Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Chương 24: Chuyện ngắn cường hôn




Mặc Oa Tử không nói chuyện, đây Bình An không nghĩ tới, mặc kệ bình thường hai người như thế nào đi nữa, Mặc Oa Tử luôn có thể đem Bình An nói đến chặt chẽ không đứng dậy, ngày hôm nay lại trái ngược.

Bình An biết Mặc Oa Tử có tâm sự, còn chưa phải việc phiền lòng nhỏ, không phải cũng sẽ không đem một người trước kia dương quan rực rỡ như vậy chỉnh thành hiện tại một bộ tinh thần trạng thái bất lực, Bình An cũng không nói móc hắn thêm nữa, trực tiếp đứng dậy không mặc áo khoác ra ngoài mua bữa trưa, dựa theo thường lệ lui tới cũ, bữa trưa đều là Bình An và Mặc Oa Tử thay phiên ra ngoài mua về, lúc này Bình An phải đảm nhiệm nhiệm vụ của Mặc Oa Tử.

Mua cặp lồng đựng cơm cách y viện không xa, mỗi ngày buổi trưa đúng giờ đến sạp nhỏ, ngay ở góc ngõ, mỗi ngày đều là một lão đại mụ ở nơi này bán hàng, hai món một mặn hai hộp cơm tẻ, mỗi lần lão đại mụ đều cho nhiều thức ăn khác, dựa theo Bình An lý giải đây không phải là cái thiện ý bố thí gì, là người ta có tư duy hiểu được cách kéo khách hàng quen.

Mang theo hai cặp lồng đựng cơm mới mua đang muốn quay về y viện, trong túi điện thoại di động vang lên, Bình An một tay lấy điện thoại, nhìn điện thoại biểu hiện “Muội ngươi Lý Phát”, nhất thời muốn ăn liền không có, một tay nhấn nút trả lời, Bình An liền đem điện thoại để bên tai cũng không lên tiếng.

“Này, Bình An, tớ buổi chiều quay về Hà Bắc, nghĩ hỏi cậu một chút có cần mang về cho mẹ cậu chút gì không, tớ mua về hộ cho.” Lý Phát thanh âm trong điện thoại rất không lo lắng.

Bình An nghe xong có chút kỳ quái: “Cậu thế nào lại quay về Hà Bắc?”

Lý Phát xấu hổ nở nụ cười hai cái, thở dài: “Bị người lừa, còn không thu dọn đồ đạc đóng gói về nhà sao, chính là trong lòng có lỗi với cậu, cũng lâu không có quay về  thăm dì, mẹ cậu có đúng vẫn thích ăn bánh lão bà bánh đậu xanh gì đó không? Cũng sắp hết năm, tớ tiện đường mang về cho dì về một hộp điểm tâm đi.”

Bị người lừa…? Bình An nghĩ ở đây có việc hắn không biết, cũng không quan tâm mẹ hắn rốt cuộc thích ăn gì, lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Cậu nói rõ xem.”

Trong điện thoại yên tĩnh một hồi, Lý Phát thuận khẩu khí, mới nói tiếp: “Phương Chấn gạt tớ, cũng là tớ quá mẹ nó choáng váng, hồi cao trung  chung quy đã yêu đứa bé thường đi sau lưng hai ta, đứa bé kia sớm đã không còn, tớ vẫn rất thích hắn, sau này là tớ  tình nguyện, chuyện bây giờ đều rõ ràng rõ ràng, tớ cũng không muốn ở Bắc Kinh ngây ngô, về nhà một chuyến, thăm người nhà, sau đó nếu có thể định cư ở Tây An liền định cư ở Tây An.”

Lý Phát khẩu khí rất bị đả kích, so với ngay từ đầu càng thêm không khuyến khích, Bình An không biết nói gì tốt, muốn an ủi hắn một chút lại không biết mở miệng thế nào, nhưng thật ra là Lý Phát và Phương Chấn lúc quan hệ không đơn thuần khiến Bình An nói không ra lời, rất nhiều chuyện cũng làm cho hắn nghĩ bất ngờ, cũng không hiểu ra sao.

Cuối cùng Bình An chỉ có thể ngăn trọng tâm câu chuyện: “Tớ... Mẹ không kén ăn, cậu mua gì cho bà, bà ăn nấy, ít năm như vậy cũng không thấy bà bạc đãi qua dạ dày của mình, cậu liền mua chút đi, thuận tiện thay tớ nói với mẹ năm nay lễ mừng năm mới ta có thể trở về trêc, nói bà không cần lo lắng là được, chính cậu cũng tìm việc mà hảo hảo làm đi, Tây An là cố đô, cũng không tệ.”

Lý Phát ở trong điện thoại cười hai tiếng: “Cậu cũng là, còn sợ mẹ cậu như vậy, chút chuyện này mà cũng không gọi điện thoại cho dì nói thẳng, còn muốn tớ nói với mẹ cậu.”

Bình An nhớ tới mẹ mình liền bất đắc dĩ, nhìn một chút cặp lồng trong tay nói: “Không thèm nghe cậu nói nữa, cơm tớ mua đều lạnh rồi.”

Hai người trước sau cúp điện thoại, Bình An nghĩ thổn thức không ngớt, vài ngày không gặp Lý Phát, trong khoảng thời gian này ở chung nghĩ hắn cùng trước đây tuy rằng tính tình không thay đổi, nhưng vẫn còn có chút sự tình thay đổi, tựa như lúc hai người đến trường là quan hệ tặc hảo và phát tiểu, hiện tại vô luận nói như thế nào, cũng đều không thể quay về khi đó, trải qua một sự tình, mặc dù là vô tâm, cũng làm cho lòng người lạnh.

Bình An đem điện thoại thả lại trong túi, bước nhanh hướng y viện, trong lòng kỳ thực cũng có chút tư vị không đúng, dưới chân còn không có vào y viện, đứng ở cửa chợt nghe thấy bên trong có người cãi nhau, một là Mặc Oa Tử, một là lão bản, Bình An cước bộ vội vàng dừng lại, đứng ở cửa nghe nội dung khắc khẩu bên trong.

“Vậy đây là lỗi của tôi? Huống hồ tôi đã nghỉ việc ở hộp đêm, anh còn muốn thế nào? Là để tôi Quách Mạc quỳ xuống gọi anh là gia gia? Tôi xin lỗi anh không tiếp thụ, tôi nói cái gì anh đều xa cách, một chút chuyện nhỏ như thế không nên gây long trời lở đất, anh rốt cuộc muốn thế nào anh cứ nói ra a!”

Mặc Oa Tử vừa nổi giận chửi bây một trận xong, lão bản rất lạnh nhạt mở miệng nói: “Em nghĩ đây là việc nhỏ, cho nên ngay cả xin lỗi tôi một chút áy náy cũng không có, nói hai câu liền bắt đầu vô cùng lo lắng, em có biết lúc tôi nhìn thấy em ở hộp đêm, so với lửa giận của em  bây giờ lớn hơn gấp bao nhiêu lần, thậm chí nghĩ đến em bất mãn mới chạy đến cái loại địa phương đó.”

Hai người khẩu khí hoàn toàn đối chọi gay gắt, Bình An ở cửa nghe trong lòng đều khẩn trương theo, kinh hãi muốn chết, hắn len lén nhón chân lên từ trên cửa thủy tinh nhìn vào trong, phát hiện lão bản một thân áo khoác màu lam đậm mang theo túi, bị Mặc Oa Tử ngăn ở cửa thang lên lầu, hai người một trợn mắt, một đạm nhiên.

Mặc Oa Tử cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng: “Đúng, tôi không nên gạt anh đi làm việc kia, tôi tính tình cũng không tốt, không mềm mỏng cũng không biết cách nói ngọt với người yêu, nói vài câu liền tứcc giận, ngài là lão bản của tôi, có cấp dưới như tôi khẳng định khiến ngài chướng mắt, tôi từ chức.”

“Tôi từ chức” ba chữ này Mặc Oa Tử nói rất nhẹ, khẽ đến nỗi Bình An đều có chút không nghe được, Bình An không nghĩ tới sự tình phát triển nhanh như vậy, vừa nãy hai người còn vừa nói vừa cười, hiện tại mà bắt đầu gợi lên, đồng thời cái này vừa nhìn lại không tầm thường, bao gồm giọng hai người cũng là Bình An trước đây chưa từng gặp, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe lão bản ôn nhu nhà mình dùng khẩu khí tức giận để nói.

“Phanh” một thanh âm vang lên, lão bản ném túi trên mặt đất, hắn trực tiếp đem Mặc Oa Tử dồn đến góc tường, thanh âm còn muốn đạm nhiên hơn hồi nãy: “Từ chức có thể, hiện tại thu dọn đồ đạc thì đi đi.”

Mặc Oa Tử kinh ngạc vô cùng ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn người trước mặt, hắn giương miệng muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Bình An đứng ở cửa muốn đi vào khuyên can cũng không được, đứng cửa tiếp tục nghe trộm cũng không tốt, lúc hắn đang mang theo cặp lồng đựng cơm do dự không chừng, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy một màn khiếp sợ bên trong bệnh viện…

Lão bản một tay chống tại trên tường, một tay để tại hông của Mặc Oa Tử, cuối người mạnh mẽ chiếm đoạt môi đối phương, hai người hôn khó bỏ khó phân, Mặc Oa Tử tưởng đẩy người trên thân ra, thế nhưng sau cùng cư nhiênn quỷ dị biến thành ôm lấy người trên thân, trong lúc nhất thời trong bệnh viện tràn ngập bầu không khí không đồng dạng như vậy, chỉ còn lại tiếng thở dốc không ngừng của hai người.

Bình An hoàn thân cứng lại rồi… Hắn nghĩ hắn làm sai một việc, một việc phi thường phải chết… Hắn thật không nên nghe trộm người khác nói chuyện yêu đương, hắn cũng tạm thời không có cách nào khác tiếp thu loại quan hệ của đồng nghiệp và lão bản của mình, càng tránh không được chính là hình ảnh hai người hôn môi trong đầu, đột nhiên cùng cảnh tượng đem đó chính mình thất thân  liên nhận, Bình An hiện tại bị giật mình, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đồng loạt  toát ra… Ào ào đều dừng không được.

Hắn suy nghĩ một chút, đều không phải mình cũng nên suy nghĩ thật kỹ vấn đề quan hệ giữa mình và Nhâm Thủ…