Thầm Yêu

Chương 111: Thử thách cuối cùng (phần 2)




Cũng đã hơn một tháng từ lúc nó đi công tác trở về, không khí giữa hai người vẫn như thế vẫn là chữ “ Bận” ở giữa, thời gian gần đây gặp anh rất ít phải đã gần ba tháng qua cả hai gặp nhau chưa quá mười lần.

Ngày mai có cuộc triển lãm thời trang sắp ra mắt, nó cùng Uyển Nhi đang bàn tính rất say sưa nên những cuộc điện thoại gọi đến hầu như nó đều không nghe mấy, kể cả anh cũng không ngoại lệ. Cũng gần cả tuần nay hai chị em ngủ chẳng đủ giấc, ăn quoa loa cho xong không chút nào thảnh thơi.

May thay người chị vẫn may mắn hơn khi có một chàng trai rất tâm lý, chăm lo chu đáo, hai người dính nhau như sam, cứ hở Uyển Nhi tăng ca làm việc nó liền bị mắng cho một trận, rồi bị lôi đi dùng bữa cùng hai người.

“ Cốc…Cốc” Thế Hiển đã đến được một ấy vậy cả hai chị em đều chẳng biết sự tồn tại của hắn, cho đến khi nghe thấy âm thanh từ tấm kính cửa phát ra mới ngẫn đầu lên nhìn.

“ Cô giám đốc bây giờ là mấy giờ rồi cô còn bắt vợ tôi tăng ca làm việc thế kia?”

“ Trong hai người ai là vợ anh? Cẩn thận chứ không ngay cả cửa cũng không vào được luôn đấy”nó cười mỉm đáp.

“Chà, em vợ! Em cũng muốn làm vợ anh luôn sao? Sao khi đó em không nói sớm biết đâu chừng…” hắn đưa tay vuốt ve cằm như suy nghĩ nghiêm túc thật sự.

“ Chị Hai, nhà chúng ta còn phòng trống đấy” nó dừng bút, nhìn Uyển Nhi đặt vấn đề.

“ Để chị xem”

“ Ấy em vợ, như thế không ổn. Tháng sau là kí hợp đồng lại lần hai với Enjoy phải không, doanh thu tăng 5% em chịu không?”

“ Anh xem em tống tiền anh đấy à” nó chu môi làm bộ giận “ Anh nói rồi đấy nhé, 5% đó em cảm ơn trước”

“ Ủa nãy giờ chúng ta nói chuyện gì thế” hắn đưa tay xoa vầng thái dương của mình làm bộ làm tịch “ Aaa sao đầu anh đâu vậy nè, ui da. Minh Anh khi nãy em nói gì vậy anh quên mất tiêu rồi. Ui da…Ui da”

Nói rồi hắn đưa tay quơ quoạng tìm túi xách của hai người, chộp lấy rồi vọt lẹ khỏi tầm mắt ra đến cửa còn không quên nhắc nhở một câu “ lẹ nhé, anh xuống lấy xe trước. Hai chị em nhanh lên đó”

Minh Anh và Uyển Nhi phì cười, con người này mãi chẳng chịu lớn. So với lúc còn đi học quả thực chẳng mấy thay đổi, nếu có thay đổi chỉ là đổi thay ở vóc dáng trưởng thành mà thôi.

Đến một nhà hàng Âu, trước khi bước vào chẳng hiểu linh tính làm sao nó điện thoại cho anh nhưng tình trạng vẫn bận như mọi khi , chỉ có dòng tin nhắn ngắn gọn “ anh đang bận, em nhớ ăn tối rồi làm việc” nó cười buồn, không muốn suy nghĩ nhiều làm gì.

Vậy mà khi bước vào bên trong nhà hàng nó lại sửng cả người khi tận mắt chứng kiến anh đang cùng dùng bữa với trợ lí của mình rất tình tứ, không những vậy người ngồi đối diện đó hình như là ba anh bên cạnh còn có một người đàn ông trạc tuổi, nó cũng quen biết. Bụng dạ cồn cào nó bấm điện thoại, nhìn về hướng kia có thể cho thấy anh đang đặt tay lên túi quần mình, nhưng lại phớt lờ cuộc điện thoại…

“ Thế Hiển cho em mượn điện thoại”

“ Sao thế? Hết tiền hã, giam đốc gì mà bèo vậy” hắn đùa giỡn treo ngươi.

“ Nhanh lên, chầu này em khao”

Nhìn nét mặt nó tối lại, hắn e dè thu lại sự giểu cợt. Như robot hai tay cung kính đưa điện thoại cho nó.

Không ngoài sự suy đoán, điện thoại nó gọi anh từ chối, điện thoại người khác anh liền nhận.

“ Alo”

Nó im lặng vài giây rồi mới đáp lại: “ là em đây”

“ Minh Anh, anh…”

Biết anh định giải thích, nó vội cất lời ngụy biện thay anh “ điện thoại hết bin nên em mượn điện thoại của anh Hiển, anh ăn gì chưa? Có muốn dùng cơm tối cùng bọn em” nó nhìn về hướng bàn ăn của anh mà thầm bụng mong anh đừng nói dối.

“ anh đang dùng cơm cùng ba…”

“ ùm, em biết rồi. Anh ăn ngon miệng. Tối về chúng ta gặp nhau” nó cười gượng.

Hơi thở của anh căng thẳng phả qua điện thoại, im lặng vài giây rồi ngập ngừng đáp lại “ Tối nay anh ở lại công ty, em đừng thức chờ anh”

Nó không nói gì thêm, cúp ngang điện thoại nét mặt bình thãn như không có gì xảy ra. Trả điện thoại rồi ngồi xuống gọi món dùng bữa thưởng thức một cách vui vẻ gượng gạo nhất định mà ai cũng có thể nhìn thấu.

Không khí im lặng bất thương, khó chịu đến nghẹt thở. Nhưng cả hai người cũng không muốn hỏi sợ chỉ quá lời nó lại buồn, Uyển Nhi đành đánh sang công việc.

“ Minh Anh, show lần này em định chọn làm vedet cho trương trình”

“ Ngọc Quỳnh” nó trả lời ngắn gọn.

“ Liệu cô ấy có muốn không, từ việc xảy ra khi trước chị lo e rằng…” Uyển Nhi cắn môi lo lắng.

“ Cô ấy không làm thì chị cứ theo hợp đồng mà giải quyết, đừng kiên dè gì cả” nó lạnh lùng nói.

“ Em thẳng tay vậy sao?”

“ Chị chuyện công là công, tư ra tư đừng để tình cảm phá vỡ công việc. Hơn nữa chúng ta là những người làm ăn, tuyệt nhiên không để bản thân chịu thiệt vì một người vô trách nhiệm”

“ Minh Anh nói đúng đấy, cô ấy tuy là bạn bè của chúng ta, nhưng không phải vì thế mà trong công việc lại vô trách nhiệm được.” Thế Hiển cũng phân tích một câu.

“ Minh Anh, có chuyện gì sao em? Anh thấy em có vẻ không vui” hắn quan tâm liền hỏi.

“ Nếu một người đàn ông muốn trách mặt một người, nếu là anh sẽ làm gì?”

“ tìm đủ mọi cách để trách mặt” hắn đáp gọn.

“ ví dụ là chị ấy” nó nhìn sang Uyển Nhi.

“ Anh sẽ ở lại công ty làm việc, điện thoại anh sẽ hạn chế nghe, sẽ bận thương xuyên cho mà coi”

“ ừm” nó đáp lí nhí rồi thở dài “ hai người dùng đi, em phải về công ty rồi. Uyển Nhi, chị cứ thoải mái đi có bé Zen phụ em rồi”

“ Em thức từ hôm qua đến giờ rồi đây, coi kìa đồ cũng chưa thay. Nghe chị về nhà tắm rửa ngủ một giấc cho khỏe rồi mai hãy làm tiếp” Uyển Nhi càu nhàu nó .

“ Ùm, em biết rồi. Chị đi hẹn hò với anh ấy đi, không lại nó em hành xác chị nữa” nó cười mĩm mệt mỏi “ em đi trước đây. Tối nay em mời”

Nó rồi nó đứng dậy định đi, đâu ngờ lại chạm mặt anh đang đi đến, anh ngạc nhiên cơ hồ căng cứng cổ họng bị bóp nghẹn lại, sự bối rối của anh chỉ biết đứng im như tượng nhìn nó. Không biết phải làm gì hơn.

“ Chào bác trai” nó cúi đầu lễ phép chào ba anh đang đứng cạnh.

Thấy nó ba anh vui mừng không kém, mà bước lại gần ôm chằm nhưng gặp người thân ruột thịt sau bao năm xa cách “ Minh Anh đúng không, con bé này đi đâu mà giờ xuất hiện hả. Coi này, giờ lớn hơn rồi ra dáng thiếu nữ rồi đây”

“Dạ, cháu cảm ơn Bác. Chưa dịp chào hỏi bác đàng hoàn ạ”

“ Thôi nào, cháu đừng ngại ít khi ta về nước lấy đâu mà cháu chào hỏi đàng hoàn cho được”

Người đàn ông trạc tuổi ba anh đứng cạnh Thiên Nghi, chợt nhận ra nó mà cười lớn, đưa tay bắt chào lịch thiệp “ Không phải tổng giám PARKSON hay sao, thật vui khi được gặp ông?”

Nó không nhận ra người đối diện là ai cười trừ đáp lại “ Chào ông, ông đây là…”

“ Thật ngại quá, tôi là tổng giám đốc bên tập đoàn trang sức Omi, còn đây là con gái tôi Thiên Nghi”

Nói đến đây nó hơi ngượng ngùng một chút, ngẫm lại thì mới nhớ người đàn ông này là bạn đối tác làm ăn vừa kí hợp đồng thuê quầy tại PARKSON.

“ Thật ngại quá chưa có dịp mời cô đi dùng bửa với chúng tôi”

“ Vâng, có dịp tôi sẽ dùng cơm cùng ông” nó đã quen với những thuật ngữ xã giao quen thuộc như thế, nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Chỉ có về thân thế của Thiên Nghi nó hơi bất ngờ đôi chút, thì ra cô ấy là con gái của một nhà tài phiệt ấy vậy lại ẩn mình dưới lớp vỏtrợ lí thấp bé, enzim trong chiếc xuất làm nó liên tưởng đến muôn vàng câu hỏi cho cuộc gặp gỡ tối nay giữa anh và bên kia.

Màn chào hỏi đến đây coi như là xong, nó không muốn đứng lại đây đối diện với anh thêm một giây phút nào nữa liền viện cớ ra về “ Tôi còn có việc giải quyết xin phép đi trước”

“ bác trai, chào bác” nó lễ phép chào rồi nhanh chân sảy bước rời khỏi nhà hàng.

Tù đầu đến cuối anh đứng im, nét mặt bất lực nhìn nó tìm một ánh nhìn từ nó nhưng không hề có. Dõi theo bóng lưng nó rời đi mà lòng anh muốn bỏ tất cả mà đuổi theo.

Đoán được ý nghĩ của con trai, ba anh đã ngầm lắc đầu cản lại, Hoàng Long chỉ biết thở dài nhắm mắt buông xuôi.

Uyển Nhi không phải là người chịu nhẫn nhịn, cười đễu đá xoáy một câu “ bửa cơm này xem ra chi phí thu về của anh không ít đâu” nó rồi cô lườm Thiên Nghi rồi bỏ đi

Thế Hiển ái ngại nhìn, cười chào một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Cứ tưởng cầm chân được con trai, nhưng vừa đi ra đến bên ngoài anh không nói tiếng nào lên xe vội vàng đuổi theo, mặc cho ba đứng đó tức giận ái ngại không biết nói thế nào với hai cha con Thiên Nghi.

Ngồi trên xe mà lòng anh phừng phực lửa đốt không yên, tay liên tục bấm số gọi cho nó nhưng đều bị khướt từ. Chạy đến PARKSON, anh không đủ nhẫn nại mà chờ than máy lao như điên chạy bộ đến tận tầng 20 của tòa nhà. Trông thấy người đó trong phòng kính chăm chú làm việc, anh mới thôi căng thẳng lâu mồ hôi, thở mệt nhọc.

Mồ hôi lấm tấm đồ ra, mở cửa xông vào: “ Mọi chuyện không như em nghĩ”

Hơi thở nóng phừng phả vào mặt khiến nó dùng vài giấy rồi lại tiếp tục từng nét chữ, phớt lờ anh, bình thãn đáp lại: “ em không nghĩ gì cả”

“ Minh Anh” anh gằn giọng gọi nó.

“ Chẳng phải anh nói nó còn có việc phải giải quyết hay sao, hãy về đi”

Thái độ này của nó càng khiến anh phát điên lên hơn, muốn đập nát tất cả cho hả cơn giận, thà là nó mắng anh chửi anh chẳng sao, chí ít như vậy anh còn tồn tại trong nó, nhưng Minh Anh của anh là thế từ trước đến nay luôn nguyên một thói xấu “ im lặng” và “ chịu đựng” như thế, càng khiến anh giận bản thân mình rất nhiều, đầu óc như muốn nổ tung ra

“ chúng ta về thôi”

“ Anh bảo anh phải ở lại văn phòng?”

“ ĐI VỀ”

Anh quát lớn, sự bình thãn này của nó làm anh chua xót điếng người, lo lắng không ngừng dâng lên. Là phụ nữ ai chẳng yếu đuối, thế nhưng cô gái của anh lại chẳng bao giờ bộc lộ sự yếu đuối trước mặt anh cứ phải gồng mình chống đỡ phong ba bảo táp như vậy cho đến bao giờ, cứ ương bướng một mình thế ruốt cuộc nó không muốn anh che chở, không muốn tựa vào anh. Anh giận đến nổi muốn đánh mình một trận, vậy mà nó muốn dửng dưng như không có gì

Thấy anh như vậy, đôi hàng mi khẽ động, nó dừng bút ngẩn mặt nhìn anh nói với vẻ bình thường vốn có: “ Hoàng Long, không cần bực tức vì điều gì cả. Em tin anh, có việc thì cứ giải quyết đi, xong xuôi tất cả hãy đến tìm em vẫn chưa muộn”

Nó đưa tay lau đi mồ hôi đang đổ ra trên gương mặt anh, giọng nói ấm áp vô cùng “ Em từng nói với anh chưa nhỉ? Rằng có một người luôn đứng chổ củ đợi anh”

“ Không sao, thì theo anh về nhà đi, được không?” anh nắm tay nó đang lướt trên mặt mình mà hôn nhẹ, ánh mắt đầy sự yêu thương trân quý bên trong hằn lên.

Mĩm cười nó gật đầu, theo anh cùng về nhà.

Đến nơi khi ba nhìn thấy con trai bước vào định la mắng gì đó nhưng liền thu cơ miệng lại khi thấy sự xuất hiện của nó từ phía sau.

“ Ba” anh chào một tiếng.

“ Bác trai” nó cúi đầu lễ phép.

“ Minh Anh đến chơi sao, vào nhà đi. Ta cũng đang định kêu Hoàng Long gọi cháu đến đây”

Bối rối không biết phải đáp lại làm sao cho phải nhưng đâu cần đến nó trả lời anh đã chủ động cướp lời “ Ba, cô ấy sống ở đây cùng con”

Sắc mặt ba anh thay đổi không vui, nó tinh ý nên dễ dàng nhận ra. Không muốn anh khó xữ, cũng không muốn cha con vì một người mà bất hòa với nhau : “ Cháu mới về nên ở tạm vài ngày, mấy hôm nữa cháu sẽ đi ạ”

Cơ hồ ba anh giãn ra thứ thái, như trút bỏ được gánh nặng trên đôi vai, ông ôn tồn trầm giọng “ Cháu đừng khách sáo, muốn ở bao lâu thì ở”

“ Oh My God, con gái cưng, con gái yêu quí của ta” Mẹ anh tay bồng đứa trai từ dưới bếp chạy lại, hớn hở gọi nó.

Đưa Hoàng Lâm cho Hoàng Long bà lập tức vui mừng mà ôm chằm lấy nó, sau bao năm xa cách: “ Coi này, xinh đẹp thế này này, bỏ mẹ đi mà không một lời từ biệt vậy con” bà xoa đầu nó “ aigoo, con bé xấu xa này”

“ con cũng nhớ bác nhiều lắm ạ”

Hai người phụ nữ ôm nhau cười khúc khích, sự xuất hiện của mẹ anh đã phần nào làm giảm sự căng thẳng lúc bấy giờ…

---

Khi trời gần về khuya, nó dừng công việc tắt máy tính, cả cổ họng khô ran rát, nhìn sang vớ bình nước nhưng chẳng còn lấy một giọt nào. Đành lê thân xác mệt mỏi xuống nhà, chẳng hiểu trời treo ngươi hay đang giúp nó biết được sự thật mà khiến anh “ Bận” bấy lâu nay, khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cha con anh.

“ Nếu được hãy kết thúc đi, điều đó không những tốt cho con nó còn tốt cho Minh Anh” hàng mày ba anh chau lại trầm tư “ con biết là không thể mà Hoàng Long”

“ Chuyện gì con cũng nghe theo ba, tùy ý ba sắp xếp nhưng còn chuyện này thì không. Đừng biến hôn nhân của con thành công cuộc kinh tế, xin lỗi ba con không buông tay cô ấy được”

“ Chẳng phải Thiên Nghi rất tốt sao, con bé có gì thua Minh Anh?” giọng ba anh trở nên tức giận “ Nếu Minh Anh không về, chắc chắn con đã chọn Thiên Nghi không phải sao? Hai đứa như hình và bóng”

Hai tay anh nắm chặt thành quyền, ánh mắt như lưỡi dao phẩn nộ: “ Vĩnh viễn Thiên Nghi không bằng cô ấy, nếu ba muốn xếp hơn thua thì Thiên Nghi thua tất cả và cho dù Minh Anh không về đi chăng nữa tự con sẽ đi tìm cô ấy bằng bất cứ giá nào”

“ Hoàng Long” ba anh tức giận, kèm theo một cái lên gương mặt anh.

“ Con không nghĩ đến ba cũng được, nhưng con phải nhớ Gmeiner là tâm huyết của ông nội con, là tất cả tâm huyết của dòng họ ta” giọng nói ba anh khẩn thiết hơn bao giờ, càng khiến người nghe cảm thấy mũi lòng, nếu là nó nó sẽ nghe theo sự sắp xếp đã định mất thôi.

“ Giữ Gmeiner có rất nhiều cách, không cần dùng hôn nhân để trao đổi, con thà mất tất cả chứ không sống bên cạnh một người mà con không yêu” ngược lại với ba, anh đầy sự kiên định, hùng hồn kiên quyết đến cùng.

“ Con…con… con có biết tình hình của tập đoàn chúng ta bây giờ không? Chỉ cần lão Trương rút vốn đầu tư coi như mất trắng, cổ phần lại đang bị các cổ đông gặm nhắm từng chút một, tổng công ty dính phải vụ thuế giờ vẫn chưa giải quyết xong, các ngân hàng đều từ chối cho vay” ba anh nắm tay anh tìm kiếm niềm hi vọng cuối cùng “ Hoàng Long, con và Minh Anh cũng đã qua một thời tuổi trẻ hai đứa cũng chỉ là tình cảm chớm nở và đi qua, hãy nghĩ thật kỉ con trai à”

Đứng bên ngoài mà hốc mắt nó đọng nước, hai mắt đỏ hoe cả lên. Đầu óc trở nên choáng váng rồi bời, tay ôm lấy ngực đau khôn siết, nó không nào tiếp tục đứng đó thêm được nữa nếu để anh phát hiện nó sẽ gục ngã gây thêm gánh nặng cho anh mà thôi.

Muộn phiền trên vai anh đã đủ rồi, tốt nhất nó không nên để tâm trạng anh mỗi lúc tồi tệ hơn.

Gần hai giờ sáng vẫn chưa chợp mắt được quay qua quay lại không tài nào yên giấc, bổng một thân hình cao lớn quá đổi quen thuộc tự tiện nằm xuống cạnh nó rồi tự tiện ôm nó vào lòng, nhưng vẻ mệt mỏi của anh không giấu đi được.

“ Anh mệt quá”

“ Mệt thì tựa vào em này” môi nó cong lên một đường,hôn nhẹ lên đỉnh đầu xua tan mệt mỏi cho anh.

“ Sao em không hỏi anh” nằm tựa lên vai nó, anh nhắm mắt mệt mỏi hỏi.

“ Khi cần thiết, anh sẽ tự nói với em đúng chứ!”

Nó trả lời những chỉ nhận được âm thanh im lặng, và từng hơi thở đều đặn từ anh. Hôm nay có lẽ anh đã quá mệt mỏi nên nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, sóng gió cũng được, bảo táp cũng được miễng rằng ngày ngày hai người vẫn còn ở bên nhau cùng xua tan mọi mệt mỏi trong cuộc sống, bình yên dịu êm tay trong tay như vầy.

Nhưng cũng khá mệt mỏi và đôi khi chán nãn khi hết thử thách này, rồi thử thách khác cứ đua nhau ùa ập kéo đến không khi nào thảnh thơi, bên nhau thì ít xa nhau lại nhiều tự lòng nó hỏi “ bao giờ thì mới có bình yên trong hạnh phúc thật sự?” …

---

Bộ dạng hốt hoảng, tay ôm hồ sơ chạy thẳng vào nó mà không thèm để ý đến việc gõ cửa trước khi vào, giọng nói Ngọc Huyền gấp gáp: “ Tổng giám đốc, lớn chuyện rồi”

Sự tự tiện này, nó không mấy hài lòng, liền nhìn cô ả bằng ánh mắt khó chịu.

Biết mình có lỗi, Ngọc Huyền thu mình cúi đầu: “ tôi xin lỗi, tại có chuyện gấp”

“ Chuyện gì”

“ Quản lý của cô Ngọc Quỳnh vừa điện thoại bảo rằng cô ấy hủy show không nhận thưa tổng giám đốc”

“ Không cần lo, cô cứ theo trình tự mà làm. Không cần nể nan ai đâu”

Ngọc Huyền mừng thầm trong bụng, tưởng chừng đã đến lúc Minh Anh đòi nợ củ lẫn mới, liền thay đổi thái độ nịnh hót: “ Cô ta thật không biết tốt xấu, tổng giám đã rộng lượng không tính toán chuyện củ rồi ấy vậy mà cô ả Ngọc Quỳnh kia lại không biết điều”

Ngọc Huyền được đà, cười khinh miệt.

“ cô còn gì nữa không? Xong rồi thì ra ngoài đi” nó chẳng hề quan tâm đến lời Ngọc Huyền vừa nói, không câu nệ mà đuổi thẳng cô ả ra ngoài “ Đem cái này sang ENJOY kí đi”

Biết bản thân đã lắm lời, Ngọc Huyền lấy tay che miệng, sợ sệt cầm lấy hồ sơ mà chuồn lẹ, không ngoái đầu nhìn.

Khi không còn ai Minh Anh mới buông lỏng bản thân, mà nằm ngửa ra ghế nghĩ mệt, nhắc đến Ngọc Quỳnh lòng nó đầy dãy sự kiện lẫn hoài nghi, nhớ lại những chuyện củ…

Vào chiều hôm đám cưới Hoàng Nhi nó vẫn nhớ in cái cuối cùng đến chào tạm biệt nó ở sân bay. Nó đã vui mừng khi trông thấy Ngọc Quỳnh xuất hiện, cảm động đến phát khóc khi thấy cô , cứ nghĩ là thật lòng nào ngờ là đầy rẫy dối trá mừng chưa được bao lâu đã phải chịu sự ngược đãi bất ngờ từ Ngọc Quỳnh…

Gương mặt lạnh lùng cùng ngữ khí khi đó chẳng thể nào quên: “ đã đi rồi thì xin cô đừng nghĩ đến việc quay trở lại. Nếu không tôi sẽ biến cuộc đời cô thành địa ngục”

“ Ngọc Quỳnh…cậu đừng đùa như thế. Sao cậu biết mình đi mà ra đây vậy” nó cười xúc động nắm tay Ngọc Quỳnh.

Giằng tay ra khỏi người Minh Anh, không kiên nể thẳng tay tát vào gương mặt nó “ cái tát này là đánh kẻ không biết liêm sỉ như cô, cô là ai mà dám đụng đến người đàn ông của tôi”

“ Chát” lại một bạt tai nữa “ cái tát này là đánh cho hạng rẻ mạc như cô”

“ Chát” “ cái này là lần cuối tôi cảnh cáo cô, kẻ thấp hèn như cô đừng bám lấy chúng tôi. Sự xuất hiện dư thừa của cô là đã mọi thứ trở nên rối tung”

Nó ôm mặt đỏ rần còn in hằn lằn trên má: “ Ngọc Huyền, chẳng phải chúng ta là bạn của nhau hay sao. Cậu…cậu sao cậu lại thế này”

“ cô tưởng chúng tôi thật lòng mến cô sao, Minh Anh cô ngay thơ quá rồi chỉ là do cô đáng thương thôi” Ngọc Quỳnh cười mĩa mai “ cô nghĩ Hoàng Long yêu cô sao, cô muốn làm lọ lem sao. Cô chỉ là hình bóng thay thế Uyển Nhi thôi đừng mơ tưởng nhiều đến thế”

Nó khi ấy chỉ biết đứng ôm mặt mà thầm oan ức, lắng nghe sự sỉ vả đến từ Ngọc Quỳnh mà không thể làm được gì hơn. Cố gắng giải thích “ có sự hiểu lầm thôi, mình không làm gì sai hay có lỗi với cậu”.

“ Bộ dạng ngây thơ của cô, thật ghê tởm. Cứ làm bộ làm tịnh trước mặt mọi người, Đăng Khôi, Thế Hiển Hoàng Long có thể bị cô lừa nhưng cổ tưởng không ai nhìn thấu được bộ mặt thật của cô à.” Ngọc Quỳnh nhếch môi “ Một kẻ thất bại, một kẻ đáng thương”…

Sự thật lúc đó nó không hề tin vào những gì mình nghe thấy, cho đến khi sang đến tận nước Anh trong lòng vẫn chưa một lần oán giận Ngọc Quỳnh, vì nó biết Ngọc Quỳnh vì thương Đăng Khôi nhiều quá nên mới như vậy thôi.

Bấy nhiêu đó cũng chưa nhằm nhò gì so với những việc được nghe từ chính Uyển Nhi kể lúc hai chị em gặp lại nhau…

Chiều hôm đó cả hai người đang tán gẫu thưởng thức cà phê, nó vô tình hỏi một câu “ Uyển Nhi, trước kia chị và Ngọc Quỳnh hai người sao lại trở mặt với nhau vậy”

“ Để nhớ thử xem” Uyển Nhi nhấp ngụm cà phê nhớ lại quá khứ “ Sự việc qua lâu rồi, chị không nhớ rõ nhưng cũng có một phần lỗi, ăn một cái tát từ cậu ấy cũng không hề nhẹ đâu”

Hai mắt nó tròn xoe nhìn Uyển Nhi, như không tin: “ Năm đó chẳng phải chị đánh cậu ấy rồi còn xô cậu ấy ngã xuống cầu than hay sao, Ngọc Quỳnh vì thế chấn thương không tham gia tuyển chọn được à?”

Mặt Uyển Nhi đỏ phừng, đặt cốc cà phê xuống bàn ngồi thẳng dậy phân bua “ KHÔNG HỀ”

“ Bọn chỉ đích thị có cải nhau, nhưng không phải vì giải thưởng của chương trình. Chị cũng đâu độc ác đến thế, không hề động đến một cộng lông của cậu ta”

“ vậy sự việc…” nó nghiêng đầu hỏi.

“ Năm đó chị và Phong hẹn hò bí mật với nhau, nhưng chị không hề hay biết Phong và Ngọc Quỳnh khi ấy đang hẹn hò, anh ta chia tay Ngọc Quỳnh đến với chị, còn chị thì lại bỏ rơi Hoàng Long để theo đuổi ước mơ và chỉ muốn chửa bệnh cho mẹ mà thôi”

Uyển Nhi ái ngại nhắc lại chuyện củ “ Sau đó chị bị Ngọc Huyền tát một bạt tai còn rách cả khóe miệng, nhưng chị có lỗi trước nên không chấp nhất với cậu ấy , chỉ tức giận rồi bỏ đi. Lúc đi lên còn gặp Đăng Khôi nữa mà, nhưng chẳng biết vì sao cậu ấy lại ngã cầu than khi ấy”

Ánh mắt Uyển Nhi hằn lên sự oan ức của bản thân, lí nhí nói : “ Thật sự chị không làm gi cả. Chẳng hiểu sao sau ngày hôm đó ai cũng đổ lên đầu chị, đồn đại là chị gây ra tai nạn. Vì lòng tự tôn chị cũng chẳng buồn giải thích làm gì, ai muốn nghĩ gì thì nghĩ” .

“ Thật sự khi ấy chỉ thấy có lỗi với Hoàng Long và Thế Hiển chuyện tình khi đó phức tạp khá phức tạp”…

Từ câu chuyện ấy, trong lòng nó dấy lên cả một chuổi sự việc không tuyệt nhiên mà nó lại dính phải những chuyện rắc rối như thế được liền nhờ Kobe điều tra một số sự việc tìm sự liên quan.

Bấy nhiêu đó cũng chưa là gì khi nó gặp Ngọc Huyền lúc trước khi về nước, cuộc gặp gỡ đó đã cho nó biết thêm một số sự thật mà nó chưa bao giờ nghĩ đến chủ mưu là Ngọc Quỳnh .

Những năm khi còn đi học, người đứng phía sau điều khiển ra lệnh cho bọn nữa sinh ùa ấp vào ăn hiếp nó không ai khác chính ta Ngọc Quỳnh chứ không phải vì ganh ghét gì nó mà bọn họ làm như vậy, lần bị đổ thức ăn ở cantin, hai lần bị khóa trái ở phòng vệ sinh, rồi bị đánh hội đồng tại nhà đa năng, cắm trại bị côn đồ truy đuổi, người tung ảnh thật sự cũng chính là Ngọc Quỳnh, một tay Ngọc Quỳnh dùng thế lực của mình khi ấy mà ra lệnh cho đám học sinh nghe theo, chính nhờ gương mặt thân thiện, nổi tiếng với sự lương thiện ôn nhu đã che đậy được bản thân.

Bấy nhiêu đó cũng chưa nhằm nhò gì cho đến khi cầm sắp hồ sơ trên tay, đọc từng dòng từng chữ lồng ngực nó đau nhói lên vì không thể nào tin vào những gì mình nhìn thấy, NGỌC QUỲNH một người bạn nó hết mực tin tưởng, dù biết được hai sự việc cũng vẫn chọn tin Ngọc Quỳnh nhiều hơn,ấy vậy lại không ngờ đến Ngọc Quỳnh là người đứng sau tất cả kế hoạch.

Người hủy hoại gia đình nó tan nát của bất nguồn từ cha của Ngọc Quỳnh, lợi dụng tình bạn lâu năm mà ba Ngọc Quỳnh đã lợi dụng ba nó vay tiền cổm hết số tiền đó rồi làm như không quen biết khiến ba nó mang tội danh “ Biển thủ công quỷ” dẫn đến nớ nần chồng chất để gia đình nó phải gánh chịu hậu quả một mình.

Càng khủng khiếp hơn sau khi chạm mặt Thy Thy tại toilet trong một nhà hàng. Thy Thy càng lúc càng đẹp đi cùng với sự lẳng lơ của ả.

Bộ dạng cáo nay đã ra tận mặt, không che dấu như xưa nữa, vốn dĩ nó đâu muốn giao tiếp nhưng Thy Thy lại có ý chặn đường: “ Gặp lại bạn củ cũng chào một tiếng rồi đi chứ”.

“ Cần thiết không, đẳng cấp đâu giống nhau?” nó đáp.

“ Cần chứ, cũng từng thấp hèn mà đúng chứ. Đâu phải là tổng giám đốc rồi là tỏ vẻ vậy trẻ con lắm đấy” Thy Thy đưa tay che miệng cười.

Nói chuyện với loại người này khiến nó thấy ghê tỡm, chẳng muốn đứng lại giây nào nữa phớt lờ định đi “ để hơi mà nói cho đàn ông nghe ấy, à phải rồi có người thay đổi đứng trên đỉnh núi đó là tốt, và còn một loại thay đổi là để tìm ra vị trí dưới đáy xã hội thật sự của mình. Hiểu chứ” nó cười khinh.

Thy Thy không hề tức giận, ngược lại còn cười rất tươi: “ Thì có sao đâu chứ, ít ra tôi đâu ngu ngốc đến nỗi bị người khác chơi sau lưng rồi còn xem họ là bạn thân thiết như cô, đúng chứ”.

Nó quay lại, tính dậy cho cô ả một bài học nhưng Thy Thy đã vội lên tiếng cất lời “ Vậy cô nói xem người đứng trên đỉnh núi nhưng lại giống một kẻ ngu ngốc, một kẻ đứng dưới đáy xã hội lại cười tươi ai thảm bại hơn vậy?”

“ Ý cô là gì?”

“ nói cô ngốc quả thực không sai, Ngọc Quỳnh hại cô thê thãm cô lại xem cô là vàng là ngọc chẳng ngốc chứ là gì?”

“ Cô rãnh không có việc gì làm thì đến công ty tôi, ít ra tôi sẽ cho cô một vị trí không tồi đâu. Đừng rãnh rang lại đi nói xấu người khác như thế, bản thân cũng không hơn ai đâu”

“ ha ha, không hơn ai sai sao, cô ta thì cũng không khác gì tôi đâu Minh Anh, cũng mượn tay tôi hại cô, mượn tay Ngọc Huyền đèn bẹp cô, mượn tay Uyển Nhi để đuổi cô đi. Thậm chí còn có khả năng cướp sinh mạng cô mà…ốps hình như tôi lỡ lời rồi” Thy Thy chưa kịp nói hết câu, làm bộ như lỡ lời lấy tay miệng, rồi cười bỏ đi.

“ ý cô là gì?” nó gằn giọng.

“ Cô cứ điều tra kỉ vào, chẳng phải giờ cô dư khả năng rồi sao. Chào nhé”.

Hết cha rồi đến con hết lần này đến lần khác đổ hết mỗi tội lỗi lên đầu nó, yêu đương oán giận một cách mù quáng mất cả lí trí. Sau này khi về nước có đôi lần nó muốn đánh thẳng muốn hạ Ngọc Quỳnh xuống đấy sâu nhưng vốn dĩ chẳng đủ nhẫn tâm, tự cho Ngọc Quỳnh một cơ hội bỏ qua tất cả không oán hay giận gì cả.

Đến giờ ngồi nghĩ lại Ngọc Quỳnh quả thực không đơn giãn nhưng gương mặt của cô ấy, nhận sắp tài liệu từ Kobe mà nó chã buồn muốn đọc, vứt sang một bên. Mở mắt ngồi dậy nó bắt đầu đi lục lọi mọi ngỏ ngách trong văn phòng, tìm tập hồ sơ Kobe đưa. Loay hoay hơn nữa giờ đồng hồ mới thấy, thở phù hồi hộp mở ra đọc, đôi tay nó nắm chặt đập xuống bàn, ánh mắt đẫy phẫn nộ đôi vai run run nhìn theo từng chữ, từng tấm hình kèm theo.

Bọn con đồ bắt nó cũng đã được Ngọc Quỳnh sắp xếp sẳng, chính là cô ta thuê bọn ho ban tặng bất hạnh đến cho nó, cầm tấm ảnh có tên Min Jessica mà nó bóp nhàu nát bấy. Có vạn lần rời vào nơi tối tăm nó cũng chẳng tưởng tượng được Ngọc Quỳnh là mưu đồ đến vậy, nhẫn tâm ác độc không kém gì Chủ Tịch Yên.

Ngày hôm nay cô ấy từ chối show ngay cận kề ngày diễn, cũng là cố tình. Tại sao Ngọc Quỳnh lại đối xử với nó như vậy, gia đình nó, và nó chưa hề nghĩ đến hại họ. Tại sao từ gia đình cho đến Ngọc Quỳnh luôn nhắm vào nó để làm mục đích giải trí, dùng mọi thủ đoạn để triệt tiêu.

Mê mang suy nghĩ, điện thoại bổng reo lên khiến nó giật mình, màn hình hiện lênsố lạ theo thói quen nó chẳng nhận, vậy mà người gọi có vẻ rất kiên nhẫn đổ chuông đến tận hai ba lần, nó đành miễng cưỡng nghe máy “ alo”

“ Minh Anh, là bác đây”

Nó ngờ ngợ : “ bác trai ạ?”

“Ừm, cháu rảnh không chúng ta cùng dùng cơm trưa được không?”

“ Dạ vâng”

Thầm đoán được mục đích của buổi cơm trưa, mệt mỏi giờ chỉ muốn trốn đi thật xa, thư thả một ngày thôi cũng được…

Tầm ba mười sau cả hai người một lớn một trẻ ngồi nhìn nhau ái ngại, không mấy thoải mái. Cơm canh bày sẳng cũng chẳng buồn đụng đủ.

“ bác trai có chuyện gì muốn nói, cứ nói đi ạ” nó vừa nói vừa gấp thức ăn cho ba anh.

“ Vậy ta không vòng vo với cháu lắm gì, cháu là người thông chắc hiểu những gì ta nói.”

“ vâng ạ”

“ Ta biết cháu và Hoàng Long yêu thương nhau rất nhiều, nhưng ta đã đồng ý hôn sự giữa nó và gia đình bạn ta. Nhưng thằng bé lại…” ba anh vẻ phiền lòng.

“ vậy anh ấy có đồng ý không ạ?” nó cười mĩm, sắc thái vẫn không thay đổi “ Không, phải khôngạ. Cháu xin lỗi bác trai, khi anh ấy chưa buông tay cháu không thể làm gì hơn”

“ Minh Anh, thật sự bác rất quý cháu, thậm chí ta còn muốn cháu là con dâu của ta nhưng mà…coi như vì Hoàng Long, ta không thể để thằng bé một hủy hoại cả tập đoàn tâm huyết của cả gia tộc. Bác mong là cháu hiểu…” Ánh mắt ba anh dáy lên vô vàng sự mệt mọi, bất lực lẫn bên trong câu nói.

Vẻ ngoài của ông đã tiều tụy hơn rất nhiều, giọng nói ấm áp khi ấy cũng trở nên khàn đặt. Ông đưa một sắp tài liệu dày cộm.: “ Cháu cứ suy nghĩ, hãy đọc nó rồi cho bác câu trả lời…”

Nó nhận tập tài liệu đồng thời không phản ứng thêm gì, lãng sang chuyện khác “ bác dùng cơm đi ạ, chúng ta cứ để công việc qua một bên”

---

Theo tính chất công việc Kobe chẳng thuộc quản lý, anh ta có thể đến làm củng được cũng có thể tự do nghĩ mà không cần xin phép hay báo trước chỉ cần có mặt khi nhận được thông báo. Vậy mà thời gian gần đây luôn nổ lực siêng năng đột xuấtthường xuyên xuất hiện tại văn phòng công ty, đặc biệt hơn anh ta rất quan tâm đến những giấy tờ có liên quan đến Gmeiner.

Sáng giờ cậu ta cứ chạy qua chạy lại trước văn phòng làm việc của Minh Anh không rõ mục đích muốn làm gì. Sự gây quấy nhiễu ảnh hưởng đến ánh mắt của nó, nó đành đứng dậy ra cửa chặn đường : “ Này, cậu có việc gì mà phiền ánh nhìn của tôi hoài vậy”

“ Oh my god, thế bữa nay tôi bị tướt quyền đi lại trong trung tâm thương mai này à?” Kobe lắp bắp phân bua.

Phì cười, Minh Anh khoanh tay tựa vào cửa ra vào, nhìn Kobe vẻ nghi ngờ. “ Minh không cấm, nhưng khu vực cậu làm việc là tầng đấy, tầng này ngoài tôi ra còn có Zen làm việc thôi mà” nó cười “ Đừng nói với tôi lên đây tìm em ấy nhé, em ấy qua Úc hôm rồi cậu là người đưa em ấy ra sân bay đó”.

Lần này thì Kobe hết lí do, không còn đường nào để mà chối cải thêm được. Cười trừ nhìn nó gãi đầu: “ Thật ra, có việc cần nhờ cậu”

“ Oh, việc gì vậy. Nay có sử dụng cả kính ngữ nhờ vã nữa cơ đấy” nó lườm liếc kobe đầy hoài nghi.

“ Annie xinh đẹp này, Chả là tôi soạn hợp đồng với bên Gmeiner bị sai sót mất rồi, cậu có thể cho tôi số điện thoại của cô trợ lí bên đó cho tôi không? Để điều chỉnh hợp đồng ấy mà”

Lý do này của Kobe quả thực có chút hợp lý, cậu ta nói dối như vậy cũng không tồi, nếu nó không hiểu rỏ Kobe chắc có lẽ đã tin lời cậu ta mất rồi.

Nó vờ gật gù tin lời Kobe: “ vậy trở lí nào vậy, bên đó đâu chỉ có một trợ lí”

“ trợ lí của Honey cậu ấy” Kobe đáp lia lịa.

“ Ủa mà khoang , hợp đồng nào mỗi hợp đồng tôi đều đọc qua rất kỷ, cậu soạn thảo rất đúng ý tôi hợp tình hợp lý mà nếu mà sai thì chính cậu cố tình mà thôi cậu bán đứng tôi à. Hơn nữa trợ lí của anh ấy cũng đâu làm bên bộ phận kinh doanh?”

“ Cậu…Cậu…” Kobe bí lời, màn trêu của nó khiến mặt cậu ta đỏ phừng như cà chua chín mọng “ rỏ ràng cậu biết rồi lại còn trêu tôi. Giỏi lắm, tôi sẽ tự đi tim ok”

Nói rồi cậu ta nhanh chân bỏ đi, chỉ lo nán lại lâu thêm chút nữa sẽ bị nó đốt cháy thành tro tàn, mặc kệ cho nó ở phía sau chới với gọi “ số này, không lấy nữa à, thật à không lấy thật à”

Được một hôm như thế nó ôm bụng cười nức nẽ,giãm được mười phần trăm stress. Rồi chợt não nề khi nghĩ đến hai chữ “ Thiên Nghi”

Nói là làm, sau hơn một giờ lục lọi mọi ngỏ ngách, buông điện thoại với vài người cuối cùng Kobe củng tìm được số điện thoại cá nhân của Thiên Nghi. Ngồi trên ghế xoay vòng nhìn số điện thôi mà cũng đủ khiến cậu ta cười cả ngày no nê một bụng hạnh phúc, cảm giác phiêu bồng trên chín tầng mây.

“ Để tôi xem, gỡi mail cô không trả lời, vậy được thôi tôi gửi tin nhắn xem xem cô ngoan cố hay tôi tài giỏi hơn”

Cậu ta lẩm bẩm một mình, tay thì chăm chú soạn tin nhắn:

“ Học sinh”

Một phút rồi hai phút trôi qua không hề thấy động tỉnh gì, cậu ta vẫn kiên nhẫn liên tiếp gữi thêm hai ba tin với cùng một nội dung “ học sinh” ; “ này học sinh , trả lời tôi mau”

Người ở đầu dây bên kia mặc dù đang rảnh rang, nhưng nhìn thấy tin nhắn cô chẳng thèm đụng đến mở ra xem, chẳng có chút hứng thú trả lời. Ấy vậy Kobe lại ngoan cố hơn cô rất nhiều kệ sự phớt lờ từ cô, tin nhắn cứ thế mà ồ ạt kéo đến thông báo nườm nượm hiện lên màn hình.

Chưa hết,không thấy cô trả lời chủ nhân số điện thoại nào buông tha dễ dàng vậy. Anh ta gọi đến liên hồi tính đến phút này đã hơn mười lăm cuộc gọi nhỡ.

“ Anh ta như oan vậy trời” Thiên Nghi càu nhàu lẩm bẩm ném điện thoại sang một bên.

Gần nữa tiếng sau mới thấy điện im phăng phắc tưởng bở như cơn khủng bố tinh thần đã trôi qua. Vừa thư thả hít thở không khí trong lành chưa được hai phút liền bị quấy rồi bởi chuông điện thoại bàn reo in ỏi.

“ Chuyện gì vậy”

“ Trợ lí Nghi, có một anh đẹp trai xưng là người yêu của cô đang đợi dưới sảnh lớn này”

“ Người yêu của tôi” Thiên Nghi nhắn mạnh “ Đừng cho anh ta lên đấy nhé, nhờ cô đấy”

“ Tôi cũng nói rồi, anh ấy bảo hai người sắp cưới đến tìm cô đi thử váy, do cô giận vu vơ nên tránh mặt nhờ tôi nói giúp nè. Nếu không anh ấy sẽ tự chạy lên trên đấy, làm sao đây anh ấy đẹp trai quá tôi không nỡ gọi bảo vệ đâu”

Thiên Nghi đưa tay xoa vầng thái dương, tức giận lên đỉnh đầu muốn bùng cháy giết chết Kobe ngay tức khắc cho hả dạ. Người này ngoài lỳ lượm ra còn chai mặt đến tột độ. Cái gì mà người yêu, cái gì là chồng sắp cưới thật hoang đường hết sức tưởng tượng.

“ Nói anh ta đứng đó, tôi xuống ngay”

“ Oke, người yêu cô đẹp trai thật đó Thiên Nghi”

Tạm thời chấp nhận lời khen ngợi, Thiên Nghi bực dọc dập máy khá mạnh tay như thế nếu nát được cô sẽ cho nát luôn.

Vừa thấy ThiênNghi bước ra từ than máy, nhanh như chớp cậu ta ra vẻ thật hai người hẹn hò thật sự, nhanh chạy đến choàng tay qua eo Thiên Nghi một cách tự nhiên thân mật.

“ Oh My Girl”

Biết trước được tai nạn trước sau sẽ xãy ra cậu ta né được cú dẫm chân của Thiên Nghi.

“ Hạ Lưu, anh dám đến đây nói bậy bạ vậy sao mặt mũi tôi để đâu chứ”

“ Trước sau gì cũng thành sự thật, cái mà mặt mũi em cơ chứ nhìn bọn họ đang ganh tỵ với em kìa”

“ Kobe! Anh có tin tôi giết anh ngay tại đây không?”

“ Em sẽ không làm người yêu em đau đớn đâu mà, phải chứ”

Cả hai đang dằn co với nhau hết sức đáng yêu mà chới với mất đà loạng choạng ngã ra sau, đụng trúng người Hoàng Long.

Anh đỡ lấy Kobe, ho hai tiếng nhẹ, cả nhìn nhau cười xã giao, rồi quay sang Thiên Nghi nói khẽ một câu: “ Đây là công ty”

“ Vâng, tôi xin lỗi tổng giám” cô vội vàng cúi đầu nhận lỗi, nhìn anh bằng ánh mắt ái ngại.

“ Tôi còn có việc, xin phép đi trước” Anh khách sáo nhìn Kobe cười nói một tiếng, nhanh chân sảy bước vào bên trong than máy, chẳng bao lâu đã khuất tâm mắt.

Thiên Nghi đứng chết lặng nhìn theo đầy thấp thỏm, sợ anh hiểu lầm. Kobe nào đâu để tâm để những việc như vậy, anh nắm tay kéo Thiên Nghi đi mặc cho cô không muốn.

“ Cô không ngoan tôi sẽ bế cô lên đó”

Đến mức này nếu không nghe lời cô nghĩ chắc tên hạ lưu này chả nói chơi. Càng làm ầm ở công ty, càng thêm rắc rối mà thôi, đành chặt lưỡi nhắm mắt mà theo cậu ta.

Kobe ôm chiecs thắng cười tươi như hoa, cậu ta ung dung tự do tự tại nắm chặt tay Thiên Nghi rời khỏi Gmeiner, miệng mồm huýt sáo với khoái chí .

Hết bất ngờ này, đến bất ngờ khác, cứ nơm nớp lo sợ Kobe đưa cô đi đâu, nào ai biêt được. Ai ngờ được lại đưa cô đến ăn gà rán tại KFC, trẻ con không kém. Ban đầu trên đường đi cho đến lúc này, cô luôn tỏ ra khó chịu còn Kobe lại nói luyên thuyên không ngừng hài hước không kém. Cô dù không ưa cũng bật cười kìm không được,đôi khi còn cười khá lớn mất kiểm soát.

Hai người chén hết một phần lớn, dùng bữa với Kobe thoải mái đến mức cô quên luôn cả hàm lượng dầu mở có trong gà, quên mọi công việc, quên tất cả muộn phiền, cứ như đang được chìm trong cuộc sống thứ hai, mọi thứ đều trở nên đẹp đẻ rất lạ.

“ Đi thôi” Kobe giục.

“ Đi? Đi đâu nữa”

Không để Thiên Nghi thắc mắc thêm nữa Kobe kéo cô lên tầng quần áo thời trang, chọn một cửa hàng quần áo couple. Ban đầu cô còn chửi anh ấu trĩ vớ vẫn, không muốn mặt giống nhau vậy đấy sau một vòng lựa chọn chê bai đủ kiểu. Cô thấy gu thẫm mĩ của Kobe quá sức tệ, liền đích thân vào lựa chọn.

Sau một hồi thửvà thay liên tục, cả hai xuất hiện với hình ảnh nàng mang áo thỏ cony chàng mang áo gấu brown, chiếc váy công sở và quần tây của hai người cũng được thay bằng quần shor đen giống nhau kèm theo hai đôi giày cũng giống nhau nốt, nhìn cả hai như một cặp tình nhân thật sự.

“ Anh chị thật đẹp đôi” Người nhân viên ngưỡng mộ, khen một câu.

Chẳng hiểu Kobe có hiểu hết hay không, nhưng cậu ta vẫn cười tười lắp bắp đánh vầng hai chữ “ cảm ơn” bằng tiếng việt đáp lại.

Thiên Nghi giờ mới để ý đến ý đến bàn tay của Kobe đang nắm chặt mình, có vẻ từ lúc xuất phát cho đến lúc này anh ta chưa hề nới lỏng ra một chút nào, nắm rất chặt chừ phi hai người đi ăn uống hay thay đồ mới thôi nắm.

“ Giờ cô muốn đi đâu?” Kobe vừa nói, vừa đưa tay hất nhẹ phần tóc mái đang che mắt cô sang một bên.

“ Tôi đi đâu đến giờ vẫn còn cơ hội được chọn à?” Thiên Nghi vờ cáu gắt.

Kobe nhéo nhẹ một bên má, tỏa nụ cười chết người: “ Thế đi xem phim nhé”

Thiên Nghi vốn là một tiểu thư, hơn nữa tính tình của cô vốn dĩ rất yếu đuối. Chả hiểu hết phim hay anh ta cố tình chọn phim lại chọn trúng một bộ phim kinh dị. Suốt 90 phút cô không ngừng la hét, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh ôm chặt Kobe. Ra đến bên ngoài mặt mà cô xanh ngắt muốn xĩu.

“ Đồ xấu xa, là anh cố ý đúng không?” Thiên Nghi vừa vuốt ngực vừa la mắng.

“ Không, tôi xin lỗi. Tôi không ngờ em lại sợ đến vậy” cậu ta lúng túng lo lắng, giải thích

“ sợ con khỉ” Thiên Nghi lẩm bẩm bằng tiếng việt để cậu ta nghe mà không hiểu cô đang nói gì.

Ai ngờ Kobe lại hiểu, nháy lại theo kiểu nửa mùa “ sợ mokey, yes I’m mokey ok , ok”

Đang mệt mỏi lại nghe câu nói nửa mùa này của Kobe, khiến cô không nhịn nỗi mà vừa ứa nước mắt vừa cười khúc khích. Chưa dừng lại cậu ta còn hóa thân thành khỉ mà chọc cười cô.

Tiếp tục hành trình cả hai người đến công viên giải trí, săn lùng tất cả không bỏ sót bất kì trò nào, tuy thể lực Thiên Nghi yếu ớt nhưng được cười sản khoái nên cô chẳng ngại trò nào. 365 ngày thì hôm nay mới là ngày nghĩ thật sự của cô.

Thấm thoát thời gian như thoi đưa, trời cũng gần về khuya đôi trai gái cùng nhau dạo bước dưới biểnlãng mạng cùng ánh trăng thanh tỏa sáng, tựa đôi uyên ương đẹp nhất thế gian.

“ Hôm nay em cười rất nhiêu, rất đẹp”

Đôi má Thiên Nghi hây hây đỏ rần lên: “ Cười đâu, tôi chỉ là không muốn người khác đánh giá anh đang đi cùng với một người khó chịu mà thôi”

“ Thật sao, vậy tôi đang ép em”

“ ừm”

“ Vậy được rồi, tôi đưa em về”…