Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 1: Mở đầu




Giữa hè, thời tiết nóng nực, lúc này hai máy điều hòa tại Cục điều tra hình sự Đài Bắc lại bị hỏng một cái, biến Cục hình sự lớn như vậy thành một lò nướng, khiến nhân viên trong Cục không tự chủ được nóng nảy .

"Thật chết người, máy điều hòa hỏng lúc nào không hỏng lại chọn ngay vào cái lúc nóng nhất này, nóng như thế này làm sao chúng ta làm việc?" một trong những thành viên của đội hình sự Bốc Lập Đức hậm hực lẩm bẩm. "Ai! Ghét mùa hè quá, thật là khốn kiếp!"

"Này! Bốc Lập Đức." một cô gái với mái tóc dài ngồi đối diện với Bốc Lập Đức, tiện tay rút lấy cây quạt giấy trong tay anh, không vui trừng mắt nhìn.

"Cầu xin anh nói có đạo đức có được không?" Ý vị mười phần lại mê người là một trong những nữ đồng nghiệp mới vào làm, vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, cô là một viên châu báu xinh đẹp của Cục, vô luận là da thịt trắng nõn mịn màng hay là sóng mắt đẹp, thậm chí là cá tính mạnh mẽ quả quyết của cô, đều làm người ta mê đắm nhưng chỉ tiếc cô không cảm thấy hứng thú với việc lấy lòng đồng nghiệp trong Cục, chán ghét việc mọi người coi trọng mỹ mạo hơn tài năng của cô, mặc dù như thế, cô vẫn rất may mắn được đồng nghiệp ưu ái.

"Hạ Dư, tôi. . . . . . Tôi nói sai cái gì sao?" Bốc Lập Đức nơm nớp lo sợ nhìn cô.

"Anh mới vừa rồi nguyền rủa ‘ Hạ Thiên* ’ cái gì, ‘ Hạ Thiên ’ , anh không biết cha tôi vừa khéo tên là ‘ Hạ Thiên ’ chứ?" Hạ Dư tức giận nói.

(*: mùa hè)

"Hả?" Nghe xong lời của cô..., khuôn mặt anh trở nên lúng túng, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Vậy chẳng phải anh đã xúc phạm đến cha người ta sao?

"Cha tôi với anh không thù không oán , anh. . . . . . tại sao anh muốn nguyền rủa ông ấy?" Hạ Dư nhíu nhíu lông mày, đầy bụng uất ức cúi đầu.

Thấy cô đau lòng như thế, tay chân Bốc Lập Đức càng thêm luống cuống khẩn trương, anh ấp a ấp úng giải thích: "Sorry, Hạ Dư, tôi không phải cố ý ! Cô biết, tôi tuyệt đối không có ý mắng chửi người, cầu xin cô đại nhân đại lượng, tạm tha cho tôi lần này đi!" Anh vội vã giải thích rõ ràng, càng không nhận ra, cuối cùng chỉ có đau lòng nhìn cô cười khúc khích.

"Ha. . . . . ." Bỗng dưng phốc một tiếng, Hạ Dư lúc nãy còn lộ ra vẻ mặt bất mãn đột nhiên cười lớn.

Các đồng nghiệp ở bên cạnh "xem" cũng phải bật cười.

"Cô. . . . . . Cô đang gạt tôi?" Sững sờ một hồi lâu, Bốc Lập Đức mới phát hiện ra mình lại bị cô gái nhỏ này đùa bỡn.

"Ha. . . . . . Ai bảo anh. . . . . ." Cô cười không khép miệng. "Trời ạ! Anh thật là ngu ngốc! tôi khuyên anh dứt khoát đổi tên gọi là ‘ Bốc ngu ngốc ’ đi!"

"Hừ! muốn xấu hổ tôi liền tận lực xấu hổ! Thất đức như vậy cẩn thận ra quân bất lợi." Bốc Lập Đức hướng cô làm cái mặt quỷ.

"Đừng có lấy nhiệm vụ ra nguyền rủa tôi ." Lát nữa cô còn phải đi theo đội trưởng làm nhiệm vụ một chuyến, bắt một nữ tặc chuyên trộm cổ ngọc có tiếng đấy! "Hôm nay là lần đầu tiên làm nhiệm vụ lớn của tôi, tôi nhất định kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu tiên) ." Cô nói với Bốc Lập Đức.

"Cô tiếp tục làm ‘ bình hoa ’ sẽ tương đối an toàn đó!"

"Bốc, Lập, Đức." Hạ Dư thẹn quá thành giận ném cây quạt giấy trong tay về phía anh, anh ta. . . . . . anh ta quá ghê tởm!

‘ Phi nhạn mặc hoa bạch ngọc ’; biệt danh ‘ngọc kiếp trước ’, tương truyền lưng ngọc khắc lời chú, phàm là người thông hiểu lời chú, thì có thể quay về quá khứ, trở lại quá khứ. . . . . ." Đỗ Nam Nam nhớ tới một quyển sách cũ sư phụ để lại khi còn sống, trong sách cặn kẽ ghi lại các viên ngọc hiếm quý nhiều đời, vô luận là hình dáng, sắc màu, khai quật . . . . . Đều có giải thích, ở trong mắt Đỗ Nam Nam, sư phụ không chỉ là tên chuyên trộm Cổ Ngọc thần linh, còn là một kẻ cuồng nhiệt yêu thương nghiên cứu ngọc khí.

Nhưng. . . . . . Nhưng nó thật có thể như trong sách ghi lại, có chức năng xuyên về quá khứ sao? Trong lòng Đỗ Nam Nam đầy nghi hoặc tiếp tục đọc xuống.

"Trừ ‘Phi nhạn mặc hoa bạch ngọc’ ở ngoài, còn có ‘ bạch ngọc nhạn trụy ’, biệt danh ‘ ngọc kiếp sau ’, có công hiệu trái ngược với ‘ ngọc kiếp trước ’, phàm là người lấy được ‘ bạch ngọc nhạn trụy ’ thì có thể xuyên qua thời không, đi đến kiếp sau ——" Đỗ Nam Nam vui vẻ, nếu cô có thể có cả hai khối Cổ Ngọc này, chẳng phải là có thể tùy ý ngao du thời không sao? Cho dù ở hiện đại cô là tội phạm bị truy nã nghiêm trọng, nhưng chỉ cần tới triều đại khác, cô có thể an tâm tránh né, đợi đến khi cô trở lại, không tiếng động không hơi thở xuất hiện. Sau đó, mặc cho cảnh sát có bày Thiên La Địa Võng cũng không bắt được cô! Nghĩ đến đây, Đỗ Nam Nam không khỏi mừng rỡ nhìn lại đoạn sau trang sách, tìm vị trí của miếng "Bạch ngọc nhạn trụy" khác.

"Tiếc là ‘ bạch ngọc nhạn trụy ’ nay đã thất truyền, chỉ được biết đến bởi các nhà khảo cổ thời Minh, nghe nói miếng ngọc này do Luân thị - gia tộc nổi tiếng ở kinh thành đầu thời Minh sở hữu. . . ." Xem đến đoạn này, trái tim Đỗ Nam Nam lạnh đi một nửa, mộng đẹp tựa hồ tan biến, thì ra là "Bạch ngọc nhạn trụy" căn bản đã thất truyền từ lâu, muốn cô đi đâu tìm kiếm đây? Chẳng lẽ trời muốn diệt cô? !

Đỗ Nam Nam nản lòng vuốt ve "Phi nhạn mặc hoa bạch ngọc" trong tay, bị mắc kẹt giữa những suy nghĩ ngổn ngang, bỗng chốc, trong đầu thoáng qua một ý niệm: nếu trước tiên cô dùng "Phi nhạn mặc hoa bạch ngọc" trở lại thời Minh, sau đó tìm ra miếng ngọc thất truyền "Bạch ngọc nhạn trụy", đây chẳng phải vừa có thể tránh thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát, vừa có thể hưởng thụ một chuyến hành trình xuyên không kích thích mới mẻ sao !

Nghĩ như vậy, Đỗ Nam Nam mở cờ trong bụng, vội vàng lật sang trang sách khác xem có ghi lại cách sử dụng "Phi nhạn mặc hoa bạch ngọc" hay không.

Bỗng dưng, mắt Đỗ Nam Nam sáng lên,thấy trong trang cuối quả thật có một chuỗi lời chú, xem ra khi còn sống sư phụ xác thực rất chú ý khối ngọc này, mất không ít tâm tư nghiên cứu. Hôm nay cô có thể thay sư phụ tìm kiếm "Bạch ngọc nhạn trụy", cũng coi như không phụ ân tình của sư phụ đi!