Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Chương 15: Thu khố màu đỏ




Mỗi người luôn sẽ có một bí mật không muốn người biết, mặc dù người này nhân phẩm hầu như mang giá trị âm.

Mặc Oa Tử không sai biệt lắm chính là loại người này, sau khi Bình An hai người bọn họ ngả bài cho nhau, hắn thì bị Lý Phát chiếm cứ địa bàn, bản thân thì bị Nhâm Thủ thu lưu chuyện hết thảy trải qua, do đó cũng mới biết được nguyên lai gần nửa năm qua mẹ của Mặc Oa Tử bệnh tình hình như từ từ chuyển biến xấu, đồng thời cần một khoản tiền thuốc men lớn, Bình An ngày xưa chỉ biết là mẹ giầ của hắn ở nhà ra vẻ nằm trên giường không dậy nổi, tứ chi bất tiện, còn làm hại Mặc Oa Tử mỗi ngày đi làm cũng phải đổi tuyến tàu ba bốn lần, có thể nói khổ không thể tả.

Vì vậy Quách Mạc của chúng ta kính già yêu trẻ, con trai ngoan hiếu kính cha mẹ, thì có lừa trên gạt dưới không tiếc hi sinh nhan sắc của mình ở trong quán bar khiêu vũ.

Bất quá có qua có lại, nghìn vạn lần cũng đừng nghĩ Quách Mạc người này nhân đức vẹn toàn đến cỡ nào…

“Đến đến đến, búa kéo bao, ai thua người đó cởi quần!”

Làm cho bản thân vui mừng điều này hiển nhiên cũng là Mặc Oa Tử, sau khi Bình An và hắn ở quán bar vô tình gặp được, Mặc Oa Tử liền kéo Bình An và Nhâm Thủ mời đến mấy anh em tốt của chính mình, bốn năm người ngồi một ghế dài, chơi trò chỉ số thông minh thấp này.

Bình An nhếch khóe miệng: “Tôi không biết cậu, cậu có thể đừng làm cho tôi mất mặt không?”

Mặc Oa Tử hào khí vỗ bàn: “Bình An đừng sợ a, hồi cậu còn nhỏ quần trong không có ba ba cho cậu mượn mặc!”

Bình An dùng sức liếc hắn, mấy người còn lại đang ngồi cười ha ha.

Nhâm Thủ lão thần khắp nơi như có điều suy nghĩ, bất quá ánh mắt lại vẫn dừng lại ở trên chân và cái mông của Bình An, nhìn như vậy giống như động tác hèn mọn khi hắn làm dường như trở nên tự nhiên mà vậy, chọc cho Bình An lại một thân không được tự nhiên, thật muốn chạy ra ngoài trốn.

Rất nhanh mọi người ngay dưới sự lãnh đạo của Mặc Oa Tử bắt đầu rồi chơi, quy tắc trò chơi rất đơn giản, chính là ý tứ mặt ngoài, dùng phương pháp đơn giản nhất luận thắng thua, sau đó dùng phương thức nghiêm phạt ác nhất.

Mọi người ngồi ở bàn tròn trên ghế sa lon thành một vòng tròn, Mặc Oa Tử bắt đầu xoa tay: “Bắt đầu rồi a, búa—— kéo —— bao!”

Một chữ cuối cùng xuấtra, mọi người trong nháy mắt đưa ra một tay.

Từ trái sang phải trình tự rất là chỉnh tề: Búa, búa, búa, búa, kéo…

Kết quả này vừa ra, Bình An nheo mắt, lập tức hiểu ý, này là ý tứ gì, còn có thể là ý tứ gì, rõ ràng tự một là bị kết phường tính toán kia mà!

Mặc Oa Tử nhìn Bình An trận trận tiếc hận lắc đầu, ai thán: “Bình An, đây không phải là ba ba không muốn giúp con, con cũng thật không chịu thua, Tiểu Long Nữ cũng dạy không ra Dương Quá đần như vậy a.”

Bình An mắt quét một vòng, mấy người xung quanh rõ ràng xem kịch vui ni, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ: “Đi, Tiểu Long Nữ, Quá nhi cái này cho ngươi cỡi quần.”

Trước mắt bao người, Bình An không chút nào nhăn nhó đưa tay lên lưng quần cởi bỏ.

Tất cả mắt đều đều dùng sức hướng trong quần nhìn, rất sợ nhìn không thấy Bình An bên trong là quần nhỏ màu gì, trừ khi cởi ra, chờ đợi nghe được rầm một tiếng ——

Bình An hạ thân quần lúc này là cởi thật, bia Mặc Oa Tử uống vào trong miệng cũng văng… Ngón tay run rẩy liền chỉ Bình An, thanh âm thẳng tức giận bất ổn: “Mẹ của ta nha! Hiện tại đều là đầu năm nào, cậu còn mặc đại thu khố đỏ như vậy!” (thu khố là loại quần trong thường mặc vào mùa đông, là quần dài)

Một vòng người ngồi xung quanh nhìn Bình An mặc thu khố đỏ thẫm liền cạc cạc cười to, Bình An cũng cảm thấy kỳ quái, nói Mặc Oa Tử một câu: “Đại mùa đông ai không mặc thu khố, nhanh đến năm bổn mạng của tôi, mặc đồ đỏ may mắn, yên tâm, tầng này giữ ấm thu khố phía dưới còn có một tầng mỏng thu khố.” (năm bổn mạng chính là năm tuổi giáp của bản thân)

Lúc này ngay cả Mặc Oa Tử cũng không nhịn được cười ha hả, mấy người thực sự là cười đén thở không được, Bình An khó có được bình tĩnh nhìn bọn họ cười, trên mặt vẫn một bộ đương nhiên không được tự nhiên.

Nhâm Thủ ngồi bên cạnh mặt mày đều vui vẻ, hắn là càng nhìn Bình An càng nghĩ Bình An toàn thân là một bảo vật, đã nghĩ thăm dò một chút trong đầu nhỏ của Bình An có cái gì, cùng hắn ở một chỗ luôn có thể có không ít lạc thú, đương nhiên hắn cũng là người không muốn đem bảo bối lộ ra cho người bên ngoài, tự mình đưa tay đem quần vướng ở bắp chân Bình An kéo lên, sau đó đối Mặc Oa Tử bọn họ tùy tiện bịa ra cái lý do, liền mang theo Bình An sớm đi trở về.

Thẳng đến ngồi vào trong xe cao cấp của Nhâm Thủ, Bình An vẫn gương mặt khó chịu, quay đầu hướng chỗ Nhâm Thủ hỏi: “Anh mùa đông không mặc thu khố?”

Nhâm Thủ một bên chuyển động tay lái vừa cười gật đầu: “Mặc.”

Bình An hạ kính xuống, chiếm để ý: “Đúng, mặc thu khố có gì buồn cười, thu khố này chính là mẹ tôi cố ý gửi cho tôi, nói nhanh đến năm bổn mạng mặc đồ đỏ thật là tốt, lễ mừng năm mới đại phú đại quý không lo ăn mặc!”

Bình An thở phì phì vừa thông suốt giải thích xong, Nhâm Thủ khóe miệng là nhịn không được càng ngày càng rộng: “Mẹ cậu còn chưa nói với cậu mặc thu khố đỏ đừng để cho người khác thấy?”

Không để cho người khác thấy? Bình An suy nghĩ một hồi lắc đầu: “Nhà của chúng ta bên kia không phải nơi này mà.”

Nhâm Thủ chịu không được đi đùa Bình An, còn là cười nói: “Đây không phải, người cười thần kinh dù sao cũng phải đi xem chút đương nhiên sau đó cũng không bị khống chế.”

Lúc này Bình An đã hiểu, Nhâm Thủ cũng đùa mình rồi cười to, trong lòng hắn là một trận căm phẫn, đưa tay hướng đến thắt lưng quần tây phía dưới của Nhâm Thủ: “Tôi nhìn của anh một chút đều mặc thu khố màu gì.”

Vừa nói vừa cởi, thật vất vả đem dây lưng cởi ra, còn không có kéo khóa xuống, Nhâm Thủ liền một tay bắt được tay Bình An, cười nhẹ nói: “Về nhà tùy tiện cởi cho cậu xem.”

Những lời này dọa Bình An sợ đến không nhỏ, vội vàng đem tay rút trở về, mặt cũng lập tức hướng về phía ngoài cửa sổ xe, trong miệng lầm bầm một câu: “Ai muốn xem.”

Hai người đều có tâm tư ngồi ở trong xe không thèm nói (nhắc) lại, Nhâm Thủ tâm tình rất tốt lại trêu chọc Bình An, xe chạy được một đoạn, rốt cục nhanh đến lúc về đến nhà, Nhâm Thủ đem xe dừng ở bên ngoài một siêu thị bên cạnh, nói là trong nhà sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh, tiểu lung bao đông lạnh không sai biệt lắm đều không có mà ăn, chính là cần mua thêm.

Bình An nghe xong hai chữ đông lạnh đã muốn ói ra, trong khoảng thời gian này hầu như mỗi buổi tối đều ăn thực phẩm đông lạnh, hai đại nam nhân xuống xe bắt đầu dạo siêu thị, nhìn Nhâm Thủ đi thẳng đến khu vực thực phẩm đông lạnh, chỗ khác nhìn cũng không nhìn, hắn nhanh kéo Nhâm Thủ, chỉ chỉ bên trong nơi bán rau và thịt nói: “Ta vẫn là mua chút đồ tươi đi, ăn đồ đông lạnh đều nhanh ăn chán.”

So sánh đồ đông lạnh và đồ tươi, Nhâm Thủ cũng có khuynh hướng chọn cái sau, thế nhưng hắn cũng là có nan đề: “Ngươi sẽ làm cơm?”

Lời nói này rất thực tế, Bình An giật nhẹ khóe miệng, biểu hiện trên mặt cứng đờ: “Sẽ không.”

Lời ra khỏi miệng, Nhâm Thủ cứ tiếp tục hướng khu thực phẩm đông lạnh đi đến, Bình An ở phía sau kêu to: “Ngươi cho chút mặt mũi biết không, không biết làm sẽ không học làm sao!”

Kết quả cuối cùng hay hai người đẩy một xe, nữa xe là các loại thực phẩm đông lạnh, nửa còn lại là rau dưa hoa quả và thịt, đây đã là kết quả tốt nhất.

Mang theo một đống đồ trở về nhà, Bình An bắt đầu xoa tay, nổi lên công lực, chuẩn bị một chút sự nghiệp nấu ăn một phen, kỳ thực Bình An bình thường ở trong phòng trọ nhỏ của mình, càng lười không thể lười hơn, thực phẩm đông lạnh đều ăn không vào, hầu như một tuần có ba bốn ngày là ăn mì, còn dư lại vài ngày là ăn cơm hộp, nhớ lại thực sự vô cùng thê thảm bất kham.

Rửa tay thay y phục, lại đem tạp dề mặc vào, một bộ chủ phu gia đình tiêu chuẩn, tựu mang theo rau và thịt chui vào bếo chơi đùa.

Nhâm Thủ vẫn luôn ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon xem tin tức, toàn bộ bên tai binh lách cách bàng như thanh âm chiến tranh, hơn nửa canh giờ trôi qua cũng không thấy Bình An đi ra, tại bếp một mình hắn nhưng lại cũng náo nhiệt mà kêu mẹ loạn, rốt cục một giờ sau trôi qua, Nhâm Thủ thấy Bình An đen mặt đi ra, gì cũng không nói liền đem tạp dề trên người cởi lại dùng sức ném trên mặt đất

Nhâm Thủ cười đi tới đem tạp dề trên đất nhặt lên, xoa xoa đầu Bình An: “Đi xem ti vi đi.”

Bình An hiện tại đang đứng ở dưới kỳ hạn của nhân sinh, cái gì mà gà cung bảo cùng hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), hiện tại đều cùng hắn kết thù, ngoan ngoãn đi tới phòng khách trên ghế sa lon ngồi xuống, cầm trong tay một cái gối mà bắt đầu chà đạp vào chỗ chết, hắn thấy Nhâm Thủ vào bếp, cũng không ôm mong đợi gì, Nhâm đại tổng giám đốc nhất định là đi hâm thực phẩm đông lạnh đi.

Cầm điều khiển từ xa lung tung đổi đài, cái gì cũng nhìn thấy, Bình An bản thân chịu đả kích a, hơn nữa còn là khó có thể khép đả kích này lại a, hắn một bên đổi đài, một bên dư quang nơi khóe mắt không ngừng miết hướng trên bàn ăn, ngực vừa một trận siêu cấp căm phẫn, dựa vào cái gì ni, đến tột cùng là dựa vào cái gì ni, hắn làm đại lão bản người động là có thể làm ra một món lại một món ni!

Cuối cùng Bình An trực tiếp đem TV tắt đi, hai ba bước chạy đến cạnh bàn ăn ngồi xong, nhìn Nhâm Thủ đem món cuối cùng cùng hai chén cơm tẻ bưng đi ra.

Bình An cầm lấy chiếc đũa lần lượt gắp một món, đảo mắt nhìn Nhâm Thủ: “Ngươi lần tới có thể đừng nói như là bản thân không biết làm cơm được không?”

Nhâm Thủ rửa sạch tay, ngồi đối diện Bình An cười yếu ớt: “Lần đầu xuống bếp.”

… Một viên lựu đạn không chút lưu tình nào hướng về phía trái tim nhỏ yếu của Bình An…

Bình An vội vàng đem thức ăn nếm một lần, càng ăn hắn càng hiểu rõ chênh lệch giữa người với người, đồng dạng là lần đầu tiên xuống bếp, vì sao thì có tuyệt nhiên kết quả bất đồng? Mặc dù có thức ăn có chút mặn, có chút nhạt, nhưng… ít nhất … người ta làm được, hơn nữa thành quả rõ rệt.

Vì mặt mũi của bản thân, Bình An dùng đũa hướng bông cải kia: “Cái này, cũng quá nhạt, mùi gì dường như cũng không có.”

Nói xong ngón tay lại hướng cải trắng sùng sục đậu hũ: “Còn có cái này, đều quá mặn không thể nuốt xuống được.”

Nhìn nữa hướng cá chưng bên cạnh: “Đây là cá sao, vị cá cũng không có a.”

… Nói tới nói lui, còn kém chưa nói cơm trong chén cũng không thể ăn, Nhâm Thủ cũng không cãi hắn, khiêm tốn thụ giáo nghe, vừa nghe vừa nhìn Bình An cơ hồ đem thức ăn quét sạch, bên mép tiếu ý cũng dần dần mở rộng.

Bữa cơm này ăn Bình An cực kỳ không thư sướng, phải nói hắn cả đêm sẽ không quá thư sướng, đầu lại bắt đầu đau, tắm một cái súc miệng, Bình An vốn định ngủ sớm một chút, di động trên bàn lại vang lên.

Nhìn điện thoại báo người gọi, đại não của Bình An nguyên bản hỗn độn lập tức thanh tỉnh, hắn đem một việc lớn trọng yếu cư nhiên lại quên!

Nhận điện thoại: “Alo, đại cô a.”

“Tiểu tử thối, còn nhớ rõ đại cô ngươi a, con của chị dâu ngươi ngày mai sẽ đầy tháng, ta nếu không gọi điện thoại cho ngươi, ngươi còn không tới thăm cô và cháu lớn của ngươi một chút ni!”

Bình An nhanh ứng tiếng, nói rõ nhất định đi.

Lại cầm điện thoại di động hàn huyên vài câu, cúp điện thoại, đầu Bình An đau a, tháng trước vốn là mang hai bình rượu vang muốn đi hiếu kính cô của mình, thuận tiện nhìn biểu tẩu sinh hạ con lớn nhất, kết quả hài tử người ta đã phải đầy tháng, chính mình cư nhiên đem chuyện này quên, cái này nếu để cho mẹ Bình An hắn biết, chắc mắng một trận là không thể thiếu.

Bình An xoay người trên giường bắt đầu nhắm mắt suy tư, hài tử này đắc dáng dấp ra sao ni, dáng dấp ra sao ni, dạng gì ni… Liền ngủ.

Ngủ trước hắn nhất định nghĩ không ra, Nhâm Thủ ở bên ngoài nghe được hắn nói chuyện điện thoại, đã nghĩ tốt một hành trình.