Tạp Đồ

Chương 584: Mang danh hung đồ (1)




An Đức Liệt đang mang theo một đội tuần tra đi trên đường.

"Đại nhân, theo ngài thì lời đồn đãi kia có phải là sự thật hay không?" Một gã thủ hạ nhỏ giọng hỏi. Câu chuyện này lập tức khiến cho đội viên khác cảm thấy hứng thú, theo suy nghĩ của mọi người thì đó là thật hay giả?

"Chuyện khó tin như vậy, theo ta xem tám phần mười là giả."

"Không thể nào, có nhiều người chứng kiến hiện trường như vậy, theo ta chuyện này không giả."

An Đức Liệt cảm thấy phiền muộn trong lòng, nhịn không được mắng: "Đều câm miệng cho ta!" Nói xong vẻ mặt âm trầm, tiếp tục đi phía trước. Những người khác thấy hắn tức giận, liền câm như hến, vội vã đuổi theo.

An Đức Liệt thể hình khôi ngô, cao khoảng 1m90, khi đứng thẳng trông như một toà núi nhỏ. Cơ bắp trên người hắn cứng rắn như sắt, nhìn thể hình của hắn, ai cũng sẽ không ngờ hắn xuất thân từ thuẫn nhận lưu. Mái tóc màu nâu rối tung như cỏ dại, hai con mắt cực kì sắc bén khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Hắn là người phụ trách an toàn ở Môn Đức Sâm Bảo, chủ yếu phụ trách những điều tra thông thường. Môn Đức Sâm Bảo cũng không phải là một thành phố lớn, nó chỉ là nơi gần ngoại vi Bách Uyên nhất, những nhu khách tiến nhập vùng ngoại vi Bách Uyên đều đi qua nơi này. Quy mô ở đây không lớn nhưng long xà phức tạp, tình hình trị an không tốt lắm, thế nhưng từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ phụ trách an toàn tới nay, tình hình trị an đã cải thiện rất nhiều. Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của hắn khiến cho các lộ anh hào rất kiêng kỵ.

Trong khoảng thời gian này, những lời đồn đại về một nam một nữ hai cực kì hung ác sôi sục khắp nơi. Nhất là tin băng cướp Cửu Vĩ bị toàn diệt khiến cho người dân ở vùng này hoảng sợ vô cùng. Bất quá, An Đức Liệt biết đây không phải là lời đồn đãi. Một người bạn của hắn đã tận mắt chứng kiến hiện trường, hắn chính vì sự kiện này mà đi tìm chứng cứ.

Điều này làm hắn rất lo lắng. Hắn biết rất rõ thực lực của băng cướp Cửu Vĩ, nếu như hai người có thể tiêu diệt toàn bộ băng cướp, vậy thực lực của hai người kia tuyệt đối kinh khủng. Hơn nữa từ tình trạng chết thê thảm của băng cướp Cửu Vĩ mà nói, một nam một nữ này hiển nhiên không phải là loại người lương thiện gì.

Môn Đức Sâm Bảo là thành phố gần những vùng bên ngoài Bách Uyên nhất, cũng là chỗ mà một nam một nữ này có khả năng sẽ tới nhất.

Bất tri bất giác, đoàn người An Đức Liệt đã đi ra cửa thành.

Một đóa hoa cỏ không biết từ nơi nào bay tới, từ trước mắt hắn chậm rãi thổi qua. Nhưng vào lúc này, con ngươi của hắn chợt co rút lại. Xa xa, hai bóng người với tốc độ kinh khủng hướng đến gần bên này..

"Lui lại! Đóng cổng thành!" An Đức Liệt bỗng dưng hét lớn, cùng lúc đó, thân hình của hắn mãnh liệt lui về phía trong thành.

Thủ hạ của hắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến, hốt hoảng lui về thành.

Kẹt kẹt!

Cửa thành chậm rãi đóng lại, tiếng cảnh báo vang vọng khắp Môn Đức Sâm Bảo. Những ngườ trong Môn Đức Sâm Bảo, vô luận là đang làm gì, khi nghe thấy tiếng cảnh báo thì mỗi người đều sững sờ tại chỗ. Mặc dù ở Môn Đức Sâm Bảo các thế lực hỗn tạp, thế nhưng chưa từng gặp phải kẻ thù bên ngoài. Gần hai mươi năm nay, tiếng cảnh báo chưa từng vang lên, nhất thời toàn thành trở nên rối loạn.

"An Đức Liệt! Tốt nhất ngươi hãy cho ta một lời giải thích!" Ai Mặc Tước Sĩ hùng hổ vọt tới cửa thành, hắn cau mày nhìn mọi người như đang gặp phải đại địch, thần sắc khó chịu nói. Hắn mới là người thống trị chính thức ở Môn Đức Sâm Bảo.

An Đức Liệt không có sự đồng ý của hắn, tự ý phát ra cảnh báo nguy hiểm, đóng cửa thành khiến hắn hắn rất tức giận. Trời ạ! Chết tiệt! Người này không ngờ đã điều động đến quân trong thành, lẽ nào người này thực sự cho rằng ở đây hắn là người quyết định mọi chuyện hay sao?

Mấy năm nay, Ảnh hưởng của An Đức Liệt tại Môn Đức Sâm Bảo không ngừng tăng lên, hắn đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của Ai Mặc Tước Sĩ. Phía sau Ai Mặc Tước Sĩ là một đám chức trách, vừa rồi đột nhiên phát ra cảnh báo nên bọn họ đến xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Đối mặt Ai Mặc Tước Sĩ thần sắc bất thiện, An Đức Liệt không giải thích gì, chỉ là chỉ vào ngoài thành nói: "Đại nhân, người xem."

Mọi người nhìn theo ngón tay của An Đức Liệt, hướng ra phía ngoài thành.

"Đây là Môn Đức Sâm Bảo?" Trần Mộ ngẩng đầu nhìn về phía thành phố này, không khỏi có chút thất vọng. So sánh với những thành phố lớn với dân số hơn một nghìn vạn của Liên Bang, Môn Đức Sâm Bảo giống như một căn cứ nhỏ trong rừng, tường thành thấp bé, cũ nát không thể tưởng tượng nổi. Trên tường thành có một số người đang đứng, dường như tại thảo luận điều gì.

“Giết hắn cho ta”. Ai Mặc Tước Sĩ giận dữ nói.

"Vâng!" Gã nhu khách bảo vệ bên cạnh Ai Mặc Tước Sĩ không có chút chần chờ, vội vàng nhận lệnh hướng về phía dưới thành lao tới.

An Đức Liệt đột nhiên biến sắc.

Ánh mắt của Trát Lạp chợt trở nên băng lãnh, sát khí hiện ra.

"Bọn họ không chào đón chúng ta."

"Không chào đón chúng ta?" Trần Mộ cảm thấy có chút kỳ quái: "Vì sao? Chúng ta chưa từng tiếp xúc với bọn họ cơ mà."

"Không biết." Trát Lạp lắc đầu.

"Thành phố gần nơi này nhất có xa lắm không?" Trần Mộ hỏi.

"Rất xa."

"Vậy hãy xông vào đi." Trần Mộ thần sắc lạnh lùng nói.

"Ừ."

Ở phía sau hai người, Khải Tư Lâm sắc mặt trắng bệch. Nàng dường như có thể đoán được những người ở Môn Đức Sâm Bảo vì sao lại khẩn trương như thế, nhưng nàng không dám nói lý do này cho hai người biết. Khi nghe Trần Mộ nói xông vào thì trái tim của nàng đập thình thịch.

Trên tường thành, An Đức Liệt giận tím mặt, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, không hề để ý đến hình tượng, một bước xa vọt tới trước mặt Ai Mặc Tước Sĩ, cầm lấy áo của hắn, giận nói: "Đồ con heo nhà ngươi! Ngươi muốn hại chết tất cả mọi người ở đây phải không? Giương to cái mắt heo của ngươi mà nhìn, xem những kẻ đó là ai!"

Ai Mặc Tước Sĩ trong lòng sợ hãi đến vô cùng, hắn thật không ngờ An Đức Liệt lại hoàn toàn mất đi lý trí.

"An Đức Liệt, ba người kia là ai?" Người đặt câu hỏi là một gã đàn ông trung niên thần sắc trầm ổn, hắn là người phụ trách thương hội ở đây, rất được mọi người tôn kính.

An Đức Liệt buông ra Ai Mặc Tước Sĩ trên tay, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Các vị hẳn cũng nghe nói băng cướp Cửu Vĩ bị diệt vong như thế nào phải không?"

"Ý của ngươi là.." gã đàn ông trung niên đặt câu hỏi sắc mặt đại biến.

Những người bên cạnh hắn cũng nhất thời biến sắc.

Ánh mắt của mọi người đích không tự chủ được, dường như bị lực nào đó hấp dẫn, cùng hướng về phía ba người ở ngoài thành. Mà bốn gã nhu khách vừa nhảy xuống tường thành thì đằng đằng sát khí hướng về phía ba người này đánh tới.

"A.. Không! Ai Mặc Tước sĩ, mau ngăn cản bọn họ!" Trong đám người có người hoảng sợ hô.

"Không còn kịp rồi." An Đức Liệt nói tựa hồ như đang cười nhạo Ai Mặc Tước Sĩ, nhưng lộ ra một tia hoảng sợ

Trần Mộ nhìn bốn người từ trên tường thành chạy tới, liền hướng về phía vị trí của bọn họ vọt qua.

Vẻ mặt của đối phương bất thiện, hắn nhận thấy điều này rất rõ ràng. Nếu là trước kia, hắn còn có thể trước tiên hỏi một chút đối phương đến tột cùng muốn làm gì, nhưng giờ hắn không còn làm như vậy nữa. Hai năm này, hắn đã dưỡng thành một thói quen bất luận cái gì có khả năng gây uy hiếp đến tính mạng của mình đều phải tiên hạ thủ vi cường.

Ở sâu phía trong Bách Uyên là một thế giới tàn khốc, kém một giây đó là khoảng cách giữa sống và chết.

Trần Mộ đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không có một chút chần chờ và do dự, tay hắn tự nhiên đưa ra phía sau lưng lấy ra Bạch Mông Cốt Thứ.

Trát Lạp lặng lẽ đứng ở bên cạnh hắn, Khải Tư Lâm đứng ở phía sau hai người há mồm định nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra bất cứ điều gì.

Khuỷu tay hướng ra phía ngoài, thân hình ngửa ra phía sau, rồi đột nhiên phát lực. Bạch Mông Cốt Thứ trên tay hắn đột nhiên biến mất trong không khí!

Phốc phốc phốc phốc!

Giữa không trung, bốn đoàn huyết vụ tuyệt đẹp bỗng nhiên trống rỗng nổ tung! Xa xa bốn gã nhu khách đang hùng hổ tiến đến, trên thân thể của mỗi người có thêm một lỗ máu thật lớn. Lực đánh vào cực kì mãnh liệt, thậm chí khiến cho thân thể của bọn họ như bị khối đá đánh trúng, bị chấn bay ngược về phía sau.

Hưu hưu!

Vài giây sau, một trận âm thanh kì quái khiến kẻ khác sợn tóc gáy giống như một cơn lốc quét ngang qua tường thành.

Trên tường thành cực kì tĩnh mịch!

Bọn họ trước đây tuy rằng cũng nghe nói qua những lời đồn đại về một nam một nữ này, nhưng khi bọn hắn tận mắt nhìn thấy, sự chấn động trong lòng bọn họ không biết lớn gấp bao nhiêu lần. Bốn gã nhu khách này là những cao thủ trong những gã thiếp thân hộ vệ của Ai Mặc Tước Sĩ, tại Môn Đức Sâm Bảo tuyệt đối thuộc hàng cao thủ nhất lưu, nhưng ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được, bị tàn sát một cách dễ dàng.

Ngoại trừ dễ dàng, điều khiến mọi người cảm thấy ấn tượng nhất là sự hững hờ của một nam một nữ này. Từ đầu đến giờ, bọn họ không thèm nói một câu, động thủ không có một chút do dự, thật giống như làm một việc gì đó hết sức bình thường. Trước cái chết của bốn gã hộ vệ, bọn không thèm liếc mắt nhìn qua một cái, sắc mặt cũng không có một chút vui mừng, giống như đây là một chuyện gì hết sức bình thường. Chính thái độ hờ hững đối với chết chóc này giống như một thanh dao nhọn, dễ dàng phá vỡ tâm lí sợ hãi của những kẻ miệng cọp gan thỏ trên tường thành.

Lúc này những người ở hiện trường không ai còn dám hoài nghi tính chân thực của những lời đồn đãi. Bởi vì đối này một nam một nữ mà nói, giết người chỉ là một chuyện gì đó hết sức bình thường. Người như vậy, như thế nào lại không phải là kẻ cùng hung cực ác.

Trên tường thành, sắc mặt của mỗi người không còn một chút máu, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.

Trần Mộ và Nữ ma quỷ bắt đầu chậm rãi hướng gần tới Môn Đức Sâm Bảo.

Mọi người trên tường thành nháo nhào hẳn lên.

Trần Mộ và Trát Lạp bắt đầu gia tốc.

Mọi người trên tường thành cực kì sợ hãi và tuyệt vọng, chân của rất nhiều người bắt đầu run lên. Những sự tình phát sinh trước mặt như sét đánh ngang tai, mọi thứ diễn ra rất thong thả, hết lần này tới lần khác bọn họ có thể thấy rõ từng chi tiết, thần kinh yếu đuối của bọn họ dần dần bị tàn phá.

Đang chạy ở tốc độ cao, Trần Mộ đem Yên Liên Nhận Diệp thuẫn để ở trước ngực, tay trái nắm Kim Hoàn Mộc mâu, Huyết Tình Giác Phiêu trên cánh tay chậm rãi phiêu phù ở bên cạnh hắn.

Trát Lạp thần sắc băng lãnh, theo sát bên cạnh tại Trần Mộ, hai tay của nàng bắt đầu giải phóng những sợi dây màu sắc khác nhau trên người.

Thình thịch thình thịch!

Mỗi một lần hai người phát lực đạp mạnh vào mặt đất, tựa như hung hăng đạp vào ngực của mỗi người. Một số người còn cảm thấy hít thở không thông.