Tham Thiên

Chương 27: Một mình đi xa




Dịch giả: ๖ۣۜCó๖ۣۜLẽ๖ۣۜTôi๖ۣۜYêu๖ۣۜEm

Thời điểm rời khỏi phòng đổ nát là nhập canh thời gian, tuyết đã ngừng, nhưng mà có gió, gió bắc thổi bông tuyết bay lòng vòng, khí trời dị thường rét lạnh.

Nửa đường Nam Phong lại đi ngang qua chỗ nhà trọ kia, nhà trọ này là tòa lầu gỗ, nếu có đồ nhóm lửa, rất dễ dàng có thể đem nhà trọ đốt, nhưng ngừng chân thật lâu, Nam Phong bỏ đi ý nghĩ này, nếu như đốt nhà trọ, đối phương lập tức liền có thể nghĩ đến là hắn gây nên, hắn có bệnh tại thân, đi không xa, vạn nhất bị bắt đến liền tính mệnh khó bảo toàn.

Lúc sắp ra khỏi thôn trấn, Nam Phong gặp một người đi đường, chắp tay thi lễ cầu hỏi sau đó biết nơi này thôn trấn tên là thôn Thái Bình.

"Một ngày nào đó lão tử sẽ trở về đem cái nhà trọ khốn kiếp này đốt, mẹ nó." Nam Phong âm thầm chửi bới.

Trong thôn trấn còn có chỗ tránh gió, ra khỏi thôn trấn, gió càng lớn, Nam Phong lúc này toàn thân nóng lên, yết hầu cùng khí quản như có lửa đốt, không khí lạnh từ phía ngoài vào phế quản, rất đau buốt, khó chịu không nói nên lời.

Nam Phong dùng tay bịt miệng mũi, cõng chăn nệm gian nan đi về phía trước, trước kia hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ chết, nhưng lúc này hắn cảm giác mình tùy thời đều có thể chết mất.

Đi về phía trước không xa, Nam Phong thấy được ánh sáng, đến gần xem xét, là một nhà gỗ nhỏ, loại nhà gỗ nhỏ này thường xuyên có thể chứng kiến ở bên ngoài thôn trấn, lúc này có nhiều sơn tặc cường đạo, loại nhà gỗ này là người dân dùng làm trạm gác đề phòng sơn tặc bên ngoài đến.

Gõ cửa xin giúp đỡ, đổi lấy một tiếng cút đi.

Nam Phong khóc không ra nước mắt, giẫm lên tuyết đọng không quá đầu gối gian nan đi về phía trước, ngay tại thời điểm hắn cảm giác mình đã kiên trì tới cực hạn, chợt phát hiện phía tây trên núi có một tòa phòng lớn, mượn ánh tuyết mơ hồ có thể chứng kiến kia tòa phòng vô cùng cũ nát.

Nam Phong trước đã từng gặp được qua những căn phòng lớn như vậy được xây dựng trên núi, dùng làm nghĩa trang đặt thi thể, bên trong phần lớn đặt là người xứ khác bị chết không rõ ràng.

Nam Phong không hề nghĩ ngợi liền quẹo vào đường đi đến nghĩa trang, nếu mà tìm không thấy chỗ tránh gió thì thật sự bị chết rét rồi.

Đi đến cửa nghĩa trang, Nam Phong ngừng lại, chỗ nghĩa trang này bức tường mặc dù tàn phá, nhưng vẫn còn coi như hoàn chỉnh, cửa chính vẫn còn, nếu mà so sánh với phòng ở không có tường bao quanh, loại này có tường bao quanh có vẻ kinh khủng hơn.

Cười khổ sau đó, Nam Phong từ một lỗ hổng bò vào, đi lên bậc thềm, đẩy ra cửa chính phòng bắc.

Trong phòng một mảnh đen kịt, mùi nấm mốc rất nặng.

"Đưa thịt tới rồi, muốn ăn ta thì động thủ nhanh một chút, đừng hù dọa lão tử." Nam Phong cười nói, lúc này hắn đã bị sốt thần chí có chút không rõ, cũng không biết sợ hãi.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Đợi đến mắt thích ứng với bóng tối, Nam Phong thấy rõ tình huống bên trong, mặt phía bắc giống như có thần đài, cúng nhìn không rõ thờ cúng thần tiên nào, trong phòng rất vắng vẻ, chính tại vị trí chếch đông đặt một cỗ quan tài.

Ngay tại thời điểm Nam Phong nghĩ muốn tiến vào phòng, trong quan tài truyền đến âm thanh, nghe thanh âm giống như móng tay đào khoét nắp quan tài.

Nam Phong không chạy trốn, mà xông hướng cỗ quan tài, đến gần nhấc chân đạp mạnh, "Con mẹ ngươi, lăn ra đây!"

Làm cho hắn không nghĩ tới chính là cỗ quan tài đã mục nát rất nghiêm trọng, bản thân một cước này trực tiếp đem quan tài đạp ra một lỗ, quan tài từ chính giữa vỡ ra, một đám bóng đen nhỏ chít chít kêu tứ tán chạy trốn.

Nam Phong lại đạp mấy cước, đem quan tài đá chia năm xẻ bảy, trong quan tài cũng không có thi thể, chỉ có một chút hài cốt trắng bệch.

Bởi vì lúc trước chuột tạo ổ, trong quan tài thì có một ít rơm rạ, Nam Phong lần mò thu gom rơm rạ vào một chỗ, thổi đồ mồi lửa, nhóm lên đống lửa.

Đống lửa cháy lên, chung quanh có ánh sáng, mượn ánh sáng, Nam Phong thấy rõ mặt phía bắc trên bệ thần thờ phụng một thần tượng của thổ địa thần, phía trước còn có một bàn thờ, phía trên để đó một ít hương nến giấy vàng.

Nam Phong đi qua cầm lại giấy vàng, quấn tròn vê chặt, đồ mồi lửa sắp dùng hết rồi, phải chuẩn bị mấy cái.

Cuộn xong đồ mồi lửa, Nam Phong lại bắt đầu đuổi chuột, nhưng bên ngoài quá lạnh, mặc cho hắn như thế nào xua đuổi, những con chuột kia chính là không hướng bên ngoài chạy, Nam Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng lại.

Trên bàn thờ có cái bình sứ dùng làm bát hương, Nam Phong đem bên trong hương tro vứt sạch,lau rửa qua loa sau đó dùng nó nấu nước, trên người hắn còn có một chiếc bánh bột ngô, sau khi hơ lửa thì không bị cứng nữa rồi.

"Đi chỗ khác, ngươi cho rằng ta là Đại Nhãn Tình a?" Nam Phong xua đuổi con chuột tiếp cận tới gần.

Đuổi đi con chuột, Nam Phong gian nan cắn nhai chiếc bánh, cùng lúc đó lại lần nữa nhớ tới những huynh đệ tỷ muội kia của mình, Lữ Bình Xuyên cùng Sở Hoài Nhu đều lớn tuổi, bọn hắn có nhiều biện pháp, chắc chắn sẽ không thê thảm quá. Trường Nhạc cùng Sở Hoài Nhu cùng một chỗ, cũng có người chiếu ứng. Bàn tử làm hòa thượng, có học được bản lĩnh hay không tạm thời để sang một bên, kiếm một ngày hai bữa chung quy không khó. Hắn lo lắng nhất là người câm, người câm không thể nói chuyện, tính tình rất là lầm lì, nàng có thể sẽ không một mực đi theo Lữ Bình Xuyên cùng Mạc Ly, một khi lạc đàn, khả năng kết cục so với hắn còn muốn thảm.

Ăn bánh bột ngô, Nam Phong lại uống chút nước ấm, từ bên cạnh đống lửa trải rộng chăn nệm, cuộn mình nằm xuống.

Quá nửa đêm, Nam Phong tỉnh, hắn là bị con chuột cắn tỉnh, sau khi tỉnh lại bụm lấy tai bị cắn tổn thương truy đánh hung thủ, bởi vì không biết hung thủ là ai, liền giết cửu tộc, đánh chết toàn bộ chuột, có mười con.

Ngày hôm sau, Nam Phong bệnh tình nặng thêm, sốt cao không giảm, chẳng những khớp xương đau đớn, mắt còn trướng khó chịu, toàn thân một chút khí lực cũng không có.

Cả ngày, hắn chỉ đứng dậy ba lượt, hai lần là thêm củi cho đống lửa, còn một lần là miệng đắng lưỡi khô, dậy nấu nước.

Sốt cao cũng không cảm giác thấy đói, nhưng Nam Phong có thể cảm giác được bản thân càng ngày càng suy yếu, lúc chạng vạng tối, hắn đứng lên nhặt mấy con chuột, ngồi vào bậc cửa lột da chỉnh đốn.

Một bên chỉnh đốn một bên khóc, mê mang, bất lực, ủy khuất, còn có vô tận cô độc.

Lúc trước hắn ăn qua thịt chuột, không có mùi vị gì, nhưng ăn thịt chuột rất dễ tiêu chảy, nhưng lúc này hắn cũng không chú ý nhiều như vậy, hắn đã một ngày không ăn gì, nếu không ăn đồ vật rất khó chịu đựng qua cái đêm đông rét lạnh này.

Quan tài sắp đốt hết, hài cốt trong quan tài xếp tại bên cạnh, thời điểm nướng chuột Nam Phong gẩy gẩy chỗ hài cốt, từ trong đó nhặt ra một ít, tính cả hai mảnh mai rùa một chỗ dùng bao phục gói kỹ, lúc trước đám người kia không biết hàng, đem mai rùa ném đi, vạn nhất gặp phải người biết hàng, mai rùa rất có thể cũng sẽ bị cướp đi, phải ngụy trang thành hài cốt của người.

Tấm da hươu thì hắn nhét vào trong áo, trên da hươu có chữ, còn có một chút đường nét kỳ quái, nhưng hắn không biết chữ, cũng không biết đến tột cùng là cái gì.

Ăn qua "Cơm tối", Nam Phong mơ màng nằm ngủ, quá nửa đêm bị rét tỉnh, đứng dậy châm củi.

Lúc này hắn cảm giác mình không quá khó chịu, trên thân cũng có chút khí lực, những dấu hiệu này cho thấy hắn đã chịu đựng qua đoạn thời gian nguy hiểm nhất, bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Thêm mấy tấm gỗ quan tài, Nam Phong dựa vào đông tường xuất thần sững sờ nhìn xem đống lửa, bây giờ hắn còn đang tại Ngụy quốc khu vực, cách Nam quốc còn có rất xa, con đường phía trước dài đằng đẵng, chẳng biết khi nào mới có thể chạy tới núi Thái Thanh.

Mặc dù gian nan, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới bỏ dở nửa chừng, Thiên Nguyên Tử có ân với hắn, đem Thái Thanh tông chín bộ tu hành kinh văn truyền dạy toàn bộ cho hắn, mặc dù không biết học xong chín bộ kinh văn này sau đó sẽ có bản lĩnh gì, nhưng hắn đã từng thấy qua Lâm Chấn Đông năng lực, Lâm Chấn Đông còn chưa đạt tới tử khí Động Uyên, đã có thể cùng quốc sư của Ngụy quốc sánh vai, nếu như tấn thân Động Uyên, đoán chừng quốc sư đều không phải là đối thủ của hắn, nếu như lại tiến Thái Huyền, sợ là liền vô địch thiên hạ rồi.

Nhận của sư phụ ân tình lớn như vậy, làm đồ đệ gặp một ít đau khổ này tính là cái gì, nhất định phải đem Thiên Thư đưa về Thái Thanh tông, không thể bỏ dở nửa chừng, không thể để cho người đã mất thất vọng.

Ăn xong thịt chuột, quan tài cùng bàn thờ đốt xong, Nam Phong rời khỏi nghĩa trang, mặc dù vẫn còn ho khan, nhưng đã giảm sốt.

Hắn lưng cõng chăn vàng dùng để quấn người chết, trái tay cầm gậy đánh chó, phải tay mang theo một bọc thi cốt, người đi đường ngại hắn xúi quẩy, đều tránh né rất xa.

Nam Phong muốn chính là loại hiệu quả này, cảnh ngộ có thể thay đổi tính cách của một người, Nam Phong ban đầu vô cùng lạc quan, nhưng hiện tại hắn càng ngày càng trầm mặc, gần như không cùng người ngoài nói chuyện, thậm chí có khi hai ba ngày cũng không mở miệng, chính là vùi đầu đi.

Thiên Nguyên Tử nói đúng, mọi thứ đều có hai mặt lợi và hại, thân trang phục này của hắn quả thực bớt đi rất nhiều phiền toái, nhưng hắn cũng không được đến đồ ăn, ba thước ruột rảnh rỗi hai thước rưỡi, vốn là mỗi ngày có thể đi ba mươi mấy dặm, hiện tại liền mười dặm đều đi không được.

Gặp được một chỗ huyện thành, Nam Phong ngừng lại, hắn thật sự đói không chịu nổi, giầy cũng mòn hỏng rồi, trong tay hắn còn có hai hạt đậu vàng, phải nghĩ cách đem vàng đổi thành tiền đồng...