Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 283: Tiếng địch. Có linh tính




Bắc Huyền Âm nói:"Nàng ở đây. Ta liền đến."

Bách Thú Chi Vương rùng mình một cái:"Ít nói lời buồn nôn. Hai người các người hiện tại đều ở đây. Vĩnh viễn không trở ra được a."

Bách Thú Chi Vương hừ một tiếng. Dù sao hắn chính là khinh thường đấy.

Sở Chỉ Nguyệt cười cười:"Đại vương. Ngươi là ghen tỵ a."

Bách Thú Chi Vương lạnh giọng nói:"Bổn vương mới không có ghen tỵ. Bổn vương ở nơi đây thật cao hứng."

Sở Chỉ Nguyệt cũng không tin Bách Thú Chi Vương nói. Đã nói:"Hiện tại Bách thú cốc như vậy. Muốn khôi phục lại cần phải đợi một đoạn thời gian. Chờ sau khi chúng ta ra ngoài. Cởi bỏ phong ấn. Đến lúc đó bách thú trở về. Nơi đây cũng sẽ khôi phục lại bộ dạng trước kia."

Bách Thú Chi Vương trầm giọng nói:"Hy vọng như thế đi."

Bắc Huyền Âm lúc này mới nhớ tới ma động sự tình. Hỏi:"Nguyệt nhi. Ngươi có nhìn thấy ma động hay không."

Sở Chỉ Nguyệt hỏi ngược lại:"Là một cái vòng xoáy a."

Bắc Huyền Âm lâm vào trầm mặc. Vậy cũng có thể là vòng xoáy.

Hắn gật gật đầu. Nói:"Có thể. Ma động là Ma Chủ chế tạo ra. Ý muốn hấp thu lực lượng Bách thú cốc. Làm của riêng."

Sở Chỉ Nguyệt ngồi trên một tảng đá. Nói:"Ta biết rõ. Bởi vì ta cảm nhận được khí tức của hắn. Bất quá vòng xoáy đã không còn. Hiện tại Bách thú cốc rất an toàn."

Cũng bởi thế. Bách thú cốc hiện tại chỉ còn lại một mảnh ốc đảo.

Nhưng may mắn. Sở Chỉ Nguyệt đã có biện pháp giúp Bách thú cốc khôi phục nguyên trạng. Chỉ có điều cần chút thời gian.

Bắc Huyền Âm đứng đấy. Trong mắt của hắn hiện lên tia đỏ. Là vì không được nghỉ ngơi tốt.

Hắn ngược lại kỳ quái. Hỏi:"Không thấy."

Sở Chỉ Nguyệt biết rõ hắn không tin. Lấy sáo ngọc ra. Đưa cho hắn.

Bắc Huyền Âm nhìn nhìn. Liền cảm nhận được sáo ngọc ấm áp. So với trước kia lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều.

Cỗ lực lượng này...

Sở Chỉ Nguyệt nói ra:"Đại vương nói trước kia ngươi từng đem một nữ nhân nhốt tại Cực Hàn Chi Địa. Về sau lực lượng nữ nhân kia tiến vào địch ngọc này. Vòng xoáy chính là bị sáo ngọc cho trấn áp. Chưa đầy mấy ngày. Đã biến mất."

Bắc Huyền Âm sững sờ. Nhớ tới chuyện cũ. Đã nói: "Nàng kia... Nàng gọi Vô Hinh. Nàng trước kia có thể đánh thắng Thiên Tôn. Bất quá về sau Huyền Thần gia gia ra tay. Mới có thể làm nàng trọng thương."

Qua nhiều năm như vậy. Oán khí của Vô Hinh không hề tiêu tán. Đợi cơ hội báo thù. Không nghĩ đến thời điểm này, để cho Sở Chỉ Nguyệt sử dụng.

Sở Chỉ Nguyệt có cảm giác giống như nằm mơ. Khi đó quả thật rất mạo hiểm.

Nàng hiện tại mới nhớ. Đều muốn cảm tạ trời cao cho nàng một cơ hội còn sống.

Nàng chờ. Chính là đang đợi hắn. Bởi vì hắn biết rõ. Nhất định sẽ đợi đến lúc đấy.

"Nếu như vậy. Vậy bây giờ cởi bỏ phong ấn cũng được. Bất quá ta cũng không biết cách nào thông tri Nhược Thanh cùng Nhan Tiên..." Bắc huyền Âm nói.

Ở chỗ này. Đoạn tuyệt với nhân thế.

Sở Chỉ Nguyệt đã nói:"Không sao. Một năm sau chúng ta có thể đi ra."

"Một năm sau. Phong ấn cũng không có cởi bỏ." Bắc Huyền Âm nói. Hắn biết rõ. Cái này phong ấn nhất định sẽ tiếp tục hồi lâu. Nếu không ai cố ý cởi bỏ, sẽ không bị phá.

Bách Thú Chi Vương nói:"Có một biện pháp để ra ngoài."

Bắc Huyền Âm kỳ quái. Nói: "Có biện pháp đi ra ngoài. Vì sao sẽ không lập tức đi ra ngoài."

Đến lúc đó có thể từ bên ngoài đem Bách thú cốc phong ấn cởi bỏ rồi.

Sở Chỉ Nguyệt vô thức vuốt bụng của mình. Bách Thú Chi Vương trừng mắt nhìn Bắc Huyền Âm. Đuôi quét về phía Bắc huyền Âm.

Bắc Huyền Âm còn không biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên bị Bách Thú Chi Vương công kích. Hắn vội tránh sang một bên. Bất quá Bách Thú Chi Vương không có làm Sở Chỉ Nguyệt bị thương. Mục tiêu của nó chẳng qua là Bắc Huyền Âm.

Bắc Huyền Âm không có rơi xuống thế hạ phong. Bất quá bị Bách Thú Chi Vương công kích. Hắn cũng không phản kích. Chẳng qua một mực né tránh.

Sở Chỉ Nguyệt lườm Bách Thú Chi Vương . Nói:"Đại vương. Đủ rồi. Hắn không biết."

Bách Thú Chi Vương hừ một tiếng. Đem cái đuôi vừa thu lại. Nói:"Bụng của ngươi đều lớn như vậy rồi. Còn không biết."

Sở Chỉ Nguyệt không nhịn được. Bị sặc nước miếng.

Nàng ho khan. Vỗ lồng ngực của mình.

"Ngươi đang nói cái gì a. Bụng của ta lớn hồi nào. Ngươi xem một chút. Là bằng phẳng a." Sở Chỉ Nguyệt tức giận nói.

Bách Thú Chi Vương mắt đỏ đảo một vòng ánh mắt tràn đầy khinh thường. Không có tiếp tục để ý Sở Chỉ Nguyệt.

Sở Chỉ Nguyệt sờ lên bụng của mình. Nói:"Tiểu Bảo. Đại vương tại khinh bỉ ngươi..."

Bách Thú Chi Vương nói:"Nào có. Ngươi nhân loại này thật đúng là ưa thích bẻ cong sự thật."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Ngươi thì có. Ánh mắt của ngươi thể hiện rõ ràng."

Một người một thú lại không ngừng nói qua cãi lại. Một bên Bắc Huyền Âm triệt để bối rối.

Bắc Huyền Âm nghi hoặc:"Tiểu Bảo. Bụng."

Sở Chỉ Nguyệt nhìn lại. Sờ lên bụng của mình.

Bắc Huyền Âm sững sờ. Mắt không khỏi đỏ lêm. Hắn đi qua. Đưa tay đặt trên bụng của nàng:"Thật sự."

"Tiểu Bảo. Đây là tay của phụ thân ngươi." Sở Chỉ Nguyệt chậm rãi nói. Thanh âm êm dịu.

Bắc Huyền Âm viền mắt đỏ một tầng nước mắt. Là như thế nào tâm tình. Hắn không có cách nào hình dung.

Hắn sờ lên bụng của nàng. Thanh âm có chút khàn khàn. Nói:"Hài tử. Ta là cha ngươi a. Ngươi nghe thấy được không. Cảm nhận được sao."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Mới có một tháng. Hắn không biết."

Bắc Huyền Âm hơi khẽ gật đầu. Nói:"Tuy rằng chỉ có một tháng. Bất quá ta rất may mắn... Ta tìm được ngươi..."

Sở Chỉ Nguyệt ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt dễ nhìn tràn đầy cảm động.

Hắn nói tiếp:"Lúc ngươi mang thai A Niệm. Ta không ở bên cạnh ngươi. Thế nhưng là lúc này đây. Ta rốt cuộc có thể ở bên cạnh ngươi rồi."

Nàng hô hấp trì trệ. Rủ xuống con mắt. Nói:"Ừ. Ngươi ở đây là tốt rồi. Thời điểm ta mang thai A Niệm. Kỳ thật mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy ngươi. Niệm tình ngươi. Nhưng làm mẫu thân đơn thân. Ta làm rất tốt. Ta có thể đem A Niệm chiếu cố rất tốt."

Bắc Huyền Âm hỏi: "Ngươi... Đây là nhớ rồi."

Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Trong mắt mang theo ánh sáng. Nói:"Đúng vậy a. Ta tỉnh lại về sau liền nhớ lại đến."

Nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngày đó nàng ở Cực Hàn Chi Địa tỉnh lại. Trí nhớ được khôi phục hoàn toàn.

Khi đó Bách Thú Chi Vương còn dùng cái đuôi cho nàng sưởi ấm. Sợ nàng bị lạnh..

Đợi nàng hoàn toàn thanh tỉnh qua đến. Nó mới nói cho Sở Chỉ Nguyệt. Nó cảm nhận được trong cơ thể nàng có một sinh mệnh mới.

Sở Chỉ Nguyệt trong lúc nhất thời tiếp có chút không tiếp thu được. Bởi vì có chút đột ngột.

Nhưng cũng vì vậy. Cho nên Sở Chỉ Nguyệt vào không được băng trì. Bởi vì thân thể nàng hiện nay chịu không nổi lạnh. Cho nên hắn cũng ltạm thời lưu lại. Tính toán đợi hài tử sinh hạ. Sau đó lại nghĩ biện pháp ly khai.

Nhưng mà không bao nhiêu lâu. Bắc Huyền Âm đến.

Bách Thú Chi Vương không nghĩ nữa nhìn xem hai người ân ái. Thân thể nhẹ chuyển. Nhanh ly khai.

Được rồi. Nó tự tìm con mình cùng chơi đùa vậy.

Trong ốc đảo ăn uống đều đầy đủ. Chẳng qua không có thịt mà thôi.

Hơn nữa Sở Chỉ Nguyệt sinh hoạt dã ngoại. Bắc Huyền Âm nếu như đến. Vốn muốn muốn làm một gian nhà gỗ nhỏ. Nhưng Sở chỉ Nguyệt đã nói:"Ốc đảo là nơi còn cây xanh duy nhất ở Bách thú cốc. Không thể lại chặt cây nữa."

Nên Bắc Huyền Âm đến nơi khác tìm một sơn động. Không ẩm ướt. Người có thể ở được. Cùng ở với Sở Chỉ Nguyệt chỗ trước kia.

Mỗi sáng sớm. Sở Chỉ Nguyệt luôn ra ngoài thổi sáo ngọc một lúc.

Bắc Huyền Âm vốn vẫn còn nghi hoặc. Nhưng khi nhìn thấy hoa cỏ ốc đảo nghe thấy tiếng địch kia. Hình như càng thêm xanh ngát nảy nở.

Hắn lại hỏi:"Tiếng địch của ngươi còn có tác dụng này."

"Ta chỉ là trong lúc vô tình phát hiện thôi." Sở chỉ Nguyệt nói:"Khi ta đến ốc đảo. Ốc đảo cũng là sắp chịu không nổi rồi. Bất quá nghe xong tiếng địch của ta. Liền có một điểm sinh cơ."

Mèo trắng lúc này qua đến cọ xát Sở Chỉ Nguyệt. Meow rồi một tiếng. Đi thoáng một lúc nghe lời.

Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Sờ lên đầu mèo trắng.

Bách Thú Chi Vương vừa mới tuần tra trở về. Cũng nói:"Diện tích ốc đảo lại tăng lên. Thời gian lâu dài. Khẳng định sẽ khôi phục lại bộ dáng trước kia."

Bắc Huyền Âm tựa thấu hiểu lại có chút khó hiểu. Nhìn sáo ngọc. Chẳng lẽ bởi vì lực lượng của Vô Hinh bên trong cho nên sáo ngọc mới có lực lượng như vậy.

Hắn liền nhận lấy sáo ngọc. Nói:"Ngươi mệt mỏi. Để ta thử xem."

Sở Chỉ Nguyệt vui vẻ nhìn hắn. Gật gật đầu.

Bách Thú Chi Vương thì là rất khinh thường. Nói:"Ngươi sao có thể có lực lượng bậc này. Vẫn nên đi ngủ đi."

Bắc Huyền Âm trông thấy Bách Thú Chi Vương đối với chính mình châm chọc khiêu khích. Không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn cũng không có so đo. Thổi cây sáo.

Chẳng qua hoa cỏ như cũ. Không có bất cứ động tĩnh gì.

Bách Thú Chi Vương cười cười:"Ta đã sớm nói. Tiếng địch của ngươi không có Linh tính."

"Linh tính. Đó là cái gì." Bắc Huyền Âm có chút khó hiểu.

"Không biết. Bổn vương chẳng qua có thể cảm giác được mà thôi." Bách Thú Chi Vương nói ra.

Sở Chỉ Nguyệt liền lấy qua sáo ngọc. Nói:"Điều này rất mơ hồ. Bất quá như vậy cũng tốt. Bách thú cốc có cơ hội khôi phục lại bộ dáng trước đây rồi."

"Chính là sợ ngươi mệt mỏi" Bắc Huyền Âm nói.

Thổi sáo ngọc dù không biết sẽ tiêu hao cái gì. Nhưng để có thể khôi phục ốc đảo sinh sôi tốt. Nhất định sẽ tiêu hao không ít tinh lực.

Cho nên Bắc Huyền Âm chính là lo lắng điểm này.

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Có lẽ không có gì a. Ta đều kiên trì vài ngày rồi. Cũng không có dị trạng gì."

Bắc Huyền Âm gật gật đầu:"Nếu có gì không khỏe. Phải nói cho ta biết."

Hai người tạm thời ở Bách thú cốc ốc đảo yên ổn sống. Bởi vì không thể biết chuyện bên ngoài. Cho dù thấp thỏm lo lắng. Nhưng cũng không thể làm được gì.

Bắc Huyền Âm một lòng chiếu cố Sở Chỉ Nguyệt cùng hài tử trong bụng nàng. Hắn đã từng đi Cực Hàn Chi Địa một lần. Trông thấy cái kia băng trì. Sở Chỉ Nguyệt bây giờ thật sự không thích hợp xuyên qua băng trì.

Chẳng qua khi hạ sinh hài tử...Đoán chừng chỉ có thể ở lại đây.

Cho nên Bắc huyền Âm ngược lại nghĩ đến mình nên đi ra đường nào trước. Sau đó ở bên ngoài cùng với Nhan Tiên bọn hắn hợp lực cởi bỏ phong ấn.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ. Lại thấy không được tốt cho lắm.

Nếu như cái này trên đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Người đó chiếu cố Sở chỉ Nguyệt.

Cho nên Bắc Huyền Âm cuối cùng vẫn quyết định. Phải đợi hài tử sinh ra song mới suy nghĩ phải làm sao.

Bắc Lăng Hoàng Cung.

Sở Niệm đang ngủ gật.

Phía dưới đại thần thao thao bất tuyệt. Nói đại sự Bắc Lăng phát sinh gần đây.

"Thái Tử."

Đông thừa tướng hô một tiếng.

Sở Niệm kinh hoảng. Lập tức tỉnh lại.

"Chuyện gì." Sở Niệm lập tức nhảy đứng dậy.