Thạch Đến Vận Chuyển

Chương 11




Cháy!

Có lẽ là người cha qua đời của cô phù hộ, đang ngủ bị mùi khói nồng nặc làm tỉnh giấc Y Tước theo bản năng thuận lợi chạy ra khỏi tẩm điện. "Khụ… Khụ…"

Thoáng thấy nàng chạy ra khỏi đám cháy, tất cả nô tài bên ngoài đều vây quanh.

"vương hậu nương nương không sao…"

"Thật sự là quá tốt!"

Y Tước ho khan vài tiếng, có chút chưa tỉnh hồn. "Ta không sao… Khụ… Khụ… Mọi người cũng chạy ra được phải không?" Cô thuận miệng hỏi.

Đêm nay ở Giao Thái điện thái giám hầu hạ cùng cung nữ nhìn lẫn nhau, tựa hồ muốn xác định nhân số.

"A!" Một cung nữ kêu to. "Hồng Ngọc đâu? Có ai thấy Hồng Ngọc không hả?"

Cô thất sắc, "Nàng nói Hồng Ngọc ở bên trong?"

"Bởi vì tối nay bụng nô tỳ không thoải mái, đi nhà vệ sinh nhiều lần, nên cùng Hồng Ngọc… Thay ca… Làm sao bây giờ?" Cung nữ nhất thời hoãng sợ khóc toáng.

"Mọi người nhanh đi lấy nước!"

"Mau gọi nhiều người đến nhanh chóng dập tắt lửa!"

Bên tai nghe gào thét, Y Tước trơ mắt nhìn tẩm điện toát ra từng trận khói dầy đặc, vẫn chưa thấy Hồng Ngọc trốn ra được, nếu không đi cứu nàng, không bị hỏa thiêu chết, cũng sẽ bị khói sặc chết.

Từ trước tới nay cô chỉ luôn lo sống chết của bản thân, nhưng chỉ cần có người đối xử tốt với cô, cô sẽ hồi báo người đó gấp đôi, Hồng Ngọc chính là một trong số đó, chí ít thời gian này nàng đều xem mình là vương hậu thật mà hầu hạ. Y Tước cắn răng, trong nháy mắt đoạt lấy thùng gỗ trong tay thái giám, đem nước đổ lên người, hành động đột ngột khiến mọi người sợ tới mức líu lưỡi, sững sờ đứng yên tại chỗ.

"Cởi y phục của ngươi ra cho ta!" Nói xong, Y Tước chỉ vào một người khác. "Còn ngươi nữa! Ngẩn người cái gì? Mau!" Khi thái giám vội vã đem áo khoác cởi ra, cô lập tức đem tất cả vải vóc thấm ướt, sau đó khoác lên người, tiếp theo trước mắt mọi người vọt vào đám lửa.

"Vương hậu nương nương!"

"Nương nương!"

Mọi người âm thanh kinh sợ hét lên muốn ngăn cản nàng, nhưng đã không còn kịp nữa.

"Nhanh đi lấy nước!"

"Mau cứu Vương hậu nương nương!"

"Mọi người mau dập lửa!"

Giờ hợi, Giao Thái điện biến thành một đống hỗn loạn, mỗi người xách theo thùng gỗ tiến vào tẩm điện, khói đen nồng đậm gay mũi không ngừng thoát ra bên ngoài, phủ mờ ánh trăng xinh đẹp, tiếng thét chói tai cùng la hét vang dội khắp nơi.

Chạy như điên trên đường, đến nơi Khương Vệ nhìn cả tòa tẩm điện hoa lệ bị phá huỷ hơn phân nửa, tim lạnh ngắt. "Vương hậu đâu? Có cứu được Vương hậu không?"

Thái giám, cung nữ chạy tới chạy lui, vội vàng dập lửa, không có người trả lời hắn.

Máu huyết toàn thân Khương Vệ đông cứng, một phát túm được thái giám gần nhất. "Vương hậu ở nơi nào? Có ai thấy Vương hậu?" Nếu nàng gặp bất trắc, hắn sẽ đem đám nô tài đáng chết này xử tử một thể.

Mắt thấy Vương thượng giá lâm, thái giám sợ đến mức quỳ xuống. "Vương, Vương thượng… Nương nương, người… Người ở bên trong…"

"Đáng chết!" Hắn chạy đến tẩm điện điên cuồng hét lên, "Vương hậu!"

Yến Phúc kinh hãi thất sắc trước hành động lỗ mãng của hắn. "Nguy hiểm! Vương thượng không nên tới gần!"

"Vương hậu!" Khuông Vệ khàn giọng gào to.

Một cung nữ ở Giao Thái điện tiến lên, mồ hôi và nước mắt trên mặt hoà lẫn, khóc té trên mặt đất. "Vương thượng, Vương hậu nương nương vốn đã trốn ra được… Nhưng… Nhưng… người nghe nói còn có cung nữ ở bên trong, liền… Chạy vào cứu người…"

Hắn nhất thời kinh sợ hoảng loạn, "Nàng đến cùng muốn làm cái gì? Người đâu! Mau đi vào, đi cứu Vương hậu ra!" Giờ khắc này, Khương Vệ cảm thấy một cổ sợ hãi, cảm giác này hắn chưa bao giờ có.

Vương hậu không thể chết được!

Nàng tuyệt đối không thể chết!

Coi như nàng luôn chọc giận hắn, đối với hắn bất kính, nhưng… Nhưng nàng so với phi tần khác lại có thể hiểu rõ tâm tư của hắn, nổi thống khổ của hắn, nghĩ đến nàng mất đi, Khương Vệ cư nhiên cảm thấy mất hết khí lực, cuộc sống không thú vị, quá khứ hắn không quý trọng, lần này hắn muốn hảo hảo nắm chặt.

"Xin Vương thượng bình tỉnh, đã có thị vệ vào trong cứu Vương hậu nương nương. " Yến Phúc hết sức trấn an.

Khương Vệ mắt phượng hẹp dài phát ra tia máu, gương mặt tuấn tú tôn quý vặn vẹo, nhìn chằm chằm tẩm điện bị hoả diễm ngất trời thiêu đốt, bởi vì nhiệt độ và khí nóng quá cao, người vào dập lửa đều bị đẩy ra ngoài, căn bản không thể đến gần, không thể tiếp tục duy trì chờ đợi.

"Trẫm muốn vào cứu Vương hậu!"

Yến Phúc liều cái mạng già giữ chặt hắn khẽ kêu, "Vương thượng vạn vạn không thể!"

"Tránh ra!" Hắn điên cuồng hét lên.

* * * * * *

"Có người ra!"

"Là Vương hậu!"

"Vương hậu nương nương!"

Tiếng kêu mừng rỡ không thôi giống như nắng hạn gặp mưa rào, đã kéo lòng Khương Vệ lơ lửng giữa không trung trở về chỗ cũ.

Vác theo thân thể nặng nề khiến thắt lưng Y Tước cong lại, mỗi một bước đi đều xiêu vẹo, nhiều lần tưởng rằng mình chết chắc, giờ phút bản thân bị bao vây trong lửa cô cuối cùng hiểu được công việc của nhân viên cứu hoả là vô cùng vất vả và nguy hiểm, ba vì cứu người, cuối cùng hy sinh tánh mạng của mình, trước kia cô luôn mang lòng oán hận, tại sao ba chết sớm như vậy, để lại gia đình cho cô gánh vác, nhưng thời điểm này cô thật sự tự hào về ông ấy.

"Vương hậu nương nương... " Các nô tài kêu gào chạy tới, có người nhanh chóng tiếp nhận Hồng Ngọc bị khói sặc đã bất tỉnh, có người đưa tay đỡ nàng.

Y Tước gỡ bỏ miếng vải ướt che trên miệng mũi ra, hít sâu vài hớp không khí, tiếp theo cố sức ho khan. "Khụ khụ... Khụ... " Dựa vào sức mạnh và ý chí kiên cường, cô không ngã xuống vì quá mệt. "Nhanh đi gọi thái y... Mau cứu Hồng Ngọc... Khụ khụ... "

Vài tên cung nữ ba chân bốn cẳng nâng Hồng Ngọc rời đi.

"Vương hậu!" Khương Vệ hỗn hển đi về phía nàng.

Nghe thấy tiếng gầm giận dữ, cô cố hết sức ngẩn đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đen vừa bẩn, nhìn không ra diện mạo. Thật là quá rồi! Muốn gây gổ cũng phải đợi cô nghỉ ngơi lấy sức rồi cãi nhau chứ.

"Khụ khụ... Ngươi... "

Chưa nói xong, Y Tước phát giác mình bị gắt gao kéo vào trong lồng ngực ấm áp của nam nhân, toàn thân phút chốc cứng ngắc, đầu trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Hai cánh tay ôm cô siết thật chặt, chặt đến mức làm cô nghẹt thở.

Cô vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hốc mắt cũng không hiểu thế nào mà đỏ.

Cái ôm này làm Y Tước muốn khóc.

"A... Đau quá... " Y Tước rên rĩ.

Khương Vệ bỗng chốc buông nàng ra, gương mặt tuấn tú trắng bệch. "Nàng bị thương? Mau truyền thái y!"

"Ta không sao, chẳng qua là bên trong tối đen, mấy lần không cẩn thận đụng vào đồ đạt... Có thể có vết bầm rồi... " Cho tới bây giờ cô mới cảm giác được đau đớn trên người.

Nghĩ đến nàng mới vừa rồi gặp nguy hiểm, Khương Vệ hung ác chế trụ cánh tay của nàng, ra sức lay động.

"Vương hậu, nàng có phải điên rồi hay không?!"

Bị lắc đến choáng váng, Y Tước trong mắt thấy khó chịu, không thèm suy đoán cái ôm vừa rồi có ý nghĩa gì, coi như chưa phát sinh chuyện này. "Ta... Ta hiện tại không còn khí lực đôi co với ngươi... Khụ... Trước, trước cứu Hồng Ngọc... Khụ... "

"Vì một cung nữ thấp kém, nàng thậm chí ngay cả mệnh cũng không cần? Vương hậu, trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ gì?" Khương Vệ quả thật không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy.

Y Tước hận nhất chính là quan niệm giai cấp ở cổ đại, nhất thời giận đến mắt nổ đom đóm, lập tức châm chọc trở lại. "Vương hậu thì thế nào? Thấy chết mà không cứu sao? Cung nữ cũng là một cái mạng, ta trơ mắt nhìn nàng bị thiêu chết sao? Ngươi có thể làm được... Khụ khụ... Ta không vĩ đại như ngươi... Khụ... " Đại khái dùng hết sức mà hét, ho cũng dữ dội.

"Nàng... " Hắn chán nản.

Đến khi bình an chạy ra khỏi đám cháy, Y Tước mới chính thức bắt đầu sợ hãi, bóng dáng nhỏ nhắn ướt đẫm không ngừng run rẩy, xúc động dâng lên trong lòng khiến cô muốn khóc một trận cho hả.

Mắt thấy Y Tước phát run kịch liệt, bộ dáng đáng thương, trái tim Khương Vệ mềm nhũn, cầm lòng không nổi lần nữa vươn tay ôm nàng, dùng nhiệt độ cơ thể chính mình làm ấm nàng. "Tốt lắm, không sao rồi. "

Vài lần cô giãy giụa cố tránh khỏi vòng tay hắn, muốn kháng cự loại nhu tình như thế tiến công này, vừa rồi chẳng qua là không cẩn thận mới bị hắn ôm lấy, Y Tước thật sự mệt muốn chết rồi, mà ngực của hắn thật vững chắc, thật ấm áp, có người có thể cho mình ỷ lại cảm giác thật tốt, khiến cô luyến tiếc không nỡ đẩy ra.

"Ta... Ta không có sợ... Khụ khụ... " Cô cứng miệng nói.

Khương Vệ nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười. "Trẫm tin Vương Hậu chưa bao giờ biết sợ là gì. "

"Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang châm chọc ta... " Y Tước tức giận lầu bầu. "Khụ khụ... Miệng khô quá, ta muốn uống nước... "

Đáy mắt hắn toát ra tia sủng nịch cưng chiều chưa bao giờ có, xác định nàng an ổn dựa vào trong ngực, không khỏi cảm tạ Thần giới thương tình, không để cho hắn lần nữa mất đi nàng. "Trước mắt tới thiên điện nghỉ ngơi, những chuyện khác chờ dập lửa xong rồi hãy nói!" Cầm lấy áo choàng Yến Phúc đưa tới, lập tức quấn quanh toàn thân Y Tước

Không có khí lực cự tuyệt hảo ý của Khương Vệ, cô tự nói với mình, chỉ lần này thôi! Vì vậy thoải mái tựa vào trước ngực hắn, tuỳ ý để Khương Vệ dìu đến một thiên điện khác.

* * * * * *

"... Vương Thượng, đêm qua lửa thiêu Giao Thái điện, tuy nói do bùa chú, nhưng nhất định có liên quan đến việc lưu tinh gián xuống, cựu thần khẩn cầu Vương Thượng cử hành đại điển cầu an, dập tắt sự hoảng loạn của mọi người. "

Sáng sớm, Thừa tướng cùng Ti lịch của Ti Thiên Giám đồng loạt vào cung, đi thẳng tới Tử Thần cung gặp vua, cũng chính là tẩm điện của Khương Vệ, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể thay đổi quyết định trước đây.

Khương Vệ im lặng không trả lời ngay, biết rõ Thừa tướng tuổi gần lục tuần mặc dù trung thành, nhưng cũng quá bảo thủ mê tín, chỉ là lão nhân thông thái rởm, thường xuyên cùng ý kiến của mình trái nhau, vì thế đưa mắt bắn về phía quan viên đứng hầu ở bên, hắn là nam tử trung niên thân hình hơi mập không cao không thấp, giữ chức quan ở Ti Thiên Giám thần bí này có hơn mười năm, đối với quan sát dự đoán các vì sao đã có nhiều nghiên cứu.

"Can Mạch, ngươi nói như thế nào?"

Ti lịch Can Mạch cúi đầu, không dám nhìn thẳng vương thượng. "Hồi Vương thượng, vào đêm lưu tinh xuất hiện, vi thần sử dụng thiết bị định vị và kính thiên văn quan sát xác định vị trí thiên thể, phát hiện nó xuất hiện ở Thiên Tử chi túc, đối với Vương Thượng hết sức bất lợi. "

Hắn mặt trầm tư, "Nói rõ ràng!"

"Căn cứ tiên nhân ghi lại, lưu tinh xuất phát từ Thiên Tử chi túc, trong cung có biến, thiên hạ đại loạn, có... Có vong quốc, quốc gia bị biến đổi, chính là... " Ấp a ấp úng nói xong.

"Lớn mật!" Khương Vệ khiển trách.

Hai chân run rẩy quỳ xuống. "Vương thượng thứ tội!"

"Khải tấu Vương thượng, từ xưa hiện tượng tinh học chính là dấu hiệu nhắn nhủ của Thần giới, cựu thần tin tưởng Ti lịch đại nhân không dám dùng những lời xảo ngôn để lừa dối Vương thượng, vì suy nghĩ cho dân chúng cả nước, khẩn cầu Vương thượng nghĩ lại. " Thừa tướng chờ lệnh tiếp theo, vì bảo vệ uy quyền quân vương, chính là vứt bỏ mạng già cũng không hối tiếc.

Khương Vệ trừng mắt bàn tay đã nắm lại thành quyền, kiềm nén lửa giận.

Đăng cơ từ khi còn nhỏ, Thừa tướng một đường phụ tá đến nay, có lẽ hắn quá xem trọng tình cảm, hôm nay ngược lại biến thành trở ngại, đến lúc để cho Thừa tướng cáo lão về quê, an dưỡng tuổi thọ rồi.

"Vậy cứ như thế đi!" Khương Vệ không thể không nhượng bộ. "Lập tức chọn bảy ngày sau cử hành đại điển cầu an. "

Ti lịch giọng run rẩy lên tiếng: "Vi… Vi thần còn có chuyện muốn bẩm tấu. "

"Nói!"

Nuốt một ngụm nước bọt đầy miệng, lúc này mới cả gan thượng tấu. "Vi thần quan sát lưu tinh xuất hiện ngày đó còn phát hiện được mặt trăng mọc sừng mũi nhọn, hiện tượng trên cho biết hậu cung sắp chuyên quyền… Việc này không tốt …" Đang nói thấy ánh mắt Khương Vệ sắc bén như muốn giết người, thanh âm càng ngày càng thấp.

"Ngươi có biết những lời này nói ra rất nghiêm trọng không?" Khương Vệ âm ngoan hỏi.

Ti lịch nhắm mắt giải thích. "Hồi Vương thượng, mặt trăng từ trước đến giờ luôn được so sánh với Vi Âm Chi Tinh, Quần Âm Chi Tôn, hướng đến hậu phi, thời điểm Vương hậu hồi cung đêm hôm đó, mặt trăng cũng mọc sừng mũi nhọn, đây không phải là trùng hợp, mà là hiện tượng bất thường được báo trước, đại diện cho thế lực Vương hậu sẽ ngày càng cường đại…"

"Ngươi cho rằng trẫm sẽ cho phép hậu cung tham gia vào chính sự sao?" Hắn hừ lạnh nói.

Thừa tướng lưng thẳng tắp, tự nhận làm như vậy là vì dân chúng, vì xã tắc suy nghĩ. "Theo ý kiến cựu thần, nếu hiện tượng thiên văn biểu hiện như thế, Vương thượng không thể không sớm đề phòng. "

Ánh mắt hắn nhìn hai người thật thâm trầm, hồi lâu sau mới mở miệng, "Lời của Thừa tướng có ý tứ gì?"

"Phải phế Vương hậu. " Thừa tướng đanh thép lên tiếng.

Khương Vệ trào phúng cười lớn, "Thừa tướng chẳng lẽ thật đã quên buổi lâm triều ngày đó ở trên Kim Loan đại điện đã khuyên can trẫm như thế nào sao? Hôm nay lại muốn trẫm phế hậu, không phải là trước sau mâu thuẫn sao?"

"Cựu thần lúc ấy quả thật cho là phế hậu sẽ phá hư quy củ đặt ra của triều đại hoàng thất, có điều, nếu Thần giới cho rằng sự tồn tại của Vương hậu đem đến nguy hại cho Vương thượng, còn liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, cựu thần nguyện ý gánh chịu hết thảy trách nhiệm…"

"Đủ rồi!" Khương Vệ hét lớn, có chút chán ghét. "Chấm dứt ở đây! Chuyện này trẫm tự có định đoạt, các ngươi cũng lui xuống đi!"

Ti lịch dò xét Thừa tướng một cái, không dám nói nữa.

"Bọn thần cáo lui. "

Đợi hai người thối lui ra khỏi Tử Thần cung, Khương Vệ cau mày nhắm mắt, suy ngẫm nội dung mới vừa nói chuyện.

Phế hậu!

Lúc hắn muốn phế Vương hậu thật?

Nếu như xảy ra ở nửa tháng trước, hắn sẽ đồng ý không chút suy tính, nhưng tình huống bây giờ đã khác, Khương Vệ từ đáy lòng muốn giữ Vương hậu vĩnh viễn ở bên người… Thành thân hơn một năm nay, cho tới giờ khắc này, hắn mới thừa nhận mình động tâm đối với Vương Hậu, không nỡ để nàng đi.

Yến Phúc dâng trà sâm lên, "Vương thượng xin dùng. "

"Ngươi nói thử trẫm nên làm thế nào?" Phế hậu, quyết định này hiện giờ khiến hắn không đành lòng, lại không thể không tin hiện tượng thiên văn báo hiệu trước, thật sự tình thế khó xử.

"Vương thượng nên lấy đại cục làm trọng. "

Khương Vệ chợt ngửng đầu, cổ họng khô khốc giọng khàn khàn. "Ngươi cũng muốn trẫm phế Vương hậu?"

"Hậu cung tham gia vào chính sự sẽ đưa đến hậu hoạn vô cùng, Vương thượng không thể không phòng. " Yến Phúc nói.

Hắn cúi thấp đầu một chút, "Trẫm sẽ không để cho chuyện đó phát sinh… Trước hết để cho trẫm yên tĩnh một chút. " Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

* * * * * *

Bên trong đống gạch ngói đổ nát bị hoả hoạn tàn bạo phá huỷ, Y Tước giống như đang tìm cái gì, không ngừng đi tới đi lui, lục lọi đồ vật trên mặt đất.

Khi cô đi tới phía sau tẩm điện, y phục chất đống, đồ vật lẫn lộn trong gian phòng nhỏ, chỉ cần có mắt mọi người đều nhìn ra được nơi này bị hoả thiêu nghiêm trọng nhất, cơ hồ hoàn toàn thay đổi, thậm chí nóc nhà bị đốt tạo thành lỗ lớn, đây chính là chỗ châm lửa, nói cách khác, đại hỏa là từ chỗ này phóng lên. Cô biết những thứ này, không phải vì người cha qua đời của cô là nhân viên phòng cháy chữa cháy, mà là học từ Conan, từ trung học cô đã đọc không ít.

Rắc! Mủi chân giống như đá phải cái gì, Y Tước bản năng ngồi xổm xuống nhìn.

"Đây là cái gì?" Cẩn thận cầm lên, mặc dù có vài chổ biến dạng, nhưng vẫn nhận ra được dáng vẻ ban đầu.

"Nến? Làm sao rơi ở chỗ này?"

Lúc này, cung nữ bên ngoài lên tiếng kêu: "Vương hậu nương nương, Vương thượng tới. "

Y Tước vẫn như cũ ngẩn người nhìn nến tự chế trên tay. "Chẳng lẽ…"

"Nàng đang làm gì?" Khương Vệ đợi không được nàng ra nghênh tiếp, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi vào tìm.

Quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Khương Vệ, không tự chủ được nghĩ đến đêm đó bị hắn ôm trong ngực... Cảm giác thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khẽ nóng lên. "Ngươi… Làm sao ngươi lại tới đây?" Người đàn ông này đang làm gì ở đây? Trước đây mấy ngày mới có thể nhìn thấy mặt một lần, bởi vì phải đến Từ Ninh cung thỉnh an, không có cách nào trốn tránh, nhưng bây giờ mỗi ngày đều chạy tới nơi này, thật không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hắn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Vương hậu lời này có ý tứ gì? Trẫm không thể tới đây sao?"

"Ta không có nói như vậy. " Y Tước lười cùng hắn ầm ỹ.

Khương Vệ đối với thái độ hờ hững của nàng không chút hờn giận, không thèm truy cứu, không muốn bị cụt hứng bỏ về, đành phải nhân nhượng… Những việc này khiến hắn ngây dại không tin vào mắt mình.

Ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn cư nhiên phải đi nhân nhượng người khác? Hơn nữa còn là vương hậu đã từng bị hắn lạnh nhạt? Ngay cả phi tần khác chưa từng được ân điển như thế, chỉ có nàng…

"Đây là cái gì?" Khương Vệ nhìn món đồ nàng cầm.

"Cái này sao?" Nàng giơ cao nến trên tay. "Ngươi sẽ không nhìn!"

"Nàng…" Hắn dưới cơn nóng giận, thật muốn quay đầu bỏ đi, hắn còn nhiều địa phương có thể đi, những tần phi kia là phí hết tâm tư lấy lòng hắn, phục vụ hắn, cần gì tới nơi này bị khinh bỉ.

Cảm giác được khẩu khí mình quá kém, cô mới miễn cưỡng thu lại tính khí, luôn cãi vả không phải là biện pháp tốt. "Đây là nến. "

"Nến?"

Y Tước gật nhẹ đầu, "Ta đang tìm nguyên nhân gây hoả, hiện tại Giao Thái điện bị lửa thiêu đốt, mọi người nhất định cũng sẽ cho rằng có liên quan đến bùa chú, làm cho lòng người hoảng loạn, vậy trước đây ta hy sinh không phải đã uỗng phí, cho nên cần phải tìm ra nguyên nhân, chứng minh cho mọi người xem. "

"Ý nàng là… Có người phóng hỏa?" Khương Vệ vẻ mặt rét lạnh.

Nàng gãi gò má có chút ngứa ngáy, "Cũng chỉ là hoài nghi. "

"Dựa hết vào nến còn chưa đủ, trẫm cần nhiều chứng cớ hơn. "

"Cái này còn đợi ngươi nói. " Y Tước tức giận lầu bầu.

Khương Vệ làm bộ như không nghe thấy nàng nói gì. "Vương hậu hiểu được không ít thứ. " Hắn cảm giác vương hậu trước mắt rất bí ẩn, để cho hắn muốn tự tay tháo dỡ từng lớp màn bí mật này.

"À… Đó là bởi vì trước đây đi theo thầy trò đào trộm mộ chạy ngược chạy xuôi sống qua ngày, thấy nhiều sự việc, mắt tự nhiên cũng được mở rộng, không giống ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không hiểu, cũng học được cách tự bảo vệ mình, nếu không, so với trước đây ta chỉ biết khóc sướt mướt, vạn nhất bị người hãm hại, chỉ sợ ngay cả chết thế nào cũng không biết. " Y Tước châm chọc chế giễu nói.

Sắc mặt của hắn bỗng chốc nghiêm chỉnh, "Trẫm sẽ không để cho loại chuyện đó xảy ra. "

Y Tước không nể mặt cười nhạo, "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai cũng không thể bảo đảm. "

"Trẫm là Vương thượng, nếu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn xứng làm nhất quốc chi quân sao? Vương hậu nên có lòng tin nhiều một chút. " Khương Vệ tức giận nói.

Cái gì mà nữ nhân của hắn chứ!

Lời như thế cũng nói ra được, vốn là khinh thường cô, coi cô như côn trùng có hại, bây giờ dõng dạc nói cô là nữ nhân của hắn, hại cô toàn thân nổi da gà.

Y Tước ngượng ngùng trừng hắn. "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Gương mặt tuấn tú của Khương Vệ đóng băng, "Không có chuyện gì thì không thể tới sao? Hoàng cung, đất nước này, không có nơi nào trẫm không thể đến. "

"Đúng, đúng, ngươi là Vương thượng! Ai dám ngăn cản ngươi. " Y Tước rất muốn trợn trắng mắt.

Hắn vừa giận vừa hờn, đưa tay muốn bắt nàng.

Nghĩ đến hắn có khuynh hướng bạo lực, muốn đánh người, Y Tước bản năng nhanh chóng tránh xa.

Chưa từng có người dám né tránh quân vương, Khương Vệ không biết mình là nên kinh hãi hay là nên giận.

"Nàng dám tránh trẫm?!"

Y Tước đáp lại hùng hồn. "Chẳng lẽ muốn ta đứng yên để cho ngươi đánh?"

"Nàng…" Hắn lại muốn đi bắt nàng.

Lần này cô chạy trốn xa hơn. "Ngươi đường đường một đại nam nhân sao có thể đánh nữ nhân?"

"Ai nói trẫm muốn đánh nàng?" Khương Vệ gầm gừ nói.

Cô bộ dáng cẩn thận đề phòng. "Có đúng là không phải muốn đánh ta thật?"

"Tới đây!"

"Ngươi mà đánh ta, không xứng là nhất quốc chi quân. " Y Tước chầm chậm đi qua, vẫn không quên uy hiếp. "Dân chúng cả nước cũng sẽ phỉ nhổ ngươi. "

Khương Vệ đem nàng ôm vào trong người, hung ác quát khẽ. "Trẫm nên cho nàng một chút giáo huấn, để cho nàng từ nay về sau không dám nói năng lỗ mãng. "

"Tốt! Vậy ngươi nhanh chóng phế hậu ta, đuổi ta xuất cung đi. " Bị nhốt trong hoàng cung, không có tự do, quả thật sống không bằng chết.

Hắn mãnh liệt dùng lực ôm chặt nàng, "Nàng mơ tưởng!"

"Oa!" Y tước khẽ kêu một tiếng, "Ngươi muốn ghìm chết ta sao? Người ta nói quân vô hí ngôn, là ngươi tự nói muốn phế ta, thế nào đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Ngươi không thể nói không giữ lời!"

Y Tước càng nói, cơn giận của hắn lại càng lớn. "Nàng hi vọng bị trẫm phế như vậy?"

"Dù sao ngươi không muốn nhìn thấy ta…"

"Ai nói?!" Ánh mắt Khương Vệ rực lửa, cuồng nhiệt nhìn nàng kinh ngạc trợn tròn đôi mắt đẹp, "Trẫm muốn nàng! Trẫm không buông tay!"

Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, cả người ngây người.

Nhìn Y Tước khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc sững sờ, ngực căng thẳng, mắt phượng hẹp dài phát ra tia lửa dục vọng, hướng nàng cúi đầu xuống, hung hăng, dùng sức che lại cái miệng nhỏ nhắn vừa đáng yêu vừa đáng giận khiến hắn kiềm lòng không được…

Dường như có một dòng điện lan truyền trong người Y Tước, đánh thức cô.

"Ưm… Ngươi…" Cô vẻ mặt xấu hỗ đẩy hắn ra, không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Khương Vệ có chút nổi cáu khi nàng kháng cự, định đưa bàn tay cố định ở trên gáy nàng, thân mật hôn sâu hơn, để cho Y Tước hiểu rõ nàng trốn cũng không thoát…

"Khởi bẩm Vương thượng. "

Bên ngoài vang lên thanh âm cung nữ, có điều, nàng chỉ đợi bên ngoài không dám đi vào.

"Chuyện gì?" Hắn dời miệng hỏi.

Cảm giác mặt mình nóng như lửa, môi bị hôn đến sưng, Y Tước tức giận mình bị chiếm tiện nghi trắng trợn, cư nhiên không có thưởng hắn một cái tát, thậm chí đạp hắn một cước, điểm này không giống tác phong của cô.

Thanh âm cung nữ lần nữa truyền vào. "Là cung nữ Ngọc Trừng cung đến đây thỉnh Vương thượng tới xem, nghe nói thân thể Chỉ Tần nương nương không khoẻ. "

"Trẫm lập tức đến đó. " Nghe vậy, ngực Khương Vệ trầm xuống.