Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 267: Ý định, năm đó phó thác




Sở chỉ Nguyệt cười cười."A niệm. Đây là bạn chơi với con."

Sở Niệm cũng nặng trọng gật đầu. Nói: "Đây là Nhan Tiên tỷ tỷ mang đến đấy. con rất ưa thích nàng."

Sở chỉ Nguyệt biết rõ Sở Niệm trong cung bình thường đều là cùng Tử Linh chơi đùa. Bình thường đều là rất buồn bực đấy. Hiện tại them một người nữa để chơi. Tự nhiên là cao hứng một ít.

Bất quá Sở chỉ Nguyệt trông thấy trên trán nàng có điểm chu sa. Hơi hơi ngây ngẩn cả người. Như thế nào cùng Lý Dược Phong chính là giống nhau đây.

"Mẫu thân. Nàng gọi Bích Nhi." Sở Niệm lôi kéo quần áo Sở chỉ Nguyệt.

Sở chỉ Nguyệt cái này mới khôi phục lại dáng tươi cười. Sờ lên đầu Bích Nhi. Nói: "Bích Nhi tốt."

Bích Nhi có chút ngại ngùng. Hai má đều đỏ.

Sở chỉ Nguyệt nhìn xem chính là cảm thấy Bích Nhi rất tốt. Có thể là ít khi trao đổi với mọi người. Một thời gian cũng là có chút không biết làm gì.

Nàng tiếp theo đã nói: "Tốt rồi. Các ngươi có muốn ăn một chút gì không. Muốn ăn chút gì đó. Ta làm điểm tâm."

Sở Niệm liền lập tức gật đầu. Nói: "con muốn ăn cháo bí đỏ."

Sở Niệm biết mẫu thân mình làm thứ gì luôn luôn đều ăn thật ngon. Cho nên hắn làm sao sẽ bỏ qua cơ hội này.

Sở chỉ Nguyệt nhìn về phía Bích Nhi."Bích Nhi muốn ăn cái gì vậy."

Bích Nhi có chút khiếp đảm. Nhìn nhìn Sở Niệm."Cháu.. Cái gì đều thích ăn."

Sở chỉ Nguyệt cười cười."Tốt lắm. Ta làm nhiều một chút. A niệm. Gọi cha ngươi đến ăn chút gì luôn."(baobien - LQD)

Sở Niệm liền lại lôi kéo Bích Nhi đã đi ra. Sở chỉ Nguyệt thì là đi tắm sơ một chút. Sau đó liền đi về phía phòng bếp nhỏ bận rộn một chút.

Đợi nàng làm xong các thứ. Liền vừa vặn trông thấy Bắc huyền Âm cùng Nhan Tiên hai người cùng đi đến.

Tuyết trắng bay tán loạn. Nhưng mà không rơi đến trên người Bắc Huyền Âm.

Hai người đi được rất chậm. Bộ pháp cũng là rất nhất trí. Hai người không biết đang nói cái gì. Bắc huyền Âm thần sắc đều là mang theo vài phần ngưng trọng.

Sở chỉ Nguyệt đi tới. Còn nghe thấy Bắc huyền Âm nói một câu Bích Nhi. Nàng còn muốn nghe tiếp. Nhưng lại thấy bắc Huyền Âm đã dừng lại không nói nữa..

Nàng đối với Nhan Tiên gật đầu."Nhan Tiên. Ngươi cũng đến. Cùng một chỗ ăn thôi."

Nhan Tiên hơi sững sờ. Không nghĩ đến Sở chỉ Nguyệt lại đột nhiên đối với nàng nhiệt tình như vậy. Nàng gật đầu. Đáp ứng lời mời.

Sở chỉ Nguyệt đã làm nhiều hơn một chút. Sở Niệm cùng Bích Nhi là có thể...ăn trước.

Bích Nhi rất ít khi ăn những thức ăn này. Hai bé giống nhau đều ăn thật nhiều. Bụng nhỏ đều tròn trịa đấy.

Nhan Tiên vỗ vỗ phần lưng Bích Nhi. Nói: "Bích Nhi. Ngươi ăn ít một chút. Đợi lát nữa còn muốn dẫn con đi Tu Linh."

Bích Nhi nghe lời gật đầu.

"Tu linh. Đây là cái gì." Sở chỉ Nguyệt có chút khó hiểu.

Đồng dạng. Sở Niệm cũng là nhìn xem Nhan Tiên."Cái gì là tu linh a. Chẳng lẽ chính là ý tứ muốn tu luyện huyền thuật."

Nhan Tiên lắc đầu."Không phải."

Bắc huyền Âm đã nói: "A niệm. Tiếp tục ăn."

Hắn sau đó liền nhìn nhìn Sở chỉ Nguyệt. Nói: "Đợi lát nữa sẽ nói cho nàng biết."

Sở chỉ Nguyệt trông thấy cái chu sa kia của Bích Nhi. Trong lòng là có loại cảm giác xấu.

Đợi Nhan Tiên đưa Bích Nhi đi khỏi. Sở Niệm cũng là đi trở về điện Thái tử tu luyện huyền thuật. Lúc này thời điểm chỉ còn lại hai người bọn họ

Sở chỉ Nguyệt hỏi: "Nhan Tiên nói tu linh là chuyện gì xảy ra."

"Chính là lại để cho Bích Nhi tu luyện hồn phách của mình. Lại để cho kia trở nên cường đại." Bắc huyền Âm nói."Ngươi cũng biết đấy. Chúng ta ba quân tay trái đều cũng có nhất đạo phù chú. Bích Nhi chính là Nhan Tiên làm cho thu dưỡng một đứa bé. Cái này cùng phù chú ở tay trái của nàng cùng một chỗ. Chỉ cần Bích Nhi cường đại rồi. Nhan Tiên phù chú cũng là trở nên cường đại."

Nàng có chút kinh ngạc."Nói như vậy đến. Bích Nhi không phải cũng Giống như Lý Dược Phong à."

"Cũng giống như vậy. Bởi vì Bích Nhi cũng không phải người." Bắc huyền Âm giải thích.

Sở chỉ Nguyệt khẽ gật đầu. Vậy cũng có thể cũng là bởi vì như vậy. Bích Nhi trên trán mới có chu sa.

Nàng nói: "Nhưng mà Bích Nhi vẫn chỉ là một đứa bé."

"Không phải. Hồn phách của nàng không nhỏ. Đã là hơn mười tuổi. Chẳng qua là thân thể chưa trưởng thành." Bắc huyền Âm bổ sung nói."Người sinh hoạt tai huyền Thiên điện. Vốn sẽ sinh trưởng chậm một chút."

Sở chỉ Nguyệt lườm hắn vài cái. Nói: "Thế nhưng là a niệm tựa hồ là rất thích nàng."

"bây giờ vẫn còn trẻ con. Qua thời gian là được rồi." Bắc huyền Âm ngược lại là không để ở trong lòng.

Nhưng lại hắn như thế nào cũng không nghĩ đến. Con của mình về sau sẽ bởi vì bạn chới nối khố (hồi nhỏ) mà làm chuyện kinh thiên động địa.

Sở chỉ Nguyệt cũng chỉ tốt là gật đầu. Không có lại níu lấy chuyện này lại hỏi tiếp.

Bất quá Bắc huyền Âm tâm thì là trầm xuống. Nghĩ tới Nhan Tiên vừa rồi cùng tự ngươi nói đấy. Trong nội tâm chính là mới nhẹ nhõm không dậy nổi đến.

Nửa đêm. Nhan Tiên đã là cùng Bích Nhi đi ngủ rồi.

Bất quá Nhan Tiên sau đó chính là đem Bích Nhi Châu cầm trên cổ Bích nhi nhìn xuống. Thật sâu thở dài một hơi.

Nhớ tới chuyện khi đó. Đây là duyên cớ hay vẫn là nghiệt duyên.

Hơn mười năm trước.

Nhan Tiên biết được Lý Dược Phong ác độc nên khi hài tử của hắn sinh ra. Sợ Lý Dược Phong sẽ lợi dụng con của mình làm tiếp xảy ra chuyện gì đến. Liền cố ý đi nhìn xem.

Nhưng lại không nghĩ đến. Lý Dược Phong căn bản chính là không quan tâm sở cầm. Có lẽ là nói. Sở cầm là cố ý trốn tránh Lý Dược Phong.

Sở cầm là tìm đến một địa phương nhỏ bé sinh hạ hài tử. người Sở thị cũng không biết.

Mà khi sinh ra lại là một cái thai đã chết.

Bà đỡ không biết thế nào an ủi Sở Cầm. Chỉ thấy Sở Cầm sắc mặt là cực kém rồi. Chẳng qua là vẫn không nhúc nhích ôm đứa bé đã chết kia.

Nhan Tiên bên ngoài lẳng lặng nhìn xem. Hồi lâu mới nghe thấy sở cầm nói ra: "Bé ngoan. Ngươi đi cũng tốt. Ngươi coi như là còn sống. Cũng sẽ không có phụ thân đấy."

Nàng là thần nữ Sở thị. Đứa nhỏ này khả năng vẫn không muốn có. Đây là phạm vào tối kỵ.

Nhan Tiên nghe đến đó. Đã biết rõ Sở Cầm vốn chính là không có ý định mang theo hài tử đi tìm Lý Dược Phong đấy.

Đột nhiên. Nàng liền nghĩ đến một cái biện pháp. Đây là hài tử của thần nữ Sở Thị. Tự nhiên là có chút quan trọng. Đúng lúc là có thể lợi dụng được.

Nhan Tiên do dự một chút. Mới đi vào.

"Ngươi muốn đứa nhỏ này sống à." Nhan Tiên hỏi.

Sở cầm có điểm kinh ngạc nhìn người khách không mời mà đến. Nhan Tiên toàn thân đều mang theo một cỗ nhàn nhạt Linh khí. Sở cầm làm sao sẽ nhìn không ra.

Nàng hỏi: "Nếu như ngươi có thể cứu sống con của ta. Cái kia tự nhiên là tốt nhất."

Nàng cũng không hỏi Nhan Tiên là ai. Chẳng qua là Nhan Tiên đột nhiên ở chỗ này xuất hiện. Nàng đã là liệu đến Nhan Tiên chắc chắn có bổn sự này.

Nhan Tiên chỉnh ngay ngắn sắc mặt. Ngưng trọng nói ra: "Ta là có thể giúp ngươi cứu đứa bé này. Nhưng mà nàng về sau phải đối phó với phụ thân của mình."

Lời nói đã nói thẳng ra. Nhan Tiên là một người không thích vòng vo. Chính là muốn đem lời nói nói ra cho dõ dàng.

Sở cầm sững sờ."Ngươi biết phụ thân nàng là ai."

Nhan Tiên ung dung ngồi xuống. Nhìn nhìn chu sa trên trán đứa bé. Nói: "Tự nhiên là biết rõ đấy. Phụ thân nàng đã ngộ nhập lạc lối. Không còn cơ hội quay đầu. Ta tuy rằng không có biện pháp cho hài tử của ngươi sống như người bình thường. Nhưng mà ta có thể cùng nàng cùng sinh. Làm cho nàng trở thành lực lượng của ta. Chỉ cần ta không chết. Nàng có thể tiếp tục còn sống."

Nhưng mà đại giới là được. Đứa nhỏ này về sau đối phó với phụ thân của mình.

Sở cầm sắc mặt tái nhợt. Lúc này liền cười cười.

"Ta đáp ứng." Sở cầm nói.

Đứa nhỏ này còn chưa có mở mắt ra nhìn thế giới. Hơn nữa có phụ thân như vậy cũng không tốt. Sở cầm còn không muốn cho hài tử biết được. Lý Dược Phong là phụ thân của nàng.

Nhan Tiên đi qua đem con ôm qua đến. Cắn nát ngón tay trái. Trên ngực hài tử hạ xuống phù chú. Đúng là cùng nàng tay trái phù chú là tương đối ứng với nhau.

Bỗng nhiên. Đứa bé kia chính là mở to mắt. Nhếch miệng cười cười. Nhìn chằm chằm vào Nhan Tiên.

Nhan Tiên trông thấy hài tử đáng yêu như thế. Trong nội tâm an ủi đến cực điểm.

Sở cầm cố hết sức ngồi dậy. Muôn ôm ôm hài tử.

Nhan Tiên liền đem con cho nàng. Đồng thời nói ra: "Đứa nhỏ này muốn theo ta đi. Ta cũng không có thể nói cho ngươi biết là mang nàng tới đâu."

Sở cầm thì thào nói ra: "Ta đây chẳng phải là về sau đều không thấy được nàng à."

Nhan Tiên trầm ngâm một chút. Biết rõ đây đối với một đôi mẹ con mà nói là quá mức tàn nhẫn.

Nàng đã nói: "Cái kia cách ba năm. Ta sẽ dẫn nàng gặp ngươi một lần. Bất quá ngươi không thể biểu lộ thân phận của chính ngươi."

Sở cầm rưng rưng gật đầu. Đây đã là ban ân rồi. Nàng nguyên bản vẫn không thể đủ nhìn xem con của mình còn sống đây.

Nhan Tiên chuẩn bị ôm hài tử đi. Nhưng mà sở cầm lại hô một tiếng. Nói: "Chậm đã."

Nhan Tiên ôm hài tử quay đầu. Nói: "Làm sao vậy. Ngươi muốn đổi ý."

"Ta sợ ta về sau nhận không ra nàng." Sở cầm nói qua. Liền lấy ra vật tùy thân Sở châu của chính mình. Dùng tới nội lực bóp mở hai nửa.

Một nửa. Giao cho Nhan Tiên. Một nửa khác chính là mình giữ lại.

Nhan Tiên yên lặng tiếp nhận. Nói: "Kỳ thật ngươi ba năm về sau sẽ thấy nàng. Nàng vẫn là là một đứa con nít."

Sở cầm khi đó vẫn không rõ là có ý gì.

Bất quá ba năm về sau. Sở cầm là lần nữa gặp được nữ nhi của mình. Cái kia quả nhiên vẫn là một đứa con nít.

Nàng kinh ngạc không thôi. Nghĩ đến không biết bạch y nữ tử này từ đâu đến.

Nàng biết rõ Nhan Tiên là sẽ không nói ra mình đến từ phương nào. Nàng vì điều tra. Cái này hơn mười năm qua vẫn ít khí mặt mày dạng rỡ. Sau đến rút cuộc tại một bản cổ tịch biết được chỗ ấy là Huyền Thiên Điện.

Sách cổ nói đây chẳng qua là truyền thuyết. Nhưng như vậy thì có một chút phù hợp. Chính là người ở đó sẽ đặc biệt lớn chậm. Bất đồng với người thường. Tuổi thọ cũng là đặc biệt dài.

Cho nên sau đó sở cầm đuổi theo tra được. Mới có thể đối với Sở Niệm nói bảo bối của mình là ở chỗ kia trên da dê.

Lúc này.

Nhan Tiên liền hít một tiếng. Nàng là càng lúc càng ưa thích Bích Nhi rồi. Coi như là nàng là hài tử của Lý Dược Phong. Nhưng lại nàng cũng không đành lòng dùng Bích Nhi đi đối phó với Lý Dược Phong.

Nhưng lại Lý Dược Phong kiếm này Linh hải phối hợp với Ma Chủ. Rất là khó giải quyết. Bắc huyền Âm coi như là khôi phục thực lực như trước kia. Không nhất định là có thể cùng Ma Chủ đối chọi.

Nàng đã là nghĩ đến ý định xấu.

Trong nội tâm nàng hết thảy mọi thứ. Cũng chỉ có thể là thật sâu chôn dấu là được. Không thể lộ ra.

"Bích Nhi a Bích Nhi. Chúng ta đều là không thể yêu người." Nhan Tiên nói những lời này. Liền nhắm mắt lại. Ngủ thật say.

Ngoài cửa. Nhược Thanh là một mực đứng ở đằng kia.

Trên người hắn có vài phần hàn khí. Không biết là đứng ở chỗ này đã bao lâu.

Hắn quay người rời đi. Lại trông trên đỉnh phòng cách vách. Bắc huyền Âm ngồi ở đằng kia.

Hắn có chút mắt hí. Liền nhảy lên.

Nhược Thanh khiêu mi. Trong ánh mắt đã để lộ ra. Hắn là muốn hỏi điều gì rồi.

Bắc huyền Âm nhàn nhạt nói ra: "Ta biết rõ ngươi sẽ đến. Cho nên muốn thương lượng với ngươi một chuyện."

"Nói đi." Nhược Thanh nói."Ngươi từ trước đến giờ đâu có bao giờ vòng vo như thế."

"ý định của Nhan Tiên ngươi cũng biết rồi. Ta không muốn Nhan Tiên làm như vậy. Cho nên ta có một ý định khác." Bắc huyền Âm nói.