Tên Em Là Bệnh Của Anh!

Chương 37




Hoài Nguyệt lái chiếc BMW của Cơ Quân Dã về khu nhà ngoại ô.

Trên xe Cơ Quân Dã đã gọi điện thoại cho A Thích, nói mình uống nhiều rượu, Hoài Nguyệt lái xe đưa mình về, không ngờ lại làm hai người đàn ông ở nhà lo lắng không thôi, vừa lo cho Cơ Quân Dã uống say vừa lo cho khả năng lái xe của Hoài Nguyệt. Xe vừa về đến trước sân, A Thích đã đợi ở đó từ lâu vội chạy tới mở cửa xe quát Cơ Quân Dã: "Em điên hay sao mà uống nhiều rượu như vậy, không phải em bảo là có thai à?"

Cơ Quân Dã mặc kệ anh ta nửa bế nửa kéo xuống xe, chỉ ôm ngang eo anh ta làm nũng: "Em nhớ mẹ em, cũng nhớ tới một vài chuyện khác nên trong lòng hơi khó chịu".

Hoài Nguyệt vừa nghe vừa ngồi yên trên ghế lái, nhìn thấy Cơ Quân Đào đứng bên ngoài cô nhất thời không dám xuống xe.

A Thích nhìn hai người một trong một ngoài xe, đương nhiên hiểu ngay là Cơ Quân Dã đang mượn rượu diễn trò nên vừa bế cô vào trong nhà vừa nói: "Đừng buồn đừng buồn nữa, mẹ không còn nhưng còn có anh và anh trai em mà".

Cơ Quân Đào đợi hồi lâu thấy Hoài Nguyệt vẫn ngồi trên xe mãi không mở cửa, biết cô làm vậy vì mình nên cảm thấy rất buồn bã, vừa định xoay người đi vào nhà thì Hoài Nguyệt đẩy cửa bước xuống.

"Cơ tiên sinh". Hoài Nguyệt nhẹ nhàng gọi một tiếng rồi đưa chìa khóa xe cho anh.

Cơ Quân Đào cầm lấy, do dự trong chốc lát rồi hỏi: "Giờ về thành phố à? Hay là anh đưa em về?"

Hoài Nguyệt lắc đầu: "Muộn quá rồi, ngày mai về sau". Ngừng một chút cô lại nói tiếp: "Em không biết Tiểu Dã... Không nên để cô ấy uống nhiều rượu như vậy, xin lỗi". Có thai một ngày? Cô không dám nói một câu tế nhị như vậy ra khỏi miệng.

"Không trách em được, tính nó vốn thế mà, ai cũng không quản được".

Hai người nhìn nhau không nói được gì, Hoài Nguyệt ngẩn ngơ nhìn cổ tay trái quấn kín băng gạc của anh, chính cô cũng không rõ tình cảm của mình dành cho Cơ Quân Đào bây giờ là gì, thấy anh bị thương trong lòng cô lại nhói đau. Bất kể cô có chịu thừa nhận hay không thì quan hệ giữa hai người rốt cục cũng đã không giống trước đây.

Để ý thấy ánh mắt của cô đang nhìn tay mình, Cơ Quân Đào mỉm cười che giấu: "Nhất thời không cẩn thận để đứt tay, không có việc gì".

Hoài Nguyệt cúi đầu không nói, Cơ Quân Đào đứng bên người cô, anh biết cô không yêu anh, nhưng chỉ cần đứng chung một chỗ như vậy, nếu như có thể đứng bên cạnh nhìn cô như vậy mãi thì hình như anh cũng cảm thấy thích.

"Nên cẩn thận một chút". Âm thanh của nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy được nhưng Cơ Quân Đào vẫn nghe rõ, không còn là giọng nói xa lạ ban ngày mà rõ ràng có mang theo một loại thân mật kiểu khác. Không nói nên lời, anh nhìn cô với ánh mắt vui mừng không thể kìm nén được.

"Tiểu Dã nói mấy ngày nay anh ngủ không tốt", Hoài Nguyệt không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, âm thanh vẫn nhẹ như tiếng muỗi, "Ăn uống cũng không tốt đúng không?"

"Tiểu Dã nói linh tinh đấy, anh vẫn ổn lắm". Niềm vui dần ngập tràn trong lòng anh, "Đừng lo lắng".

Hoài Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên như bị lời nói của anh làm hoảng sợ. Dưới ánh trăng, sắc mặt cô tỏ ra trắng xanh, trong đôi mắt long lanh như nước có mang một chút e lệ và một thoáng hoang mang, dáng vẻ bối rối bất an của cô càng làm người ta thương yêu. Cơ Quân Đào rất muốn ôm cô vào lòng vỗ về một hồi tử tế, hỏi xem vì sao cô quan tâm đến anh như vậy mà lại không muốn chấp nhận anh.

"Em phải về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi". Hoài Nguyệt xoay người đi về phía nhà mình.

"Hoài Nguyệt", anh nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng, vội vàng gọi giật cô lại nhưng rồi lại vô cùng do dự, một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Em, có phải cũng giống Tiểu Dã?" Anh hơi đỏ mặt, "Hôm đó, anh không..." Anh biết không nên hỏi cô như vậy nhưng lại thật sự lo lắng.

Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, không, cô cảm thấy từ đầu đến chân mình đều đỏ rực lên rồi. Hai người mặt đối mặt nói chuyện về buổi tối hôm đó như vậy làm cô không thể không cảm thấy cực kì xấu hổ vì hành vi phóng đãng của mình hôm đó một lần nữa. "Không đâu", cô vội vàng đáp rồi chạy về nhà mình như bỏ trốn.

Cơ Quân Đào đứng đằng sau nhìn cô vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra mở cửa rồi không quay đầu lại sập cửa rầm một tiếng thật to. Tại sao lại hoảng sợ như một cô bé chưa biết đến chuyện đời như vậy, anh cười khổ rồi đi tới giúp cô nhẹ nhàng đóng cửa vườn hoa lại.

Đêm đó Hoài Nguyệt cũng ngủ không ngon, trong đầu vẫn vang vọng mãi những điều Cơ Quân Dã kể về Cơ Quân Đào.

Cô đã li hôn hơn một năm, mặc dù các đồng nghiệp, bạn bè và cả lãnh đạo bên cạnh đều rất không tồi với cô, cũng có khối người thích cô, ái mộ cô, muốn đẩy quan hệ với cô lên thêm một bước, nhưng không hề có một người đàn ông nào bày tỏ tỉnh cảm non nớt với cô như Cơ Quân Đào. Anh ấy đau buồn vì cô, anh ấy vui vẻ vì cô. Cô nhớ tới cái cổ tay quấn băng gạc của anh, mặc dù anh ấy không chịu thừa nhận nhưng rõ ràng Tiểu Dã cũng ám chỉ đó là vì cô. Còn cả cái đêm đó, bàn tay anh ấy vuốt ve mang theo bao nhiêu tình cảm cô cũng có thể cảm nhận được. Ánh mắt anh nhìn cô có bao nhiêu quyến luyến và say mê, tình cảm này nồng đậm đến mức làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô muốn thuyết phục mình rằng này chỉ là sự cố chấp của người bệnh trầm cảm, có lẽ sau một thời gian sự cố chấp biến mất, cảm xúc cũng sẽ biến mất, nhưng ít nhất bây giờ tình cảm này đã làm cô cảm động, sự cảm động này lại làm cô càng hoang mang.

Cô lại cân nhắc rất nhiều vấn đề trong lòng, nếu như anh yêu cô nhưng lại chỉ muốn duy trì quan hệ tình nhân thì cô có chịu hay không? Nếu như anh bằng lòng lấy cô thì cô có sợ vấn đề dòng dõi nhà họ Cơ và sợ anh thay lòng đổi dạ sau khi khỏi bệnh hay không? Một vấn đề còn nghiêm trọng hơn là một khi cô và anh lấy nhau, anh ở bên cô suốt đời nhưng bệnh trầm cảm cũng kéo dài cả đời không thể chữa trị, cô có sẵn lòng sống một cuộc sống lúc nào cũng nớp nớp lo âu như đi trên băng mỏng như vậy không? Cho dù nhà họ Cơ có thể thuê được cả chục người giúp việc nhưng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, không phải Cơ phu nhân vẫn nhảy lầu tự tử hay sao? Cô, Thương Hoài Nguyệt, có năng lực đồng thời chăm sóc cả anh và Đậu Đậu hay không?

Hoài Nguyệt suy nghĩ suốt đêm nhưng không tìm ra đáp án, trời còn chưa sáng cô đã vội vã ra khỏi nhà bắt xe buýt đến bến xe rồi lại bắt xe đường dài đến thôn Thanh Sơn thăm Đậu Đậu. Có lẽ nhìn thấy Đậu Đậu những ý nghĩ rối bời này của cô sẽ biến mất, cô sẽ không còn bị người đàn ông đó mê hoặc, sẽ toàn tâm toàn ý tìm một cuộc sống ổn định cho Đậu Đậu. Cô nhắc nhở chính mình, trước hết mình phải là một người mẹ rồi mới là một người phụ nữ. Cho dù mình thích Cơ Quân Đào nhưng Đậu Đậu cũng không thể sống trong một gia đình có người bệnh trầm cảm, điều đó sẽ mang đến bóng tối cho sự trưởng thành của nó.

Cơ Quân Dã lại yên tâm ngủ ngon một đêm, trước khi ngủ cô còn nhiều lần cam đoan với A Thích rằng "Nhớ Giang Nam" cô uống buổi tối thực ra không phải "Nhớ Giang Nam" thực sự mà cô đã bảo Vân Vân giảm lượng rượu đi rất nhiều rồi. Chẳng qua là từ lúc đến tới lúc về tâm trạng của Hoài Nguyệt đều không yên nên không hề nhận ra tỉ lệ các màu xanh đỏ vàng đã thay đổi rất nhiều.

"Cô nàng Hoài Nguyệt này quá ngây thơ, người khác nói gì cô ấy cũng tin, cũng chỉ có loại ngốc nghếch như anh trai em mới không làm gì được cô ấy, nếu là người khác thì đã cưa đổ cô ấy từ đời nào rồi. Hôm nay đầu tiên em sử dụng chiến thuật dịu dàng, miêu tả một hồi cảnh anh trai em khổ sở ăn không ngon ngủ không yên vì cô ấy, quả nhiên cô ấy rất cảm động, một câu cũng không nói được. Sau đó em ám chỉ rằng anh trai em tâm tình không yên vì cô ấy nên đã làm tổn thương chính mình, cô ấy sợ đến mức trắng hết cả mặt. Em thấy cô ấy cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với anh trai em, bằng không cũng sẽ không lo lắng như vậy. Anh chờ xem, sáng mai khi cô ấy đã nghĩ rõ ràng thì nhất định sẽ dịu dàng với anh trai em như nước, nếu hai người bọn họ có thể thành đôi thì em cũng có thể yên tâm sinh con".

A Thích cười nói: "Anh là bác sĩ tâm lý mà còn không lợi hại bằng em, đợi đến lúc sinh con xong em đến phòng khám của anh làm việc nhé. Bây giờ em nói với anh xem vì sao Hoài Nguyệt không chịu chấp nhận Quân Đào nào? Anh trai em có tài năng, có ngoại hình, có tiền tài có địa vị, bao nhiêu phụ nữ chỉ mong sao có thể lấy được anh ấy, vì sao Hoài Nguyệt không chịu? Cô ấy sợ trèo cao à, thái độ của em, thậm chí thái độ của bố em cũng đã rõ ràng như vậy rồi, đây nhất định không phải vấn đề. Nguyên nhân chỉ có một, chính là cô ấy lo lắng vì bệnh của anh trai em, cho dù trong lòng cũng thích anh trai em nhưng lý trí nói với cô ấy rằng làm vợ một người bệnh trầm cảm là một việc rất khổ cực, lúc nào cũng phải toàn tâm toàn ý chăm sóc. Cô ấy còn có một em bé cần chăm sóc, cô ấy sợ mình không làm được cho nên mới từ bỏ".

Nghe vậy, Cơ Quân Dã cau mày nói: "Em cũng nghĩ đến vấn đề này, hay là anh đến nói với cô ấy là bệnh của anh trai em khỏi rồi? Anh là bác sĩ, cô ấy không tin em thì cũng sẽ tin anh".

A Thích thở dài: "Bây giờ em với anh ai nói cũng vô dụng, quan hệ của anh với gia đình em là gì, sao cô ấy có thể dễ dàng tin anh được? Hơn nữa em lại nói với cô ấy anh trai em đã cắt cổ tay, đây không phải nói rõ bệnh tình của Quân Đào đã nặng hơn sao, vì vậy cô ấy càng sợ hãi".

Cơ Quân Dã tức lắm, "Vì sao anh không nói sớm, anh mà nói với em từ trước thì em còn nói với cô ấy nữa làm gì? Thà nói là em nổi điên chém anh ấy cũng không thể nói ra sự thật được. Em vốn muốn lợi dụng lòng trắc ẩn của cô ấy để ép cô ấy tốt với anh trai em hơn một chút, một chút chút thôi cũng được, không ngờ khéo quá hóa vụng thành ra tự nâng đá đập chân mình. Lần này em hại chết anh ấy rồi, lần này chẳng qua là vì anh ấy nhất thời không chịu nổi, chẳng lẽ thật sự tái phát nghiêm trọng như vậy à?"

Thấy cô sốt ruột đến mức đỏ cả mắt, A Thích vội ôm cô vào lòng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, biện pháp của em cũng chưa chắc đã vô dụng. Hoài Nguyệt là một cô gái rất dễ mềm lòng, có lẽ đúng như em nói, thông cảm một chút, quan tâm một chút thế là thành hai chút, thế là không rời được nhau nữa. Hai người sẽ từ từ gần nhau hơn, điều này còn hiệu quả hơn việc chúng ta khổ công khuyên bảo, vẫn nói là lửa gầm rơm lâu ngày cũng bén mà, từ từ rồi cô ấy cũng sẽ hiểu thực ra bệnh của anh trai em không đáng sợ như vậy. Được cô ấy quan tâm, tâm tình anh trai em tốt lên, nói không chừng bệnh tình cũng sẽ khỏi hẳn, vậy không phải mọi người đều vui sao? Mấu chốt là phải cho hai người bọn họ ở bên nhau nhiều hơn, cứ anh trốn em tránh mãi thì bao giờ mới khá được, cho nên lúc này em có thai là chuẩn rồi, không phải cô ấy đã đồng ý sẽ nấu cơm cho em sao? Đương nhiên không thể chỉ có em với cô ấy ăn cơm với nhau đúng không? Đến lúc đó gọi anh trai em và anh sang ăn cùng, một lần hai lần không phải rồi sẽ ổn sao?"

Cơ Quân Dã nín khóc mỉm cười nói: "Vạn nhất chưa có thì dù có phải độn gối giả vờ có thai em cũng phải giúp anh trai em lừa Hoài Nguyệt về nhà. Cái con bé ngốc này, hôm nay em đã nói với cô ấy rất nhiều về những thay đổi của anh trai em, không biết cô ấy có yên tâm hơn hay không. Nhưng sau đó lại bị em dọa một trận, nói không chừng lại quên hết rồi. Anh nói xem, nếu buổi tối hôm đó hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì đó thì thật tốt, chúng ta cũng không cần vất vả nghĩ đến mức vỡ đầu như vậy nữa, bảo họ đi thẳng đến ủy ban đăng ký là được rồi".

A Thích gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng còn có cả Đậu Đậu em rồi, còn sớm hơn cả chúng ta ấy chứ".

Cho nên vẫn nói bác sĩ tâm lý đều rất lợi hại, họ có thể thấy những thứ người thường không thấy, nhưng bác sĩ tâm lý cũng đều rất tự phụ, có những phỏng đoán tuyệt đối là vô căn cứ.

Hai người nói đến mức miệng khô lưỡi khô, tâm tình rất tốt. Hôm sau thức dậy, Cơ Quân Đào đã vui vẻ đứng trong phòng bếp, thấy hai người đi xuống liền gọi: "Anh đã nấu cháo rồi, cả nhà cùng ăn sáng nào".

Cơ Quân Dã đắc ý nói nhỏ với A Thích: "Xem kìa, thực ra khổ nhục kế của em cũng không tồi, có hiệu quả ngay rồi đó". Cô đi tới bên cạnh Cơ Quân Đào, mở vung nồi cơm điện ra nhìn một chút, gật đầu nói: "Không đặc không loãng, vừa xinh. Anh, xem ra buổi tối hôm qua Hoài Nguyệt còn dạy anh nấu cháo nữa đúng không?"

Cơ Quân Đào lập tức đi ra ngoài, "Cơ Quân Dã, em đã 30 rồi chứ có phải mới 3 tuổi đâu, đừng có nói liên thiên nữa được không?"

Cơ Quân Dã nhếch miệng nói: "Cơ Quân Đào, anh 35 tuổi rồi chứ có phải mới 15 đâu, sao da mặt vẫn còn mỏng như vậy?"

Cơ Quân Đào lập tức đỏ bừng mặt, thảm hại hết sức.

A Thích muốn cười nhưng lại sợ Cơ Quân Đào tức giận nên đành phải vừa ho vừa nói với Cơ Quân Đào: "Đừng chấp thai phụ đừng chấp thai phụ".

Cơ Quân Dã cũng cười nói: "Đừng giận mà anh, để em gọi Hoài Nguyệt qua, chúng ta cùng nếm thử bát cháo công tử Quân Đào tự tay nấu. Đây chính là chuyện ngàn vàng khó cầu ngàn năm khó gặp đấy". Nói rồi cô vừa cười vừa chạy đi gọi điện thoại cho Hoài Nguyệt.

A Thích múc cháo ra bát, nghe thấy tiếng Cơ Quân Dã nói chuyện điện thoại: "Ơ hay cái cô này, suốt ngày trên đường thế không biết mệt à? Có nhớ Đậu Đậu thì chủ nhật sau đi cũng được mà. Còn dậy từ sớm để bắt xe khách đường dài nữa, làm gì mà khách sáo thế, bên nhà tôi có những ba cái xe đang để không đây này".

Cơ Quân Đào đặt rổ rau mầm lên bàn, nghĩ thầm, người phụ nữ này làm sao thoáng cái lại chạy mất rồi? Bất giác anh cảm thấy ủ rũ, chỉ sững sờ nhìn bát cháo trước mặt.

"Vậy để lát nữa tôi tới đón cô, đừng có chen lên xe khách cho chật chội nữa. Trời nóng như vậy, cô vừa từ Vân Nam về mới ngủ được vài tiếng, nhất định phải hành hạ mình đến sinh bệnh mới cam lòng à?" Cơ Quân Dã lén liếc Cơ Quân Đào, quả nhiên thấy anh trai đang nhíu mày.

Bên kia Hoài Nguyệt vội vàng từ chối: "Bên này còn có một đoạn đường núi, chị có thai rồi không được đi đường xóc đâu. Tôi không sao mà, giờ cũng đã đến nơi rồi. Tôi cũng chỉ thăm cháu một lát, ăn trưa xong Đậu Đậu ngủ là tôi lại về luôn, nếu không lúc tôi đi nó lại khóc lóc không chịu thì khổ lắm".

"Vậy tôi bảo A Thích tới đón cô, dù sao anh ấy cũng chẳng có việc gì làm".

"Không cần không cần, bác sĩ Thích mấy khi được nghỉ ngơi, nên ở bên cạnh cô mới đúng mà". Hoài Nguyệt biết thừa âm mưu của Cơ Quân Dã, chỉ biết âm thầm kêu khổ.

"Vậy tôi bảo anh trai tôi đến, nhà trường cho nghỉ rồi, anh ấy nhàn rỗi lắm, đi xem núi non nói không chừng còn có thể sưu tầm chút tư liệu thực tế nữa". Quả nhiên Cơ Quân Dã lập tức lấn tới, thấy Cơ Quân Đào vẫn cúi đầu không ngừng ăn cháo liền tinh nghịch gắp một đũa rau mầm vào bát anh.

"Tiểu Dã, không cần ai tới đâu, tôi đã hỏi rồi, 1 rưỡi chiều có chuyến xe về, lúc đi tôi đã mua vé hai chiều rồi, tiện lắm". Hoài Nguyệt nói với giọng như van xin. Cô chạy đến Thanh Sơn thăm Đậu Đậu chính là để lấy dũng khí cho mình, nếu như anh ấy đến thì không phải lại càng nhụt chí hơn sao?

"Thương Hoài Nguyệt, cô nghe cho rõ này. Vé xe cô thích thì cứ mua, dù sao bây giờ xe của anh trai tôi cũng sẽ lập tức xuất phát. Đến lúc đó đi xe nào về thì tùy cô, nếu cô còn coi chúng ta là bạn thì đừng có tách bạch rõ ràng như thế nữa". Dứt lời Cơ Quân Dã liền gác điện thoại rồi đắc ý nói với Cơ Quân Đào: "Thế nào, đã đủ bá đạo chưa? Chắc chắn con bé này sẽ phải ngoan ngoãn đứng yên ở đó không dám cử động".

A Thích cười nói: "Em thế này sao gọi là bá đạo được, phải gọi là ác bá mới đúng".

Cơ Quân Đào chỉ nhìn em gái không nói gì, trong đầu nghĩ Hoài Nguyệt luôn luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, bị Cơ Quân Dã quát một trận như vậy có khi sẽ sợ tái mặt thật ấy chứ.