Thầm Yêu

Chương 113: Thử thách cuối cùng (phần 4)




Sự kiện ra mắt sản phẫm mới vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, ai nấy đều chạy đôn chạy đáo cho chương trình. Uyển Nhi từ lúc sáng sớm đã chạy đến hậu trường chuẩn bị, thậm chí cả trang điểm hay một bộ đồ chỉnh tề cũng chẳng cần thiết lúc này.

Đang chuẩn bị một số thứ, Uyển trông thấy em gái của mình bước vào không khỏi lo lắng, rỏ ràng hôm qua đến tận 4 giờ Minh Anh mới trở về nhà, tính đến giờ chợp mắt chưa được trọn vẹn 3 tiếng đồng hồ nữa, ấy thế đã lao vào công việc.

Nhìn trang phục của Minh Anh thôi cũng thấu, hẳn rằng cô em gái của cô không hề ngủ chỉ là về nhà thay đổi bộ dạng bên ngoài mà thôi, Uyển Nhi chạy đến càu nhàu:

“ Minh Anh, em đến sớm vậy ngủ thêm chút đi. Chẳng phải hôm qua về nhà trễ sao, nhìn hai con mắt như gấu trúc rồi này”

Nó lắc đầu “ không sao, chị đừng lo em không mệt”

“ sắc mặt tái hết lại như vậy lại còn bảo không sao”

“ chị thì khác gì em cơ chứ” nó húc nhẹ vào vai.

Mới đó cũng nhanh chóng đến 8 giờ chẳng mấy chốc màn trình diễn giới thiệu sản phẩm sẽ mắt. Các người mẫu tham gia lần này, hầu như ai cũng hào hứng và cảm thấy rất vinh dự được mời tham gia show hôm nay, giây phút nước rút cũng là lúc Zen hốt hoảng chạy đến.

“ Chị, em liên lạc cho Ngọc Quỳnh không được”

“ Đã gọi cho quản lý của cô ấy chưa?”

Zen vuốt mái tóc rối bời, nét mặt lo lắng “ Em đã gọi điện, nhưng họ bảo dù nói gì Ngọc Quỳnh cũng không chịu đến.

“ Ừm em giao việc này sang cho Kobe xử lý” nói rồi nó xoay sang Uyển Nhi “Chị hai, còn bao lâu nữa thì trình diễn”

“ ba mươi phút nữa thôi, bây giờ có liên hệ với bên Model chị nghĩ cũng không kịp” Uyển Nhi thở hất ra, đưa tay xoay vầng thái dương.

“ Cần gì, chỉ nhận show này đi. Chẳng phải chị là người mẫu đấy sao”

Zen đứng cạnh mà mừng rỡ, nắm tay Uyển Nhi mà cười tít cả mắt. Đúng vậy ngoài Ngọc Quỳnh chẳng phải Uyển Nhi là một người mẫu chuyên nghiệp hơn rất nhiều sao, thâm niên trong nghề cũng chẳng phải là ít vậy mà bọn họ còn có gì lo lắng cơ chứ.

Chỉ có điều lúc này sắc mặt Uyển Nhi hơi tái lại, có vẻ không tự tin. Nhưng cũng chẳng biết phải nói sao với Minh Anh.

Nhận ra được nét mặt của chị mình nó liền hỏi “ sao thế, chị không khỏe”

“ à thì…” Uyển Nhi cười ái ngại “ chị chưa chắc chắn nữa…chị định hôm nay xong thì đi khám”

“ đi khám” cả hai người kia đồng thanh.

Zen đưa tay xoay cầm, liếc mắt về phía Uyển Nhi nghi hoặc “ Không lẽ…chỉ cái đó có rồi sao” đồng thời tay chỉ xuống bụng dưới của Uyển Nhi.

“ chị nói rồi chị chưa chắc chắn…chắc không phải thôi được rồi để chị đảm đương cho”

“ Zen em thông báo với bên bộ phận sự kiện, bỏ phần trình của Ngọc Quỳnh đi”

“ chị thế bộ kim cương đó ai sẽ mang nó, chẳng phải bộ Kim Cương Giọt Nước Mắt là điểm quan trọng nhất trong sự kiện lần này sao?”

“ Chị sẽ giải quyết sau, không còn thời gian đâu em đi giải quyết nốt chuyện còn lại đi nhé” nói rồi nó nhìn sang Uyển Nhi, căn dặn “ chị hai, còn lại cứ để bọn em giải quyết chị gọi anh Hiển đến chở đi bệnh viện sớm đi… những chuyện như thế cẩn thận vẫn hơn”.

“ sự kiện hôm nay lớn thế nào, em biết mà. Sao chị có thể vứt bỏ công việc mà đi như thế, chị chỉ mới nghi ngờ thôi không sao”

“ chị không nghe lời em sẽ gọi cho Thế Hiển đấy, xem lúc đó còn cứng đầu không”

“ con bé này” Uyển Nhi nói rồi véo nhẹ mũi em mình.

Sự kiện lần này diễn ra tại hội nghị tại tầng 7 tòa nhà PARKSON, với nườm nượm một lương khách rất đông đa số đều là những doanh nhân máu mặt trên thị trường, lĩnh vực nào cũng có một người đại diện tham gia.

Lần này ngoài ra mắt các sản phẩm trang sức đá quý của tổng công ty GMEINER còn có sự kí kết các hợp đồng mua bán cho thuê tại trung tâm.

Từng top đoàn người tiến vào, sang có, quý phái có, bậc thấp cũng có. Duy nhất một điều làm nơi này sáng chói hơn chính là sự suất hiện của Vũ Hàn Thuyên, cô trẻ đẹp năng chưa đầy ba mươi đã đứng đầu lãnh đạo một tổng công ty lớn tại thị trường kinh doanh Châu Âu, là người phụ nữ mà đàn ông nào cũng muốn hẹn hò.

Hàn Thuyên thấy nó từ xa, liền cười mừng mà gọi “ Annie”

“ Thuyên” nó ôm chằm lấy cô bạn, loại bỏ khoảng cách cấp trên và cấp dưới. Ai thấy cũng hết sức kinh ngạc, nhưng với hai người đó mới chính là mối quan hệ thân thiết “ Minh cứ nghĩ cậu không đến”

“ cậu muốn người khác nghĩ mình bốc lột nhân viên sao, hơn nữa mình muốn xem rời xa vòng tay mình cậu có bản lĩnh hơn không”.

“ Thế bây giờ có câu trả lời chưa” nó cười đáp.

“ Ồ, xin chào chủ tịch thuyên”

Cuộc nói chuyện của hai người chợt bị cắt ngang, khi có tiếng chào hỏi suất phát từ phía sau. Hàn Thuyên thu nụ cười quay lại nhìn khách chào đưa tay chào:

“ Chủ tịch Nguyễn, lâu rồi mới gặp lại ngài. Ông vẫn khỏe chứ”

“ Ồ hóa ra Minh Anh làm cho cô, thảo nào con bé có sự thay đổi ngoạn mục thật”

Chủ tịch Nguyễnxoay sang nhìn nó đang đứng cạnh Hàn Thuyên mà khen ngợi một câu, nó cũng đáp lại bằng cái cúi đầu lễ phép. Dường như ánh mắt không lãng tránh người đứng phía sau vị Chủ Tịch kia.

Hàn Thuyên nhận ra ngay Hoàng Long, thúc nhẹ Minh Anh cố ý trêu chọc, nếu ai để ý sẽ dễ dàng bắt được cảnh tượng ấy.

Hàn Thuyên muốn trêu một chút “ Vị đây chắc là Hoàng Long thiếu gia Gmeiner”

Anh không đáp, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, vạn năm nét mặt lạnh lùng đó không thay đổi trừ phi người vừa nói câu đó là Minh Anh. Lúc này anh hơi khó chịu, khi người con gái kia đang hoàn toàn bơ anh, xem anh như khoảng không vô định tính làm gì đấy nhưng lại bị ánh mắt nhíu mày nhắc nhở của ba nên đành thôi.

Đi theo đoàn người của Gmeiner không chỉ có bọn họ bên cạnh còn có một số nhân vật khác, chẳng hạn như Ông Trương ba của Thiên Nghi, và Thiên Nghi. Bình thường Minh Anh chẳng thèm để ý đến bất kì cô gái nào, thế nhưng Thiên Nghi là người cướp được ánh mắt của nó lúc này.

Thiên Nghi hôm nay thật đẹp, bình thường trong đồ công sở cũng đủ tôn dáng của cô rồi, ấy vậy hôm nay cô diện một chiếc váy ôm màu trắng tinh khôi ôm lấy cơ thể, chột dạ nó thấy ganh tỵ vô vàng cảm giác khó chịu hơn khi bản thân đang phải chấp nhận một điều “ cô ấy và Hoàng Long đi bên cạnh nhau rất hợp”.

Đang mãi mê theo đuổi suy nghĩ mà nó lãng quên mất có người đang hỏi mình cùng một câu nhưng đã hai lần hỏi “ Minh Anh, cháu là trợ lý của cô Thuyên hay sao”.

Đến lần thứ ba gọi lại nó mới bần thân, cười chữa ngượng “ dạ vâng, cũng không đáng để khoe khoang”

“ được rồi, chúng ta vào thôi hình như đến giờ khai mạc rồi đó” ba anh đưa tay khách sáo mời mộc.

“ Mọi người vào trong, cháu đứng đây tiếp khách sẽ vào sau” nó đáp.

“ Cậu sắp xếp, mình vào trong”

Hàn Thuyên vỗ nhẹ lên vai cổ động rồi cùng với đoàn người cùng nhau vào sảnh chính, lướt ngang qua nó anh cố ý đụng chạm ngón tay bí mật, hai má nó hao hao ửng hồng nhưng vẫn vờ như không, còn anh lại được màng thú vị môi hơi cong lên một đường.

Màn trình diễn dưới ánh đèn chớp choáng sang trọng, một buổi trình diễn khá thành công. Từng sản phẫm cũng được giới thiệu đến người xem khiến họ mãn nhãn, thèm thuồng với từng bộ trang sức, điều bất ngờ nhất trong màn trình diễn đó là bộ kim cương cuối cùng cũng điểm nhấn của sự kiện hôm nay do đích thân Minh Anh biểu diễn.

Minh Anh bước ra dưới ánh đèn trắng, cùng chiếc váy ôm tinh tế tôn từng nét đường cong đẹp đẽ của người phụ nữ tuổi đôi mươi, trang điễm nhẹ nhàng nhưng lại càng khiến từng góc cạnh khuôn mặt toát nên vẻ thanh tao, sang trọng.

Bộ trang sức Giọt Nước Mắt được Minh Anh mang trên người, tỏa sáng lắp lánh hút hồnsi mê. Dưới kháng đài các đại gia, công tử những người có địa vị xã hội không ngừng trầm trồ nức nở khen.

Huống gì có một người cứ nhìn mãi nó khi từ cánh gà bước ra, thậm chí anh còn thốt ra “ Chết tiệt” nếu không phải Thiên Nghi ngồi cạnh, có lẽ anh đã nói nốt câu “ Em phô trương quá rồi” phải rồi bản thân nhìn ngắm nó ngoài anh ra, anh chẳng muốn ai được phép thấy điều đó. Có lẽ sau hôm nay, anh phải dậy lại gu ăn mặc làm sao bớt tỏa sáng như lúc này, nhìn những cặp mắt đang dán vào nó mà anh muốn chạy đến móc hết ra.

Sau màn trình diễn, theo thứ tự là các bài phát biểu, theo sau là việc kí kết giữa Vũ thị và một công ty nước ngoài về lĩnh vực thời trang, tiếp đó buổi đấu giá diễn ra rất hoành tráng.

Bộ trang sức Giọt Nước Mắt gây ấn tượng mạnh đến cả khán phòng, giá khởi điểm của nó đã đạt lên con số hàng chục đô la.

“ Năm mươi ngàn” một cô gái thanh tao ngã giá.

Hàn Thuyên cũng thấy là thú vị, một bước nâng giá trị viên kim cương lên tận mấy xanh “ Hai trăm ngàn”

“ Năm trăm” cô gái lại tiếp tục.

Hàn Thuyên cười nữa miệng, có vẻ sự thúc giục của cô đã có tác dụng, dứt khoát “ Một triệu”.

Ai nấy đều nhìn Hàn Thuyên bằng ánh mắt nể phục, đầu gật gù cảm thán, một triệu chẳng hề hấn gì so với người như cô đó chỉ là con số rất bé. Hoàng Long đoán bụng hiểu được Hàn Thuyên đang cố ý giúp cho tập đoàn đẩy giá trị của bộ trang sức này lên chứ chẳng hề hứng thú như mọi người tưởng.

Chàng trai ngồi cạnh người con gái, thì thầm vào tai cô ta điều gì đó cô ả gật đầu nhẹ, vùi đầu làm nũng. Cô ả rất đẹp, người đàn ông siêu lòng cũng chẳng phải chuyện gì khó, dường như đã được thông qua, cô ả mạnh dạng đưa tay chốt giá.

“ Hai triệu”

Hàn Thuyên lúc này cười hất ra, bộ dạng cô dã vờ tiếc nuối nhìn cô ả bên kia gật đầu có ý chịu thua. Cô ả có vẻ thỏa mãn, ngồi ôm cánh tay nam nhân bên cạnh mình mà đưa mặt vênh váo, tưởng chừng như món hàng thực sự thuộc về mình rồi cô ả ngồi cười mãi không che dấu được sự kiêu căng của kẻ thắng cuộc.

Mc hô to “ hai triệu lần một”

“ Hai triệu lần hai”

Cô ả nghe vậy, ý định đứng dậy bước lên kháng đài để nhận lấy chiếm lợi phẩm nào ngờ một tiếng hô to từ bên dưới vang vọng, khiến cô ta quên đến nữa mùa.

“ Năm triệu”

Hàng ngàn con mắt đều đổ dồn về phía Minh Anh, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên. Một số người đã biết nó là Giám đốc PARKSON một số người lại nghĩ rằng nó chỉ là trợ lí bé nhỏ của Hàn Thuyên, cố tình rêu rao giá đó để lấy lòng.

Nhưng nào ai biết được nguyên nhân sâu xa bên trong, là nó cố tình muốn gây khó dễ cho cô ả phía bên kia. Cô ta tức tối nhìn nó lườm liếc không dừng, rồi quay sang người đàn ông cạnh mình thể hiện sự quyết tâm dù thế nào cũng phải mua cho bằng được.

“ Em nhất định phải có nó”

“ Thy Thy, nếu cô ta thích thì cứ nhường đi. Anh có thể cho em nhiều hơn thế, vã lại anh thấy bộ trang sức đó không hợp với em”.

“ Đạt” cô ả trở giọng nhõng nhẽo “ Nhưng em thích đó, chỉ là một bộ trang sức anh không cho em được sao, anh xem cô ta kìa chỉ là một giám đốc bé nhỏ lại dám đối đầu với người của anh như thế, cô ta là xem anh ra gì . Nha anh, em thích lắm đó”.

Người đàn ông có phần không hài lòng, đôi đồng tử có phần ổn định nhưng cũng không thể mất mặt trước đám đông, anh ta cười gượng gật đầu.

Chỉ chờ có thế, Thy Thy liền lớn giọng “ sáu triệu”

“ sáu triệu không trăm năm mươi” cá cắn câu, Minh Anh cười thầm.

“ bảy triệu” Thy Thy không thua.

“ bảy triệu không trăm năm mươi”

“ cô” Thy Thy rít lên, nén cơn giận. Kiểu này là Minh Anh cố tình chơi cô ả không sai chổ nào, tay nắm thành quyền tức không thể cào xé nó ngay lúc này “ 8 triệu”

Minh Anh vẫn dững dưng, chả mãy may quan tâm đến cô ả. Hàn Thuyên thì lại được một màn xem kịch miễn phí, Minh Anh quả là hư học gì không học lại học cái chiến thuật chọc tức người khác như cô thoáng qua cũng ngầm hiểu được hai người này chắc có mối thù lẫn nhau.

Chủ tịch Nguyễn lại khá hài lòng khi bộ trang sức này, lại có giá trị vượt xa tầm dự đoán của ông, nghiêng đầu ông hỏi khẽ Hoàng Long “ Lương trợ lí của Minh Anh cao vậy sao”

Hoàng Long mím môi cười, nụ cười mang sự vui vẻ thú vị, cảm thán bản thân có một người con gái tuyệt vời như nó.

Thấy Minh Anh im lặng hồi lâu, Mc hỏi nhẹ “ Quý cô đây đưa giá 8 triệu, cô có muốn trả thêm không”

“ Đã vậy thì 8 triệu không trăm năm mươi”

Thy Thy giận đỏ tím tái cả mặt “ 10 triệu”

Con số mười triệu khiến ai nấy đều trầm trồ không ngớt, có người khen, có người cười thầm cô ả ngu ngốc không nhận ra được sự tính toán của Minh Anh.

Minh Anh tiến lại gần Thy Thy, sắc mặt lạnh lẽo ấy có phần khiến cô ta hoảng sợ. Khi nó đưa tay ra mời, cô ả có phần không kiên định được tinh thần phải mất vài giây mới hoàn hồn.

Cả hai đứng giữa kháng phòng, Minh Anh cười mĩm “ Vâng tiểu thư, bộ trang sức này thật sự hợp với cô” nói rồi tận tay Minh Anh trao cho cô ả.

“ Số tiền mười triệu từ bộ trang sức này, phía bên Gmeiner đã thống nhất lấy phân nữa để trợ cấp cho làng SOS của thành phố, thay mặt ban tổ chức tôi xin chân thành cảm ơn”

Mọi người trầm trồ vỗ tay sau lời phát biểu của nó, Thy Thy nhận bộ trang sức, được thể diện nhưng lại mang tâm tức tối. Lúc này cô ả mới nhận ra là Minh Anh cố tình gài, chẳng thể làm được gì hơn chỉ biết ôm bực bội quay về chổ ngồi.

Người đàn ông của cô ả tỏ vẻ không vui, con số mười triệu không quá lớn nhưng cũng chẳng phải bé. Anh ta chẳng còn hứng thú mà tham gia tiếp, bỏ đi Thy Thy cũng lê lếch chiếc mà đuổi theo.

Vị khách không mời nhưng vẫn được tự tiện ra vào PARKSON, Kobe hôm nay diện một bộ lễ phục màu xanh dương cũng sơ mi trắng cà vạt xanh, đính cả gim vàng. Lịch sự đến lạ, nay tóc cũng gọn gàn theo chuẩn mực Under cut cực ngầu, lại còn vuốt keo. Thấy Minh Anh cậu ta liền tránh mặt đi sang hướng khác.

Nó đã thấy nhưng toại nguyện theo ý Kobe bỏ qua cho cậu ta, nếu không cũng sẽ châm chọc bóng gió đến cùng, nụ cười nữa miệng của nó cũng đủ làm Kobe toát mồ hôi lạnh. vừa hay lúc này Zen cũng đi đến thì thầm điều gì đó bên tay, hàng mày nó hơi chau lại rồi gật gù cho qua

Thở dài ngán ngẩm “ Đành vậy, là tự cô ấy muốn thế”

Nhìn quanh nhìn quất, mới tìm được tầm ngắm. Tim Kobe đập rộn ràng hơn hẳn, cậu ta chộp lấy một cành hồng cắm trên bàn chạy đên người con gái đầu kia, cuối đầu đưa cành hồng cho Thiên Nghi.

Hai má cô hay hay đỏ ửng hồng nhất thời ngại ngùng không biết phản ứng thế nào, hơn thế áp lực từ người cha đang nhìn mình khiến cô khó thở trong bộ váy ôm sát cơ thể này.

Thiên Nghi nhận lấy, lẩm bẩm “ anh lại bày trò gì nữa vậy”

“ Tôi muốn chào hỏi em một cách trân trọng thôi”

“ Người này” ba Thiên Nghi ngờ vực hỏi.

“ Ba, đây là anh Kobe. Anh ấy là đại diện pháp lý của PARKSON”

“ Chào ngài” Kobe lịch thiệp đưa tay chào.

Lão Trương xem xét qua cũng không có gì đáng lo ngại, cho rằng chỉ là chào hỏi bình thường nên lánh đi chổ khác để lại cho bọn trẻ.

“ hôm qua em ngủ ngon chứ "

“ ừ, còn anh thì sao”

“ là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ, Thiên Nghi em quả là một thiên thần ”

Thiên Nghi phì cười trước độ sến sẩm này của Kobe, cả hai nhìn nhau thu bớt ngượn ngùng, nói chuyện với nhau cũng vơi đi ác cảm như khi trước chẳng thấu Kobe như thế nào còn cô thì rất thoải mái rất vui nếu được nói chuyện với cậu ta.

Buổi tiệc đang trải qua êm đêm lại có tiếng huyên náo trước sảnh, bảo an của Trung tâm cũng lần lược được huy động. Thấy có chuyện chẳng lành, Minh Anh đến nói nhỏ với Hàn Thuyên vài câu rồi rời sảnh ra bên ngoài.

Là Ngọc Quỳnh, cô gào thét điên loạn, vừa thấy Minh Anh xuất hiện cô liền dùng hết sức bình sinh mà lao vào nhưng đã bị bảo an can ngăn.

“ Minh Anh, thật ra cô muốn gì. Cô muốn thấy tôi thãm bại mới vừa lòng sao ”

“ Bỏ cô ấy ra đi, để tôi giải quyết » Minh Anh lên tiếng.

“ Giám đốc, không chỉ một mình cô ta còn có một người đàn bà lớn tuổi đang làm loạn bên trong khu mua sắm ”

“ được rồi, qua đó giải quyết đi ”

“ Cô thật là trơ trẽn, tôi nói không sai đúng chứ. Giả làm bộ mặt ngây thơ trước mặt mọi người, như sau lưng lại thủ đoạn không kém bất kì ai ” Ngọc Quỳnh giận dữ, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Minh Anh.

Minh Anh nín thinh, không phải vì những lời sỉ nhục của Ngọc Quỳnh làm nó tủi thân. Mà là vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy thôi mà bộ dạng bây giờ không khác gì một kẻ đầu đường xó chợ, lời ăn tiếng nói dịu dàng khi trước chẳng thấy đâu.

Đầu nó cảm thấy bắt đầu nặng trĩu ‘’ nếu cô đến nói những lời thừa thải tốt hơn nên về đi ”

“ hay cho câu hãy về đi, Minh Anh tôi biết cô ghét tôi những việc tôi làm với cô tôi cũng chẳng phủ nhận nhưng cô xem, cô đụng đến gia đình tôi cô khác gì hèn hạ hay không ? ”

Ánh mắt Minh Anh lãnh đạm, chẳng hề quan tâm “ con cái sai cha mẹ dậy, người sai có pháp luật trị ”

Lửa hận Ngọc Quỳnh càng cháy mạnh, cô hận không thể cào nát mặt ngay, cô cười lạnh, ảm đạm mà giáng xuống mặt nó một tát rất đau. “ Vậy kẻ cướp đi tình yêu của người khác ai trị, kẻ hại ba tôi giờ bất tỉnh ai trị. Cô trả lời tôi nghe ”

Minh Anh nhìn thoáng qua gương mặt mất hết lí trí kia mà thấy buồn thay, nó cũng chẳng bụng dạ rảnh rang mà so đò với Ngọc Quỳnh, chỉ là lần này thật sự Ngọc Quỳnh đã vượt quá giới hạn, nợ củ nợ mới chồng chất lên nhau đã bao lần cố nhắm mắt bỏ qua nhưng Ngọc Quỳnh nào có dừng lại.

Ngọc Quỳnh tính đánh thêm một tai nào ngờ, tay của cô đã bị nó dùng sức ngăn lại “ Đúng, Đăng Khôi làm rất tốt kẻ như cô không xứng đáng được yêu, một chút cũng không. Cô nói kẻ cướp đi tình yêu của cô ? xin hỏi cô đang nói ai ? cô thấy người đó hẹn hò hay công khai tay tay với Đăng Khôi chưa ? ”

Ngọc Quỳnh cắn môi, im bật lắng nghe “ Cô nói kẻ hại ba cô nằm bất tỉnh, xin hỏi bản thân ông ta không tham lam mù quán. Một lúc thu mua hết cổ phiếu ấy, cố ý dìm chết Myler thì hà cơ gì nó lại trở thành một đống giấy vụn không có giá trị, tham thì thâm ăn miếng trả miếng, lẽ nào ba cô không biết quy luật đó ”

Ngọc Quỳnh lòng chứa đầy ngọn lửa oán hận, bên tai văng vẳng âm thanh hoạn loạn khi từng đợt người thân quen kéo đến. Thấy hai người đang căng thẳng, Thế Hiển định đến căn ngăn nhưng Hoàng Long đã đưa tay cản lại, tình huống này Minh Anh tự biết cách giải quyết, xen vào chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp, dù là bên nào cũng khó mà ôn hòa.

Ngọc Quỳnh cuộn tròn ngón tay vào làm móng bấm sâu vào lòng bàn tay đau điếng người, nhưng nỗi đau đó vẫn không thể lấn áp được nỗi đau day dẳn trong con tim nơi ngực trái của cô, hai mắt chua xót nhắm lại, mọi bất hạnh đều đổ dồn lên nó.

“ Tất cả là đều tại cô, nếu cô không xuất hiện có lẽ chúng tôi sẽ chẳng như bây giờ, mọi thứ sẽ đúng như vị trí ban đầu của nó. Đăng Khôi cũng chẳng vì thế mà lạnh nhạt, làm tổn thương tôi, nếu không do cô gài sẳn bẩy đợi ba tôi nhãy vào ông cũng chẳng phải nằm bất tỉnh như bây giờ. Cô là loại cầm thú, mất nhân tính ” Ngọc Quỳnh hét lớn, hai tay nắm chặt lấy bả vai nó mà lay khóc lớn.

Càng nghĩ Minh Anh càng thấy người con gái này thật đáng thương, tất cả là yêu làm Ngọc Quỳnh trở nên ngu mụi đến mức này, Có lẽ trong tình yêu ai cũng tổn thương, tự tổn thương mình hay làm tổn thương người khác tuỳ theo xuất phát điểm là sự cam chịu hay là ích kỷ .

Ngọc Quỳnh đã chọn ích kỹ, Minh Anh không chút cảm xúc gỡ tay Ngọc Quỳnh ra khỏi mình “Buông bỏ đi Ngọc Quỳnh,cậu không phải đáng thương như vậy ”

“ buông bỏ, cô nói xem tôi làm được sao. Ngay từ lúc gặp cô, Đăng Khôi ngày nào cũng đứng trước mặt tôi nhắc đến rất nhiều, còn bảo trên người tôi có khí chất giống cô” Ngọc Quỳnh cười dại “ Tất cả là tại cô, nếu không vì cô tôi sẽ chẳng tin mình làm ra được những điều ghê tởm như thế, Minh Anh cô hài lòng chưa, dù tôi có sai trái như thế nào cũng chính là do cô ép tôi trở thành thế này, chỉ hận lúc ấy tôi không nhanh tay hơn để lấy mạng cô ”

“ Ngọc Quỳnh, khi ấy tôi không hề đẩy cô xuống cầu thang, phải nhỉ ? ” Uyển Nhi cũng bức xúc mà chạy đến hỏi một câu.

“ hừ ” Ngọc Quỳnh cười lạnh “ Tôi không hề nói cô đẩy ”

“Tình yêu của cô thật đáng khinh bỉ cô biết không? Đúng, cô yêu sâu đậm không sai, nhưng những việc làm ích kỷ của cô là sai. Cô tưởng rằng mình làm những việc đó rồi lấy lý do này lý do nọ đổ hết cho người khác thì cô nhẹ lòng sao. Những việc cô đã làm qua đó, có bao giờ cô thấy mình vui hơn hạnh phúc hơn chưa, cô cho rằng mình bất hạnh còn người khác lại đang hạnh phúc trên nổi đau của cô, nếu cô thật sự nghĩ vậy thì cô thật sự rất ngu dốt. Cô nói rằng do tôi mà Đăng Khôi lạnh nhạt với cô sao, cô nhầm to rồi. Bởi vì Đăng Khôi không chấp nhận được con người ích kỷ của cô thôi. Cô tưởng mọi việc cô làm anh ấy không biết rỏ sao, cô lại sai lầm rồi, thật ra Đăng Khôi biết rất rỏ nên mới kiên nhẫn ở bên cạnh cô, nếu không anh ấy đã rời xa một kẻ ác độc như cô từ lâu rồi, Đăng Khôi không phải kẻ ngốc! ’’

Những lời vừa thốt ra, cũng là lúc đôi chân Ngọc Quỳnh chẳng còn trụ vững nữa.

Hoàng Long đứng ngoài nhìn thấy hết mọi chuyện và chưa bao giờ bắt gặp được ánh mắt lạnh đạm lạnh lùng đáng sợ, đáy mắt thâm sau như lúc này của nó, rất phù phàng rất nhẫn tâm. Lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng lại có sức giết chết một trái tim đang đập.

Phải rồi đã không muốn, chứ một khi đã phũ đàn bà không hề thua kém đàn ông.

“ Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao Đăng Khôi lại quyết định như vậy ”

Nói rồi Minh Anh quay bước vào trong, Ngọc Quỳnh mất thăng bằng mà ngồi phịch xuống một chổ, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Chẳng một ai có ý lại gần đở cô dậy lúc này, cô ngồi đó khóc thút thít như một đứa trẻ, đám đông cũng dần thưa bớt đi.

“ Ngọc Quỳnh, em về nhà đi chuyện ba em anh sẽ tìm cách ” Hoàng Long cởi áo khoát cho cô rồi, trầm ấm nói một câu. Còn căn dặn trợ lý Trương đưa Ngọc Quỳnh về nhà cẩn thận.

Nhìn thân hình cô đơn, lạnh lẽo bước đi mất sức mà ngay cả Hoàng Long cũng lấy làm chua xót. Đăng Khôithích nó, anh rõ nhưng luôn cố vờ như không biết để giữ mối quan hệ được tự nhiên không phức tạp, nhưng lại ngoài dự đoán Ngọc Quỳnh tổn thương đến vậy, không ít thì nhiều anh và Ngọc Quỳnh cũng có nhiều năm làm bạn bè thân thuộc…