Thâm Cung

Chương 51




Khi nhìn Phong Thể Minh, ta bất giác liên tưởng đến hình ảnh cánh chim ưng mạnh mẽ, tự do chao lượn trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn bạt ngàn. Một cánh chim ưng đẹp đẽ như thế đáng tiếc thay lại sa vào chốn lồng son thiếp vàng tù túng, cả đời phải tranh tiếng hót cùng một bầy oanh yến lòng dạ xấu xa…

Những ngày sau này, ta cứ nghĩ mãi về buổi tối ở Noãn các với Hoàng Đế. Nghe nói buổi sáng hôm sau, Lý Thọ đưa ta về Cẩm Tước cung, sau đó tuyên khẩu dụ rằng ta đã làm gì đó chọc giận thánh nhan, phạt cấm túc mười ngày. Ta dùng từ “nghe nói” là bởi vì mấy chuyện này ta đều nghe Ngọc Thủy và Ngọc Nga kể lại, chứ lúc được khiêng về ta vẫn còn say mèm chẳng biết trời đất chi cả. Ban đầu nghe mấy chữ “chọc giận thánh nhan”, ta sợ dựng cả tóc gáy, cứ tưởng lúc say đã lỡ làm gì khiến Hoàng Đế nổi giận, cho là mình sắp thăng thiên đến nơi rồi. Mãi tận ba ngày sau, khi đầu óc đã tỉnh táo hẳn, ta mới dần dần nhớ lại đầy đủ những chuyện xảy ra đêm hôm ấy, nỗi sợ hãi cũng dần dần vơi đi.

Thông thường, mấy ngày sau Thọ Yến tâm trạng Hoàng Đế đều không tốt, ai gặp phải hắn xem như xui xẻo tận mạng, nếu như ta được triệu đến chỗ hắn mà bình yên trở về thì mới là kì quái. Hắn vô duyên vô cớ cấm túc ta xem ra lại là làm một chuyện tốt cho ta. Mặc dù đám phi tử bên ngoài được dịp hả hê cười người gặp họa nhưng đổi lại ta lại được một khoảng thời gian yên tĩnh. Dù sao ta cũng không thích đi ra ngoài, chỉ cần không bị cắt cơm thì không thành vấn đề.

Chỉ là rảnh rỗi quá ta đâm ra lại nghĩ ngợi linh tinh. Những lời nói của Hoàng Đế cứ chờn vờn trong tâm trí ta, khiến ta không khỏi băn khoăn. Lúc đó ta không tỉnh táo nên chẳng tính toán gì, cứ nghĩ thế nào thì nói thế ấy. Bây giờ suy xét lại càng thấy mình như đã mắc vào một đống tơ rối mịt mù.

Những lời Hoàng Đế nói khi đó rất chân thật, chân thật đến nỗi đến tận lúc này, ta như vẫn cảm nhận được nỗi đau thương trong từng câu chữ ấy siết chặt lấy trái tim mình. Thậm chí lòng bàn tay này vẫn còn nguyên vẹn cảm giác nóng bỏng của những giọt lệ rơi từng xuống ngày hôm ấy. Ta tự hỏi vì sao Hoàng Đế lại nói với ta những lời này, chẳng lẽ hắn cũng say đến hồ đồ rồi sao?

Hoặc cũng có thể là do hắn thích ta.

Ta hít sâu một hơi, quyết định không ngủ nướng nữa, vừa ngồi dậy lộc cộc xỏ guốc đã thấy Ngọc Nga nhanh chóng đi vào, cẩn thận đỡ ta đến ngồi bên cửa sổ phơi nắng sớm.

Ta ngáp dài:

“Ngọc Nga, mang cho ta một chén canh giải rượu nhé.”

Ngọc Nga cau mày, nghi ngại:

“Lại canh giải rượu nữa à? Chủ nhân ơi, bốn, năm hôm nay người đã uống phải đến cả thùng canh giải rượu rồi đấy.”

Ta day day trán, khổ sở đáp:

“Ta biết chứ, nhưng ta cảm thấy mình vẫn còn say lắm.”

Có thể nghĩ ra việc Hoàng Đế thích mình… có lẽ kẻ say đến hồ đồ phải là ta mới đúng. Hắn là Hoàng Đế, hằng ngày có biết bao nhiêu nữ nhân tài mạo song toàn chạy theo lấy lòng hắn, hắn làm sao lại đi thích một kẻ tầm thường vô dụng như ta được.

Ngọc Nga rất nhạy cảm, vừa nhìn liền hiểu trong lòng ta có tâm sự. Nàng tặc lưỡi, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho ta, vừa làm vừa nói:

“Chủ nhân đừng nghĩ nữa. Hiện giờ Hoàng Thượng đối với chủ nhân rất tốt mà. Chủ nhân nghĩ nhiều quá là tự làm khổ mình thôi.”

Ta nghiêng đầu, dựa vào lòng nàng:

“Ta biết, nhưng mà ta rất sợ… Ta sợ Hoàng Thượng mà cứ đối tốt với ta, ta sẽ lầm tưởng Hoàng Thượng thích ta, mà nếu ta lầm tưởng như thế… ta sợ chính ta cũng sẽ thích Hoàng Thượng mất…”

Nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng, ta cuối cùng cũng nói ra. Ngọc Nga ngỡ ngàng trong chốc lát rồi thở dài, nói:

“Chủ nhân đến đây cũng được một thời gian rồi, Hoàng Thượng lại đối tốt với người, khó tránh trong lòng người nảy sinh tình cảm. Nhưng có lời này, cho dù chủ nhân có giáng tội thì nô tỳ cũng nhất định phải nói…”

Ta lắc đầu, cười: “Ta từ lâu đã xem ngươi như muội muội của mình, còn trách tội cái gì nữa.”

Ngọc Nga cũng mỉm cười, chẳng ngần ngại cầm lấy tay ta:

“Nếu đã như thế thì nô tỳ xin nói thẳng. Nam nữ gần gũi nhau lâu ngày tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác quyến luyến… Nữ nhân vốn mềm yếu cho nên cảm giác đó sẽ càng sâu đậm hơn nam nhân. Nô tỳ cho rằng người có thích Hoàng Thượng một chút thì cũng chẳng hề gì, chỉ cần người nhớ được giới hạn của mình…”

“Giới hạn?”

“Phải, ví như chiếc vòng ngọc này… Chủ nhân có thích nó hay không?”

Ngọc Nga khéo léo tháo chiếc vòng đeo trên cổ tay ta xuống.

Ta gật đầu. Nếu không thích, ta đã chẳng đeo nó làm gì.

Ngọc Nga thản nhiên nói tiếp:

“Nếu nó bị rơi xuống đất, chủ nhân có nhặt nó lên không?”

Ta lại gật đầu. Vòng ngọc đắt tiền như thế, bị rơi đương nhiên là phải nhặt.

“Thế nhưng nếu nó không phải rơi dưới đất mà là rơi ở miệng vực sâu thăm thẳm. Vậy chủ nhân có mạo hiểm tính mạng đến miệng vực nhặt nó hay không?”

Lần này thì ta lắc đầu. Vòng ngọc có đắt đến đâu cũng chỉ là một thứ đồ vật ngoài thân, ta sao có thể liều mạng vì nó được.

“Nếu chủ nhân không nhặt, nó sẽ rơi xuống vực nát vụn. Chủ nhân có buồn không? Có vì nó mà buồn cả đời này không?”

“Mất món đồ mình yêu thích dĩ nhiên là buồn, nhưng không thể buồn cả đời được.”

Ngọc Nga hài lòng mỉm cười, đeo vòng ngọc trở lại vào tay ta.

“Chính là như thế. Thích một vật không có gì là xấu. Chỉ cần chủ nhân hiểu được không có thứ gì quan trọng hơn bản thân mình, không có thứ gì đáng giá để mình phải đau buồn cả đời. Như vậy là được.”

Những lời Ngọc Nga vừa nói ra, thoạt nghe thì rất bình thường, nhưng ngẫm lại, không có lời nào là không mang hàm ý khi quân phạm thượng. Thế nhưng, nàng có thể vì ta mà không ngại nói ra những lời tày đình như thế, đủ thấy nàng đối với ta có bao nhiêu tâm ý.

Ta vỗ vỗ lên lưng bàn tay nàng, không hề che giấu sự cảm kích của mình:

“Ta đã hiểu rồi. Muội muội tốt, đa tạ…”

Ngọc Nga mỉm cười rạng rỡ:

“Chủ nhân hiểu là tốt rồi. Nô tỳ đã chuẩn bị canh gà ác cho người, mau ăn cho nóng thôi.”

Canh gà được mang lên, ta ăn vơi độ nửa chén, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, lòng lại trầm xuống.

“Ngọc Nga, buổi sáng hôm ta từ Noãn các trở về… Thái Y viện có mang canh đến không?”

Ta đặt chén canh gà xuống bàn, nghiêm túc nhìn Ngọc Nga.

Ngọc Nga lắc đầu:

“Không có ạ…”

“Đã bao lâu rồi?”

“A… có lẽ… hơn ba tháng rồi…”

Sắc mặt của ta lẫn Ngọc Nga đồng loạt xấu đi.

Phải, đã hơn ba tháng nay Hoàng Đế không sủng hạnh ta. Hắn vẫn tới lui đều đặn, nhưng khi thì ghé vào uống trà ăn bánh trêu ghẹo ta vài câu, khi thì tới chơi đùa với bầy phiến vỹ tước ngoài sân, nếu có ăn cơm tối nghỉ lại thì cũng chỉ nằm cạnh nhau, nắm tay mà ngủ. Cũng vì như thế cho nên dù không phải uống Vong thai dẫn, cái bụng của ta mãi vẫn chẳng thể có động tĩnh gì.

Ta bất giác đưa tay xoa bụng, hoang mang nhìn Ngọc Nga:

“Có phải Hoàng Thượng ghét ta không…”

Ta đúng là ngu ngốc. Ban nãy còn nghĩ Hoàng Đế thích mình, lại chẳng nhớ tới bao lâu nay hắn đâu hề động đến ta.

Ngọc Nga lắc đầu lia lịa, hoảng hốt chặn một ngón tay ngang môi ta:

“Chủ nhân đừng nói thế… Nô tỳ đã nói rồi mà, Hoàng Thượng đối với chủ nhân rất tốt, sao có thể ghét chủ nhân được chứ?!”

Dù nàng đang trấn an ta, nhưng nét hoang mang trên mặt nàng càng khiến ta hoảng thêm. Ta cúi đầu, giở ngực áo mình nhìn vào:

“Hay là ta có cái gì đó khác thường?”

Ngọc Nga đỏ mặt, vội chặn tay ngang ngực áo ta, không cho ta nhìn nữa:

“Chủ nhân rất bình thường… Người đừng có làm như thế…”

Ta vẫn chưa cảm thấy hài lòng với câu trả lời này, bèn đề nghị:

“Hay là chúng ta đi nhìn trộm Thục phi một chuyến, xem nàng ta như thế nào mà Hoàng Thượng thích nàng ta như thế…”

Ta chưa kịp nói xong, Ngọc Nga đã nhảy dựng lên:

“Không thể được!!!”

Ta gật gù, lại nói:

“Cũng phải, tường Mẫu Đơn cung rất cao, xem chừng khó leo vào lắm đấy. Hay chúng ta đi xem Liên Nhạc đi…”

Ngọc Nga phát khiếp, nắm lấy vai ta lay lấy lay để:

“Chủ nhân đúng là vẫn còn say… Mau tỉnh lại…”

Ta bị nàng lay đến hoa cả mặt, không thể không đầu hàng:

“Được rồi, được rồi… không đi nhìn trộm nữa… ngươi đừng lay ta nữa…”

Ngọc Nga lay một hồi, áng chừng như ý tưởng điên rồ kia đã văng ra khỏi đầu ta rồi nàng mới ngừng tay, thở hắt ra một cách mệt nhọc:

“Chủ nhân đừng nghĩ lung tung, nếu Hoàng Thượng ghét người thì sẽ không gặp người đâu.”

Ta nghi ngờ nhìn nàng:

“Thật sao?”

Ngọc Nga cười khổ:

“Những chuyện này… nô tỳ biết rất rõ. Nam nhân ấy, nếu không thích một nữ nhân thì cho dù nữ nhân đó có quỳ trước mặt hắn, tự cầm dao cứa vào cổ mình… thì hắn cũng sẽ không buồn nhìn đến…”

Chẳng hiểu từ lúc nào, giọng nàng đã đượm nỗi chua chát nghẹn ngào. Ta lặng nhìn vết sẹo mảnh dẻ kéo dài ngang chiếc cổ thanh thoát của nàng, lòng đau đớn như bị ngàn mũi kim đâm. Trước nay, ta chỉ biết Ngọc Nga xuất thân từ thanh lâu. Ta không biết nàng đã trải qua những chuyện gì, nhưng ta nghĩ quá khứ đó nhất định là vô cùng đau xót, vì vậy ta không bao giờ dám hỏi đến chuyện cũ của nàng. Bây giờ không ngờ ta lại hồ đồ chạm vào vết thương trong lòng nàng. Quá khứ của nàng có lẽ còn đau xót hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.

Ta nắm lấy tay Ngọc Nga, bao nhiêu lời an ủi cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, không cách nào thốt lên được.

Nam nhân có lẽ chỉ nên thích, không nên yêu.

Lúc đó, ta đã nghĩ như thế mà chẳng hề nhận ra mình chỉ đang cố tự huyễn hoặc mà thôi.

***

Mấy ngày cấm túc tiếp theo, nhờ có mấy lời khuyên nhủ của Ngọc Nga, tâm trạng ta nhẹ nhõm hẳn.

Ngọc Nga nói rất đúng, nếu Hoàng Đế ghét ta thì đâu cần miễn cưỡng ở cạnh ta làm gì. Ta nào có nhà ngoại chống lưng, dù Hoàng Đế có quẳng ta vào xó xỉnh nào đó thì phụ hoàng cũng chẳng đến đây ăn vạ với hắn đâu.

Còn chuyện Hoàng Đế có thích ta hay không, có đoán cũng chẳng đoán ra nổi. Ta thôi chẳng buồn đoán nữa, chỉ chuyên tâm nghĩ việc Hoàng Đế trúng độc. Ai hạ độc hắn, ta không tra được, càng không dám tra, lại không thể cứ thể nói thẳng ra, ta đành cố hết sức nghĩ ra một cách chu toàn để đánh động cho hắn biết. Một kế hoạch mơ hồ dần dần thành hình trong đầu ta.

Nhưng tâm trạng nhẹ nhõm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, ta vừa mới hết bị cấm túc mấy ngày thì cơn sóng gió mới đã ập đến hậu cung, mà Cẩm Tước cung của ta chẳng hiểu sao lại hứng trọn tâm bão.

Tháng chín năm Quang Nhật thứ sáu, thánh chỉ sắc phong Quận chúa Phong Thể Minh làm chính tứ phẩm Tiệp dư được ban bố. Nơi ở của Phong Tiệp dư cũng được chỉ định là Cẩm Tước cung.

Hoàng Hậu dịu dàng nói: “Phong Tiệp dư từ nơi xa xôi đến nên còn chưa quen phong tục lễ nghi, muội là cung chủ, cố gắng chỉ bảo nàng ấy một chút.”

Triệu Lam Kiều đắc ý nói: “Hòa tỷ tỷ nhớ dạy dỗ nàng ta cho cẩn thận, nếu nàng ta gây ra tội lỗi gì, tỷ thân là cung chủ khó tránh liên lụy.”

Dương Quý cơ mỉa mai nói: “Cẩm Tước cung đã có một công chúa, nay lại thêm một quận chúa, đúng là đất lành mà.”

Trịnh Vân Anh thật thà nói: “Tỷ tỷ, bảo trọng.”

Còn Liễu Yến Yến ấy à, vừa nghe tin này đã hỏa khí công tâm, ngất xỉu mất rồi, nói gì nổi nữa. Ta thì không được may mắn như thế, không ngất xỉu được nên đành phải trưng lên một nụ cười xã giao cứng đờ mà chống đỡ đám phi tần chỉ thích cười người gặp họa kia.

Cẩm Tước cung chỉ có ta và Bạch Diệu Hoa ở, ta biết chắc sang năm khi tuyển tú nhất định sẽ phải mở cửa chào đón thêm một, hai vị mĩ nhân nữa. Thêm người cũng chẳng hề gì, nhưng thêm đúng vị quận chúa không biết trời cao đất dày này… Ta thực sự bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.

Cũng may thường ngày Bắc viện vẫn luôn được quét dọn gọn gàng cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian sắp xếp. Thượng Cung cục đưa đến một ít vật dụng theo quy chế tứ phẩm Tiệp dư. Lần này, ta phải đích thân kiểm tra từng thứ một. Triệu Lam Kiều nói không sai, nếu Phong Thể Minh gặp chuyện gì ta cũng sẽ bị vạ lây, cứ cẩn thận một chút thì hơn.

Hoàng Đế rõ ràng ưu ái Phong Thể Minh, ngay cả lễ thỉnh an mỗi buổi sáng cũng viện cớ này nọ miễn cho nàng ta. Hoàng Hậu chẳng tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò ta thêm một lần nữa: phải dạy bảo Phong Tiệp dư cho tốt. Ta nghe mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng như suối. Phong Thể Minh này đến võ trạng nguyên còn bị nàng ta đánh bất tỉnh, ngay cả Hoàng Đế cũng không sợ, một kẻ bất tài vô dụng như ta lấy cái gì ra dạy dỗ nàng ta đây?

Ngày đầu tiên dọn đến nơi ở mới, theo cung quy thì phi tử phải làm lễ bái kiến cung chủ. Thân là cung chủ, được người ta bái kiến mà ta lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Khi Phong Thể Minh bước vào khách phòng, ta phải cố gắng lắm mới giữ được dáng vẻ đức độ mẫu mực mà một cung chủ cần phải có.

Mọi chuyện diễn ra khá trôi chảy, sau khi nhận của Phong Thể Minh ba lạy theo đúng lệ, ta liền cho nàng bình thân, cũng không quên ban trà, dặn dò một số việc:

“Cẩm Tước cung không có quy định gì đặc biệt cả. Mọi việc ở Bắc viện do Tiệp dư tự quản lý, hai nô tỳ đi theo Tiệp dư từ nay thăng làm đại cung nữ. Ngoài hai người này, Tiệp dư có thể đến Thượng cung cục chọn thêm năm cung nữ và năm thái giám nữa. Chỗ này có phòng bếp riêng, mỗi ngày sẽ có người mang thức ăn đến cho Tiệp dư, ngoài ra Tiệp dư muốn ăn thêm gì thì cứ căn dặn, chỉ cần không vượt quá quy chế tứ phẩm là được. Hậu cung này Tiệp dư tùy ý đi lại, trước khi ra ngoài chỉ cần báo với Ngọc Thủy một tiếng. Ngọc Thủy là Chưởng sự ở đây, có việc gì Tiệp dư cứ sai bảo nàng ấy.”

Ta chậm rãi nói xong, khẽ nhấp một ngụm trà thấm giọng. Thân phận Phong Thể Minh đặc biệt, Hoàng Đế còn phải lễ phép gọi nàng là biểu tỷ, vậy nên dù phân vị và tuổi tác nàng đều nhỏ hơn ta, ta vẫn chỉ dám gọi nàng bằng phân vị mà thôi.

Phong Thể Minh không hung hăng như trong tưởng tượng của ta. Nàng nghe ta nói xong, bèn ngẩng đầu cười đáp:

“Thể Minh đã hiểu. Đa tạ Hòa phi nương nương chỉ giáo.”

Bấy giờ ta mới có dịp nhìn rõ dung mạo của nàng.

Cũng chính lúc này, ta mới biết Trịnh Vân Anh chẳng hề khoác lác. Hậu cung luôn không thiếu mĩ nhân, trước nay ta nhìn mĩ nhân đều đã quen mắt, thế mà đối diện với Phong Thể Minh, ta vẫn không khỏi sững sờ.

Ta đọc ít sách vở, không giỏi văn chương, đối với vẻ đẹp kinh hãi thế tục này ta chẳng biết dùng lời nào để tán tụng. Vẻ đẹp của Phong Thể Minh không chỉ nằm ở những đường nét thanh tú đến độ hoàn mĩ trên khuôn mặt nàng mà còn ẩn hiện ở nụ cười phóng khoáng, tràn đầy sức sống của nàng. Khi nhìn Phong Thể Minh, ta bất giác liên tưởng đến hình ảnh cánh chim ưng mạnh mẽ, tự do chao lượn trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn bạt ngàn. Một cánh chim ưng đẹp đẽ như thế đáng tiếc thay lại sa vào chốn lồng son thiếp vàng tù túng, cả đời phải tranh tiếng hót cùng một bầy oanh yến lòng dạ xấu xa…

Ta nén tiếng thở dài, chẳng muốn nghĩ sâu xa thêm nữa. Đặt chén trà xuống, ta ân cần nói:

“Tiệp dư còn điều gì muốn hỏi bản cung không?”

Phong Thể Minh chớp chớp mắt, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:

“Ở đây chỉ có nương nương và Thể Minh thôi à?”

Ta lắc đầu, đáp:

“Còn có Bạch Thường tại ở Đông viện nữa.”

Phong Thể Minh nhíu mày, hồn nhiên hỏi tiếp:

“Sao Thể Minh không thấy nàng ấy? Thể Minh có cần đi bái kiến nàng ấy không?”

Ta vội vàng xua tay:

“Không cần, không cần… Phân vị của Bạch Thường tại thấp hơn Tiệp dư nhiều, đáng lẽ nàng ấy phải đến bái kiến Tiệp dư mới phải. Chỉ là Bạch Thường tại đang bị cấm túc, sau này sẽ hành lễ với Tiệp dư sau…”

“Ra là vậy…”

Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn như bò đội nón tơi của Phong Thể Minh, ta mới giật mình:

“Tiệp dư vẫn chưa biết cấp bậc Hậu cung sao?”

Phong Thể Minh chẳng ngại ngùng, cười hì hì:

“Lý công công có đưa cho ta xem qua rồi, chỉ là dài dòng quá… Thể Minh nhất thời không thể nhớ nổi…”

Trong lòng ta đã muốn than khóc. Cấp bậc là thứ cơ bản sống còn. Không nhớ rõ cấp bậc thì làm sao biết mà hành lễ? Lễ nghi thiếu sót chính là trọng tội.

Ta rút khăn tay thấm mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm giọng nói:

“Cấp bậc nhất định phải nhớ kĩ. Cách hành lễ cũng phải học thuộc. Tiệp dư phải học ngay từ bây giờ cho ta, ta sẽ đích thân kiểm tra. Chừng nào còn chưa thuộc ta không thể để Tiệp dư ra ngoài được.”

Phong Thể Minh thấy sắc mặt ta đột ngột chuyển thành nghiêm trọng thì hơi ngẩn ra. Trái với sự lo lắng của ta, nàng ta không hề tranh cãi, chỉ ủ rũ gật đầu:

“Thể Minh hiểu rồi.”

Ta nhìn dáng vẻ nàng mất tự nhiên như vậy, cũng sợ nàng để bụng chuyện này thì càng thêm phiền phức, bèn nhẹ nhàng giải thích:

“Ta cũng không muốn làm khó Tiệp dư, nhưng lễ nghi là chuyện cực kì quan trọng. Nếu làm sai, không chỉ mình Tiệp dư phải chịu khổ mà cả những người xung quanh cũng bị liên lụy.”

Phong Thể Minh ngước mắt nhìn ta rồi lại nhìn đến hai cung nữ thân cận đứng cạnh bên nàng, trong ánh mắt đen long lanh chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó hiểu.

“Đa tạ thiện ý của nương nương. Thể Minh sẽ cố gắng.”

Ta nhìn thấy Phong Thể Minh hiểu chuyện như thế, lòng cũng mừng thầm. Có lẽ cũng chỉ là một thiếu nữ thẳng thắn, chưa trải sự đời mà thôi.

Nói xong những điều cần nói rồi, ta liền tiễn Phong Thể Minh trở về Bắc viện. Bởi vì chưa thể để Phong Thể Minh đi lại bên ngoài nên ta quyết định để Ngọc Thủy dẫn hai nô tỳ thân cận của Phong Thể Minh là Lương Vũ và Lương Sa đi Thượng Cung cục chọn người. Cung nhân hầu hạ trong Cẩm Tước cung vốn không nhiều, sau một loạt biến cố lớn nhỏ lại càng ít hơn, mấy người mới cũng đến từ Ngự tiền cho nên ta không quá lo lắng. Tiếc là chưa hài lòng được mấy ngày thì lại phải mở cửa đón người mới. Đám phi tần ngoài kia không cài được nội gián vào chỗ ta, tin là bây giờ sẽ không bỏ qua thời cơ tốt đẹp này. Thêm mười người lạ đến, không biết lại phải hứng thêm bao nhiêu chuyện đa đoan. Tuy rằng ta e ngại, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ dặn dò một câu bâng quơ: “Những người mới đến làm việc thường chăm chỉ hơn.” Lương Vũ và Lương Sa trông đều thông minh lanh lợi, hi vọng bọn họ có thể hiểu ý ta, tránh những người từng hầu hạ các vị chủ nhân khác.

Phong Thể Minh ngoan ngoãn ở một chỗ học bài, ta bớt được biết bao nhiêu phiền phức. Đông viện và Bắc viện giáp nhau một cái hoa viên nhỏ. Mỗi ngày khi ta đi thăm Bạch Diệu Hoa, đều nhìn thấy Phong Thể Minh ngồi vắt vẻo trên nhánh cây cao, chăm chú lật từng trang Cung quy, Nữ huấn. Cảnh tượng này có mấy phần giống với ta lúc mới đến đây. Chỉ là ta khi ấy có thêm một Tạ Thu Dung khó tính kè kè một bên, không được tự do thoải mái như Phong Thể Minh. Ngọc Thủy lại chẳng lạc quan như ta, lần đầu nhìn thấy Phong Thể Minh treo ngược người, đong đưa trên cây, Ngọc Thủy tái cả mặt, suýt chút lên cơn đau tim. Nàng túm lấy tay áo ta, lắp bắp:

“Chủ nhân, không thể… không thể…”

Ta chỉ cười xòa:

“Có muốn uốn nắn cũng phải từ từ, quá nghiêm khắc sẽ phản tác dụng. Tốt nhất cứ giải quyết từng việc một. Để nàng ta thuộc hết mấy quyển sách đó rồi hãy tính tới những thứ khác.”

Lại nói đến những cung nữ, thái giám mà bọn Lương Sa, Lương Vũ chọn về. Mấy người này, ta đều cho Ngọc Thủy đi tra lại thân thế thật kĩ lưỡng, quả nhiên đã lọt vào một vài kẻ ám muội. Người là của Phong Thể Minh, như đã nói, ta chẳng thể can thiệp quá nhiều, chỉ dặn dò Ngọc Nga, Ngọc Thủy và Tiểu Phúc Tử để mắt đám người đó một chút. Dù sao là phúc hay là họa cũng còn phải xem Phong Thể Minh nhìn người và đối nhân xử thế ra sao.