Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 4 - Chương 12




8

“Ha ha, biết không? Hoa mai không chỉ có đẹp mặt, còn có thể nấu cháo pha trà ngâm rượu làm thuốc, dùng cánh hoa mai bỏ vào tắm bồn, càng có thể mỹ dung dưỡng nhan!”

Tiếng nói non mịn kiều mỵ như ngọt rượu, đột nhiên nghe thấy, đang đứng gần đó, nam tử bất giác hồi tưởng chuyện cũ còn trẻ, đạm nở nụ cười. “Ta biết ta biết, này khẳng định lại là mẫu hậu nói với ngươi!” Cô gái chín tuổi bên cạnh tiểu nam hài giơ lên tay lớn tiếng nói: “Mẫu hậu mỗi ngày buổi tối đều phải dùng đóa hoa tắm bồn!” “Khó trách lớn như vậy, ta vẫn không cảm thấy mẫu hậu biến quá, thậm chí càng sống càng tuổi trẻ, nguyên lai là hoa mai công lao a!” Một đứa nhỏ bừng tỉnh đại ngộ.

“Quyết định! Về sau, ta mỗi ngày cũng muốn bắt chước mẫu hậu dùng đóa hoa tắm bồn, ta cũng muốn mỹ dung dưỡng nhan! Ta muốn trở nên cùng mẫu hậu giống nhau xinh đẹp!” Tiểu cô nương sáu tuổi lớn tiếng tuyên bố nói, nghiêm trang bộ dáng. Một đám đứa nhỏ toàn cười to. “Ngươi còn rất nhỏ! Đợi cho bằng tuổi mẫu hậu  không muộn!” Cô gái chín tuổi vỗ đầu nàng, như tiểu đại nhân nói.

“Hừ, mới không!” Cô gái sáu tuổi phiết quá, rất chí khí nói: “Đêm nay ta phải đi tìm mẫu hậu, cùng nhau tắm bồn đi!”

“Ta đây cũng đi!” Cô gái chín tuổi nghĩ nghĩ, nói.

“Ta cũng đi!”

“Ta cũng đi!”

Mặt khác vài cái đứa nhỏ đều hưởng ứng. “Các ngươi tiểu nam nhi, tắm đóa hoa cái gì a!” Cô gái chín tuổi tà nghễ đám kia dũng dược kỳ cục tiểu mao đầu, khinh thường nói.

“Ngươi quản chúng ta!” Nam hài chín tuổi đối chọi gay gắt: “Ai quy định, chỉ có nữ hài tử có thể tắm đóa hoa?” “Nhưng là không gặp phụ hoàng tắm a!” Cô gái chín tuổi không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói. “Ta đây cũng muốn!” Nam hài năm tuổi kêu lớn, kiên định tín niệm.

......

“Nhìn cái gì?” Mềm nhẹ tiếng nói ở bên tai vang lên, rút đi non mịn, kiều mỵ không thay đổi. Theo thời gian trôi qua, thanh âm của nàng thành thục ổn trọng rất nhiều, thật giống như rượu ngon lên men, càng thêm say lòng người. “Xem bọn nhỏ ngoạn thật cao hứng.” Hắn quay đầu, thản nhiên nói.

Vươn tay tiếp nhận một đóa hoa mai bay xuống, cắm ở tóc mai của nàng, bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp.”

Đã mười năm, nàng trở thành mẫu thân vài đứa nhỏ, nhưng dung mạo cũng không già cả, lại càng trở nên càng thêm kiều mỵ, dáng người so với trước thướt tha nhiều thêm, làm cho hắn như thế nào cũng xem không ngấy.

“Chàng...... Tự dưng vô tội nói loại này làm cái gì?” Bàn tay trắng nõn ở ngực hắn khinh chủy một phen, nàng kiều rất thấp xuy nói, phân ân trên gương mặt hiện lên một tầng thản nhiên đỏ ửng. Hắn nhưng cười, ôm thắt lưng của nàng, cằm tựa vào nàng trên vai, hít sâu một ngụm thuộc loại hương khí của nàng, nhắm mắt lại, thỏa mãn nói: “Hiện tại, ta rất muốn ăn một ngụm mơ cao.” Tốt nhất là mẫu phi tự tay làm.

Hắn biết, chính mình đối mơ cao không muốn xa rời, chưa bao giờ biến quá. Tựa như đối với nàng yêu say đắm giống nhau. Chính là trước kia, hắn không biết điểm tâm có độc, ngây ngốc ăn đi xuống. Mà hiện tại, cho dù biết có độc, hắn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện ăn đi. Bởi vì, hắn trúng độc của nàng, đã sâu.

Lời tác giả:

Nói như thế nào đây? Nguyên phi người này, ở trong suy nghĩ của ta, là một người rất khó nói. Nàng thông minh, nàng xinh đẹp, nàng cũng không luyến quyến quyền thế. Chính là, vì được để có được người âu yếm ôn nhu, ngay cả con của chính mình đều có thể hy sinh, điểm này, thực tại không thể làm cho người ta chấp nhận [ nói thật, Tiểu Cúc cũng không có thể chấp nhận. Cũng không biết bất giác liền nghĩ như vậy, cũng như vậy viết ra.]

Bất quá, nàng coi như là một người đáng thương, của nàng kết cục cũng rất thảm, cuối cùng vẫn là sự việc bại lộ, thất sủng, lại như trước không biết hối cải, còn bị người mình yêu nhất ban thưởng tử. Người chết như đèn tắt, chuyện cũ trước kia sẽ không quá mức truy cứu.o[∩_∩]o~

HOÀN