Thảm Họa Tình

Chương 18




Faith ngồi trong khu vực dành cho chủ đội bóng khi Chinooks được xướng tên. Từng người một họ trượt lên mặt băng giữa những tiếng hò reo vang dội của người hâm mộ đội nhà. Mặt cô nóng bừng và dạ dày cô đảo lộn vì những cảm xúc đè nén. Sam và Marty và Blake. Đội tuyển của cô. Các cầu thủ của cô. Những anh chàng cô đã biết rõ qua hai tháng vừa rồi. Sự căng thẳng nện bùm bụp vào hộp sọ cô và mọi thứ dường như không thực khi cô chuyển động theo thói quen.

Phải có cách nào đó. Phải có điều gì đó mà cô có thể làm để khỏi đánh mất tất cả. Nhưng chẳng có cách nào cả. Chẳng gì hết. Cô không có lựa chọn nào.

Bản năng đầu tiên khi Landon rời văn phòng của cô bảo cô chạy trốn. Chạy về nhà, trùm chăn lên đầu, và giả vờ rằng tất cả mọi thứ sẽ ổn. Nhưng cô không thể làm thế. Tất cả mọi người đều trông đợi cô ngồi trong khu quan sát tối nay làm như thế giới của cô không phải vừa vỡ vụn.

“Cô có muốn một ly rượu vang không?” Jules hỏi cô.

Cô nhìn anh. Nhìn trợ lý riêng của cô với chiếc áo lụa màu hồng đào kẻ xanh lục, rõ ràng vẫn phải chịu khủng hoảng giới tính. Điều gì sẽ xảy ra với Jules?

“Faith?”

“Ừ.”

“Cô có muốn rượu vang không?”

Cô lắc đầu. “Không,” cô trả lời và giọng cô vang lên trống rỗng.

“Số hai mươi mốt.” Giọng người dẫn chương trình lấp đầy Key và đánh dạt hết não cô. “Đội trưởng đội Chinooks, Ty S-a- a-a-v-v-a-a-a-ge!”

Đám đông phát cuồng khi anh chạm mặt băng, tiếng la hét của họ át đi tiếng nức nở đau đớn đang tra tấn lồng ngực cô. Anh trượt quanh sân băng với một tay giơ cao, và khi anh đi qua dưới cô, anh ngước lên và mỉm cười. Tim Faith tan nát ngay ở đó. Ngay đó trong khu quan sát. Một tiếng rên đau đớn chực thoát khỏi môi cô và cô nhỏm dậy. Cô che miệng để bịt nó lại và chạy vào phòng tắm, gần như đẩy mẹ cô và Pavel ra khỏi đường đi. Cô đóng cửa lại sau lưng và ôm bụng khi tiếng nức nở đầu tiên phá vỡ họng cô.

“Có gì không ổn thế, Faith?” mẹ cô gọi qua cửa.

“Không có gì,” cô xoay xở nói. “Con thấy ốm thôi.” Một tiếng nức nở khác chèn ép lồng ngực cô và cô biết mình không thể ở đó. Cô phải về nhà. “Mẹ có thể mang cho con ví của con không?” Cô quay sang bồn rửa mặt và nhìn mình trong gương. Nhìn đôi má đỏ rát và đôi mắt đẫm nước của cô. Cô đưa một khăn giấy xuống làn nước lạnh và áp nó lên khuôn mặt nóng rừng rực của mình. Mẹ cô vào phòng và đưa túi cho cô.

“Trông con không ổn lắm,” Valerie nói. “Con lại bị cảm à?”

“Vâng. Con phải về nhà đây.”

“Mẹ sẽ bảo Jules đưa con về.”

Điều cuối cùng cô muốn là quỵ ngã trước mặt trợ lý của cô. “Không, con có thể tự về,” cô nói khi mở cửa phòng vệ sinh.

“Gọi cho mẹ khi con về đến nhà nhé,” mẹ cô gọi với theo sau Faith khi cô đi nhanh khỏi khu dành cho chủ đội bóng.

Cô loạng choạng đi vào thang máy trống không và mắt cô nhòa đi khi cô đi xuống. Cô kìm mình lại hết sức trên quãng đường ngắn về nhà, nhưng khi đã ở trong căn penthouse, cô tan nát. Nước mắt tràn xuống hai má cô khi cô kéo áo thi đấu của mình qua đầu và vụng về thoát khỏi quần jean. Cả hai rơi thành đống trên sàn nhà và cô bò vào giường. Jules gọi để bảo đảm cô an toàn về đến nhà và cô xoay xở để thuyết phục anh rằng cô “có vẻ là lạ” bởi vì cô ốm. Rồi cô gác máy và trùm chăn qua đầu. Cô đã mất tất cả, và cô chưa từng cảm thấy bơ vơ đến thế này trong đời. Landon đã kéo mọi thứ khỏi tay cô, và cô trơ trọi. Trừ nỗi đau đang thiêu đốt trong tâm hồn cô. Đúng lúc cô bắt đầu tận hưởng vai trò chủ đội bóng của mình, đúng lúc cô thực sự phấn khích vì được góp tay vào Quỹ từ thiện Chinooks, Landon đã lấy tất cả từ cô. Tệ nhất là, cô đã đảm bảo cho anh ta mang cả Ty đi nữa.

Cô lại cảm thấy như một đứa bé. Đơn độc và vô dụng. Cô đã làm việc cật lực để không bao giờ phải thấy lại hai cảm giác ấy, và giờ đây nó đã quay trở lại.

Một tiếng nức nở nghiền nát lồng ngực cô và Layla lẻn vào đầu cô. Cô tự hỏi cho ai đó giết Landon sẽ mất bao nhiêu tiền. Anh ta đáng chết. Thế giới sẽ tốt đẹp hơn khi không có những kẻ như anh ta. Tất nhiên Faith sẽ không bao giờ làm việc đó. Không chỉ vì cô không thuộc dạng người đó, mà còn vì cô rất sợ vào tù.

Hai tháng. Mới chỉ hai tháng từ khi Virgil chết, nhưng cuộc đời cô đã thay đổi quá nhiều, khoảng thời gian ấy dường như dài hơn nhiều. Cô cảm giác như một con người khác. Mạnh mẽ hơn. Tự tin hơn. Vững tin với bản thân hơn.

Hai tháng để đạt được quá nhiều, chỉ để rồi đánh mất tất cả. Một khoảng thời gian quá ngắn ngủi để yêu sâu sắc trọn vẹn, chỉ để rồi đánh mất anh. Và nó thực sự mỉa mai kinh khủng. Trong năm năm qua cô đã để một người đàn ông chăm sóc cô. Giờ cô đang từ bỏ đội bóng của mình để chăm sóc một người khác.

Đơn giản là không có lựa chọn nào. Không có cách nào để cứu bản thân cô và Ty mà vẫn giữ được đội bóng. Cô phải trao cho Landon thứ anh ta muốn. Cô quệt một tay ngang má và tự hỏi Ty sẽ nói gì nếu cô kể cho anh về các bức hình và kế hoạch hủy hoại họ của Landon. Cô có thể đoán được những gì anh sẽ nói và những gì anh cơ bản sẽ làm. Anh sẽ muốn giết Landon, cũng như cô. Và cũng như cô, anh sẽ làm những gì tốt nhất cho cả đội. Rốt cục thì, cô vẫn sẽ phải bán Chinooks. Cô vẫn sẽ mất người đàn ông cô yêu.

Cô vẫn luôn biết rằng mình không thể có được cả hai. Rằng một ngày nào đó nó sẽ kết thúc. Rằng nó sẽ làm cô quằn quại và đảo lộn đời cô. Nhưng sẽ không phải như thế với Ty. Nó không cần ảnh hưởng đến anh. Và nó sẽ không làm được nếu cô không kể chuyện mấy bức hình cho anh. Anh có cơ hội lớn đạt được ước mơ của mình. Giành được một thứ mà anh đã vì nó lao động cật lực và chờ đợi cả đời. Điều cuối cùng anh cần lo lắng đến là hình của mình trên tờ Seattle Times và xuất hiện trên các biển quảng cáo. Đặc biệt là lúc này, khi đằng nào mọi chuyện cũng đã có một kết cục định sẵn. Trừ phi cô muốn làm nhục Ty và bôi xấu cả đội tuyển, cô sẽ ký ý định thư khi chúng đến vào ngày mai và anh sẽ không bao giờ biết được lý do cô đồng ý bán đội tuyển.

Ý định thư chỉ là bước đầu tiên trong chuỗi thủ tục, và nếu cô nhớ rõ lần cuối cùng cô ký ý định thư, thì sẽ mất vài tuần mới xin được sự đồng ý của hội đồng NHL. Sau đó, vụ mua bán sẽ tiếp tục, và một khi nó kết thúc, Landon sẽ sở hữu đội khúc côn cầu của cô.

Cô lật chăn ra và đi tới ô cửa sổ khổng lồ trong phòng ngủ của cô. Cô mặc áo con và quần lót, đứng đó nhìn ánh sáng của sân Key Arena. Ty ở trong đó. Đánh bóng, chọc khuỷu tay và nhổ nước bọt xuống sàn, và cô khao khát mình cũng được ở đó. Tất cả các cầu thủ của cô đều ở đó, chỉ có điều họ không còn là các cầu thủ của cô nữa. Cô đã không nghĩ trái tim cũng có thể tan vỡ được theo nhiều cách như vậy.

Nước mắt lăn xuống hai má và cô quệt chúng đi bằng mu bàn tay. Cô và Ty đã nghĩ mình rất cẩn thận, và họ cũng đã rất cẩn thận. Hoặc cô tới nhà anh hoặc anh luồn vào căn penthouse của cô. Trên đường, họ thậm chí còn chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Valerie và Pavel đã đoán ra mọi chuyện vì họ sống cùng hai người.

Cô nghĩ đến cảnh một kẻ vô danh theo đuôi và chụp ảnh cô mà cô không biết. Điều đó thật tởm lợn và cô cảm thấy bị xâm phạm. Loại người nào lại thuê người đi chụp ảnh người khác lúc ba giờ sáng cơ chứ?

Một kẻ quyết tâm chiến thắng. Và anh ta đã thắng. Landon đã thắng và cô đã thua một trận đấu mà cô thậm chí còn không biết mình đang chơi. Chỉ là đây không phải một trò chơi. Đây là cuộc đời cô. Việc Landon đã làm với cô cào xé như axit trong dạ dày cô.

Cô ép trán vào kính. Có phải chỉ mới sáng nay thôi cô đã rất hạnh phúc không? Cô đã ở với Ty, xoa bóp các cơ bắp rệu rã của anh cho anh? Cô luôn biết nó sẽ kết thúc trong thảm họa. Chỉ là không phải thế này. Không bao giờ thế này. Không có cách nào cho cô thoát ra, và cô chẳng thấy được giải pháp thay thế nào trừ việc trao cho Landon thứ anh ta muốn.

Cô yêu Ty đến tận đáy tâm hồn mình, nhưng cô không biết anh cảm thấy gì về cô. Ngoài chuyện anh thích làm tình với cô, nhưng như cô đã học được từ lâu trong đời, tình dục không phải tình yêu. Khi anh phát hiện ra cô đã bán đội tuyển, anh có thể sẽ tức giận, nhưng rồi anh sẽ vượt qua được. Khi anh phát hiện ra cô sẽ không bao giờ gặp anh nữa, anh có thể cũng sẽ hơi tức giận về điều đó. Nhưng rồi, cô chắc chắn anh cũng sẽ vượt qua được.

Cô rời cửa sổ và trườn lại vào giường. Cô nhìn chằm chằm trần nhà và tự hỏi làm sao cô có thể vượt qua cả tuần sau cho tới trận đấu tranh giải cuối cùng. Khi họ nghe về vụ mua bán, liệu họ có nhớ cô không?

Và tuần sau đó thì sao? Hay tháng sau và tháng sau nữa? Cô cùng Valerie và Pebbles. Có lẽ cô sẽ đi du lịch. Hoặc chuyển đi. Rời xa Seattle và đội Chinooks cùng Ty. Xa khỏi nỗi đau phải nhìn họ.

Còn Jules. Cô sẽ làm gì với Jules đây? Anh đã bỏ công việc ở Boeing để tới làm việc cho cô. Chẳng có mảy may cơ hội Landon sẽ giữ trợ lý của cô lại. Cô có thể tiếp tục thuê anh, nhưng với tư cách gì? Người kết hợp giày chắc? Jules sẽ ghét điều đó lắm.

Lúc mười một giờ mười, điện thoại trên bàn cô reo lên. Đó là Ty. Sau mỗi trận đấu, cô tới nhà anh hoặc anh tới nhà cô. Tối nay cô không trả lời. Cô bật tivi tới một kênh tin nhanh và thấy rằng đội Chinooks đã thua trận ba trong thời gian đấu thêm và trận tiếp theo là ở Pittsburgh.

Lúc năm giờ sáng hôm sau, Ty lại gọi. Faith đoán là anh chỉ mới vừa xuống máy bay. Cô sẽ phải đối mặt với anh, tất nhiên rồi. Cô sẽ phải đối mặt với anh và bảo anh rằng họ không thể gặp nhau, nhưng cô cần thời gian. Thời gian để đối diện sự thật và soạn ra một lời nói dối hợp lý. Trong ngày, cô thuyết phục mẹ cô rằng cô bị viêm họng và sốt ba chín độ. Vì cô trông thật thảm hại, việc đó cũng không khó lắm. Cô nằm trên giường cả ngày, và tối đó, cô một mình xem Chinooks thắng trận Bốn trong phòng.

Ty gọi điện đêm hôm đó và cả sáng sớm hôm sau. Anh để lại tin nhắn, nhưng cô không gọi lại cho anh. Jules đến thăm cô, và cô cho là mình đáng nhận giải Hàn lâm cho màn trình diễn bệnh nhân ốm của mình. Hay ít nhất là, giải Emmy. Cô phải bảo anh rằng gia đình Landon sẽ dùng khu quan sát đêm đó ở Key, và anh cùng mẹ cô sẽ phải ngồi ở khu xa nhất. Cô dựng nên một lời nói dối vụng về về một lời hứa cô đã có với Virgil, nhưng anh không tin cô. Anh cứ hỏi đi hỏi lại cô xem có phải có chuyện gì xảy ra mà anh nên biết hay không. Và cô thì liên tục nói dối. Đêm đó ở Key, khi Landon và gia đình anh ta quan sát từ khu dành cho chủ đội, Faith xem trận đấu từ phòng khách nhà cô cách đó vài khu nhà. Đội Chinooks thua trận Năm ở giờ đấu thêm. Nó làm tan nát trái tim vốn đã vỡ vụn của cô, nhưng cũng không đau đớn bằng việc nghe tiếng chuông điện thoại của cô và biết đó là Ty. Cô không nghĩ tim mình có thể đau đớn hơn được nữa, nhưng hai ngày sau đó chứng minh cô đã sai. Ty ngừng gọi, một việc còn khổ sở hơn cả việc nghe những tin nhắn tức giận của anh, và đội Chinooks một lần nữa thua trận Sáu trong thời gian đấu thêm. Đội bóng của cô dường như đang sụp đổ và chẳng có gì cô có thể làm về điều đó hết.

Trận đấu thứ bảy và cũng là trận cuối cùng sẽ được chơi ở Key cho một đám đông lớn trong đó không có Faith.

Buổi sáng sau trận thua của Chinooks ở Pittsburgh, Faith đi tắm và đánh răng trước buổi trưa. Mẹ cô ở cùng Pavel, hẳn là ở nhà Ty, và cô ở một mình. Cô kiểm tra điện thoại, nhưng Ty không hề gọi. Mà cô cũng sẽ chẳng trả lời. Có lẽ anh đã tiếp tục sống tiếp. Có lẽ anh đã quên cô. Một điều thật tốt. Nó là những gì cô muốn, chỉ là không muốn nó nhanh đến thế.

Lúc mười giờ sáng, có ai đó gọi điện thoại nội bộ cho cô từ sảnh tòa nhà của cô. “Nếu em không để anh lên,” Ty nói qua loa điện thoại, không chỉ có vẻ mệt mỏi, mà còn tức giận, “Anh sẽ dọa đánh bom và cả tòa nhà sẽ bị sơ tán.” Tim cô nện thình thịch trong ngực trước tiếng nói của anh.

“Anh đang lừa em.”

“Lấy ô của em đi. Bên ngoài trời mưa đấy.”

Sớm hay muộn cô cũng sẽ phải nói chuyện với anh. Cô chỉ hy vọng lâu hơn tí nữa. “Được thôi.” Anh xuất hiện ở cửa nhà cô chưa đầy một phút sau. Anh trông kiệt quệ, tức giận, và ngon lành, tim cô phanh lại ở trong lồng ngực.

“Em trông không có vẻ sắp chết.” Lông mày anh trĩu xuống và anh cau có. “Vậy sao em lại tránh anh?”

“Vào đi.” Cô quay người và anh theo cô vào phòng khách. Pebbles vừa sủa vừa nhảy để cố gắng thu hút sự chú ý của Ty và Faith phải lôi nó ra ban công và đóng cửa kính lại. Cô nghĩ đến việc con chó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng dạo này vận may của cô không nhiều lắm.

Trước khi cô mất can đảm, cô quay người và nói, “Chúng ta không thể gặp nhau nữa.”

Anh chống tay trên hông và nhìn cô từ bên kia phòng. “Vì sao?”

Lòng bàn tay cô nhơm nhớp và ngực cô nhức nhối. Cô khoanh tay ngang tim thay vì lao đến bên kia phòng và nhảy bổ vào anh. Đêm qua cô đã nghĩ ra một lời nói dối chân thật hoàn hảo. Gì đó về Virgil. “Em là một góa phụ.” Không phải chỉ thế. Còn nữa.

“Mấy tuần qua em vẫn là một góa phụ, và điều đó không hề dừng em lại.” Mắt anh nhìn xuống tay cô. “Nhẫn cưới của em đâu?”

Chết tiệt. “Em đã cởi nó ra khi tắm.” Chà, đúng là vụng về. Cô chỉ là không thể nói dối một cách khôn ngoan khi anh cứ nhìn xuyên qua cô. Layla ở đâu khi cô cần cô ta chứ?

“Ở nhà anh, em đã tắm rất nhiều mà vẫn đeo nó. Thử lại đi.”

Đằng sau đó, Pebbles nhảy bổ vào cửa kính. Faith nuốt xuống cục nghẹn đang thiêu đốt trong họng cô. “Ở cùng anh là không đúng. Em không thể làm điều đó thêm nữa.” Pebbles sủa và lao đầu vào cửa kính. “Điều đó đáng lẽ không nên xảy ra. Anh cần tập trung giành chiến thắng và em cần ở một mình.” Một lần nữa con chó lại quăng mình vào cửa kính và Faith biết chính xác nó cảm thấy gì. Các dây thần kinh của cô xơ xác hơn hơn và cô liếc nhìn con chó rồi hét lên, “Ngừng lại!” Cô quay ánh mắt lại nhìn Ty, nhìn đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh, và tim cô lại vỡ vụn. “Em không thể yêu anh thêm nữa. Hãy đi đi trước khi Pebbles tự giết mình.” Tay anh rơi thõng xuống. Thay vì bỏ đi, anh nhìn cô vài giây trước khi nói, “Thêm nữa?”

“Gì cơ?”

“Em vừa nói em không thể yêu anh thêm nữa.”

Chết tiệt. “Ý em là em không thể ở cùng anh thêm nữa.”

“Đó không phải ý em.”

Cô băng qua phòng đi về lối ra. Cô phải đẩy anh ra khỏi căn penthouse của cô trước khi cô tan rã trước mặt anh. “Em không yêu anh và em không thể ở cùng anh.”

Anh túm tay cô khi cô đi qua và nhìn xuống mặt cô. “Em cứ luôn nhắc đến tình yêu. Em đang cố thuyết phục anh hay bản thân em?”

Cô cố nhưng không rứt được khỏi tay anh. “Dừng lại.”

“Anh đã cố.” Anh đặt một bàn tay to lên má cô. “Anh không thể.” Anh áp trán vào trán cô. “Những ngày vừa qua, không biết em có ổn hay không, đúng là địa ngục.”

“Em ổn.”

“Anh thì không.”

Môi anh chạm môi cô và cô hít mạnh vào một hơi. “Ty. Anh phải đi.”

“Chưa đâu.” Miệng anh mở ra và cô cảm nhận được nụ hôn của anh ở khắp mọi nơi. Nó tràn qua cô, khơi lửa trong ngực và bụng cô. Cô đứng im hết mức có thể, cần trọng không chạm vào anh hoặc hôn đáp lại anh. “Anh cần em,” anh thì thầm. Cô nâng tay lên nhưng buông chúng xuống trước khi cô buông mình cho dục vọng được chạm vào anh lần cuối. Một tiếng nức nở òa khỏi họng cô.

Anh nâng bàn tay kia lên bên kia má cô và anh ôm mặt cô khi anh hôn cô, thật dài thật sâu, và sau vài giây dày vò dài dằng dặc, cô đặt tay lên cánh tay anh và nghiêng đầu sang bên. Cô không thể ngăn mình lại. Cô không thể dừng tiếng thình thịch trong tim hay khát khao cháy bỏng đang lao rần rật khắp huyết quản cô, và cô đầu hàng.

Anh rên sâu trong họng, một âm thanh khoái lạc và sở hữu. Lưỡi anh trượt vào trong miệng cô, nụ hôn lấp đầy mọi chỗ đói khát trong trái tim và tâm hồn đang đói ngốn ngấu của cô. Tất cả những chốn yêu thương anh và khao khát được ở cùng anh. Khi anh ngẩng đầu, anh nhìn vào mắt cô. “Sao em không bắt đầu lại đi? Vì sao em lại lảng tránh anh?” Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt má cô. “Lần này là nói thật đấy.”

Cô yêu anh nhiều đến mức không thể nói cho anh. “Em không thể.”

“Em có thể kể cho anh mọi thứ.”

Cô lắc đầu. “Nó tệ lắm.”

“Em đã tìm thấy ai khác à?”

“Không!”

Anh nhắm mắt, và khi anh mở chúng ra, trông anh thật nhẹ nhõm. “Vậy gì nào?” “Tốt nhất là anh không biết.”

“Sao em không để anh quyết định điều đó?”

Một lần nữa cô lại lắc đầu khi lệ tràn đầy mắt cô. “Anh không thể để mặc nó sao? Anh không thể tin lời em rằng tốt hơn là anh không nên biết sao?” Layla ở đâu khi cô cần cô ta? Kẻ gan góc. Người có thể chống lại màn thẩm vấn và đưa ra những lời nói dối hợp lý.

Anh khoanh tay ngang ngực, đúng chất một cầu thủ khúc côn cầu thù địch. “Anh sẽ không đi cho tới khi em nói ra điều ấy.” Khi cô đã nói cho anh, anh sẽ đi. Anh sẽ bỏ đi. Có lẽ tức giận, nhưng anh sẽ có câu trả lời của mình. “Landon có hình chụp hai chúng ta,” cô buông lòng.

Tay anh buông thõng xuống và một bên lông mày anh nhướn lên tận trán. “Con trai của Virgil?”

Cô gật đầu. “Em phải bán đội bóng cho anh ta không thì anh ta sẽ gửi chúng cho báo chí và đưa chúng lên các bảng quảng cáo, giống những bức hình truyền thông của chúng ta.”

“Em sẽ bán đội bóng cho anh ta sao?”

“Em phải bán.”

Một ngọn lửa thay thế vẻ nhẹ nhõm trong mắt anh và anh nói, “Còn khuya.”

Cô nhận ra ngọn lửa đó. Cô đã thấy nó trên màn hình lớn khi anh đối đầu kẻ địch trong góc sân. “Em không có lựa chọn.”

Anh lùi lại và hít một hơi thật sâu qua mũi. Pebbles lại quăng mình vào cửa kính và anh đi ra cửa rồi cho nó vào nhà. “Em có lựa chọn. Anh sẽ nghĩ ra cách gì đó.”

“Anh không thể giải quyết chuyện này, Ty. Anh ta sẽ làm thế. Anh ta không nói dối đâu. Anh ta sẽ hủy hoại anh để giành lấy thứ anh ta muốn.”

“Anh ta không thể hủy hoại anh, Faith.” Anh chỉ tay vào Pebbles đang nhảy lên trên hai chân sau. “Ngồi im.”

Con chó ngừng sủa và ngồi xuống. Faith hẳn sẽ thấy ấn tượng nếu cô không có nhiều điều quan trọng hơn trong đầu. “Anh ta đã định chuyển nhượng anh, nhưng em nghĩ mình đã thuyết phục anh ta tin rằng anh đã chia tay với em. Một điều mà em không tin là anh ta sẽ tin nữa. Điều đó khiến việc anh ở đây rất nguy hiểm. Anh phải đi đi. Lẻn ra bằng cách nào đó, để cho chắc.”

Cô mong chờ một biểu cảm biết ơn nào đó. Thay vào đó mắt anh càng nheo lại. “Và em định sẽ không bao giờ kể cho anh chuyện này?”

Mắt cô lại bắt đầu ướt nước. “Không.”

Im lặng chết chóc, anh hỏi, “Vì quái gì lại không?”

Cô cứ nghĩ mình đã làm rõ rồi chứ. “Bởi vì lúc này đây anh còn có quá nhiều thứ để lo đến.”

“Và em đã nghĩ gì? Nghĩ là em nên hy sinh bản thân và đánh đổi đội tuyển khúc côn cầu của mình à?”

Cô lau đi một giọt lệ bất ngờ tràn ra khỏi mắt. “Em biết thắng cúp quan trọng với anh đến thế nào.”

“Em không nghĩ mình quan trọng sao?”

Cô khựng lại và tay cô rơi thõng xuống.

“Anh thấy là em không nghĩ thế.” Anh khoanh tay ngang ngực như thể anh tức giận một điều gì đó. Không, không phải một điều gì đó. Mà là cô. “Em không đánh giá cao bản thân lắm. Hay anh mới là người em không đánh giá cao nhỉ?”

“Em đánh giá cao anh.” Cô thấy bối rối và lắc đầu. “Sao anh lại tức em?”

“Vì sao à?” anh hỏi, hoài nghi. “Anh đã như chết rồi mấy ngày qua. Anh đã suýt đập trợ lý của em bởi vì anh ta gặp được em còn anh thì không. Anh cứ đi đi lại lại đầy lo lắng và tức giận và tất cả những điều đó đáng ra có thể tránh được.”

Giờ thì đến lượt cô tỏ ra hoài nghi. Anh đã suýt đập Jules tội nghiệp sao. “Bằng cách nào?”

“Em đáng ra phải kể cho anh chuyện đó. Em đáng ra phải để anh lo chuyện đó. Điều này có liên quan đến anh nữa. Em thật lòng tin rằng anh sẽ để em đánh đổi đội tuyển khúc côn cầu của mình để cứu lấy cái thân anh à?”

Cô gật đầu và trình bày mọi thứ một cách hợp lý cho anh. “Trong năm năm em đã để Virgil chăm sóc em. Giờ đến lượt em chăm sóc ai đó.”

Anh cười không chút vui vẻ. “Em muốn chăm sóc anh?”

“Phải.”

“Nếu anh để em làm thế, điều đó sẽ biến anh thành loại đàn ông như thế nào?”

Cô không chắc ý anh là gì.

Anh nói rõ cho cô hiểu. “Nó biến anh thành gã đàn bà.”

“Nó xong rồi.” Cô đã cứu cái thân anh và anh lo bị trở thành một “gã đàn bà” sao? Quá biết ơn đấy. “Em đã ký ý định thư rồi.”

“Nếu anh nhớ rõ, trước đây em đã ký một cái và đã đổi ý.” Anh đi về phía cô. “Em có tin anh không?”

“Để làm gì?”

“Em có tin anh không, Faith?”

Nó có vẻ rất quan trọng với anh, nên cô trả lời. “Có.”

Anh thò tay vào túi quần và rút chìa khóa của mình ra. “Vậy hãy đến trận Bảy tối mai với giày trượt băng của em nhé.”

“Landon đã đuổi em khỏi khu quan sát rồi.”

“Điều đó không quan trọng. Cứ xuất hiện với đôi giày trượt của em đi, và khi chúng ta thắng, ra sân băng nhé.”

“Anh định làm gì thế?”

“Không chắc lắm. Anh vẫn quá tức giận để nghĩ cho rõ ràng, nhưng không ai dám đe dọa anh hay những gì thuộc về anh mà thoát đi được đâu.” Anh lắc đầu. “Đừng bao giờ khiến anh phát điên như em đã làm mấy ngày qua nữa.” Anh hôn cô mạnh bạo, rồi đi ra cửa.

“Thuộc về anh?” Một nụ cười kéo cong môi cô. Một nụ cười rọi sáng những chỗ trống rỗng đen tối mà cô sống trong mấy ngày qua. Cô đi nhanh tới sau anh. “Anh nghĩ em thuộc về anh.”

“Anh biết em thuộc về anh.” Anh đi ra khỏi nhà và hướng đến thang máy. “Và vì Chúa, đừng ký thêm một giấy tờ nào nữa mà Landon gửi đến - nhớ?”