Thâm Thâm Lam

Chương 19: Thay đổi




Tác giả nhắn lại

Phát sinh một vài chuyện quan trọng, một lần nữa lại bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu quả nhiên thấy Lưu Tuấn Huy gọi Bùi Trạch Viễn vào phòng quản lý. Trong lòng cô cười khẽ, biết Lưu Tuấn Huy nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, sẽ nghĩ hết cách giữ Bùi Trạch Viễn lại.

Qua một lúc lâu mới thấy Bùi Trạch Viễn trở lại chỗ ngồi, không hề nói gì, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, dường như mọi chuyện đều không ảnh hưởng đến anh. Đinh Tiêu Tiếu rất thắc mắc kết quả cuộc nói chuyện của bọn họ. Cô mượn cớ đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền vào văn phòng Lưu Tuấn Huy.

Lưu Tuấn Huy thấy cô vào, biết là cô đến hỏi kết quả. Anh nhẹ lắc đầu, lòng Đinh Tiêu Tiếu chùng xuống, chẳng lẽ anh ấy không đồng ý. Lưu Tuấn Huy nhẹ giọng nói, “Trạch Viễn chưa trả lời, nhưng không có từ chối, cậu ấy bảo phải cùng người nhà thương lượng một chút.”

Đinh Tiêu Tiếu trong lòng thay đổi rất nhanh, cứ nghĩ hoàn toàn không có hy vọng. Cô cố tình cười thật thoải mái, “Nếu mất người có khả năng như Bùi Trạch Viễn, việc kinh doanh này thật sự rất khó nói.” Cô ngầm uy hiếp, có lẽ không cần quản nhiều như thế, Lưu Tuấn Huy rốt cục không muốn kiếm tiền sao.

“Nhưng Trạch Viễn cũng không hoàn toàn nói là không thể. Cậu ấy chỉ cảm thấy đã hứa với người nhà và bạn gái, đột nhiên lại thay đổi sợ người nhà sẽ có ý kiến.” Lưu Tuấn Huy nói giúp Bùi Trạch Viễn, lại không nghĩ đến Đinh Tiêu Tiếu muốn chuyện làm ăn này thất bại.

Trong lòng cô cười lạnh, là luyến tiếc bạn gái chứ gì. Một người đàn ông làm việc còn cần phải nghe ý kiến người nhà, thật không có lý. Cô ghét nhất anh dùng cách này để đối phó với mọi người, mình muốn cái gì sao không biết tranh thủ để đạt được.

“Hay là thôi đi, em thấy anh ấy chắc là sẽ không ở lại hỗ trợ.” Cô cố ý nói kích Lưu Tuấn Huy, không cho anh ta thấy mất mát, anh ta sẽ không khẩn trương. Nói xong liền đứng dậy muốn đi khỏi.

Quả nhiên, Lưu Tuấn Huy vừa nghe vội khẩn trương giữ chặt Đinh Tiêu Tiểu, kéo trở lại chỗ ngồi, lo lắng nói, “Tiêu Tiếu, em đừng sốt ruột, anh biết em suy nghĩ cho công ty chúng ta. Bên này anh sẽ thuyết phục Trạch Viễn, em đừng nói chuyện này với Ba em được không?” Trong lòng anh lo lắng Đinh Tiêu Tiếu đề nghị Bố cô đi tìm nhà cung cấp khác.

Đinh Tiêu Tiếu thấy Lưu Tuấn Huy cuối cùng rất sốt ruột mới hài lòng. Đối phó với người như Bùi Trạch Viễn nhất định dùng tình cảm lung lay, anh ấy không phải sẽ không cự tuyệt người khác sao? Chỉ cần nắm bắt nhược điểm này của anh ấy, nhất định sẽ làm cho anh ấy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Cô rời khỏi văn phòng của Lưu Tuấn Huy về chỗ ngồi, thấy Cao Quân đang ngồi trước máy tính chờ cô. Cô đi sang, mỉm cười hỏi, “Có chuyện gì không?”

Cao Quân cầm một quyển tư liệu, “À, đây là một số kỹ thuật mới nhất về vẽ bản đồ, anh thu thập trên mạng xem có ích cho em hay không?”

Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhận lấy, cám ơn anh rồi lật ra xem. “Quả thật hay lắm.” Cô tiện tay đặt lên bàn nhưng hiện tại trong lòng cô đối với việc này không hứng thú, quan tâm nhất là Bùi Trạch Viễn quyết định như thế nào.

Buổi chiều, Lưu Tuấn Huy lại tìm Bùi Trạch Viễn một lần nữa. Thấy Bùi Trạch Viễn sau khi trở về vẻ mặt nghiêm túc nhưng nhìn không ra trong lòng anh đang nghĩ gì. Đinh Tiêu Tiếu một bên bắn tên, một bên quan sát vẻ mặt của Bùi Trạch Viễn trong lòng cười thầm. Anh ấy nhất định là đang trăn trở. Cô muốn làm cho anh khó xử, ai bảo anh làm cho cô buồn bực.

Bùi Trạch Viễn, thật sự là khó xử! Nghe Lưu Tuấn Huy nói về tình trạng công ty gần đây, anh hiểu rất rõ. Công ty cứ bình bình như vậy sẽ rất khó duy trì, bây giờ nhu cầu cấp bách chính là tìm một dự án lớn để khởi động. Dạo trước khi anh rút sáu chục ngàn tệ ra không có nói với người nhà. Đây là số tiền anh dành dụm được qua hai năm làm việc, anh tiêu xài rất ít hơn nữa biết quản lý tài sản, có tham gia quỹ đầu tư. Người trong nhà không biết anh có số tiền này cho nên khi anh lấy ra trợ giúp Lưu Tuấn Huy thật sự khiến anh ấy cảm động đến rơi nước mắt.

Về sau khi công ty dần dần ổn định. Anh không yêu cầu hoàn lại, Lưu Tuấn Huy băn khoăn sau đó quyết định chia cổ phần cho anh, cho nên một số việc lớn của công ty Lưu Tuấn Huy đều hỏi ý kiến của anh.

Lần này việc hợp tác với Liên Viễn đã đề xuất từ sớm nhưng Liên Viễn vẫn chưa đồng ý nên anh cũng không có nhiều hy vọng. Người nhà lại thúc giục anh cùng Tú Viện xuất ngoại. Anh ngẫm nghĩ ngoài chuyện hợp tác này cũng không còn việc gì lớn nên sau khi từ chối hồi lâu vẫn quyết định thuận theo ý người nhà nghỉ việc xuất ngoại.

Ban đầu khi Lưu Tuấn Huy nghe được rất tiếc cho anh, cảm thấy anh làm công việc này thực phù hợp, ít nhất mỗi ngày đều tiếp xúc với máy tính và mạng. Hơn nữa công ty này còn do anh đầu tư, chẳng lẽ anh không muốn làm nên sự nghiệp của riêng mình sao? Anh do dự quá, thật vất vả Phong Hành mới dần dần phát triển, anh lại muốn bỏ đi. Nhưng hôm nay khi Tuấn Huy nói cho biết chuyện hấp dẫn về Liên Viễn, vì có người quen giới thiệu nên Liên Viễn đồng ý đàm phán. Nhưng đối phương yêu cầu nhất định phải do anh phụ trách dự án. Trong lòng anh thực mâu thuẫn, nghĩ lại mình có thể thực hiện dự án lớn Liên Viễn này anh cũng rất vui. Nhưng nên nói thế nào với người nhà? Còn Tú Viện, nếu biết được anh thay đổi ý định sẽ rất thất vọng đây.

Bùi Trạch Viễn tuy luôn lo lắng nhưng vẫn nói với người nhà. Bố mẹ vừa nghe đến liền không tán thành. Có dự án lớn gì mà có thể làm chậm trễ chuyện xuất ngoại của con, Lưu Phương Hoa không tán thành, “Viễn, nếu con không đi Tú Viện sẽ đau lòng lắm. Con bé vẫn trông ngóng có con làm bạn.”

Bùi Trạch Viễn nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ nên không đành lòng. “Mẹ, con cũng không phải là không đi, nhưng dự án này con rất muốn hoàn thành. Dự án này lâu nhất cũng chỉ có ba tháng, con muốn chờ con hoàn thành xong dự án này là có thể sang với Tú Viện.”

“Chuyện này…” Lưu Phương Hoa do dự nhìn về phía Bùi Cẩm Chương. Ông cúi đầu trầm tư sau đó mới lên tiếng, “Viễn, con thật sự muốn thực hiện dự án này?”

“Đúng vậy, Ba. Con không thể nói đi là đi, công ty còn cần con.” Bùi Trạch Viễn gật đầu, đây là cơ hội anh cần tranh thủ, anh hy vọng hai bên đều không thất vọng.

“Coi như xong. Cứ làm theo ý Trạch Viễn, đi trễ một chút không sao.” Bùi Cẩm Chương thấy con trai ít khi kiên trì như thế trước mặt họ cho nên nhất định con rất thích công việc này.

“Nhưng nếu Tú Viện biết nhất định sẽ thất vọng.” Lưu Phương Hoa vẫn lo lắng, “Viễn, con muốn nói thế nào với Tú Viện đây?”

“Mẹ yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng cùng cô ấy.” Bùi Trạch Viễn thấy bố đã đồng ý, trong lòng rất thoải mái, về phần Tú Viện anh sẽ từ từ giải thích.

“Ừ, nên nói rõ cùng con bé. Con bé ấy rất ngoan, trăm ngàn lần không thể để cho con bé chịu oan ức nha con.” Lưu Phương Hoa dặn dò con trai.

Bùi Trạch Viễn gật đầu đáp ứng, ít nhất đã qua được cửa của bố mẹ.

Buổi tối, Trạch Viễn đi đến nhà họ Kiều, Tú Viện vừa thấy anh vui vẻ kéo anh vào trong phòng khách ngồi. Cả nhà họ Kiều đều có mặt, mọi người thấy anh đến liền vui vẻ hỏi thăm sức khỏe bố mẹ anh? Anh trả lời đơn giản cả nhà đều khỏe.

Anh nhẹ giọng nói cùng Tú Viện muốn nói chuyện riêng với cô.

Tú Viện hơi đỏ mặt, nói xin lỗi với bố mẹ là mình có việc mời Trạch Viễn đến, muốn nói chuyện riêng với anh. Nói xong, liền kéo Trạch Viễn vào phòng.

Bùi Trạch Viễn nhìn vẻ mặt tươi cười của Tú Viện có chút lo lắng là sau khi nghe xong quyết định của mình, cô ấy sẽ khổ sở. Nhưng anh vẫn phải nói, nếu đã quyết định thì nên nói sớm một chút để cô ấy có sự chuẩn bị.

Tú Viện mở đôi mắt to, đáng yêu nhìn anh, “Anh Trạch Viễn, có chuyện gì?”

Bùi Trạch Viễn hắng giọng, lên tiếng nói ra quyết định của mình. “Tú Viện, visa của em có phải làm sắp xong rồi không?”

“Dạ phải, anh hai nói cuối tuần này là có thể lấy được.” Tú Viện cười khẽ, thì ra là quan tâm đến chuyện xuất ngoại của cô. “Nếu việc từ chức của anh thuận lợi thì đầu tháng sau là chúng ta có thể đi, trước khi khai giảng có thể ở bên kia tham quan một chút.

Bùi Trạch Viễn thấy cô cười tươi, nên có chút không đành lòng. “Tú Viện, anh hôm nay đến là muốn nói với em…”

Tú Viện mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt vui sướng tràn đầy chờ anh tiếp tục nói.

“Anh muốn nói với em, có khả năng trễ một chút anh mới đi được.” Bùi Trạch Viễn quyết định nói ra.

Tú Viện có chút không rõ, trễ mới đi? “Ý anh nói là chúng ta không nên đi sớm như vậy à? Không sao, nếu đầu tháng sau không đi được, cuối tháng chúng ta đi cũng được.” Cô thông cảm có khả năng công việc của anh rất bận.

“Có khả năng là trễ hơn nữa anh mới đi được.” Bùi Trạch Viễn nhìn khuôn mặt vô tội của Tú Viện.

“Trễ hơn nữa? Ý anh là anh sẽ không cùng đi với em?” Tú Viện dần dần hiểu được ý của Trạch Viễn, trên mặt dần dần có vẻ bất an.

“Không phải không đi, có khả năng trễ một chút anh mới đi được. Chỉ là không có cách nào đưa em sang bên đó dự khai giảng.” Bùi Trạch Viễn kiên nhẫn giải thích.

“Vì sao?” Tú Viện khổ sở nhăn mặt, vì sao mới nói được lại thay đổi?

“Anh còn có một dự án phải làm, chờ làm xong việc này, anh lập tức sang cùng em được không?” Bùi Trạch Viễn đi qua, nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày cau lại của Tú Viện.

“Nhưng.. nhưng anh đã nói đi theo giúp em mà.” Tú Viện vẫn cảm thấy thật khó khăn, lần đầu tiên đi xa như vậy mà anh Trạch Viễn lại không cánh nào đi cùng cô. Cảm giác bất an này làm cô lấy khó quá.

“Tú Viện, anh hứa với em, khi việc xong anh sẽ sang ngay được không?” Bùi Trạch Viễn nhớ tới ánh mắt lo lắng của mẹ, anh thật đã làm cho Tú Viện đau lòng.

Tú Viện nhẹ nhàng ôm anh, thật hy vọng anh có thể cùng đi với cô như trước. Sự thay đổi đột ngột này chung quy làm cho cô cảm thấy thật bất an. “Thật không? Thật sự sẽ rất nhanh sao?”

“Thật sự, anh hứa với em” Bùi Trạch Viễn nhẹ giọng an ủi.

Tú Viện nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trạch Viễn, thật muốn từ trong mắt anh lấy được sự yên ổn. Bùi Trạch Viễn thấy ánh mắt bất an của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ ôm lấy cô.

Tú Viện tựa vào lòng Trạch Viễn, an tâm hơn một chút.

Anh Trạch Viễn mãi mãi là anh Trạch Viễn sẽ không thay đổi. Anh ấy sẽ vĩnh viễn ở cùng cô, vĩnh viễn yêu thương cô như thế. Cô biết anh Trạch Viễn yêu cô, tuy rằng cách anh ấy yêu luôn thản nhiên khiến người khác không dễ phát hiện. Nhưng cô biết anh đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi chưa bao giờ chạm vào cô, chỉ rất yêu thương bảo vệ cô, nhiều nhất chỉ là nhẹ nhàng hôn vào má cô, trán cô. Có lẽ đây không phải là hành động của những người có tình yêu mãnh liệt nhưng cô cho rằng anh Trạch Viễn trân trọng cô, anh đợi khi cô lớn lên, đợi đến một ngày cô trở thành vợ của anh. Bởi vì anh Trạch Viễn chính là người lãnh đạm, yên lặng như mặt hồ. Chỉ có cô mới có thể cho anh sự an bình mà anh muốn cho nên chỉ có cô mới hợp với anh. Trong lòng cô tràn đầy vui sướng hy vọng mình nhanh chóng trưởng thành, có thể nhanh chóng làm vợ anh Trạch Viễn, để yêu thương anh.

Hai người vô cùng xứng đôi, bố mẹ và anh hai đều nói cô là người vô cùng thích hợp với anh Trạch Viễn. Cho nên hai người nhất định sẽ ở cùng nhau.

Tú Viện càng nghĩ, càng dựa sát vào lòng Trạch Viễn.

Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng ôm lấy Tú Viện, tuy anh biết Tú Viện thất vọng nhưng vẫn chấp nhận lời đề nghị của anh. Cô ấy luôn là người am hiểu và thông cảm cho anh.

Anh rốt cục có thể hoàn thành chuyện mà mình muốn làm.