Thái Tử Vô Sỉ

Chương 33




Thanh Sơn, gió nhẹ chợt thổi, tiếng chim hót vang vọng giữa chốn thôn quê. Lộc cộc, lộc cộc tiếng trục xe từ trên đường truyền đến, quay lại nhìn, thì thấy trên đường lớn có một đoàn xe ngựa tinh xảo. Dẫn đầu là chiếc xe ngựa đẹp nhất, trước xe có treo hai cái lồng đèn đỏ, quanh mui xe quấn tơ lụa màu hồng nhạt. Những xe sau thì lại không được mỹ lệ như thế, bình thường và không hề có trang trí.

Lần này huyện Vân Hà có tổng cộng 19 cô gái vào kinh thành, một người vào cung dự tuyển tú nữ, còn lại 18 người tham gia tuyển cung nữ. Trầm Lạc ngồi ở giữa trong chiếc xe chạy đầu tiên, đang hết sức nhàm chán lật xem quyển sách trong tay. Đã ngồi trong xe ngựa nhiều ngày liền, xem chừng chắc cũng sắp đến kinh thành rồi. Ban đầu huyện lệnh đại nhân sắp xếp một chiếc xe ngựa nhưng cha mẹ lại ngại chiếc xe ngựa kia quá sức cũ kỹ. Vì vậy, tự mình ngồi xe nhà mình, người đánh xe cũng là người trông coi chuồng ngựa của Trầm gia, Mã đại thúc.

Đặt quyển sách trong tay lên trên nệm, trong sách có kể nhiều chuyện xưa mà nàng đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Trầm Lạc nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên xe ngựa dừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng nha dịch. Trầm Lạc mở mắt, vén rèm cửa xe lên, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì thế?” Đứng trước xe ngựa, nha dịch khom người nói: “Đại tiểu thư, muốn thỉnh cầu người giúp một chuyện. Phía sau có xe ngựa bị hư, nô tài đã đem những cô gái khác nhập vào các xe ngựa khác, nhưng còn một người thật sự không thể nhập vào được nữa.”

Trầm Lạc nghe sau đó gật đầu, xe ngựa mình lớn, ngồi thêm ba người nữa cũng không sao: “Không sao, cho nàng kia vào đây ngồi là được.” Trên mặt nha dịch huyện phủ hiện rõ nét vui vẻ: “Đa tạ đại tiểu thư, đã đến ngoại ô Kinh Thành rồi, không bao lâu là có thể vào kinh thành. Vị cô nương kia sẽ không ngồi quá lâu trong xe ngựa của tiểu thư đâu.” Nha dịch của huyện Vân Hà dứt lời liền vội bước rời đi.

“Đại tiểu thư, ...... Thứ cho ta nói thẳng, lúc mới từ huyện Vân Hà lên đường, ta thấy một gia đình đưa cho tên nha dịch này khá nhiều bạc, sợ rằng xe ngựa này không phải vô tình mà hư.” Mã đại thúc quay đầu mặt đầy ngượng nghịu nhìn Trầm Lạc, rõ ràng là có người cố ý muốn đến gần đại tiểu thư.

Suy nghĩ một lát, Trầm Lạc tươi cười: “Mã đại thúc, ta muốn nhìn người nọ một chút. Đợi đến lúc vào kinh, cô nương ấy đi tham gia tuyển cung nữ, ta tham gia tuyển tú nữ. Có đại bác bắn cũng không tới: “Mã đại thúc nghe xong cũng cảm thấy có lý liền không còn ý kiến gì nữa.

Chỉ chốc lát sau, nha dịch huyện Vân Hà dẫn một vị cô nương vóc người nhỏ nhắn mặc xiêm áo màu tím đi tới trước xe ngựa: “Tân Tử còn không mau cám ơn đại tiểu thư.”

“Tân Tử đa tạ đại tiểu thư.” Cô gái này vừa dứt lời thì ngẩng đầu lên, Trầm Lạc tỉ mỉ quan sát Tân Tử từ đầu đến chân. Tân Tử, không phải là người mà mẫu thân nhắc tới là khuê nữ của Tân gia vừa mới tới huyện Vân Hà đây sao?

“Chỉ là mượn xe ngựa ngồi một chút mà thôi, không cần giữ lễ tiết như vậy đâu. Lên đây đi.” Trầm Lạc nở nụ cười đưa tay về phía Tân Tử, Tân Tử sau khi nghe xong thì đưa tay nhỏ bé ra, Trầm Lạc kéo Tân tử lên, tay vừa dùng lực, hai chân Tân Tử đạp trên đất một cái, lập tức lên xe ngựa.

“Tốt lắm tốt lắm, lên đường thôi.” Âm thanh của nha dịch vang lên, các xe ngựa lần nữa lộc cộc chuyển bánh. Vào xe ngựa Tân Tử nhìn trang sức hoa mỹ trên xe ngựa, đôi mắt nhỏ thấy nhiều thứ mới lạ. Nhìn trái nhìn phải, hai con ngươi xoay vòng không khỏi sửng sốt.

“Tân Tử, ăn khối Quế Hoa Cao đi. Mẫu thân của ta có nhắc về ngươi với ta, nhà ngươi với nhà mẫu thân ta đã từng có quen biết.” Trầm Lạc vừa nói vừa cầm khay trà trên có một khối Quế Hoa Cao đưa tới.

Phịch một tiếng, Tân Tử đã quỳ gối trên đất: “Đại tiểu thư, người nhất định biết tất cả rồi. Mẫu thân của ta viết thư cho Trầm phu nhân lại không nhận được hồi âm, Tân gia không có ai, tham tuyển cung nữ cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều. Mẫu thân của ta nói với ta rằng nhà có chút quan hệ với Trầm gia đại tiểu thư, về sau cũng có thể giúp. Sau đó phụ thân ta cho tên nha dịch một chút bạc vụn, ở trên xe ngựa động tay chân, ta đây mới tới xe ngựa người ngồi. Đại tiểu thư, xin người thứ tội.” Tân Tử sau khi nói xong lại hướng về phía người ngồi trên xe ngựa khấu đầu. Trầm Lạc vội vàng đỡ Tân Tử lên, thấy trên trán Tân Tử có một mảng đỏ bừng, lại nhìn đôi mắt nhỏ đang sợ hãi, trong lòng Trầm Lạc thấy có chút không nỡ, rốt cuộc nghe theo dặn dò của mẫu thân chăm nom giúp người ta.

“Tân Tử, cha mẹ ngươi làm vậy cũng là lẽ thường. Đứng dậy ngồi lên nệm đi, hoàng cung không giống như nơi chúng ta ở, làm cung nữ trong đó cũng không dễ. Mà này, ngươi nói cho ta biết vì sao cha mẹ ngươi muốn đưa ngươi vào hoàng cung?”

Cánh môi Tân Tử giật giật, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt khích lệ củaTrầm Lạc rốt cuộc mở miệng: “Nhà ta có một vị bà con xa trong kinh thành là sư gia cho Huyện lệnh ở đó. Vài ngày trước khi cuối năm, vị sư gia này đến nhà ta. Lúc đến nói cung nữ là một chỗ tốt, nếu được đi theo chủ tử tốt, cũng sẽ có tiền đồ. Còn nếu...... Nếu được hoàng tử nhìn trúng thì có thể tốt hơn nữa. Nhưng... Đại tiểu thư, Tân Tử chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.”

Trầm Lạc thở dài: “Tân Tử, bây giờ ván đã đóng thuyền. Ngươi đến cung Hoàng hậu, tốt nhất là nên nói nhiều làm ít.” Trầm Lạc rất nghiêm túc nói với Tân Tử, đầu Tân Tử gật mạnh một cái. Xem ra Tân Tử thuần phác thật sự vô hại, cứ như vậy không chỗ nương tựa đến hoàng cung, không khỏi quá mức lớn mật.

Sau đó, Trầm Lạc không nói chuyện với Tân Tử nữa, chỉ tựa người vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi mở mắt ra, xe ngựa đã đến cửa Kinh Thành. Giọng thị vệ thủ thành truyền vào trong tai: “Xe ngựa cung nữ đi về phía con đường bên phải.” Tân Tử vừa nghe, liền muốn nhảy xuống xe ngựa, nàng cần đi tham tuyển cung nữ mà. Trầm Lạc kéo lại ý muốn xuống xe của Tân Tử: “Đừng vội, coi như ngươi xuống xe ngựa, bên kia cũng không có chỗ cho ngươi ngồi.”

“Trầm cô nương, xe ngựa của người đi về phía đường bên trái. Đến phía trước một chút, sẽ có người trong cung đến đón.”

Trầm Lạc ở trong xe ngựa gật đầu ừ một tiếng, sau đó Mã đại thúc tiếp tục thúc xe ngựa đi. Ngồi trong xe Tân Tử lo lắng, hai tay vỗ bắp đùi: “Đại tiểu thư, làm sao bây giờ? Tiểu thư đi tham gia tuyển tú nữ, xe tham tuyển cung nữ đi phía bên phải, hoàn toàn trái hướng.”

“Không vội, đều đến cửa cung. Trăm sông đổ về một biển thôi.” Trầm Lạc dứt lời lại tiếp tục cầm khay trà lên, trên có một khối Quế Hoa Cao đưa cho Tân Tử, Tân Tử lắc cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, ta không ăn, dọc đường đi ta đã ăn rất nhiều.” Trầm Lạc nở nụ cười thản nhiên, ngay sau đó tự mình ăn. Chắc Tân Tử không bao giờ ngờ đến, Quế Hoa Cao là món ăn bình thường nhất, Trầm gia giàu có như thế mà Trầm gia đại tiểu thư đây lại thích ăn nhất là Quế Hoa Cao.

“Đại tiểu thư, người tiếp đón trong cung đã tới. Người nên xuống xe, xe cũng quay về huyện Vân Hà rồi.” Xe ngựa ngừng lại, sau đó giọng Mã đại thúc vang lên.

Trầm Lạc kéo Tân Tử lập tức xuống xe: “Mã đại thúc, thúc từ từ trở về. Đến Trầm trạch, nói cho cha mẹ ta biết, mọi việc ta sẽ luôn cẩn thận, nhất định sẽ không để mình bị thua thiệt, khiến cha mẹ lo lắng.” Mã đại thúc nghe xong, trong con ngươi thoáng chốc chớp động nước mắt.

Trầm Lạc nhìn thấy, trong lòng thoáng chốc cũng mềm nhũn: “Mã đại thúc, thúc mau trở về đi thôi. Thúc như vậy, ta nhìn cũng muốn khóc.” Mã đại thúc nâng ống tay áo lên lau nước mắt: “Tiểu nhân già rồi, đại tiểu thư ngàn vạn lần phải tự chăm sóc tốt cho mình, tiểu nhân cáo lui.”

Trầm Lạc nâng khóe miệng, mang trên mặt nụ cười nhìn Mã đại thúc quay xe ngựa lại. Đợi xe ngựa Trầm gia biến mất ở trước mắt thì chiếc xe ngựa màu vàng đã ở bên cạnh, thị vệ nghe được trong xe ngựa màu vàng có tiếng bất mãn khẽ hừ, lập tức cất bước đi về phía Trầm Lạc. Khom người thi lễ một cái: “Trầm cô nương, đây là xe ngựa đưa cô nương vào cung, người lên xe thôi.”

Trầm Lạc gật đầu một cái, muốn kéo tay Tân Tử cùng lên xe ngựa. Thị vệ bên cạnh nóng vội: “Trầm cô nương, đây là xe ngựa đón người. Vị cô nương này không thể cùng lên.”

Tân Tử vừa nghe chợt dùng lực kéo tay Trầm Lạc lại. Trầm Lạc nhìn vẻ mặt lo lắng của thị vệ, lại nhìn về phía xe ngựa màu vàng kế bên, chẳng lẽ Vũ Văn Thượng ở trong xe ngựa?

“Thị vệ đại ca, vậy làm phiền ngươi đưa cô gái này vào cung nhé, nàng ấy tới tham tuyển cung nữ.”

Vừa vặn một cái hừ nặng từ trong xe ngựa truyền đến, Trầm Lạc vừa nghe đã thấy âm giọng này quá quen thuộc, Vũ Văn Thượng người này thật sự đang ở bên trong. Thị vệ nghe Trầm cô nương gọi hắn là đại ca thì bị dọa sợ chân cũng mềm nhũn: “Trầm cô nương, người hại chết tiểu nhân. Cô nương này, tiểu nhân nhất định đưa nàng ấy an toàn đến nơi tham gia tuyển cung nữ.”

Trầm Lạc gật đầu một cái, sau đó buông Tân Tử ra, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng ấy bày tỏ an ủi. Sau đó, Trầm Lạc nắm lấy xe ngựa đạp chân một cái hai chân đều lên xe, lúc này đột nhiên từ trong rèm xe ngựa đưa ra một đôi tay cầm lấy tay trắng nõn mềm mại của Trầm Lạc kéo lên xe ngựa. Tân Tử nhất thời cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, trong xe ngựa này còn có người sao?

Thân thể Trầm Lạc mới vừa vào xe ngựa, bánh xe liền chuyển động. Vũ Văn Thượng một tay nắm giữ eo thon của Trầm Lạc, tay còn lại tách hai chân Trầm Lạc ra để cho nàng giang chân ở trên đùi hắn, Trầm Lạc đã hiểu chuyện nam nữ, động tác này rất là mắc cỡ. Vũ Văn Thượng không cho phép Trầm Lạc ngượng ngùng, mũi nhẹ nhàng cọ nhẹ chóp mũi Trầm Lạc, hai người đều thở ra khí nóng, dây dưa lẫn nhau: “Lạc, đã lâu không gặp, có nhớ ta không?”

Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc cùng dựa vào nhau quá gần, khi nói chuyện, hai cánh môi gần như kề nhau. Nếu Trầm Lạc trả lời, cánh môi chắc chắn sẽ dán lên cánh môi Vũ Văn Thượng. Nếu không trả lời, Vũ Văn Thượng nhất định sẽ tự mình nghĩ cách làm cho môi chạm nhau.

Vũ Văn Thượng nhìn cánh môi giai nhân trong ngực khép khép mở mở mềm mại, một ngọn lửa vọt từ trong cơ thể dâng lên. Không đợi Trầm Lạc trả lời, tay chợt nhấc eo Trầm Lạc lên, một cánh tay khác giữ chặt gáy Trầm Lạc, tay mang theo thân thể Trầm Lạc ngã xuống, đem Trầm Lạc ôm ngang vào trong ngực mãnh liệt hôn.

Lưỡi dài tùy ý vơ vét bên trong miệngTrầm Lạc, bên này liếm láp một chút, bên kia liếm láp một chút. Nhiều điểm hồng nho nhỏ xuất hiện trên mặt Trầm Lạc, không thể nghi ngờ càng đốt thêm lửa trong cơ thể Vũ Văn Thượng.

“Điện hạ, đã đến cửa cung rồi.” Âm thanh thị vệ vang lên. Vũ Văn Thượng cực kỳ lưu luyến rời môi đỏ mọng của Trầm Lạc, cái trán chống đỡ trán Trầm Lạc: “Lạc, trong cung đã chuẩn bị tốt. Có ta ở đây, nàng không cần phải sợ.” Dứt lời, Vũ Văn Thượng hôn một cái lên trán Trầm Lạc. Sau đó buông Trầm Lạc ra, xuống xe ngựa.

Vũ Văn Thượng xuống xe ngựa, xe ngựa một lần nữa chạy nhanh về phía trước. Trầm Lạc cố gắng bình phục tâm tình của chính mình, lau miệng, sửa sang lại xiêm y.

Thị vệ mặc áo xanh thấy Điện hạ từ trong xe ngựa xuống, vội vàng khom người hành lễ. Vũ Văn Thượng khoát tay áo, lạnh lùng mở miệng: “Điều tra lai lịch của cô gái kia.”

“Điện hạ, có phải cô gái cùng Trầm cô nương xuống xe ngựa?”

Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, “Đúng, tối nay ta phải nghe được tin tức về cô ta.”

“Dạ, Điện hạ.”