Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 47: Nổi giận




Gió đêm từ từ thổi qua, Diệp Lạc yên lặng nằm trong lòng ấm áp của Tử Ảnh, qua thật lâu sau, nàng dần dần bình tĩnh lại, nàng giật mình thất thố, nhẹ nhàng đẩy Tử Ảnh ra, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm mới khàn khàn, nói

” Yêu hay k yêu, có gì khác nhau? Ứng Vương gia, trong hậu cung này, không có nơi sống yên ổn cho Diệp Lạc, Diệp Lạc cần gì phải vọng tưởng?”

Nói xong, Diệp Lạc không hề để ý tới Tử Ảnh, xoay người hướng đình ngoại đi đến.

Tử Ảnh nhìn thân ảnh mảnh mai Diệp Lạc, còn có biểu tình đau thương, trong lòng hắn mỉm cười nhói đau, bỗng nhiên có một loại mãnh liệt, muốn xông lên phía trước, xúc động lại đem Diệp Lạc kéo vào trong lòng, nhưng là, hắn nhìn thấy làn nước thu thủy trong ánh mắt Diệp Lạc, đành phải đem ý niệm trong đầu này cưỡng lại, ngữ khí có điểm vội vàng nói

“Lạc nhi, nàng tin tưởng ta, ta sẽ hảo hảo yêu nàng”

Diệp Lạc dừng bước lại, bỗng nhiên quay đầu hướng Tử Ảnh thản nhiên cười, sau đó bước nhanh đi vào vườn hoa.

Tử Ảnh mừng rỡ trong lòng, đang muốn đi theo thân ảnh Diệp Lạc, bỗng nhiên phát giác, ở bên trong vườn hoa, có một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, hắn hơi sửng sờ, không chút suy nghĩ, liền hướng cái bóng người kia đuổi theo.

Thời điểm Diệp Lạc trở lại trong cung, Lưu Vân Các bên kia đã hoàn toàn yên tĩnh, nghĩ đến, yến hội bên kia, đã chấm dứt, trong cung hành lang trước cửa gấp khúc không có một bóng người, chỉ có hành lang thượng đèn lồng lặng yên soi xuống dưới, chiếu vô số bóng hình.

Vừa mới trải qua một hồi áp lực đã lâu, nước mắt cũng phát tiết ra, Diệp Lạc cảm thấy tâm tình đã khá nhiều, nàng thoải mái mà đi lên hành lang gấp khúc, đang muốn hướng đại môn đi đến, bỗng nhiên trong bóng đêm, một thân ảnh vọt ra, nàng chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, đã bị một đôi bàn tay to lạnh như băng gắt gao nắm.

Diệp Lạc trong lòng cả kinh, huy chưởng đang muốn đánh ra, cũng vẻ lo lắng chống lại một đôi con ngươi đen lạnh như băng thì dừng lại động tác trong tay. Bởi vì nàng đã thấy rõ ràng, nắm cổ nàng không ai khác, đúng là chú rể hôm nay, Tử Dạ.

Một thân hỉ phục màu đỏ chót, mặc trên thân thể cao lớn của Tử Dạ, có vẻ so với bình thường hắn tuấn mỹ hơn, chính là trong tròng mắt đen kia sáng như sao lại hàn lạnh như đông, con ngươi lợi hại nhìn thẳng Diệp Lạc, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, cho thấy hắn giờ phút này đang rất tức giận.

Diệp Lạc thản nhiên đối mặt hắn, nàng không rõ, vì sao Tử Dạ lại ở đây, không ở tân phòng Lưu Vân Các làm bạn với Diệp Linh, lại trong đêm khuya chạy đến nơi đây đến chặn nàng, nàng thậm chí có thể ngửi được trên người hắn phát ra, nồng đậm mùi rượu.

Ngay khi trong lòng Diệp Lạc âm thầm đoán mục đích Tử Dạ thì Tử Dạ lại bỗng nhiên dùng sức buộc chặt lực đạo trong tay, phút chốc đem nàng gần hắn hơn, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai của nàng nói nhỏ

“Hảo một tiện nhân! Xem ra, bản thái tử thật sự là đánh giá thấp ngươi, ngươi đã như thế chịu không nổi tịch mịch, vậy buổi tối hôm nay, bản thái tử liền thỏa mãn ngươi!”

Nhìn bên môi Tử Dạ kia nói lời tàn nhẫn, không mang theo một tia cảm tình cười lạnh, Diệp Lạc chỉ cảm thấy một đạo lạnh lẻo thấu xương theo cột sống của nàng chậm rãi dâng lên, nàng hơi hơi quẩy người một cái, thấp giọng hô

“Ngươi nói cái gì! Mau thả ta ra!”

Tử Dạ cười lạnh một tiếng, tà khí trong tròng mắt đen phát ra nguy hiểm, hắn khinh thường giễu cợt nói

“Tiện nhân! Ngươi đang ở đây cùng bản thái tử giả bộ hồ đồ sao? Không phải vừa mới cùng hoàng đệ ở trong hoa viên thân thiết vô cùng? Ngươi là loại dâm phụ! Cái gì mà tam trinh cửu liệt chứ!?”