Thảm Họa Tình

Chương 7




Một làn sóng inh tai gồm những tiếng hò reo và chuông gọi bò[1] gióng lên từ khu vực sân vận động bên dưới và va chan chát với tiếng ly rượu kêu lách cách trong khu quan sát trong Key Arena ở Seattle. Faith rướn người tới trước, các ngón tay cô nắm chặt tay ghế khi nhìn xuống màn tranh giành trước lưới đội Chinooks. Gậy gộc và cùi chỏ văng lên ở vạch trắng, và tất nhiên Ty Savage ở ngay chính giữa cảnh đó. Thủ thành Marty Darche khuỵu chân xuống, nghiêng người chặn bóng trong khi cầu thủ cả hai đội đánh lộn ở hiệp hai.

[1] Một loại chuông vốn dùng để đeo ở cổ bò để người nông dân có thể dễ dàng theo dấu bò của họ, nhưng sau này hay được người hâm mộ đem đến các trận đấu thể thao để cổ vũ các đội tuyển. – ND

“Đẩy bóng ra khỏi sân đi,” cô thì thầm, đúng lúc ánh đèn xanh ở sau khung thành quay tròn, ghi nhận tỷ số hai đều.

“Cứt thật,” Jules chửi thề khi nhóm nhỏ người hâm mộ trung thành của đội Sharks phát cuồng lên ở sân vận động bên dưới. “Who Let the Dogs Out” vang lên từ loa, và Faith đặt một tay lên mắt. Giờ khi cô đã đầu tư mạnh vào môn thể thao này, thật đau đớn khi xem nó. Nó khiến các dây thần kinh của cô bồn chồn và dạ dày cô thít chặt, và khiến cô ước có thứ gì đó mạnh hơn Coca dành cho người ăn kiêng đang đặt ngay cạnh bàn chân phải của cô. Như thể đọc được ý nghĩ của cô, Valerie lấy tay Faith ra khỏi mắt và ấn một ly rượu vang vào lòng bàn tay cô. “Cái này sẽ giúp được đấy.” Rồi bà quay lại chỗ tiệc buffet được bày ra trong khu quan sát trò chuyện với bạn bà, Sandy, từ Vegas đến ở vài ngày. Valerie thậm chí còn không thèm hỏi xem Sandy có thể ở lại được hay không trước khi mời bà ấy. Faith đã biết và yêu quý Sandy cả cuộc đời và không hề thấy phiền phức gì, cô chỉ ước mẹ cô đã hỏi cô trước.

Sau trận đấu, mẹ cô và Sandy lên kế hoạch đến vài quán bar và “quậy phá”. Faith không chắc ai thảm hại hơn. Họ, vì mặc đồ bóng bó sát và “quậy phá” ở tuổi họ, hay cô, vì về nhà và đi ngủ sớm.

Faith hớp một ngụm Chardonnay khi bàn thắng được chiếu đi chiếu lại trên màn hình tính giờ treo lơ lửng ở chính giữa sân vận động.

Trên băng ở đầu bên kia, Marty Darche nhỏm dậy và tóm lấy một chai nước từ nóc lưới. Ty đứng trước mặt anh ta trong khi anh chàng thủ môn rót nước vào miệng mình. Marty gật đầu và Ty vỗ vào trên mũ bảo hiểm của thủ thành bằng bàn tay đeo găng to bự của anh trước khi trượt về hướng ghế băng.

Trên màn hình thể thao lớn, máy quay quay sát đôi vai rộng của Ty và dòng chữ trắng viết SAVAGE ngang áo thi đấu của anh. Fan hâm mộ San Jose la ó. Fan Chinooks reo hò và Ty di chuyển ngang mặt băng với đầu cúi xuống, tóc sau gáy anh xoăn lên quanh mũ bảo hiểm. Đêm qua trong phòng thay đồ đội Chinooks, cô đã rê các ngón tay qua tóc anh và một cơn xốn xang nho nhỏ ấm áp đã râm ran khắp dạ dày cô. Loại cảm giác mà nhiều năm trời cô không hề cảm thấy. Nhưng sau đó khi cô về nhà tối hôm ấy, cảm giác xốn xang ấy đã chuyển thành một vết dao tội lỗi bỏng rát. Virgil chết chưa đầy một tháng và cô không nên cảm thấy ấm áp nho nhỏ gì gì hết với bất kỳ người đàn ông nào, chưa nói đến đội trưởng đội khúc côn cầu của Virgil. Sửa lại: đội khúc côn cầu của cô.

Ty dừng lại trước băng ghế và ngước lên qua vai. Đôi mắt màu xanh dương của anh nhìn ra từ màn hình thể thao. Một khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười khiêu khích nửa miệng như thể anh thích thú tận hưởng cả những tan la ó lẫn reo hò, và cái cảm giác xốn xang ấm áp khủng khiếp, bội bạc ấy lại lắng lại chính giữa dạ dày cô một lần nữa. Đã lâu rồi cô mới cảm thấy chút xốn xang và rạo rực dành cho một người đàn ông. Sao lại là Ty Savage chứ? Phải rồi, anh ta đẹp trai, tự tin, và vui vẻ với bản chất đàn ông của anh ta. Nó ở xung quanh anh ta như một quầng lửa đỏ rực không thể cưỡng lại, nhưng anh ta không thích cô. Cô cũng không quá yêu quý anh ta.

Máy quay chuyển sang đám đông và quét hết hàng ghế người hâm mộ Chinooks. Nó dừng lại trên hai người đàn ông có mặt vẽ màu xanh lục lẫn xanh dương và cơn xốn xang nho nhỏ ấy dịu lại. Từ vị trí cao phía trên sân vận động của cô, Faith chuyển ánh mắt sang băng ghế đội Chinooks và những cầu thủ đã ngừng cạo râu vì mùa tranh giải. Bộ râu của họ đi từ lù xù và lởm chởm đến bảnh bao bóng lộn. Ty là một trong một nhúm nhỏ những cầu thủ NHL chọn cách lờ đi truyền thống và cắt tóc cạo râu.

Ty ngồi xuống một chỗ cạnh Vlad Fetisov. Anh cầm lấy một chai nước từ một huấn luyện viên đang đợi sẵn và bơm một dòng nước vào miệng. Anh nhổ nó ra giữa hai bàn chân, rồi lau mặt bằng một chiếc khăn.

“Cô có cần gì không?” Jules hỏi khi đứng dậy.

Cô lắc đầu và ngước lên nhìn trợ lý của cô, người đang mặc một chiếc áo len hình quả trám màu đỏ trắng bó chặt đến nỗi, nó ôm dính lấy những cơ bắp lớn nảy nở của anh như một lớp da thứ hai. “Không, cảm ơn.”

Faith ngồi ổn định lại ghế của mình và nghĩ đến chuyến bay ngày mai và trận đấu trước San Jose tối hôm sau. Faith chưa từng có kế hoạch đi du đấu cùng đội tuyển, nhưng mới sáng nay Jules đã thuyết phục được cô rằng đó là một ý hay và nó thể hiện sự ủng hộ dành cho đội. Anh ta đã nói đó là cách tốt để cô làm quen với hai mươi tư cầu thủ chơi cho cô. Nếu họ gặp cô nhiều hơn, họ có thể cảm thấy dễ chịu hơn với cô trong tư cách người chủ mới. Cô không chắc trợ lý của cô coi trọng lợi ích của cô, hay anh chỉ muốn xem trận đấu thứ hai.

Khi sức khỏe cho phép, Virgil thỉnh thoảng cũng đi du đấu cùng Chinooks, thường xem một hai trận đấu trước khi về nhà, nhưng Faith chưa từng đi du đấu cùng ông. Chưa từng có thôi thúc muốn sống và hít thở cùng môn thể thao này. Và mặc dù cô chỉ mới bắt đầu hơi hiểu về nghĩa của cụm từ “điểm trước” và “trung bình”, cô cũng băn khoăn liệu có bao giờ mình hoàn toàn hiểu rõ về nó hay không. Loại thấu hiểu phải đi cùng với sống, hít thở, và yêu quý khúc côn cầu hàng năm trời. Jules quay lại với một chai Corona và một đĩa bánh thịt chiên dòn rồi ngồi xuống cạnh cô. “Nói cho tôi biết vài chuyện nhé,” anh nói bằng một giọng vừa đủ lớn cho cô nghe được. “Cô có tự động nghĩ một anh chàng là gay vì anh ta nói ‘sản phẩm chăm sóc tóc’ không?”

Faith nhìn vào đôi mắt xanh lá sẫm màu của Jules. “Không,” cô trả lời một cách cẩn thận. “Mẹ tôi hay Sandy đã bảo anh là gay à?”

“Không.” Anh ta cắn một miếng bánh thịt chiên dòn. “Tôi biết cô thấy chuyện này thật bất ngờ, nhưng có vài cầu thủ trong đội nghĩ tôi là gay.”

“Thật sao?” Cô giữ mặt vô cảm. “Vì sao?”

Anh ta nhún một bờ vai rộng và nhấc chai rượu lên miệng. “Bởi vì tôi quan tâm đến vẻ ngoài của tôi.” Anh hớp một ngụm, rồi thêm vào, “Và rõ ràng là đàn ông chính cống không nói ‘sản phẩm chăm sóc tóc.’”

“Điều đó thật lố bịch.” Họ nghi ngờ anh là gay vì cách anh ăn mặc và cách lựa chọn màu sắc đáng ngờ của anh đấy chứ. Cô chuyển sự chú ý sang mặt băng khi Walker Brookes trượt tới vòng tròn trung tâm trong khi Ty quan sát từ rìa. Máy quay quay băng ghế đội Chinooks. Vài người thả lỏng người và cảnh giác như Ty, trong khi số còn lại la mắng các cầu thủ đội bạn khi họ đi qua.

Walker đi vào vòng tròn trung tâm, dừng lại ở chính giữa, và chờ đợi với gậy chúi xuống. Bóng rơi. Trận đấu bắt đầu. “Ai nói anh không thể nói ‘sản phẩm chăm sóc tóc’ nào?” cô hỏi.

“Ty Savage.”

Cô quay lại nhìn Jules. “Đừng nghe Ty.” Anh ta có quá nhiều chất nam tính để có thể thành người xét đoán. “Đàn ông chính cống lúc nào chả nói ‘sản phẩm chăm sóc tóc’”

“Thử gọi tên một người xem nào.”

Cô phải nghĩ về nó một lúc. Cô búng tay và nói, “Cái anh chàng đóng Blow Out ấy, Jonathan Antin.” Jules nhăn mặt như thể cô vừa chứng minh luận điểm của Ty.

“Tôi không nghĩ nó còn ở trên tivi nữa,” Jules gầm gừ. “Tên đó gần như gay rồi. Tôi không phải gay.” Thứ gì đó trên mặt cô hẳn phải phản bội cô vì ánh mắt anh nheo lại. “Cô cũng nghĩ thế!”

Cô lắc đầu và mở tròn mắt.

“Có, có đấy.” Anh gạt tay. “Vì sao chứ?”

“Nó không quan trọng.”

“Nói cho tôi nghe đi.”

Cô nhún vai. Trên mặt băng bên dưới, còi thổi lên và Sam Leclaire tự động trượt tới khu chịu phạt. Sam có thể không phải là một tay đánh đấm giỏi, nhưng điều đó cũng chẳng giữ anh ta khỏi ném găng ra và ngồi ngoài trung bình tầm bảy phút phạt mỗi trận đấu.

“Đó là cách anh ăn mặc. Anh mặc đồ nào cũng quá bó và cách chọn màu sắc của anh hơi quá cả gan với một người đàn ông chính cống.”

Jules cau mày và khoanh tay ngang lồng ngực cơ bắp. “Ít nhất tôi cũng không e sợ màu sắc. Cô suốt ngày mặc màu be và đen thôi.” Anh liếc xuống sân băng bên dưới, rồi quay lại với cô. “Cách đây vài năm, tôi rất béo. Tôi đã thực sự phát ngấy việc mặc đồ cỡ bốn sáu, nên tôi quyết định thay đổi đời mình. Tôi đã tập luyện cật lực với cơ thể mình. Vậy vì sao lại không khoe nó ra?”

“Bởi vì thỉnh thoảng ít hơn mới tốt,” cô trả lời. Như là khoe ít da thịt thôi chẳng hạn. “Và thỉnh thoảng lùng chùng thì tôn dáng hơn.”

Anh nhún vai. “Có thể, nhưng mọi thứ cô mặc lùng chùng đến mức nó trông như thể cô đang cố giấu gì đó dưới đống quần áo vậy.”

Faith nhìn xuống chiếc áo cổ lọ đen và quần dài đen của cô. Trước khi lấy Virgil, cô đã mặc những bộ quần áo chật căng với vết xẻ trên khe ngực. Cô đã đi từ thái cực này tới thái cực kia để cố gắng và hòa nhập vào thế giới của ông. Giờ thì, cô chẳng còn hòa nhập vào đâu hết.

“Nhưng tôi đoán chuyện cô mặc gì cũng chả quan trọng. Cô xinh đẹp và không phải lo lắng đến nó. Thi thoảng tôi lo rằng vài người sẽ nghĩ tôi là vệ sĩ của cô và rồi cố bắt đầu giở trò với tôi.”

Faith cho là Jules đang tỏ ra kỳ lạ và hơi chút kịch hóa vấn đề. “Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm đau anh. Anh có thể ăn mặc như thể anh đang trải qua một cơn khủng hoảng giới tính, nhưng tôi cần giữ anh bên người. Thêm vào đó,” cô nói qua một nụ cười, “Tóc anh thật hết sảy.”

Anh nhìn cô một lúc khi bài “Are You Ready To Rock?” vang lên từ bộ loa sân vận động. “Đó là nụ cười chân thành đầu tiên tôi thấy từ cô đấy,” anh nói.

“Tôi cười suốt mà.”

Anh nâng cốc bia. “Phải, nhưng cô không cười thật.”

Faith quay sự chú ý về màn hình đếm giờ và các vận động bên dưới. Từ rất lâu trước khi cô gặp Virgil, cô đã học cách mỉm cười khi không có ý cười. Từ rất lâu trước khi cô bước gót chân nhựa đầu tiên lên sân khấu và biến mình thành Layla, cô đã học cách che đậy những cảm xúc thật bằng một nụ cười. Thỉnh thoảng đời theo cách đó dễ chịu hơn.

Nhưng đời có một cách ném ra những quả bóng cong, hay phải nói bóng khúc côn cầu cong, thật kỳ lạ. Chưa bao giờ trong một triệu năm cô lại nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ sở hữu một đội khúc côn cầu. Nó thậm chí cũng chưa bao giờ xảy ra với cô trong một giấc mơ hoang dại nào, nhưng cô ở đây, nhìn đội bóng của cô quất bóng và tung nắm đấm. Cô tự hỏi họ sẽ nghĩ gì khi cô lên máy bay với họ ngày hôm sau.

Sáng hôm sau cô có được câu trả lời khi theo chân huấn luyện viên Nystrom vào chiếc BAC-111. Cô không thể nhìn qua đôi vai rộng của ông, nhưng tiếng vo ve từ giọng đàn ông lấp đầy chiếc máy bay bốn mươi chỗ ngồi. Giờ là bảy rưỡi sáng, và họ vẫn phấn khích vì chiến thắng trước đội Sharks đêm trước đó.

Từ cuối máy bay, ai đó phàn nàn đủ lớn cho tất cả mọi người cùng nghe, “Thằng khốn đó đã cố thọc gậy của hắn vào mông tớ.”

“Sẽ không phải lần đầu tiên cậu đi xung quanh với một cái gậy chọc vào mông,” ai đó khác nói. Câu này khơi mào rất nhiều tiếng cười nam tính theo sau bởi vô số bình luận và suy xét về ‘vào mông cậu’.

“Nghe đây,” huấn luyện viên Nystrom nói từ đầu máy bay. “Cô Duffy sẽ đi du đấu với chúng ta tới San Jose.” Như thể có ai đó ấn một nút Ngừng, tất cả tràng cười và đùa cợt tục tĩu ngưng phắt lại. “Nên ăn nói cho đứng đắn vào.”

Huấn luyện viên ngồi xuống ghế và Faith bất chợt thành tiêu điểm của vài tá khuôn mặt đàn ông sững sờ. Từ một hàng ghế phía sau, Ty Savage ngước lên khỏi chuyên mục thể thao của tờ USA Today mà anh cầm trong tay. Ánh đèn trên đầu chiếu sáng mái tóc đen của anh, và mắt anh khóa chặt mắt cô vài giây dài đằng đẵng trước khi anh lại hạ mắt xuống tờ báo.

Jules chờ cô ở chiếc ghế hàng thứ ba cạnh cửa sổ và cô ngồi xuống cạnh anh ta. “Chuyến bay dài bao lâu?” cô hỏi. “Chưa đến một giờ.”

Sau lưng cô nghe thấy vài tiếng thì thầm thấp và đôi ba tiếng cười nhẹ. Cô cài dây lưng cho mình và, trừ vài mẩu đối thoại quá thấp Faith không nghe được, và tiếng sột soạt từ tờ báo của Ty, cả khoang máy bay im thin thít khi họ trượt ra đường băng và cất cánh. Khi họ đã xuyên qua những đám mây dày xám xịt, các tia nắng mặt trời nhức mắt tràn qua các ô cửa sổ bầu dục. Gần như đồng loạt, các tấm rèm che đều được kéo xuống.

Faith tự hỏi họ im lặng có phải vì họ đã chơi một trận đấu mệt lử tối qua mà đến cuối là một chiến thắng 3-4 khi chơi thêm giờ và giờ trận đấu ấy bất chợt hạ gục được bọn họ, hay vì cô đang ngồi ở đầu máy bay.

Khi đỉnh núi Rainier tuyết phủ đã ở phía sau, Darby Hogue vươn người qua lối đi và hỏi, “Cô thế nào?”

“Ổn. Họ vẫn thường im lặng thế này à?” Darby mỉm cười. “Không.”

“Họ không thoải mái vì bay với tôi à?”

“Họ chỉ hơi mê tín về việc đi du đấu cùng một phụ nữ thôi. Cách đây vài năm, một nữ phóng viên đã du đấu cùng đội tuyển. Lúc đầu họ không thích điều đó, nhưng họ đã trở nên quen với cô ấy. Họ cũng sẽ quen với cô thôi.” Anh ta quay lại và nhìn vào hàng ghế phía sau mình. “Có cái đĩa đó không, Dan?”

Anh ta được đưa vào tay một chiếc DVD mà anh ta cho vào laptop của mình. Rồi anh ta quay màn hình cho Faith xem. “Đây là Jaroslav Kobasew. Chúng tôi đang xem xét cậu ta để lấp vào lỗ hổng ở hàng phòng thủ thứ hai của chúng ta. Chúng ta cần người to lớn hơn ở sau, và cậu ta cao một mét chín sáu và nặng một trăm lẻ bảy cân.”

Cô vốn không hề biết họ có lỗ hổng ở hàng hai hay bất kỳ đâu khác. “Tôi tưởng chúng ta không thể mua bán gì.”

“Không cho đến khi mùa giải kết thúc, nhưng chúng ta luôn săn tìm tài năng mới,” Darby bảo cô.

Cô nhìn vào màn hình bên kia lối đi khi một anh chàng khổng lồ mặc áo thi đấu màu đỏ tranh cướp giành một quả bóng trong góc. Anh chàng khổng lồ chiến thắng bằng cách đẩy ngã cầu thủ kia trên giày trượt của anh ta. “Chúa ơi.”

Jules cúi người sang chỗ cô. “Cậu ta đánh đấm thế nào?”

“Như thể cậu ta có xi-măng trong găng tay vậy,” Darby trả lời.

“Cậu ta trượt băng thế nào?”

“Như thể cậu ta có xi-măng trong quần soóc vậy.”

Thường thì, Faith hẳn sẽ nghĩ xi-măng trong quần soóc là chuyện xấu. Nhưng đây là khúc côn cầu và cô chẳng biết được. Có lẽ điều đó có nghĩa rằng anh ta có thể chịu đòn được. “Và thế là tệ. Đúng không?”

Jules gật đầu và ngồi lùi lại.

“Cậu ấy chỉ là một trong những cầu thủ mà chúng tôi đang cân nhắc thôi,” Darby nói và quay màn hình về chỗ anh ta. “Khi tôi thu hẹp lại, tôi sẽ để cô biết.”

“Đồng ý.” Cô quay sang Jules và hỏi qua khóe miệng, “Họ có phải thảo luận các vụ chuyển nhượng với tôi không?”

Anh gật đầu và đặt cặp táp của anh lên lòng. “Tôi đã quên bảo cô điều ấy à?”

“Phải rồi đấy.” Và chuyện đó khá quan trọng, mặc dù cô không thể phàn nàn gì. Nếu không nhờ Jules, cô đã rối tinh mất rồi. Chậc, còn rối hơn cả bây giờ nữa.

Anh rút ra một chồng tạp chí Hockey News và đưa chúng cho cô. “Nghiền ngẫm đi.”

Cô lật qua vài tờ báo và chuyên chú vào số tháng Hai, với Ty Savage trên trang bìa, khuôn mặt anh ta đọng đầy mồ hôi khi đôi mắt xanh dương chói lọi nhìn vào máy ảnh từ dưới chiếc mũ bảo hiểm trắng. Anh ta trông thật đe dọa và mạnh mẽ. Tiêu đề bên trái viết “Ty Savage liệu có thể đưa ngài Stanley về Seattle không?”

Tờ tạp chí đã ra một tháng trước cái chết của Virgil, và cô lật qua một câu chuyện về Jeremy Roenik để tới chính giữa tờ báo. Bên phải là một bức hình Ty xuất hiện ngực trần. Anh ta đặt tay sau đầu và ngực gợn sóng với những múi cơ săn chắc rõ rành rành. Trong màu mực đen, họ của anh được xăm dọc lườn anh từ ngay dưới nách cho tới cạp quần jean. Cô có một hình xăm thỏ Playboy ở sau hõm lưng. Nó đã đau đến phát điên lên được, và cô không thể hình dung nổi cảnh xăm một hình cỡ của Ty.

Nhìn vào bức hình của anh ta, nếu cô mà không biết rõ, cô hẳn đã nghĩ mình đang nhìn vào bộ lịch người đàn ông cơ bắp trong tháng. Bức ảnh chụp từ eo trở lên và chỉ có chút nét cười uốn cong khóe miệng anh. Bên trái tờ giữa lấp đầy những cột số liệu sự nghiệp với đường biên ngang “Thánh hay Phản Đồ?” đặt trên cùng của cái danh sách ấn tượng từ những ngày niên thiếu của anh ta. Đoạn báo bắt đầu:

Không nghi ngờ gì, Ty Savage là một trong những cầu thủ NHL giỏi và rắn nhất. Anh nổi tiếng vì tạo ra những cú đấm kinh khủng trên mặt băng. Kết quả là, anh khiến các đối thủ phải ngẩng cao đầu và đắn đo hai lần về việc chống lại người đã chiến thắng giải Selke[2] này.

[2] Một giải thưởng thường niên của NHL trao cho cầu thủ được xem là có khả năng phòng ngự tốt nhất. – ND

Anh ấy, như tất cả mọi người theo dõi môn thể thao này đều biết, là con trai của cầu thủ khúc côn cầu vĩ đại, Pavel Savage. Một mối quan hệ mà anh không sẵn lòng nói đến.

“Cha tôi là một trong những cầu thủ giỏi nhất trong lịch sử NHL,” anh nói bằng thái độ Savage gắt gỏng nhất của mình.

Faith mỉm cười. Cô biết chính xác người phóng viên đang nói đến điều gì. Không ai làm vẻ gắt gỏng giỏi hơn được Ty.

“Nhưng tôi không phải cha tôi. Chúng tôi chơi loại thể thao khác nhau. Khi tôi gác giày trượt lần cuối cùng, tôi muốn được đánh giá bằng kỹ năng trên băng của tôi. Chứ không phải bằng cái họ của tôi.”

Nói đủ rồi.

Trừ phi anh ấy thừa nhận một lỗi lầm không thể tha thứ nào đó, lịch sử sẽ đánh giá người từng chiến thắng cúp Art Ross[3] này với cùng sự kính trọng nó dành cho những người như Howe, Gretsky, Messier, và chúng ta dám nói, Pavel Savage.

[3] Một giải thưởng thường niên của NHL trao cho cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất ở cuối mùa giải. – ND

Mặc dù có những người ở Canada hẳn sẽ muốn chàng Savage trẻ tuổi bị xóa tên khỏi tư liệu quốc gia. Điều này bắt nguồn từ việc Ty đào ngũ từ đội Canucks Vancouver tới đội Chinooks Seattle tháng trước. Với rất nhiều người Canada, cái tên “Savage” rất thần thánh, như Macdonald, Trudeau và Molson. Có lẽ không công bằng, đứa con trai bản xứ từng được tán tụng như người hùng này giờ bị xem là một phản đồ. Trong những tuần qua, giới truyền thông Vancouver đã lăng mạ anh, thậm chí còn đi xa đến mức đốt hình nộm của anh. Trước điều đó Savage chỉ đơn thuần nhún vai. “Tôi hiểu cảm xúc của họ,” anh ấy nói. “Người Canada đam mê cháy bỏng khúc côn cầu. Đó là thứ tôi yêu ở họ, nhưng họ không sở hữu tôi.”

Khi được hỏi về danh tiếng chơi những trận đấu thô bạo, anh cười lớn và đáp trả, “Đó là công việc của tôi.”

Faith ngước lên khỏi tờ tạp chí. Ty cười lớn sao? Cô đã ở quanh anh ta vài lần mấy tuần qua, và người đàn ông đó chẳng mấy khi hé được một nụ cười.

Cô quay ánh mắt lại với tờ Hockey News trong lòng và lật trang. Cô nhìn những bức ảnh chụp Ty va chạm ở giữa mặt băng với một cầu thủ Flyer, và chụp anh ghi một điểm trước Pittsburgh.

“Vài người có thể nói phong cách thô bạo của anh làm đau người khác. Rằng anh không phải một người tử tế lắm.”

“Tôi chơi khúc côn cầu thô bạo. Đó là việc của tôi, nhưng tôi không bao giờ đuổi theo một người không có bóng. Nếu điều đó có nghĩa tôi không phải một người tử tế, thì tôi có thể sống được với nó. Tôi chưa từng có hứng thú với cúp Lady Byng[4], và tôi sẽ không mất ngủ vì lo lắng về việc người ta nghĩ tôi có ‘tử tế’ hay không. Nếu thỉnh thoảng tôi có là một thằng khốn, thì sẽ không ai hỏi vay tiền tôi hay muốn mượn xe bán tải của tôi để chuyển đống đồ vớ vần của họ hết.”

[4] Một giải thưởng thường niên của NHL trao cho cầu thủ có tinh thằn thể thao và phong cách chơi lịch thiệp nhất. – ND

“Điều đó đã xảy ra với anh sao?”

“Dạo này thì không nhiều lắm nữa.”

Nói đến tiền, đội Chinooks đã trả ba mươi triệu đô la cho đội trưởng của họ, và có rất nhiều người, gồm cả những người trong tổ chức Chinooks, nghĩ rằng số tiền ấy sẽ được tiêu tốt hơn nếu cho hàng phòng thủ của họ. Nhưng ông chủ Virgil Duffy biết rõ tính khôn ngoan của việc mua một cầu thủ cỡ Savage.

“Mỗi lần cậu ấy bước lên băng,” có người trích lời Duffy, “cậu ấy lại tăng sức mạnh gắn kết của đội Chinooks.”

Vài hàng ghế phía sau Faith, cô nghe thấy tiếng báo sột soạt lẫn với giọng nam trầm thấp. Nếu Virgil đã nghĩ Ty đáng giá ba mươi triệu, thì anh ta đáng giá từng ấy, và còn nhiều hơn.

Phản Đồ hay Thánh không quan trọng lắm với Ty Savage. Anh ấy chỉ muốn chơi khúc côn cầu theo cách của anh ấy và giành cúp. “Chúng tôi không nghi ngờ là mình sẽ đi vào tận vòng cuối cùng. Chúng tôi có tài năng để đưa chúng tôi tới được đó. Sau đấy, sẽ phải dính đến việc ai đánh mạnh hơn và ai ghi nhiều điểm lên bảng hơn.” Anh lóe lên một nụ cười hiếm thấy.

“Và anh chàng đó có gì trong bao của mình.”

Đủ lời rồi.

Faith gấp tờ báo lại. Không hiểu sao cô ngờ rằng Ty không phải đang nói đến những chiếc ghế bao đệm.

Một cơn gió ấm áp thổi qua sân bay San Jose, mang theo mùi nhựa đường và xăng dầu. Ty trèo xuống các bậc thang của chiếc BAC-111 và băng qua đường nhựa. Anh cởi khuy áo vét đồng phục, thọc tay vào túi chiếc quần vải len của mình, và đi ra xe buýt chở đội.

“Đó là hộp đựng mũ Louie của tôi.”

Anh liếc về khoang hành lý của máy bay, nơi cô Duffy đứng, gió quất đuôi chiếc áo khoác đen của cô ta quanh đầu gối.

“Và đó là bộ vali đi kèm,” cô ta thêm vào, chỉ vào khoang.

Jules lấy ra chiếc vali Louis Vuitton lớn và một cái hộp tròn với tay nắm tròn từ chỗ một người quản lý thiết bị đang đứng ở khoang hành lý dỡ các túi đồ và thiết bị.

Ty liếc nhìn những khuôn mặt quanh anh. Qua mắt kính, anh có thể thấy sự bối rối của các cầu thủ. Anh cũng cảm thấy thế. Vì sao một chuyến đi hai ngày lại cần hai cái vali? Đặc biệt là một cái hộp đựng mũ? Một người phụ nữ có thể đội bao nhiêu chiếc mũ trong bốn mươi tám giờ đồng hồ chứ?

Anh lên xe và ngồi xuống một chỗ cạnh lối đi ở trước. Cho đến khi cô ta lên máy bay ở Seattle, anh và các cầu thủ thậm chí còn không biết cô ta sẽ du đấu cùng họ. Ngoài cửa sổ, Ty nhìn cô ta đi qua đường nhựa về hướng Darby. Quai hộp đựng mũ bao quanh một cổ tay và cô ta đeo một cặp kính râm to đùng trên mặt. Mái tóc vàng trượt ngang má và cô ta nhấc bên tay còn rảnh lên để nhét nó ra sau tai. Chuyến bay từ Washington đã rất yên tĩnh. Quá yên tĩnh cho một nhóm những cầu thủ rất giỏi việc nói bẩn ở độ cao 10668 m. Nếu cô ta mà không ở trên máy bay, họ hẳn đã nghi vấn khả năng làm cha của vài cầu thủ San Jose, và họ hẳn đã chia bài để chơi poker trên không. Frankie đang lỗ năm trăm đô, và Ty chắc chắn tay bắn tỉa muốn có cơ hội lấy lại chút ít. Khi Ty gợi ý rằng tất cả bọn họ cùng chơi poker coi như một cách gắn bó, anh đã không biết rằng nó lại trở thành một trò chơi không hồi kết.

“Tớ sẽ trả rất nhiều tiền để thấy cô ấy trên một cột thoát y lần nữa,” Sam nói khi cậu ta trượt vào ghế ngồi cạnh cửa sổ kế bên Ty. “Có lẽ căng ngực khỏi một bộ đồ y tá nhỏ xinh ngắn cũn.” Cậu ta thở dài như đang ở giữa một giấc mơ khiêu dâm nào đó. “Và những đôi giày nhựa trong suốt mà tất cả họ đều đi. Và một chiếc lắc cổ chân. Tớ yêu một quý cô đeo lắc chân.”

“Cậu chắc nên từ bỏ giấc mơ đó đi, Đá Tảng ạ,” Ty nói, sử dụng tên giễu của Sam. “Đặc biệt là khi cô ấy sở hữu cậu, nhở?”

Sam cởi khuy áo. “Tớ không phiền việc cô ấy sở hữu chúng ta. Không giống vài tên đàn ông khác. Cô ấy được bao quanh bởi quá nhiều người thông minh, những người sẽ không để cô ấy phạm phải sai lầm nào lớn. Tớ vẫn nhớ Jules từ năm năm trước. Anh ta biết rất rành về khúc côn cầu. Lúc ấy anh ta còn là một anh chàng béo mập với quả đầu mullet. Hồi ấy anh ta vẫn chưa công khai giới tính của mình.”

Thêm nhiều cầu thủ nữa ùa lên xe, và Ty nhìn ra ngoài cửa sổ khi Faith gật đầu trước một điều gì đó mà Jules nói với cô. “Anh ta quả quyết rằng mình không phải gay.”

“Thế à.” Sam nhún vai. “Tớ có một cậu em họ ăn mặc như thế trong những năm chín mươi. Cậu ấy cũng không phải gay.” Sam nhún vai. “Nhưng cậu ta đến từ Long Island,” cậu ta thêm vào như thể điều đó giải thích cho câu chuyện. Cậu ta quay mặt và nhìn ra cửa sổ. “Cậu đoán cô ấy có gì trong cái hộp đó? Còng tay? Roi? Đồng phục người giúp việc kiểu Pháp?”

Ty tặc lưỡi. “Tớ sẽ đoán là mũ.”

“Sao một phụ nữ lại cần từng đấy mũ chứ?”

Giờ đến lượt Ty nhún vai. “Tớ chưa cưới bao giờ.” Thực ra thì, anh chỉ một lần suýt làm thế. Đó là, nếu anh tính cái lần cô bạn gái cũ của anh, LuAnn, đã cầu hôn anh. Dù anh không biết chuyện đó có được tính không, bởi vì anh đã bỏ chạy nháo nhào. Anh không phản đối việc cưới xin. Đối với những người khác.

“Chậc, vợ cũ của tớ chưa bao giờ mang theo một cái hộp đựng mũ khi cô ấy đi du lịch.”

“Tớ không biết cậu đã cưới đấy.” Anh ngước lên khi huấn luyện viên Nystrom và huấn luyện viên thủ môn Don Boclair bước vào xe.

“Ừ. Đã ly dị năm năm rồi. Tớ có một bé trai. Mẹ nhóc không chịu nổi lối sống này, cậu biết đấy.”

Anh biết. Tỷ lệ ly dị với các cầu thủ khúc côn cầu rất cao. Họ đi vắng đến nửa mùa giải dài đằng đẵng, và một người phụ nữ phải mạnh mẽ lắm mới ở nhà trong khi người đàn ông của mình ở trên đường làm việc vất vả, sống phung phí, và chống chọi lại những ả gái bán hoa.

Hoặc không. Cưới một cầu thủ khúc côn cầu đã khiến mẹ Ty phát điên, hay đó là bà quả quyết thế. Hoặc là bà vốn đã điên sẵn rồi, như cha anh quả quyết. Ai biết chứ? Điều duy nhất chắc chắn là bà đã chết vì một ly cocktail Klonopin[5], Xanax[6], Lexapro[7], và Ambien[8] độc. Các bác sĩ đã gọi nó là một trường hợp vô tình sử dụng thuốc quá liều. Ty thì chẳng thấy tin. Cuộc đời mẹ anh vẫn luôn là một vòng quay cảm xúc dài dằng dặc và liệu bà sinh ra đã bị bất bình thường hay bị dẫn tới tình trạng ấy, kết quả vẫn như nhau. Mẹ Ty đã đấu tranh với sự nản lòng, thứ đã kết thúc đời bà. Anh không lo mình cuối cùng sẽ buồn bã và chán nản như mẹ anh. Anh lo rằng mình quá giống cha anh chẳng quan tâm gì hết.

[5] Một loại thuốc chứa chứng động kinh và mất trí. – ND

[6] Một loại thuốc an thần. – ND

[7] Một loại thuốc chống tràm cảm. – ND

[8] Một loại thuốc an thần. - ND

Ty kéo ống tay áo khoác dày lên và nhìn đồng hồ. Bây giờ hơn tám giờ sáng ở Seattle và anh tự hỏi cha anh sẽ làm gì trong khi anh đi vắng. Ngoài việc ông vẫn luôn làm: uống hết bia của Ty và xem ESPN. Từ hôm Pavel xuất hiện ở cửa nhà anh đến giờ đã hai tuần rồi. Hơn hai tuần cho cha anh tập cú khoát bóng hay la cà ở các câu lạc bộ thoát y. Hơn hai tuần, và không có vẻ là cha anh định sẽ sớm rời đi. Cửa xe buýt mở ra và Jules bước vào, theo sau là Faith. Viên trợ lý di chuyển để ngồi cạnh cửa sổ, trong khi Faith ngồi xuống ghế cạnh lối đi và trước Ty hai hàng. Cô đặt hộp đựng mũ lên lòng và đặt tay cô ở hai bên hộp. Ánh sáng chiếu lên chiếc nhẫn cưới bằng kim cương và bạch kim khổng lồ trên tay cô và rọi bóng bộ móng đỏ của cô.

Cũng y như lúc trước, khi cô bước lên máy bay, sự im lặng phủ xuống như một bức tường gạch nặng nề. Riêng lẻ và cùng nhau, mọi cầu thủ khúc côn cầu trên xe buýt đều từng ở quanh vô số phụ nữ xinh đẹp. Họ từng ở quanh vô khối vũ nữ thoát y. Vài người trong số họ thậm chí còn tới dự những bữa tiệc ở dinh thự Playboy. Nhưng vì vài lý do, cựu vũ nữ thoát y chuyển thành người mẫu Playboy này khiến tất cả những tay cầu thủ khúc côn cầu tự mãn lặng thinh. Chắc là vì cô có quá nhiều quyền lực đối với họ. Hay nhiều khả năng hơn là vì cô ta đẹp sững sờ. Hoặc vì cả hai.

“Nghe đây, các cậu.” Huấn luyện viên Nystrom đứng dậy ở đầu xe. “Chúng ta có buổi tập luyện chiều nay và rồi các cậu được tự do cho tới buổi tập nhẹ sáng mai. Chúng ta có một trận đấu quan trọng vào tối mai, và tôi không cần phải bảo tất cả các cậu hãy tránh xa rắc rối đâu nhỉ.” ông ngồi xuống hàng ghế đầu. “Được rồi, bác tài,” ông nói. “Đi thôi.” Người lái xe đóng cửa lại và xe lăn bánh trên đường nhựa.

San Jose Marriott ở trung tâm khu thương mại và không xa HP Pavilion. Trên quãng đường ngắn tới khách sạn, Ty khoanh tay ngang ngực chiếc áo khoác vải len của anh và nhìn mặt trời rọi lên các ngôi nhà và chiếu xuống các hàng cây cọ. Lúc này vẫn còn là sớm trong mùa giải, nhưng một chiến thắng trước đội Sharks vào ngày mai vẫn cực kỳ quan trọng. Sau buổi tập hôm nay, anh muốn xem lại các đoạn băng của hàng phòng thủ đội San Jose và thủ môn của họ, Evgeni Nabokov. Trong trận đấu tối qua, Nabokov đã cản hai mươi ba cú tấn công vào gôn. Anh ta rất bình tĩnh dưới áp lực và rất vững vàng, nhưng những thủ môn bình tĩnh, vững vàng đến mấy cũng phải có những đêm dở tệ. Việc của Ty là khiến anh ta ước gì họ đã đưa tân binh vào.

Vài hàng ghế bên trên, Faith lướt tay lên hai bên hộp đựng mũ của cô, lên nóc hộp, và rồi đi xuống. Những ngón tay dài của cô vuốt ve chữ Louis Vuitton lồng nhau, từ trước ra sau, âu yếm nó như một người tình. Bộ móng tay đỏ bóng của cô cạo lên bề mặt cứng cáp, và da đầu Ty căng lên, như thể cô lại chạm vào anh.

“Chúa tôi,” Ty thì thào và tựa đầu ra sau. Anh mệt mỏi và cổ chân phải của anh đau đến phát rồ lên được. Anh có một trận đấu trước đội Sharks để nghĩ đến, và cha anh đang khiến anh phát điên. Và nhờ ơn Sam, một suy nghĩ phổ biến đẩy hết mọi thứ ra khỏi đầu anh: Trong cái hộp chết tiệt đó có cái quái gì? Sam có thể mơ màng về nữ y tá, nhưng Ty là tuýp đàn ông ưa đồ lót. Anh yêu bít tất ren và tất cao ngang đùi trên một cặp đùi mượt mà.