Thái Tử Vô Sỉ

Chương 26




Vũ Văn Thượng nói chầm chậm, ngữ điệu tuy nhẹ, nhưng khi lọt vào tai Trầm Lạc lại như tiếng sấm vang lên trong lòng nàng. Đêm nay ta phải có nàng, phải khắc sâu nàng vào người ta. Tim Trầm Lạc đập thình thịch trong lồng ngực, nàng cảm nhận được rằng, đêm nay Vũ Văn Thượng đặc biệt khác thường. Vẻ ôn nhu vẫn phảng phất trên gương mặt, nhưng lại mang theo chút bá đạo cùng với một chút vô sỉ khiến người khác hít thở không thông. Trong lòng Trầm Lạc như có muôn ngàn cơn sóng ập đến, sóng này vừa đi sóng kia đã vội ập tới.

“A” Trầm Lạc thét lên, thân thể nàng đã bị Vũ Văn Thượng kéo lại, hắn duỗi cánh tay to khoẻ dùng sức nâng nàng lên ôm vào ngực. Lúc này, bầu trời vừa vặn nở rộ một đoá pháo hoa cuối cùng, bốn phía chợt im lặng, chỉ còn những đốm hồng rực từ những ngọn đèn lồng và tiếng vang thanh thuý của chuông bạc.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đã bị một cước của Vũ Văn Thượng đá bay. Lại “rầm” một tiếng nữa, cửa phòng đã được Vũ Văn Thượng đóng sập lại. Khi thân thể tiếp xúc với tấm đệm mềm mại, thì Trầm Lạc khẩn trương túm chặt hai tay lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng gần, Trầm Lạc rốt cuộc lên tiếng: “Vũ Văn Thượng, ngươi, ngươi.” Trầm Lạc quẫn bách, nói được hai tiếng “ngươi” rồi không nói được gì nữa.

Trầm Lạc muốn hỏi Vũ Văn Thượng rằng, có phải đêm nay có được nàng chính là làm chuyện nam nữ kia phải không. Lúc trước không hiểu chuyện này nên có chút nghi hoặc và ngượng ngùng, nhưng bây giờ, khi sắp làm chuyện đó rồi thì tâm tình của Trầm Lạc có thể nói là ngũ vị tạp trần. Vừa có chút thẹn thùng, khẩn trương, vừa có chút sợ hãi không biết nên làm thế nào.

Khoé miệng Vũ Văn Thượng nâng lên mang theo nụ cười dịu dàng, nắm tay Trầm Lạc: “Lạc Nhi, đừng sợ. Ta với nàng đều là lần đầu tiên. Ta sẽ thật dịu dàng với nàng, nhẹ nhàng một chút. Nếu đau thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ khống chế sức lực của mình. Lạc Nhi, ta không đợi được, nhất định phải là đêm nay.”

Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng đã cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mịn màng của Trầm Lạc, chiếc lưỡi lướt nhẹ trên cánh môi rồi thuận lợi xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp. Lưỡi hai người quấn quýt đưa đẩy lẫn nhau trong khoang miệng của nàng, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng hôn đến choáng váng, hô hấp dồn dập. Ngực cũng vì hô hấp dồn dập mà không ngừng lên xuống.

Vũ Văn Thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, một bên vừa hôn vừa sờ đến hai nơi “phập phồng” đó của Trầm Lạc. Đầu tiên là cách một lớp áo mà dịu dàng vuốt ve, Trầm Lạc vì xúc cảm nhẹ nhàng đó mà không khỏi rên rỉ thành tiếng. Vũ Văn Thượng rời khỏi cánh môi đã đỏ hồng, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Trầm Lạc. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hai người trông lại càng lay động.

“Vũ Văn Thượng, ta sợ.” Trầm Lạc ngăn lại bàn tay đang vuốt ve ngực nàng của Vũ Văn Thượng, hắn cúi đầu cọ cọ vào hai má đã đỏ bừng của nàng, “Lạc Nhi, đừng sợ, có ta ở đây. Nàng là của ta, ta phải in lại ký hiệu của ta trên người nàng.”

“Vút” một tiếng, đai lưng bên eo Trầm Lạc đã được Vũ Văn Thượng rút ra, sau đó bàn tay rắn chắc nâng người nàng lên, xiêm y cứ theo đó mà tuột xuống eo, lộ ra những đường cong hoàn mỹ của nữ tử ẩn nấp dưới chiếc yếm màu hồng phấn. Trầm Lạc xấu hổ bèn cúi đầu, thì lại trông thấy bàn tay Vũ Văn Thượng đang tháo chiếc dây của yếm hồng. Dây lưng đã được tháo ra, Vũ Văn Thượng vội rút chiếc yếm sang một bên.

Mắt thấy chiếc yếm sắp rút ra, khuôn ngực của nàng sẽ lộ ra hoàn toàn, Trầm Lạc vội bắt lấy chiếc yếm, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng: “Vũ Văn Thượng, tuy ta đã có kinh lần đầu nhưng vẫn chưa đến mười lăm tuổi, còn chưa làm lễ cập kê. Giờ ngươi làm vậy có phải là sợ ta sẽ không tiến cung không? Ngươi yên tâm, ta cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ tiến cung.”

Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng, rời khỏi người Trầm Lạc, ngồi cạnh bên mép giường, buồn cười nhìn dáng vẻ bảo vệ trước ngực của Trầm Lạc, nói: “Lạc Nhi, nàng tiến cung làm tú nữ. Vậy ta hỏi nàng, vì sao hoàng cung lại tuyển tú nữ?”

“Chọn ngày tốt, sẽ đem những thiêm kim của gia tộc giàu có, và những thiên kim của các trọng thần tuyển chọn tú nữ.” Nói xong, Trầm Lạc cúi đầu, bản thân sẽ tiến cung tuyển tú nữ, nhưng thực ra mục đích vẫn là gả cho Thái tử mà thôi.

Vũ Văn Thượng nhíu mày, ngón tay thon dài dùng sức nâng cằm Trầm Lạc lên. Nhất thời, khuôn mặt đẹp như tranh của Vũ Văn Thượng đập vào mắt nàng: “Lạc Nhi, tú nữ tiến cung là làm sung túc cho hậu cung của Hoàng thượng, không thì để các vị hoàng tử lựa chọn phi tử. Lạc Nhi tiến cung chẳng lẽ không phải vì ta sao? Sớm muộn gì cũng là người của ta.” Vừa dứt lời, đột nhiên Vũ Văn Thượng đứng dậy, cực kỳ nhanh chóng trút bỏ xiêm y của mình, đầu tiên là ngoại bào, sau đó đến áo lót rồi đến chiếc khố.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vũ Văn Thượng không mảnh vải che thân, mặt Trầm Lạc vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, giống như có thể xuất huyết đến nơi. Cả người Vũ Văn Thượng xích lõa trèo lên giường, cánh tay dài duỗi ra ôm Trầm Lạc vào lòng. Mặt Trầm Lạc thoáng chốc dán vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Vũ Văn Thượng, động tác này thực hiện quá nhanh khiến cho chiếc yếm Trầm Lạc che trước ngực tuột xuống. Trầm Lạc định cúi người nhặt lên thì nhanh chóng bị Vũ Văn Thượng ngăn lại.

“Lạc Nhi, đêm nay nhất định ta phải có nàng, nghe lời, ngoan.” Vũ Văn Thượng nhẹ giọng nói, một tay vừa đặt người Trầm Lạc lên giường, một tay lại hung hăng xé chiếc quần của nàng ném đi. Trong nháy mắt hai người đều xích loã như nhau. Vũ Văn Thượng cúi xuống nhìn bầu ngực của Trầm Lạc, nhếch mép cười: “Lạc Nhi, chỗ này của nàng đã lớn hơn một chút rồi. Lần đầu sờ tay ta vẫn còn chỗ hở, nhưng lần thứ hai sờ thì đã vừa vặn một bàn tay. Đoán chừng lần này sờ chắc một tay cũng không đủ đâu.” Vừa dứt lời, tay của Vũ Văn Thượng đã đặt lên bộ ngực của Trầm Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve. Trầm Lạc xấu hổ ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng Vũ Văn Thượng.

“Lạc Nhi, nhãn lực của ta thật tốt. Quả nhiên một tay cầm không hết.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa tiếp tục động tác, lại cười xấu xa nhìn Trầm Lạc, Trầm Lạc xấu hổ dời tầm mắt đi. Trong đôi mắt của Vũ Văn Thượng như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, cảm giác chỉ cần mình liếc mắt một cái nhất định sẽ bị hoà tan ngay.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện, đèn lồng màu đỏ ánh những tia sáng màu đỏ au lên nhành cây xanh biếc, gió đêm thổi qua, đèn lồng và chiếc chuông bạc cùng rung lên. Từng âm thanh ái muội của nam nữ truyền ra từ bên trong phòng, khiến cho ánh trăng trên cao kia cũng thẹn thùng thay, rồi chầm chậm trốn vào sau đám mây. Ánh nến trong phòng vẫn chưa tắt, hắt hình ảnh trong phòng lên cửa sổ, hai cái bóng đang hoà vào nhau, cùng nhau triền miên, cùng nhau dây dưa, rồi lại tách ra, lại quấn lấy nhau, chuyển động mãnh liệt, đến cả tiếng giường kêu “cót két” cũng có nhịp điệu với từng chuyển động của hai chiếc bóng đó.

Tiểu Phúc Tử đang ở trong nhà bếp, chuẩn bị đốt bếp lò. Hắn ngẩng lên nhìn đám rau xà lách trên bàn, ai, Điện hạ sau trận vận động kịch liệt chắc là sẽ đói bụng. Tự hắn vẫn nên đi nấu vài món ăn, chờ sau khi Điện hạ làm xong sẽ mang lên cho ngài dùng. Tiểu Phúc Tử nhìn ánh trăng bên ngoài dần bị mây che khuất, khoé miệng nâng lên thành một đường cong. Điện hạ, lúc này ngài làm chuyện đó với Trầm cô nương, chờ đến khi Trầm cô nương tiến cung, ma ma phải nghiệm thân thế nào đây?

Nước trong nồi đã sôi ùng ục, bốc hơi nghi ngút, Tiểu Phúc Tử vội mở nắp nồi ra. Được rồi, phải lập tức múc nước ra, đổ vào bồn nước lớn thôi. Sau đó bỏ ít cỏ khô vào, đặt bồn lớn lên tấm vải thật dày. Tiểu Phúc Tử suy nghĩ rất là chu đáo, chờ sau khi Điện hạ dậy nhất định sẽ muốn xoa bóp cho Trầm cô nương. Khó khăn lắm hắn mới lên được chức tổng lĩnh thái giám ở Đông Cung, nếu hắn còn không đoán được tâm tư của Điện hạ thì hắn đã sớm bị các thái giám khác một cước đạp bay khỏi vị trí này rồi.

Trong phòng.

Giường lớn rung một cái, nam nữ trên giường ôm chặt lấy đối phương, thở hổn hển. Gió đêm ấm áp thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng khiến tấm màn lay động. Gió đêm như một chiếc lông chim lướt nhẹ trên làn da của nữ tử, Trầm Lạc mệt mỏi quay đầu nhìn cửa sổ vẫn đang mở toang. Vừa rồi, Vũ Văn Thượng ở trên giường không có đủ cảm giác, cho nên ôm nàng đến bàn cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra. Khi đó động tác, thật làm người ta mắc cỡ chết đi được, mở cửa sổ như vậy không phải như đang làm bên ngoài rồi sao, Vũ Văn Thượng đúng là một tên vô sỉ mà.

Bàn tay nhỏ bé vuốt lồng ngực rộng lớn ấm áp của Vũ Văn Thượng, nhưng nhanh chóng bị Vũ Văn Thượng bắt được, sau đó Trầm Lạc thấy hắn cúi đầu hôn lên tay nàng, Trầm Lạc cuống quýt rút tay ra: “Ngươi mau đóng cửa sổ lại đi.”

Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng, cúi xuống cọ cọ lên mũi Trầm Lạc: “Lạc Nhi, đang nhớ lại vừa rồi ở trên bàn…? Hửm?” Vũ Văn Thượng không nói rõ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên của Trầm Lạc thì hắn biết là nàng hiểu.

“Ngươi đi đóng cửa đi, xấu hổ muốn chết. Mau đi nhanh đi.” Trải qua trận kịch liệt khiến cho thân thể Trầm Lạc vô lực, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn, khiến cho ngực Vũ Văn Thượng như có con mèo nhỏ đang cào cào, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Trong lòng Vũ Văn Thượng ngứa ngáy, thân thể cũng ngứa ngáy, nhưng hắn đang băn khoăn, đây là lần đầu của Trầm Lạc, nếu lại muốn nàng lần nữa sợ rằng nàng sẽ chịu không nổi. Lúc này, Vũ Văn Thượng cố gắng áp chế dục hoả đang sôi lên trong người, theo lời Trầm Lạc mà đứng dậy bước đến chiếc bàn, nghiêng người về trước đóng cửa sổ đang mở rộng kia lại. Trầm Lạc nhìn cửa sổ đã được đóng chặt lại mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ọc ọc”, bụng Trầm Lạc lúc này đã bắt đầu biểu tình. Sau trận dày vò, bây giờ nàng đã rất đói bụng. Trầm Lạc nghe thấy tiếng cười ở đằng sau, ngượng ngùng xoay người nép vào trong chăn. Khi nhìn thấy bản thân nàng đang trần trụi hoàn toàn thì không quản đến sự đau nhức của bản thân mà kéo chăn tìm áo lót với quần khố của nàng.

“Lạc Nhi, nàng đang tìm cái này sao?”

Ngẩng đầu nhìn đồ trong tay Vũ Văn Thượng, đồ trên tay hắn chính là yếm và quần khố của nàng. Trầm Lạc liền nghĩ muốn đoạt lại, nhưng ngại bản thân mình đang không một mảnh vải che thân.

“Vũ Văn Thượng, ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.” Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng rồi lập tức cúi đầu, nàng sao lại quên rằng hắn cũng đang không một mảnh vải che thân chứ?

“Lạc Nhi không muốn tự mình xuống lấy sao? Sau khi lấy rồi ta sẽ dẫn nàng đi ăn, không phải vừa rồi bụng nàng đã kêu ư? Lạc Nhi, còn muốn lấy không?” Vũ Văn Thượng liên tục đung đưa đồ vật đang cầm trên tay lên.

Trầm Lạc nhắm mắt, cắn chặt môi như quyết định một chuyện gì đó rất lớn, sau đó xốc chăn lên, bắt đầu bước xuống giường. Phút chốc, hai chân Trầm Lạc mềm nhũn khiến nàng lảo đảo, Vũ Văn Thượng vội vứt đồ đang cầm trên tay chạy tới đỡ nàng, da thịt lại dán chặt vào nhau.

Trầm Lạc nhìn chiếc yếm và quần khố bay xuống đất, có chút tức giận: “Ngươi mau lấy đến đây.” Lúc này Trầm Lạc đã không còn xem Vũ Văn Thượng là Thái tử nữa, dáng vẻ này giống như nương tử đang làm nũng với phu quân vậy.

“Lạc Nhi, nếu ta buông tay, nàng có đứng được không?” Vũ Văn Thượng một bên nắm tay Trầm Lạc, một bên đỡ lấy eo nàng.

“Ta có thể đứng được, ngươi đừng sờ soạng.” Trầm Lạc không biết lấy hơi sức ở đâu ra, quay sang trừng mắt với Vũ Văn Thượng, ngữ khí cũng tăng thêm. Vũ Văn Thượng dán sát vào bên tai Trầm Lạc, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng: “Lạc Nhi, xem ra thân thể nàng rất tốt, vừa rồi không thấy nàng mệt.” Bàn tay Vũ Văn Thượng đang đặt trên eo Trầm Lạc có xu thế hướng xuống dưới.

“Đừng, ta còn mệt. Cứ một lần rồi lại một lần, Vũ Văn Thượng, ngươi tha cho ta đi.” Cả người Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng ôm vào lòng không thể động đậy, sức lực của nam và nữ cũng rất cách biệt.

“Đứng cho vững, nếu ngã xuống, ta sẽ muốn nàng lần nữa.” Vũ Văn Thượng uy hiếp, Trầm Lạc vội gật đầu, lúc này Vũ Văn Thượng mới yên tâm mà buông nàng ra.

Trầm Lạc đứng vững nhận lấy chiếc yếm và quần khố mà Vũ Văn Thượng đưa, sau đó nhanh chóng mặc lên người. Vũ Văn Thượng cũng cúi người nhặt những xiêm y dưới đất lên, chậm rãi mặc vào.

“Lạc Nhi, ta đi lấy điểm tâm cho nàng ăn. Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

Vũ Văn Thượng mặc xong, vuốt lại tóc cho Trầm Lạc, sau đó xoay người thần thanh khí sảng mà bước ra ngoài, giống như ngoài kia không phải đêm đen mà là buổi sớm mai với ánh mặt trời ấm ấp.

Chương phiên ngoại

Trầm Vân nhị tiểu thư Trầm gia ở huyện Vân Hà là một người háo sắc, theo cách nói của đường tỷ Trầm Lạc, chính là không thể trông thấy ánh mắt háo sắc một cách quang minh chính đại. Kể cũng thấy xấu hổ, Trầm Vân từ ngày lọt lòng, thấy nam tử nào tướng mạo tuấn tú sẽ toét miệng cười thật vui vẻ. Lúc ấy, phụ thân Trầm Vân điểm chóp mũi của con mà nói, về sau khuê nữ nhất định sẽ tìm một người đàn ông thiên hạ đệ nhất tuấn tú.

Lúc ấy cả nhà chỉ nói đùa nhưng lại không ngờ điều đó đã trở thành sự thật. Đích xác là con gái đã tìm một nam tử tuấn dật, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cả con gái, là tuấn nam đệ nhị ở Nguyệt Tường quốc, con trai độc nhất của Thừa Tướng đại nhân – Hà Lăng Thiếu. Về phần hạng nhất thì, ai, Trầm Vân chỉ có thể cười một tiếng cho qua. Vì người đó trước kia là Thái tử của Nguyệt Tường quốc, còn nay là quốc quân của Nguyệt Tường quốc, tên Vũ Văn Thượng, phu quân của đường tỷ Trầm Lạc. Kẻ đó tương đối vô sỉ nha, lúc đầu còn lừa nàng, dẫn dụ nàng đến ngõ hẻm nhỏ nữa. Nhưng vì sao hắn lại dụ nàng? Đương nhiên là vì đường tỷ rồi. Đường tỷ đáng thương, cứ như vậy mà bị lừa rơi vào tay Vũ Văn Thượng. Trầm Vân mỗi lần nghĩ đến liền cắn răng nghiến lợi, thật là lợi cho tên Vũ Văn Thượng này quá rồi.

“Sắc nha đầu, đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nói mị hoặc cực điểm lại khàn khàn vang lên sau lưng Trầm Vân, Trầm Vân lập tức quay đầu, cong cong đôi mắt, mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa: “Phu quân, ta đương nhiên là đang nghĩ về chàng rồi.” Hà Lăng Thiếu cười một tiếng, lập tức ngón tay trắng nõn như ngọc búng nhẹ lên mũi của Trầm Vân: “Nàng đó, đã sắp làm mẫu thân người ta rồi mà vẫn còn háo sắc như vậy. Nếu sinh con trai, chắc cũng sẽ háo sắc như nàng. E là sau khi lớn lên thì những hoàng hoa khuê nữ sẽ gặp nguy hiểm.”

Trầm Vân liếc Hà Lăng Thiếu một cái, sau đó cúi đầu sờ sờ bụng mình: “Nếu là con gái, lớn lên nhất định sẽ đẹp như tiên nữ. Không thể kém hơn khuê nữ của đường tỷ được, đến lúc đó, con gái của chúng ta nhất định sẽ đánh bại ngôi vị đệ nhất của khuê nữ đường tỷ, để cho tên Vũ Văn Thượng kia không thể suốt ngày tỏ vẻ.”

Đối với việc nương tử nhà mình luôn gọi Đương kim thánh thượng là đồ vô sỉ, Hà Lăng Thiểu chỉ đành bất đắc dĩ. Có mấy lần trong các buổi gia yến không may để Thánh thượng nghe được, Thánh thượng cũng không tức giận, chỉ kéo tay Hoàng hậu, trên mặt là nụ cười dịu dàng nói với Trầm Vân: “Lạc nhi yêu thích ta chính là vì điểm này.” Lúc ấy, Hoàng hậu còn đang mang thai trưởng Công chúa, người vì vừa mang thai mà thêm đẫy đà, gương mặt đỏ thắm, bị Thánh thượng trêu chọc, khuôn mặt càng đỏ thắm. Ai…

Thấy phu quân không trả lời, Trầm Vân lắc lắc cánh tay phu quân, bĩu môi nói: “Phu quân, ta muốn có con gái, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải sinh con trai. Như vậy mới có thể dễ ăn nói với phụ thân của chàng.”

Hà Lăng Thiếu thở dài, vội vàng ôm kiều thê vào lòng: “Tất cả đã là quá khứ, phụ thân của ta không phải là phụ thân nàng sao.” Trầm Vân lắc đầu: “Sau khi đứa bé sinh ra, phụ thân chàng đến nhìn mặt mũi nó trước rồi mới hỏi han đến ta. Phu quân, chàng nói ta có thể làm sao, từ nhị tiểu thư hô mưa gọi gió ở Trầm gia đi gả đến Kinh thành xa xôi, hầu hạ cha mẹ chồng, lại còn phải sinh con cho chàng.”

Hà Lăng Thiếu vuốt tóc kiều thê, nhẹ giọng: “Trầm Vân, cưới được nàng là do kiếp này ta may mắn. Mẫu thân đã đứng về phe nàng rồi, phụ thân nhất định sẽ nhanh chóng chấp nhận thôi. Phụ thân ta không phải còn có con đường làm quan sao, đường tỷ nàng chính là Hoàng hậu đương triều, như vậy Hà gia chúng ta cũng là hoàng thân quốc thích rồi. Chẳng lẽ phụ thân ta còn mặt nặng mày nhẹ với nàng nữa sao?”

Trầm Vân vừa nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu lại, ngón tay di di trên lồng ngực Hà Lăng Thiếu: “Hừ, ta nghĩ không tốt vậy đâu, chàng nhất định sẽ đầu hàng phụ thân chàng thôi. Phu quân. . . . . .” Nói đến đây, mặt mày Trầm Vân đều nhướn lên, nhìn Hà Lăng Thiếu với vẻ hoạt bát, nháy mắt một cái. Lại nói tiếp: “Phu quân à, chàng nói kiếp này lấy được ta là may mắn? Vậy không biết là người nào, ban đầu còn nói cái gì là, ta không thích ngươi, chưa từng thấy cô gái nào lại háo sắc như vậy.”

Hà Lăng Thiếu nhìn kiều thê, cố gắng nén lửa giận trong lòng, cười cười nói: “Ai biểu nàng lúc ấy mới mười lăm tuổi đã theo đuổi ta, vẫn còn là một đứa bé chưa trưởng thành, còn ta khi đó đã hai mươi rồi. Một đứa bé ngay cả lông tơ còn chưa mọc đủ mà suốt ngày chạy theo đàn ông, đuổi từ huyện Lăng Nguyệt sang tới huyện Vân Hà, cuối cùng còn đuổi tới hoàng cung.” Nhớ tới dáng vẻ điên cuồng theo đuổi mình của Trầm Vân, Hà Lăng Thiếu bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy có chút thú vị, còn mang theo một chút mạo hiểm.

Trầm Vân liền vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên là phải tiến lên rồi, chẳng lẽ để mỹ nhân như hoa như ngọc là chàng rơi vào tay Vũ Văn Thượng sao?”

“Hừ, nhưng kết quả của nàng cũng rất thảm đó thôi. Không nói nàng nữa, nói nàng lại chỉ càng tức thôi.” Hà Lăng Thiếu biết nương tử nhà mình lại sắp bộc phát tính tình, đành phải nhẹ lời dụ dỗ.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Một gã nô bọc vội vàng chạy đến nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đang ôm nhau thân mật mà một chút kinh ngạc cũng không có, bởi đã sớm tập thành thói quen rồi. Ban đầu thiếu phu nhân ra sức theo đuổi thiếu gia chuyện đã truyền khắp kinh thành, có khi đã truyền khắp Nguyệt Tường quốc cũng không chừng.

Gã nô bọc cúi người hành lễ, sau đó cung kính thông báo: “Hoàng hậu nương nương truyền lời tới, mời thiếu gia và thiếu phu nhân tối nay vào cung ngắm trăng.”

Trầm Vân nghi ngờ: “Hả? Hôm nay không phải Trung thu, thưởng trăng gì chứ?” Hà Lăng Thiếu ở bên cũng gật đầu một cái, vung tay để gã nô bọc lui xuống, tiếp lời kiều thê: “Tối nay đi rồi sẽ biết.”

Song, Trầm Vân mới biết, đường tỷ luôn dịu dàng lại có thể hỏi nàng chuyện. . . . . . chuyện, chuyện phòng the.

Trầm Vân mở to đôi mắt, nước trà vừa mới uống vào thiếu chút nữa đã phun ngược ra ngoài, nhìn gương mặt đỏ bừng của Đường tỷ, Trầm Vân mở miệng: “Cái gì, Đường tỷ, tỷ lại có thể hỏi muội chuyện này sao. Không phải tỷ luôn, luôn. . . . . .” Trầm Lạc ngước mắt nhìn Trầm Vân, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Vân Vân, ta không thể không dùng biện pháp này. Muội tương đối hiểu chuyện đó hơn ta, ban đầu khi ta sắp vào cung, không phải muội đã tới dạy ta sao. Ta hiện nay cần hỏi muội một chút, có phải ta sinh em bé trở nên béo rồi, Vũ Văn Thượng đối với ta. . . . . .”

Dần dần, Trầm Vân rốt cuộc cũng vững lòng. Vuốt vuốt cằm suy tư hồi lâu: “Ừ, muội thấy Vũ Văn Thượng đối với tỷ cũng không tỏ thái độ gì. Vẫn rất yêu thích tỷ, nhưng mà, tỷ nói một tháng mới có vài lần chuyện nam nữ, có phải là do tư thế quá bình thường không, hả?”

Trầm Vân vỗ đùi, mặt mày đều cong lên: “Muội biết rồi, nhất định là các người làm cái đó quá bình thường. Đường tỷ, tỷ không cần phải sợ, muội mới vừa “vơ vét” được một quyển sách, bên trong có đủ các tư thế lạ. Vốn muội nghĩ sau khi sinh đứa bé ra thì muội với Lăng Thiếu sẽ thực hiện thử, nhưng bây giờ đưa cho tỷ dùng trước, sáng mai muội sẽ tự vào cung đưa cho tỷ. Bảo đảm Vũ Văn Thượng phải nhìn tỷ với đôi mắt khác xưa. Hắc hắc.”

Nhìn nụ cười hả hê của Trầm Vân mà khuôn mặt Trầm Lạc lại càng thêm đỏ bừng. Vốn dĩ chuyện này không nên hỏi nhưng Mạn Thanh đã gả đến Đại Mạc quốc rồi, cách nàng khá xa, giờ chỉ còn mỗi Trầm Vân là thân thiết với nàng nhất.

“Đường tỷ, chờ lấy được sách rồi tỷ phải xem cho tốt, hắc hắc, lần này nhất định phải dày vò Vũ Văn Thượng một phen, phải hù cho chết hắn luôn.” Trầm Lạc hì hì bật cười thành tiếng, trên đời này người dám nói Vũ Văn Thượng như vậy chắc chỉ có mình Trầm Vân, nhớ lại ngày đó nàng bị Vũ Văn Thượng gạt để đi làm chuyện kia, nên mỗi lần nhìn thấy hắn Trầm Vân đều muốn giậm chân. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Thượng Trầm Vân đã suýt bổ nhào đến làm hắn lăn trên đất rồi.