Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 41: Ta đã trở về




“Hoàng thượng giá lâm.”

Thôi rồi, sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này, Tiểu Thúy hoảng hốt quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.” Hoàng Bộ Thần bước vào, nhìn trái nhìn phái cũng không thấy Cam Đình Đình, lại hỏi, “Thái hậu nương nương đâu?”

“Thái hậu nương nương người ” Nhất thời lúng túng, Tiểu Thúy ấp úng không nói nên lời.

“Thái hậu nương nương làm sao?” Hoàng Bộ Thần không kiên nhẫn nói.

“Hồi Hoàng thượng, nô tỳ cũng không biết.”

“Không biết? Ta thấy ngươi không giống như không biết, vậy chắc ngươi biết tội lừa dối trẫm sẽ chịu hình phạt gì?” Hoàng Bộ Thần cố ý cao giọng.

“Nô tỳ đáng chết, Thái hậu nương nương và Thập nhất vương gia đã xuất cung.”

“Xuất cung? Đi cùng Thập nhất đệ?” Cư nhiên dám lén trốn ra khỏi cung, lại còn đi cùng Thập nhất đệ. “Đi từ lúc nào?”

“Gần đến giờ Ngọ đã đi rồi ạ.”

Giờ Ngọ? Hiện tại đã là xế chiều, thế mà còn chưa quay về, Hoàng Bộ Thần buồn bực ngồi xuống, không nói thêm lời nào.

Chẳng biết qua bao lâu, Hoàng Bộ Thần một chén lại một chén trà cũng không thấy Cam Đình Đình quay về. Vừa định rời đi thì bắt gặp một cái đầu nhỏ ló vào, dường như không biết đến sự hiện diện của Hoàng Bộ Thần.

“Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, ta đã trở về.”

“Tiểu thư ” Tiểu Thúy nháy mắt ra hiệu.

Hoàng Bộ Thần, sao anh ta lại ở đây? “Sao ngài lại đến đây?” Cam Đình Đình cười hì hì bước vào.

“Nàng đã đi đâu?”

“Ta chỉ đi loanh quanh thôi.” Cam Đình Đình cười bẽn lẽn nói.

“Đi loanh quanh? Đi loanh quanh lâu đến vậy sao?”

“Hoàng cung rất lớn mà, cho nên ” Cam Đình Đình vừa nói vừa nhìn Tiểu Thúy, thấy biểu tình trên mặt cô liền hiểu mọi chuyện đã bại lộ, “À chuyện kia, ta chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi.”

“Chơi một chút? Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm không?”

“Không đâu, đã có Hoàng Bộ Ưng bên cạnh rồi.” Cam Đình Đình thấy chẳng có gì đáng lo, nếu không phải vì Hoàng Bộ Ưng kiên quyết muốn cô quay về, cô còn lâu mới có mặt ở đây. Hơn nữa cô chỉ đến phủ Hoàng bộ Ưng, những nơi khác đều không đi.

“Nàng xem bộ dáng nàng như vậy còn ra thể thống gì?”

“Hắc hắc, ta lập tức thay y phục.” Cam Đình Đình vội vàng đi vào buồng trong, thật ra cô muốn thoát khỏi sự truy vấn của Hoàng Bộ Thần.

“Tiểu Thúy, sao em lại nói ra hết vậy? Chẳng phải ta đã dặn em nếu Hoàng Bộ Thần đến thì nói là ta sang các cung khác sao? Sao lại bại lộ hết cả, lần sau nếu muốn xuất cung sẽ rất khó khăn.” Cam Đình Đình trước cởi y phục, sau nghe tiếng bước chân cứ ngỡ là Tiểu Thúy, cô liền oán thán nói.

“Còn muốn có lần sau?”

“Ngài ngài sao lại vào đây?” Cam Đình Đình xoay người lại, kinh ngạc nhìn Hoàng Bộ Thần, hoàn toàn quên chuyện cô vừa cởi y phục.

“Nói, nàng và Thập nhất đệ đã làm gì?” Hoàng Bộ Thần tiến đến gần Cam Đình Đình, ánh mắt không buông tha thân thể lồ lộ của cô.

“Làm cái gì? Đương nhiên là ngài ấy đưa ta ra ngoài chơi rồi.” Cô cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Hoàng Bộ Thần, Cam Đình Đình nhìn lại mình. Thiên a, cô “Ngài, ngài không được nhìn.” Cam Đình Đình vội ôm lấy xiêm y che chắn trước ngực.

“Không muốn cho ta thấy vậy nàng muốn để ai thấy? Chẳng lẽ là Thập nhất đệ?” Bàn tay to lớn của Hoàng Bộ Thần kéo Cam Đình Đình ôm vào lòng.

“Ngài ban ngày ban mặt ngài mau đi ra, ta muốn thay xiêm y,” Bị người ta nhìn chằm chằm, từ mặt đến cổ cô đều đỏ ửng.

“Nàng còn chưa trả lời ta.” Hoàng Bộ Thần chẳng để ý, tiếp tục ôm chặt cô.

Cam Đình Đình hiểu tính khí của anh ta, nếu cô không trả lời, Hoàng Bộ Thần tuyệt đối không buông tha. “Trừ ngài ra chưa có ai thấy qua, câu trả lời này ngài có hài lòng?”

“Thỏa mãn.”

“Có thể để ta vận xiêm y hay chưa?”

“Không thể, nàng cho là ta còn có thể khống chế khi thấy nàng như vậy?”

“Ngài chẳng lẽ ngài ”

“Ta chính là muốn.” Hoàng Bộ Thần ôm lấy Cam Đình Đình đi về phía giường ngủ.

“Ngài không được. Nếu để bọn Tiểu Thúy thấy được thì ” Người này thật là, muốn động dục cũng không xem xem hiện tại là lúc nào, Cam Đình Đình trong lòng oán thán.

“Nàng yên tâm, ta đã cho bọn họ lui cả ra rồi.” Không phải hắn tự chủ không tốt, chỉ tại nữ nhân trước mặt này quá mê người.

“Nhưng ” Cam Đình Đình còn chưa kịp thốt ra, đôi môi đã bị người ta chặn lại.