Tây Du Nhất Mộng

Quyển 7 - Chương 10: Lên Thiên Đình




Dịch & biên: †Ares†

oOo

Chạy tới cửa Bắc thành Trường An, gặp Yến Cuồng Đồ, đem hai món pháp bảo kia giao dịch sang, sau đó lại tán phét một lúc, Đại Nhiệt liền log out bắt đầu nghỉ ngơi.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Nhiệt theo thói quen dậy sớm, xử lý xong mấy chuyện sinh hoạt cá nhân là lại tiến vào game, chuẩn bị triển khai nhiệm vụ "Đại Náo Thiên Cung".

Hắn xuất hiện trong thành Trường An, ngẫm nghĩ một lát, quyết định trước tiên về Cao Lão Trang xem Hồ Ly có ở đó không rồi mới lên Thiên Đình.

Ở trong trò chơi, đôi vợ chồng son này đã tròn nửa tháng chưa liên lạc, Đại Nhiệt cũng hơi thấy nhớ. Lại nói, Hồ Ly này giỏi ‘bơ’ người thật, không hề sợ chồng ra ngoài ngắt cỏ tìm hoa, bao lâu không gặp rồi mà một tin nhắn cũng không có.

Nghĩ đến điểm này, Đại Nhiệt cảm thấy tức giận bất bình, cho rằng Hồ Ly căn bản không đem mình để ở trong lòng! Hừ hừ, quá là thiếu phẩm đức phu thê — tuy rằng, quan hệ của bọn họ chỉ là một loại ảo trên mạng, nhưng dù sao vẫn là chồng vợ.

Cảnh vật quanh Cao Lão Trang vẫn như cũ, nhưng vừa ngó từ cửa vào, Đại Nhiệt đã chấn động, còn cho rằng mình đi nhầm chỗ — cảnh tượng bên trong trang giống như đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Hoa! Thật là nhiều hoa, hoa tràn ra khắp mọi ngõ ngách, chỗ này một bông, chỗ kia một khóm, đủ mọi chủng loại, đủ mọi sắc màu, mùi hương bay xa tô điểm rực rỡ cho toàn bộ không gian.

Trong trò chơi có cửa hàng chuyên bán cây cỏ, nhưng giá cả xa xỉ, cụ thể thì Đại Nhiệt cũng không rõ. Đối với hắn mà nói, nuôi hoa cỏ không thú bằng ngắt hoa cỏ, chỉ có kẻ ăn no rửng mỡ mới đi làm công tác lãng phí lại nhàm chán kia. Mà hiện tại xem ra Hồ Ly này chẳng những là ăn no rửng mỡ, còn là ăn no đến phọt cả mỡ ra ngoài. Lượng hoa trước mắt nhất định không ít hơn 3 con số, chí ít cũng tiêu tốn tới sáu con số, nàng thật đúng là bỏ được. Fuc.k, có tiền không biết tiêu vào đâu thì cứ vào thành đã, trên phố phường có nhiều ăn mày như vậy, tùy tiện cho mấy trăm đồng có lẽ còn kiếm không ít nhiệm vụ tốt.

Càng làm cho Đại Nhiệt líu lưỡi còn ở phía sau. Hắn phát hiện toàn bộ tường lẫn nội thất trong Cao Lão Trang đều đã được sơn sửa thay mới, hoa lệ như trong hoàng cung vậy. Loại trang hoàng này tiêu phí phải dùng tới con số thiên văn để hình dung. Đại Nhiệt hiện tại cũng không dám tiến vào hậu hoa viên, sợ không nhịn nổi nổi trận lôi đình, đương trường phun ra mấy chục lít “nước ép cà chua” khi thấy thêm cảnh lão bà vung tay chân quá trán.

Nhà của ca a!

Mặc dù Đại Nhiệt luôn ôm tôn chỉ "ta xem phú quý như c-ứt chó" cho cuộc sống, nhưng lại xem không nổi việc lãng phí tiền tài tới mức này, cho dù đây chỉ là trò chơi.

Lãng phí! Đây là vô sỉ lãng phí!

Đại Nhiệt nhảy dựng lên, ôm một chậu hoa hồng lớn vọt vào phòng, nổi giận đùng đùng hô to:

- Hồ Ly, Hồ Ly, thê tử bại gia nhà cô mau ra đây cho tôi!

Hắn tìm mấy chỗ vẫn không thấy bóng dáng Hồ Ly, càng tức hơn, vừa tới cửa hậu hoa viên đã thấy Hồ Ly từ bên trong đi ra, tay cầm một cây kéo sắt to tướng dài gần mét, có vẻ như là đang cần mẫn làm công tác “người làm vườn”. Nàng thấy Đại Nhiệt, giọng điệu bình thản nói:

- Anh gào thét cái gì thế?

Nhìn cây kéo lớn sáng loáng trong tay nàng, Đại Nhiệt lập tức khách khí chắp tay nói:

- Hồ Ly tiểu thư, nàng vất vả rồi! Để trang hoàng nơi đây lộng lẫy thế này nhất định nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Hồ Ly hừ một tiếng:

- Anh còn biết quan tâm? Hơn mười ngày không thấy bóng dáng, không biết đi nơi nào phong lưu khoái hoạt.

Đại Nhiệt vội vàng giơ một tay thề:

- Tuyệt đối không có! Mấy ngày nay tôi vẫn luôn bế quan tu luyện. À quên, đây là tôi từ cửa hàng bán hoa tỉ mỉ lựa chọn một chậu Hồng Mân Côi để tặng cô!

Hắn đưa chậu hoa qua.

Hồ Ly hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiếp nhận, lập tức mặt tối dần thì thầm:

- Hồng Mân Côi! Một trong những trang sức phẩm của Cao Lão Trang! Thời gian nhập trang: 10 ngày! Ặc, cái chậu hoa này hình như là tôi tự mình tìm mua, tại sao chớp mắt đã thành lễ vật của anh rồi?

Đại Nhiệt mặt không đỏ tim không nhảy:

- Có một câu rất hay là: mượn hoa hiến Phật mà.

- Đồ hâm dở! Không có chút đàng hoàng nào!

Hồ Ly thuận tay để hoa vào một góc, sau đó trở lại trong hậu hoa viên, tiếp tục làm người làm vườn.

Đại Nhiệt vội vàng đuổi theo, cười nói:

- Có gì cần tôi hỗ trợ không? Nói thế nào thì tôi cũng là nam chủ nhân của trang viên này, vì tương lai tươi đẹp của động phủ, tôi sẽ cúc cung tận tụy, làm việc cho đến khi ngã xuống!

Hồ Ly xì một tiếng liền nở nụ cười, gã này cứ nói liên tha liên thiên gì đâu không nhưng lại luôn làm người khác vui vẻ. Đúng là Trư Bát Giới đáng ghét!

Nàng đột nhiên nhăn mày, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Đại Nhiệt:

- Tự nhiên lại ân cần, không phải lừa gạt thì là trộm cắp. Tới cùng anh muốn làm cái gì?

Đại Nhiệt vô tội nói:

- Lừa với trộm gì chứ? Tôi là chính nhân quân tử! Hành vi luôn luôn quang minh chính đại.

Hồ Ly chặn lời:

- Từ trong ra ngoài che kín áo choàng, lại còn đen xì xì, tôi chưa thấy nổi quang minh ở chỗ nào đấy!

Đại Nhiệt trầm ngâm một lát, nói:

- Thực ra là tôi nhận được nhiệm vụ Tam giới cửa thứ hai, lập tức phải khởi hành lên Thiên Đình. Tục ngữ nói lúc chia tay tiễn nhau bằng ánh mắt, còn tôi thì chia tay bằng ân cần.

Hồ Ly chợt hiểu ra:

- Thì ra là thế. Còn tưởng rằng có đại sự gì chứ.

- Hê hê, nhiệm vụ Tam giới đều có tính hạn chế, tôi sợ là đã đi lên thì một khi chưa hoàn thành sẽ không thể trở lại.

Hồ Ly cong miệng nói:

- Vậy thì sao chứ, không trở lại thì không trở lại thôi! Hơn nữa chỉ là đi ra ngoài làm nhiệm vụ thôi mà, lại cứ như sinh ly tử biệt, không có tiền đồ.

Đại Nhiệt cười gian nói:

- Nhưng tôi không nỡ để cô lại một mình…

- Ít làm trò!

Hồ Ly lập tức cắt lời của hắn:

- Thăng mát mẻ đê, đừng làm vướng víu tôi làm vườn!

Đại Nhiệt ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy hoa và cây cảnh trong hậu hoa viên đều đã được tu bổ chỉnh tề, cây thì được tỉa thành một con chim ưng tung cánh, cây lại tạo hình một con mãnh hổ, xa xa còn có cả trâu, ngựa, dê v.v… vô cùng đặc sắc. Hắn không thể không vỗ tay tán thưởng:

- Tài nghệ rất khá, đều là một mình cô làm sao?

Hồ Ly đắc ý nói:

- Đương nhiên, vì thế mà mười mấy ngày tôi đều chưa ra khỏi nơi này nửa bước.

Đại Nhiệt buồn bực:

- Trước kia nghe nói cô là cao thủ cao cao thủ của Long thị, là một kẻ cuồng cày game, thế mà sao giờ đổi tính, không đi tu luyện đánh bảo nữa rồi?

Hồ Ly cười nói:

- Có gì đâu, dù sao ngộ tính của tôi cũng nhiều vô số kể, căn bản không cần xuất môn tu luyện, có rảnh thì cứ ở động phủ bế quan, hiệu quả càng rõ ràng.

Nàng nói có lý, Tây Du Nhất Mộng không giống với game online thông thường chỉ biết mỗi đánh hết quái này sang quái khác, mà nó chú trọng nhiều hơn tới tu luyện pháp thuật và tăng lên cảnh giới.

Đại Nhiệt cười hỏi:

- Vậy hiện tại pháp thuật của cô ở mức nào rồi? Tôi nhớ là cô sáng lập ra pháp thuật chiến đấu cao cấp nhỉ!

Hồ Ly ngẩng đầu:

- Tiến trình hết thảy thuận lợi, tôi long trọng báo cho anh biết, tôi cũng đã đạt tới trình độ đỉnh cấp rồi!

- Không thể nào!

- Cho nên anh bây giờ cũng chưa hẳn là đối thủ của tôi!

- Không thể nào!

Lần này Đại Nhiệt kêu càng lớn.

- Còn nữa, tôi hi vọng sẽ cùng anh quyết một trận thư hùng ở Vòng Chung Kết giải đấu Anh Hùng Tranh Bá!

- Thật sao? Không thể nào!

Đại Nhiệt trợn tròn mắt:

- Vậy cô rất bất hạnh!

Hồ Ly ngân cao giọng:

- Anh có ý gì? Anh tự tin vậy sao?

Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:

- Đây không phải tự tin, mà là sự thật hiển nhiên. Người xem thấy hai chúng ta giao đấu, bọn họ nhất định sẽ nói, tiểu cô nương này rất bất hạnh, lại đụng phải Cuồng Nhiệt Trại đại đương gia!

- Hừ, anh cứ tiếp tục tự tâng bốc mình đi. Đến lúc đó đừng có khóc!

Đại Nhiệt cười ha ha:

- Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy, chỉ vì chưa đến lúc bị rút gân (1)! Tôi chỉ sợ bị nhiệm vụ Tam giới kéo dài thời gian, không thể đúng lúc quay về tham gia trận đấu thôi!

Hồ Ly liếc xéo hắn, nói:

- Vậy còn đứng đây làm gì? Không mau đi làm nhiệm vụ!

- Tặng hoa hồng, hiến ân cần đều xong rồi, hiện tại coi như cô không đuổi, tôi cũng muốn đi.

Đại Nhiệt nói xong, đột nhiên đưa tay, niệm thần chú:

- Thiên Địa Huyền Hoàng, Vạn Vật Năng Sang! Dĩ Nhất Sinh Vạn, Vi Pháp Nhi Hàng!

Một tiếng hí vang, Quỷ Mã hiện thân, thực hưng phấn mà cất vó ngẩng đầu rít lên. Cái lỗ mũi lớn của nó phun ra từng luồng khí nóng, dòng khí liên miên bất tận, hiện ra màu đỏ hồng, như là muốn phát lửa.

Thấy Huyễn thú đột nhiên xuất hiện, Hồ Ly chấn động vô cùng, thất thanh nói:

- Đây… đây là thú cưỡi gì?

- Huyễn thú Quỷ Mã! Độc nhất vô nhị trong trò chơi!

Đại Nhiệt dương dương tự đắc, thoải mái nhảy lên Quỷ Mã, vỗ đầu ngựa, hô:

- Huynh đệ, chúng ta đi Đại Náo Thiên Cung thôi.

Quỷ Mã tựa hồ nghe hiểu chủ nhân nói gì, nghĩ đến sắp có thể giết chóc thoải mái, cảm giác cực kỳ hưng phấn, rít gào một tiếng, đạp mây mà bay, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hồ Ly mà lao vút lên trời.

Loảng xoảng!

Cái kéo trong tay Hồ Ly rơi xuống đất.

- Huyễn thú Quỷ Mã? Đây là loại thú cưỡi gì? Tại sao chưa nghe nói bao giờ? Lại bị Trư Bát Giới chết tiệt này làm kinh ngạc lần nữa!

Nàng càng nghĩ càng giận, cầm lấy kéo, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, quá tay hủy mất cái đầu con chim của khóm cây đang tỉa dở…

-----oo0oo-----

Chú thích:

- (1) Câu chế để gây cười của Đại Nhiệt, nguyên văn là: Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm – Dịch: Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy, chính là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.