Thâm Viện Nguyệt

Chương 65




Các bộ Bắc Man còn ở chế độ chủ - nô, quý nhân cùng tiện dân, thậm chí so với nô lệ khác biệt rất lớn. Có lẽ có thể không quan tâm đến tính mạng của nô lệ cùng tiện dân, nhưng không thể không quan tâm tù binh quý nhân các bộ... ít nhất cũng có hơn ngàn người.

Coi như tính tròn một ngàn người, chính là năm ngàn con ngựa, hoặc hai vạn dê. Đây đã là con số không nhỏ. Nếu như còn cân nhắc đến tinh duệ cùng thanh tráng (thanh niên khỏe mạnh)... Ít nhất cũng phải chuộc một nửa về, vậy đối với dân tộc du mục mà nói là một khoản chi cực lớn, nếu muốn đổi toàn bộ, thực sự phải dùng hết tất cả tài phú của các bộ, ngay cả mùa đông này cũng không qua khỏi.

Nhưng Chính Đức đế căn bản không cho bọn họ thời gian mặc cả kiêm cãi cọ. Bắt đầu từ ngày xé bỏ thư cầu hòa, hắn đã ra lệnh cắt lương thực của tù binh Bắc Man.

Này còn không tính, đáng sợ nhất chính là, nếu đã thu phục Hoa Châu, chôn cất thi cốt quân dân, trong đó tự nhiên có thi thể người Bắc Man. Côn đồ lưu manh không đáng sợ, đáng tiếc hắn là hoàng đế lưu manh đuôi to nhất toàn bộ Đại Yến, thủ đoạn âm độc khiến người không t

Hắn lệnh quân dân thu gom thi thể Bắc Man, không quản đã thành dạng gì, toàn bộ chém đầu. Thi thể chồng chất cùng một chỗ thiêu, lấy cái nồi lớn, đem đầu người Bắc Man toàn bộ dùng nước sôi nấu chín, chờ nguội làm sạch da thịt, chỉ còn xương sọ trắng hếu.

Sau đó để quân dân Hoa Châu cửa nát nhà tan thống khổ không chịu thấu cầm xương sọ này đi Nhạn Hồi Quan đắp đồi sọ, trang trí một chút tường thành đang tu sửa. Cũng ra lệnh xử lý tù binh Bắc Man đói chết như vậy.

Cắt lương ngày thứ ba, tù thủ hoả tốc đưa đến hai vạn tù binh người Yến cùng thi thể Tương Quốc Công, đồng thời còn có năm trăm con dê tạm thời bổ sung phí lương thực... Chính Đức đế rất "nhân từ" trả lại cho ba trăm người Bắc Man.

Tương Quốc Công nha, thân phận đặc biệt không giống. Lấy một đổi trăm, cũng đáng, sẽ không tính quá kĩ với Bắc Man. Nhưng khiến người trố mắt chính là, Chính Đức đế ngay cả quan tài cũng không cho, chỉ để Tương Quốc Công đã chết ăn mặc chỉnh tề, lên xe tù áp giải trở lại kinh thành, cho Đại Lý Tự thẩm vấn người chết này.

Xe tù đi đương nhiên sẽ không quá nhanh, tuy nói khí trời dần mát, nhưng một đường mưa nắng hầm, hầm đến kinh thành, đã không còn hình người.

Đại Lý Tự khanh nhận được vụ này, thiếu chút ngất đi. Từ xưa đến nay còn chưa nghe nói qua thẩm người chết... Này làm sao thẩm? Phải thẩm cái gì? Chờ thấy đến Tương Quốc Công toàn thân giòi bọ, hoàn toàn thay đổi, Đại Lý Tự khanh thực sự té xỉ

Đáng tiếc té xỉu cũng không có tác dụng, các ám vệ áp giải thi thể Tương Quốc Công rất có kiên trì đợi Đại Lý Tự khanh tỉnh, cung kính lại kiên quyết nói hoàng thượng còn đang đợi bọn họ hồi báo.

Đây đại khái là vụ án mà Đại Lý Tự thẩm lý nhanh nhất, dù sao nhân chứng vật chứng xác thực, "phạm nhân" dưới đường cũng "cam chịu". Chỉ là sau đó lăn tay lại có chút khó khăn... Nhưng chút khó khăn này đã được Chính Đức đế nhìn xa trông rộng giải quyết.

Ám vệ lấy ra một cái bình được phong kín, đổ ngón tay cái được dược vật bảo tồn hoàn chỉnh của Tương Quốc Công ra, rất thuận lợi lăn tay.

Thế là Tương Quốc Công với đại tội mưu nghịch "thông địch bán nước, dao động quốc bản", trảm lập quyết. Chấp hành không chút qua loa, hoàn toàn chiếu theo luật Đại Yến... Cho dù Tương Quốc Công đã sớm là người chết.

Đây rõ ràng là xử trí không quá bình thường, lại như hắt một chậu băng tuyết lớn vào triều đình và dân chúng vốn đang nghị luận ồn ào như canh sôi, trầm mặc yên tĩnh xuống. Dưới sự thao túng của người cố ý, Chính Đức đế coi thường tính mạng quân sĩ, một trăm tù binh chỉ bằng hai mươi con dê, này đã đủ khiến ngôn quan vùi đầu viết gián văn (văn can gián).Lại hung hãn tàn bạo, tiền tài tính toán chi li, hoàn toàn mất đi phong phạm thiên triều Đại Yến, càng khiến sĩ phu bùng nổ.

Nhưng Tương Quốc Công ác thối tận trời, thi thể hầm một đường rỉ nước, bò đầy giòi bọ, trong xe tù không che không đậy tiến kinh chịu thẩm, thực dọa hỏng đám chư tướng bách quan sống trong an nhàn này.

Cùng hôn quân lưu manh nói nhân nghĩa đạo đức, so với giơ tay hái sao còn khó hơn, so với lên núi đao còn gian hiểm gấp trăm lần.

Trong quan trường nhiều năm như thế, chư tướng bách quan phi thường thức thời im lặng.

Thật chọc hôn quân không nói lý xù lông, dính líu đến Tương Quốc Công... thì làm sao đây? Tương Quốc Công đi ngang trong triều hai ba mươi năm, ai có thể cùng hắn không chút quan hệ... không quan hệ, đã nằm thẳng chân dưới lòng đất, cỏ mọc trên đầu còn cao hơn người.

Yêu quý tính mạng, im lặng là vàng.

Chính Đức đế thật ra không thèm quan tâm kinh thành nghị luận. Lúc đó Tam Lang đưa ra đã nói rõ chiêu này là chơi tâm kế, được chính là lợi thật sự, nhưng thanh danh cũng sẽ hỏng rất lợi hại.

Ai để ý đến bọn họ a? Chẳng lẽ hắn cũng theo tổ tông hoàng đế lúc trước chơi cái gì "nhân thiện hoài nhu" (người hiền lành mềm lòng) ngu xuẩn, liền có thể từ hôn quân biến minh quân sao? Đừng đùa.

***********

Hai vạn tù binh nô lệ đợi giáo huấn, còn không dùng được, ngoại trừ ăn tốn lương thực, cần người trô coi, có thể có lợi ích lập tức gì? Nhưng ngựa và dê là tài sản quý giá của dân du mục.

Vụ làm ăn này, tính sao cũng là trước đem tù binh không dùng được đi đổi quý nhân Bắc Man là tương đối sáng suốt. Bởi vì hoàng đế Đại Yến thật sự rất tàn ác, rất biết làm. Nói cắt lương liền cắt lương, một chút thương lượng cũng không có. Không chỉ như vậy, còn ở kinh quan đắp xương sọ... Chứng tỏ hắn hoàn toàn không phải nói giỡn!

Vội vã trả người, còn có thể khiến hắn thoáng thả lỏng.

Nếu không hoàng đế lưu manh sẽ thực sự dám bỏ mặc mười hai vạn tù binh đói chết, mắt cũng không chớp một chút.

Quả nhiên, trả tù binh người Yến, lưu manh đuôi to đáng chết kia mặc dù kiêu ngạo không chịu gặp bọn họ, lại chuyển tay đem mọi chuyện giao cho quan văn so với nữ nhân Đại Yến còn đẹp hơn.

Mặc dù nói, quan văn này so với tướng lãnh dũng mãnh nhất của An Bắc quân còn giết người như ma, dưới thương vô số vong hồn Bắc Man, khiến người ớn lạnh. Nhưng dù sao bình tĩnh nói lý hơn, còn có thể từ từ thương lượng.

Chỉ tiếc, các bộ Bắc Man dù sao cũng ngay thẳng, không nghe ngóng xem vị Phùng đại nhân mặt hoa da tuyết này có ngoại hiệu là "lãnh diêm la xích luyện xà". Bị hãm hại càng thảm, còn đắc chí tưởng được lợi, thuận lợi dùng nửa giá đổi hơn một ngàn quý nhân quan trọng.

Còn những người khác sao, ai bảo các ngươi không phải tiện dân chính là nô lệ, bằng không chính là không đủ cao. Phùng đại nhân từ bi để các ngươi làm công tự chuộc thân, còn cho ăn ở. Làm tám mười năm là có thể về quê hương, nên thỏa mãn.

Thẳng thắn mà nói, tù binh Bắc Man đãi ngộ không tính quá tệ, công việc tuy nặng, ít nhất có thể ăn no mặc ấm. Nhưng Tam Lang là ai? Hắn làm sao có thể làm chuyện không có ý nghĩa chứ?

Kể từ khi được Chỉ Hạnh mở mang, giáo huấn qua hoàng hậu, hắn làm quan càng thuần thục càng xảo trá. Thiêu dệt ly gián như mây trôi nước chảy, người bị lừa còn cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy Phùng đại nhân thực sự là tri kỷ săn sóc.

Mười năm sau, mười vạn tù binh Bắc Man này, cuối cùng cũng tu sửa trọn vẹn cả Hoa Châu, thay đổi hoàn toàn, so với trước chiến tranh càng giàu có và phồn hoa hơn. Gần một nửa lưu lại trở thành quân tinh duệ của Yến Vân, tràn ngập thù hận đối phó các bộ Bắc Man lúc trước bỏ mặc bọn họ. Số còn lại quay về Bắc Man, khiến Bắc Man vốn nội đấu càng thêm xung đột thâm sâu, lòng đầy hận ý.

Nhưng đại để mà nói, đối với Đại Yến... hoặc là nói Phùng đại nhân cùng Chính Đức đế, tràn ngập cảm kích. Dù sao bộ tộc vứt bỏ bọn họ, nguyên bản vận mệnh của bọn họ chính là chờ làm việc đến đói chết mới thôi... Nhưng đại nhân cùng hoàng đế cho bọn họ hy vọng cùng cơ hội sống, hơn nữa cảm khái thực hiện lời hứa, để bọn họ trả xong tội ác chiến tranh liền được tự do.

Tuy chưa xưng thần, nhưng Chính Đức đế cùng Diệp đế tại vị, mười vạn người Bắc Man này dị thường trung thành, khi Bắc Man cùng Đại Yến xung đột, luôn đứng về phía Đại Yến, thậm chí còn xin theo quân bình định Nam Di.

Chỉ có thể nói, so với lưu manh cùng tâm cơ quỷ, đám hán tử đại ạc này, chỉ là dê con đơn thuần, bị bán còn cảm kích chảy nước mắt giúp người đếm tiền. Đây là nói sau.

Giờ chúng ta chuyển ống kính về thời điểm hoàng đế đột nhiên đem chuyện đùa giỡn Bắc Man... Ách, chuyện đàm phán với Bắc Man giao cho Tam Lang.

Sau khi tiến quân Hoa Châu, hoàng đế bận đến không thể rảnh tay. Hắn một mặt lĩnh quân, một mặt liều mạng ép hàng trong bụng các tướng lĩnh, vừa học vừa thực hành. Tương lai nhất định còn có chiến tranh, mà không thể ngự giá thân chinh lần nữa. Hắn đi sâu vào tìm hiểu quân sự, đây chính là cơ hội cuối cùng cũng là quan trọng nhất.

Chỉ Hạnh còn tưởng, hoàng đế bận đến quên việc của nàng. Nhưng nàng cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày đều có thương binh chuyển về, nàng nghiễm nhiên thành thủ lĩnh quân y theo quân, mặc dù cảm thấy như vậy không tốt, nhưng hoàng đế đem tiểu hoàng trữ quăng cho nàng, nàng cũng không còn cách nào đành dẫn tiểu hoàng trữ ra vào thương binh doanh, để hài tử tuổi tác quá nhỏ này mắt thấy quá nhiều sinh ly tử biệt.

Kỳ thật nàng còn có một chút hâm mộ. Hoàng đế lưu manh kia có đứa con ngoan như thế, ưu tú như thế. Nàng cùng Tam Lang khi nào mới có thể yên ổn sinh con đây...?

Thân thể đã điều dưỡng tốt, lại gặp phải chiến tranh. Đánh nhau xong còn chưa tính xong, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Nàng thở dài, vùi đầu tiếp tục khám bệnh.

Ngay lúc này, Tử Hệ đột nhiên đến, nói hoàng đế muốn gặp nàng, nàng. Ngay cả tiểu hoàng trữ cũng không thể theo cùng.

Thật muốn cự tuyệt thẳng thừng... Chỉ Hạnh nhíu mày, quan sát vẻ mặt Tử Hệ. Hắn vẻ mặt bình thản, hơi có chút ưu thương, ôn nhu dắt tay tiểu hoàng trữ.

Thoạt nhìn không phải có mưu kế gì... hoàng đế lưu manh kia đại khái rảnh rỗi muốn chính miệng hỏi đi.

Hỏi thì hỏi, ai sợ ai a. Không còn cách nào, thân phận hiện tại của nàng là "phu nhân Hứa thị của Phùng tổng tri huyện", bí mật coi thường bất kính cũng không sao, công phu ngoài mặt vẫn phải làm hoàn mỹ.

Cho nên nàng lên xe ngựa.

Khiến nàng thấy lạ là, xe ngựa không đi về phía chủ doanh, mà lộc cộc hướng đến núi Xích Loan, nghe nói là nơi đặt kim thân của Yến Tử quan âm.

Chiến tranh mà, nàng sao có thể chạy loạn đến nơi đó dâng hương chứ? Cho nên chỉ biết phương hướng, cho tới bây giờ cũng chưa đi qua.

Chờ tiến vào cửa núi, nàng biến sắc. Yến Tử quan âm điêu khắc từ bạch ngọc mặc giáp sắt, cầm trường thương trong tay. Dung mạo kia... nàng rất quen thuộc.

Phải nói là, Phó thị đích truyền các đời đều rất quen thuộc. Mỗi người đều thận trọng truyền thừa tự họa của thái tổ nãi nãi Phó thị, trông rất sống động, báp tuyệt không phải sở hữu của người thế gian, giống như thật.

Lòng của nàng trở nên kinh hoàng, chỉ là cố gắng kiềm chế, thoạt nhìn vẫn là quan phu nhân tri thư đạt lễ, ôn mỹ nhu nhược.