Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 46: Đường ai nấy bước




Hai đoàn xe cứ thế song song hướng kinh thành Tọa Đô thẳng tiến. Đám người này đi đường nhưng không chú ý đường xá mà cứ lởn vởn gần xe ngựa của thái tử. Lý do là trong cái xe đó bây giờ đang chứa hai nhân vật quan trọng nên cả đám cứ tìm cơ hội nghe lén cho bằng được. Đường thì nhỏ mà không chịu kẻ đi trước, người đi sau cứ đòi đi san sát lại cho nó “ấm”. Ấm áp đâu chưa thấy chỉ thấy mấy lần xém làm xe lật xuống mương, xe thái tử ở giữa hai bên kè kè hai xe khác hộ tống, xe to đường nhỏ cái cớ sự như thế nếu có xảy ra cũng là chuyện bình thường.

Trong xe ngựa rì rầm tiếng trao đổi nhưng kẻ ở bên ngoài nghe không rõ. Người học võ tai thính hơn người nhưng nếu đối phương có đề phòng thì họ sẽ dùng nội lực làm nhiễu thanh âm khiến cho người khác có muốn nghe lén cũng phải khóc hận. Xảo thuật này Như Ý không biết làm nhưng với Bạch Trường thì lại là chuyện nhỏ, võ công của chàng cơ bản là do tà phái truyền thụ ắt có điểm quái dị khó lường. Cuộc đối thoại diễn ra khá lâu thì đột ngột hai bên cửa xe vọt ra hai bóng người trước khi xe bị nổ ầm tan tành xác pháo. Nàng một thân lục y mắt lóe lên sát khí, chàng một thân bạch y mắt tối sầm căm hận, cả hai nhìn nhau như muốn giết chết đối phương. Thế trận trong chốc lát phân chia rõ ràng, kẻ nào theo nữ tử thì hướng nàng phóng tới hộ giá, kẻ nào theo nam tử thì nhào tới tiếp sức chàng.

- Chiêu Văn Như Ý!

- Bổn cô nương có mặt.

- Nàng thật sự muốn như thế?

- Đúng.

- Đừng hối hận, ta đối nàng yêu thương có thừa nhưng nước đã hắt đi thì không hốt lại được đâu.

Bạch Trường lúc này buông thõng vai có vẻ bất lực, xem ra chàng dù căm hận, bất đắc dĩ cũng đã có quyết định cuối cùng rồi. Chàng giơ tay ra hiệu cho đám hộ vệ lùi lại, không cần đánh trận này đánh nữa cũng thế thôi, mọi sự đã có an bài cả rồi.

- Ta nếu muốn bát nước đó thì trên trời dưới đất không kẻ nào tranh giành với ta được, thứ ta đã vứt bỏ sẽ không bao giờ tìm lại.

- Tốt, ta đối nàng từ nay đường ai nấy đi, hồi kinh thành nàng sẽ có được thánh chỉ hủy hôn ngay.

- Đa tạ, không hẹn ngày gặp lại, chúng ta đi thôi.

Như Ý dứt lời thì xoay người rời đi, nàng hướng xe ngựa của Phi Bách Chiến bước vào trong, màn xe buông xuống bóng nàng khuất hẳn, biến mất hoàn toàn thật sự biến mất khỏi đời chàng. Bạch Trường lúc này phi lên một con ngựa kẻ dưới vừa đưa tới, cả đám này bỏ xe ngựa lại rất nhanh đã phóng khỏi khu vực có đám người của Huyền Băng Cung còn tại.

Kinh thành Tọa Đô tin tức tứ tiểu thư của Chiêu Văn phủ bị hủy hôn chẳng mấy chốc mà nhà nhà đều biết người người đều hay. Hóa ra tứ tiểu thư còn sống cứ tưởng nàng chết từ lâu rồi, nếu không có đạo thánh chỉ này thì ai nấy cũng cho là như thế thật. Ngày trước thái tử cướp xác nàng khỏi phủ dân tình cứ đồn chàng đem vào hoàng lăng táng rồi chứ. Phủ đại tướng quân chẳng thấy có biểu hiện bất bình không vui mà còn giăng đèn treo hoa sáng rực. Người qua kẻ lại lắc đầu khó hiểu, nữ nhi bị hủy hôn có gì mà vui thế, thật chẳng hiểu ra làm sao nữa. Mọi chuyện xoay quanh khuynh thành mỹ nhân tên Như Ý kia trước giờ chẳng có chuyện nào diễn tiến theo lẽ thường cả.

Phủ thái tử lúc này cũng náo nhiệt chẳng kém cạnh, “oanh oanh yến yến” lượn qua lượn lại ca hát, đánh đàn, vũ khúc, tiệc tùng liên miên. Tì thiếp trong phủ ai nấy cũng xinh tươi, cố điểm trang thật rực rỡ mong có cơ hội được lọt vào mắt xanh của thái tử. Ngài từ khi được ban hôn thì đối với các nàng nhạt nhẽo, không quan tâm nhiều hẳn đi. Ngày cũng như đêm trong mắt lúc nào cũng chỉ có một nữ nhân duy nhất đó khiến các nàng trong bụng ai oán, hận nữ nhân họ Chiêu Văn kia khôn xiết. Lần này thì tốt rồi, hôn ước đã bị hủy, thái tử cũng không còn thương nhớ cô ta nữa.

- Điện hạ ngài ăn món này đi! Thiếp đút cho ngài.

- Vẫn là nàng tốt với ta nhất.

- Thiếp đương nhiên luôn yêu ngài nhất mà.

Liên Chi ngả ngớn ép sát vào người Bạch Trường bón thức ăn cho hắn. Họ Vương cũng chẳng ngại ngần vòng tay qua eo cô ta kéo nàng ngã hẳn vào lòng hôn lên má đùa cợt, bàn tay thì sờ soạng lung tung. Hành động khiếm nhã vô cùng trước mặt người khác khiến Bạch Sơn ngứa mắt bất mãn, thầm nghi vấn hoàng huynh là bị trúng bùa mê thuốc lú gì mà bê bối đến cái mức này.

- Hoàng huynh, nhã hứng bật chợt nổi lên không chờ đợi được nữa?

- Hoàng đệ là ghen tỵ với ta sao, người đâu chăm sóc đệ đệ của ta chu đáo.

- Không cần, đệ chỉ ghé qua xem huynh chết chưa thôi, xem ra vẫn còn chưa tới thời điểm. Huynh vẫn còn khí thế bừng bừng thế mà đệ không phiền huynh thêm.

- Không tiễn.

Bạch Sơn đứng dậy, phất tay áo bỏ đi nhưng nghe cái giọng lè nhè đuổi khách của ca ca thì hết chịu nổi quay phắt lại. Chàng tới định hỏi han “cho ra ngô ra khoai” mọi chuyện, lý do vì sao đã cố công cố sức lâu như vậy rồi bây giờ lại xin phụ hoàng hủy hôn. Hoàng huynh từ khi nào lại trở thành người không có nguyên tắc, bỏ rơi mục tiêu giữa đường thế này? Nói một câu hủy là hủy, rốt cuộc là tại sao?

- Hoàng huynh!

- Ca ca!

- Hoàng huynh!

Thật là phiền mà! Chàng đứng cách ca ca có mấy bước chân có phải là mấy chục dặm đâu mà gọi mãi không thưa. Hoàng huynh điếc đặc đó lúc này chỉ biết quấn quít nữ nhân trong lòng thôi, giữa ban ngày ban mặt tại hoa viên quang đãng lộng gió, kẻ đi qua người đi lại hắn cũng không có nửa điểm ngượng ngùng.

- Như Ý tiểu thư tới chơi có chuyện gì sao?

Bạch Sơn nói câu này vừa dứt, hắn đã đẩy nữ nhân vừa ôm cái bịch, thoát khỏi cơn si mê luyến ái giả tạo kia ngẩng mặt lên ngay. Trong tích tắc nhưng Bạch Sơn nhận được trong mắt ca ca tia hoan hỉ rồi giận dữ và sau đó là thất vọng. Hắn không thất vọng mới lạ, làm gì có Như Ý nào ở đây. Thấy gọi mãi hắn không trả lời, coi chàng như vô hình, Bạch Sơn mới nảy ra “tối kiến” này, bất quá coi vậy mà có tác dụng.

- Ngươi lui ra đi.

Liên Chi nghe tam hoàng tử nói rõ từng chữ, nàng cũng hiểu người hắn kêu lui ra đích thị ám chỉ nàng. Tuy vậy nàng vẫn nấn ná, dùng dằng đứng cạnh Bạch Trường không chịu đi. Tam hoàng tử đâu phải chủ nhân ở đây, nàng dù nể sợ hắn nhưng khó khăn lắm thái tử mới bị nàng quyến rũ, bị đuổi đi bây giờ chừng nào mới có cơ hội khác.

- Lui ra.

- Thiếp vâng lệnh.

Bạch Trường nhìn biểu tình quyết liệt của đệ đệ thì biết hắn đang rất muốn nói chuyện riêng nên hạ lệnh đuổi cô ta đi. Chỉ là một nữ nhân chán ngắt, nhìn một chút không sao, nhìn lâu hơn chỉ muốn chém bóp cổ chết.

- Bại hoại hết cả mặt mũi.

- Ta có làm gì ảnh hưởng đến mặt mũi của đệ sao?

- Huynh nghĩ là có không?

Bạch Trường nhếch môi cười nhạt nhẽo, chàng hiểu đệ đệ ám chỉ chuyện gì. Hôn ước bị hủy, chàng là người xin phụ hoàng hủy bỏ nó. Một kẻ khăng khăng sống chết hai năm trời tìm mọi cách níu giữ đính ước, giờ đây đột nhiên đổi ý không khiến người khác tò mò sao được?

- Ta mệt lắm đệ có gì nói nhanh lên.

- Tại sao hủy hôn ước?

- Nên hủy thì hủy.

- Tại sao?

- Ta chỉ làm điều nên làm thôi.

Hỏi nữa, hỏi mãi, hỏi hoài… cũng vậy thôi. Chàng sẽ không nói cho hắn biết tại sao lại hủy. Bạch Trường lơ đãng cầm ly rượu lên uống cạn. Rượu này chẳng phải rất ngon trước giờ đều rất thích, tại sao lúc này uống mãi chẳng thấy vị gì cả.

- Huynh bỏ nàng vậy đệ sẽ cưới nàng về làm vương phi.

- Nàng không được gả cho nam nhân khác đệ không biết sao?

- Thánh chỉ hủy hôn ban được thì lẽ nào phụ hoàng lại không thể ban thêm thánh chỉ hủy cấm hôn ước.

Chén rượu đang đà đưa lên miệng bỗng khựng lại một nhịp… rồi lại theo tiến trình định sẵn… được đưa lên miệng uống cạn. Bạch Trường nhìn đệ đệ với ánh mắt như có ý bảo “muốn ra sao thì ra, ta không quan tâm”, ngón tay gõ nhẹ lên miệng chén nhàn nhạt phun hai chữ.

- Tùy đệ.

- Huynh nói thật sao?

- Thật hay không đệ không cần hỏi, ta có chuyện phải làm, không tiễn.

Bạch Sơn nhìn theo bóng lưng ca ca khuất dần vẫn đứng lặng người khó tin. Chàng có nhìn nhầm hay nghe lộn, mơ ngủ ban ngày không, ca ca của chàng cũng có thái độ bất cần buông xuôi mọi sự như vừa rồi ư? Tùy ta muốn ra sao thì làm ư? Huynh chỉ nghe nói đến tên Như Ý thôi cũng mừng rỡ như vậy rồi, sao có thể nói bỏ là bỏ.

- Rốt cuộc là huynh bị sao vậy? Hai người đã xảy ra chuyện gì? Như Ý đã làm cái gì huynh mà huynh lại trở nên như thế này?

Câu hỏi không lời đáp bởi kẻ có thể trả lời đã đi từ lâu, mà người hỏi cũng không có ý định chạy theo mà tra mà xét nữa. Ca ca đã không muốn nói thì kẻ làm đệ đệ như chàng đây có cạy miệng hắn cũng vô ích thôi. Mà thực tế thì chàng có muốn “cạy miệng” ca ca lo rằng chưa đủ khả năng. Ta có lòng nhưng tạm thời chưa đủ sức, thôi thì chẳng lo nữa làm gì cho mệt, ngồi đây uống rượu có khi còn có lý hơn.

Bạch Trường quay về phòng ngồi không, chẳng mó tay đụng chân làm cái mô tê gì hết. Chuyện phải làm đương nhiên có nhưng lúc này thật khó tập trung cho được. Nhắm mắt thấy nàng, mở mắt cũng mường tượng được nàng, mơ ngủ được ôm nàng, tỉnh dậy thì nhớ nàng… và thực tế thì mất nàng rồi.

- Bảo bối, nàng thật tàn nhẫn với ta.

Khẽ mở miệng lẩm bẩm một mình rồi phá ra cười như điên dại. Ta si tình nàng là vì lý do gì? Nàng đã… như vậy tại sao ta còn nhớ còn yêu. Như Ý nàng nói ta phải làm sao? Cầm lên được bỏ xuống không được, yêu nàng thì dễ không yêu nàng nữa thật là khó. Hụt hẫng, đau đớn trong tim ta… bao giờ… bao giờ… thì sẽ lành lại được đây?

- Nàng vốn dĩ không nên xuất hiện trước mặt ta bảo bối, lẽ ra đừng để ta nhìn thấy nàng thì tốt hơn.

Phòng vắng lặng, người trong phòng trầm ngâm uể oải, biểu tình trên mặt đờ đẫn thống khổ, trong lòng “sóng dậy” còn dữ dội hơn. Thế gian có mấy ngươi thật sự gặp được người mình yêu, cũng có mấy người được người mình yêu đáp trả tình cảm. Ta gặp nàng là có duyên, ta được đính hôn với nàng chẳng lẽ không được coi là có phận. Ta với nàng có duyên có phận thì vì lẽ gì nàng không phải là dành cho ta.

Nàng nếu dành cho ta sao lại nói ra những lời đó… chỉ sợ rằng suốt đời này ta cũng chẳng thể quên được… Không quên được nàng càng không thể quên… điều đó.