Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 10




Về phần an toàn của Hạ Dư cũng không có vấn đề gì chứ? Luân Tự Đông thích Hạ Dư, theo lý chắc sẽ không ngược đãi nàng mới đúng.

Ai! Nàng bây giờ là Bồ Tát sang sông tự thân khó bảo toàn, muốn cứu Hạ Dư cũng phải đợi nàng ra khỏi Luân phủ tìm cứu binh ! Đúng rồi! Nàng nhớ Hạ Dư có nhắc qua một người tên là cái gì. . . . . . Cái gì Chiêu Sa . . . . . . Chiêu Sa Nhạc – người ngoại bang, nghe nói hắn ngay thẳng lại nhiệt tình , lúc này Hạ Dư gặp nạn, tìm hắn giúp một tay sẽ không thất lễ chứ?

Mùi đàn hương cháy, Luân Tự Đông yếu ớt tỉnh lại, đầu đau đớn giống như có tên nhọn xuyên thấu, hô hấp của hắn mỏng manh , trong lòng nghi hoặc lo lắng. Hắn miễn cưỡng chống đầu lên, cưỡng bách mình mở mắt, ánh mặt trời từ cửa sổ trên cao chiếu xuống, mặt đá và gỗ trên vách tường sáng rực nhẵn bóng.

Hắn cố gắng áp chế cảm giác đau đầu, hai mắt nhìn quanh bốn phía. Nơi này là phòng của hắn , sao hắn lại ở đây? rõ ràng hắn đang thẩm vấn Đỗ Nam Nam, kết quả nàng đột nhiên. . . . . . Đáng chết! Hắn lại trúng quỷ kế của nữ tặc kia, có phải nàng lại trốn?

Luân Tự Đông đang ảo não, bỗng dưng, cửa phòng mở ra, thấy Luân Nghĩa đang cầm một chậu nước và khăn lông đi vào, vừa nhìn thấy Luân Tự Đông ngồi dậy , không khỏi mừng rỡ."Thiếu gia, ngài đã tỉnh? ! Thật tốt quá! Vậy là tốt rồi !" Luân Nghĩa thả gì đó trong tay ra, tạo thành chữ thập ngẩng đầu hướng lên trời tạ ơn."Cảm tạ trời xanh phù hộ, thiếu gia hôn mê hai ngày cuối cùng cũng tỉnh, cảm tạ ông trời!"

"Hôn mê hai ngày? !" Luân Tự Đông khiếp sợ nhảy xuống giường, ông trời, hắn lại trên giường hôn mê hai ngày? Đứng cũng còn không ổn định, trong lòng hắn chỉ muốn rõ một vấn đề: "Luân Nghĩa, Hạ cô nương thế nào?"

"Không có chủ nhân phân phó, tiểu nhân không dám tự tiện thả Hạ cô nương."

"Trời ạ!" Nói như vậy Hạ Dư bị giam trong hầm liên tục hai ngày, nàng không hận hắn thấu xương mới lạ. Nghĩ đến đây , trong lòng Luân Tự Đông không khỏi đau nhói, nóng nảy, không để ý tới Luân Nghĩa ngăn cản, trực tiếp đi tới căn hầm, một khắc cũng không dám trì hoãn, hắn nghĩ kỹ rồi mới giải thích rõ ràng với nàng.

Thật nhanh đã tới cửa hầm, lính gác cổng lại ngồi ở đằng kia ngủ gật, làm Luân Tự Đông tức giận.

"Luân Tín!" Hắn gầm tên người làm kia."Còn không mau đứng lên!"

Luân Tự Đông quát một tiếng, Luân Tín tham ngủ~ cả người cũng tỉnh táo lại, vừa thấy vẻ mặt tức giận của thiếu gia nhìn hắn, càng thêm sợ hãi quỳ hai đầu gối xuống đất dập đầu."Thiếu gia, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết." Luân Tín cầu khẩn nói: "Tiểu nhân không nên ngủ gật, xin thiếu gia tha thứ."

Trong long Luân Tự Đông lúc này chỉ có hình ảnh Hạ Dư trong căn hầm tối, sao có tâm tư cùng hắn so đo đây? Hắn vội vã nói: "Chớ cùng ta nhiều lời nói nhảm, còn không mau mở cửa ra!"

"Dạ, thiếu gia." Luân Tín móc ra một chuỗi dài chìa khóa, đứng dậy mở cửa, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

"Nhanh lên một chút!" Luân Tự Đông trong lòng như lửa đốt quát lớn. Không biết Hạ Dư trong hầm thế nào? Có tức giận hay không? Liệu nàng có nguyện ý nghe hắn giải thích không? Nàng sẽ tha thứ cho hắn sao? Nghĩ như vậy, Luân Tự Đông càng lo lắng. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác lồng ngực buồn bực đau đớn, giống như điềm báo điều chẳng lành .

Cuối cùng cửa cũng mở ra, Luân Tự Đông ngăn Luân Tín ở ngoài cửa, một bước đạp đi vào.

" Hạ Dư! Hạ Dư." Trong hầm tối đen như mực, Luân Tự Đông gọi tên nàng một hồi lâu, cũng không có người đáp lại, trong đầu hắn càng thêm nóng nảy.

"Thiếu gia! Tiểu nhân lấy cây đuốc đến rồi!" sau đó Luân Tín cũng bước vào hầm, trong tay cầm cây đuốc trong nháy mắt thắp sáng.

Vậy mà chiếu vào tầm mắt Luân Tự Đông lại là cảnh tượng khiến nội tâm hắn đau đớn ——

Hạ Dư nằm trên mặt đất, không nhúc nhích . Thấy thế, Luân Tự Đông vội vàng đi nhanh lên trước, ngồi xổm người xuống ôm lấy nàng .

Thân thể của nàng nóng bỏng, sắc mặt tái nhợt, chỉ còn hơi thở thoi thóp."Luân Tín! Nhanh đi mời đại phu, mời đại phu tốt nhất kinh thành tới đây." Luân Tự Đông lo lắng phân phó Luân Tín. Một mặt ôm Hạ Dư ra khỏi hầm tối, chạy thẳng tới phòng ngủ.

Đều do hắn nhất thời tức giận lại suy nghĩ thiếu sót, giam nàng vào căn hầm lạnh lẽo như vậy, hại nàng bị lạnh mà ngã bệnh. Trong mắt hắn trừ đau lòng, còn đối với mình chán ghét.

Nhìn thần sắc nàng khổ sở, tim của hắn cũng nhói đau. Khát vọng được cùng nàng chia sẻ một chút khổ sở, muốn ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp rực rỡ của nàng. . . . . . Vậy mà thân thể của nàng như ngọn lửa nóng bỏng, thần sắc giãy giụa khổ sở chưa từng giảm bớt, bảo hắn phải làm sao đây? Tại sao? Tại sao giữa bọn họ lại có nhiều điều không may đến như thế? , chẳng lẽ ông trời cũng không thấy rõ một tấm chân tình của hắn với nàng sao?

" Hạ Dư, vì ta, nàng tuyệt đối phải khoẻ lại , nàng nhất định phải kiên cường vượt qua, van cầu nàng, cầu xin nàng ——" Luân Tự Đông ở bên tai nàng nói nhỏ, hi vọng nàng có thể nghe hắn chân thành kêu gọi, cố gắng chống cự bệnh tật.

Hắn còn có rất nhiều lời chưa nói cho nàng biết; còn có rất nhiều mơ ước đợi nàng cùng thực hiện! Nàng tuyệt đối không thể rời bỏ hắn đi như vậy, nàng là nữ nhân kiếp này hắn chọn làm thê tử, nhất định phải cả đời bầu bạn, hắn không cho phép nàng cứ như vậy không lời từ biệt mà đi !

Mặc cho hắn thâm tình kêu gọi nàng, giai nhân ngủ say trong ngực vẫn không có nửa điểm đáp lại.

Trong phòng ngủ, Luân Tự Đông bi ai ngưng mắt nhìn Hạ Dư trên giường không nhúc nhích , ánh nến chiếu xuống gương mặt nàng tái nhợt phảng phất ánh sang mềm mại, mái tóc nhung lụa cũng cực kỳ rõ nét.Dưới lớp mền bao bọc, ngực nàng phập phồng, mơ hồ còn thoi thóp.

Một bên hầu hạ Luân Trung thấy thiếu gia lo lắng trùng trùng như thế, không đành lòng."Thiếu gia, ngài nên ăn một chút gì,sau đó nghỉ ngơi." Luân Trung thử thuyết phục hắn.

"Không!" tiếng nói Luân Tự Đông trong căn phòng an tĩnh cực kỳ lơ đễnh."Ta muốn ở cạnh nàng."

"Đại phu nói Hạ cô nương chỉ bị phong hàn, cũng không đáng lo ngại, ngài không cần quá lo lắng, Hạ cô nương là người hiền có trời phù hộ nhất định có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn hoá an." Luân Trung còn nói.

"Ngươi không hiểu cảm thụ của ta, ta không cách nào tha thứ cho mình khiến nàng sinh bệnh nặng."

"Nhưng ——"

"Quên đi ! Luân Trung, ngươi có ý tốt ta tất nhiên hiểu, chỉ là nàng đối với ta mà nói hết sức quan trọng, ngươi đừng khuyên ta nữa, đi ra ngoài đi!" hắn phiền não nói.

"Được rồi! Thiếu gia, Luân Trung xin cáo lui." Luân Trung buồn bã rời đi, lưu lại hai người an tĩnh bên trong.

Đợi Luân Trung rời khỏi, hắn ngồi ở mép giường, vùi mặt vào tóc nàng, ở bên tai nàng cầu xin: "Nàng nhất định phải mau sớm hồi phục , vì ta nàng nhất định phải chống đỡ, được không?" Cả phòng một mảnh vắng lặng, chỉ có âm thanh Luân Tự Đông tự lẩm bẩm .

Hạ Dư chậm chạp không có dấu hiệu tỉnh dậy , càng làm hắn cảm thấy vô dụng và sợ hãi, cũng vì mình ngu xuẩn cố ý giam nàng xuống hầm đất, hắn cảm thấy hối hận vô cùng.

Hắn tuyệt vọng khổ sở, lần nữa cúi đầu."Ông trời, xin người đừng hành hạ nàng như vậy, van cầu người ! Ta thật sự yêu nàng. Ta tình nguyện vì nàng chịu đựng tất cả, cũng không nguyện ý để nàng khổ sở như vậy."

Hạ Dư mông lung giống như nghe được âm thanh Luân Tự Đông ở bên tai nàng nỉ non, đầu của nàng thật choáng váng, nhất định là đang nằm mộng, Luân Tự Đông rõ rang hận nàng thấu xương, khóa chặt nàng trong hầm trên mặt đất, hoàn toàn không để ý tới nàng, sao có khả năng ở bên tai nàng nói chuyện đây?

Nàng cưỡng bách mình mở hai mắt ra, khuôn mặt tiều tụy của Luân Tự Đông bỗng chốc khắc sâu vào tầm mắt, hai mắt của hắn khép chặt, hai tay đan vào nhau lặng lẽ vì nàng cầu nguyện, đây tuyệt đối không phải mộng ảo. Trong lòng nàng nhất thời tràn đầy nhu tình mật ý, từ từ xua đuổi những hoài nghi cùng sợ hãi trong lòng.

Tâm nàng không khỏi vui mừng, xem ra hắn còn quan tâm nàng, hắn cũng không phải chán ghét nàng như vậy ."Tự. . . . . . Đông." Nàng suy yếu mở miệng.

Luân Tự Đông đột nhiên mở hai mắt ra." Hạ Dư?" Khuôn mặt của hắn lộ ra sâu nồng tình ý mà trước đây nàng chưa từng thấy qua."Thật tốt quá, nàng rốt cuộc đã tỉnh, ta vì nàng lo lắng biết bao. . . . . . Nàng có khoẻ không?"

"Ừ! Hoàn hảo." Nàng yên tĩnh nằm ở trên giường, giờ phút này trừ cảm giác hoa mắt, ít nhất ý thức của nàng hết sức rõ ràng.

"Nàng nhất định là rất đói bụng?" hai mắt Luân Tự Đông kích động vui sướng."Ta lập tức cho người làm đưa thức ăn tới . Đúng! Nàng bây giờ cần ăn nhiều thứ, phải bồi bổ thật tốt." Hắn đứng bật dậy, chạy về phía cửa hô to Luân Trung, Luân Nhân đi chuẩn bị thuốc bổ.

Đáy lòng của nàng lặng lẽ cười một tiếng, cho dù lúc trước giữa bọn họ cũng không phải rất vui vẻ, nhưng Luân Tự Đông mặc kệ tất cả khiến đáy lòng nàng ấm áp .

" Hạ Dư, nàng có trách ta không?" Hắn đột nhiên hỏi.

"A?" mặt nàng mê hoặc, cũng không hiểu được ngụ ý của hắn.

"Ta biết rõ, đây là lỗi của ta, ta không nên nhốt nàng trong hầm, hại nàng bị lạnh mà ngã bệnh, làm hại nàng ——" trong lời nói của hắn tràn đầy ảo não tự trách, ánh mắt tràn đầy khổ sở.

"Ta một chút cũng không trách ngươi." Hạ Dư chống cùi chỏ, trước mắt sao bay lượn vòng. Nàng làm sao không thấy hổ thẹn đây ?, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã sử dụng bao nhiêu lời nói dối quỷ kế trên người hắn, đây là ác quả ác báo."Người sai là ta, cho dù rơi vào tình trạng thế nào cũng là do ta tự tìm." Nàng nói.

"Ta chưa từng thật lòng oán hận ngươi." Luân Tự Đông nghiêng người về trước, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cầm mu bàn tay của nàng."Ta hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, không có đối chọi gay gắt, không tranh chấp lừa gạt, được không? Ta yêu nàng, phải thế nào nàng mới ở lại bên cạnh ta, không rời khỏi ta nữa." Luân Tự Đông thành khẩn nói.

Nghe hắn một phen tỏ tình, trong lòng nàng thật kích động, khẽ cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu."Ta không đi, ta đồng ý với ngươi, vô luận như thế nào ta đều sẽ ở lại bên cạnh ngươi."

" Hạ Dư ——" Luân Tự Đông vung tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó dùng hai cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng, giống như ôm một đồ sứ dễ vỡ.

Nàng vùi mặt vào trong ngực hắn, hi vọng giờ khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Nhưng lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, Luân Tự Đông bất đắc dĩ dời khỏi mĩ nhân ngọt ngào trong ngực ,lui ra ngoài mở cửa.

Thấy Luân Trung, Luân Nhân và các nha hoàn khác đang cầm nhiều loại thuốc bổ trong tay đi vào, những người này quan tâm nàng là chân thành tha thiết, thực làm nàng cảm động không thôi. Thấy hai má nàngửng đỏ, Luân Tự Đông lúc này mới chân chính an tâm về sức khoẻ của nàng.

Hắn nở nụ cười, đợi nàng dùng cơm xong, quyết định viết phong thư nhà, phái người đi phương Nam gửi cho cha mẹ hắn, hắn muốn nói cho hai vị lão nhân gia, chuẩn bị đòi phòng đón nàng dâu vào cửa !