Thả Thí Thiên Hạ

Chương 2: Hắc phong tức




Nguyễn thành, Bạch quốc.

Khu nhà lớn phía tây thành là nơi tọa lạc của danh môn võ lâm Hàn gia Bạch quốc.

Hàn gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng để được thanh danh lan xa đến như vậy không phải do trong nhà có người mang tài năng võ công tuyệt đỉnh, mà lại là lấy linh dược gia truyền Tử Phủ tán, Phật Tâm đan thành danh trong giới giang hồ.

Tử Phủ tán là thánh dược trị ngoại thương, Phật Tâm đan là thánh phẩm giải độc, người trong giang hồ lấy cuộc sống miệng đao liếm máu làm nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ trúng độc bị thương, chính vì thế mà hai loại thuốc này chính là vật người người trong giang hồ khát cầu. Thế nhưng hai loại thuốc này lại là bí dược độc môn của Hàn gia, tất nhiên không thể tặng người ngoài một cách dễ dàng được. Chính vì vậy mà người người trên khắp võ lâm đều lễ nhượng ba phần với Hàn gia, nhất mực suy tính rất có thể một ngày nào đó tính mạng mình bị đe dọa, thì vẫn phải van cầu Hàn gia ban thuốc cứu mệnh thì sao.

Hôm này lại chính là ngày đại thọ sáu mươi của gia trưởng Hàn gia, Hàn Huyền Linh, ghé mắt qua đã thấy xe ngựa trước nhà xếp thành hàng dài không dứt, đông như trẩy hội, trong vườn tiệc rượu trăm bàn, chén thù chén tạc, ồn ào mà náo nhiệt. Từ chư vị anh hùng nước Bách đến những nhân vật nổi tiếng thành Nguyễn, ai ai cũng vội vàng tới chúc thọ Hàn lão gia tử.

“Náo nhiệt thật đó nha!”

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên thật rõ ràng, bao trùm toàn bộ âm thanh huyên náo nơi đây, các tân khách đều không khỏi ngạc nhiên tìm nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chợt thấy trên mái hiên nóc nhà có một thiếu nữ áo trắng ngả người ngồi, tay áo tung bay, tóc mây bồng bềnh, vẻ mặt tươi cười nhìn xuống chúng tân khách dưới nhà.

“Lại là ngươi!”

Chỉ thấy nhân vật được chúc thọ ngày hôm nay, Hàn Huyền Linh có mặt tràn đầy sắc hồng, đang ngồi tại vị trí chủ nhân bỗng “xoẹt” đứng dậy, trợn tròn mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng ngồi trên kia.

“Phải, lại là tiểu nữ đây.” Thiếu nữ áo trắng mỉm cười đáp lại. “Hàn lão gia tử, hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của ngài, tiểu nữ cũng chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”

“Miễn đi, chỉ cần ôn thần cô không hề xuất hiện ở Hàn gia, lão phu chắc chắn thọ tựa Nam Sơn!” Hàn Huyền Linh dời khỏi chỗ ngồi đi tới giữa vườn hoa, ngửa đầu chỉ tay về phía thiếu nữ áo trắng, nghiêm mặt lạnh lùng nói, “Bạch Phong Tịch, ngươi nhiều lần tới ép người lấy linh dược Hàn gia ta, hôm nay là ngày vui mừng không muốn truy cứu với ngươi, hãy nhanh chóng rời đi, không đừng trách lão phu không khách khí!”

“Gì? Cô ta chính là Bạch Phong Tịch?”

“Hóa ra Bạch Phong Tịch danh truyền thiên hạ lại thật sự trẻ tuổi như thế à?!”

“Hàn lão gia tử nói cô ấy ép người lấy linh dược là chuyện gì vậy?”

“Nữ hiệp danh chấn võ lâm làm sao có thể ép người lấy linh dược được?”



Hàn Huyền Linh vừa mới nhắc tới danh hào của thiếu nữ áo trắng – Bạch Phong Tịch, người đứng dưới nhà đều rời khỏi chỗ của mình bắt đầu nghị luận.

“Hàn lão gia tử, không cần tức giận như thế, ông nên biết, tuy chưa được ông cho phép lấy ta đã lấy thuốc đi, nhưng tất cả chỉ dùng để cứu người thôi, cũng coi như là thay Hàn gia nhà ông kiếm danh tích đức, ông còn không cảm ơn ta?” Phong Tịch không tức giận chút nào, ý cười vẫn trong vắt như trước.“Cô… cô còn muốn ngụy biện cái gì!” Hàn Huyền Linh tức giận nói, ông hận không thể vặn gãy cổ con người đang vui cười trước mặt, có như thế mới giải trừ được mối hận trong lòng!

Cứ nghĩ đến việc bị Phong Tịch lấy đi mấy thứ thuốc đó mà lòng lại đau như cắt. Nghĩ đến người trong giang hồ dâng nghìn vàng cũng khó có thể cầu được Tử Phủ tán, Phật Tâm đan, thế mà tất cả đều bị Phong Tịch dù là một xu cũng không hiến lấy đi, bảo ông ta sao lại không ức không đau?! Nhưng mà nàng ta võ nghệ cao cường, đi lại ở Hàn gia quá tự nhiên, chính mình cũng khoanh tay hết cách! Thậm chí có mời một ít bằng hữu giang hồ đến cũng toàn bị thua dưới tay nàng.

“Ai bảo ông cứ đem phương thuốc kia cất giấu nghiêm mật không cho bất kì kẻ nào biết tới, mà trừ nhà ông ra cũng không có nơi nào có Tử Phủ tán, Phật Tâm đan. Tuy rằng lão đầu tử như ông không làm vừa lòng người khác cho lắm, nhưng thuốc của ông lại thật sự người gặp người thích, dùng để trị thương cứu người rất linh nghiệm, khiến ta mỗi lần lấy thuốc của ông lại dùng hết rất nhanh. Mà thuốc này của ông giá rất cao, ta lại rất nghèo, thật sự mua không nổi, nên mỗi lần đến đành phải không hỏi tự lấy đi thôi.” Phong Tịch ngồi trên nóc nhà giơ cánh tay lên, nói đến thấu tình đạt lý mà không hề để ý rằng dưới nhà sắc mặt Hàn Huyền Linh đã biến xanh, cười cười một chút sau đó đột nhiên nghiêng đầu về phía trước, vẻ mặt tràn đầy biểu tình thương lượng, “Bằng không ông đem phương thuốc chép lại một phần cho ta, ta sẽ tự mình phối thuốc, như vậy ông cũng không cần gặp lại ta nữa.” Động tác nghiêng người kia của nàng làm người ta lo lắng liệu ngay sau đó nàng có thể rơi xuống đất hay không.

“Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như ngươi!” Hàn Huyền Linh quát một tiếng nghe thật chói tai, “Bạch Phong Tịch, lão phu cảnh cáo ngươi, nhanh nhanh rời đi, hơn nữa đừng xuất hiện tại Hàn gia ta thêm một lần nữa!”

“Như vậy sao được!” Phong Tịch lùi lại nóc nhà rồi đứng dậy, sau đó mũi chân điểm nhẹ một chút từ trên đỉnh nhà bay xuống tựa như bạch hạc vụt bay, mềm mại nhẹ nhàng mà duyên dáng đáp xuống trước mặt Hàn Huyền Linh, ông chợt theo phản xạ lùi về sau vài bước.

Vẻ mặt Phong Tịch vui cười trêu chọc nhìn Hàn Huyền Linh: “Lần này ta đến đây lại muốn lấy thuốc từ tay ông, không nghĩ rằng ông đang khoản đãi tiệc rượu, ta cũng đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì, nên quyết định đến bái thọ ông, thuận tiện ăn chút cơm rồi mới đi.”

Lời vừa nói xong, nàng liền đi thẳng tới bàn tiệc rượu, trên đường còn gật đầu mỉm cười với các vị tân khách, tựa như đang đi lại ở vườn sau của chính nhà mình, rất đỗi bình thường, tiêu sái mà thích ý. Những vị tân khách này cũng biết ý nhường đường mở lối cho nàng, thứ nhất là vì nàng uy danh khắp chốn, thứ hai là coi nàng như một thiếu nữ hậu bối, thật sự là thấy ngượng ngùng xấu hổ khi chặn đường nàng.

“Người tới! Đuổi đi cho ta!” Hàn Huyền Linh đã tức giận đến mức sắc mặt biến đỏ.

Tiếng nói của ông vừa dứt, lập tức hai gã đại hán đi ra, đây là võ sĩ nhà ông, tất cả đều có thân hình cao lớn, tay chân tráng kiện, vẻ mặt hung tợn, hùng dũng oai vệ, hung hãn đi về phía Phong Tịch. Còn Phong Tịch vẫn chưa ngồi ấm chỗ.

Hai bàn tay sắt của hai gã đại hán đưa ra tựa như diều hâu bắt gà con, vồ thẳng về phía Phong Tịch. Phong Tịch vẫy tay trái một cách tùy ý, ống tay áo liền vung lên quẹt qua người hai gã đại hán, chỉ nghe thấy tiếng “phịch” vang lên, hai gã đại hán thật giống hai miếng gỗ bị đẩy ra thật xa, rất lâu sau vẫn không thể động đậy được.

“A, rượu ngon thật đó, thực là rượu ủ đến trăm năm!”

Phong Tịch tựa như không có việc gì xảy ra, tay trái cầm một bầu rượu ngon, cũng không hề dùng chén mà trực tiếp rót thẳng vào miệng, cuối cùng liếm liếm môi phát ra hai tiếng “Chậc, chậc”

Tiếp đến tay phải lại vươn ra, tiện tay bắt lấy một cái móng giò, há mồm cắn một miếng, chính xác là cắn một miếng rất lớn, vừa nhai lớn vừa gật gù: “Ừm… ừm… Ngũ vị hương đều đủ! Tay nghề của đầu bếp này thực sự rất được!”

Mọi người thấy vậy trong lòng không khỏi phải suy nghĩ, cái miệng nhỏ như vậy làm sao có thể cắn được miếng lớn như thế? Người như vậy thật sự là Bạch Phong Tịch hiệp danh truyền thiên hạ sao?

Phong Tịch vẫn vừa ăn vừa đón tiếp mọi người: “Các vị, xin mời cứ tiếp tục uống rượu dùng bữa, đây là thọ yến sáu mươi của Hàn lão gia tử, ăn xong lần này không chắc chắn liệu còn có lần sau không nữa!”

“Tại sao tỷ lại rủa cha ta?”

Đột nhiên một giọng nói có chút âm điệu trẻ con vang lên, cùng lúc thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nhảy vào, lấy tay chỉ Phong Tịch nói.

“Tiểu đệ đệ, ta có rủa cha đệ sao? Vậy tại sao ta không biết nhỉ?” Phong Tịch mở to hai mắt, vẻ mặt thật sự mê hoặc nhìn vào thiếu niên trước mắt, giọng nói mơ hồ hỏi, tay phải vẫn đang cầm móng giò, trong tay trái vẫn còn một cái chân gà.

“Vì sao tỷ lại nói với cha ta ‘không có lần tiếp theo’?” Thiêu niên giận đùng đùng nói.

“Tiểu đệ đệ, đệ thật sự hiểu lầm rồi.” Phong Tịch buông móng giò cùng chân gà trong tay, đi tới trước mặt vị thiếu niên này, cúi mình xuống, “Ta không phải muốn rủa cha đệ không thể làm thọ yến tiếp theo đâu, mà ta nói là, nương theo cái tính cách keo kiệt này của cha đệ thì ta khẳng định lần sau ông sẽ không bỏ tiền để mời nhiều người tới ăn cơm như vậy.”

Cuối cùng đôi tay trơn trượt còn vỗ nhẹ đầu người thiếu niên, mặc cho thiếu niên gắng sức tránh trái trốn phải cũng không thể nào thoát khỏi đôi tay trơn trượt ấy. Cuối cùng vẫn bị đôi tay kia bắt được, cảm giác trên đầu dính một mảng dầu mỡ ngây ngấy.

“Phác nhi, con lui ra đi.” Bỗng thấy Hàn Huyền Linh bước chân tiến về phía trước, bảo vệ thiếu niên sau người, ánh mắt áp bức chằm chằm nhìn Phong Tịch, “Bạch Phong Tịch, luận võ nghệ thì Hàn Huyền Linh ta quả thật không phải địch thủ của ngươi, cũng bởi vì thế mà bị ngươi cướp đi không ít linh dược của Hàn gia ta, nhưng hôm nay nếu ngươi vẫn muốn lấy thuốc dễ dàng như trước, thật sự là chuyện không có khả năng!”

“Hửm?” Phong Tịch quay đầu ánh mắt quét một lược các vị tân khách, “Lời này cũng không sai, hôm này trong nhà ông phần lớn cũng là cao thủ.”

Lời vừa nói xong liền quay đầu nhìn Hàn Huyền Linh, cười tủm tỉm nói, “Hàn lão đầu, ta có một bằng hữu bị thương nghiêm trọng cần một lọ Tử Phủ tán cùng một lọ Phật Tâm đan, không bằng ông tới đưa cho ta luôn đi, dù sao nhà ông vẫn còn nhiều, cũng miễn cho ta phải động tay cướp lấy, quét hết hứng thú của các vị đại gia.”

Âm điệu thật nhàn nhã, phảng phất như đang mượn tiền từ lão bằng hữu một cách đơn giản bình thường.

“Bạch Phong Tịch, Hàn lão anh hùng đã quá bao dung chịu đựng với ngươi rồi, biết điều thì hãy mau mau rời đi, nếu không nơi đây nhiều vị anh hùng như vậy, mỗi người một quyền cũng đủ rắc rối cho ngươi rồi!” Có người nhảy ra, người này thân ngắn tướng lùn, tuy gầy nhưng lại cực kì mạnh mẽ, đôi mắt chuột chuyển động tròn xoay không ngừng.

“Ta cũng muốn đi, nhưng trước tiên Hàn lão đầu phải đưa thuốc cho ta đã.” Phong Tịch xua tay chặn lời, tựa như bất đắc dĩ nói.

“Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Hàn lão anh hùng, hôm nay là ngày đại thọ của lão, lão hãy đứng sang một bên, để Ngụy An ta thay lão giáo huấn nàng.” Tên Ngụy An kia vừa nói xong liền phi thân lên, hai tay thành trảo, đánh thẳng về ngực Phong Tịch.

Ngụy An này thấy Phong Tịch tuổi còn trẻ, nghĩ rằng công lực làm sao mà cao được, sở dĩ thanh danh vang xa như vậy không chừng là do người trong võ lâm phóng đại lên thôi, bởi vậy dựa vào công phu của chính bản thân cũng đã đạt được tám thành mà muốn ra tay chế phục nàng, nếu tại đây có thể đả bại Bạch Phong Tịch, thứ nhất có thể dương danh thiên hạ, thứ hai là làm Hàn Huyền Linh vui vẻ biết đâu lại có thể được mấy lọ linh dược, đây thật sự tuyệt đối là việc tốt được cả danh lợi đôi đường!

“Ầy! Cao thủ của Ưng Trảo Môn nha! Quả nhiên lợi hại!”

Mặc dù Phong Tịch miệng kêu như thế, nhưng thần thái cũng chẳng hề thấy sự khẩn trương, thân hình như tùy ý di chuyển một chút, thực sự là tốc độ nhanh đến phi thường, trong nháy mắt tránh được hai tay trảo trước ngực, sau đó tay áo bên phải vung lên, phảng phất giống như thanh gươm tuốt trần chém thẳng vào hai cổ tay Ngụy An. Ngụy An nhận biết lợi hại nhanh chóng rút tay về rồi sau đó biến chiêu tay phải trảo chụp vào vai trái Phong Tịch, kình lực toàn bộ tập trung vào một trảo này, tính toán một trảo phải lấy cho được một cánh tay của nàng.

“Ta với ngươi không thù không oán, ngươi ra tay như thế cũng không khỏi có điểm quá mức ngoan độc đi?”

Phong Tịch thấy lực đạo một trảo này của hắn, đôi mày cau lại, thân hình không lùi mà ngược lại nghênh đón, ưng trảo của Ngụy An liền dừng lại tại vai trái của nàng, Ngụy An vừa thấy thành công, trong lòng mừng rỡ, bỗng đột nhiên cả kinh, trảo này đánh xuống dường như chụp vào một đống bông gòn, không tốn một chút sức lực nào, mà tay phải Phong Tịch cũng không biết từ lúc nào đã đặt lên trên tay phải của hắn, trong chớp mắt cánh tay đó khổng thể dùng lực, hai tiếng “kịch rắc!” vang lên, ngay sau đó là tiếng gào thét bi thảm của Ngụy An “A!”

Mọi người chỉ chứng kiến thấy tay áo Phong Tịch bay lên, thân hình nàng thối lui, Ngụy An quỵ gối về phía trước, tay trái giữ lấy cổ tay phải, mặt tựa tro tàn, cổ tay phải vô lực rũ xuống, xương cổ tay đã bị Phong Tịch đánh gãy.

Thời gian chẳng qua không hơn một cái nháy mắt, Ngụy An đã thảm bại lùi bước, có một số người sợ hãi, một số người lại ôm mối phẫn hận trong lòng.

“Bạch Phong Tịch, ngươi cũng ngoan độc quá rồi”

Lời còn chưa dứt đã có rất nhiều người không hẹn mà cùng bao vây Phong Tịch, rút đao vung kiếm, đập tay vung quyền, tất cả đều tấn công về phía Phong Tịch.

Trong đám tân khách này, không thiếu bạn bè của Ngụy An, thấy hắn bị chịu thảm cảnh gãy cổ tay không khỏi ra tay vì hắn báo thù. Có một số người thì lại vì Hàn Huyên Linh mà bênh vực kẻ yếu, còn một số người chỉ đơn thuần là thấy Phong Tịch cuồng vọng không vừa mắt, có người lại muốn dựa vào số đông muốn góp vui, số còn lại muốn thử sức xem Bạch Phong Tịch này có thật lợi hại như lời đồn đại hay không.

Nhất thời bóng người tán loạn, bàn ghế đổ rầm rầm, đao vung kiếm chém, đánh đến náo nhiệt. Phong Tịch vẫn giữ bộ dáng như trước, ý cười đầy mặt, thần thái ung dung. Tay trái vung lên tiện đà đánh vào mặt người nào đó, tay phải vỗ xuống tiện đánh vào lưng một người khác, chân đưa lên liền có một người bay ra ngoài vòng, chân vòng lại tiện có người ngã bịch xuống sân, trong khi đó có thể thường nghe thấy tiếng cười thanh thúy hòa lẫn với thanh âm chửi rủa.

“Ầy! Huynh đài một quyền quá chậm rồi!”

“Ngu dốt! Nếu ngươi tấn công một chưởng này về phía bên trái thì nói không chừng ta đã bị đánh trúng rồi.”

“Đồ ngu! Ta nói như thế nào mà ngươi lại làm thế kia!”

“Vị đại ca này, chân của huynh thật thối đó nha, làm ơn đừng có vươn đến!”

“Ầy, người huynh đệ này, cánh tay huynh có quá nhiều lông, dọa người quá, ta đến giúp huynh nhổ đi một ít!”

Trong tiếng cười tiếng mắng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hô đau xót của một số người, tiếng bát đĩa rơi vỡ, trong vườn thực sự đã vô cùng bừa bãi.

Lại thấy Phong Tịch ở trong đám người tự do đến tự nhiên đi, thỉnh thoảng đánh người này một chưởng, chụp người kia một cái, hoặc giật tóc người này, kéo tóc người nọ. Nhóm anh hùng nước Bạch nơi này dưới tay nàng như đám khỉ con làm xiếc, chẳng thể nào thoát khỏi, nhảy ra được lòng bàn tay nàng.

“Được rồi, dầu mỡ trên tay ta đã được lau khô hết, không chơi với các ngươi nữa!”

Vừa dứt lời, một dải lụa trắng bay ra tựa rồng bay lượn, vui múa trên không, chợt nghe thanh âm “Phịch! Bịch!” vang lên, những người đó nhân tiện bị quét một lượt ngã nhào xuống đất.

“Phạch phạch!”

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã ngã rạp trên mặt đất, Phong Tịch thu hồi lụa trắng trở lại tay áo, hai tay vỗ vỗ một cách thoải mái: “Hàn lão đầu, ông mời các vị anh hùng lần này cũng chẳng khá lắm, chỉ đủ để cho ta lau tay thôi.”

“Bạch Phong Tịch, ngươi… ngươi…”

Quan sát trên mặt đất thấy tất cả đều là các anh hùng Bạch quốc đến chúc thọ ông, lúc này đây mặt mũi người nào người nấy đều bầm dập lại còn té ngã trên đất, còn Phong Tịch lại làm như chỉ muốn lau đi dầu mỡ trên tay mà thôi, Hàn Huyền Linh thực sự tức giận nói chẳng nên lời!

“Hàn lão đầu không cần quá tức giận, ta ra tay cũng không nặng lắm.” Phong Tịch vẫn mang vẻ mặt biểu hiện chẳng có gì cần để ý, “Ai bảo bọn họ muốn lấy đông ép ít, muốn thắng lợi cơ, bọn họ đều chỉ bị thương một chút ít ngoài da thôi, nghỉ ngơi khoảng ba, năm ngày là ổn rồi.”

“Không cần tức giận? Ra tay không quá nặng?” Hàn Huyền Linh lúc này chẳng thèm để ý thân phận mà la to lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Tịch, “Thọ yến tuyệt vời của lão phu đã bị ngươi phá hỏng hoàn toàn rồi, ngươi còn bảo lão phu không cần tức giận?! Tay của Ngụy An lại bị ngươi bẻ gãy, ngươi còn dám nói như thế là không nặng?!”

“Hàn lão đầu, điều này cũng không thể trách ta.” Phong Tịch bâng quơ nhẹ nhàng xua tay nói, “Ai bảo ông có định ra quy củ, dù giàu hay nghèo muốn xin thuốc nhất định phải dâng nghìn vàng, mà ta thì một nghèo khó hai trắng tay, làm sao có tiền đưa ông được. Nếu ông đem thuốc cho ta cứu người từ sớm thì ta cũng không làm ầm ĩ, cho nên suy đi tính lại cuối cùng vẫn là do ông tham lam keo kiệt thôi!”

“Còn tên Ngụy An này, hừ!” Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ánh mắt đảo về phía Ngụy An còn đang yếu ớt rên rỉ, tên Ngụy An kia bị ánh mắt nàng quét qua, chợt cảm thấy rét run, tiếng rên trong miệng cũng chợt ngừng.

Phong Tịch lạnh lùng nói: “Lão bá tại quán trà ngoài Nguyễn thành dù sao cũng chỉ chậm tay chậm chân một chút, không kịp châm trà đúng lúc cho Ngụy đại anh hùng ngươi uống, thế có đáng để ngươi đánh người ta một quyền hộc máu không?! Cậy có võ làm nhục người, có xứng với danh anh hùng sao?! Ta đây cũng khiến cho ngươi nếm thử cảm giác bị người chà đạp.”

“Hay! Hay! Hay! Tất cả qua lời ngươi nói đều hợp lý! Cướp thuốc của người, hợp lý! Làm loạn thọ yến của người, hợp lý! Đả thương người mà ngươi cũng nói đến hợp lý! Ngươi cho rằng trong thiên hạ này không ai có khả năng trị được Bạch Phong Tịch ngươi sao? Bạch Phong Tịch ngươi thật sự vô địch thiên hạ?” Hàn Huyền Linh giờ đây đã tức giận đến mức toàn thân đều phát run, khí huyết dâng lên, đôi mắt nổi lên ngọn lửa, ngón tay chỉ thẳng Phong Tịch, “Hôm nay lão phu có mời một người xuất hiện, chắc chắc có thể trị được cô!”

“Hả? Là ai? Ông mời anh hùng nào đến đây?” Trái lại, Phong Tịch nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt hứng thú hỏi.

“Người tới, qua sân sau mời công tử Phong Tức tới đây!” Hàn Huyền Linh vẫy tay gọi một gia đinh lại, người gia đinh kia lập tức nhận lệnh đi.

“Phong Tức? Hắc Phong Tức? Ông mời Hắc Phong Tức đến đối phó với Bạch Phong Tịch ta?” Phong Tịch vừa nghe xong, vẻ mặt trở nên kỳ lạ nhìn Hàn Huyền Linh hỏi.

“Hừ! Làm sao? Sợ rồi?” Hàn Huyền Linh thấy vẻ mặt của nàng tưởng rằng nàng sợ.

“Không phải đâu.” Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn lão tựa như mang theo vài phần thông cảm, “Hàn lão đầu, sao ông lại mời được Hắc Phong Tức đến đây?”

“Hôm trước Phong công tử vừa tới Nguyễn thành, người không khinh nhờn đến bái phỏng Hàn mỗ, lão phu tự nhiên nghênh đón khách quý.” Hàn Huyền Linh nhìn thẳng Phong Tịch, “Bạch Phong Tịch, ngươi có gan thì đừng bỏ trốn!”

“Ha ha… tại sao lại phải trốn.” Phong Tịch tựa như nghe được điều gì đó buồn cười vô cùng, bắt đầu cười to, sau khi cười xong nhìn Hàn Huyền Linh, tựa như tự nói với bản thân mình, thở dài, “Có cái gọi là mời thần dễ, tiễn thần nan, Hàn lão đầu, ông có biết hay không?”

“Hừ! Ôn thần nào đó lão phu tự thấy muốn đưa không khó!” Hàn Huyền Linh căm giận nhìn Phong Tịch, nếu ngọn lửa trong mắt có thể giết người thì xương cốt Phong Tịch chắc chắn đã bị hóa thành tro bụi!

“Aiz, ngay cả người nào là ôn thần cũng không phân biệt rõ được, thật không hiểu được ông làm cách nào để sống được tới ngày hôm nay.” Phong Tịch khẽ lắc đầu thở dài.

Trong lúc đang nói, bỗng có hai thị đồng áo xanh từ cửa ngoài bước vào, hai người đều chừng mười bốn, mười lăm tuổi, sạch sẽ đạm mạc, thanh tú, thêm vào đó, hai khuôn mặt này lại giống nhau như đúc. Hai người đều cầm một gói nhỏ trong tay.

Hai người thị đồng đi tới giữa vườn liền vái chào.

“Hai vị không cần đa lễ, xin hỏi Phong công tử đâu?” Hàn Huyền Linh đáp lễ nói.

Ai ngờ hai cậu nhỏ kia không hề nhìn về phía ông, thay vào đó lại quay mặt hướng về phía Phong Tịch, đồng thanh nói: “Công tử đang rửa mặt, đang dùng tới lần nước thứ ba, tới hơi muộn một chút.”

Hai người vừa nói dứt lời liền quay tới trước mặt các vị anh hùng Bạch quốc hét to: “Các vị mau mau tránh ra, công tử nhà ta sắp tới.”

Âm thanh vừa dứt, hai người nâng tay lên, nhác thấy họ di chuyển cực nhanh trong vườn, anh hùng Bạch quốc có người tự mình đứng lên, có người lại bị bọn họ đẩy sang một bên, toàn bộ bát đĩa bị chúng dùng chân đá, dùng tay thu, khiến sân vườn trong nháy mắt trở nên gọn gàng, sạch sẽ, mặt đất không còn bất kỳ vật gì.

Sau đó không gian trở nên lặng như tờ. Hai người, một người chuyển tới một chiếc ghế dựa làm từ gỗ lim thật lớn, một người đưa tới một cái bàn trà. Tiếp theo mỗi người mở ra một cái bọc, một người rút ra một cây phất trần, phủi cái ghế dựa cùng với bàn trà, một người thì bày lên trên chiếc ghế một chiếc đệm gấm. Sau đó một người trình ra một chiếc chén phỉ thúy, một người lấy ra một chiếc bình bích ngọc, một người rót nước trà vẫn còn bốc lên hơi nóng bừng bừng.

Những động tác này đều cực kì nhanh chóng linh hoạt, hoàn thành trong khoảnh khắc, sau khi hoàn thành tốt những việc này hai người lui ra, nhưng chỉ một lúc sau họ lại quay lại, chẳng những thế tay còn mang thảm đỏ hồng trải một đường thẳng tới chiếc ghế dựa, sau khi họ làm xong tất cả mọi việc, một người bên trái một người bên phải liền đứng nghiêm người trước chiếc ghế.

Trong khi họ làm những việc ấy, các vị anh hùng bao gồm cả Hàn Huyền Linh, tất cả đều ngơ ngác, ngốc nghếch, không rõ chuyện gì đang xảy ra, Phong Tịch cũng chỉ lặng lặng nhìn, trên mặt có nét cười như không cười, tựa như giễu cợt mà không phải giễu cợt.

Mọi người đợi thêm một lát vẫn chưa thấy Hắc Phong Tức xuất hiện, ngay cả Hàn Huyền Linh cũng muốn xen vào hỏi một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng yên lặng của hai thị đồng kia, lời nói đã tới bên miệng lại nuốt trở vào.

“Oa… oáp” Phong Tịch ngáp một cái thật to, sau đó khuôn mặt trở nên thực tình nghiêm trọng, cất cao giọng nói: “Hồ ly đen, ngươi không lăn ra đây cho ta, ta sẽ lột một tầng da mi!”

“Nữ nhân, ngươi vẫn luôn thô lỗ như vậy.”

Một thanh âm trong trẻo, tựa gió ngâm nhẹ nhàng vọng đến, lại phảng phất như tiếng vòng ngọc va chạm, réo rắt như nhạc, không nhanh cũng chẳng chậm, ung dung mà tao nhã.

Lúc lời vừa dứt, một vị công tử trẻ tuổi xuất hiện ngay cửa vườn, tọc cột quan[1] bạch ngọc, trán đeo vật sức bằng ngọc hình trăng lưỡi liềm màu đen, một thân áo choàng đen huyền, eo thắt một đai lưng ngọc bích trắng sáng, khuôn mặt tựa như khảm từ mỹ ngọc, nụ cười nhẹ ung dung mà thoải mái thanh nhàn, thái độ thật sự thong dong như đang đạp mây mà đến.

Các vị anh hùng nhìn người này không hẹn mà cùng nghĩ: người như vậy hẳn coi bạch ngọc như gạch lót thềm, coi bích ngọc như ngói, san hô làm thành bức rèm treo tại nhị châu cung! Cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể danh động thiên hạ, Hắc Phong Tức! Cũng chỉ có nhân tài như vậy mới xứng danh “tối nhã” trong tứ đại công tử của thiên hạ, công tử Phong Tức!

Không giống như vị kia…… chư vị anh hùng không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía Bạch Phong Tịch, tự nhiên vừa lúc thấy người kia áo trắng tóc dài, tựa sen đón gió, duyên dáng yêu kiều, vẻ mặt tùy tính xuất sắc, không câu nệ cũng chẳng ước thúc, chợt cảm thấy rằng Bạch Phong Tịnh như vậy cũng là độc nhất vô nhị!

Công tử áo đen – Phong Tức ngồi xuống chiếc ghế tựa đệm gấm có chút phô trương kia, tay trái khẽ nâng lên, thị đồng áo xanh bên trái đã dâng chén trà đặt tại trong tay hắn, hắn mở nắp trà, nhẹ thổi một hơi, nếm qua một ngụm, một lát sau lại lắc đầu nói: “Đặc quá, Chung Ly, về sau bớt đi ba lá trà.”

“Vâng! Công tử.” Thị đồng bên phải – Chung Ly vội vàng khom người cúi đầu đáp.

Phong Tức đậy nắp chén trà lại, thị đồng bên trái nhanh chóng nhận lại chén trà từ tay hắn, đặt lại bàn trà.

Trong vườn rõ ràng có đến cả trăm người nhưng thật im ắng, tất cả đều tập trung nhìn về phía hắn, tất cả đều cảm thấy vị công tử này, cả lời nói lẫn hành động đều thật tùy ý, những cũng vô cùng tao nhã, khí chất sang quý, khiến người ta vừa thấy đã có cảm giác cảnh đẹp ý vui, không đành lòng mà cũng chẳng dám quấy rầy hắn.

Cuối cùng ánh mắt Phong Tức cũng lướt qua mọi người nơi đây, tất cả chợt cảm thấy ngực mình nhảy “binh” một tiếng. Ánh mắt của vị công tử này rất sáng, gần như vì một cái liếc mắt này của hắn mà nơi tối tăm nhất trong lòng cũng tức thì được rọi sáng đến sạch trong.

“Nữ nhân, chúng ta đã lâu rồi không gặp.” Bỗng thấy Phong Tức mỉm cười mở miệng nói, vẻ mặt tựa như vô cùng mừng rỡ, ánh mắt xuyên thấu nhìn thẳng về phía trước.

Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy Bạch Phong Tịch đã sớm chọn một chiếc ghế cho chính mình để ngồi. Tuy vậy, nếu so với phong thái đoan chính mà phong nhã của Phong Tức thì hình tượng của nàng lại thật sự chẳng có gì nên nói, thân mình nghiêng nghiêng tựa trên ghế, suối tóc dài buông phủ trên mặt đất, đôi chân dài duỗi thẳng gác lên một chiếc ghế khác, đôi mắt cũng đã khép lại, vẻ mặt tựa như vô cùng buồn ngủ.

Nghe thấy tiếng gọi của Phong Tức, nàng miễn cưỡng mở đôi mắt, nhưng cũng chỉ hé ra như sợi chỉ, sau đó ngáp một cái thật dài, hai tay mở ra, hơi duỗi thắt lưng một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Hồ ly đen, mỗi lần ngươi làm mấy chuyện phiền toái này nọ đều đủ cho ta ngủ được một giấc, thật sự lãng phí thời gian!”

Rõ ràng cả lời lẽ lẫn hành động của nàng đều không tao nhã, nhưng không hiểu sao mọi người nghe được đều không cảm thấy thô tục hay khó chịu một chút nào, chỉ đơn giản cảm thấy nàng làm như vậy thật tiêu sái tự nhiên, mang hơi hướng của sự thư thái, tựa như trời sinh nàng đã có dáng vẻ này.

“Nữ nhân, một năm không thấy, ngươi vẫn chẳng có gì tiến bộ.” Phong Tức giống như thương tiếc nhìn nàng nói.

Phong Tịch vừa nghe câu ấy chợt ngồi thẳng dậy, vẻ miễn cưỡng trên mặt cũng bị quét sạch, chân hơi duỗi ra đặt trên chiếc ghế, rồi đạp bay nó về phía Phong Tức, thế bay cực mạnh cực nhanh mang theo tiếng gió, trong miệng còn nói thêm: “Làm ơn, ta có họ có danh, đừng có gọi nữ nhân nọ nữ nhân kia, người không rõ còn tưởng rằng ta là nữ nhân của ngươi, nổi danh cùng với ngươi đã là việc cực kì bất hạnh, nếu còn có cái gì khác ám chỉ cùng với hồ ly dối trá ngươi cùng một chỗ, việc đó thật sự trở thành chuyện bi thảm nhất trên đời!”

Phong Tức vẫn một bộ dáng nhàn nhã, cũng không thèm nhìn đến chiếc ghế đang bay thẳng đến người mình, tay phải đưa ra, chiếc ghế đang bay tới với khí thế mạnh mẽ kia liền an ổn dừng trong tay hắn. Hắn xoay tay ném, chiếc ghế lập tức nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, dù là một tiếng vang cũng không hề có.

Mọi người đang quan sát hai người âm thầm gật đầu, tự kết luận mình chẳng làm được nhẹ nhàng tiêu sái đến như vậy.

“Dù gì ta cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi, sợ ngươi cứ tiếp tục như thế này thì một ngày nào đó lại quên luôn mất mình là nữ nhân.” Phong Tức tao nhã nhẹ nhàng nói, sau đó mắt liếc nàng một cái rồi lại lắc đầu: “Muốn làm nữ nhân của ta, chậc chậc… với bộ dạng ngươi như vậy thật không có được!”

“Phong công tử.” Hàn Huyền Linh tiến lên từng bước, có ý nhắc nhở hai con người vẫn đang ‘trò chuyện việc nhà’ rằng ông mới là chủ nhân của nơi này, hai vị không cần đến mức ‘không để ai vào mắt’ như vậy.

“À, Hàn lão anh hùng, ông mời ta đến có việc gì vậy?” Phong Tức quay đầu nhìn về phía Hàn Huyền Linh, trên mặt lộ vẻ thân thiết, tươi cười đến ôn hòa. “Có phải để ta tới để kết bạn với chư vị anh hùng Bạch quốc nơi này?”

“Phong công tử, sự việc hôm trước Hàn mỗ cùng ngài nhắc tới, không biết…” Hàn Huyền Linh liền nhắc nhở vị ‘quý nhân’ này.

“Ồ, biết rồi.” Phong Tức chợt trưng ra một bộ dáng dường như bừng tỉnh đại ngộ, “Ông mời ta đến giáo huấn dạy bảo Bạch Phong Tịch, tiện thì bảo nàng ta trả lại toàn bộ linh dược mà nàng ấy đã cướp từ tay ông bao năm qua, nếu không trả thì phải đền bù bằng kim diệp giá trị tương đương!”

“Ha ha……” Phong Tịch nghe đến vậy phụt cười ra tiếng, “Thuốc thì ta dùng đã hết, kim diệp ta một miếng cũng chẳng có, lão Hàn, tính toán của ông coi bộ thất bại rồi.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào, Hàn lão anh hùng?” Phong Tức nghe xong lại tỏ vẻ khó xử nhìn lại Hàn Huyền Linh.

“Việc đấy cũng đơn giản thôi, chỉ cần nàng ta trực tiếp bồi tội với ta, để lại hai bàn tay, như vậy thì mọi chuyện tự nhiên được xí xóa!” Hàn Huyền Linh nhìn Phong Tịch, ánh mắt lóe lên oán độc, ông thực sự vô cùng hận nàng đoạt được linh dược độc môn của ông đem đi khắp nơi nơi lừa người bố thí, mà tại ngày quan trọng như hôm nay mà cũng làm ông mất mặt.

“Ôi! Thật tàn nhẫn!” Phong Tịch nâng hai tay của nàng lên, tinh tế nhìn một lần, ngay sau đó đưa đôi bàn tay trắng nõn đến trước mặt Phong Tức hỏi, “Hồ ly đen, ngươi muốn chặt tay ta sao?”

“Aizz!” Phong Tức nhìn đôi tay trước mắt bỗng thở dài một tiếng, làm như thực sự không biết làm sao, “Cuộc đời này của ta sao lại bất hạnh như thế, quen biết một yêu tinh tai họa như ngươi!”

Sau đó hắn liền đứng dậy hướng về phía Hàn Huyền Linh cúi người vái thật thấp.

“Không dám! Không dám!” Hàn Huyền Linh vội vàng đáp lễ, không hiểu rõ tại sao hắn làm lễ với ông như vậy.

“Hàn lão anh hùng, ta ở đây thay nàng ấy bồi tội với ông được không?” Phong Tức ôn hòa có lễ nói, biểu tình hoàn toàn thành khẩn, “Tuy nàng ấy cậy mạnh cướp lấy linh dược nhà ông nhưng cũng đều dùng để cứu người, không hề vì lợi ích riêng, coi như vì Hàn gia tích thêm thiện đức, chẳng bằng xin Hàn lão anh hùng đại nhân đại lượng, tha thứ nàng ấy tuổi trẻ không nhận thức được hành vi?”

“Việc này…… nàng ta…..” Hàn Huyền Linh lắp bắp không nói được nên lời, ông không dám thẳng thắn mở lời cự tuyệt Hắc Phong Tức, nhưng muốn tha thứ cho Bạch Phong Tịch như vậy thật sự cũng khó khăn.

“Còn những loại thuốc mà nàng ấy lấy đi, lão anh hùng tính xem tương đương với bao nhiêu tiền, ta thay nàng ấy trả có được không?” Phong Tức lại tiếp tục nói.

Lời nói vừa dứt, trong lòng Hàn Huyền Linh cũng có lung lay, cũng phải biết rằng ông ta làm người cũng không quá bất lương nhưng lại cực kỳ yêu tiền, chính bởi vì lẽ đó mà mới đặt ra quy củ muốn thuốc phải dâng ngàn vàng.

Phong Tức quan sát thần sắc của ông ta cũng biết rằng tâm ý ông đã bị lay động, liền quay người nhìn về những người khác đang đứng trong vườn: “Ban nãy nàng ấy có đắc đội với các vị anh hùng, cũng do nàng ấy trời sinh tính tình thích đùa giỡn, làm trò vui cho các vị anh hùng, còn thỉnh các vị anh hùng khoan hồng độ lượng không so đo với nàng ấy, ta đây cũng thay nàng ấy tạ lỗi với các vị.” Nói xong lại cúi xuống vái thêm một lần nữa.

Hành vi này của hắn thực sự ngoài dự đoán của mọi người, lúc đầu mọi người vốn nghĩ đến một hồi Bạch Phong Hắc Tức đại chiến trăm năm khó gặp, ai ngờ một mình hắn lại thay nàng gánh chịu.

Toàn bộ người trong vườn vội vã hoàn lễ, cũng phải biết rằng trong thiên hạ này, người được hắn – đại hiệp danh truyền thiên hạ cung kính thi lễ liệu được mấy người? Mọi người chỉ cảm thấy khuôn mặt tươi tỉnh hơn, oán khí trong lòng biến mất, người người mở lời đều nói: “Công tử không cần đa lễ. Chúng ta làm sao có thể trách tội Phong nữ hiệp được.”

Trong lòng mọi người không khỏi đều tự nhủ, như thế này mới là phong độ của đại hiệp! Nhưng mà không biết quan hệ của Bạch Phong Hắc Tức rốt cuộc là thế nào? Vì sao hắn ta lại phải thay nàng dâng vàng tạ lỗi? Mà thấy bộ dạng hai người họ không phải bằng hữu mà cũng chẳng phải địch nhân.

Đối mặt với hành vi này nọ của Phong Tức, Phong Tịch dường như cảm thấy vô cùng bình thường chẳng cần quan tâm, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ làm người ta khó hiểu.

“Nếu như các vị ở đây đều đã rộng lượng bỏ qua không hề so đo, hôm nay ta đây sẽ chuẩn bị trăm vò rượu ngon ở lầu Tuý Tiên trong thành cùng say với chư vị anh hùng, các vị thấy thế nào?” Phong Tức lại cất lời.

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, tất cả đều vô cùng hưng phấn.

Chợt thấy một vị đại hán rẽ đám đông đi ra, ôm tay nói với Phong Tức, “Chúng tôi tuy chỉ là hạng người vô danh vậy mà hôm nay lại có vinh hạnh được thấy Bạch Phong Hắc Tức, cũng có thể được công tử mời cùng say, thật sự vinh hạnh ba kiếp! Tiệc rượu tại lầu Túy Tiên ngày hôm nay xin công tử cho phép ta được làm một điều hãnh diện, để ta ra mặt làm chủ, mời công tử cùng chư vị anh hùng cùng say!”

“Được!” Trăm miệng đồng thanh: “Xin công tử nể mặt!”

“Được! Vậy Phong Tức cung kính không bằng tuân lệnh.”

Phong Tức mỉm cười nhận lời, lúc quay đầu lại thấy thoáng thấy trên mặt Phong Tịch hiện lên tia cười nhẹ, bốn mắt hai người chạm nhau cùng trao đổi một tia nhìn hiểu biết lẫn nhau.

Phong Tịch lập tức xoay người, ngón tay mảnh dẻ chỉ vào người hai thị đồng: “Ở trên người kia hay ở trên người ngươi?”

Hai người thị đồng bị Phong Tịch chỉ vào không khỏi cùng quay lại nhìn về phía Phong Tức, Phong Tức nhẹ nhàng cười nói: “Chung Viên, đưa cho nàng ấy.”

Thị đồng đứng bên trái – Chung Viên lấy từ trong bọc ra một cái hộp gỗ lim dài ba tấc [~ 10 cm] đưa cho Phong Tịch.

Phong Tịch cầm được chiếc hộp trong tay, mở ra luôn, trong thoáng chốc mọi người trong vườn cảm giác ngọc châu lóa mắt, lại thấy trong hộp kia có hạt trân châu to tựa ngón cái, có cây liễu làm từ hoàng kim, có núi chạm khắc từ mã não, san hô đỏ làm nên tay phật, thạch anh xanh tạo nên một khối bàn tay hoàn chỉnh… từng thứ từng thứ đều là trân phẩm cực kỳ tinh xảo.

Mọi người còn chưa tới kịp để xem rõ ràng, Phong Tịch lại “cạch” đóng hộp lại, sau đó đi tới trước mặt Hàn Huyền Linh: “Hàn lão đầu, giá trị của vật trong hộp này không dưới mười vạn vàng, nếu mua lại đống thuốc trước kia ta đã lấy đi của ông thì đủ dư dả, bằng không hôm nay ông cho ta thêm một lọ Tử Phủ tán, một lọ Phật Tâm đan đi.”

“Thứ này…… toàn bộ thứ này đều cho lão phu?” Hàn Huyền Linh trợn to mắt nhìn cái hộp, nhìn Phong Tịch rồi lại nhìn lại Phong Tức, trở nên lưỡng lự không chắc, mặc dù nhà ông ta cũng là nhà cự phú, nhưng trong chốc lát có nhiều kì trân dị bảo được đưa tới trước mặt ông như vậy thật đúng là không thể tin được.

“Những thứ này coi như ta thay nàng ấy trả cho phần thuốc trước kia, còn xin lão anh hùng nhận lấy, đồng thời tặng thêm nàng ấy hai lọ thuốc nữa có được không?” Phong Tức cười cười gật đầu.

“Có thể…… Đương nhiên có thể!” Hàn Huyền Linh liên tục gật đầu, nhanh chóng nhận lấy chiếc hộp từ tay Phong Tịch, tay có phần hơi run rẩy.

“Vậy thì ta đây đi lấy thuốc.” Phong Tịch cười rồi bóng người chợt lóe lên, bóng dáng của nàng đã biến mất trong vườn.

“Ừ.” Hàn Huyền Linh gật đầu đáp, trong giây lát lại nghĩ tới cái gì đó chợt nhảy dựng lên, kêu thật lớn tiếng, “Ngươi đợi một chút! Bạch Phong Tịch, ngươi đợi một chút! Trời ơi…… thuốc của ta…… lại bị cướp sạch mất rồi!”

Mắt thấy ông ta vội vã đuổi theo Phong Tịch, xa xa vẫn có thể nghe thấy được giọng nói đau lòng vọng tới.