Thâm Thâm Lam

Chương 15: Khiếp sợ




Tác giả nhắn lại

Tin tức bất ngờ phá rối kế hoạch của Đinh Tiêu Tiếu.

Trong vòng một tháng, công việc của Đinh Tiêu Tiếu rất thuận lợi. Bản thân cô về nhà cũng bỏ công lên mạng tìm tư liệu về vẽ đồ họa, nhanh chóng tự học được rất nhiều.

Trong công việc trước giờ cô đều duy trì khoảng cách với Bùi Trạch Viễn, cho dù tình cờ có chút trao đổi đều rất thản nhiên, không nhiều lời. Cô thấy anh thật sự đối với mọi người đều bình tĩnh, hiền lành, cách nói chuyện mơ hồ có một khoảng cách khiến cho người khác không thể tiếp cận. Nhưng về mặt công việc, anh tuyệt đối là đáng tin cậy.

Lưu Tuấn Huy thật ra rất thường xuyên để ý tình hình của cô, thấy cô từ từ cũng nắm được mọi việc nên rất vui. Dù sao công ty cũng có nhiều người, ít nhất không cần lo cô trở thành một bình hoa di động.

Buổi tối, Đinh Tiêu Tiếu vẫn như thường lệ báo cho Điền Mật biết tình hình gần đây của cô. Điền Mật thấy cô có hứng thú với việc vẽ đồ họa nên có cảm giác không tệ, dù sao Đinh Tiêu Tiếu làm việc ở công ty mới cũng không chỉ có để ý đến Bùi Trạch Viễn, như thế Điền Mật cũng yên tâm.

Đinh Tiêu Tiếu còn cố ý hỏi Điền Mật, Phùng Lượng có liên hệ với cô hay không? Trong bụng cười thầm vì ngay hôm sau ngày đi hát Karaoke Tường Tường liền gọi điện thoại cho cô nói Phùng Lượng muốn tìm cách liên hệ với Điền Mật. Cô liền cho Doãn Quân Tường số điện thoại di động của A Mật. Cô đương nhiên tạo cơ hội cho bọn họ. Quả nhiên, Điền Mật ở đầu dây bên kia thầm oán cô tiết lộ số điện thoại cho Phùng Lượng. Gần đây mỗi ngày Điền Mật đều nhận được điện thoại của Phùng Lượng, cô thật thấy phiền muốn chết.

Đinh Tiêu Tiếu nghe cô nói như vậy, trong bụng thật vui thay cho Điền Mật, an ủi cô bảo Phùng Lượng là người rất được. Điền Mật nên thử đón nhận người ta còn không thì đã phụ lòng tốt của cô và Tường Tường. Điền Mật nghe xong trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói ra một câu không có hứng thú làm cho Đinh Tiêu Tiếu thật hết cách với cô.

Doãn Quân Tường vẫn thường gọi điện thoại đến rủ Đinh Tiêu Tiếu ra ngoài chơi nhưng gần đây cô đều ở nhà để nghiên cứu vẽ đồ họa. Cuộc sống của cô dạo này rất nghiêm túc, cô cũng dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy.

Nếu hôm nay không có mẩu tin này, Đinh Tiêu Tiếu sẽ hưởng thụ cuộc sống như hiện tại, mỗi ngày học tập những điều mới lạ phong phú, cố gắng hoàn thành một ít nhiệm vụ đơn giản, còn có thể thưởng thức sự thản nhiên ôn hòa của Bùi Trạch Viễn, chậm rãi cùng anh vui đùa.

Nhưng hôm nay khi Đinh Tiêu Tiếu ở trong toilet, vô tình nghe được đồng nghiệp nữ bàn luận về Bùi Trạch Viễn. Cái tên mẫn cảm như thế, Đinh Tiêu Tiếu không nhịn được dỏng tai lên nghe, tin tức của Bùi Trạch Viễn đương nhiên cô muốn chú ý.

Nghe được các cô ta bí mật bàn luận.

“Chị có nghe nói gì không?”

“Nghe chuyện gì?”

“Nghe nói dường như Bùi Trạch Viễn xin từ chức với Lưu tổng.”

Đinh Tiêu Tiếu nghe tin sét đánh như thế đương nhiên không thể chấp nhận được. Cô kiềm chế sự xúc động trong lòng, tiếp tục nghe các cô ta nói chuyện.

“Không thể nào. Sao lại thế được, anh ấy vẫn làm tốt lắm mà.”

“Dạ, em nghe Tiểu Lục nói. Cô ấy hôm đó đi vào đưa cho Lưu Tổng phong thư chuyển phát nhanh, thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, trên bàn Lưu tổng còn có một phong thư từ chức.”

“Không thể nào, Bùi Trạch Viễn phải nghỉ à. Một anh chàng đẹp trai như thế lại phải nghỉ, thật sự là không có đạo lý.”

“Đúng vậy, anh ấy làm ở công ty cũng đã gần ba năm, Lưu tổng rất tín nhiệm anh ấy.”

“Vì sao anh ấy phải nghỉ? Làm việc không được thoải mái à?”

“Chuyện này không rõ lắm, nhưng nghe nói hình như bạn gái anh ấy muốn xuất ngoại, anh ấy muốn đi cùng cô ta hay sao ấy.”

“À, thì ra thế. Thật sự hâm mộ bạn gái anh ta, có thể có một người đàn ông tốt làm bạn.”

“Đúng vậy, đàn ông giống như Bùi Trạch Viễn thoạt nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, làm chồng nhất định cũng rất tuyệt. Ôi, chúng ta không có cái phúc này.”

“Ôi… đúng vậy! Khi nào thì anh ấy đi?”

“Không biết, hiện tại chắc là đang xin visa, nếu thuận lợi không chừng một tháng nữa sẽ đi.”

“Ôi, chỉ có một tháng à, về sau không gặp được anh ấy, thật sự đáng tiếc.”

“Đúng vậy, thật tiếc, đàn ông tốt cứ như vậy mà bỏ đi.”

Hai cô gái nói xong mang theo vẻ thật tiếc nuối rời khỏi toilet.

Đinh Tiêu Tiếu còn lại bên trong, hoàn toàn ngây người. Anh muốn xuất ngoại, anh lại muốn xuất ngoại? Chuyện này hoàn toàn vượt qua dự kiến của cô.

Cô chậm rãi từ phòng trong đi ra, mở vòi nước, máy móc xả nước rửa tay. Ánh mắt ngơ ngác nhìn vào mình trong gương. Anh sao có thể đi ngay? Cô còn chưa bắt đầu chơi đùa, mà anh lại biến mất, rời khỏi tầm mắt của cô sao? Không thể, tuyệt đối không thể, Đinh Tiêu Tiếu vô thức lên tiếng.

Cho tới bây giờ cô không hề nghĩ đến, anh sẽ dùng cách này để rời khỏi. Cô đã dùng biết bao công sức để đến gần anh, còn cố ý đến làm ở công ty anh. Nhưng bây giờ anh lại vì Kiều Tú Viện kia mà rời khỏi, những công sức của cô không phải đều uổng phí sao? Cô cố gắng tiêu hóa tin này, anh thực sự không phải là rời đi, chính là các cô ta nghe nhầm. Không được, cô phải tìm được sự thật. Cô không muốn mình đoán lung tung đến phát điên. Cô quyết định trực tiếp đến hỏi Lưu Tuấn Huy.

Đinh Tiêu Tiếu gõ rồi mở cửa văn phòng Lưu Tuấn Huy, cô đi vào. Lưu Tuấn Huy vừa thấy cô liền mỉm cười, “Tiêu Tiếu, tìm anh có việc gì?”

Cô ngồi trên ghế ở trước bàn anh ta, bình tĩnh một chút do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

Lưu Tuấn Huy thấy cô không lên tiếng, nhíu mày lại lo lắng hỏi, “Tiêu Tiếu, có chuyện gì?”

“Lưu tổng, có chuyện này em muốn nhờ anh làm rõ, xin anh trả lời cho em.” Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào Lưu Tuấn Huy.

Lưu Tuấn Huy không rõ cô muốn hỏi gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đinh Tiêu Tiếu nghiêm trọng, anh cũng không khỏi có chút khẩn trương. “Muốn hỏi gì?”

Đinh Tiêu Tiếu hít một hơi, trực tiếp lên tiếng nói ra những nghi hoặc trong lòng cố không tỏ ra vẻ gì cả, “Lưu tổng, Bùi Trạch Viễn có phải muốn từ chức hay không?”

Lưu Tuấn Huy kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ Đinh Tiêu Tiếu nghiêm túc đi vào lại hỏi về vấn đề này. Không biết trả lời như thế nào, đành phải hỏi lại, “Làm sao em biết được?”

“Anh đừng thắc mắc làm sao em biết, chỉ cần nói cho em biết phải vậy không?” Đinh Tiêu Tiếu có chút nóng nảy.

Lưu Tuấn Huy hơi do dự, chuyện này còn chưa quyết định, nói với cô làm sao đây, “Ừ, Bùi Trạch Viễn có ý này nhưng anh còn chưa đáp ứng.”

“Có phải anh ấy muốn xuất ngoại không?” Đinh Tiêu Tiếu quyết định đem những nghi hoặc trong lòng ra hỏi một lần cho rõ ràng.

“Chuyện này..” Lưu Tuấn Huy càng nghi ngờ, “Tiêu Tiếu, em… chuyện này…?” Anh ta không hiểu cô sao lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của Bùi Trạch Viễn.

“Lưu tổng, nói cho em biết, anh ấy muốn xuất ngoại phải không?” Đinh Tiêu Tiếu biết anh ta đang thắc mắc nhưng giờ phút này những nghi vấn trong lòng cô rất cần giải đáp.

“Ừ, cậu ấy nói là xuất ngoại cùng bạn gái.” Lưu Tuấn Huy tuy không biết Đinh Tiêu Tiếu vì biết hết mọi chuyện nhưng anh cũng không muốn gạt cô. Dù sao nếu đã như vậy rồi thì sớm muộn gì cũng biết.

Tim Đinh Tiêu Tiếu bỗng nhiên siết lại, kết quả đã chứng minh là thật làm cô thật đau lòng. Anh thật sự phải đi, thật là vì cô gái kia mà ra đi.

Lưu Tuấn Huy nhìn Đinh Tiêu Tiếu không nói được lời nào, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trước mặt mình. Anh nhẹ giọng quan tâm, “Tiêu Tiếu, em không sao chứ? Em… sao đột nhiên lại hỏi chuyện của Bùi Trạch Viễn?”

“Em…” Đinh Tiêu Tiếu đột nhiên á khẩu không trả lời được, không biết phải nói như thế nào, trong lòng rối như tơ vò. Bảo cô nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói cô vào làm ở công ty này hoàn toàn vì Bùi Trạch Viễn?

Lưu Tuấn Huy nhìn cô nói không ra lời đành phải an ủi, “Nếu Trạch Viễn đi thì nhanh nhất cũng phải một tháng, nếu em sợ không có người hướng dẫn em, anh có thể sắp xếp đồng nghiệp khác chỉ bảo em.”

Đinh Tiêu Tiếu cười khổ khẽ lay động khóe miệng, cô quan tâm ai đến hướng dẫn cô sao. Cô bây giờ hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, giờ phút này trong đầu cô đều hiện lên câu nói “Anh ta muốn đi.” Tin này làm cho cô bị vây hãm trong nỗi sợ hãi, thật lâu không thể hồi phục.

Đinh Tiêu Tiếu đứng dậy, cười xin lỗi chào tạm biệt Lưu Tuấn Huy, chậm rãi ra khỏi văn phòng. Cô từ từ đi vào phòng kỹ thuật, ánh mắt nhìn về phía Bùi Trạch Viễn, anh vẫn cắm đầu vào phía sau màn hình máy tính chăm chú làm việc. Cô lướt qua người anh, chậm rãi ngồi vào vị trí của mình. Ánh mắt yên lặng nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng vẫn bị mẩu tin kia chiếm cứ. Nghĩ đến bóng hình hàng ngày đều có thể nhìn thấy lập tức biến mất khỏi mắt cô, trong lòng dần dâng lên một nỗi sợ hãi, anh sao có thể đi? Anh đi rồi thử nghiệm của cô như thế nào đây? Cô đã hao tốn nhiều tâm tư để chuẩn bị như thế, trăm lần tính vạn lần tính lại không tính đến anh muốn xuất ngoại.

Tâm tình Đinh Tiêu Tiếu cứ như vậy mà ngơ ngẩn cả buổi chiều, ngay cả Cao Quân đến chào hỏi cô, cô đều xa cách, có vẻ không có tinh thần.

Hết giờ làm, Đinh Tiêu Tiếu ngơ ngẩn theo Bùi Trạch Viễn ra khỏi công ty, cùng nhau đứng trước cửa chờ thang máy. Các bạn đồng nghiệp đều đang nói chuyện phiếm, lòng cô đang phức tạp nên chỉ chăm chú nhìn vào thang máy.

Vào thang máy, người có vẻ nhiều, Đinh Tiêu Tiếu cố gắng đi vào phía trong. Không biết vô tình hay cố ý mà Đinh Tiêu Tiếu bị dồn vào phía trong tường đứng bên cạnh Bùi Trạch Viễn. Bùi Trạch Viễn thấy cô bên cạnh, vẫn là nụ cười như thường lệ, im lặng đứng kế bên.

Thang máy chậm rãi đi xuống, trong không gian chật chội, hiển nhiên hơi thiếu khí.

Đinh Tiêu Tiếu đứng ở cuối cùng, có thể nhìn thấy đầu của người phía trước, cô khẽ quay mặt nhìn chăm chú vào Bùi Trạch Viễn bên cạnh. Cô nhìn chăm chú vào mặt anh thật lâu, giờ phút này anh lại càng có vẻ đẹp trai, trong lòng cô cứ vì mẩu tin buổi chiều mà không thể bình tĩnh được. Cô cứ không kiêng nể gì mà nhìn anh ở bên cạnh.

Qua khóe mắt, Bùi Trạch Viễn có thể thoáng thấy Đinh Tiêu Tiếu đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác có ánh mắt bỏng rát hướng về mình. Anh lễ phép quay mặt qua, ánh mắt như muốn hỏi Đinh Tiêu Tiếu có phải cô có chuyện muốn hỏi anh không? Nhưng Đinh Tiêu Tiếu không lên tiếng, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô càng nhìn thẳng như hòa nhập vào mắt anh. Biểu hiện của cô giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không lên tiếng.

Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng mỉm cười với cô, quay mặt lại tiếp tục nhìn về phía trước. Trong lòng anh có chút buồn bực, ánh mắt trực tiếp như của Đinh Tiêu Tiếu làm cho anh cảm thấy áp lực. Anh không biết cô muốn gì, gần đây quả thực anh cố ý duy trì khoảng cách với cô. Mà trong công ty cô cũng không có nói sự thật là nhà bọn họ ở gần nhau, như thế cũng rất hợp ý anh. Anh không mong người trong công ty đoán lung tung. Có lẽ cô cũng không muốn bị những người khác biết được.

Mấy hôm nay thấy trong công ty không chỉ đồng nghiệp nam ở bộ phận kỹ thuật, thậm chí cả bộ phận bán hàng bất kể độc thân hay không đều rất hứng thú với Đinh Tiêu Tiếu. Chỉ cần có cơ hội sẽ đến bên bàn của cô hỏi han ân cần, tích cực chỉ dẫn. Thật ra anh đều biết hết, trong lòng cảm thấy rất bình thường. Đinh Tiêu Tiếu là một cô gái quyến rũ như vậy, cho dù cô vẫn cố ra vẻ dễ thương thanh khiết nhưng cũng tràn đầy vẻ hấp dẫn tự nhiên làm cho phái nam kìm lòng không được muốn đến gần. Anh biết rõ, cho nên anh cố ý duy trì khoảng cách. Quan hệ đồng nghiệp giữa hai người bọn họ làm cho anh thấy an tâm.

Cho đến khi ra khỏi thang máy, ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu vẫn không rời khỏi người anh. Trong lòng cô đang cân nhắc, nếu anh đi rồi tất cả những việc cô làm còn có ý nghĩa gì. Đi theo anh đến trạm xe bus, hai người đứng cùng một chỗ chờ xe. Bùi Trạch Viễn thấy cô vẫn đi theo nhưng không nói chuyện, trong lòng cười khẽ trở lại bình thường. Bọn họ cùng đường, đương nhiên cùng nhau đi xe về nhà.

Lên xe, Bùi Trạch Viễn đi thẳng ra phía sau. Anh thoáng thấy ở phía sau đều có người ngồi, chỉ còn hàng ghế thứ hai từ dưới lên là có hai chỗ song song. Bùi Trạch Viễn do dự không biết Đinh Tiêu Tiếu đi sát phía sau có muốn vào ngồi trước hay không. Anh quay đầu lại nhìn cô, mặt cô không chút thay đổi nhìn lướt qua anh sau đó ngồi vào vị trí phía trong, tiếp theo Bùi Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh cô.

Xe bus chậm rãi khởi động, tiến về phía trước.

Bên trong xe đang phát chương trình tivi, Đinh Tiêu Tiếu ngồi ở dưới, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước vào màn hình. Bùi Trạch Viễn tưởng cô có tâm sự, vẻ mặt thực nghiêm trọng nên cũng không muốn quấy rầy cô, im lặng nhìn về phía màn hình.

Sự trầm mặc giữa hai người lẳng lặng tản ra. Ngay khi anh nghĩ bọn họ cứ như vậy bình an vô sự về đến nhà thì bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đinh Tiêu Tiếu, nghe có chút sâu trầm. Cảm xúc của cô xuống thấp, “Nghe nói anh muốn từ chức?” Đinh Tiêu Tiếu rốt cục nhịn không được, lời nói này từ trưa đến giờ cô vẫn muốn hỏi anh.

Bùi Trạch Viễn ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, cô làm sao biết được? Anh hơi run một chút nhưng rất nhanh hồi phục mỉm cười, “Ừ, có ý định này.”

“Muốn xuất ngoại?” Cô cũng không buông tha anh, nếu đã lên tiếng hỏi thì phải hỏi cho rõ ràng, cô không cần biết anh nghĩ thế nào?

Lần này vẻ khiếp sợ trên mặt Bùi Trạch Viễn càng rõ ràng hơn, không có vẻ che dấu cảm xúc như mọi khi. Anh rất lạ lùng, cô gái này làm sao biết được? Chẳng lẽ Lưu Tuấn Huy nói cho cô biết?

Thật lâu, anh mới nói, giọng nói nhẹ nhàng có chút bình tĩnh, “Ừ, định xuất ngoại.”

Đinh Tiêu Tiếu nhìn thẳng vào mặt anh, khuôn mặt kia đang mỉm cười, có phải là đang nghĩ đến Kiều Tú Viện, nghĩ đến lúc có thể cùng cô ta ra nước ngoài, cùng bay nhảy cho nên mới mỉm cười hạnh phúc như vậy.

“Đi cùng bạn gái?” Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, cảm giác như mình là một kẻ ngốc, cứ nghĩ mình là người nắm hết mọi việc trong tay, nào ngờ anh hoàn toàn thoát khỏi kế hoạch của cô. Cảm giác thất bại này làm cho cô thẹn quá hóa giận. Anh thật sự là đáng giận, cô thực hiện kế hoạch quá chậm, anh lại ném cho cô một tin vui ngoài ý muốn như thế.

Bùi Trạch Viễn nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, câu hỏi của cô càng ngày càng riêng tư. Bất kể cô biết được tin tức còn chưa công bố này từ ai, nhưng cô thẳng thắn hỏi anh như vậy làm cho anh thấy bất an, do dự không biết nên trả lời cô thế nào.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy anh lộ vẻ do dự, trong lòng cười khẽ, “Không phải sao? Nghe nói là vì cô ấy nên mới xuất ngoại.” Tình yêu vĩ đại như vậy cũng đáng lấy ra khoe một chút chứ? Lại còn ở đây giả vờ.

Bùi Trạch Viễn nhìn vào mắt cô, anh đương nhiên thấy được một tia oán giận, cô đang giận, vì sao? Anh không thể hiểu được nhưng biết cô đang chờ câu trả lời của anh. Bùi Trạch Viễn vẫn tinh thần ổn định, bình tĩnh trả lời, “Là cô ấy muốn xuất ngoại.” Tuy không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, nhưng ý cũng muốn nói với cô là anh cùng cô ấy xuất ngoại.

Cuối cùng cũng xác nhận được tin tức từ chính anh làm cho cô cảm thấy khốn khổ. Chính mình không phải đã sớm biết sao, vì sao còn phải đích thân đi kiểm chứng, ngốc đến nỗi nghĩ anh sẽ nói cho cô biết tất cả là tin đồn sao? Anh không phải cùng cô ta xuất ngoại sao?

Đừng bất ngờ, người ta vì tình yêu không màng đến sự nghiệp trong lòng nhất định là vô cùng vui vẻ. Đinh Tiêu Tiếu quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận buồn bực. Bùi Trạch Viễn thấy cô chuyển hướng ra cửa sổ không hề để ý đến anh, liền cười nhẹ, cô đang tức giận. Anh đã trả lời những gì cô muốn biết, sao cô lại có biểu hiện giống như tức giận, ôi không nên nghĩ nhiều như thế, có lẽ hôm nay cô không được vui.

Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy, cho đến khi tự ai về nhà nấy không nói thêm câu nào nữa.