Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc

Chương 7




Đức Nữ lái xe vào bãi đỗ của bệnh viện, ngồi trên xe cô ngẩn người một lúc lâu. Lời Tiểu Mễ nói vừa nãy thật là dọa cô sợ!

Suy nghĩ quá nghiêm túc đến kết quả, thế là quên không mang thức ăn lên xe, hại cô lại phải quay về một lần nữa!

Vừa vào đến phòng bệnh, phát hiện bộ mặt Long Kiệt ai oán nhìn chằm chằm vách tường, giống hệt đứa trẻ bị bệnh nên bị mẹ giam cầm ở nhà. Nhất thời cô cảm thấy buồn cười.

“Anh ăn cơm đi? Bác sĩ nói thế nào?” Cô lấy thức ăn ra để trên cái bàn nhỏ rồi đặt xuống giường bệnh.

Hắn hai tay khoanh trước ngực, nhìn xéo cô một cái. “Cô cũng chỉ quan tâm đến tôi có ăn cơm được hay không, tôi cũng mau buồn chán đến chết! Cô vì sao mà đến trễ thế?”

“Xem ra thần sắc anh không kém, hôm nay mới mổ, tình trạng trên cơ thể anh dấu hiệu rất tốt.” Cô lấy đồ ăn ra đếm từng thứ một, đặt lên bàn ăn cơm — ngăn lại để đi lên, thoáng an ủi tâm trạng bất mãn của hắn. “Tôi trở về giúp anh chuẩn bị đồ ăn, còn nữa..., không phải anh dặn dò muốn tôi tẩy trang rồi mới được đến sao.” Khi nhìn hắn trong vai trò bệnh nhận, hôm nay cô sẽ để cho hắn phách lỗi một chút đi!

“Nhưng mà ở bệnh viện rất chán, vết thương lại đau.” Hôm nay thật sự hắn rất buồn chán, đọc báo xong, tivi cũng chẳng muốn xem. Quan trọng nhất là, hắn luôn nghĩ tới tan làm cô mới xuất hiện, cô gái này so với hắn còn chuyên nghiệp hơn!

Nhưng mà thấy cô xõa mái tóc còn hơi ẩm sau vai, cùng áo phông quần jean đơn giản, hắn liền thấy hài lòng. Quần jean hoàn toàn đem đường cong đẹp đẽ của mông cô biểu hiện ra, cộng với đôi chân dài, thật là xinh đẹp thanh tú!

“Bác sĩ đã kê đơn thuốc chưa? Anh có ăn hay không?” Hắn sẽ không phải là cái loại vừa nhuốm bệnh sẽ giận dỗi người đi chứ? Hai chân mày Đức Nữ khép lại.

“Cô bận rộn đi làm, lại còn phải quản tôi có ăn với uống thuốc chưa?” Hắn tức giận hỏi.

Người đàn ông này?! Cô vội vàng đi làm cũng làm hắn giận? “Công ty rất bận, tôi giao phần lớn công việc cho phó tổng giám đốc rồi, có một phần cần phải giải quyết trước, tôi phải xử lí...”

“Tôi không có ở đấy, cô đi làm làm gì? Cô là thư ký của tôi!” Công việc của cô là phải chăm sóc hắn!

“Nói cũng đúng.” Không nghĩ đến Đức Nữ bất ngờ tiếp lời. “Vậy ngày mai tôi ôm công văn đến đây làm việc, dù sao anh cũng không bận vừa hay có thể để anh phê duyệt!” Cô cầm bát đũa đưa đến trong tay hắn, đem món ăn thanh đạm xếp trên bàn, để hắn dễ dàng ăn cơm.

Cô gái này đúng là khắc tinh của hắn, người này thật đúng là không có lương tâm! Hắn hung hăng húp một hớp cháo.

“Tôi ngày mai sẽ lái xe anh để ở công ty, tránh lúc nào cũng phải trông xe của anh.” Cô vừa nhìn hắn ăn như hổ đói, vừa nói. “Ăn chậm lại một chút, ăn như thế không tốt cho đường tiêu hóa.”

“Ừ, ăn ngon lắm, không nghĩ tới tay nghề cô lại tốt như vậy.” Mặc dù chỉ đơn giản là cháo trắng với dưa, cũng đã ngon như thế. Lại được cả mỹ nữ phục vụ, thật là quá tuyệt vời!

“Là bạn cùng phòng tôi nấu, tôi nấu cho anh sợ rằng dạ dày anh cồn cào, viêm đường ruột mất.” Đức Nữ tự biết rõ tài nghệ nấu ăn của mình. “Ăn nhanh lên một chút, tôi còn đi về.”

“Cô không ở lại cùng tôi!” Hắn hoảng sợ ngừng lại động tác ăn như hổ đói của mình.

Vẻ mặt của hắn chọc cười cô.

“Tôi ở lại ở đây thì có tác dụng gì?” Cô buồn cười hỏi.

“Đương nhiên là có tác dụng, cô ở lại giúp tôi tắm, tôi không chịu nổi nữa rồi!”

“Anh bây giờ chân bó thạch cao, tắm thế nào?” Cô nghiêng mặt, lườm hắn.

“Chỉ lau người?” Hắn tràn đầy hi vọng bỗng vẻ mặt chợt tối sầm lại. “Xui thật! Loại người xử nữ như cô nhất định sẽ không chịu.”

“Ai nói với anh tôi là xử nữ?!” Cô khẽ đỏ mặt. Nhưng nhất quyết cũng không chịu thừa nhận hắn nói đúng. “Được, lau người thì lau người đến lúc đó anh đừng có mà hối hận.” Cô thử xem xem rốt cuộc bản thân mình đối với hắn có cảm giác hay không, lời nói hôm nay của Tiểu Mễ đánh thức cô chú ý tới những chuyện này.

Hơn nữa, coi như là thực hiện được kế hoạch của hắn, biểu tình của cô ác ý muốn chỉnh hắn.

Muốn ăn đậu hũ của cô sao? Cũng tương đối thống khổ đấy! Dù thế nào đi nữa hắn cũng là bệnh nhân. Cũng không thể làm gì được cô, vả lại hắn không thể chạy cũng không thể nhảy, nói thẳng ra một chút uy hiếp cũng không có.

“Có thật không?” Ánh mắt hắn sáng lên. “Chính cô đã đồng ý, đừng có bỏ chạy nhé!”

“Được rồi, anh ăn nhanh lên đi.” Cô đi vào trong phòng tắm chuẩn bị nước ấm và khăn lông, sau khi đi ra thì hắn cũng đã ăn no.

“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Hắn đã cởi áo ngủ ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn.

Cô nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đem cái bàn dọn dẹp sạch sẽ, rồi thu bàn lại, xoay người vắt khô khăn lau... Ách... Không! Khăn lông này. Cô do dự — nên bắt đầu từ chỗ nào đây.

“Tay bỏ ra ngoài, cấm được lộn xộn.” Cô ra lệnh cho hắn, khăn lông ấm áp rơi lên bộ ngực trần của hắn. Da thịt màu đồng khỏe mạnh cường tráng, ranh giới rõ ràng, cho dù tay của cô có cách một lớp khăn lông cũng vẫn cảm nhận được bắp thịt phập phồng.

Cô hít một hơi thật sâu, không để tâm tư rối loạn, chuyên tâm lau nửa người phía trên của hắn.

Tóc Đức Nữ buông xuống, sợi tóc tung bay cọ vào chóp mũi hắn, hắn ngửi trên mép tóc của cô có mùi táo, trên người cô có mùi của sữa tắm phảng phất một ít hương thơm.

Đặc biệt là cặp tay mơn trớn trên người hắn, cho dù cách một lớp khăn lông, hắn vẫn cảm giác như là không có. Mặt của cô thoạt nhìn rất là nghiêm túc, mà hắn chỉ muốn đem cô ôm vào trong ngực, hôn cô một lần nữa.

...

Rất nhanh, nửa người trên đã được lau xong, thậm chí ngay cả sau lưng cũng được cọ qua. Cô dừng lại.

“Sau đó thì sao?” Nửa người hắn nằm ở bên kia, nhướn mày, dường như muốn nhìn thấy cô khốn quẫn mà lùi bước.

Cô trừng mắt liếc nửa người dưới của hắn, sắc mặt không đổi đem quần của hắn ‘vứt’ xuống đất. Khăn lông ấm áp rơi xuống dưới bụng cứng như đá của hắn, tiếp theo phủ lên đặc trưng phái nam đã nổi lên phản ứng của hắn, dùng sức lau. Hắn suýt nữa rên lên thành tiếng.

Vì động tác thô lỗ của cô, càng dẫn đến tất cả các loại kích thích. Hắn cảm giác như mình sắp chết, tất cả nhiệt tình trong nửa người dưới phóng tới, hắn chỉ có thể nặng nề thở.

Cô hừ lạnh một tiếng, nhìn xem hắn còn dám tác oai tác quái nữa không.

Lấy khăn lông ra, đúng lúc ánh mắt của nàng tiếp xúc với kích động của hắn, mặt liền đỏ.

Cô cố bình tĩnh xoay người giặt khăn lông, nhưng cả trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Cô đã xem qua hình ảnh thật. Nhưng mà cái loại ‘sống sờ sờ’ thế này chưa có xem qua bao giờ! Cô nhanh chóng đem khăn lông vò với nước cho sạch sẽ, cô không để ý đến hắn cứ như vậy ‘bỏ rơi’ ở bên kia.

Cô quay ra cũng là lúc Long Kiệt đã kéo quần áo lên rồi, nhưng nhìn gương mặt hắn thống khổ, cô không nhịn được ánh mắt dời xuống, nhìn thấy dục vọng hắn vẫn phồng lên. Không kiềm chế được ngượng nghịu ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác.

“Tôi... đi về trước, sáng mai sẽ quay lại.” Cô hốt hoảng dọn dẹp đồ rồi mới mở cửa, liền nhìn thấy gương mặt Tạ Tề Nhĩ.

Hai người đứng ở cửa cứng đờ 1~2 giây, Đức Nữ giơ đồ lên xoay người rời đi, một chút cũng không chần chừ.

“Hắc! Anh đúng là diễm phúc không cạn đâu nhé!” Tạ Tề Nhĩ sững sờ tỉnh lại, hì hì với Long Kiệt nói. “Xem ra tôi đã có quá lo lắng, thế mà đã tìm cách lấy được mỹ nữ. Cô ấy là ai? Xem ra anh rất vui mừng? Tôi trước kia chưa từng thấy qua?”

Long Kiệt bởi vì dục vọng không kiềm chế được mà đau đớn, nhìn thấy sắc mặt hắn không hòa nhã mà trái ngược lại nói. “Anh đến đây làm gì?”

“Đừng có mà lãnh đạm như vậy chứ! Cô thư ký ngàn năm hóa thạch của anh đổ hết công việc lên đầu tôi, tôi mệt muốn chết nhưng vẫn tới thăm anh một chút.” Tạ Tề Nhĩ không thèm nhìn sắc mặt khó coi của hắn.

“Thăm rồi, anh có thể xéo.” Long Kiệt nằm trở lại, vì để cho Đức Nữ chạy thoát nên cực kì bất mãn.

“Hô, anh ăn phải thuốc nổ sao!” Tạ Tề Nhĩ tìm được cái ghế, từ trong góc bê đến. “Nói thật, cô gái xinh đẹp vừa nãy kia là ai thế?” Người kia dáng người xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, hẳn không phải là người mẫu linh tinh rồi? Long Kiệt có cả loại mị lực này, luôn nắm được phụ nữ xinh đẹp trong tay, thật là bất công chưa!

“Cô ấy tên là Bàng Đức Nữ!” Long Kiệt lạnh lùng nói.

“Bàng...” Cơ thể Tạ Tề Nhĩ đang định ngồi xuống ghế, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

“Cẩn thận lại ngã gẫy chân, đến lúc đó công việc không có ai thay thế!” Hắn lành lạnh nói.

“Anh nói cô gái kia là Bàng... Thư ký!” Tạ Tề Nhĩ không thể tưởng tượng nổi hỏi. Nhất định là hắn nghe lầm, làm sao có thể!

“Không sai, chính là ngàn năm hóa thạch trong miệng anh vừa nói đấy, tiểu thư đấy chính là Bàng Đức Nữ!” Hắn tuyên bố.

“Không thể nào!” Tạ Tề Nhĩ bắt đầu ngạc nhiên đứng lên “Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Quá kinh hãi, hắn cũng chỉ tự lẩm bẩm, thực sự bị đả kích lớn!

“Miệng đóng lại, thật sự anh có thể xéo.” Long Kiệt lui về phía sau, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng mà Tạ Tề Nhĩ vẫn đứng ở bên cạnh lẩm bẩm.

Long Kiệt len lén thở dài. Ai... Hắn cảm thấy vết thương ngày càng đau hơn!

Bên này, Long Kiệt bình yên nằm trong viện, cuộc sống nghỉ ngơi đối với hắn quá buồn chán, bên kia công ty bắt đầu rỉ tai xôn xao.

“Chậc chậc, thư ký Bàng, nghe nói tổng giám đốc có bạn gái mới, cô có ý kiến gì với tin đồn này không?” Tạ Tề Nhĩ mắt sáng ngời lên tầng 33, vừa nhìn thấy Đức Nữ ngồi trên bàn đang cố gắng làm việc, hắn không nhịn được chế nhạo.

Đức Nữ nhìn hắn một cái, thậm chí cái nhìn cũng có vẻ bố thí.

“Không có ý kiến gì. Phó tổng giám đốc biết tôi bận, cho nên đặc biệt lên đây nhận công văn? Một đống trên bàn này đều đưa cho anh, một lúc nữa lại làm phiền anh.” Cô tùy ý chỉ một cái, trên bàn một chồng công văn cao đến kinh người!

“Đây... Đều là của tôi?” Tạ Tề Nhĩ kêu to “Anh ta chỉ gẫy chân, đầu óc cũng không phải bị bệnh, sao mỗi ngày cô không chuẩn bị công văn cho anh ta đi?”

“Tổng giám đốc cần nghỉ ngơi, nếu không phải chuyện ảnh hưởng lớn đến sự tồn tại của công ty, thì sẽ không làm giúp. Anh không phải nên hi vọng tổng giám đốc mau chóng khỏe lại sao?”

So với cô không ai hi vọng Long Kiệt nhanh khỏi bệnh hơn cả, hắn cả ngày lẫn đêm dựa vào cô, cô và hắn giống như một đôi song sinh. Hơn nữa con người đó không có tính nhẫn nại, nếu bác sĩ không cắt chỉ cho hắn xuất viện, chỉ sợ hắn sẽ mau chóng trốn khỏi bệnh viện! Nghĩ đến là nhức đầu!

“Đó là đương nhiên.” Hắn thanh thanh cổ họng. “Việc ấy... Thư ký Bàng, tôi... cà phê...” Hắn tới là muốn một tách cà phê, thuận tiện trêu đùa cô, không ngờ lại gặp phải trắc trở. Trong công ty vẫn đồn đại, đồn đại rằng tổng giám đốc có bạn gái mới, nhưng tổng giám đốc lại ra lệnh cho mọi người không được đến thăm tránh quấy rầy hắn, cho nên càng khiến tin đồn này thần bí hơn. Chỉ có Tạ Tề Nhĩ biết rõ nữ nhân vật chính trong lời đồn chính là thư ký nghìn năm hóa thạch trước mắt, nhưng hắn không dám nói ra, còn không được con người kia tin tưởng hắn nữa chứ?

“Tôi lập tức phải đi đến bệnh viện một chuyến, công việc ở đây làm phiền anh.” Đức Nữ không nói không rằng bỏ rơi hắn, thu thập đồ xong liền chạy mất người.

“Tôi... Cái đó... Này!” Tạ Tề Nhĩ không thể làm gì khác là thở dài nhìn bóng cô rời đi, nhận mệnh ôm lấy một tòa thành công văn.

Đức Nữ đi ra khỏi phòng làm việc, công khai mở xe Benz của Long Kiệt ra, thoải mái từ trong cửa chính của công ty đi ra ngoài. Dù mọi người có hoài nghi đến cô, coi như bát quái truyền tin xôn xao, cô cũng không thèm đếm xỉa! Không bằng đi nhanh lên một chút, quả thật lái xe Benz đi rất thích.

Bên ngoài ánh mặt trời thật ấm áp, khiến cho thời tiết vốn âm u lạnh lẽo không còn u ám nữa.

Lái xe vào bãi đỗ của bệnh viện, cô đi xuống xe. Thật ra cô không có ý định đến bệnh viện sớm như thế, thứ nhất là Tạ Tề Nhĩ chọc tới cô, cô vốn muốn xử lí công việc cho xong nhưng tất cả đều ném hết cho hắn. Thứ hai cô có chút không nỡ bỏ Long Kiệt, tính nhẫn nại của người kia sợ là không dùng được.

Phòng VIP của bệnh viện, trang thiết bị đầy đủ, nhưng chỉ cần cô không đi hầu hắn, hắn liền rất khó bảo.

Chỉ là nói cũng thấy kì quái, đợi đến khi cô đi hầu hắn, hắn lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm. Nhiều khi cô đang làm một đống công văn, hoặc là đọc sách báo ngẩng đầu lên, cũng sẽ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn.

Cô luôn tránh ánh mắt hắn, nếu không thì chính là lườm hắn một cái.

Con đường bên cạnh bệnh viện rất ít người qua lại, khu này còn rất yên tĩnh. Cộng thêm không ít tiệm sách mở, khiến cả con đường có cảm giác rất thoải mái.

Đẩy cửa tiệm sách ra, cô tùy ý đi dạo một lúc, ánh mắt tiếp xúc với quyển tạp chí xe hơi mới ra ở trên giá.

“Không phải Long Kiệt muốn tìm tạp chí ô tô à?” Cô cao hứng lật xem, rất nhanh tìm tòi một vòng, thuận tiện mua vài quyển để hắn có hứng thú đọc sách, đi ra quầy thu ngân:. “Ông chủ, cho hỏi quyển tạp chí này là tạp chí mới nhất ạ? Tạp chí ô tô chỉ có một loại này sao?”

“Đúng vậy, hôm nay vừa mới phát hành. Bán hết cũng không nhập được, báo này đều có một lượng độc giả mua cố định.” Ông chủ cửa hàng nhiệt tình nói rõ.

“Cảm ơn, giúp tôi tính tiền.” Cô đem một đống sách cùng tạp chí đặt lên quầy.

“Xin hỏi có cần phải đánh hóa đơn không?”

“Không cần”. Cô móc tiền ra, đưa cho ông chủ một nghìn tệ, sau đó cao hứng bừng bừng rời đi.

Long Kiệt nhất định sẽ vui vẻ! Lúc trước hắn rất muốn xem tạp chí, không nghĩ tới hôm nay sẽ có số báo mới ra!

Chợt có cái gì đó thoáng qua trong đầu cô, muốn cô đi thật nhanh về hướng bệnh viện.

Từ từ, mới vừa nãy cô không lấy hóa đơn sao! Cô còn boa tiền giúp hắn mua tạp chí, thậm chí còn hưng phấn khi mua được tạp chí cho hắn! Cô lúc nào thì biến thành như vậy?

Cô không phải rất tính toán tiền sao? Mới vừa nãy còn thuận miệng không cần lấy hóa đơn? Quay đầu lại suy nghĩ một lát, gần đây cô giúp hắn mua đồ thực sự không ít, bao gồm cả quần áo trên người hắn, còn có cả khăn quàng cổ, chỉ vì sợ hắn đi ra ngoài sảy chân ngã, tất cả đều đặc biệt mua cho hắn. Trong khi khó khăn, cô còn vui vẻ đi mua đồ cho hắn, tưởng tượng đến lúc hắn nhận đồ sẽ vui vẻ như một cậu bé!

Trời ạ! Chẳng lẽ cô cũng bị bệnh rồi sao?

Nhìn qua cửa sổ thủy tinh, cô nhìn gương mặt mình hiện ra ửng đỏ, nhìn đến hai mắt mình tỏa sáng, những ‘triệu chứng’ này cô đã xem nhiều, ở trên người Tiểu Mễ, đây là tình trạng rơi vào bể tình của phụ nữ, nhìn vô cùng quen mắt!

“Trời ạ!” Cô lấy tay che hai gò má của mình, tạp chí thiếu chút nữa rơi xuống đất. “Mình cần suy nghĩ lại một chút, ngẫm lại...” Cô dừng bước, lẩm bẩm tự hỏi.

Khi Đức Nữ đi vào phòng bệnh, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

“Cô làm sao vậy?” Long Kiệt phát hiện cô có cái gì đó không bình thường. “Có phải mệt mỏi không? Tôi có thể làm việc được, cô không cần phải mệt nhọc như thế?” Cô vẫn không chịu để cho hắn làm việc, cho nên hắn trở thành người không có việc gì để làm, nhưng hắn cũng không hi vọng cô bị mệt.

Đức Nữ như vậy thật không giống cô chút nào.

Không nghĩ tới ánh mắt Đức Nữ sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, sau đó chậm rãi hỏi. “Tại sao anh quan tâm tôi có mệt hay không?” Cô hỏi rất nghiêm túc.

Long Kiệt hơi sửng sốt một chút. “Bởi vì tôi không muốn cô mệt mỏi!” Sẽ đau lòng, không nhẫn tâm, chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao? Thật là lời nói vô ích.

“Tại sao? Anh lại muốn đến gần tôi? Quấn quít lấy tôi cả ngày cùng một chỗ với anh?” Nét mặt của cô nói rõ nếu không nói đáp án thì sẽ không hài lòng, đáp án phải rõ ràng, nếu không cô sẽ không bỏ qua.

Long Kiệt ngẩn người ra. Cô ấy làm sao vậy? Thường ngày ánh mắt rõ ràng không thèm nhìn đến hắn một lúc, hoặc là đưa tới cái nhìn chằm chằm xem thường, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này!

“Bởi vì tôi thích cô! Chuyện này còn phải hỏi sao?” Cô sẽ không nói cô không biết chứ!? Hắn đã biểu hiện rất rõ ràng như vậy, còn vì cô mà bị ngã cầu thang, hắn lúc nào thì quan tâm đến phụ nữ như vậy?!

“Thích... Tôi?” Lần này đến lượt cô ngẩn người.

“Này, đây là loại biểu tình gì vậy!” Hắn bị đả kích lớn! Kể từ khi trưởng thành, hắn chưa từng cùng phụ nữ nói qua “Anh thích em”, hôm nay mở miệng lại đổi lấy được phản ứng đờ đẫn, chẳng lẽ bị hắn thích cô rất uất ức! Nếu như là người khác hắn sẽ không lo lắng! Nhưng mà người đó lại là Bàng Đức Nữ, cho đến bây giờ cô gái này không hề để hắn vào trong mắt.

Ai, hắn cố tình vì cô đánh mất đi lạnh lùng, thông minh, mất hết phong độ thu hút mà!

Cô kéo dài trầm mặc dường như muốn đem tự tôn đàn ông của hắn mất sạch, cho đến khi hắn chui vào trong chăn, chuẩn bị từ từ tự kỷ, cô lại lên tiếng!

“Tôi vừa mới đi mua tạp chí giúp anh.” Cô ấp úng mở miệng.

“Vậy thì sao nào?” Tạp chí cũng không thể bù đắp đau đớn trong lòng hắn.

“Tôi phát hiện ra một chuyện.” Cô nói tiếp.

“Phát hiện ra chuyện gì? Tạp chí tăng giá sao?” Ngữ khí hắn thô lỗ, không thể tha thứ được tình cảm của hắn đã bị thương quá nghiêm trọng.

“Không phải như vậy.” Vẻ mặt cô thành thật nhìn hắn. “Mà tôi cũng phát hiện ra tôi rất thích anh!” Cô giống như đang nói phát hiện ra cây bài diệp tử đều rất hời hợt.

Thế nhưng hắn lại từ trên giường nhảy lên.

“Cẩn thận chân của anh kìa!” Cô nhíu mày ngăn cản động tác của hắn.

Mày rậm của hắn dựng lên, xông thẳng đứng dậy. “Sao em còn đứng xa như vậy? Còn không mau lại đây để anh hôn em?” Khẩu khí rất dữ dội khó có thể nhìn thấy.

Nét mặt của cô hơi ngẩn ngơ, sau đó đang hối hận không nên nói với hắn ở thời điểm này, mặt cô hơi đỏ nhìn về phía hắn, chậm rãi đến trước giường hắn ngồi xuống.

Hắn một tay kéo cô vào trong lòng, môi sốt ruột bắt lấy môi cô, hắn vừa lo, vừa vui như điên.

Lo lắng một giây kế tiếp cô sẽ tỉnh lại, nói cho hắn biết chỉ là một giấc mơ. Thế nào cũng sẽ không nhận có tình cảm với hắn.

“Trời ạ! Anh thật lâu đã không được hôn em như vậy rồi...” Lưỡi hắn nóng bỏng thiết tha mút lấy môi cô đầy nhu tình, vừa thở dài.

Cô bị nhiệt tình của hắn làm cho đỏ mặt, rất nhanh có thể thản nhiên khôi phục lại bình thường. Cá tính của Đức Nữ bình tĩnh và phóng khoáng, chờ tới khi phát hiện ra tình cảm thật sự của mình, cô cũng không có ý định trốn tránh nó. Mặc dù đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, thiếu chút đem chính mình dọa chết, nhưng khi ‘yêu’ chỉ là bình yên, những chuyện khác thì để nói sau!

Cô ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình hôn đáp lại.

Gáy của hắn nóng lên, cảm giác như người mình sắp bị thiêu cháy. Tay của hắn vuốt ve đường cong mê người của cô mà trong giấc mơ bao nhiêu lần hắn nghĩ đến, sự thật sờ sờ trước mặt hắn dưới tay, mềm mại, dịu dàng, thuận theo... Là mộng du?

“Long Kiệt...” Cô không hề biết đã dấn thân vào loại nhiệt này, giống như bốc cháy cùng nhau, tất cả các giác quan của cô đều nhạy bén cảm nhận được hắn.

“Trời ạ!” Hắn ép tay mình rời đi khỏi bộ ngực mềm mại như bông của cô. “Anh phải dừng lại, đáng chết! Nếu không không được em đồng ý vẫn muốn cưỡng đoạt lấy thân thể em...” Hắn tựa lên vai cô thở dốc, cố gắng tự chủ kìm hãm ham muốn của mình lại.

Thân thể cô cứng đờ. “Nếu như mà em... đồng ý ở đây?”

“Em nói cái gì?” Hắn ngẩng đầu lên nắm chặt lấy bả vai cô.

Cho dù cô rất thoải mái, mặt đỏ nói. “Nhưng mà chân của anh...” Cô lo lắng nhìn vào đống thạch cao ở chân hắn.

“Chân của anh rất tốt, không tốt chính là nó!” Hắn chỉ vào chỗ giữa hai chân toàn thân đã kích động.

Cô trừng mắt nhìn hắn.

“Em thật sự đồng ý sao? Chân của anh thì không vấn đề gì, nhưng anh muốn nhờ em giúp một việc...” Hắn không cho cô kịp hối hận, vộng vàng nói.

“Giúp thế nào?” Cô tò mò hỏi.

“Đầu tiên em đi khóa cửa đi, sau đó đi lên, ngồi vào đùi anh”. Hắn chỉ thị.

Cô đóng cửa lại, chưa kịp đến gần đã bị hắn nhấc lên giường bệnh. Động tác gọn gàng nhanh chóng, hắn mở ra cơ thể hoàn mỹ của cô, để cho mái tóc bay loạn ở phía sau, nhanh chóng cởi áo sơ mi của cô ra, đôi môi nóng bỏng khẩn trương vào theo, hôn da thịt mềm mại nõn nà trước ngực cô.

“Trời ạ! Giống tưởng tượng của anh như đúc!” Hắn nhỏ giọng nói.

Mặt cô đỏ lên. “Anh đã tưởng tượng qua?”

“Đó là đương nhiên, anh đã từng tưởng tượng qua đến cả nghìn lần, dùng mọi loại tư thế để yêu em...”

“Có thật không?” Cô ngẩng đầu lên, tay cũng đang bận rộn cởi quần áo hắn “Vậy em cũng phải kiểm nghiệm qua một chút loại cảm giác đó!”

Hắn trầm ngâm một trận.

“Em không biết rằng đàn ông không thể chịu nổi kích thích sao?” Hắn cởi váy cô ra, cô giãy dụa một hồi cuối cùng cũng nghiêm túc cho hắn cởi váy, một tay hắn để cô ở trên lửa nóng. “Em không sợ sao?” Thật là một xử nữ dũng cảm đáng ghét!

Lửa nóng gặp gỡ lửa nóng, hầu như chỉ còn hai người thiêu đốt lẫn nhau! Ga trắng trên giường, nhiệt tình cháy lan...