Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 13: Học viện Tam Nhất




Mười tháng dường như còn lâu hơn một năm, trên trời không có một đám mây. Gió lười biếng thổi, mang đến cảm giác mát nhè nhẹ. Một ít lá cây đã bắt đầu vàng, rụng xuống, như lây ánh sáng từ mặt trời.

Tia ngồi cạnh bàn tròn màu trắng trong hoa viên, tập trung tinh thần đọc một quyển sách. Bàn tròn có hồng trà và một đĩa điểm tâm hình dáng cực kỳ ngon miệng.

Sebastian đứng một bên, tùy thời rót trà, vị trí ngăn gió thu đã biến lạnh, lại không che ánh sáng.

Khi Mey-Rin đi vào hoa viên, nhìn thấy một bức tranh nhàn nhã bình thản sau 14 giờ.

Nhìn bóng dáng áo đuôi tôm màu đen kia, cảm giác của Mey-Rin tương đối phức tạp. Nàng vẫn không đồng ý để một người trẻ tuổi, lai lịch thân phận không rõ ràng làm quản gia. Về mặt khác nàng không thể không thừa nhận mọi việc hắn làm đều đã không thể dùng từ 'vĩ đại' để hình dung.

Hắn nấu thức ăn, làm điểm tâm khiến cho đầu bếp trong lâu đài đều tự than thở. Hắn quét tước phòng, giặt quần áo khiến cho mấy nữ hầu sống vài thập niên đều cảm thấy xấu hổ. Hắn thậm chí còn có thể tỉa lại bụi cây, khiến cho người làm vườn cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho hắn. Khó nhất là hắn hoàn toán không có thói quen 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa' của thanh niên, dường như đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng duy nhất đó là hoàn thành hoàn mỹ công việc của mình, làm cho chủ nhân vừa lòng.

Khuôn mặt hắn anh tuấn, dáng vẻ ôn hòa tươi cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng với năng lực làm việc cực kỳ xuất sắc khiến cho hắn rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của phần đông bộc dịch và nhân viên, các nữ bộc thì càng không cần nói. Mey-Rin từng nhìn thấy nữ bộc trong lâu đài vì được hắn nói một câu mà hưng phấn đỏ mặt. Nàng và Tia, chỉ sợ ở lâu trong lâu đài cũng không chịu được sức quyến rũ của Sebastian.

Mey-Rin vẫn còn chút lo lắng. Mười bốn tuổi là có thể kết hôn, Tia ở trong lâu đài, không kết giao với người ngoài, bên người không có thân thuộc, cảm tình sinh ra với quản gia trẻ tuổi anh tuấn cũng là chuyện thật tự nhiên.

Nhưng trên thực tế, Mey-Rin lo lắng đã dư thừa. Mị lực của Sebastian trước mặt Tia cũng chỉ như đánh vào vách tường. Đối với vị quản gia xuất sắc này, thái độ của Tia luôn vững vàng, cũng không phải nàng không tín nhiệm hắn, thực ra nàng đã có thói quen có chuyện đều thương lượng với hắn, không lâu trước đây hai người còn bí mật ra khỏi lâu đài. Cứ như thế, Tia vẫn đang có một cảm giác đề phòng và xa cách. Mey-Rin không biết Sebastian có nhận ra điểm này không, mặc dù có hắn cũng không tỏ vẻ gì.

Đột nhiên Mey-Rin hoàn hồn, ý thức được Tia đang nói chuyện với nàng.

"Có chuyện này ta nghĩ hẳn là nên cho ngươi biết, Mey-Rin, bắt đầu học kỳ này ta quyết định đến trường học."

Mey-Rin có chút kinh ngạc.

"Trước đây vì ta không khỏe nên không thể không ở nhà học, nhưng gần đây cơ thể của ta đã cải thiện nhiều, cũng đủ để cho ta có thể đến trường học, chuyện này bác sĩ Hocter có thể chứng thực."

Mey-Rin không khỏi đồng ý âm thầm gật đầu. Ở trong trường ít nhất có thể biết người không ít tuổi, có lẽ có thể kết giao bạn bè tri tâm. Nguyên bản, Tia là đứa nhỏ không hướng ngoại, sau khi mất trí nhớ càng thêm thành thục nội liễm, hoàn toàn không giống một cô gái mười bốn tuổi. Mey-Rin còn nhớ rõ, bá tước và phu nhân trước khi chết đi đã từng nói qua, bọn họ không cầu đứa nhỏ của mình vĩ đại thế nào, chỉ hy vọng con gái có thể khỏe mạnh khoái hoạt là được. Trước mắt xem ra hai chuyện đều không đạt thành.

Nghĩ vậy, nàng liền không có lý do phản đối với quyết định của Tia, chỉ còn lại một vấn đề.

'Vậy ngài chuẩn bị học ở đâu?"

Lấy địa vị và tài phú của gia tộc Phantomhive, tất cả trường học ở England đều có thể chọn.

"Vấn đề này ta đã nghĩ hết rồi. Chính là trường học này."

Mey-Rin nhìn Tia đưa cho nàng cuốn sách nhỏ, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"...Bá tước tiểu thư tôn kính, ta tin không bao lâu nữa ngài sẽ phát hiện lựa chọn của ngài sẽ sáng suốt như thế nào, thật sự, không phải ta tự thổi, không phải là kẻ nào ta cũng nói như thế. Ngài biết người ta đem 'Tam Nhất học viện' gọi là 'Học viện chỉ trong giới quý tộc' đối với loại xưng hô này, ta cảm thấy tự hào. Mục đích ban đầu, là vì muốn có một môi trường phù hợp học tập trao đổi cho các tiểu thư quý tộc và thiếu gia. Như hiệu trưởng đệ nhất học viện đã nói... 'Đặc quyền mà không sử dụng, thì còn có ý nghĩa gì?'. Theo ta, đối với việc đi học cùng với những bình dân không khác nào tự hạ thấp thân phận, ta cảm thấy rất khó hiểu, ngài nghĩ gì vậy?"

Phó hiệu trưởng Mike Norton nghiêm trang phát biểu cảm tưởng của hắn. Lời cưa hắn hoàn toàn là phong cách bảo thủ lạc hậu của người Anh quốc, nhưng vô luận là quần áo, ngữ điệu, thủ thế, đều khiến cho Tia nghĩ đến vài từ hình dung như 'nương', 'chịu'.

Tia tao nhã trả lời: "Ta rất đồng ý ý tưởng của ngài. Lại nói, hiện nay chúng ta có được tất cả là thành quả của sự cố gắng của phụ bối, chúng ta không thừa nhận nó, không sử dụng nó, giống như phản bội bọn họ, phản bội dòng máu đang chảy trong người."

Trong mắt Mike Norton lóe lên tia hưng phấn.

"Ngài nói rất đúng, ta thật vui khi vẫn còn người trẻ tuổi như ngài, chứng tỏ tầng lớp của chúng ta vẫn có hy vọng!"

"Ngài quá khen rồi."

Mike Norton bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, tiếc nuối nói: "Ta rất muốn nói chuyện với ngài nhiều hơn, đáng tiếc là ta sắp có một hội nghị."

"Ta sẽ không chiếm thời gian của ngài nữa, ta cũng sẽ đi làm quen một chút."

"Vậy ta để cho bí thư của ta, tiểu thư Leurmon dẫn ngài đi một vòng học viện, chỉ cho ngài ký túc xá!"

"Rất cảm ơn."

Mike Norton ấn chuông điện, chốc lát, một cô gái trẻ bước vào. Tóc ngắn, làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt to, hữu thần, nàng mặc bộ váy phù hợp, trên áo sơmi còn có phụ kiện.

"Tiểu thư Leurmon, phiền ngươi dẫn bá tước tiểu thư Phantomhive đến phòng ngủ của nàng."

"Được, rất vui khi giúp ngài, bá tước tiểu thư, xin hãy đi theo ta." Leurmon gật đầu chào hỏi với Tia.

Tia tạm biệt với Mike Norton, đi theo Leurmon rời khỏi phòng phó hiệu trưởng. Leurmon một bên dẫn đường, một bên giới thiệu bố cục và một ít chuyện trong học viện với Tia.

Học viện tam nhất [Trinity], vừa nghe liền nghĩ là một trường học giáo hội, trên thực tế nó có quan hệ xa với quý tộc. Học viện này liên quan đến gia đình quý tộc danh môn, tuy gần đây có chút thay đổi, nhưng vẫn tuyển nhận một ít phú hào, nhân vật nổi tiếng, hơn nữa học phí cao đến rất nhiều tư nhân líu lưỡi, cũng khiến người bình thường không biết làm gì.

Theo lời phó hiệu trưởng trích dẫn từ lời của hiệu trưởng đầu tiên, không khó để nhìn ra, trong học viện cấp bậc phân minh, thậm chí nội quy trường học cũng không sợ học viên trái nội quy nhà trường.

"Đúng rồi, nghe nói trong học viện còn có một giáo đường, đúng không?" Tia hỏi.

"Đúng vậy, giáo đường ở sau học viện, từ nơi này không nhìn tới." Leurmon chỉ vào hướng khoa tay múa chân.

Học viện Tam Nhất có một điểm đặc biệt đó là có một kiến trúc giáo đường Cathelic thế kỷ mười lăm, cùng một nghĩa trang cổ, nghe nói cách đây rất lâu đã có giáo đường.

Ba người đi dạo một vòng, đi vào ký túc xá cho học viên. Tuy ký túc xá không khoa trương như trong tiểu thuyết huyền huyễn nhưng cũng không nhỏ. Mỗi người một bộ phòng, bao gồm gian chính, phòng ngủ, phòng bếp, thậm chí còn có người hầu. Dụng cụ đều đủ cả, hơn nữa tất cả mọi thứ đều đắt tiền.

"Nếu ngài cần gì có thể gọi điện cho ta, có số bên cạnh cuốn sách bên điện thoại." Leurmon nói.

"Được, rất cảm ơn đã giúp."

Leurmon vừa đi khỏi, Sebastian liền lặng yên không một tiếng động từ sau cây đi ra. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã thấy hết các phòng.

"Ta thấy vấn đề, ngài hẳn là nên hỏi ý kiến của nữ bộc Mey-Rin."

Trước khi đi, Mey-Rin đưa khóa xe cho Tia. Nhưng Tia vẫn từ chối.

"Ta không thấy vậy. Đừng quên chúng ta đến đây không phải để chơi." Tia lạnh lùng nói.

Nàng đi đến trước cửa sổ to, nhìn ra bên ngoài. Một rừng cây, đá cuội thành một con đường nhỏ uốn lượn. Lướt qua cây cối cao lớn, dường như có thể thấy được ký túc xá của học viên khác.

Tia vẻ mặt lạnh lùng, tâm tình hậm hực, thực ra cảm xúc như vậy đã liên tục một thời gian, nhưng trước mặt người ngoài nàng chưa bao giờ biểu lộ ra. Sebastian như biết tâm tình nàng không tốt, yên lặng đứng một bên.

"Ta muốn đi vườn trường." Trầm mặc một thời gian dài, nàng mới mở miệng.

Sebastian mỉm cười mở cửa cho nàng.

Cả ký túc xá có năm tầng, kỳ quái là không có thang máy, cầu thang ở một bên khác.

Tia đi dọc theo hành lang thật dài, Sebastian ở phía sau nàng bỗng nhiên bước lên che trước mặt nàng. Cách đó không xa có một cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một nam một nữ xuất hiện ở cửa, ôm hôn như phải tạm biệt. Bất quá đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tuy cô gái ăn mặc chỉnh tề, còn chàng trai như trẻ con mới sinh.

Sebastian che tầm mắt, nhưng Tia vẫn thấy được, ách, có thể nói là gần hết.

Bọn họ kinh ngạc, đối phương cũng chỉ là trấn định nhìn qua. Cô gái như không nhìn đến bọn họ, xuống lầu rời đi, chàng trai lõa thể cũng chỉ liếc bọn họ một cát, lập tức đóng cửa.

Dù là Sebastian nhưng gặp phải chuyện này vẫn phải dừng một chút mới mở miệng.

"Thật có lỗi, khiến cho ngài phải nhìn đến một màn bất nhã như thế."

"Không phải do ngươi sai. Ta chỉ hy vọng vị nào đó sẽ không bị cảm, dù sao thời tiết đã lạnh hơn. Lại nói, dáng người hắn thực không tồi..."

Tia nói đến một nửa bỗng dừng lại, vài giây sau Sebastian nghe thấy tiếng cười thanh thúy của nàng. Hắn kinh ngạc xoay người lại.

"Xin lỗi, ta nhịn không được, thật sự là..."

Nàng một câu cũng không nói xong, lại nhịn không được cười ha ha.

Bất luận là trong khoảng thời gian làm quản gia, hay là những ngày này âm thầm quan sát, Sebastian đều rất ít khi nhìn thấy Tia tươi cười, mặc dù là cười, nhưng vẫn thản nhiên áp chế, bây giờ lại giống như một cô gái bình thường, nụ cười thoải mái từ nội tâm.

Bởi vì cười vui, hai gò má nàng thản nhiên đỏ ửng, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, khiến cho khuôn mặt đã tinh xảo của nàng càng thêm xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.

Tia chậm rãi ngừng cười, chỉ còn ý cười bên môi. Cảm giác âm trầm buồn bực mấy ngày nay trên người nàng trở thành hư không, một loại tự tin và dũng khí sâu trong nội tâm nàng phát ra.

"Nhìn theo một góc độ khác, nhân sinh cũng không tệ như vậy." Nàng thì thào lẩm bẩm.