Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Chương 19: Phòng trọ không còn




Người a, kỳ thực có thể bình thường thật thật tại tại tựa như một hòn đá nhỏ sống qua thì tốt, không phải mã não cũng đừng nghĩ giả thủy tinh hay phỉ thúy, thế nhưng ni, ta hòn đá nhỏ cũng… ít nhất … phải được mài cứng chứ, không thể giống xi măng lại còn sinh ra ruồi nhặng a.

Trái tim nhỏ bé của Bình An, hiện tại cũng đã biến thành một hòn đá nhỏ trong bão cát, khuấy trong xi măng vẫn phải tránh né quái trùng quấy rầy, hết thảy ngọn nguồn câu chuyện, còn phải nói từ cái lỗ trên đỉnh đầu kia.

Đêm đó Nhâm Thủ đưa Bình An tới bệnh viện, để bác sĩ làm kiểm tra, cuối cùng là thử máu, kỳ thực không có gì đáng ngại, cũng liền xử lý băng bó, bị cảnh cáo trong khoảng thời gian này không thể chạm nước, chú ý nghỉ ngơi, đơn giản hạng mục công việc một chút, lòng của Bình An rốt cục để xuống, chỉ sợ đầu bị người gõ hư.

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, mới bình tĩnh không bao lâu tim lại đập, ngay lúc Lý Phát đưa Phương Chấn đến bệnh viện thăm Bình An sau lần thứ hai bạo phát.

Nguyên nhân không có hắn, đoán cũng có thể đoán được, Lý Phát là đến thăm Bình An tiện thể giải thích chuyện này, Bình An và Nhâm Thủ ngay trong hành lang bệnh viện bắt đầu nghe Lý Phát kể.

“Phương Chấn tiểu tử này hai năm qua không học hành nghiêm chỉnh, suốt ngày ở ngoài lêu lổng, cuối năm ngoái còn thích đánh bạc, hút thuốc thành nghiện, cuối cùng thua, trong túi một phân tiền đã không còn, ra ngoài lại làm không ít chuyện, ngày hôm nay những người này đều là chủ nợ của hắn trước đây, chủ nợ người ta đuổi theo hắn đòi tiền, lúc này là xiết nợ, nói muốn dù hắn bán nội tạng cũng phải đem tiền trả lại.”

Bình An nghe không nổi nữa, trực tiếp ngắt lời hỏi: “Đại Phát, đầu óc cậu chưa bị vào nước đi? Hắn đều một bộ đức hạnh, cậu hôm nay còn che chở hắn như vậy?”

Lý Phát nghe xong Bình An nói, trên mặt biểu tình bắt đầu có chút biến hóa, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là gãi đầu một cái, thẳng thắn nói: “Kỳ thực tiểu tử này hồi cao trung cùng chúng ta quan hệ không tệ, tính cách cũng không phải như thế, lúc đó tớ còn thật thích tiểu tử này, không biết có phải là hai năm qua gia đình hắn xảy ra chuyện gì, mới thay đổi thành như vậy, tớ không phải muốn giúp hắn một chút sao.”

Bình An rốt cuộc nghe rõ, bây giờ trong mắt Lý Phát hắn chính là một kẻ ngốc ăn no rửng mỡ thích xen vào chuyện của người khác rồi còn đem mình bán vào.

“Vậy cậu lại nói một chút, cậu nghĩ giúp hắn thế nào?” Bình An liếc một cái muốn người giải thích, đầu mình lần này có chút bực, vừa vuốt lụa trắng bó trên đầu vừa trình bày sự thực: “Chính cậu cầm không ra nhiều tiền như vậy, còn muốn giúp hắn thu thập cục diện rối rắm, tớ thấy cậu mau về nhà cưới vợ sớm một chút an phận vài ngày đi.”

Lý Phát đỏ mặt, nhìn Bình An muốn nói lại thôi, cổ họng nghẹn nửa ngày, mới nghẹn nói một câu: “Bình An, tớ nếu làm gì có lỗi với cậu, cậu có hận tớ không?”

Hết, chơi xong.

Giác quan thứ sáu của Bình An lần thứ hai phát huy vượt xa người thường, hắn lập tức thấy việc lớn đến không ổn, lông mày co quắp một chút, trăm phần trăm khẳng định nói: “Hận, khẳng định hận, tớ hiện tại liền hận.”

Lý Phát xấu hổ nở nụ cười hai cái, nuốt nước bọt nói: “Tớ và Phương Chấn ở phòng của cậu, sau đó lại bị đám người kia biết, hai người bọn tớ liền nhanh dọn ra ngoài ngủ ở nhà trọ nhỏ, phòng của cậu hiện tại cũng ở không được, ngay cả chủ nhà cũng không quản được việc này, tớ với Phương Chấn liền đem toàn bộ đồ của cậu mang đến nhà trọ nhỏ…”

… Đây quả thực là sấm giữa trời quang, sét đánh một mảnh cũng không còn…

Cái gì gọi là dẫn sói vào nhà… Bình An rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa của câu này,  không phải đại sắc lang vào nhà ngươi trêu đùa ngươi một chút liền xong chuyện, mà là người ta chiếm hết tiện nghi của ngươi còn đem địa bàn của ngươi đều chiếm trọn.

Hoàn toàn sửng sốt Bình An thế nào cũng không nghĩ tới, sự tình cho dù lại vô nhân đạo, cũng đừng dằn vặt hắn như thế a, hai ngày trước trong đầu còn nhớ tiểu cẩu ổ của chính mình ni, bây giờ lại đột nhiên không còn ngay cả đồ đạc đều bị người mang đi… Nhớ lúc trước hắn vì thuê một phòng trọ tiện nghi lại thực dụng thích hợp, có thể nói là chạy khắp các khu phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh, lại vì đi tàu điện cùng công việc, dùng sức cùng dì chủ nhà giảm giá thuê, kết quả rốt cuộc là, cứ như vậy tất cả đều hóa thành bọt biển bay đi.

“Bình An, tớ và Phương Chấn lúc đó cũng thực sự là không có biện pháp, cũng không nghĩ tới việc này còn có thể liên lụy đến cậu, sớm biết như vậy tớ lúc trước nói gì cũng sẽ không nương nhờ cậu …”

“Được rồi đi, cậu đừng nói nữa.” Đầu Bình An cũng bắt đầu mơ hồ đau, hắn cũng không muốn nghe Lý Phát giải thích cái gì nữa, phòng trọ đều không còn, nói những cái này làm gì.

Bình An nhìn một chút từ đầu tới cuối Nhâm Thủ bên cạnh một đều không nói, nghĩ việc này thực sự khiến hắn nhức đầu không thôi, lại khiến hắn thêm khó xử, vốn không phải chuyện của người ta, hiện tại được rồi, Bình An suy nghĩ một chút Nhâm Thủ ném cho tên râu ria kia một đống tiền đếm không hết, không biết lần này thiếu Nhâm Thủ bao nhiêu tiền, phỏng chừng mười đầu ngón tay đều đếm không hết.

“Ai u uy, đầu ta thật đau.” Bình An xoa đầu hướng bên ngoài bệnh viện đi, bỏ lại cho Lý Phát một câu: “Mấy ngày nữa tớ đi cậu thu dọn đồ đạc, cậu tốt nhất đem đầu mình cũng tạo một cái lỗ đi, nếu không trong lòng tớ dù thế nào cũng không chịu được, không lừa cậu a, tớ phải về ngủ.”

Bình An lúc đó đều không có khí lực cùng Lý Phát nói thêm gì nữa, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, hảo hảo suy nghĩ tiền căn hậu quả của việc này, sau đó tổng kết ra một phương án bí mật dằn vặt không chết hai tên ngu xuẩn kia.

Mặc kệ nói như thế nào, Bình An hiện tại đều tương đương với tên lang thang không có nhà để về, hắn tạm thời khó có thể tiếp nhận, tâm hồn nhỏ bé bị thương bội lần, ở trong gió run rẩy lộn xộn, mắt nhìn lễ Giáng Sinh lại sắp tới, còn dự định trong khoảng thời gian này chắc chắn tìm một người bạn gái, cũng may đêm Giáng sinh này mộng đẹp lãng mạn một phen, hiện tại cũng phá thành mảnh nhỏ.

Mấy ngày này, Bình An xin nghỉ, ở nhà Nhâm Thủ gia một mình dưỡng thương, cũng khó tránh không được cảm khái vận mệnh bi thảm cảu bản thân, có đôi khi đờ ra, đến bên cạnh có người hắn cũng không tự biết.

Nhâm Thủ một tay cầm ly nước một tay cầm thuốc: “Uống thuốc.”

Bình An sững sờ nhìn nước và thuốc trong tay hắn, nhận lấy, thở dài thật sâu: “Phòng trọ không còn.”

Nhâm Thủ trên mặt cũng không có biểu tình gì, tùy tiện hỏi: “Buổi trưa ăn cái gì?”

Bình An vài hớp nuốt xuống thuốc trong tay, ừng ực uống xong nước, lại thở dài: “Đồ đạc đều bị người mang đi.”

Nhâm Thủ cầm lấy ly rỗng trong tay Bình An, bỏ trên bàn: “Sủi cảo đông lạnh.”

Bình An hai mắt nhìn chằm chằm phim thần tượng trong TV, lần thứ hai thở dài: “Đầu còn bị người đập ra lỗ.”

Nhâm Thủ đi tới đem TV tắt đi, quay đầu nói: “Mười phút sau đi ra ăn cơm.”

Bình An nhìn màn hình TV đã biến đen, quay đầu trừng mắt Nhâm Thủ: “Anh lo lắng liền coi như an ủi tôi, còn đem TV lạc thú duy nhất khi bị trọng thương tắt đi, đầu tôi đau mãi ni, buổi trưa không ăn sủi cảo đông lạnh.”

Bình An đem mấy câu nói đó nói liên tục cũng không có ngừng, Nhâm Thủ chỉ là mặt không thay đổi nhìn đống lụa trắng trên đầu Bình An nói: “Phim truyền hình xem nhiều rồi lỗ trên đầu sẽ thành lớn.”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ chỉ giằng co như vậy trong chốc lát.

Bình An: “… Anh để tôi tự sinh tự diệt đi.”

Nhâm Thủ: “Bánh trôi đông lạnh?”

Bình An: “… Đời tôi đều không có ý nghĩa.”

Nhâm Thủ: “Bánh trôi đông lạnh.”

Bình An: “… Ông trời cũng không đứng ở nơi thiện lương chính nghĩa.”



Bình An: “… Thời gian nếu như trở lại, tôi nhất định cũng phải nạo đầu người nọ.”



Bình An: “… Đáng tiếc thời gian không quay về.”



Bình An: “… Tôi không muốn ăn bánh trôi đông lạnh, có còn tiểu lung bao đông lạnh không?”