Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 1-1: Tiết tử




Đầu thu, gió sớm mang theo một chút hơi mát, lướt nhẹ qua đầu ngọn cây ngẫu nhiên cuốn theo hai phiến lá đã sớm ngả vàng, nơi đây sáng sớm vắng lặng lại vô cùng tiêu điều.

Bầu trời lờ mờ sáng, trên đường chân trời mơ hồ lộ ra vệt sáng trắng, giương mắt nhìn lên còn có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết ở phía tây ảm đạm không có chút hào quang. Trên đường người dậy sớm theo tốp năm tốp ba, co rúm đầu lại trầm mặc đi qua, có chút nắng sớm nhạt mờ phảng phất giống như những du hồn phiêu đãng.

Đột nhiên, cổng thành phía Nam im ắng khép kín từ từ mở ra, một đoàn kỵ mã nhanh chóng tiến vào rồi nhanh chóng đóng lại. Đoàn kỵ mã sắp xếp ngay ngắn đem một chiếc xe ngựa toàn thân đen tuyền gắt gao vây quanh, đoàn xe đi rất mau, nhưng người cùng ngựa tất cả đều im lặng không một tiếng động, thậm chí ngay cả dưới vó ngựa đều được bọc lại, bước đi không tạo chút tiếng động, rất nhanh đi về phía cửa thành.

Hoàng cung thành Bắc rộng rãi khổng lồ với mái cong điệp điệp, lộ ra bên dưới là các đèn cung đình đã tắt đặt san sát nhau, các cung nhân cũng đã bắt đầu vẩy nước quét dọn hoặc bưng các chậu nước tương tự nhau chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể hầu hạ chủ tử của mình khi họ thức dậy.

Một vị Thái giám đã có tuổi hơi cúi cong thân mình vội vàng xuyên qua đám cung nhân sáng sớm này, sải bước qua mấy cửa cung trùng trùng đi đến trước cung điện trống trải rộng lớn, đến chỗ cung nhân đang ở trước cửa  vẩy nước quét nhà thật cẩn thận đẩy cửa nghiêng mình tiến vào, sau đó đem cửa đóng lại. Trước điện kim lưu một chút nắng sớm có chút ảm đạm, “Ngọ Dương điện” thiết hoa ngân ba chữ cũng bởi vậy mà không khí xung quanh xơ xác tiêu điều.

Trong điện không thắp đèn, sau khi đóng cửa ánh sáng càng ám giống như nửa đêm, lão Thái giám vài bước đến giữa điện “Bùm” một tiếng quỳ xuống, cúi người dùng giọng có chút lanh lảnh mang theo khàn khàn nói: “Bẩm bệ hạ, đoàn xe đã trở về thành, người cũng đã áp giải vào cung, lúc này đang đợi ngay ngoài cửa.”

Trong điện đột ngột một thân ảnh đi ra từ chỗ tối sâu bên trong, trong ánh sáng mông lung lại càng thêm cao lớn, mang theo sự tàn bạo mơ hồ, hỏi: “Đến rồi sao?” Ngữ điệu như băng, hàn khí bức người.

Lão Thái giám thân mình phủ càng thấp, ánh mắt dừng trên con rồng bằng kim tuyến vàng sáng dưới chân: “Phải”

“Truyền!”

“Lĩnh chỉ.” Lão Thái giám khấu đầu xong mới vội vàng rời đi, cửa điện chợt mở rồi đóng lại, nháy mắt tia sáng lọt nhanh vào trong phác thảo đường cong khuôn mặt rõ ràng còn trẻ, hai mắt tơ máu mơ hồ lộ ra nhan sắc phệ huyết, ngay sau đó, liền bị màn đen chiếm lấy.

Không bao lâu cửa “Khách” một tiếng lại bị đẩy ra, lần này vào là bốn người, lão Thái giám đi trước dẫn đường, phía sau hai thân hình khôi ngô mặc khinh giáp giống nhau là võ quan đang áp một người đi vào. Người nọ cũng là một nam nhân, thân hình thon dài lại có vẻ đơn bạc, hai tay bị bắt trói sau lưng do không hề cam chịu muốn giãy dụa, bị hai người phía sau nắm chặt hai vai chế trụ hai tay, đi có chút nghiêng ngả lảo đảo, trong cổ thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng gầm nhẹ phẫn hận nói không ra nói, hiển nhiên miệng đã bị che lại.

Lão Thái giám đi đến vị trí hồi nãy lại quỳ xuống: “Hoàng Thượng, người đã mang đến.”

Hai nam nhân phía sau dùng sức muốn áp nam nhân kia quỳ xuống, người nọ lại quật cường ưỡn ngực thắt lưng thẳng hai chân ý nói không nguyện quỳ gối, cuối cùng áp người của hắn giang chân đồng thời hướng chỗ cong đầu gối của hắn đá, nắm tay “Thiên cân trụy” mạnh hơn nữa, mạnh mẽ đè hắn quỳ xuống đi.

“Đông” một tiếng giòn vang, là thanh âm của xương cốt va chạm phiến đá trên mặt đất, nam nhân bị áp đặt ở trên mặt đất lại quật cường không chịu cúi đầu, đến khi bị hai tay chụp ở sau gáy hung hăng áp chế, đập đầu xuống đất lại là”Đông” một tiếng giòn vang.

Lúc này kia hai nam nhân đi theo mới quỳ xuống, hai tay tiếp tục chặt chẽ đè người nọ, cúi đầu đồng thanh: “Tâu bệ hạ.”

Đế vương trẻ tuổi theo trong bóng đêm đi ra, đối với ba người kia không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn thẳng tắp người đang bị áp chế trên mặt đất nói: “Ba năm trước đây Mạc Kỉ Hàn Đại tướng quân từng diệt Khải Lương ta gần mười vạn đại quân làm cho phụ vương ta nuốt hận mà chết, hôm nay lần đầu nhìn thấy, ta không phải nên đối với ngươi nói tiếng tam sinh hữu hạnh?”

Người đang bị áp quỳ trên mặt đất nghe tiếng bỗng nhiên hai vai dùng sức giống như muốn trên mặt đất đứng lên, bất đắc dĩ lại bị gắt gao chế trụ, chỉ có thể miễn cưỡng nâng đầu lên một nửa, chỉ thấy rõ ở trước mặt chính mình chính là một đôi long lí áp kim tuyến vàng sáng.

Trong cổ lại phát ra tiếng gầm nhẹ, mang theo sự oán giận không cam tâm, thanh âm này hoàng đế nghe vào tai cảm thấy thoải mái không nói nên lời, khóe miệng cũng gợi lên chút độ cong, mặt trời lúc này đã mọc lên non nửa, xuyên thấu qua chấn song cửa sổ bằng giấy tiến vào chút ánh nằng hoàng bạch, làm tôn lên vẻ tươi cười kia lại lạnh như băng không có độ ấm.

Thẳng đến hắn cảm thấy được đủ rồi, mới vung tay áo nói: “Các ngươi đều lui ra đi, quả nhân muốn cùng vị tướng quân bạn tri kỷ đã lâu này hảo hảo nói chuyện tâm tư.”

Ba người quỳ thân mình càng thấp, liên tục khấu đầu, lão Thái giám nói: “Bệ hạ, thỉnh nghĩ lại.”

Võ quan phía dưới cũng ngay lúc đó mở miệng: “Trịnh công công nói phải, người này mặc dù đã bị hoa kim châm phong tỏa huyệt đạo chế trụ nội lực, nhưng vẫn không thể kinh thường, cúi mong bệ hạ nghĩ lại.”

Hoàng đế không phản ứng gì, chỉ nói: “Lui xuống.”

Trịnh công công giật mình, tiếp theo khấu đầu: “Tuân chỉ.” Trước đứng lên hướng ngoài cửa thối lui.

Hai vị võ quan nhìn thấy Trịnh công công rời đi, liền cũng im miệng, khấu đầu nói: “Hạ thần cáo lui.” Cũng đi theo ra ngoài cửa.

Cửa, lại đóng kín, trong đại điện trống trải yên tĩnh không thấy tiếng người, chỉ có hương thơm của “Tử thần hương” sâu kín tản ra, trong điện dần dần phủ khói nhẹ nhợt nhạt.

======Tiết tử – hết=====