Thâm Độ Chí Tình

Chương 27: Ăn khuya




Lúc mới bắt đầu bữa cơm này, Trang Duy vẫn rất mong đợi, thế nhưng không ngờ lại gặp phải buồn bực như vậy vào phút chót, có điều Văn Phương Húc là một người rất đặc biệt đối với cậu cho nên cậu cũng không giận Văn Phương Húc, chỉ là có hơi rối rắm mà thôi.

Xong bữa cơm, hai người cùng nhau ra bãi đậu xe lấy xe. Văn Phương Húc thấy chiếc xe mới của cậu, cười khen “Chiếc này được đó, giá cả cũng không rẻ đâu” Là đàn ông, Văn Phương Húc tuyệt đối là một kẻ mê xe, trong tay đã đứng tên đến bảy, tám chiếc, hoàn toàn không tính là của nhà họ Văn, những chiếc xe đó đều không phải hạng xoàng, không phải là các kiểu xe kinh điển mà chính là những chiếc mới vừa ra mắt.

Trang Duy cười cười “Nhờ người mua giúp, giá cũng tạm được”

Văn Phương Húc vỗ vỗ nắp capo xe “Em thích kiểu này thì cứ nói với anh, anh có hai chiếc loại này, em lấy chạy là được rồi”

Mặc dù Văn Phương Húc nói vậy nhưng chung quy vẫn là hai chuyện khác nhau, cậu cũng không muốn bác bỏ ý tốt của đối phương “Chỉ là may mắn có chiết khấu nên mới mua”

Văn Phương Húc gật đầu “Cũng được, sau này hẹn gặp mặt cũng tiện hơn”

“Ừ” Trang Duy gật đầu chào “Vậy em về trước, anh Húc lái xe chậm thôi”

“Ừ, em cũng vậy, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh hay” Văn Phương Húc nói “À, đúng rồi, có cơ hội thì giúp anh hỏi thăm cách liên lạc với tổng giám đốc Cố đấy, phải nhớ đó”

Trang Duy cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành khẽ gật đầu rồi lên xe của mình, nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe.

Về đến nhà, Trang Duy vừa mới từ phòng tắm bước ra thì nhận được tin nhắn của Cố Diễm.

Cố Diễm: Về đến nhà rồi?

Trang Duy cười, gửi lại: Ừ.

Cố Diễm: Lên lầu đi, tôi có chừa canh lại cho cậu.

Trang Duy: Ngày mai tôi còn phải chụp ảnh, không thể ăn khuya.

Thường ngày thì không thành vấn đề nhưng ngày mai còn phải tiếp tục chụp ảnh, nếu uống canh trễ quá sáng mai sẽ bị phình bụng.

Cố Diễm: Mang về, sáng mai uống.

Trang Duy: Tôi đã thay áo ngủ rồi.

Cố Diễm: Không sao, cứ lên đây đi.

Trang Duy nghĩ một lát, mặc đồ ngủ đi đến nhà người khác là chuyện rất không lễ phép nhưng cũng chỉ là lầu trên lầu dưới, mà cũng không phải gặp người xa lạ gì, không phải vấn đề lớn lao cho lắm. Hơn nữa, dáng vẻ nhếch nhác của cậu khi bị sốt Cố Diễm cũng đã thấy rồi, chỉ cần Cố Diễm không ngại, cậu mặc áo ngủ đi lên lầu cũng không sao cả.

Nói đi nói lại, hình như cậu chưa từng lên nhà Cố Diễm mặc dù Cố Diễm đã đưa thẻ nhà cho cậu từ lâu.

Cầm chìa khóa và thẻ nhà, Trang Duy đi lên lầu trên, mới vừa gõ cửa một tiếng thì cửa đã mở ngay.

“Vào đi” Cố Diễm nói.

Sau khi Trang Duy vào nhà mới phát hiện phong cách trang trí trong nhà Cố Diễm cũng giống hệt như văn phòng của anh, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo cùng với màu xanh dương hòa vào nhau tạo nên một cảm giác tĩnh lặng thần bí nhưng lại thiếu cảm giác gia đình, không biết là Cố Diễm có nghĩ tới điều này hay không. Cho dù Cố Diễm thích thì không lẽ nhà thiết kế không nói cho anh biết kiểu phong cách này rất ít khi được người ta trang trí trong nhà hay sao, cậu có cảm giác Cố Diễm cũng không phải loại người có cá tính hay yêu cầu đặc biệt, có lẽ là chọn luôn phương án thiết kế quen thuộc nhất.

“Tự nhiên ngồi đi” Cố Diễm nói, biết cậu không thích ăn này nọ nên cũng không đặc biệt đãi món gì.

“Anh đang làm việc?” Máy tính trong phòng làm việc vẫn còn mở, trên bàn đặt không ít tài liệu, nhìn qua là biết ngay anh đang làm việc.

“Ừ, còn một số việc nhưng cũng không cần vội” Cố Diễm cầm tách cà phê trên bàn uống một hớp.

“Đừng để vất vả quá” Trang Duy nhắc nhở.

“Ừ, ngồi đi”

Thực ra Trang Duy vốn chỉ là muốn lấy canh xong rồi về nhưng Cố Diễm đã mời cậu vào nhà, cậu cũng không tiện từ chối. Lúc nhìn thấy đống tài liệu trên bàn, cậu liền nhớ tới chuyện Văn Phương Húc nhờ cậu ban nãy, nhưng giúp hay không giúp cậu không có quyền quyết định, dù sao việc này cũng làm cho cậu bị đặt vào thế khó.

“Có tâm sự?” Cố Diễm đột nhiên hỏi.

Trang Duy ngồi trên ghế sopha ngẩng đầu nhìn Cố Diễm, nét mặt hơi ngớ ra nhìn rất đáng yêu.

Cố Diễm cười cười “Có chuyện thì nói ra đi”

Trang Duy im lặng, Cố Diễm cũng không hối thúc chờ cậu từ từ nói.

Chuyện Văn Phương Húc nhờ cậu giúp đỡ trên lý thuyết thì cậu không nên giúp, nhưng nhớ đến Văn Phương Húc từng chăm lo cho cậu, cậu không nói tiếng nào hình như có chút vô tình.

Suy nghĩ một hồi, Trang Duy mới nói “Anh có biết mỹ phẩm của Văn thị không?”

Cố Diễm nhìn cậu, gật đầu “Biết, làm sao vậy?”

“Tôi và tổng giám đốc của Văn thị quen nhau từ nhỏ, anh ấy biết tôi chụp quảng cáo cho Cố thị nên muốn nhờ tôi tìm cơ hội liên lạc với anh, hỏi tôi cách liên lạc với anh, tìm cách hợp tác” Trang Duy trả lời “Chuyện này thực ra tôi cũng không có ý muốn tham dự, cũng không nói cho anh ấy biết là tôi có quen với anh. Chỉ là anh ấy đã từng chăm sóc tôi rất nhiều, mặc dù không thích hợp, tôi thấy vẫn nên nói với anh một tiếng. Quyết định như thế nào tất cả đều tùy anh, tôi sẽ không xen vào”

Cố Diễm ngồi xuống bên cạnh Trang Duy, anh rất không thích người khác dựa vào chút quan hệ với anh để tính toán tìm cách hợp tác. Nhưng lời của Trang Duy làm anh rất thoải mái, ít ra Trang Duy cũng suy nghĩ cho anh, cũng không phải không để ý đến lập trường của anh mà ra sức khuyên anh đồng ý. Thật ra Trang Duy chỉ là một người trung gian, mà cũng chưa tính là một người trung gian đúng nghĩa. Hiển nhiên, Trang Duy cũng biết rõ tính khả thi của việc này không cao, nói một câu chỉ là xuất phát từ cảm tình chứ cũng không muốn hại anh. Anh thích Trang Duy đứng trên lập trường khách quan suy nghĩ vấn đề một cách đầy lý trí và bình tĩnh, cũng thưởng thức năng lực phân tích nhạy bén của Trang Duy trong chuyện hợp tác. Nói chuyện với Trang Duy làm Cố Diễm cảm thấy rất nhẹ nhàng, bởi vì rất nhiều chuyện trước khi nói trong lòng Trang Duy đã nắm chắc cho nên cũng sẽ không cưỡng cầu.

Thấy Trang Duy như vậy, Cố Diễm đột nhiên muốn trêu chọc cậu một lúc, nét mặt nghiêm túc “Cậu nói nhiều như vậy, chắc là cũng có lý giải nhất định đối với Văn thị, tôi có thể nể mặt cậu giúp một lần, nhưng tôi là thương nhân không thể cho không cái gì. Cậu nói xem, tôi vì cậu mà giúp Văn thị, không phải cậu cũng nên làm gì đó có lợi cho tôi sao?” Đang nói chuyện, Cố Diễm chậm rãi đến đến gần Trang Duy, sau đó vươn hai cánh tay chống lên lưng ghế sopha, ép Trang Duy ở giữa.

Trang Duy mở to mắt nhìn anh, trong mắt vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ thậm chí còn có chút ủy khuất rất khó nhận ra… Những điều này đều lọt vào mắt Cố Diễm, anh lập tức nhận ra trò đùa này của mình đã chạm đến giới hạn của Trang Duy.

Quả nhiên, ngay một giây sau đó, Trang Duy đẩy anh ra, đứng dậy bước ra ngoài.

Cố Diễm níu tay cậu lại “Đừng giận, tôi xin lỗi. Tôi chỉ là muốn trêu cậu một chút thôi, không có ý gì khác”

Trang Duy bị anh nắm chặt không đi được nhưng cũng không nhìn đến anh.

Cố Diễm thở dài, nắm tay Trang Duy một lúc “Là tôi nói sai, xin lỗi, có thể tôi cũng không hợp với kiểu trò đùa thế này”

Trang Duy vẫn không để ý tới anh.

Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn cậu, sau đó mạnh mẽ kéo cậu nhìn vào mình nhưng giọng nói lại rất ôn nhu “Được rồi, đừng tức giận với tôi nữa, tôi mời cậu ăn cơm bù lại”

Trang Duy liếc xéo anh một cái.

Cố Diễm nở nụ cười, không biết tại sao cái liếc xéo này của Trang Duy làm anh cảm thấy cậu rất khả ái. Ở bên ngoài không có ai dám làm như vậy với anh, chỉ có ở nhà khi đùa giỡn mới có chuyện như thế. Cho nên cái liếc của Trang Duy mới làm anh cảm thấy thân thiết giống như người nhà. Nhưng nghĩ lại, nếu đổi lại là người khác, dám liếc xéo như vậy chỉ có thể đổi lại lạnh lùng của anh chứ không phải cảm giác thân thiết.

“Tối mai có được không? Ăn gì do cậu quyết định” Giọng nói của Cố Diễm càng thêm nhu hòa.

Trang Duy hừ một tiếng mới nói “Ngày mai tôi sẽ ăn cơm với nhân viên, chụp ảnh xong còn phải ở lại liên hoan”

Cố Diễm cười nhẹ, Trang Duy chịu nói chuyện với anh là tốt rồi “Vậy tôi mời toàn bộ ekip của cậu dùng cơm?”

“Dựa vào đâu?” Trang Duy vừa hỏi xong cũng nhận ra Cố Diễm không phải không có lý do, ít ra BOSS của Thịnh Thần là em trai của Cố Diễm, Cố Diễm muốn mời thì luôn tìm được lý do.

Thấy cậu có vẻ đã suy nghĩ thông suốt, Cố Diễm miết nhẹ ngón tay của cậu “Ngày mai đi ăn với tôi hay để tôi mời toàn bộ ekip?”

“Có thể còn lựa chọn khác sao?” Tuy nói là Cố Diễm có thể tìm được đủ các loại lý do nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

Cố Diễm nhìn Trang Duy, gật đầu “Vậy tôi mời cậu ăn khuya” Ngày mai anh cũng chỉ có thể bớt chút thời gian rảnh, sau đó còn phải bận rộn một đợt.

Trang Duy suy nghĩ một lát “Được” Nếu Cố Diễm chỉ là trêu đùa cậu, cậu cũng không để bụng, như vậy cũng coi như là nhận lời xin lỗi của Cố Diễm, lại không mất thời gian ra ngoài mua về là được rồi.

Thấy cậu không giận nữa, Cố Diễm kéo Trang Duy ngồi lại trên ghế sopha, mình thì ngồi bên cạnh cậu “Nói chuyện chính đi”

“Anh nói đi”

Cố Diễm cũng không muốn nói bóng gió, dù sao Trang Duy là người thông minh, nói sơ sơ là được “Liên quan đến sản phẩm mới của Văn thị, tôi có nghe nói nhưng cũng không có hứng thú lắm. Không phải tôi không nể mặt cậu, nếu như đầu tư cho sản phẩm mới của Văn thị có lợi nhuận, tại sao tôi lại không đưa hàng hóa của mình ra? Hơn nữa như tôi được biết, hạng mục mới của Văn thị cũng không cần phải đầu tư nhiều. Sản phẩm của họ muốn bước chân vào con đường thị trường quốc tế cũng khá khó khăn, so ra thì tôi càng có nhiều lựa chọn tốt hơn. Cho nên chuyện của Văn thị cậu không cần phải quan tâm nhiều làm gì, cậu bị kẹt ở giữa đôi bên cũng không chiếm được lợi lộc gì. Lỡ như sau này xảy ra vấn đề gì, cậu cũng gặp phiền toái”

“Tôi biết rồi” Cậu vốn cũng không muốn xen vào chuyện này, nhưng khi nghe Cố Diễm nói, Trang Duy cảm thấy hình như Cố Diễm đã biết chút gì đó. Nhưng mấy chuyện thương nghiệp gì đó cậu cũng không tiện hỏi, cùng lắm thì không đề cập với Cố Diễm chuyện này nữa, mặt khác có thể nhắc nhở Văn Phương Húc một chút. Còn chuyện Văn Phương Húc có nghe lọt tai hay không thì cậu cũng không chắc, dù sao đối với Văn Phương Húc, cậu cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Nói cũng đã nói xong, ý của Cố Diễm cậu đã hiểu rõ, Trang Duy cũng không tiện ở lại quá lâu, Cố Diễm còn phải làm việc không giữ cậu lại, chỉ tự mình tiễn cậu ra cửa, nhìn cậu đi vào thang máy rồi mới quay vào nhà.

Buổi chụp ảnh ngày hôm sau rất thuận lợi, mà bất ngờ chính là sau buổi trưa, Cố Hủ xuất hiện lại còn đem theo đồ uống và thức ăn vặt.

Cố Hủ đến làm cả ekip rất phấn chấn, dù sao giữ quan hệ với đại BOSS luôn có lợi cho hợp tác sau này. Cố Hủ nói chuyện với mọi người rất tự nhiên, thật ra Cố Hủ cũng không nói nhiều lắm, mỗi người chỉ nói vài ba câu nhưng lời nói và khí thế có thể hòa nhập với mọi người, để mọi người nỗ lực hết mình cho lần chụp ảnh quảng cáo này.

Sau khi nói chuyện với các nhân viên hết một lần, Cố Hủ mới đi tới trước mặt Trang Duy “Trang tiên sinh vất vả rồi, tôi đã xem ảnh chụp ngày hôm qua, vô cùng tốt”

“Là bổn phận của tôi, có thể làm hài lòng Cố tiên sinh là tốt rồi” Trang Duy cười nhẹ, thực ra phong cách chụp ảnh quảng cáo này mặc dù ekip cảm thấy không tệ nhưng trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng sẽ không đạt được tới mức yêu cầu của Thịnh Thần, lúc này có được sự khẳng định của Cố Hủ làm cậu cũng yên tâm.

“Tin rằng lần này phản hồi sẽ rất tốt” Cố Hủ nói.

Bởi vì có liên quan tới trang phục của Trang Duy nên khi hai người đứng chung với nhau luôn có cảm giác hơi kỳ quái, cảnh tượng giống như xuyên không được nhiếp ảnh gia chụp lại, sau này có thể dùng để tuyên truyền cũng được lắm.

Nhìn thấy Cố Hủ, Trang Duy đột nhiên nhớ đến cậu thiếu niên ngày hôm đó, nhưng cậu không có lập trường gì để hỏi nhiều, chỉ có thể yên lặng hi vọng hai người bọn họ có thể tiếp tục bên nhau.

“Tôi chỉ đến nhìn một lát, mọi người tiếp tục công việc đi, không cần để ý tới tôi” Cố Hủ nói với mọi người.

Mọi người cũng không trì hoãn nữa, tiếp tục bắt đầu chụp ảnh. Tối nay muốn cùng nhau ăn một bữa, ai cũng đều rất ngóng trông cho nên đều dồn hết sức vào chụp ảnh, hiệu suất công việc tăng cao. Đương nhiên, chất lượng ảnh cũng phải bảo đảm.

Cố Hủ đứng bên ngoài nhìn một lúc mới lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh của Trang Duy, soạn một tin nhắn gửi cho anh cả của mình – Cám ơn anh đề cử, hiệu quả của ảnh chụp lần này rất tốt, tuyên truyền nhất định sẽ thành công.

Đồng thời gửi kèm bức ảnh mới chụp cùng gửi đi.

Cố Diễm nhận được tin nhắn vừa đúng lúc tan họp.

Xem tin nhắn và bức ảnh xong, Cố Diễm cũng không đánh giá gì thêm, chỉ trả lời lại: Chủ nhật mang Thần Thần về nhà ăn cơm.