt dùng âm thanh tù và làm từ sừng nhân ngư chế ngự dã thú xuất thần nhập hóa, bài danh thứ bảy mươi mốt trên bảng. Côn Tây được trời ban có thủ đoạn mô phỏng sóng não, vì vậy có thể khống chế thần trí dã thú, bài danh thứ bốn mươi mốt trên bảng”. Người trả lời chính là tên nam tử nhỏ nhắn, thân thể gầy như que củi nhưng ánh mắt lại hết sức dị động.

Đội trưởng tiểu đội thứ sáu, Cam Lâm, am hiểu tin tức tình báo. Hắn chợt bổ sung: “Bất quá hẳn là không phải hai người này. Bọn họ, một người hiện ở tại Băng nguyên hiệp trợ săn thú, người còn lại hai ngày trước vừa mới xuất hiện tại hội giao lưu Bắc Phong.”

“Có ý tứ! Xem ra lại có thêm một nhân vật mới xuất hiện.”

“Đáng tiếc a, tấm tạp của A Tinh đã vào tay kẻ đó.” Một tên hán tử mặt đầy thịt thốt lên với vẻ xót xa bùi ngùi. Hắn chính là đội trưởng tiểu đội bốn, Bảo Lặc. Tấm do thám tạp kia chính là nỗi ước ao thèm thuồng của mọi người, chỉ vì thực lực của Mặc Tháp cường đại nên không ai dám biểu hiện ra mà thôi. Hiện giờ Mặc Tháp đã chết, bọn họ tự dưng là không cố kị nữa.

Ân Tát trong mắt hiện lên một tia lãnh sắc, y và Bảo Lạc luôn bất hòa.

“A, dựa theo lệ cũ, ai thắng thì chiến lợi phẩm thuộc về kẻ đó.” Thanh âm của Văn đầy vẻ ma quái, nhưng lại làm cho ánh mắt Bảo Lặc nhất thời trở nên vô cùng cháy bỏng.

“Bảo Lặc thỉnh cầu xuất kích”. Bảo Lặc cung kính cúi đầu về phía Văn đợi lệnh, đồng thời bí mật hướng ánh mắt về hướng một vị tiểu đội trưởng khác.

Quả nhiên, vị tiểu đội trưởng trong đám người kia cúi đầu lên tiếng: “Thủ lĩnh, Kiệt Lạp Mỗ nguyện ý cùng tiểu đội hai đi trước”.

“Đi đi.” Cánh tay phải nhẹ nhàng phẩy phẩy như nữ nhân, âm thanh của Văn không hề mang theo một chút nóng giận.

Hai người liếc nhau, cùng để lộ ra sắc mặt vui mừng.

Trần Mộ mặc dù không biết đối phương từ nơi nào đến, nhưng hắn rất rõ ràng rằng, đối phương khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế. Hắn cũng không vội vàng chạy trốn mà tìm một địa phương bí mật giấu mình. Hắn cần nghiên cứu tấm do thám tạp từng làm hắn vô cùng đau đầu. Nếu đối phương còn có một chiếc tạp phiến giống như thế nữa thì số phận hắn sẽ bi thảm vô cùng.

Những cấu vân cuộn sóng màu nâu đậm che kín bề mặt trương tạp phiến, đường nét tinh tế, chỉnh tề không có một chút lem nhem, lưu loát mà dứt khoát. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Trần Mộ đã phán đoán rằng tạp phiến này nhất định phải được tạo nên bởi một chế tạp sư trình độ hết sức thâm hậu.

Dưới góc của tạp phiến có một dòng chữ nhỏ

Xà kính.

Tạp phiến do thám năm sao. Trống ngực Trần Mộ đập liên hồi, nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng. Khó trách đối phương có thể do thám được sự tồn tại của mình, nguyên do là có tạp do thám năm sao. Tạp phiến năm sao quả thực rất hiếm. Trừ bỏ Lục Đại, các nơi khác tạp phiến năm sao tuyệt đối là vật hi hãn, huống chi đây lại còn là do thám tạp. Trầm Mộ lập tức phán đoán giá trị của tấm tạp phiến.

Thử đem cảm giác dẫn xuất năng lượng từ năng lượng tạp đưa vào trong Xà kính. Một cỗ sóng năng lượng rất nhỏ lấy hắn làm trung tâm đột nhiên phát ra, cùng lúc đó vô số hình lục giác xuất hiện, tựa như những tấm gương năng lượng sáng loáng xuất hiện trong trế giới cảm giác của hắn. Các hình lục giác dường như là vô biên vô hạn, nối liền lẫn nhau thành một thể khăng khít, nhìn qua như một bức tường.

Đột nhiên, trên mỗi hình lục giác năng lượng đó bắt đầu xuất hiện một chút hình ảnh mơ hồ. Trần Mộ lập tức gia tăng tốc độ cấp năng lượng, các hình vẽ nhanh chóng trở nên rõ ràng. Thì ra là thế!

Trần Mộ trong lòng vô cùng vui mừng lẫn sợ hãi. Mỗi khối hình vẽ từ năng lượng kia đều có nội dung bất đồng, không cần hắn tự hỏi, mỗi vị trí của hình vẽ dường như đồng thời hiện lên trong đầu hắn.

Quá thần kỳ!

Trần Mộ không phải chưa từng thấy do thám tạp, nhưng lại chưa từng gặp qua loại do thám tạp nào thần kỳ như thế. Hắn nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận sự kỳ diệu của tấm tạp phiến này. Đối với tính do thám của tấm tạp phiến này, Trần Mộ có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nếu như sóng năng lượng do thám của nó không giống như là âm hồn bất tán thì hắn đâu có lẽ nào lại bị phát hiện.

Tấm tạp phiến này, sóng năng lượng phóng ra từ trung tâm của nó. Từng luồng năng lượng có cường độ rất thấp, nếu không phải người có cảm giác linh mẫn thì dễ dàng bỏ qua. Đáng sợ nhất chính là nó có đặc tính hấp dẫn mãnh liệt đối với cảm giác.

Tạp tu luôn có thói quen tùy thời phóng thích cảm giác của mình, như vậy bọn họ có thể do thám đối với hoàn cảnh xung quanh. Xà kính liền lợi dụng chính vào điểm này. Một khi sóng năng lượng của xà kính phóng thích ra chạm vào cảm giác của tạp tu sẽ sinh ra những biến hóa rất nhỏ. Có lẽ những tạp tu bị do thám đều không phát hiện ra tia biến hóa kia, nhưng Xà kính thì lại thập phần nhạy cảm đối với biến hóa đó, vì thế nên nó xác định được vị trí chính xác của đối phương. Người sáng tạo nên Xà kính đích thực là thiên tài.

Trần Mộ không nhịn được than thở trong lòng. Năng lượng phóng thích của Xà kính cùng với luồng năng lượng mà hắn gặp phải ở Đông Vệ học phủ có chút tương tự nhau, nhưng không thể nghi ngờ rằng Xà kính tiên tiến hơn nhiều.

Có Xà kính, Trần Mộ đích xác như hổ mọc thêm cánh, dù hắn vẫn không tài nào phát huy ra được hết toàn bộ uy lực của Xà kính. Có sự do thám của Xà kính chính là sự bù đắp cho những khuyết điểm về chiến thuật của hắn.

Sự chú ý của hắn lại chuyển dời đến tấm tạp phiến thu được trên người Mặc Tháp.

Tấm tạp phiến tựa như được chế tạo từ hoàng kim, bề mặt cấu vân của tạp phiến có màu đỏ tía, mang dáng vẻ cao sang lộng lẫy, cầm trên tay có chút cảm nhận nằng nặng của kim khối. Hoàng kim ngôn tỏa, tạp phiến năm sao!

Trần Mộ thất kinh khi sử dụng tấm tạp phiến phóng xuất ra dòng năng lượng hình xiềng xích có màu vàng kim.

Kết cấu năng lượng hình xiềng xích của Hoàng kim ngôn tỏa cực kỳ phức tạp. Nhìn liếc qua thì chúng dường như chỉ là một đám mắt xích do năng lượng ngưng tụ mà thành, nhưng kỳ thực mỗi một mắt xích đều có kết cấu năng lượng hoàn toàn bất đồng. Xích năng lượng do tám mươi mốt loại năng lượng hoàn toàn tương hợp tạo thành, một đầu là năng lượng thể ánh kim hình tam giác bén nhọn, còn phần đuôi lại là một cái quả cầu năng lượng ánh kim. Mỗi một loại kết cấu năng lượng của một mắt xích đều tinh tế phức tạp vô cùng. Lấy thực lực chế tạp hiện giờ của Trần Mộ cũng không thể không kính nể. Hắn dám khẳng định, Hoàng kim ngôn tỏa nhất định có tài liệu truyền thừa, chỉ là gã mặt đen kia hiển nhiên không có được truyền thừa của nó.

Năm tháng vô tình, truyền thừa của Hoàng Kim ngôn tỏa hẳn là đã sớm bị thời gian vô tình vùi lấp. Nếu như đoán không sai, Hoàng kim ngôn tỏa có mấu chốt nhất hẳn là ở một chữ ‘ngôn’ này. Trần Mộ chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt chuyên chú.