Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 2




Ngoài cửa sổ, phía chân trời, ánh chiều tà đang chậm rãi biến mất khuất sau dãy núi bên kia.

Buổi chiều u ám, sắc trời tựa như ngưng kết một tầng chất rắn đục, cả bầu trời bày ra trạng thái quỷ quyệt, không có một cơn gió; cũng không có một tia ánh mặt trời, giống như cất dấu rất nhiều bóng ma ai oán thở dài.

"Đỗ Nam Nam, mười tám tuổi, và Cổ Ngọc thần linh Vương Khánh Lang có quan hệ thầy trò, hai người liên thủ ăn trộm Bảo Ngọc vô giá, hành tung. . . . . ."

Tiếp nhận tài liệu chứa thông tin cơ bản về nữ tặc Đỗ Nam Nam, vừa tốt nghiệp trường cảnh sát lại lần đầu thi hành nhiệm vụ, Hạ Dư đọc tài liệu này rất chăm chú, không dám thư giãn chút nào. Đối với cô mà nói, hành động bắt Đỗ Nam Nam lần này, liên quan đến công việc trong tương lai và thái độ của đồng nghiệp với cô, cô cũng không nguyện ý bị người ta châm chọc là "Bình hoa nữ cảnh sát" nữa.

Căn cứ đường dây cung cấp tin tức, trước mắt Đỗ Nam Nam hiện đang ẩn nấp trong một gian nhà gỗ ở huyện Đài Bắc, do đó, các nhân viên cảnh sát triển khai theo kế hoạch tùy trường hợp ra lệnh bắt giữ Đỗ Nam Nam xử phạt theo quy phạm của pháp luật.

Dãy núi vây quanh bốn phía khe súi nhỏ, xanh ngắt um tùm, vùa đúng khu vực khai thác mỏ, càng lộ vẻ nguyên sơ tinh khiết.

Chỗ Đỗ Nam Nam cư trú là một gian nhà cổ xưa, vách tường bằng bùn đã bị đập vỡ, mái hiên hầu như cũng đã bị mục nát, xiêu vẹo muốn đổ, khiến người ta có cảm giác kinh hãi run sợ.

Xung quanh căn nhà đã sớm bị các nhân viên cảnh sát mai phục bày biện Thiên La Địa Võng, cho dù Đỗ Nam Nam có chắp cánh cũng khó bay.

"Đội trưởng, nếu. . . . . . Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, tại sao ngài còn chưa hạ lệnh hành động?" Hạ Dư sợ hãi hỏi đội trưởng bên cạnh, vẻ mặt bối rối.

"Tôi nói trước, hôm nay cô đừng có tự tiện rời khỏi đội, hành động một mình có biết hay không?" Đội trưởng lo lắng nhìn cô. Vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, Hạ Dư vẫn hi vọng có cơ hội tốt để thể hiện bản lĩnh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô theo đội làm nhiệm vụ, anh chỉ hi vọng cô có thể làm một "thực tập sinh" an phận ở một bên quan sát quá trình các cảnh sát khác phá án.

Đối với Hạ Dư cô tự tin là một thiện xạ hạng nhất, karate cấp một, muốn cô không hành động thật sự là không thể, cô nóng lòng muốn biểu hiện, trái tim đang rục rịch ngóc đầu dậy. "Đội trưởng, nếu như em không thể tham gia hành động thực tế lần này, vậy hôm nay em rốt cuộc tới nơi này làm gì?"

"Cô có thể quan sát bốn bên xung quanh, tai nghe tám hướng!" Đội trưởng vừa trả lời cô, vừa không quên quan sát động tĩnh bên trong nhà gỗ.

"Nhưng mà ——" cô vẫn không chịu từ bỏ.

Đội trưởng đã bị cô làm cho phập phồng không yên, không muốn nghe cô phản bác nữa. "Hạ Dư, coi như tôi cầu xin cô, mời cô lên trên xe cảnh sát nghỉ ngơi, được không? Đỗ Nam Nam tuy là nữ, nhưng cô ta cơ trí giảo hoạt, chỉ cần chúng ta vừa có sơ sót cô ta sẽ lẻn trốn lần nữa, cho nên lần này nếu chúng ta không đủ chắc chắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hành động, về phần cô ——" đội trưởng chỉ chỉ một xe cảnh sát bên kia nói: "Cô qua bên kia nghỉ ngơi, đừng làm cho mọi người khổ cực rồi thất bại trong gang tấc."

"Đội trưởng!" Hiển nhiên cô còn muốn chống án.

"Đừng nói nữa! Đây là mệnh lệnh." Không còn cách nào, anh chỉ có thể bày ra dáng vẻ cấp trên tới trấn áp cô.

Không có cách , cô cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, dù sao kỷ luật như sắt, quân lệnh như núi.

"Dạ, đội trưởng." Phục mệnh xong Hạ Dư nhếch nhác đi tới xe cảnh sát, thầm nghĩ: chẳng lẽ tôi chỉ có thể làm một con oắt con vô dụng ở trên xe cảnh sát sao? Không, tôi nhất định phải tham gia hành động thực tế lần này , chứng minh năng lực của mình!

Hạ Dư lặng lẽ rời khỏi phạm vi tầm mắt của đội trưởng, thừa dịp viên cảnh sát phụ trách trông chừng cửa sổ đang phân tâm, cô thẳng hướng cửa sổ bò vào chỗ Đỗ Nam Nam ẩn thân. Bên trong nhà ánh sáng ảm đạm, có vẻ tiêu điều cô đơn, ba cái chân bàn nghiêng dựa vào vách tường, trên đài xốc xếch chất đống mấy cái lon bỏ đi.

Cẩn thận từng chút một, cầm khẩu súng lục hướng về phía trước thăm dò, Hạ Dư cảm nhận được giờ phút này trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên cô cầm súng thật đạn thật bắt giữ tội phạm, cô cực kì cẩn thận thậm chí còn hơi hoảng loạn, nhưng không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, muốn lập chiến công, rửa sạch danh tiếng "bình hoa nữ cảnh sát", chỉ có mau chóng bắt giữ nữ tặc Đỗ Nam Nam, nghĩ đến đây, cô hít sâu vài cái, thả lỏng tinh thần, không vì khẩn trương mà toát mồ hôi lạnh.

Vòng qua đại sảnh, bước qua băng ghế dài rồi chân ghế gãy, cô rốt cuộc đã đi đến cửa phòng Đỗ Nam Nam, chỉ thấy ánh sáng màu vàng chói mắt xuyên thẳng từ trong phòng bắn ra, Hạ Dư lấy lại tinh thần, lấy hết dũng khí vừa xông vào trong phòng vừa la lớn: "Không cho phép nhúc nhích! Tôi là cảnh sát."

Đột nhiên, tay Đỗ Nam Nam tạo thành chữ thập, xoay người lộn mấy vòng trên không, trong miệng niệm niệm, giống như đang thi triển chú ngữ, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

"Đừng. . . . . . Động." Sững sờ một hồi lâu Hạ Dư nuốt ngụm nước miếng, mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt, không thể tưởng tượng nổi.

Một khối Cổ Ngọc trống rỗng trôi lơ lửng, cũng tản ra ánh vàng. . . . . .

"Đỗ Nam Nam, cô. . . . . . cô đừng chơi nữa, mau dừng tay! . . . . . . Nếu không tôi sẽ không khách khí." Hạ Dư nhắm ngay họng súng vào Đỗ Nam Nam, nhưng lúc này Đỗ Nam Nam giống như đã mê muội, hoàn toàn không nghe được Hạ Dư nói, tiếp tục niệm chú ngữ.

Thấy ánh sáng Cổ ngọc đã tràn đầy cả gian phòng ngủ, Hạ Dư cũng cảm nhận được tia sáng nóng rực đau nhói, làm nàng nhìn kinh hãi.

"Đỗ Nam Nam, ta thề, chờ ta đếm tới ba, ta nhất định nổ súng." Hạ Dư run run, tay nắm chặt súng lục sau đó bắt đầu đếm."Một, hai, ba. . . . . ."

Bùm!

Tiếng nổ mạnh bỗng chốc từ trong nhà gỗ truyền ra, khiến tất cả các cảnh sát đang đứng tại chỗ khiếp sợ, bốn phía đã lâm vào biển lửa, khói dầy đặc giăng kín, vật liệu xây dựng bằng gỗ trong nháy mắt đã bị hỏa hoạn cắn nuốt. . . . . .

"Mau nghĩ biện pháp dập lửa! Nhanh lên!" Đội trưởng nóng nảy như đốt chỉ huy các thuộc hạ nhưng giờ phút này bọn họ đang ở trong núi sâu, muốn tìm xe cứu hỏa tới dập tắt lửa căn bản là không thể, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ tới dập lửa.

Lần nổ này khiến cho ngọn lửa dâng cao, hỏa nhiệt lan tràn nhanh chóng mãnh liệt, muốn dập lửa chỉ sợ không thể trong chốc lát sẽ xong, xem ra nữ tặc Đỗ Nam Nam đã vùi lấp trong biển lửa, giờ phút này bị đốt thành tro bụi rồi?

"Báo cáo đội trưởng." Đột nhiên một viên cảnh sát sắc mặt tái nhợt vội vàng báo lại. "không thấy Hạ Dư."

"Cái gì ——" đội trưởng nhất thời ''mặt cắt không ra chút máu'', khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể bình tĩnh.

Cảnh viên nói tiếp: "Có. . . . . . Có người nhìn thấy cô ấy một mình xông vào trong nhà gỗ, cho nên rất có thể cô ấy. . . . Bị lửa thiêu chết rồi."

"Không!" Không thể tiếp nhận sự thật đội trưởng đấm mạnh vào mui xe phát tiết cơn giận, anh ngàn vạn lần không ngờ tới hành động vây bắt lần này lại rơi vào kết quả thê lương như thế. Mất đi một thuộc hạ ưu tú, bị đả kích giống như ngọn lửa cũng thiêu đốt anh làm anh đau nhức không dứt.

Đây là lần đầu tiên anh mang theo Hạ Dư đi làm nhiệm vụ, lại cũng là lần cuối cùng. . . . . .

Ngọn lửa nóng rực không chút lưu tình tiếp tục cắn nuốt nhà gỗ, một mảnh khói trắng nghẹt thở tràn ngập bốn phía, giống như tấm lưới khổng lồ, từ từ bao phủ tầm mắt mọi người. . . . . .

Nữ tặc đáng chết! Trời mới biết cô ta đang đùa bỡn cái gì, Hạ Dư chỉ nhớ rõ nàng ở trong nhà gỗ nhìn thấy miếng Cổ Ngọc phát ra ánh sáng màu vàng kì dị, trôi lơ lửng trên không, vù vù, chỉ trong nháy mắt, sau một hồi hoa mắt chóng mặt, Hạ Dư không hiểu tại sao mình lại ở trong một thung lũng không biết tên nằm sâu trong rừng rậm này, không biết Đỗ Nam Nam thi triển yêu thuật gì, lại có bản lãnh trong nháy mắt biến cô đến nơi này .

Khu rừng âm u làm người ta rợn cả tóc gáy, trên mặt đất rêu xanh mọc đầy dày ba, bốn tấc, đạp lên có cảm giác mềm nhũn, trơn mượt. Nấm hoang mọc thành bụi , hoa cỏ dại phủ kín cả đáy cốc, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, nhưng thanh âm lại có vẻ thập phần thê lương.

Trời đánh! Đây tột cùng là nơi nào? Tại sao cho tới bây giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy? Các đồng nghiệp khác đâu? Đỗ Nam Nam đâu? Hạ Dư một mình càng chạy càng sợ, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đã chết , lúc này cô chỉ là một luồng U Linh. . . . . . Nhưng cảnh vật nơi này cũng không giống như trong truyền thuyết không phải thiên đường cũng chẳng phải địa ngục !

Hạ Dư không ngừng an ủi mình: nơi này nhất định có cửa ra hoặc là gia đình nhà nào đó, chỉ cần có thể tìm được người cầu cứu, cô nhất định có thể bình an trở về đơn vị, thậm chí cô có thể gặp được nữ tặc Đỗ Nam Nam trước, thuận lợi bắt cô ta lại, đến lúc đó cô lập được công lớn a!

Nghĩ tớ đây, Hạ Dư cười hả hê, tạm thời thu hồi súng lục đút vào trong bao súng giắt bên thắt lưng, bắt đầu tìm kiếm cửa ra.

Đây là một cánh rừng vừa dài vừa rộng, hai bên cây cổ thụ mọc cao vút đứng sừng sững, các nhánh cây xen kẽ nhau che lấp ánh sáng mặt trời, xung quanh đều là bụi rậm, cúi xuống dưới, có vẻ ẩm thấp u ám, trên đất chất đầy cành là khô rụng, giẫm lên xào xạc, càng lộ vẻ cô đơn thanh u.

Mắt thấy mặt trời đã ngả về Tây, đêm tối sắp phủ xuống, nàng phải nhanh chóng tìm được cửa ra của cánh rừng, nếu không tối nay nhất định sẽ phải ăn ngủ ngoài trời, xui xẻo gặp phải sói hoang, gấu hoang , sợ rằng cái mạng nhỏ của cô khó mà giữ được .

Ôi trời, ai tới nói cho cô biết nơi này đến tột cùng là nơi nào ? cô đã đi đến mức hai chân đau nhức, hai mắt mờ, hàng lệ nóng cũng lăn xuống, lại vẫn còn đang loanh quanh trong rừng rậm .

cô thầm nghĩ: nếu lúc này có người tới giúp cô một tay , cô nhất định sẽ khóc lóc nức nở, vô cùng cảm kích !

Ý tưởng này vừa mới chợt lóe trong đầu , bên tai chợt truyền đến tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần, trong lòng cômừng như điên, không để ý vì sao có người tới, liền xông tới trước mặt ba bóng người vung mạnh tay gọi: "Này! Mấy người các ngươi dừng lại! Này!"

cô vừa kêu vừa nhảy, rốt cục cũng thuận lợi chặn đường ba vị"Ân nhân cứu mạng”, thở không ra hơi, hổn hà hổn hển lúc này nàng mới định thần dò xét cẩn thận ba gã nam tử này.

Trời ơi! Sao bọn họ lại mặc cổ trang ? Thắt lưng bên hông của mỗi người còn treo một thanh bội kiếm, thấy bọn họ ăn mặc như vậy, có lẽ là đang đóng phim? Nhìn bộ dáng bọn họ cưỡi ngựa bôn ba , giống như thật , diễn xuất không tệ!

"Này, tôi là tổ viên tổ hình sự tỉnh Đài Bắc, ở đây có một số vấn đề, làm phiền ngươi đi tìm đạo diễn tới đây một lúc ." Mặc kệ bọn họ đang quay tiết mục gì, Hạ Dư mở miệng đã nói ra yêu cầu của mình.

Nhưng ba người trước mắt này hai mặt nhìn nhau, trên khuôn mặt, rõ ràng có thể thấy được bọn họ hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì, nói một cách khác, cô căn bản là ông nói gà bà nói vịt, làm cho ba người bọn họ cảm thấy một hồi mê muội.

"Cô nương, cô không bị sao chứ?" Vị trẻ tuổi nhất trong ba nam nhân, diện mạo anh tuấn dịu dàng nói."Tại hạ vừa từ nước Mạc Nam Ngõa Lạt đi tới Trung Nguyên, tiểu đệ họ Chiêu Sa tên Nhạc." Hắn kiên nhẫn giới thiệu bản thân mình. Người này hào hoa phong nhã, phong thái nhẹ nhàng, không chút nào nhìn ra hắn là người Man Di Tộc .

Nghe hắn"Tự giới thiệu mình" xong, Hạ Dư cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu không nói được câu nào.

"Cô nương, tại hạ thấy cô nương gặp chút khó khăn, nhưng lời cô nương mới vừa nói, tại hạ thật sự cảm thấy lẫn lộn." Chiêu Sa Nhạc thành khẩn nói ra ý kiến của bản thân .

"Ông trời a! Ngươi vừa mới nói gì. . . . . . Cái gì cô nương? Cái gì tại hạ? Cứu mạng a!" Hạ Dư nhức đầu vuốt cái trán, quăng cho ba gã nam tử ánh mắt khác thường.cô nghĩ, ba người này nhất định là nổi điên, mới có thể tự cho là cổ nhân, mặc cổ trang, cưỡi ngựa ở trong rừng rậm chạy loạn. Đúng! cô nhất định là gặp gỡ ba gã điên.

"Cô nương, Cô nương làm sao vậy? Có phải tại hạ đã mạo phạm tới cô nương hay không?" Chiêu Sa Nhạc vội vàng nhảy xuống lưng ngựa, tiến lên hỏi thăm tình trạng của cô."Cô nương, cô ——" đến khi tới gần, dung nhan mỹ lệ của Hạ Dư rơi hết vào trong tầm mắt của hắn, trái tim một hồi nhộn nhạo, hắn chưa thấy qua cô nương nào có dung mạo tuyệt mĩ như thế, hôm nay vừa thấy, hắn rốt cuộc sáng tỏ cô gái Trung Nguyên so với cô gái Ngõa Lạt diêm dúa yểu điệu, làn da trắng như tuyết còn có một cỗ ý niệm khiến cho người ta phải thương tiếc vẻ đẹp nhu nhược mảnh khảnh, thật sự động lòng người.

"Cô nương ——" ban đầu muốn hỏi thăm danh tính của nàng? Nào biết nàng lại nhíu mày, không vui nhìn hắn.

"Không cần gọi ta là" cô nương" nữa !" Nàng hậm hực nói.

"Tại hạ thất lễ, bởi vì mới tới Trung Nguyên, cho nên đối với lễ tiết người Trung Nguyên cũng không quen thuộc , cho nên mới làm cô nương không vui, thật xin lỗi." Chiêu Sa Nhạc tưởng lầm là mình dùng từ không đúng, mới chọc cho cô mất hứng, vội vàng làm lành nói xin lỗi.

"Xong rồi! Mình nhất định là đang trong mộng ?"Hạ Dư dùng sức nhéo cánh tay của mình một cái, A! Thật là đau. Vậy. . . . . . kia không phải là cô đang nằm mộng sao?

Nhìn cô khổ não, thỉnh thoảng còn tự làm đau mình, mà trên người của cô lại mặc một bộ đồ không giống người ngoại bang cũng không giống trang phục Trung Nguyên —— trừ Chiêu Sa Nhạc ,hai người đàn ông còn lại cảm giác nàng tựa hồ thần trí không bình thường.

"Cô. . . . . . Không, tại hạ chỉ là’, nàng có muốn đi theo chúng ta ra khỏi cánh rừng này không? Chúng ta đang trên đường tiến về phía Kinh Thành, nghe nói qua giờ Thân cửa thành sẽ đóng cửa không cho phép ra vào." Chiêu Sa Nhạc lịch sự nho nhã mời cô đi cùng.

Nhưng cô chỉ kinh ngạc nhìn Chiêu Sa Nhạc, run rẩy nói: "Ngươi mới vừa nói: . . . . . . Muốn đi Kinh Thành?" cô xem mấy con ngựa của bọn họ , không tin hỏi: "Các người muốn cưỡi ngựa tới?"

"Nơi này cách Kinh Thành ước chừng một đến hai dặm đường , cưỡi ngựa đương nhiên là phương pháp nhanh nhất." Chiêu Sa Nhạc cũng không hiểu vì sao cô dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, nhưng hắn vẫn thử lấy thái độ thành khẩn cảm động nàng.

"Má ơi!" cô không nhịn được thở dài nói.

"Nàng làm sao vậy?" Chiêu Sa Nhạc chăm chú nhìn .

"Tôi —— ai! Ta hỏi ngươi, trừ ngựa, các ngươi chẳng lẽ không có phương tiện giao thông hiện đại hơn một chút sao? Thí dụ như xe hơi?" Hạ Dư thử nói bóng nói gió, có lẽ sẽ tìm ra một ít đầu mối.

Chiêu Sa Nhạc sững sờ nhìn cô, bày tỏ không hiểu.

"Này Motorcycle đó?" cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

Chiêu Sa Nhạc vẫn mê man không hiểu, thẳng thắn lắc đầu.

"Chẳng lẽ xe đạp cũng không có ?" Trái tim cô hỗn loạn, vốn là tràn đầy hy vọng có thể mượn hắn một chiếc xe, ai biết hắn cái gì cũng không có.

cô nản lòng mà thở dài : tại sao thật vất vả mới để cho cô gặp được ba người, cũng là ba kẻ điên đây?

"Thái tử điện hạ." Rốt cuộc, hai người nam tử chờ lâu không kiềm chế được , lo lắng thúc giục chủ tử của bọn hắn."Thời gian không sớm, chúng ta phải lên đường vào thành !"

"Mật Tu Vũ, Mật Tu Văn, hai người các ngươi chờ thêm chút nữa." Chiêu Sa Nhạc không đành lòng để Hạ Dư một người đơn độc ở lại chỗ này, vì vậy hắn lần nữa muốn mời cô cùng đồng hành."Cô nương, sắc trời sắp tối, ngươi nên đi theo chúng ta thôi!"

Chiêu Sa Nhạc một mảnh ý tốt, Hạ Dư lại không cảm kích chút nào, ngược lại xem thường nhìn bọn họ lăng nhục: "Ai muốn đi với các ngươi cùng ba tên thần kinh ở chung một chỗ !" Dứt lời, cô vội vàng lui ra một bước dài, cùng bọn họ giữ một khoảng cách an toàn."Tất cả các ngươi đều cút ngay!"

"Không cho phép ngươi vô lễ với thái tử Ngõa Lạt của chúng ta!" Mật Tu Vũ không vui rống cô.

"Mấy người các ngươi toàn bộ điên rồi!" Hạ Dư hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của Mật Tu Vũ

“Người điên là ngươi mới đúng! Đáng thương cho chúng ta , nói chuyện với một người không có nhận thức, lúc này còn gây sự, mở miệng là mắng người?" Mật Tu Văn đối với cô cũng tương đối bất mãn.

"Mật Tu Vũ, Mật Tu Văn, các ngươi đừng nói nữa!" Chiêu Sa Nhạc cảm thấy lúng túng,giọng điệu hai người bọn họ hơi quá rồi.

"Điện hạ! Chúng ta không có nói bậy!" Mật Tu Vũ lẽ thẳng thừng nói, không chút nào chịu nhượng bộ, hắn không hiểu thái tử điện hạ luôn luôn công chính, thế nào nhất thời đối với nữ tử này tay chân luống cuống, chẳng phân biệt được thị phi đây?

"Cô nương ——" Chiêu Sa Nhạc muốn thay hai người tùy tùng xin lỗi cô.

Nhưng cô lại xì mũi coi thường giành nói trước: "Đủ rồi! Ngươi đừng tiếp tục làm phiền ta, hôm nay coi như ta xui xẻo gặp gỡ được mấy kẻ điên, muốn vào thành các ngươi tự mình đi, thứ cho ta không theo cùng." Dứt lời, cô hoàn toàn không để ý tới lời nói của Chiêu Sa Nhạc, thẳng hướng đối diện đi tới.

Có câu nói là: Trời không tuyệt đường người. cô không tin mình phải dựa vào ba kẻ điên này mới có thể ra khỏi khu rừng.

Cho dù rừng núi tiêu điều, gió lạnh đập vào người, Hạ Dư vẫn kiên trì một mình đi xuống, tiếp tục tìm kiếm cửa ra.

Đó là cơ hội sống còn! ông trời không tuyệt đường người, mắt thấy mặt trăng từ trong sơn cốc dần dần hiện lên trên ngọn cây tùng , ánh trăng giống như thác nước chiếu rọi cả rừng cây. Hạ Dư đã đi được một đoạn đường thật dài, vẫn không tìm được đường ra.

Nơi này trừ rừng cây xanh um ở ngoài, căn bản không có người có thể giúp nàng.

"Ai!" Mệt mỏi , Hạ Dư tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa mệt vừa đói nàng bắt đầu hối hận mình lại cự tuyệt sự trợ giúp của Chiêu Sa Nhạc, ít nhất Chiêu Sa Nhạc là một "con người" , mà nàng không dám đảm bảo mình có thể gặp phải dã thú hay không. . . . . .

Dọc theo con đường này nàng cũng cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ Chiêu Sa Nhạc cũng không phải là người điên, mà là nàng thật sự đã xuyên không về cổ đại . Trong đầu nàng vẫn còn khắc sâu hình ảnh Đỗ Nam Nam cùng khối Cổ Ngọc thần bí quỷ dị kia, hơn nữa đối với việc bản thân mình bị vùi lấp trong dị cảnh cảm thấy mê muội, có lẽ cả đời này cũng không thể quay về thế giới trước kia của nàng nữa . . . . . . Trời ạ! Tại sao lại ly kỳ như vậy ? chuyện xui xẻo này lại xảy ra ở trên người nàng? Nàng đến tột cùng nên làm thế nào cho phải? Có biện pháp gì có thể rời khỏi nơi này?

Hạ Dư cảm thấy hoa mắt đau đầu, nếu cứ khổ não như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề ! Nàng nghĩ: lúc này nữ tặc Đỗ nhất định cũng như nàng, bị mắc kẹt trong một thế giới khác, chỉ có tìm được Đỗ Nam Nam trước mắt để hỏi cho rõ, mới có thể hiểu rõ trở phương pháp trở lại tương lai.

Chỉ là. . . . . . tuy là nói như thế, nhưng nàng vẫn còn ở trong rừng rậm, muốn tìm lối ra nói dễ hơn làm!

Không biết đường đi sợ rằng nàng đi ba ngày ba đêm cũng không ra khỏi! Đến lúc đó còn chưa tìm được Đỗ Nam Nam, nàng đại khái đã thành người cổ rồi ô hô!

Bất đắc dĩ Hạ Dư ngồi trên tảng đá lớn sững sờ, ngưng mắt nhìn về phía trước, khóc không ra nước mắt .

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc. . . . . .

Bỗng dưng! Bên tai lại truyền đến tiếng vó ngựa. Mừng rỡ như điên Hạ Dư nghĩ thầm: thật tốt quá ! Lại có người đến!

Vì phòng nhỡ đối phương trong đêm tối không nhìn thấy nàng, Hạ Dư vội vàng đứng lên chỗ vừa chỗ ngồi trên đỉnh tảng đá, kêu to: "Này! Cứu người a! Cứu mạng."

"Hí ——" con ngựa hí lên, dừng bước .

Ngồi ở trên lưng ngựa nam nhân lưu loát nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Hạ Dư. Nàng mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, tên nam tử này tương đối tuấn mỹ, trời cho dáng vẻ, thông minh cơ trí, khí thế ngang ngược, vô cùng chọc cho người ta nhìn chăm chú.

Tròng mắt đen mang theo khôn khéo cùng đùa cợt , hắn nhìn nàng từ đầu đến chân "duyêt" một lần , khuôn mặt nở ra nụ cười như trẻ con.

Trong lòng của nàng nhẹ dâng lên một hồi mê hoặc không thôi , một người đàn ông tuấn mĩ trước mắt, nhưng nếu xuất hiện ở thế kỷ hai mươi, chỉ sợ cũng là một người khiến vạn người mê đi!

"Ngươi. . . . . ." Nàng cố gắng hỏi hắn đây tột cùng là nơi nào? Vậy mà lại bắt gặp một cặp mắt tràn đầy ý cười, nhìn thấy hắn giương nhẹ khóe môi, nàng lại có chút cảm giác, một mảng ửng hồng cả gương mặt, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất phải nói gì.

Ánh mắt đen thâm thúy tựa hồ có thể dễ dàng nhìn thấu lòng nàng, nụ cười bên khóe môi càng thêm mở rộng, thành thật mà nói, hắn đối với cô gái xinh đẹp trước mắt này cảm thấy rất có hứng thú , nhất là dáng vẻ nàng thẹn thùng nhưng lại càng thêm say mê tới tận đáy lòng, trái tim hắn đang dao động.

"Cô nương, không biết ngươi tên là gì?" Vì hiếu kì, hắn chủ động hỏi thăm tên của nàng, như một cậu bé, nụ cười ngây thơ mê người chính là điểm quyến rũ nhất của hắn, nhưng cũng là thần bí nhất khiến người ta khó có thể nắm bắt được tâm tư của hắn.

Hạ Dư yên lặng nhìn hắn, một chút cũng không đoán ra tên nam tử này đến tột cùng là người tốt hay là xấu? Hắn giống như ngọn đèn dầu trong sương mù, tuy là nàng tìm kiếm sự trợ giúp nhưng hắn lại như một chiếc đèn sáng ở trong sương mù dày đặc lập lòe bất định, khiền người ta khó nắm bắt được suy nghĩ của hắn.

Do dự một hồi lâu, Hạ Dư vẫn không biết mình nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào?.

"Ta là. . . . . ." Lời vừa mới nói ra, nàng lại cảm thấy khó khăn, nhưng nếu nàng nói cho hắn biết: thật ra ta là tổ viên tổ hình sự tỉnh Đài Bắc . Hắn nhất định không tin, thậm chí còn cho rằng nàng là bà điên ? Nàng rốt cuộc phải giải thích như thế nào cho hắn hiểu đây?

"Cái này. . . . . . Ta. . . . . . Thật ra thì ta là. . . . . ." Ai! Trong đầu của nàng đã sớm hỗn loạn một mảnh rồi, sao lại có thể cho rằng hắn hiểu được cơ chứ?

Thấy nàng ấp úng một hồi lâu cũng nói không ra nguyên do, bộ dạng lúng túng đáng thương của nàng thật là khiến người đau lòng, hắn hơi hiểu ra cười nói: "Ngươi không cần phải xấu hổ như vậy, tâm ý của ngươi ta đều hiểu."

"Không, ngươi làm sao có thể hiểu đây? Thật ra thì ta ——" nàng vội vã muốn giải thích với hắn.

Vậy mà, tiếng cười thanh thúy của hắn lại cắt ngang lời nói của nàng, chỉ thấy hắn cười nói: "Ta thật sự phục cô gái cuồng dại như ngươi, lại có thể chủ động ở chỗ này chặn đường đi của ta, hơn nữa còn ăn mặc ‘ mát mẻ ’như vậy. . . . . ." Ánh mắt của hắn dao động ở trên người nàng, thân hình đều đặn thon dài, đôi chân quyến rũ mịn màng như gốm sứ, chậc chậc. . . . . . Hắn chưa thấy ai nhiệt tình như cô gái này, nàng mặc y phục thật sự "Ít" lại kỳ quái, nhưng dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô gái ấy lại có thể khơi lên trong tim của hắn một thứ tình cảm lạ lùng, nàng thật là một cô gái đặc biệt.

Mặc dù bị người khác phái chú ý là chuyện thường như cơm bữa, nhưng chống lại đôi mắt nóng bỏng của hắn nàng lại cảm thấy tinh thần chấn động, gương mặt càng ửng đỏ động lòng người.

Chẳng biết duyên cớ vì sao, người đàn ông này lại tác động đến nàng giống như một dòng điện vô hình chạm vào trái tim bị khóa của nàng...... Cô không hiểu lý do tại sao đối với một người đàn ông lần đầu tiên gặp, giờ khắc này đã khắc sâu vào tâm trí của cô, thứ tình cảm này đã lặng lẽ lên men trong sâu thẳm trái tim cô

Bắt gặp thần sắc ngượng ngùng của nàng, hắn lại vô cùng khoái chí, nội tâm làm sao lại không mâu thuẫn đây? Hắn làm lắc lắc đầu, thở dài."Ai! Cô nương, mặc dù Luân Tự Đông ta vẫn thường hay phong lưu bên ngoài, nhưng cũng chưa bao giờ mang nữ tử về phủ qua đêm, như vậy là đối nghịch với cha mẹ trong nhà, thứ lỗi cho ta không dám thử, cô nương một phen nhiệt tình, tự động ở chỗ này sợ rằng ta chỉ có thể khéo léo từ chối rồi."

"Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Tại sao cùng là nói quốc ngữ, nàng lại một chút cũng không hiểu hắn đang nói gì? Chẳng lẽ hắn thật cho là nàng nửa đường ngăn hắn giữa đường, là bởi vì nàng có ý với hắn, muốn thổ lộ tán tỉnh sao?

"Nhìn thấy bộ dạng của ngươi thương tâm như vậy , ta cũng không đành lòng a!" Hắn quả nhiên là ảo tưởng, mà hiểu lầm ý của nàng.

"Ngươi ngàn vạn đừng hiểu lầm, thật ra thì ta ngăn ngươi lại, chỉ là muốn ——"nàng căn bản không kịp giải thích.

Nhưng hắn tựa hồ linh cơ vừa động, thần sắc sáng lên ."Được rồi! Được rồi! Ngươi thật sự có thể nói là đại mỹ nhân, mà ta cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nếu là ngươi tình nguyện, chúng ta không bằng liền ——" nói xong, hắn lại đưa ra cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của nàng, muốn mang đại mỹ nhân kéo vào trong ngực.

Liếc thấy hắn tung"ma trảo" hướng về phía nàng , Hạ Dư đối với nụ cười khả ái lúc trước của hắn cùng với hình tượng thân thiện hoàn toàn tan biến, trong lòng của nàng một hồi tức giận, thì ra hắn là sói đội lốt cừu, rốt cuộc lộ ra nguyên hình.

Loại người này bề ngoài tuấn dật nho nhã, nội tâm hạ lưu bẩn thỉu sắc lang làm nàng cảm thấy trơ trẽn, nàng trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn.

"Hạ lưu!" Hạ Dư dùng sức đẩy "ma trảo" của hắn ra , mạnh mẽ mắng chửi hắn.

"Này, ngươi làm sao ——" hắn tựa hồ không hiểu vì sao nàng vào thời điểm này cự tuyệt hắn, nhưng nàng đã nhóm lên dục vọng của hắn, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay.

"Ngươi đừng có động vào ta , bằng không ta nhất định đem ngươi chặt làm trăm mảnh." Hạ Dư bày ra bộ dáng tiêu chuẩn của nữ cảnh sát trừ bạo an dân ! Giống như hắn là loại sắc ma cần phải giáo huấn lại , cho hắn nếm thử một chút đau khổ, xem hắn về sau có dám xem thường phái nữ nữa hay không.

Nghe xong lời đe dọa của nàng, khoé miệng Luân Tự Đông nở ra nụ cười sâu hơn, cợt nhả nói: “” Chết dưới hoa mẫu đơn, thành Quỷ cũng phong lưu a!"

"Ngươi ——" tức giận không thôi, nàng đã chuẩn bị xuất ra " thuật phòng thân" của mình để đối phó với cái tên sắc lang không biết sống chết này, dạy dỗ hắn khiến hắn đau đến không muốn sống nữa.

"Đừng nóng giận." Hắn vừa khẽ nhếch mép cười, càng lộ ra quỷ dị. Bất thình lình, giơ tay lên giữ chặt cổ tay của nàng, vẻn vẹn xoay một cái, liền đem nàng kéo vào trong ngực của mình, hắn cười híp mắt nói nhỏ với nàng."Ta chính là bởi vì ngươi gọi cho nên mới xuống ngựa ."

"Ngựa? !" Ánh mắt của nàng ngay sau đó liếc qua con tuấn mã của hắn, trong nội tâm vui vẻ, thầm nghĩ: a. . . . . . Thật là trời cũng giúp ta. Có con ngựa kia còn sợ gì không tìm thấy lối ra khỏi cánh rừng này ? Về phần cái tên phong lưu trước mắt này, vừa đúng có thể bỏ hắn ở nơi này cùng lang sói, muỗi, rắn độc qua đêm, cho chừa cái tội, ai bảo hắn là tên đại sắc lang, đả kích tội phạm cũng là một trong những trách nhiệm của nàng!

"Cô nương, ngươi làm sao à nha?" Luân Tự Đông tràn đầy sức quyến rũ phái nam ánh mắt khóa chặt trên người nàng, không hề biết ý đồ của nàng.

"Ta ——" nàng thản nhiên cười, như một đóa hồng nở rộ mê hoặc long người,ánh mắt mập mờ không rõ yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn, thiên ngôn vạn ngữ giống như không cần nói.

"Ngươi quyết định cùng ta trải qua đêm xuân rồi, có phải hay không?" Hắn nâng lên khóe môi, cẩn thận thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ cùng khí chất đặc biệt của nàng, tâm tình của hắn sớm bị một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng quậy đến khoái chí.

Nụ cười của nàng càng thêm sáng lạn ngây thơ, đầu ngón tay trắng lướt qua bờ vai của hắn, sau đó dừng lại trước lồng ngực rắn chắc của hắn, đầu ngón tay dao động quanh làn da nóng bỏng , làm huyết mạch của hắn nhộn nhạo, dục vọng khó nhịn.

"Nếu như công tử không ngại, tiểu nữ dĩ nhiên nguyện ý theo ngài trải qua đêm đẹp này." Nhập gia tùy tục Hạ Dư cũng học theo văn phong thiếu nữ , lời nói dịu dàng như nước làm người ta tê dại.

"Ghét bỏ? !" Luân Tự Đông nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc dài bóng mượt của nàng, một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt truyền theo hơi thở, càng thêm say lòng người."Đừng đánh giá thấp bản thân, ta dám nói toàn bộ các cô gái trong kinh thành, nàng là người tuyệt sắc nhất."

"Đa tạ công tử khích lệ." Nàng cười nhẹ một tiếng, đem khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp tựa vào trong ngực hắn dựa khẽ."Công tử, đêm đẹp trôi qua, chúng ta có phải nên nắm chặt thời gian hảo hảo mà chung đụng một phen."

"Nàng . . . . . Nàng thật là nóng tính a!" Mặc dù đối với hắn, mỹ nữ để ôm ấp yêu thương không phải là số ít, nhưng cô gái trực tiếp giống như nàng ngược lại là lần đầu nhìn thấy.

"Này tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện nha! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, tìm chỗ nào thoải mái nghỉ ngơi đi!"

"Nhưng ——" không biết sao, hắn cảm giác rất không thích hợp.

"Được rồi! Chớ nhưng là! Hiện tại ta lên ngựa trước chờ ngươi, ngươi đến phía trước cây kia giúp ta cầm bọc quần áo." Hạ Dư chỉ vào một gốc cây tùng ước chừng cách khoảng hai mươi bước .

"Là gốc cây tùng này sao?" Hắn lần nữa xác định gốc cây nàng chỉ có phải gốc cây tùng cổ này hay không.

"Đúng rồi, ngươi nhanh lên một chút đi lấy đi!" Vừa một hồi làm nũng, khiến hắn thần hồn điên đảo, tay chân mềm yếu, không có lực chống đỡ .

Không có biện pháp, có thể cùng vị mỹ nhân tuyệt xuất này qua đêm xuân, hắn chỉ có thể nghe lời của nàng..., đi đến trước tàng cây lấy bọc quần áo.

Bọc quần áo? Bọc quần áo? Ở đâu ra bọc quần áo đây? Nơi này ngay cả cục đá cũng không có, chẳng lẽ. . . . . . Hắn bị chơi xỏ? trong lòng hắn cả kinh, đột nhiên quay đầu, thấy nàng đã cưỡi lên lưng ngựa, kéo dây cương, bộ mặt bễ nghễ nhìn hắn.

"Ngươi. . . . . ." Hắn vô cùng khiếp sợ , thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật hắn bị lừa.

"Này! Đại Sắc Quỷ, người xưa có câu: trên đầu chữ sắc có cây đao. Người háo sắc sẽ không có kết quả tốt, ngươi nên tích đức nhiều thành thiện đi!" Hạ Dư cười nói."Con ngựa này đưa cho ta, coi như là ngươi công đức một lần."

"Ngươi lại dám gạt ta!" Tức giận , Luân Tự Đông đang muốn lao về phía trước cản nàng, nhưng lại thấy hai chân nàng kẹp lại, bốn vó ngựa bay lên không, như mũi tên xuyên gió mà chạy.

Tiếng cười vang dội khắp sơn cốc như tiếng chuông bạc không ngừng vang vọng bên tai hắn. . . . . .

Tức giận đan xen, chính hắn cảm thấy xấu hổ, nghĩ xem danh hiệu đệ nhất công tử ở Kinh Thành của hắn toàn bộ thua trong tay cô gái nhỏ kia, thanh danh của hắn toàn bộ bị hủy, nhưng ngay cả tên của nàng hắn cũng không biết, trời ạ! Như vậy sao được? Hắn nhất định phải rửa sạch sự nhục nhã này, mà nàng đừng mơ chạy trốn ra khỏi bàn tay của hắn.

Bán đi con ngựa của Luân Tự Đông, Hạ Dư mua cho mình một bộ trang phục phù hợp với "trào lưu của thời đại" , trang sức gấm lụa càng tôn lên dung nhan mỹ lệ , nhẹ nhàng tản ra một phen ý vị, mười phần mê người. Đi tới chỗ đám đông phía Tây, phía Bắc là nước Yên, phía Đông giáp với kinh thành Bột Hải , còn ở đây nối liền với Đông Bắc, Tây Bắc cùng Trung Nguyên là đầu mối then chốt, đám đông tụ tập, ngựa xe như nước cực kỳ náo nhiệt.

Đi tới đi lui, thấy phía trước có một đám người vây quanh một toà nhà, chặn đường đi của nàng.

Hạ Dư tò mò nhìn những người này chen lấn xô đẩy, có tiếng nam nhân khàn giọng thét, bọn họ đang cố gắng tỏ tình với nữ tử đứng trên lầu hai, điên cuồng không dứt.

"Nghe nói là Tần ma ma vừa mới mua được một đại mỹ nhân a !"

"Ta thật sự muốn cùng đại mỹ nhân này uống mấy chén."

"Phun! Kia nào đến phiên ngươi ! Nàng sớm bị công tử phong lưu Luân Tự Đông bao rồi!"

"Cái gì ! Luân Tự Đông rõ là. . . . . ."

Hạ Dư vô tình nghe được những lời đồn đại , ngược lại càng thêm tò mò không biết tên nam nhân làm khuynh đảo các cô gái này, đến tột cùng dáng dấp là cái dạng gì?Vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy cô gái tay cầm quạt tròn phe phẩy mỉm cười đưa tình trước mắt dời đi, lộ ra dung nhan xinh đẹp động lòng người, nhanh chóng thu hút ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.

Hạ Dư trợn mắt há mồm, đầu giống như bị Lôi Điện đánh trúng cực kì ngạc nhiên, vậy. . . . . . Cô gái kia lại là người nàng oán hận tới tận xương tủy, ước gì có một khẩu súng bắn chết nàng ta- nữ tặc —— Đỗ Nam Nam.

Không thể buông tha, Hạ Dư nổi giận, cũng là bởi vì có quan hệ đến nàng ta, nàng mới có thể xuyên không đến cái thời đại này, tất cả đều là do Đỗ Nam Nam hại nàng!

Nàng tức giận, tính vọt vào trong gian phòng này, tìm Đỗ Nam Nam nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng cửa đại môn lại treo tấm biển có khối chữ vàng lại đủ để khiến nàng e sợ. Rõ nét bắt mắt, trên biển có khắc ba chữ "Phong Nguyệt Lâu", người sáng suốt vừa nhìn biết ngay đây là kỹ viện, chắc hẳn Đỗ Nam Nam lựa chọn chỗ này để ẩn nấp là có nguyên nhân đi! Bởi như vậy mới có thể quang minh chính đại ở nơi này hưởng thụ, lại có thể né tránh Hạ Dư đuổi bắt.

Hừ! Nàng ta tính toán thật là tốt ! Khiến Hạ Dư vào cũng không được, mà rời đi lại càng không cam tâm, ảo não cực kỳ.

"Cô nương! Cô nương!" Bỗng dưng, có người kêu Hạ Dư.

Nàng xoay người nhìn lại, lại là người lần trước ở trong rừng, bị nàng mắng nhầm là"Bệnh thần kinh" , "Kẻ điên" Chiêu Sa Nhạc, thấy sự xuất hiện của hắn, nàng có cảm giác ngoài ý muốn."Là ngươi?"

Chiêu Sa Nhạc nhẹ gật đầu một cái, cho nàng một nụ cười ôn hòa.

"Làm sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này? Ah? Hai người theo đuôi kia đâu?" Hạ Dư lấm lét nhìn trái nhìn phải trong chốc lát, không thấy hai người tùy tùng hung ác kia.

"Cô nương là nói hai huynh đệ Mật Tu Văn, Mật Tu Vũ bọn họ sao?"

"Nói nhảm! Không phải bọn hắn thì còn ai vào đây?" Hiển nhiên nàng vẫn còn ghi hận.

"Bọn họ ở trong khách điếm nghỉ ngơi, chỉ có một mình ta đi dạo phố."

"Vậy sao?" Hạ Dư không có ý tốt hỏi: "Ngươi chẳng lẽ cũng muốn đến đây ‘ Tầm Hoa Vấn Liễu ’ ?" Nàng thật sự không cách nào liên tưởng Chiêu Sa Nhạc hào hoa phong nhã, tác phong nhanh nhẹn với thanh lâu kỹ viện ở chung một chỗ.

"À?" Chiêu Sa Nhạc cũng không biết nàng nói"Tầm Hoa Vấn Liễu" là có ý gì, dù sao hắn chỉ là một người ngoại bang, đối với văn hoá Trung Nguyên không tinh thông lắm.

"Đừng giả bộ á!" Nàng cười quỷ dị."Ừ! Một mình ngươi ở ‘ Phong Nguyệt Lâu ’, không phải tìm đến mấy cô nương tâm sự, chẳng lẽ ăn no không có việc gì làm?"

"Thật sự là ta tìm cô nương !"

Vừa nghe hắn nói như vậy, nàng cũng có chút vô sỉ, bễ nghễ nhìn hắn."Ta biết ngay đàn ông các ngươi không có ý tốt mà." Hừ! Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nhìn hắn bề ngoài lịch sự nho nhã, thì ra là trong xương tuỷ cũng là đại lang sói a!

Chiêu Sa Nhạc rất là vô tội, hắn cười khổ nói: "Cô nương, ta là đang tìm ngươi nha!"

"Tìm ta?" Luyên huyên nửa ngày hoá ra"cô nương" Chiêu Sa Nhạc chỉ lại là chỉ nàng? ! Thật khiến nàng không biết nên khóc hay cười, không biết nên nói gì tiếp theo.

"Thật ra thì đêm hôm đó ta từng quay trở về tìm cô nương, chỉ tiếc ta đối với đường núi cũng không quen thuộc, tìm một đêm cũng không thấy cô nương, vì vậy ta đoán cô nương nhất định là đi vào trong thành rồi, liền vội vàng trở ra tìm cô nương, ông trời không chịu khổ tâm người, cuối cùng để cho ta cho tìm được." Chiêu Sa Nhạc mừng rỡ nhìn nàng.

"Ý tốt của ngươi ta rất cảm động, nhưng cũng cầu xin ngươi đừng gọi một câu ‘ cô nương ’như vậy, một câu ‘ cô nương ’ cũng làm cho ta đau đầu." Hạ Dư nhíu hàng lông mày không vui nói: "Ta họ Hạ, tên một chữ Dư, ngươi cũng có thể cùng đồng nghiệp gọi ta là ‘ tiểu Hạ ’, ngàn vạn lần đừng gọi ta là ‘ cô nương ’ ,làm ơn."

"Hạ Dư. . . . . ." Chiêu cát nhạc khẽ đọc tên của nàng, nhàn nhạt cười một tiếng."Thật là một cái tên xinh đẹp ."

Hạ Dư bất đắc dĩ cười, nhìn hắn chất phác thành thật, đột nhiên linh cơ nhất động, hỏi: "Chiêu Sa Nhạc, ngươi —— có muốn hay không cùng ta đi ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ một chuyến, làm quen với các cô nương Trung Nguyên một chút?"

Đề nghị của nàng khiến hắn đỏ bừng mặt, mãnh liệt lắc đầu."Không tốt! Không tốt!"

"Đừng thẹn thùng!" Nàng kéo cánh tay của hắn, làm hắn thần hồn bát đảo."Chẳng lẽ ở Ngõa Lạt các ngươi không có kỹ nữ sao?"

"Nhưng ——"hắn dù sao cũng là Vương Tử một nước, sao có thể bước vào cái chỗ dâm tục đó?

"Ai —— chớ do dự, theo ta đi vào !" Không nói thêm lời nào , nàng kéo Chiêu Sa Nhạc vào trong "Phong Nguyệt Lâu".