Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 187: Tìm vật, ôm ngươi ngủ




Nguyên Thích ngược lại là hỏi: "Tỷ tỷ. Cái kia trên da dê ghi tất cả đều là bí thuật Sở thị. Tỷ là muốn học xong toàn bộ."

bí thuật của Sở chỉ Nguyệttrong năm này có nhiều tiến chuyển. Nhưng mà nàng còn học vẫn chưa được đầy đủ.

Nàng gật đầu."Coi như là vậy a. Cái này thủy chung là đồ vật Họ sở nhà ta. Nhưng mà ta càng quan tâm là đia đồ đằng sau tấm da dê kia."

"Địa đồ." Nguyên Thích lúc này mới nhớ đến."Cái này có thể là có bảo tàng đây."

"Cha ta cũng không biết cái kia đến tột cùng là cái gì. Sau khi người kia mang nên khóa tình. Tựa hồ cũng rất quan tâm đến tấm da dê này. Ta phỏng đoán. Cái này địa đồ trên da dê. Khẳng định cất giấu cái gì đó."

Sở chỉ Nguyệt nói qua. Nghĩ thầm Bắc huyền Âm trong nội tâm nhất định là cất giấu không ít thứ đồ vật. Mà một ít kia. Là nàng không biết.

Nguyên Thích nửa đêm rời đi. Ngũ Hành linh hồn ngay tại bốn phía gác cho nàng. Bất quá Ngũ Hành linh hồn mấy năm trước đã mất tích. Hiện tại bọn hắn trở về. Đều mang mặt nạ che giấu thân phận.

Sau khi bình minh. Sở Niệm thân thể ngày càng ngày càng lạnh.

Sở chỉ Nguyệt vội vàng cho ngủ hành linh hồn chuẩn bị lửa, than sưởi. Thế nhưng là cũng không có tác dụng nào.

"Các ngươi áo ai biết hảo huyền thuật không?." Sở chỉ Nguyệt hỏi.

"Chỉ có lão nhị có. Nhưng mà lão nhị đi Hoàng Cung Tây Lương. Phải hai ngày nữa mới trở về được." Lão đại nói ra.

Sở chỉ Nguyệt nhàu khẩn lông mày. Sở Niệm tình huống này. Thật là làm cho nàng tâm quặn đau khó chịu.

Nhưng bây giờ là khẩn cấp. Cũng không biết từ đâu tìm đến người có Hỏa huyền thuật để giúp Sở Niệm vượt qua cửa ải khó khăn này.

Mèo trắng tựa hồ đã biết tâm tư Sở chỉ Nguyệt. Thân thể nho nhỏ liền chạy trốn ra ngoài.

Cước bộ của nó vô cùng cực nhanh. Là chạy tới quân doanh Bắc Lăng.

Sở chỉ Nguyệt hướng trước hướng sau. Cũng chỉ nghĩ tới Bắc huyền Âm. Nhưng mà nàng thân phận phận bây giờ có phần không thể tiếp cận. Cũng không biết Bắc huyền Âm có chịu xuất thủ không.

Thế nhưng mà trên người Sở Niệm đều xuất hiện Băng sương. Hô hấp yếu ớt.

Sở chỉ Nguyệt sờ qua má Sở Niệm. Nhưng vào lúc nàycũng hạ quyết tâm. Đi tìm Bắc huyền Âm một chuyến.

Nàng vừa đem Sở Niệm ôm lấy. Lão đại liền tiến đến. Nói: "Quận chúa. Thái Tử đến."

Năm năm qua đi. Ngũ Hành linh hồn xưng hô vẫn chưa có đổi qua.

Sở chỉ Nguyệt sững sờ. Nói ra: "Hắn như thế nào đến đây."

"Không biết. Chỉ sợ hắn đã biết thân phận quận chúa của người."

Chuyện năm đó. Ngũ Hành linh hồn cùng Mạnh Lương cũng biết. Cho nên cũng đặc biệt cẩn thận.

Sở chỉ Nguyệt đã nói: "Các ngươi năm người cẩn thận một chút. Đừng để cho hắn biết được."

Lão đại gật đầu. Liền lập tức rời đi.

trong chốc lát. Cái kia cửa phòng đã bị đẩy ra. Đầu tiên tiến đến đấy. Lại là một con mèo trắng.

Sở chỉ Nguyệt lập tức liền biết được tại sao. Hóa ra là mèo trắng đem Bắc huyền Âm đến đây.

Bắc huyền Âm hôm nay lại mặc áo choàng màu trắng. Lại để cho Sở chỉ Nguyệt cảm thấy như quay lại lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Huyền Âm.

Nàng đầu hơi bất chợt dừng lại. Nhưng mà Bắc huyền Âm trông thấy trong ngực nàng là Sở Niệm. Lông mày đã nhíu chặt.

"Con của ngươi làm sao vậy." Bắc huyền Âm hỏi.

"Hắn phát lạnh." Sở chỉ Nguyệt nói ra."Ngươi có Hỏa huyền thuật. Chỉ có ngươi có thể không chế được hàn khí của nó."

Nàng tiếp theo liền nhường vị trí cho hắn. Bắc huyền Âm đến. Không có khả năng không giúp đỡ.

Bắc huyền Âm lại đứng ở nơi đó. Nhìn chằm chằm vào Sở chỉ Nguyệt.

Trong đầu của hắn vẫn nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua Sở CHỉ nguyệt uy hiếp chính mình.(uy hiếp tình cảm)

Hỏi hắn: "Ngươi là muốn ta cứu con của ngươi."

"Đó là đương nhiên. Bằng không thì ngươi đến đây làm gì." Sở chỉ Nguyệt hỏi.

"Mèo trắng dẫn ta đến đấy." Bắc huyền Âm nói."Ta cũng không biết là con của ngươi gặp chuyện không may."

Sở chỉ Nguyệt cố nén nộ khí. Điều này cũng là con của hắn mà. Hắn còn thảnh thơi cái gì.

"Vậy ngươi muốn thế nào." Sở chỉ Nguyệt hỏi.

"Rời khỏi Tây Lương. Ra nhập vào Bắc Lăng." Bắc huyền Âm nói.

Hắn cũng là không muốn sai sót với bất cứ người nào.

Sở chỉ Nguyệt nửa muốn nửa không muốn. Nói: "Tốt. Ta đáp ứng."

Bắc huyền Âm thấy nàng sảng khoái như thế. Cũng không sợ nàng sẽ đổi ý. Liền cũng đã đến bên giường.

Hắn hơi chút bắt lấy tay Sở Niệm. Cảm thấy tay của hắn lạnh buốt vô cùng.

Vận dụng nội lực. Dùng tới Hỏa huyền thuật. Rút cuộc đem băng sương trên người Sở Niệm hạ thấp một chút.

Sở chỉ Nguyệt lo lắng nhìn Sở Niệm. Cũng không biết lần này Sở Niệm tại sao lại nghiêm trọng như vậy. Trước kia hắn cũng chưa từng có phạt lạnh đến như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì trên người Sở Niệm cũng bị Băng Ngưng nguyền rủa.

Nếu là nói như vậy. Cái kia mười Trưởng lão nhất định sẽ tự nói với mình đấy.

Nhưng mà trên đường. Bắc huyền Âm cũng cảm giác được không đúng.

Như thế nào trên người Sở Niệm có hai cỗ khí.

Hay vẫn là một âm một dương...

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở chỉ Nguyệt. Nói: "Con của ngươi có chút kỳ quái."

Sở chỉ Nguyệt tâm lộp bộp nhảy dựng. Hắn không phải là nhìn ra cái gì rồi chứ.

Nàng đã là chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Bắc huyền Âm vừa ra tay. Nàng liền lập tức phản kích.

Thế nhưng là Bắc huyền Âm lại nói: "Hắn trời sinh sẽ có hai loại huyền thuật."

Sở chỉ Nguyệt hơi chút sững sờ. Trầm ngâm một chút. Nàng mới gật đầu.

Ngay sau đó. Nàng nói: "Nhưng mà tuổi nó còn nhỏ. Cũng không có bao nhiêu nội lực huy động huyền thuật."

Bắc huyền Âm hơi trầm ngâm thoáng một chút. Hắn nhìn kỹ nàng một chút.

Ánh mắt như nước giếng thâm trầm như vậy.

Trời sinh đã có huyền thuật. Chỉ có thể là di truyền.

Như vậy có thể giải thích một điểm.

Cha mẹ thân sinh của hài tử này là một người có băng huyền thuật còn người kia trời sinh đã có Hỏa huyền thuật.

Trước mắt. Sở chỉ Nguyệt là giả dạng làm nam tử. Bắc huyền Âm ngay tại luc này phỏng đoán. Mẫu thân tiểu hài tử này cùng hắn là giống nhau.

Chỉ tiếc. Bắc huyền Âm cũng không có nói ra. Chuyện này hắn phải nghĩ biện pháp tra cho rõ ràng.

Dù sao. Người giống hắn cũng không nhiều lắm.

Bắc huyền Âm cho Sở Niệm dùng Hỏa huyền thuật đè xuống hàn khí trong thân thể. Như vậy phản phản phục phục. Sở chỉ Nguyệt cũng một mực ở lại bên người Sở Niệm.

Đợi hàn khí trong người Sở Niệm bị đè xuống. Cái kia nhiệt khí lại là phốc đến. Sở Niệm một lạnh một nóng giằng co một ngày một đêm. Rút cuộc cũng chậm dãi qua đi.

Thời điểm này. Sở chỉ Nguyệt cũng mệt mỏi ôm Sở Niệm ngủ rồi.

Nhưng mà tại trong lúc này. Nàng là cảm giác được sau lưng có một cỗ tình cảm ấm áp nhìn mình. Giống như là một cái bếp lò.

Sở chỉ Nguyệt thân thể khẽ động. Chuyển dịch thân thể. Tay vẫn là ở tại trên người Bếp lò kia.

Cảm giác quen thuộc này...

Nàng hơi sững sờ. Tay bỗng nhúc nhích. Sờsờ.

A...... Cái này xúc cảm...

Nàng mãnh liệt trừng to mắt. Chỉ nhìn thấy hắn nằm tại bên cạnh chính. Mà người đó là Bắc huyền Âm.

Cái kia một dung nhan khi ngủ cũng đặc biệt yên tĩnh. Cái kia lông mi thật dài chiếu xuống. Che khuất đôi mắt của hắn.

Hai người mặt ở trong khoảng cách rất gần. Nàng lại để sát vào một chút. Có thể hôn vào môi của hắn rồi.

Sở chỉ Nguyệt nuốt nuốt nước miếng. Tự nói với mình. Sở chỉ Nguyệt a Sở chỉ Nguyệt. Ngươi bây giờ phải giữ vững lòng mình. Bằng không ngươi sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ...

Nhưng mà thật vừa đúng lúc. Bắc huyền Âm tay cũng là khoác lên ngang hông của nàng.

Qua một thời gian. nàng Đem tay Bắc huyền Âm lấy ra. Sau đó mới thở một hơi thật dài.

Sở Niệm còn đang ngủ. Sở chỉ Nguyệt quay đầu lại nhìn Bắc huyền Âm một cái. Lập tức chính là lăng không điểm trúng huyệt đạo của Bắc huyền Âm.

Bắc huyền Âm có chút nhíu mày. Mở to mắt. Trong đôi mắt mang theo một vòng lãnh ý.

Loại thủphát điểm huyệt này. Là chỉ có vô cực đảo mới có. Nàng làm sao lại biết.

"Ngươi đến tột cùng là ai." Bắc huyền Âm hỏi. Vừa rồi hắn là buông lỏng cảnh giác. Không nghĩ đến nàng rõ ràng con ra tay đối với mình.(anh còn sít hại chết chị chị vì cứu anh tí nữa hồn tiêu phách tán đôi này còn chán những 450 chương mà).

Sở chỉ Nguyệt nói: "Không nhớ rõ. Ta chính là một người đồng tính."

Nàng dứt lời. Chính là đem Sở Niệm ôm lấy. Xuống giường.

Nàng tối hôm qua lưu ý đến thần sắc của Bắc huyền Âm. Khả năng hắn đã cảm giác được cái gì.

Nàng không dám mạo hiểm. Hay là trước mang Sở Niệm rời đi rồi hãy nói.

Bắc huyền Âm chỉ dùng một thời gian uống cạn ly trà đã tự giải được huyệt đạo. Hắn đuổi theo. Sở chỉ Nguyệt cùng Sở Niệm đã không thấy bóng người, Mèo trắng hắn nuôi nhiều năm như vậy mà cũng rời đi theo bọn họ.

Bắc huyền Âm sắc mặt lạnh lùng. Gọi ra ám vệ.

"Truy xét hai cha con Sở công tử." Bắc huyền Âm ra lệnh.

Hắn muốn biết về người nào. Còn sợ tra không được.

Ngũ Hành linh hồn trong lão đại mang Thái Tử Tây Lương. Mặt khác ba người ở phía trước mở đường. Sở chỉ Nguyệt ôm Sở Niệm. Động tác vô cùng cực nhanh.

Chờ bọn hắn đến khu rừng dậm mới dừng lại.

Sở chỉ Nguyệt xem sét mạch đập của Sở Niệm. Rút cuộc khôi phục như bình thường. Nàng cũng liền nhẹ nhàng thở ra.

Lão Tam liền hỏi: "Quận chúa. Tiểu chủ tử hiện tại không có chuyện gì chứ."

"Khá tốt. Đoán chừng đêm nay sẽ tỉnh lại." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

Lão tứ hít một tiếng. Nói: "Thuộc hạ không rõ. Quận chúa hiện tại có cơ hội tốt như vậy tới gần hắn. Tại sao lại buông tha."

Sở chỉ Nguyệt trở về. Không phải là vì Bắc huyền Âm sao.

"Ta là đều muốn tới gần hắn. Nhưng mà a Niệm không được." Sở chỉ Nguyệt nói."Các ngươi hiện tại cũng nhìn thấy. A Niệm một khi dùng tới hai loại huyền thuật. Liền sẽ biến thành như vậy. Ta sợ lộ ra chân tướng."

Đến lúc đó Bắc huyền Âm phát hiện ra cái gì. Cái kia hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Nàng ý định trước tiên là phải tìm được Viêm Tô Nhi. Đem chuyện của Hoàng hậu trước kai tra rõ ràng một chút.(chính con mụ này hại, vì ghen với di của Sở CHỉ Nguyệt).

Mấy người bọn họ cũng liền gật đầu. Xem ra đúng là không thể mạo hiểm.

Ngay sau đó. Lão Tam cùng lão tứ liền đi tìm nước. chỉ qua một chốc lát sau. Hai người bọn họ liền vội vàng trở về.

"Quận chúa. Ngươi đoán thử coi chúng ta nhìn thấy ai." Lão Tam nói ra.

"Nói thẳng. Đừng để cho ta đoán." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

Lão Tam khóe miệng co quắp. vẫn là nói ra: "Là vô cực con. Nhưng mà hắn tựa hồ là điên điên khùng khùng. Trong tay còn cầm một mienegsda dê. Trong miệng nói cái gì là đồ vật hoàn dương."

"Thật sự. Đại pháp sư đều tìm không thấy vô cực con. Hai người các ngươi gặp vận may trông thấy hắn." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

Lão tứ không tức giận nói: "Quận chúa. Ngươi cái này hình dung quá ra cái gì vậy."

Sở chỉ Nguyệt đã đem Sở Niệm giao cho lão Tam. Nói: "Các ngươi chiếu cố A Niệm. Ta đi lấy miếng da dê kia."

"Quận chúa. Thuộc hạ cùng đi với ngươi." Lão tứ lập tức nói.

"Không cần. Ta tự mình một người có thể đối phó hắn. Nhiệm vụ của các ngươi là Bảo vệ tốt a Niệm."

Lão tứ gật đầu. Sau đó liền nói phương hướng cho Sở chỉ Nguyệt. Các nàng vừa rồi chính là cảm giác mình không phải là đối thủ của vô cực con . Lúc này mới trở về nói cho Sở chỉ Nguyệt biết.

Sở chỉ Nguyệt đảo mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng. Nàng tại cách đó không xa tìm trong chốc lát. Quả thật là trông thấy vô cực con ngồi ở trên một tảng đá.

Hơn nữa trong tay hắn. vẫn là đang cầm lấy hai miếng da dê...

Trong nội tâm nàng vui vẻ. Xem ra hôm nay thật đúng là may mắn.

"Minh Châu... Minh Châu. Ngươi lại chờ một chút. Ta nhất định là có thể làm cho ngươi hoàn dương đấy..."

Vô cực con một mực nhớ kỹ những cái này. Nàng nhíu nhíu mày. Không thể tưởng được vô cực con vẫn là thắp thỏm nhớ mong chuyện này.

Kỳ thật mẹ nàng căn bản là không chết. Năm đó mẹ nàng cũng chỉ là giả chết. Giấu giếm được tất cả mọi người trở về Băng Thành mà thôi.