Thạch Thảo Bất Tử - Tôn Chủ Và Tôi

Chương 4: Nam thanh nữ tú- Ân Ân ái ái




Hè qua đi, thu ghé sang mỉm cười dịu hiền với nhân gian. Ban tặn từng cơn gió nhẹ, se se lạnh tạt qua làn da mỏng manh của con người tựa như muốn vuốt ve, mơn trớn cho thỏa. Khắp một khu phố nhộn nhịp dăng kín lồng đèn cùng bánh trung thu, bày bán la liệt. Ái chà, tết trung thu đến mau thật. Xa xa còn thoang thoảng tiếng trống kì lân, nghe mà gợi lên nỗi nhớ quá khứ xa xôi.

An Thạch Thảo khoác lẹ lên người chiếc áo gió màu đỏ son, chân đi đôi giầy đỏ thêu hoa, tóc buông dài ngang vai, tay đeo chiếc túi hiệu Change, thanh cao đi bên cạnh người đàn ông vạn người mê -Văn Tư Viễn. Hôm nay khi ra khỏi nhà, An Thạch Thảo đã dặn dò anh rất kĩ càng rằng:

- Anh là của em, chỉ em mới có quyền được ngắm anh. Vậy nên em yêu cầu khi anh ra ngoài, không được ăn vận quá nổi bật, tránh có kẻ liếc mắt nhìn trộm!

Văn Tư Viễn lúc ấy mặt mày á khẩu, đờ người một lúc mới bật cười khanh khách xoa đầu cô người yêu bé bỏng:

- Em đích thị là Văn phu nhân rồi đấy!

Ấy vậy cho dù Văn Tư Viễn có mặc giản dị đi bao nhiêu vẫn không thể làm giảm đi ánh mắt đắm đuối của các cô gái trẻ tuổi liếc nhìn anh bấy nhiêu.

Có những bà hàng bánh hàng thịt ghé tai nhau trầm trồ rằng:

- Ái chà trai xinh gái đẹp quả là hiếm thấy..

- Đúng đúng! Nam thanh nữ tú, họ sóng vai nhau thật đẹp đôi!

Những tiến xì xào bàn tán ấy có lẽ, chỉ mình Văn Tư Viễn để tâm, còn cô gái An Thạch Thảo kia thì đang say mê ngắm nhìn chiếc bánh nướng trên bếp than hồng. Có lẽ từ khi trào đời đây là cái tết trung thu đầu tiên cô được hưởng trọn vẹn. 3 năm trước cũng vào ngày này, An Thạch Thảo nhận được nhiệm vụ cấp C từ tổ chức, đi giết một tay thám tử đang nắm trong tay bằng chứng có thể tống cổ Hồ Báo vào tù. Nhưng khi đến ngôi nhà của thám tử ấy, điều mà khiến cho An Thạch Thảo buông con dao xuống đó là: 1 nhà ba người đang quây quần bên nhau đón tết trung thu. Biết chuyện cô bỏ qua cho thám tử ấy, Hồ Báo đã nhốt cô vào nhà giam của tổ chức, ngày đêm cho người hành hình cô. Cô nhớ mãi, cái hình phạt dột nước sôi vào người. Cô đau đớn đết chết đi sống lại, thường thì vết bỏng sẽ để lại sẹo, nhưng không hiểu sao chân tay cô vẫn tuyệt nhiên không có một vết thương gì để lại.

- Nhìn xem Tư Viễn, chúng thật ngon!

An Thạch Thảo khẽ reo lên rồi nhìn người đàn ông sau lưng mình. Văn Tư Viễn nãy giờ mắt nhìn về một hướng, có vẻ phân tâm. An Thạch Thảo nhíu mày khó hiểu nhìn theo hướng mắt của anh, chỉ thấy phía trước là dòng người tấp nập qua lại.

- Tư Viễn, có chuyện gì sao?

- Thạch Thảo, em về nhà trước được không?

Vừa nói, Văn Tư Viễn vừa dúi túi bánh vào tay Thạch Thảo, dáng vẻ vội vàng:

- Anh có việc phải đi! Ngoan, lát anh về!- Rồi anh chèn qua đám người đông nghịt,biến mất. An Thạch Thảo một mình đi dạo phố cũng chán, thôi thì về nhà nghỉ ngơi cho lành. Nghĩ bụng, cô rời khỏi khu chợ náo nhiệt, gọi người tới đưa mình về.

Văn Tư Viễn, chen vào nơi đông người tìm đi tìm lại một lúc vẫn không thấy người ấy đâu, cuối cùng anh thấy cái bóng ấy khuất sau con hẻm nhỏ thì chạy lại đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp. Anh dồn người ấy vào góc tường thở dốc:

- Em nói em không yêu anh, tại sao còn tới đây?

- Viễn, em không thể quên anh!Em ngày đên nhớ anh, em không thể sống thiếu anh được!

Tiếng khóc thút thít khẽ vang lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nọ khiến Văn Tư Viễn thêm đau lòng. Anh ép cô gái vào tường, áp sát hai khuôn mặt lại với nhau, hôn ngấu nghiến đôi môi đầy mê hoặc ấy

.........

Bóng tối bao trùm toàn bộ khồng gian, chỉ không giám bao trùm toàn bộ ánh đèn ngủ trong căn phòng ấy. Giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, ánh đèn ngủ giường như biết ý, chỉ giám cho một ít ánh sáng len lỏi lên da thịt của một người đàn ông vạm vỡ. Da thịt nóng bỏng khẽ va chạm vào nhau, người đàn ông ấy ra sức nhấn thật mạnh, vào thật sâu, ra ra vào vào, nơi ấy. Dường như anh ta đã quên mất mình là ai, hoàn toàn bị sắc đẹp che khuất mắt. Anh ta vừa nhấn sâu, tay vừa xoa nắn, mơn trớn nhũ hoa đang nở rộ trước mắt. Da thịt của người con gái mới lớn quả thật rất tuyệt vời, nhất là của những tuyệt sắc giai nhân như cô gái này. Càng nghĩ, anh ta lại càng nhấn sâu hết sức, khiến cho cô gái bên dưới ưỡn người lên, túm lấy tóc anh, ấn sâu vào bộ ngực căng tròn của mình. Cô gái khẽ kêu lên đầy đau đớn nhưng cũng sung sướng:

- A...Viễn! Em đau quá, nhẹ nhàng chút được không?

Văn Tư Viễn, mơn trớn bộ ngực kia một lúc thì trườn môi lên hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng kia:

- Anh yêu em Lộ Mĩ Ái!

" Đúng vậy, người anh yêu phải là tôi. Anh thuộc về tôi, anh là của tôi! An Thạch Thảo, chị đừng mơ cướp được anh ấy từ tay tôi!"

**********

An Thạch Thảo vừa về tới biệt thự đã lăn quay xuống giường thở đầy mệt nhọc. Đi dạo phố cả một ngày dài khiến chân tay cô tê mỏi, Văn Tư Viễn tại sao vẫn chưa về? Anh bất ngờ rời đi, khiến cô không kịp hỏi, bình thường giờ này anh đã có mặt ở nhà, đó là thói quen sinh hoạt của anh. Vậy mà khi đi qua phòng ngủ của anh đèn vẫn tắt tối om. Có lẽ nào....không! Lão già Hồ Báo không thể làm gì Tư Viễn được. Căn bản ông ta không đủ quyền lực để đánh bại Tư Viễn. Ai bảo Văn gia đứng thứ 6 trong hắc đạo chứ. Cô lo xa quá rồi!

Nghĩ tới nghĩ lui, An Thạch Thảo thấy chóng mặt, bèn đi vào phòng tắm ngâm mình. Tuy cô và Văn Tư Viễn sống cùng dưới một mái nhà như cặp vợ chồng mới cưới, nhưng cô vẫn có cái tôn nghiêm của cô, cô luôn đem bên mình cái tư tưởng phong kiến lỗ thời rằng chưa cưới thì chưa được làm chuyện đó. Chuyện giao hoan thể xác là chuyện trọng đại cả đời con gái, sao có thể tùy ý muốn là làm được.Ấy vậy mà sau này, cái suy nghĩ đó của cô đã bị một kẻ hết sức đáng ghét lạnh lùng gạt bỏ và không những thế lại còn vô cùng coi thường nó.

Ngâm mình trong nước một tiếng, An Thạch Thảo quấn khăn quanh người đi ra khỏi bồn tắm. Mái tóc xuôi dài xõa nhẹ ngang lưng nhỏ từng giọt nước trên chiếc khăn tắm, ẩn dưới lớp khăn tắm là một cơ thể tuyệt đẹp của một người gái lai dòng máu của gia tộc Royal quyền thế ở Anh. Ở cô mang một khí chất cao quý của một công nương Anh quốc. Nhưng cô nào có biết điều đó. Cô chỉ biết rằng, trên đời này cô có một người cha đã mất và một người mẹ đã ruồng bỏ cô và mất liên lạc hơn chục năm nay rồi. An Thạch Thảo đứng trước gương ngắm nhìn khuôn mặt của mình mà tự nhủ. Có lẽ, sau này cô sẽ sống một cuộc sống khác, sống một cuộc sống không còn dính dáng đến máu tanh và cái chết. Nhưng có lẽ, ông trời không cho cô toại nguyện thì phải, muốn ép buộc cô quay lại con đường sát thủ như trước đây?? Có lẽ vậy.