Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 29




Gã ngồi trên ghế, trút đạn khỏi ổ, chậm rãi cẩn trọng, đầu nghiêng về một bên để nhìn rõ hơn, lưu ý phần kíp nổ. Khi đã tháo bỏ khẩu súng an toàn, gã đặt nó sang bên và liếc nhìn nàng. “Em nên... ở... cha.”

“Càng đi xa, tôi càng nghĩ... anh cần tôi hơn.” Nàng cụp mi. “Tôi là rào chắn của anh. Tôi không được rời anh.”

Gã cho phép nàng nghĩ như vậy. Gã không nói rằng gã sẽ chọn khẩu súng. Calvin và ba gã gia nhân lực lưỡng kia thay vì nàng làm rào chắn mỗi ngày. Thậm chí gã ước rằng nàng không có mặt ở đây vào một thời khắc khó đoán như thế này. Nó đã lên tới cái đỉnh điểm mà gã biết trước sẽ đến: một trận chiến ngang cơ.

“Họ muốn bắt anh?”

“Manning... Nhảy tới, Stoneham,Perceval... không chắc lắm. Em.. Calvin.. làm chúng đổi ý.” Gã mỉm cười khô khốc mà trả lời nàng như vậy. “Mừng em đã tới.”

“Vâng. Tôi sẽ không rời anh nữa.” Nom nàng run rẩy sau cơn chấn động vừa rồi. “Họ sẽ nhớ đấy. Anh làm vậy là không khôn ngoan đâu, Jervaulx, khẩu súng ấy.”

Gã nhún vai. “Tự vệ.”

“Điềm tĩnh tự chủ là cách tự vệ tốt nhất của anh.” Giọng nàng run thấy rõ trong cơn phản ứng muộn màng.

“Nói... dễ!” Gã đứng dậy nâng hai bàn tay nàng lên. “To lớn kềnh càng tàn bạo... như em. Nhìn! Dọa... bọn nhóc. Chó cụp đuôi... em đi qua. Đất rung chuyển. Dễ để... điềm tĩnh... em!”

Nàng nuốt nước bọt, mím môi, cơn buồn cười đánh bật nỗi sợ. “Anh đúng là đầu bò đầu bướu.”

Gã vui mừng khi gặp lại nàng. Gã quá đỗi vui mừng khi gặp lại nàng. “Y. Đầu tôi... bò bướu.” Gã áp hai bàn tay nàng vào nhau và hôn lên mu ngón tay. “Nghỉ ngơi... chạy tốt.”

Hai bàn tay nàng nắm lại, nhưng bị gã giữ chặt. Miệng nàng mỉm cười ngượng ngùng, hai hàng mi cụp xuống tạo thành một tấm mạng vàng trên nền lục.

Gã kéo lại nàng lại một chút, căng thẳng chùng xuống, cảm giác thoải mái và sự xuất hiện bất ngờ của nàng khiến gã thấy khao khát. Gã vẫn tự do, còn sống, và gã hôn nàng, nút lấy môi nàng như muốn hút hết hơi thở của nàng và áp nàng chặt vào mình. Không nói một lời, gã bồng nàng lên. Qua những cánh cửa và gian sảnh, miệng nàng, cơ thể nàng trong vòng tay gã, rồi giường của gã.

Gã không bận tâm đến màn dạo đầu lịch sự nữa: gã thô bạo mạnh mẽ chiếm lấy nàng, đòi hỏi thứ thuộc về mình trong khi nàng vòng tay ôm chặt gã và kéo gã xuống với vẻ nôn nóng không hề thua kém.

Hôm sau, chẳng kịp có thời gian ăn sáng, Maddy phải ngồi vào bàn chép một lá thư lịch sự đề nghị một đối tác ở nhà băng Hoare tới phòng khách của Công tước ngay - một mục tiêu mà nàng vui lòng theo đuổi bởi vì trong lúc này, họ vẫn đang sống nhờ vào hai tram tám mươi bảy bảng còn lại từ đôi khóa giàu cỉa Jervaulx, một số tiền đã chẳng còn là không lò với nàng và không hề tương xứng với khả năng tiêu tiền của Jervaulx.

Ngay sau khi hoàn thành lá thư với lời lẽ mà Jervaulx hài lòng, nàng phải viết một thông báo gửi tới báo chí rằng công tước Jervaulx không còn tin tưởng ông Torbyn làm đại diện điền sản cho mình nữa dựa trên những kết quả công việc của ông ta. Tất cả yêu cầu và nguyện vọng xin được chuyển thẳng tới dinh thự của Công tước ở quảng trường Belgrave và được đảm bảo không mất phí vận chuyện. Sau đó, nàng được nghỉ ngơi trong lúc Công tước lên gác cạo mặt và thay đồ.

Trong phòng khách phía sau nhà, một căn phòng dễ chịu sơn màu vàng hoa cúc trông ra khoảnh sân vườn từ lâu bị bỏ hoang và vách tường trại ngựa, nàng nhấp tách trà thứ hai. Nàng khởi sự viết một bức thư cho cha, biết rằng khi Jervaulx quay lại, nàng sẽ chẳng còn thời gian làm việc ấy.

Nàng viết đến trang thứ hai thì Calvin nhẹ nhàng bước vào, một tay nâng khay bạc và đóng cửa lại sau lưng. Maddy băn khoăn nhìn anh ta.

Viên quản gia cúi người. “Công tước không ở bên Lệnh bà ạ?”

Nàng cảm thấy ở London cả nàng lẫn Calvin đều không biết phải xử sự thế nào với đối phương: như những địch thủ cũ tối qua thấy mình vững chắc sát cánh cùng nhau, giờ lại ở trong một tình trạng đình chiến kỳ quặc mà chỉ cần nhẹ nhàng tác động cũng có thể thoắt biến thành hòa bình hay chiến tranh. Maddy thật lòng ưa hòa bình hơn, vậy nên khi anh ta nghiêm nghị gọi nàng là “Lệnh bà”, nàng hầu như không từ chối. Nó đang trở nên thật sự khó lọt tai, cái tôn xưng trần tục này, và điều ấy khiến nàng chắc mẩm rằng mình buộc phải chịu đựng hậu quả của việc từ chối nó.

“Tôi muốn được gọi là ‘Bà chủ’ hơn, Calvin ạ,” nàng nói với vẻ nhã nhặn nhất có thể. “Hãy nhớ cho rằng tôi không thể nói hoặc nhận những tôn xưng đó như người khác.”

Nàng đợi anh ta cứng người lại và nhìn xuống cái mũi dài của mình giống lão Calvin. Nàng biết điều mình vừa nói đủ khiêu khích để khiến họ đối địch cả đời. Nhưng thay vào đó, quai hàm đang bạnh lại của anh chàng quản gia cơ hồ dãn ra. “Tôi nhớ rồi, bà chủ,” anh ta đáp.

Sự thỏa hiệp nhanh chóng ấy khiến nàng ngạc nhiên. “Anh không phật ý?”

“Tôi sẽ quá xấc láo nếu như dám phật ý vì bất cứ điều gì bà mong muốn, thưa bà chủ.”

Maddy khẽ cúi đầu, chẳng hiểu ra sao.

Anh ta cúi người. “Trước bà đã bực bội với cách gọi Đức ông, nếu giờ đây bà thấy mình xứng với tôn xưng ấy hơn ngài, trong trường hợp đó tôi sẽ thấy phật ý. Tuy nhiên, vì bà vẫn cương quyết như xưa, tôi buộc phải thấy ngưỡng mộ tư cách đáng tin cậy của bà.”

Nàng nhấm đầu quản bút. “Anh có thích rắc phấn tóc không?”

Lần này đến lượt nàng khiến anh ta ngạc nhiên, nàng có thể thấy vậy. Anh ta hạ khay xuống. “Tôi không nghĩ đến chuyện liệu mình có thích không. Tôi đoán là... sau khi rắc phấn lên thì tóc cứng lại khó chịu lắm. Tối nào cũng phải gội sạch nên thi thoảng lại bị cảm lạnh.”

“Ồ, nếu anh không thích dùng phấn tóc thì không cần dùng đâu. Jervaulx không quan tâm, còn tôi thấy chỉ phí tiền.”

Calvin cúi người.

Maddy nén cười. “Anh cũng không phải cúi người trước tôi,” nàng nói.

Anh ta hơi cúi người rồi dừng khụng lại. “Xin theo lời dạy của bà, thưa bà chủ.” Anh ta đứng thẳng người. “Công tước, theo tôi thấy, đã lên gác phải không ạ?”

“Phải. Tôi có thể làm gì thay anh ấy không?”

“Dạ không cần phiền đến bà đâu ạ, thưa bà chủ. Chỉ là có một vị khách sớm đến thăm Đức ông.”

“Ôi.” Nàng muốn rớt tim. “Mẹ anh ấy?”

“Dạ không. Tôi sẽ không bao giờ để Lệnh bà phải đợi ở sảnh đâu ạ!” Anh ta hơi nâng khay trà lên. “Có lẽ tôi cần thưa với bà rằng.” Anh ta nói thêm với vẻ tự tin, “tôi không hề thấy Công tước chào đón mẹ ngài ghé thăm dinh thự này. Ngài tự đến thăm bà.”

“Tôi hiểu rồi.” Sự thờ ơ bất hiểu đó có vẻ hợp đạo đức lắm nhưng cũng không hẳn là bất công. Maddy cắn môi. “Tôi đoán... tôi nghĩ là có lẽ Jervaulx sẽ muốn tôi nói chuyện với những người này.” Nàng đứng dậy. “Có lẽ tôi phải tiếp đón khách của Công tước, phiền anh mời họ vào đây trong lúc đợi Công tước xuống.”

Calvin hắng giọng. “Trong trường hợp này có lẽ bà nên hỏi ý kiến của Đức ông, thưa bà chủ. Tôi đi hỏi Đức ông được không ạ?”

“Trong trường hợp này?”

“Vâng, trong trường hợp này.” Anh ta mím chặt miệng nom có vẻ đã nói tất cả những gì định nói.

“Ồ. Tôi hy vọng... anh không nghĩ để khách đợi là bất nhã sao?”

“Tôi sẽ thông báo với Công tước, thưa bà chủ.” Anh ta cúi người lần nữa rồi như chợt nhận ra gì đó liền dừng khựng lại, rời khỏi phòng, khép cửa.

Nàng cảm thấy bối rối, không biết liệu Calvin có gì không ưa vị khách này hay là anh ta e rằng nàng sẽ làm mất mặt bản thân và ngôi nhà này trong lần thử thách đầu tiên. Nàng băn khoăn vì sao Calvin không đưa người kia vào gian sảnh nhỏ nối với buồn ăn sáng mà nàng thường ngồi đợi xưa kia. Quả là cố tình xúc phạm khi để người ta đứng đợi trong tiền sảnh. Điều ấy, và thái độ kỳ lạ của Calvin, khiến Maddy đi đến kết luận rằng chính vị khách đáng nghi ngờ hơn là bản thân nàng.

Ngay khi nàng mới ngập nhừng suy luận vậy, cửa hé mở. “Christian,” một giọng nữ bỡn cợt vang lên. “Eydie đây.” Cửa đột ngột mở toang. “Tới đây nào, em biết anh ở đó...”

Vị khách khựng lại trước ngưỡng cửa, cô ta bận bộ đồ tang cầu kỳ, mạng che mặt hất ra sau để lộ khuôn mặt kiều diễm và những lọn tóc vàng rực xõa xuống hai má. Trong một khắc, cô ả Eydie này có vẻ bị bất ngờ, nhìn Maddy từ đầu đến chân. Rồi mặt ả trở nên thờ ơ.

“À,” ả nói. “Ta muốn gặp ông chủ của cô.”

“Công tước ở trên gác.” Maddy giữ cho giọng mình bình thản, quyết định không làm hỏng lần tiếp xúc đầu tiên này với thế giới của gã. “Tôi là Archimedea Timms, và... tôi là vợ anh ấy.” Nàng chìa tay.

Người đàn bà còn mải nhìn vào túi xách của mình; đúng lúc Maddy chìa tay ra, vị khách này cũng đưa tay lên. “Cô cầm lấy...” Ả nhìn lên và sững lại giữa lúc đang đưa cho Maddy đồng nửa curon lấp ló dưới găng tay. “Cô vừa nói gì?”

“Tôi là Archimedea.” Maddy cố gắng nhếch môi nặn một nụ cười mà không thành. “Vợ của Công tước. Thật đáng ngạc nhiên phải không, tôi biết”.

Eydie có vẻ nghĩ ngợi nhiều hơn là ngạc nhiên. Chừng như ả thấy điều ấy nực cười. Ả ngả đầu ra sau ré lên một tràng cười the thé, kinh hoàng. “Đây là trò đùa,” ả tuyên bố.

“Không.” Maddy đáp.

Tờ bạc và đồng xu rơi xuống sàn. “Anh ta trả tiền cho cô, anh ta trả tiền cho cô ngồi đây đợi tôi và nói điều ấy với tôi. Đây là trò đùa.”

“Không. Tôi e là... không phải trò đùa.”

Eydie lắc đầu. “Phải. Phải, phải, phải. Đây là trò đùa.”

Calvin xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh ta cứng đờ như tượng đá, không chút cảm xúc.

“Đức ông không ở nhà, thưa phu nhân,” anh ta nói với vị khách.

Eydie trừng trừng nhìn anh ta.

“Đức ông không có nhà,” Calvin cứng rắn nhắc lại.

Cô ả bắt đầu cười khùng khục phát lạnh gáy, đổ gục xuống ghế như thể có kẻ điều khiển rối nào đó vừa thả rơi ả. “Đây là trò đùa!” Ả ngã người trên ghế tiếp tục khúc khích với cung cách lạ lùng kia, mỗi lúc một kích động hơn. “Một trò lừa đảo dã man.”

“Bà Sutherland, để tôi tiễn bà,” Calvin nói.

“Thật dã man!” ả thét lên, giật đầu ra sau. Ả lao khỏi ghế, chạy vụt qua Calvin vào sảnh. “Christian!” Tiếng gào và bước chân ả vang vọng trên cầu thang lát đá cẩm thạch. “Christian, thật dã man! Anh có nghe em không? Thật dã man!”

Maddy vội vã theo sau Calvin, vừa lúc thấy Eydie đang chạy lên nửa chừng cầu thang.

“Anh có nghe em không?” ả rít, giữ váy cao trong khi chạy lên. “Chuyện này là dối trá! Anh không kết hôn!”

Giữa tiếng the thé inh tai của ả, Jervaulx sải bước ra khỏi cầu thang. Gã đã đi giày và mặc áo sơ mi; gã nắm lấy tay vịn bằng sắt rèm mạ vàng rồi dừng ở đó, ngón tay gã trắng bệch vì nắm quá chặt.

“Christian!” Ả dừng lại phía dưới gã. “Không phải sự thật.” Jervaulx không cử động. Gã đứng đó nhìn ả, mọi đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn bất động.

Ả bám lấy tay vịn, vặn vẹo hai bàn tay, ngả đầu lên hai cánh tay đang vươn ra và nhìn về phía gã như một con chó con trườn tới nài xin sự chú ý. “Xin đừng trêu em như thế. Hãy nói với em đi.”

“Thật,” gã nói, bằng giọng trầm khàn vang ngập khắp sảnh.

Eydie đổ gục xuống bậc thang, lại rú lên những tràng cười hỗn loạn. “Nhưng em đã trao anh mọi thứ. Ch... Christian!”

Tiếng nức nở lẫn trong tiếng cười của ả vọng lại từ nền cẩm thạch. Maddy nhận ra rằng tên hầu riêng của Jervaulx đang đứng ở gian sảnh trên tầng phía sau lưng gã, cả ba gã hầu đều ở sảnh tầng dưới và cô hầu phòng cùng bà đầu bếp đã ra cửa cầu thang sau nhà: tất cả đều đờ ra mà nhìn chằm chằm.

Maddy nâng váy đi lên cầu thang. Nàng nghe thấy Jervaulx kêu lên không thành tiếng, nhưng nàng đi tới bên vị phu nhân đang nức nở và quỳ xuống bậc cầu thang bên ả. “Nào,” nàng nói. Nàng nắm lấy bàn tay đeo găng đen của Eydie kéo ả đứng lên khỏi nền đá lạnh. “Nào, cô đừng nên hành hạ mình.” Eydie rủ xuống, thở hổn hển. Maddy ngồi xuống bậc thang, vòng tay ra phía sau vị phu nhân khốn khổ, kéo Eydie ngả lên vai mình, khẽ lay ả. “Tôi xin lỗi. Mọi chuyện không nên xảy ra như thế này. Tôi xin lỗi.”

Ả đàn bà kia đang khóc rống, tuôn nước mắt ròng ròng và há miệng hớp lấy từng ngụm to không khí như một đứa trẻ trong cơn giận lẫy. Maddy bắt gặp ánh mắt Calvin, nàng bèn nghiêng đầu, nhờ anh ta xua những người kia đi. Anh ta nom như vừa mới chứng kiến một tai nạn kinh hoàng, lảo đảo xoay người tuân lệnh nàng.

“Tôi... ghét... anh ta,” Eydie lầm bầm. “Tôi... ghét... anh ta. Tôi ghét cô!”

Maddy để mặc ả lải nhải, nàng vẫn ôm ả, nhìn vào đầu gối mình đang quỳ trước Eydie và dải đăng ten cầu kỳ trên bộ váy đen của ả. Vành mũ ả tì vào cổ nàng đau nhói.

“Tôi biết,” Maddy trầm ngâm nói. Nàng nhìn vào những lọn tóc vàng rực rủ xuống của Eydie và nhớ đến lọn tóc trên mặt đồng hồ bên giường Jervaulx. “Tôi chắc chắn đáng lẽ phải là cô.”

“Gì?” Cả người ả co giật với tiếng nấc khinh bỉ. “Cô không muốn anh ta... khi bây giờ cô... khi bây giờ cô...” Ả lại rên rỉ, quay người đi và ngồi bó góc khóc than. “Giờ cô không... muốn anh ta sao?” ả rít lên giữa những giọt nước mắt và tiếng cười cay đắng.

“Ý tôi là... chúng tôi không tương đồng lắm,” Maddy nói.

“Tương đồng!” Đôi vai vị phu nhân rung lên. Ả rúp mặt xuống đùi mà khóc.

Maddy vuốt vai ả, cảm nhận những tiếng thổn thức hổn hển sau bên dưới lớp xa tanh đắt tiền.

Eydie lôi khăn tay trong túi ra áp lên miệng. “Cô là một kẻ trong đám Giáo hữu đó,” ả nói qua lớp lanh.

“Phải, tôi được nuôi dưỡng như một thành viên của Ái hữu Hội.”

Ả lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi không tin. Tôi không tin. Em ghét anh, Christian.” Giọng ả rít lên thành tiếng thét. “Em ghét anh, anh có nghe thấy không?”

Không hồi đáp. Maddy chẳng nhìn xem gã còn ở đó không. Eydie lại bắt đầu thổn thức, lần này khẽ hơn, khăn tay áp chặt vào mặt. Ả đẩy tay Maddy khỏi vai.

“Cô đạt được bằng cách nào?” đột nhiên ả hỏi.

Maddy ngồi trên bậc thang, những ngón tay đan lại quanh đầu gối. “Đạt được?”

“Cô giăng bẫy anh ấy bằng cách nào? Đừng có hòng dối trá tôi,” Eydie gào lên. “Em gái anh ấy là bạn tôi. Cô ấy sẽ kể hết sự thật với tôi.” Ả đột nhiên túm váy lao xuống cầu thang như thể ý nghĩ kia vừa thúc đẩy ả biến đau thương thành hành động. Đến chân cầu thang, ả dừng lại rồi ném một cái nhìn ra sau, vượt qua Maddy. Một giây sau, ả kéo mạng phủ kín mặt và biến vào tiền sảnh. Tiếng cửa trước đóng sầm lại, vang vọng quanh gian sảnh.

Maddy ngồi trên cầu thang. Nàng phải gắng sức trong từng hơi thở, cố ghìm giữ cơn run rẩy bắt nguồn từ dạ dày và ráng xua nó khỏi từng đường gân thớ thịt của mình. Khi nghĩ mình đã có thể kiểm soát tốt bản thân, nàng đứng dậy. Nàng quay người nhưng vốn đã biết rằng gã không ở đó: nàng đã thấy điều ấy trên gương mặt Eydie.

Calvin lặng lẽ bước vào sảnh từ cầu thang sau nhà. “Đó là lỗi của tôi, thưa bà chủ,” anh ta nói. “Đáng lẽ tôi không được để cô ta qua cửa.”

“Calvin,” nàng nói bằng giọng kim hầu như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. “Tôi cần áo choàng.”

“Thưa bà chủ...”

“Tôi cần đi ra ngoài. Tôi phải ra ngoài.”

“Nhưng khu vườn...”

“Không.” Nàng bước về phía trước của trước. “Ra khỏi đây.”

“Đợi một chút đã, thưa bà chủ. Cần báo với Đức ông đã ạ.”

Nàng mở cửa. Không khí ẩm lạnh tràn vào làm dịu đi đôi má nóng bỏng. Nàng không muốn đợi Calvin hay áo choàng nữa mà lặng lẽ đóng cửa lại, bước xuống những bậc cấp trắng muốt và bắt đầu đi về nhà mình.

Trong phòng thay đồ, Christian nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại. Gã không động đậy hay ngó xuống phố để nhìn Eydie rời đi. Gã đứng đơn độc ở giữa phòng, tiếng gào rú của ả vẫn còn vang vọng bên tai.

Gã đứng đó một lúc lâu.

Vẻ phi thực lạ lùng của sự việc vừa rồi, cái việc đứng đó nhìn trong khi vợ gã an ủi người tình đang khóc lóc của gã. Và ghê tởm thay, gã đã nghĩ: nàng không nhận ra.

Dù nàng có nhận ra hay không thì lòng trắc ẩn giản dị của nàng cũng đã lột trần gã, phơi bày bản thân gã trước chính gã: gã đã điên tiết với sự vô liêm sỉ của Eydie khi ả mò đến đây, tức giận đến cứng đờ người trước những om sòm ả tạo ra, chỉ chực ném ả ra khỏi cửa, và Maddy, ôi, Maddy, nàng khiến gã cảm thấy rõ ràng điều ấy, rằng gã đã gây thương tổn đến chừng nào.

Mình không hề cố ý để mọi sự đến nước này: tiếng rên rỉ lộn mửa của mọi kẻ khốn nạn thiếu suy nghĩ khi sự việc đã như ván đóng thuyền. Mình không hề cố ý, nếu biết trước thì mình đã chẳng làm thế rồi, nếu mình có thể biết trước, nếu lúc đó mình cẩn thận hơn, nếu, nếu, nếu...

Tiếng gõ nhẹ của Calvin lên cửa khiến gã quay lại. Gã kéo cửa mở.

Viên quản gia trông như đang đứng trước giá treo cổ. “Thưa Đức ông...” anh ta mở miệng

Christian chặn đứng màn rào đón trước khi nó kịp diễn ra. Thật quá ghê tởm khi trút giận lên đầu kẻ hầu người hạ về cái cơ sự ma xui quỷ khiến mà chính gã gây ra. “Đâu?” gã hỏi.

“Cô Sutherland ấy ạ?” viên quản gia hỏi.

“Chém mẹ Sutherland đi! Nữ công tước... đâu?”

“Thưa Đức ông, phu nhân đã ra ngoài. Mấy phút trước.” Khi Christian kêu lên và lao ra cửa, anh ta vội vã thêm vào, “Thưa Đức ông, tôi nghĩ thế là tốt nhất, phu nhân có vẻ kiên quyết muốn đi. Tôi đã cử người mang áo khoác đuổi theo phu nhân, đi cách phu nhân một đoạn và sẽ báo lại ngay nếu phu nhân không định quay về.”

Christian dừng lại. “Phải. Được rồi.” Hãy để nàng tự trấn tĩnh lại. Cho nàng thời gian. Cho nàng thời gian và không gian. “Phải. Cậu làm... tốt.”

Viên quan gia hắng giọng rồi ngần ngừ nói. “Ông Hoare đã đến xin tiếp kiến ngài, thưa Đức ông. Tôi đã đưa ông ấy vào thư viện.”

Mẹ kiếp - chóng quá! Christian chưa chuẩn bị xong, gã vốn định để Maddy ở cạnh để giúp nếu gã cần. Hoare là mấu chốt trong việc này, nếu Christian làm hỏng, coi như gã chết chắc.

Gã thở phì phò qua kẽ răng và nhặt áo khoác lên. Gã không còn lựa chọn nào khác. Lao đã phóng đi rồi. Giờ gã phải theo lao thôi.

Christian bước vào thư viện hai tầng từ gian chứa sách ở tầng trên, nơi mà gã có thể quan sát tầng bên dưới. Dừng lại giữa mùi hương quen thuộc của những bìa sách bằng da, gã thầm chửi thề khi nhìn xuống hai kẻ ngồi dưới như một cặp thương gia nhàm chỗ trên chiếc giường kỳ vẫn còn phủ vải kẻ đỏ từ hồi hè: Kẻ đến theo giấy triệu tập của gã là một kẻ mà Christian ít muốn gặp nhất. Trong hai ứng viên nối nghiệp của gia tộc Hoare này, người anh dễ chịu hơn nhiều, nhưng tay em họ trẻ tuổi thì kỹ tính như ma - một đặc điểm mà Christian chẳng hề đánh giá cao ở y và ngược lại.

Hoare đã là nhà băng cho các công tước Jervaulx suốt một trăm nam qua. Christian không thay đổi điều đó gã vẫn thường nghĩ đến khi các đối tác này lịch thiệp nhưng dữ dội công kích những kế hoạch của gã - bất cần hay có tầm nhìn, phụ thuộc vào việc bên nào giữ thế áp đảo. Nhưng Hoare đã đứng bên gia tộc gã trong suốt hàng thập kỷ nợ nần của cha gã, vậy nên Christian vẫn ở lại với họ, mặc cho họ khiến gã muốn nổi điên. Giờ gã ước rằng mình đừng có quá tận tụy như thế.

Gã nghĩ về lá thư đáp trả của họ với hối pyieues gần đây nhất của gã. Cầu chúc cho sức khỏe của gã, thật chứ? Lũ khốn lúc nào cũng tự cho là mình đúng. Gã sẽ cho chúng thứ để ngồi đó mà cầu.

Sỗ sàng giậm chân thình thịch, gã xuống cầu thang và quay người đối mặt với hai vị khách ở chân cầu thang. “Các quý ông,” gã nói mà không chào hỏi. “Giải thích.”

Cả hai đứng lên, lẩm bẩm chào. Tên Hoare kỹ tính bước tới chừng như muốn bắt tay.

Christian không nhúc nhích. Đối phương dừng lại, chưa bước được ba bước đã mất hết khí thế.

“Ta... đợi,” Christian nói. “Giải thích.”

“Nếu ngài muốn nói tới sự trì hoãn trong...”

“Trì hoãn!” Christian cắt ngang những lời màu mè của tay nhà băng. Gã không dám để cuộc nói chuyện có lý trí phát triển. “Ta... cảm giác của ta... quá bực...” Gã vụt bước khỏi cầu thang. “Khó mà... nói chuyện, thưa các ông!”

Gã không muốn đẩy vở kịch bực bội đến nghẹn lời này đi quá xa, nếu không sẽ làm dấy lên nghi ngờ về sự tỉnh táo của gã. Vậy nên gã dừng lại bên bàn và ngồi xuống. Thứ này, ít nhất gã cũng kịp chuẩn bị trước, một hối phiếu khác đã được viết sẵn và đặt dưới một tờ giấy trắng, tất cả được che khuất khỏi tầm mắt những kẻ kia bởi một chồng sách. Gã cầm bút viết lên tờ giấy trắng - Chúa biết là nó sẽ ra cái thể loại gì nhưng gã không dừng lại kiểm tra - và tráo với tờ viết sẵn mà Maddy đã kiểm tra lỗi bên dưới.

Gã đứng lên đưa tờ giấy ra. “Thử lại đi.”

Ngay từ đầu, hai tay nhà băng kia trông đã không hề thoải mái. Tay lớn tuổi hơn bước tới nhận tấm hối phiếu, nhưng tên kia lên tiếng, “Tôi e rằng vẫn phải trì hoãn.”

“Vì sao?”

“Chúng tôi vừa áp dụng một số điều chỉnh mới.”

Christian dựa vào bàn. “Tiền của tôi...” gã nói vẻ hăm dọa. “Các ông... làm mất?”

“Tất nhiên là không!” Tay lớn tuổi hơn phản bác.

“Xin được nói một cách hoàn toàn trung thực, thưa Đức ông,” gã Hoare trẻ tuổi hơn cứng cỏi đáp, “gia đình ngài đã cho chúng tôi cơ sở để nghi ngại về...” Anh ta thấy mình đang ở thế bất lợn bèn giạng chân ra, tỏ vẻ cương quyết hơn. “Về tính thích đáng của việc cho phép rút tiền từ tài khoản của ngài ở thời điểm hiện tại.”

“À.” Christian mỉm cười. “Không phải điều chỉnh.” Môi gã cong lên. “Chỉ là... bọn trộm cướp.”

“Giờ xin cùng cân nhắc xem ạ! Chúng tôi chỉ thực hiện điều cần làm, bất cứ ai có lý trí sẽ trông đợi chúng tôi làm như vậy trong hoàn cảnh bấp bênh này.”

Christian ngả người ra sau ghế, cầm một tờ Times lên. Gã giơ tờ báo bằng một tay và nhìn mặt báo vẻ cân nhắc. “Nhà băng ăn cướp. Hoare ăn chặn... tiền gửi.” Gã gật hù. “Tít báo hay.”

Hai người kia đứng đó như đang đối diện với tên cướp có vũ trang. Christian hạ tờ báo xuống và mỉm cười vẻ biện giải.

Tay Hoare lớn tuổi hơn gấp tấm hồi phiếu lại bỏ vào túi áo. “Tất nhiên việc ấy không cần thiết ạ,” y nói, bằng giọng nhỏ nhẹ hơn giọng mà ông em họ đã dùng.

“Chúng tôi đã được báo rằng Đức ông không được khỏe, và rằng những yêu cầu được cho là gửi trự tiếp từ ngài có thể không hợp pháp. Chúng tôi chỉ muốn cẩn trọng một chút. Về phần mình, tôi hy vọng điều ấy không khiến Đức ông phật lòng. Nếu chẳng may lại vậy, chúng tôi phải khẩn thiết xin ngài thứ tội, phải không em họ Hoare?”

Người họ hàng trẻ tuổi của anh ta chẳng lấy gì làm hài lòng với những lời trên. Ngữ điệu của anh ta vẫn còn chút thách thức.

“Tất nhiên, chúng tôi sẽ ghi sổ sách cẩn thận trong phòng khi văn phòng của Đại pháp quan yêu cầu.”

“Đương nhiên,” Christian đáp. “Tiền... khi nào?”

“Tôi sẽ cho người đưa đến trước buổi trưa,” tay lớn tuổi hơn nói.

Christian kéo chuông gọi Calvin. Gã để hai anh em đứng đó cho tới khi viên quan gia vào, ngột ngạt vì sự im lặng không dung thứ của mình. Hai người đi ra với lời chúc sức khỏe thiếu tự nhiên mà gã chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu cộc lốc.

Khi những kẻ kia rời khỏi rồi, Christian ngồi sụp xuống ghế. Hai bàn tay gã vẫn còn chưa hết run.

Chiến thắng.

Bằng chính bản thân gã, chiến thắng.

Gã cùng lúc vừa muốn cười vừa muốn khóc. Gã muốn chia sẻ nó, niềm hoan hỉ này. Gã muốn có Maddy bên mình.

Tiếng của ngư dân là thứ rõ ràng duy nhất trên dòng sông - những tiếng rao và dòng nước lững lờ bên bờ sông dập dềnh rong rêu, chỉ trông ra vài mét là mặt nước ánh bạc đã biến mất hút vào sương mù. Sương phủ Chelsea cả ngày, nuốt chửng dãy nhà sau lưng nàng và bóp nghẹt tiếng xe cộ trên đường. Maddy tựa lên rào chắn bên sông, rúc vào trong áo choàng. Gã gia nhân ở Belgrave vẫn đeo bám nàng, một bóng hình nhẫn nại đứng dưới mái hiên bên kia phố, ngay bên rìa màn sương.

Ánh ngày đã dần tắt. Nàng biết rằng mình phải sớm hành động. Nàng không thể ở đây mãi mãi.

Một ngư dân cập bờ, buộc thuyền lại và lôi một chiếc giỏ ra. Nàng nhìn ông ta kéo quần và lanh lẹn nhảy lên những bậc thang bằng gỗ. Ông ta trèo vào bờ. “Cá chình tươi không, thưa cô?” ông ta vui vẻ hỏi.

Maddy lắc đầu.

Ông ta đi qua, giơ chiếc giỏ của mình trước một chiếc xe ngựa mà Maddy nghe thấy đang đi tới trên phố sau lưng nàng. “Cá chình tươi đây!” ông ta rao. “Chình tươi!”

Tiếng vó ngựa chậm lại. Maddy quay lại nhìn khi người đánh xe kéo cương ghìm đàn ngựa. Lão ngư dân khấp khởi giơ giỏ lươn về phía cỗ xe đen bóng loáng.

Cửa xe có gắn gia huy sặc sỡ, quen thuộc. Nàng thấy gã gia nhân nãy giờ núp dưới hiên rời màn sương đi về phía nó.

Cửa xe mở tung. Jervaulx bước xuống,áo choàng của gã xòa ra lóe lên sắc đỏ. Gã đứng nhìn về phía Maddy.

“Năm bảng rưỡi, thưa ngài,” lão ngư dân nói, đưa ra một cái giá thái quá. “Còn sống nguyên. Xin mời xem.” Lão bắt đầu mở giỏ ra.

Jervaulx liếc nhìn lão, rồi nhìn về phía tay gia nhân khẽ gật đầu. Tên hầu kia sớm chặn lão ngư dân còn đang sướng phát cuồng khỏi bày hàng ra trước mặt Công tước, xách giỏ cá chình để ra sau xe ngựa. Jervaulx đi về phía Maddy.

Gã đứng trước mặt nàng.

“Đủ,” gã khẽ nói. “Về... nhà.”

Nhà, nàng nghĩ. Nhưng đây là nhà, ngồi làng này và dòng sông này, những cây cối này, những con thuyền này; nàng rành tất cả, dù có nhắm mắt nàng vẫn có thể tìm ra chúng ngay trong sương mù. Nàng đã sống ở đây suốt cuộc đời mình.

Gã quay đi, nhìn về phía dòng sông. Rồi gã khoát tay, cho xe ngựa đi.

“Đi dạo?” Gã chìa cánh tay ra.

Không đáp một lời, nàng quay người, khẽ đặt tay lên ống tay áo gã. Đưới bàn tay lạnh buốt của nàng. Gã ấm nóng làm sao. Gã lồng găng tay của mình lên những ngón tay nàng, bao bọc chúng khỏi sương lạnh.

Gã luôn biết cách khiến việc đi dạo bên gã thật dễ dàng. Không hề có cảm giác kỳ cục, chỉ thấy mọi thứ hòa hợp tự nhiên với bước chân của nàng. Họ cứ đi, đi mãi cho đến khi Maddy không còn nghe thây tiếng phì phò và tiếng móng guốc thi thoảng gỡ xuống mặt đường của những chú ngựa đang đứng đợi.

“Anh có hứa hẹn sẽ cưới cô ấy không?” nàng hỏi.

Dưới bàn tay nàng, cơ bắp gã hơi căng ra, dấu hiệu biến đổi duy nhất ở gã. “Không.”

“Cô ấy nói, đáng lẽ phải là cô ấy.”

Gã không trả lời.

“Bên giường anh, anh giữ một lọn tóc của cô ấy.”

Gã dán mắt vào vệ đường trước mặt, miệng gã đanh lại. Gã không phủ nhận, cũng không tỏ ra hối tiếc.

“Và anh yêu cô ấy, phải không?” cuối cùng nàng hỏi.

Gã dừng lại, nắm lấy cả hai bàn tay nàng. “Không. Maddy. Không.”

Nàng giằng ra, vòng tay ôm mình, quay mặt về phía dòng sông. “Nếu thật vậy, và anh đã nhận kỷ vật của cô ấy, thì anh đúng là đồ tồi.”

“Phải,” gã nói, giọng trầm khàn thể hiện thứ xúc cảm nào đó mà nàng không thể nhận ra.

Nàng nhìn theo một con mèo trắng, một bóng dáng lờ mờ lảng vảng giữa những con thuyền đậu trên bến. Dưới mạn thuyền, sóng vỗ khe khẽ, nhòa vào khung cảnh tranh tối tranh sáng.

“Đi,” gã nói. “Tối.”

Nàng không cử động. Con mèo đặt một chân lên mũi thuyền rồi nhảy một bước êm như ru vào bên trong và biến mất dưới chỗ ngồi.

“Với tôi, anh là người lạ,” nàng đau đớn nói. “Tôi không thực sự hiểu anh hay biết anh là loại gì nữa.”

Tiếng Jervaulx vang lên giữa bầu tĩnh lặng. “Tôi hổ thẹn, Maddy. Từ... tận đáy... linh hồn. Tất cả tôi có thể... nói. Không thể quay lại. Không thể... thay đổi.”

Con mèo trắng ló ra từ phía đuôi tàu. Nó trèo lên cuộn dây chão, nằm xuống khoanh tròn ở đó. Nàng cảm thấy Jervaulx, bất động, kề sau lưng mình.

“Về nhà,” gã nói. “Maddy.”

Eydie khốn khổ, trao lọn tóc của mình cho một kẻ phóng đãng. Rơi vào lưới tình của gã và rồi kết thúc trong màn khóc lóc vô vọng dưới chân cầu thang nhà gã. Giống như một câu chuyện răn đe trong sách giảng đạo. Maddy có thể rút bài học cho mình từ đó.

“Tôi sợ,” nàng thì thầm. “Tôi sợ điều anh sẽ làm với linh hồn và trái tim tôi.”

“Trái tim em... quý báu với tôi,” gã khẽ nói.

Nàng cúi đầu. Nàng quay lại mà không nhìn vào mặt gã và nắm lấy cánh tay gã.