Thần Ấn Vương Tọa

Chương 6: Kỵ Sĩ Thánh Sơn




Thiếu nữ phía sau quầy vội vàng thấp giọng nói : "Tiểu đệ đệ, ngươi đi nhanh đi. Đây không phải là nơi ngươi nên tới. Đừng để ý đến bọn hắn, những tên Mạo Hiểm Giả này trải qua sinh hoạt dưới đầu đao lưỡi kiếm,chịu áp lực nên, thường thường sẽ có một số biểu hiện bất hảo. Bất quá bọn hắn hẳn là không dám làm gì với ngươi đâu dù sao nơi này cũng là công hội."

Sau khi nói ra những lời này, thiếu nữ đột nhiên phát hiện, thiếu niên trước mặt này trong đôi mắt trong suốt nhiều hơn một phần kiên định.

"Hắn không nên làm nhục mẫu thân ta." Vừa nói, Long Hạo Thần từ trong lòng ngực lấy ra thứ đồ vật đưa cho cô gái kia sau đó xoay người hướng tên râu quai nón đi tới.

Long Hạo Thần mới có mười tuổi,cao chưa đến ngực tên râu quai nón kia, nhưng mà cước bộ của hắn lại cực kỳ ổn định.

"Oa, oa, oa, mọi người mau nhìn xem này tên tiểu tử này tức giận rồi. Sách sách,Nhìn một chút khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp này!Da dẻ trắng trẻo mọng nước. Cho dù còn là một đứa con nít, đưa đến lầu xanh là hàng nhất đẳng

Trong tay tên râu quai nón có một chuôi song nhận chiến phủ, lúc này, hắn đem chiến phủ chống ở trên mặt đất, thân thể tựa vào đấy , vẻ mặt trêu tức nhìn Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần đi tới trước mặt tên râu quai nón ngoài một trượng mới dừng bước lại, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, cái eo thẳng tắp, tay trái úp lòng bàn tay lại đặt trên ở ngực phải thực hiện lễ nghi tiêu chuẩn Kỵ Sĩ.

Sau một khắc, hắn móc ra một cái bao tay trắng ném cho đối phương đồng thời rút song kiếm ở sau lưng ra, mũi kiếm hướng xuống phía dưới, trầm giọng nói : "Các hạ làm nhục mẫu thân của ta, ta, Long Hạo Thần, lấy thân phận Chuẩn Kỵ Sĩ của Kỵ Sĩ Thánh điện hướng ngươi khiêu chiến. Không chết không thôi."

Long Hạo Thần thanh âm rất thanh thúy, người chung quanh cũng có thể nghe được rõ ràng, Trong lúc nhất thời, vốn là các mạo hiểm giả đang cười đều tĩnh lặng lại.Tên râu quai nón cũng sững sờ cả người.

Bất quá, qua trong giây lát tên râu quai nón liền phản ứng lại, "Ha ha, chết cười mất thôi. Các ngươi mau nhìn a! Tên tiểu tạp chủng này nhất định là nghe nhiều chuyện xưa, còn học cách Kỵ Sĩ khiêu chiến, còn nói là Chuẩn Kỵ Sĩ nữa.Tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu nhà ngươi,Hảo, ta đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi, tới đi! Tới cắn ta đi! Ha ha ha ha."

Long Hạo Thần tay phải giơ kiếm lên lạnh lùng chỉ ra hướng bên ngoài, "Mời." Hắn mặc dù là lần đầu tiên tới Mạo Hiểm Giả công hội, nhưng cũng biết không có thể ở chỗ này động thủ, cho dù là Kỵ Sĩ chính thức khiêu chiến.

Nói xong câu đó, hắn đã dẫn đầu đi ra ngoài.

Tên râu quai nón cầm chiến phủ không chút do dự hãy cùng đi ra ngoài, đi theo sau còn có một đám người đi xem náo nhiệt. Chỉ có thiếu nữ ngồi ở phía sau quầy đang ngơ ngác nhìn mai huy chương trong tay."nhât cấp Chuẩn Kỵ Sĩ, chẳng lẽ hắn thật sự là Chuẩn Kỵ Sĩ?"

Đi ra khỏi Mạo Hiểm Giả công hội,Cho dù là ánh dương quang ấm áp cũng không có hóa giải tức giận trong lòng Long Hạo Thần.Giờ này khắc này những lời Tinh Vũ dạy đang quanh quẩn trong lòng hắn. Không cần nói nhiều với địch nhân của ngươi chỉ có dùng kiếm trong tay cùng máu tươi địch nhân để rửa sạch sỉ nhục.

Tên râu quai nón cũng đi ra, cầm chuôi song nhận chiến phủ này, giơ tay lên chỉ vào Long Hạo Thần, "Tới đi! Tiểu tạp chủng, để cho gia gia dạy dỗ cho ngươi. Chờ gia gia đánh bại ngươi, ta cũng sẽ không giết ngươi mà trực tiếp bán ngươi cho lầu xanh như thế còn có thể kiếm thêm chút kim tệ a. . ."

Trong khi bên cạnh đang vang lên một trận cười, Long Hạo Thần đã động.

Công kích dồn dập trong nháy hiện ra,trong nháy mắt Long Hạo Thần đã tăng tốc độ của mình tới cực hạn, hơn nữa những người đang xem cuộc chiến có thể thấy rõ ràng, trong tay của hắn một đôi tinh thiết kiếm cũng nhiều hơn một tầng bạch quang.

Thuần Bạch Chi Nhận, đúng là kỹ năng mà Kỵ Sĩ cấp thấp của Kỵ Sĩ Thánh điện thường xuyên sử dụng.

Trong phút chốc những tiếng cười vang đột nhiên ngừng lại, Long Hạo Thần đã đến trước người đối phương .

Tên râu quai nón thấy Long Hạo Thần công kích tới cũng lấy làm kinh hãi, Thuần Bạch Chi Nhận hắn cũng biết, trong lúc nhất thời sắc mặt kịch liệt biến đổi hắn chẳng thể nghĩ rằng cái tên tiểu hài tử này lại thật sự là người của Kỵ Sĩ Thánh điện, đắc tội Kỵ Sĩ Thánh điện đứng đầu trong Lục Đại Thánh điện,loại Mạo Hiểm Giả bình thường như hắn còn thế nào lăn lôn đây? Bất kể thế nào, trước cứ giết chết tiểu tử này đã, cùng lắm thì lập tức bỏ trốn là được.

Vừa nghĩ tên râu quai vừa đánh tới, hai tay vung song nhận chiến phủ, một đường hướng đến Long Hạo Thần bổ xuống. Hắn là nhị giai chức nghiệp chiến sĩ ,tam cấp chiến sĩ. Linh lực vượt qua một trăm hai mươi.Một bước bổ tới này cũng có uy thế mười phần.

Nhưng mà, Long Hạo Thần một năm qua ,cơ hồ mỗi tuần trên đường về nhà đều phải đối mặt với ma thú, kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không ít. Mấu chốt là vào lúc này, hắn như cũ vẫn duy trì tỉnh táo.

Chân phải đạp mạnh xuống mặt đất,lại sử dụng kỹ năng ở trận đánh lúc trước khi Lý Hinh công kích tới, hơn nữa lần này hắn còn tiếp tục sử dụng một cái kỹ năng khác.

Song kiếm giơ lên, ở trước khi song nhận chiến phủ bổ xuống trong nháy mắt hoàn thành Thần Ngự Cách Đáng.

Đây phải là lực phán đoán chuẩn xác cỡ nào mới có thể làm được a! Nếu không phải tinh thần lực của hắn khác với thường nhân thì Long Hạo Thần cũng quyết không có thể nào hoàn thành một loạt các hành động này.

"Ầm, đương" một tiếng nổ thật lớn, song nhận chiến phủ hung hăng chém vào chỗ song kiếm giao nhau.

Rất nhiều người cũng nhịn không được nhắm mắt lại,Nhìn thân hình của Long Hạo Thần cùng so sánh với tên râu quai nón thì hắn thật quá nhỏ bé, ở trong mắt rất nhiều người xem ra, hắn bị buộc phải lựa chọn ngăn chặn công kích như vậy. Nhưng mà hắn tuổi vẫn còn nhỏ như thế thì có thể có bao nhiêu linh lực, hơn nữa một kích kia của tên râu quai nón bổ xuống cũng giống như Thuần Bạch Chi Nhận đều hiệu quả có hiệu quả gia tăng lực công kích,mà chiến phủ lại còn vũ khí hạng nặng.Các mạo hiểm giả đang xem cuộc chiến phảng phất đã thấy được tràng diện kiếm đoạn nhân vong.

Nhưng mà tinh thiết kiếm trong tay Long Hạo Thần cũng không có bị đánh gãy,trong lòng tên râu quai nón liền hoảng sợ, song nhận chiến phủ công kích cũng không phá được thế thủ của Long Hạo Thần.

Thần Ngự Cách Đáng của Long Hạo Thần ngay cả tam cấp Kỵ Sĩ Lý Hinh cũng phá không được thì nhị cấp chiến sĩ như hắn thì sao có thể phá được?

Ngay lúc này,trên người Long Hạo Thần tựa hồ nhiều hơn một tầng quang mang, song kiếm trong tay va chạm cơ hồ là thuận thế liền hoàn thành một lần công kích "Thập Tự Trảm".

Phốc phốc hai tiếng, hai thanh thiết kiếm của Long Hạo Thần chẳng phân biệt trước sau chém vào áo giáp trước ngực tên râu quai nón,Thiết Kiếm Vô Phong, trong nháy mắt truyền ra thanh âm xương cốt vỡ vụn.

Tên râu quai nón trừng mắt thật to, phun ra một ngụm máu tươi.

Thần Ngự Cách Đáng của Long Hạo Thần còn chưa có tinh thâm, nên hắn không cách nào mượn được linh lực của Lý Hinh, nhưng tên râu quai nón này linh lực tu vi chẳng qua là so với hắn cao hơn một chút, vừa lúc bị Long Hạo Thần dùng Thần Ngự Cách Đáng mượn hai mươi điểm linh lực, hơn nữa hiệu quả tăng phúc của Thuần Bạch Chi Nhận cùng linh lực tự thân Long Hạo Thần đã vượt qua một trăm độ,iu lực một kích kia thậm thậm chí đã vượt qua một kích toàn lực của tên râu quai nón vì vậy nên áo giáp bình thường mà hắn mặc sao có thể chống đỡ được.

"Lão Tam." Hai tiếng kinh hô vang lên, trong đám người hai gã đại hán liền vọt ra, rất rõ ràng là đồng bọn của tên râu quai nón. Mạo Hiểm Giả là nghề nghiệp rất nguy hiểm,khi làm việc đều là tổ đội.

Bất quá, bọn họ đã tới chậm.

Phốc ——, sau khi thi triển Thập Tự, Long Hạo Thần tay phải cầm kiếm không chút do dự thi triển Đột Thứ, thiết kiếm khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt xuyên thấu cổ họng tên râu quai nón sau đó nhanh như tia chớp thu trở lại.

"Khốn kiếp." hai gã tráng hán vừa lao ra chạy thẳng tới chỗ Long Hạo Thần .

"Dừng tay." Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, ngay sau đó, Một đạo kim sắc quang mang đang ở phía sau Long Hạo Thần vọt lên mạnh mẽ đem hai gã Mạo Hiểm Giả đang xông tới đẩy lui.

Lý Hinh vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở nơi đó, nắm trong tay song kiếm,linh lực kim sắc quang mang tại trong thân thể phóng ra thể hiển rõ ràng của nàng là thực lực tam cấp ba Kỵ Sĩ .

"A, Là Địa Ngục Mân Côi ( Hoa Hồng ). . ." Trong đám người, nhất thời có người lên tiếng kinh hô.

"Nếu các ngươi muốn tìm cái chết thì ta cũng không ngần ngại tiễn các ngươi đoạn đường để hội họp với tên vừa rồi."Thanh âm của Lý Hinh lạnh như băng tràn ngập sát khí.

Hai tên tráng hán kia đều là chiến sĩ, một tên cầm trong tay trọng kiếm, một tên cầm trong tay thứ kiếm cùng thuẫn bài. Nhìn trên mặt Lý Hinh lóe lên ánh mắt âm hàn.Bọn họ cũng biết là mình đuối lý, Long Hạo Thần là ở trong quyết đấu đánh chết tên râu quai nón, coi như là thành vệ quân cũng không thể can thiệp.

Tên chiến sĩ cầm trong tay trọng kiếm phẫn nộ quát : "Tam đệ ta chỉ bất quá đùa giỡn mấy câu, tiểu tử này liền hạ sát thủ,đây chính là nhân ái của Kỵ Sĩ các ngươi sao?"

Hai gã chiến sĩ này một tên là tam giai nhị cấp chiến sư,tên còn lại là nhị giai bát cấp chiến sĩ, hai người này ở chung một chỗ tự nhiên không sợ Lý Hinh. Nhưng bọn họ lại không thể không cố kỵ Kỵ Sĩ Thánh điện sau lưng Lý Hinh.

Lý Hinh khinh thường hừ một tiếng, "Các ngươi mắt mù rồi sao? Đệ đệ của ta chính là trừng giới Kỵ Sĩ, không phải là thủ hộ Kỵ Sĩ. Trừng giới Kỵ Sĩ tiêu chuẩn chuẩn chính là trừ ác lập thiện,với tính tình của đệ đệ ta nếu như không phải do đồng bọn của các ngươi cực kỳ kinh tởm thì hắn sao lại hạ sát thủ? Nếu không phục, các ngươi hãy cùng lên đi."

Vừa nói,hai tay Lý Hinh huy vũ trường kiếm trên không trung huyễn hóa ra liên tiếp những quỹ tích kỳ dị, quang minh năng lượng màu vàng nhạt từ trong cơ thể nàng phóng ra.

"Hi luật luật." Một tiếng hí dài vang lên, trong quỹ tích vặn vẹo kì dị, một con tuấn mã cường tráng sau lưng có hai cánh đi ra.

Con tuấn mã này toàn thân một màu phấn hồng hiếm thấy,thân dài chừng tám thước, cao sáu thước, hai cánh sau lưng còn không tính là lớn, tựa hồ không cách nào mang theo hắn phi hành, trên đỉnh đầu nó có một khối nhỏ nhô ra. Cặp mắt của nó màu đỏ tựa như mân côi (hoa hồng ),khi nó vừa mới xuất hiện trên người nó liền bộc phát ra khí tức tràn đầy năng lượng. trong đôi đồng tử đỏ như mân côi (hoa hồng ) của nó tản ra hơi thở uy nghiêm.

Lý Hinh mũi chân hướng xuống đất, phóng người nhảy lên ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai gã Kỵ Sĩ đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt cùng khinh thường.

Danh hiệu Địa Địa Ngục Mân Côi của Lý Hinh chính là từ khi nàng cưỡi con ngựa này mà có, đây là một côn Mân Côi Độc Giác Thú chưa thành thục, cho dù là trạng thái chưa thành thục, cũng vẫn là ngũ cấp sơ giai ma thú. Có nó, đừng nói là tam giai ba chiến sĩ, cho dù là tứ giai đụng phải nàng đều muốn tránh đi.Mà vốn là đồng cấp chiến sĩ cũng không phải là đối thủ của Kỵ Sĩ.

"Nàng chính là Kỵ Sĩ trở về từ Kỵ Sĩ Thánh sơn?" Tên chiến sĩ cầm trong tay thuẫn bài lên tiếng kinh hô, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, nhanh chóng khiêng thi thể đồng bọn đi nơi khác.

Mạo Hiểm Giả ở bên cạnh không ít người đều ở thấp giọng nghị luận, "mấy cái tên là người nơi khác đến, ngay cả đệ nhất thiên tài của Hạo Nguyệt Phân Điện là Địa Địa Ngục Mân Côi cũng không nhận ra. Đáng đời bọn họ. Hơn nữa nàng còn là. . ."

"Tỷ tỷ." Long Hạo Thần lúc trước vẫn đứng ở bên cạnh Lý Hinh ,sau khi giết người sắc mặt của hắn cũng không có quá nhiều biến hóa.

Lý Hinh từ trên lưng Mân Côi Độc Giác Thú nhảy xuống, mỉm cười nói : "Tiểu tử ngốc, ngươi chạy tới Mạo Hiểm Giả công hội làm gì?" Thì ra là lúc trước nàng nghe Long Hạo Thần hỏi thăm Mạo Hiểm Giả công hội, không yên lòng để một mình hắn đi tới nơi long xà hỗn tạp này, ta tới đây để hoàn thành một nhiệm vụ.

Long Hạo Thần nói : "Lão sư nói để cho ta muốn tiếp nhận một nhị cấp nhiệm vụ."

Lý Hinh có chút im lặng nói : "Lão sư của ngươi thật đúng là yên tâm về ngươi quá mà. Đi thôi, ta với ngươi cùng đi."

Lần nữa tiến vào Mạo Hiểm Giả công hội, ánh mắt những mạo hiểm giả khác nhìn Long Hạo Thần cũng thay đổi,đầu tiên không nói đến bên cạnh hắn lại có một tỷ tỷ cường đại như vậy, chỉ riêng hắn chỉ dùng có mấy chiêu liền miểu sát tên chiến sĩ cầm chiến phủ đã thể hiện ra thực lực tuyệt đối là Chuẩn Kỵ Sĩ a!

Những người này mặc dù không nhận ra Thần Ngự Cách Đáng, nhưng cũng nhìn ra được Long Hạo Thần tuổi còn nhỏ như vậy đã là Chuẩn Kỵ Sĩ .Kỵ Sĩ Thánh điện còn không coi như bảo bối mà bảo vệ hắn sao?Nào còn có người dám lỗ mãng.

"Kỵ Sĩ , Kỵ Sĩ đại nhân, trả huy hiệu lại cho ngài." Thiếu nữ lúc trước ở phia sau quầy khi nhìn thấy hắn từ cửa công hội đi vào liền cung kính đem huy hiệu trả lại cho Long Hạo Thần. Mới vừa rồi sau khi nhìn thấy huy chương này thì nàng cũng chạy ra ngoài xem cuộc chiến ,tất cả mọi thứ đều đập vào mắt nàng,ánh mắt của nàng lúc này khi nhìn thấy Long Hạo Thần nhiều hơn vẻ tò mò.

Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Long Hạo Thần chọn lựa nhiệm vụ săn giết mười nhị cấp trung giai ma thú ở Hạo Nguyệt Chiểu Trạch ngoài trăm dặm phía bắc của Hạo Nguyệt Thành.

"Đệ đệ, ta đi với ngươi , nếu không ta không yên lòng. Hạo Nguyệt Chiểu Trạch mặc dù không có cao cấp ma thú, nhưng vẫn có tam cấp ma thú, thậm chí còn từng xuất hiện quá tứ cấp ma thú . Hơn nữa, ta cùng đi với ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn một chút."

"Tỷ tỷ, việc này không được. Lão sư bắt ta phải hoàn thành nhiệm vụ một mình ."

"Có cái gì không đươc ,ngươi vẫn hoàn thành nhiệm vụ một mình a! Nhiệm vụ của ngươi là săn giết ma thú, ta chỉ phụ trách bảo vệ ngươi không bị những ma thú khác đánh lén. Cứ định như vậy đi, đi thôi."

Vừa nói Lý Hinh vừa lôi kéo Long Hạo Thần ra khỏi Mạo Hiểm Giả công hội, trực tiếp ngồi trên Mân Côi Độc Giác Thú đi ra khỏi thành.

Đây là lần đầu tiên ngồi trên tọa kỵ làm trong lòng Long Hạo Thần cảm thấy kỳ lạ.

Long Hạo Thần ngồi cực kỳ vững vàng ở trên lưng Mân Côi Độc Giác Thú còn Lý Hinh thì ngồi ở phía sau hắn.Hắn có thể ngửi thấy một luồng hương hoa hồng nhàn nhạt thơm ngát, cũng không biết là phát ra từ trên người của vị tỷ tỷ này hay là trên người Mân Côi Độc Giác Thú.

Rất nhanh hai người liền ra khỏi thành,điều khiến cho Long Hạo Thần kinh ngạc chính là khi hắn ra khỏi cửa thành, Lý Hinh chẳng những không có xuống ngựa mà ngược lại thì những binh sĩ thủ thành lại hướng về phía nàng hành lễ.

Ra khỏi Hạo Nguyệt Thành, Mân Côi Độc Giác Thú lúc này mới triển khai tốc độ, làm Long Hạo Thần xuất hiện một màn rung động, một tầng nhàn nhạt hồng sắc quang mang từ trên người Mân Côi Độc Giác Thú phóng ra làm nhiệt độ chung quanh rõ ràng tăng lên vài phần, tốc độ đột nhiên tăng mạnh nhưng có bởi vì có hồng sắc quang mạc bảo vệ hắn nên hắn không cảm thấy gió thổi vào mặt,hai cánh sau lưng Mân Côi Độc Giác Thú thỉnh thoảng vũ động làm tốc độ chạy càng trở nên càng thêm ổn định, tốc độ cực nhanh làm người ta cảm giác giống như là đang ngự không phi hành.

"Thật là nhanh a! Tỷ tỷ, tọa kỵ của ngươi quá tuyệt vời.Làm thế nào để có thể có được tọa kỵ như vậy!" Long Hạo Thần dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử,cảm giác mới lạ vừa có làm sao mà không khiến cho hắn hưng phấn được?

Lý Hinh mỉm cười nói : "Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Long Hạo Thần nói : "Tỷ tỷ ngươi hỏi đi."

Lý Hinh nói : "Ngươi trước kia đã từng giết người chưa? Nếu không, tại sao sau khi giết tên cầm chiến phủ, ta thấy dường như ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì. Ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được thống khổ khi lần đầu tiên giết người, ta lúc đó nôn mửa ba ngày ba đêm a!"

Long Hạo Thần gãi gãi đầu, nói : "Ta trước kia chưa từng giết người nhưng mà ta đã từng giết ma thú. Lão sư đã từng nói đối xử với địch nhân cũng giống như đối xử ma thú, không thể có chút hạ thủ lưu tình. Nếu chưa thể xác định đối phương đã tử vong thì tuyệt không thể lơ là. Nếu coi hắn là ma thú ta sao có thể không thoải mái ? Ta giết qua ma thú cũng không ít. Hơn nữa sau khi hoàn thành một kích cuối cùng ta cũng không có nhìn lại bộ dáng của hắn." Thật ra thì, ngay cả chính hắn cũng không biết, bởi vì ở trong địa huyệt của kiêu nghĩ khổ tu, đã sớm để cho hắn không còn cảm giác sợ hãi.

Lý Hinh vẻ mặt bất đắc dĩ nói : "Thật không biết nên nói ngươi là tâm hồn trong sáng không tỳ vết hay là nói ngươi máu lạnh. Bất quá,lão sư ngươi nói rất đúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc."

Long Hạo Thần nóng lòng muốn biết làm sao để có thể có tọa kỵ tốt như Mân Côi Độc Giác Thú , vội vàng hỏi tới : "Tỷ tỷ, nguơi làm thế nào để có được Mân Côi Độc Giác Thú này!"

Lý Hinh nói : "Đừng nóng thật ra thì cho dù ta bây giờ không nói thì sau này ngươi cũng nhất định sẽ biết. Bởi vì ngươi cũng giống như, cũng có tư cách đi Kỵ Sĩ Thánh sơn lựa chọn tọa kỵ."

"Kỵ Sĩ Thánh sơn là nơi nào?" Long Hạo Thần tò mò hỏi.

"Ở trong Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta, tuyệt đại đa số Kỵ Sĩ đều chỉ có thể thông qua lựa chọn tuấn mã hoặc là đi ra ngoài thuần phục ma thú để làm tọa kỵ cho mình. Nhưng có một chút ngoại lệ, chính là các Kỵ Sĩ trẻ tuổi trong các phân điện có thiên phú xuất chúng. Phàm là trước hai mươi tuổi có thể thông qua khảo hạch Kỵ Sĩ trở thành một gã tam giai nhất cấp Kỵ Sĩ trở lên đều có tư cách ở chỗ phân điện của mình được đề cử đi tới Kỵ Sĩ Thánh sơn. Ngươi mới mười tuổi đã là Chuẩn Kỵ Sĩ thì trước hai mươi tuổi trở thành nhấ danh Kỵ Sĩ hẳn là không có vấn đề gì cả."

"Kỵ Sĩ Thánh sơn là nơi Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta đặc biệt nuôi dưỡng các loại ma thú cường đại. Ở trong Kỵ Sĩ Thánh sơn có trận pháp khổn lồ do các tiền bối của thánh điện bố trí ở ba ngàn năm trước. Đối với sinh trưởng ma thú có rất nhiều thuận lợi, hơn nữa sẽ làm giảm dã tính của bọn nó nên khi thuần phục sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Những Kỵ Sĩ trẻ tuổi ở đó chỉ cần có thuần phục được một con trong số đó là có thể mang đi làm thành tọa kỵ của mình. Đây cũng là một trong những phúc lợi tốt nhất của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta cũng giống như Ma Pháp Thánh Điện cấp cho những thành viên tinh anh các trang bị ma pháp. Có thể nói là tầng lớp cao nhất của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta không ai mà không phải là cường giả từ Kỵ Sĩ Thánh sơn đi xuống."

Đôi lam sắc đồng tử của Long Hạo Thần nhất thời sáng lên, "Nếu như vậy thì ma thú trên kỵ sĩ thánh sơn phải bị thuần phục hết rồi chứ?"

Lý Hinh bật cười nói : "Nào có dễ dàng như vậy ! Ở Trong Kỵ Sĩ Thánh điện mỗi năm có thể có mười mấy tên hai mươi tuổi trở xuống đạt cấp Kỵ Sĩ đã là rất tốt rồi.Có một số thời điểm ngay cả mười tên cũng không có. Hơn nữa trên Kỵ Sĩ thánh sơn có một tòa đại triệu hoán trận tựa hồ có thể liên thông với một chỗ đặc thù vì thế nên cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành một lần triệu hoán ma thú. Vì vậy ma thú trên Kỵ Sĩ thánh sơn sẽ không bị thiếu thốn.Nghe nói, trên thánh sơn, ngay cả cửu cấp ma thú đều có. Nếu có thể có cửu cấp ma thú làm tọa kỵ cơ hồ là tương đương với mở ra một thông đạo ít nhất sẽ đạt tới thất giai chức nghiệp."

Long Hạo Thần hỏi : "Tỷ tỷ, vậy Mân Côi Độc Giác Thú của tỷ là ma thú cấp mấy?"

Lý Hinh rất là tự hào nói : " Trước mắt Mân côi của ta là ngũ cấp sơ giai ma thú, nhưng nó còn đang ở kỳ trưởng thành, chờ nó trưởng thành, ít nhất có thể đạt tới thất cấp sơ giai, tương đương với tồn tại lục giai chức nghiệp.Tương lai tỷ tỷ ít nhất cũng có thể trở thành nhất danh Lục giai Huy Diệu Kỵ Sĩ đây, ngươi cũng cần phải cố gắng nha."

"Hảo, ta sẽ lấy việc được đi lên Thánh sơn làm mục tiêu cố gắng ."

Mọi chuyện tiếp theo thật đơn giản, có Lý Hinh là Kỵ Sĩ chính thức đã từng đi lên Kỵ Sĩ Thánh sơn bảo vệ hắn nên việc săn giết mười con nhị cấp trung giai ma thú đối với Long Hạo Thần đã là Chuẩn Kỵ Sĩ hơn nữa lại có Thần Ngự Cách Đáng mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Chỉ có điều mất thời gian cả ngày hắn mới hoàn thành nhiệm vụ, đưa ra mười viên ma thú tinh hạch hắn nhận được phần thưởng là hai mươi lăm mai kim tệ cùng giấy chứng nhận hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của Mạo Hiểm Giả công hội.

Đôi khi chuyện giữa người với người đều đặt nắng vấn đề duyên phận, Lý Hinh vô cùng yêu quý tiểu đệ đệ mới quen này nàng chẳng những đi cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ lại tiễn hắn đi ra ngoài Hạo Nguyệt Thành hơn hai trăm dặm đến ngoài Áo Đinh trấn thì hai người lúc này mới lưu luyến chia tay.

Trời đã choạng vạng tối, Long Hạo Thần nhìn ánh chiều tà đang nhuộm đỏ phía chân trời xa, trên mặt hắn không khỏi hiện ra nụ cười đắc ý, "Lão sư cho ta thời gian hai ngày để hoàn thành nhiệm vụ chuyến này, ta chỉ dùng một ngày thì đã làm xong. Trước về thăm mẫu thân đang ở nhà một chút, sáng mai nữa trở về đỉnh núi để làm cho Lão sư một sự bất ngờ."

Vừa nghĩ hắn vừa cao hứng mà chạy về nhà, nhưng mà lúc này trong đầu hắn thân ảnh của Mân Côi Độc Giác Thú khi chạy thật giống như hồng vân phiêu lãng,nếu sau này mình cũng có một con ma thú như thế làm tạo kỵ thì thật là tốt biết bao! Long Hạo Thần cũng rõ nếu như khi tiến hành khảo hạch Chuẩn Kỵ Sĩ mà Lý Hinh cưỡi Mân Côi Độc Giác Thú thì sợ rằng một kích mình cũng đỡ không được.

Mang theo cảm xúc hâm mộ, rất nhanh hắn đã nhìn thấy được nhà mình. Vì để cho mẹ vui mừng hắn rón rén mở cửa ra, nhưng mà khi hắn vừa mới bước vào nhà thì cả người bỗng nhiên cũng cứng lại.

Đôi lam sắc đồng tử trong nháy mắt lâm vào ngốc trệ, thậm chí ngay cả cả người hắn cũng không ngừng run rẩy .

Tinh thần lực khác hẳn với thường nhân đã khiến Long Hạo Thần có tâm tính trầm ổn tỉnh táo hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng vào giờ khắc này, hắn cũng không thể khống chế không được tâm tình của mình.Một màn trước mắt này đối với hắn mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Nguyệt vẫn ở trong sân, nhưng mà nàng lại ngồi trên đùi của một người đàn ông mà người đàn ông này lại là người có địa vị rất cao trong lòng Long Hạo Thần, là Tinh Vũ Lão sư,người chỉ dùng một năm đã làm cho hắn từ Kỵ Sĩ tùy tùng tăng lên tới Chuẩn Kỵ Sĩ

"Ngươi, các ngươi. . ."trong nháy mắt đầu óc Long Hạo Thần liền trống rỗng đứng ngây ngốc ở đó nói không ra lời.

"Thần Thần." Bạch Nguyệt giãy dụa muốn từ trong ngực Tinh Vũ ngồi dậy, lại bị Tinh Vũ ôm lấy, một tầng bạch quang nhàn nhạt hiện lên, Bạch Nguyệt đã không cách nào nhúc nhích thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời.

Tinh Vũ đứng dậy đem Bạch Nguyệt để ở một bên, vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Long Hạo Thần.

"Tại sao? Tại sao phải khi dễ mẹ của ta?" Long Hạo Thần cơ hồ là hét lên như người điên. Trong khi hét lên hắn đã đem một đôi tinh thiết kiếm rút ra.Đôi lam sắc đồng tử đã trở nên đỏ ngầu.

Tinh Vũ cổ tay khẽ đảo, cũng không biết hắn làm như thế nào mà trong tay phải hắn đã nhiều hơn một thanh trúc kiếm,tay trái vắt chéo sau lưng, mũi kiếm hướng xuống mặt đất, thản nhiên nói : "Động thủ đi."

Tâm tình Long Hạo Thần vốn là đang hưng phấn nhưng lúc này đã không còn sót lại chút gì, tuyệt vọng, thống khổ, oán hận, đủ loại mặt trái cảm xúc đang điên cuồng dâng trào.

"A!" Long Hạo Thần quát to một tiếng, hướng Tinh Vũ phát động công kích. Lần này, hắn căn bản không có dùng bất kỳ kỹ xảo nào song kiếm đồng thời vung lên dùng hết toàn lực hướng Tinh Vũ chém tới.

Hắn cũng không biết thực lực Tinh Vũ đạt đến trình độ nào nhưng hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lão sư. Nhưng mà Lão sư lại khi dễ mẫu thân, trong lòng hắn yêu quý nhất hai người thế nhưng lại sinh ra chuyện như vậy, hắn lúc này đã không còn có nửa phần tỉnh táo.

Phanh ——

Trúc kiếm trong tay Tinh Vũ quét ngang, Long Hạo Thần giống như là đụng vào một tòa núi lớn, cả người cũng bắn ngược ra, ngã vào trong sân.

"Ta đã dạy ngươi như vậy sao? Vô luận chiến đấu với bất cứ địch nhân nào, cho dù là với ta cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh." Tinh Vũ thản nhiên nói.

Vào lúc này Long Hạo Thần nào còn có tâm tinh nghe hắn dạy bảo, thân thể lăn một vòng trên mặt đất ,một lần nữa bò dậy,vào giờ này khắc này trong lòng hắn có một cảm giác tức giận vì bị phản bội toàn thân huyết dịch phảng phất như bị thiêu đốt .Không chút do dự lại lần nữa phát động công kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thuần Bạch Chi Nhận, Đột Thứ. Phối hợp công kích, hắn phát động công kích mạnh nhất của bản thân.

Nhưng mà vẫn vô dụng như cũ.

Tinh Vũ sử dụng lực lượng linh lực ngang bằng với Long Hạo Thần mà trong tay của hắn cũng chỉ dùng có trúc kiếm nhưng thanh trúc kiếm tinh tế này lại dễ dàng đánh vào nơi phát lực yếu nhất của đôi tinh thiết kiếm trong tay Long Hạo Thần.

Trúc kiếm khẽ động đánh vào hai tay của Long Hạo Thần khiến thiết kiếm rơi xuống đất, vang lên hai tiếng phốc phốc, Long Hạo Thần cũng ngã ngồi về phía sau.

"A ——" hắn không chấp nhận bỏ qua, thống khổ vẫn tràn ngập trong đầu, cho dù không có vũ khí, Long Hạo Thần cũng giống như một tên điên loại lại lần nữa xông về phía Tinh Vũ.

Tinh Vũ khẽ nhíu mày trúc kiếm hướng về phía trước đâm vào vị trí ngực của Long Hạo Thần. Nhưng mà Long Hạo Thần ngay cả tránh né cũng không,chạy thẳng vào hướng mũi kiếm.

Tinh Vũ cả kinh cho dù là trúc kiếm thì cũng có chút sắc bén nên nếu đâm vào thân thể không có bất kỳ đồ bảo vệ nào của Long Hạo Thần thì không chết cũng muốn trọng thương. Trúc kiếm vừa được thu hồi, Long Hạo Thần cũng đã đụng xông đến bên người hắn.

Không chút do dự , Long Hạo Thần một ngụm cắn lấy tay của Tinh Vũ trên cánh tay.

Với tu vi của Tinh Vũ thì muốn đánh văng hắn ra cũng dễ dàng nhưng mà hắn cũng không có làm thế mà tùy ý để hàm răng Long Hạo Thần cắn vào cơ thể mình, chẳng qua là chân mày hơi nhíu lại mà thôi.

Cảm thụ được khí tức quen thuộc trên người Tinh Vũ, Long Hạo Thần đã khóc, hắn đã không thể kìm chế được cảm xúc bản thân, hắn bỗng dưng không cắn nữa chỗ chảy máu trên cánh tay của Tinh Vũ , khàn giọng gào lên : "Tại sao? Tại sao ngươi không giết ta."

"Bởi vì ta là cha của ngươi."

Một câu đơn giản lại làm cho Long Hạo Thần đang tràn đầy tức giận cả người người bỗng nhiên ngốc trệ hai mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Vũ.

"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Long Hạo Thần trong mắt ngốc trệ dần dần biến thành vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Long Tinh Vũ than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, một tay kéo lấy hắn ôm vào ngực mình, nhẹ nhàng ôm hắn, "Ta nói, ta là cha của ngươi, ngươi chưa bao giờ được gặp cha. Tinh Vũ là tên của ta, ngươi theo họ của ta, chúng ta đều có họ Long." Nói xong, trên tay hắn bắn ra một đạo bạch quang, giải khai cấm chế trên người Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt rất nhanh nhào lên, đem Long Hạo Thần đang ở trong ngực Long Tinh Vũ kéo vào ngực mình, nhìn hằm hằm lấy hắn, "Huynh điên rồi? Huynh vừa rồi làm ta sợ muốn chết."

Long Tinh Vũ cười khổ nói : "Huynh chỉ là muốn thử xem Hạo Thần có thể hay không trong bất kỳ hoàn cảnh chiến đấu nào đều cố gắng giữ tỉnh táo, có thể thấy được rằng muộ là uy hiếp lớn nhất của nó."

"Mẹ, hắn, hắn thật là?" Long Hạo Thần lúc này đã kịp phản ứng lại, trong tâm tình đang tràn đầy các cảm xúc mặt trái bây giờ đã biến thành vẻ khiếp sợ,mở to đôi lam sắc đồng tử nhìn mẹ.

Bạch Nguyệt ôn nhu gật đầu, "Thực xin lỗi, Thần Thần. Mẹ một mực không có nói cho con biết, một năm trước, cha con đã tìm được chúng ta. Hắn hi vọng con có thể trở thành kỵ sĩ cường đại như hắn, mới khiến cho ta cùng hắn giấu diếm không nói cho con."

Long Tinh Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện. Ta chỉ sợ sau khi con biết ta là cha của con thì sẽ không cố gắng khắc khổ như cũ nữa, ta cũng sợ chính mình không thể huấn luyện con lạnh lùng như trước."

Long Hạo Thần ngốc trệ nhìn cha mẹ trước mặt,cái từ cha trong lòng hắn thật quá lạ lẫm,từ khi hắn sinh ra đến nay bên cạnh hắn cũng chỉ có mẹ.

Bạch Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhi tử, nước mắt nhịn không được chảy ra, "Thực xin lỗi, Thần Thần. Trước kia mẹ một mực không nói với con. Mười năm trước, mẹ gặp một chuyện đặc biệt thống khổ, ta không biết phải như thế nào khi đối mặt với cha của con, cho nên mới một người xa xứ đến nơi này. Khi đó, ta mới phát hiện đã có thai.Con không nên trách cha của con, đều là ta không tốt, lại để cho hắn đau khổ tìm chín năm trời mới tìm được mẹ con chúng ta. Ngươi muốn hận thì hãy hận mẹ ."

Long Tinh Vũ ánh mắt phức tạp đi đến bên người hai mẹ con, ôn nhu nói : "Nguyệt nhi, hết thảy đều đã qua. Mọi chuyện thống khổ đều đã qua đừng nghĩ đến nó nữa được không?"

Bạch Nguyệt hai mắt thấm đẫm nước mắt nhẹ nhàng gật đầu, nức nở nói : "Một năm trước ta đã đáp ứng huynh rồi, vì huynh, vì Hạo Thần, ta đều quên đi hết thảy những gì đã qua từ nay về sau trong lòng ta chỉ có các người. Những năm này, Hạo Thần cùng muội chịu không ít khổ cực. Thẳng thắn mà nói,muội thật sự không muốn nó trở thành kỵ sĩ giống huynh, ta chỉ muốn nó sống bình an cả cuộc đời này."

Long Tinh Vũ lông mày lập tức nhíu chặt lại,trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp, vô ý thức nắm chặc hai đấm lại nội tâm phảng phất như là đang giãy dụa.

Long Hạo Thần lúc này cũng dần dần tỉnh táo trở lại,hết nhìn xem mẫu thân lại nhìn lại phụ thân, trong mắt dần dần hiện lên vẻ nóng bỏng.

"Không, mẹ, ta muốn trở thành kỵ sĩ. Làm một gã kỵ sĩ cường đại."

Long Tinh Vũ khẽ giật mình, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự do dự, do dự bởi vì hắn không biết mình có làm đúng hay không. Hắn cũng hiểu, vô luận là đối với Bạch Nguyệt hay là đối với Long Hạo Thần mà nói được sống một cuộc đời bình an mới là lựa chọn tốt nhất.

Long Tinh Vũ cười khổ nói : "Ngươi nguyện ý chấp nhận người cha vô trách nhiệm này rồi sao?"

"Không, không phải ngươi không chịu trách nhiệm, đều là do ta không tốt, là ta không tốt." Bạch Nguyệt vừa mới ngừng khóc,nước mắt lại lần nữa chảy ra.

"Cha." Từ trong lòng ngực mẫu thân mình Long Hạo Thần mãnh liệt nhào vào trong ngực Long Tinh Vũ. Trong nháy mắt này hắn chỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc lớn lao ập đến.

Hắn chỉ là một đứa nhỏ, một cái hài tử mới mười tuổi .Tuy hắn không chấp nhận những gì Bạch Nguyệt đã từng nói qua, thế nhưng mà, mỗi khi hắn nhìn lại Áo đinh trấn những cái...thời điểm những đứa nhỏ khác được ở cùng với cha hắn sao lại không hâm mộ cơ chứ?

Giờ khắc này, cha đã trở về rồi, hơn nữa chia lìa nhiều năm như vậy cũng không phải do cha, hơn nữa cha của mình đều cường đại hơn so với cha của nhữn hài đồng khác, người là một vị kỵ sĩ cường đại, trong nội tâm Long Hạo Thần cũng không có gì mâu thuẫn, trước khi phẫn nộ bây giờ tất cả đều chuyển niềm vui sướng.

Nghe một tiếng cha, Long Tinh Vũ cũng không có biểu hiện gì quá kích động, cả người đứng ở nơi đó đều lộ ra có chút chút ngốc trệ, sau đó mới dùng cánh tay chậm rãi đem thê tử cùng nhi tử ôm vào ngực mình. Vô luận là Bạch Nguyệt hay là Long Hạo Thần đều không có phát hiện hắn lúc này tựa hồ như đang đè nén nào đó cảm xúc.

Bôn ba hơn một ngày sau khi về nhà thì hết buồn phiền đến kinh hỉ , Long Hạo Thần đã sớm đi nghỉ ngơi, đây cũng là lần đầu tiên trong một năm qua hắn không có ngồi đả tọa cả đêm mà chính thức ngủ thật say.

Long Tinh Vũ ôm Bạch Nguyệt ngồi ở bên người nhi tử, "Nguyệt nhi."

Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, nhắm mắt, "Huynh không cần phải nói nữa. Thần Thần cùng giống ngươi không phải là người có thể chịu đựng được tĩnh mịch, các ngươi trời sinh chính là muốn làm đại sự .Nó đã có lựa chọn muội chỉ có thể ủng hộ nó.Muội chỉ có một yêu cầu, muốn nó phải sống thật tốt, vô luận dạy dỗ nó cái gì cũng nhất định phải có được khả năng tự bảo vệ bản thân, được chứ?"

"Được ta đáp ứng muội." Long Tinh Vũ khẽ gật đầu, vuốt ve mái tóc Bạch Nguyệt.

Sáng sớm hôm sau, Long Tinh Vũ mang theo Bạch Nguyệt cùng Long Hạo Thần cùng một chỗ quay trở về gian mộc ốc trên đỉnh núi. Thân phận đã bại lộ, cũng không cần phải che dấu cái gì.

Bạch Nguyệt đi quét dọn phòng của Long Hạo Thần, Long Tinh Vũ đem nhi tử gọi vào trước mặt mình.

"Hạo Thần, tuy con đã đã biết mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà con cũng đã quyết định tiếp tục theo ta tu luyện. Đã như vầy,yêu cầu của ta đối với con cũng chỉ có thể so với trước kia càng nghiêm khắc hơn mà thôi.Con bây giờ có một cơ hội cuối cùng để lựa chọn lại."

Long Hạo Thần không chút do dự mà nói : "Cha, ta hiểu được người đối với ta nghiêm khắc cũng là vì tốt cho ta. Lần này ta đi Hạo Nguyệt Thành thì có cảm giác đặc biệt rõ ràng. Cha, người có phải hay không so Huy Diệu Kỵ Sĩ còn cường đại hơn?"

Long Tinh Vũ hơi sửng sốt và do dự một chút sau đó hướng Long Hạo Thần gật đầu.

"Oa, thật quá tuyệt vời." Long Hạo Thần hưng phấn nhảy dựng lên, "Cha, ta về sau cũng nhất định phải làm một kỵ sỹ vĩ đại giống như ngươi."

Long Tinh Vũ mỉm cười nói : "Làm sao ngươi biết cha là một kỵ sĩ vĩ đại."

Long Hạo Thần cố chấp mà nói : "Nhất định là đúng."

Long Tinh Vũ nói : "Tốt rồi, cha vĩ đại hay không con về sau sẽ biết. Nhưng nếu như con muốn trở thành một kỵ sĩ vĩ đại thì không thể nào có nửa phần lười biếng. Từ hôm nay trở đi con không cần trở lại địa huyệt của Kiêu Nghĩ nữa. Phương thức tu luyện đem toàn bộ cải biến."

"Không cần đi?" Cho dù đã liên tục đi một năm nhưng đối với Long Hạo Thần thì cái thế giới tràn ngập Hắc Ám thế giới đó vẫn là một bóng ma.

Long Tinh Vũ nhẹ gật đầu, nói : "Một năm vừa qua tu luyện của con chủ yếu là rèn luyện năng lực phản ứng kích phát tinh thần của bản thân lực tăng trưởng cùng với cải thiện thân thể. Mỗi ngày con ngâm Ôn Tuyền dược dịch chủ yếu cũng là tác dụng này. Hiện tại thân thể của con ngoại linh lực đã đạt tới hơn100 , nên bây giờ là lúc bắt đầu tu luyện nội linh lực."

"Nội linh lực?" Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn phụ thân, trải qua một năm vừa rồi trên cơ bản là Long Tinh Vũ nói cho hắn về lịch sử, kỹ năng của kỵ sĩ cùng với các loại tri thức thức khác, cũng không có nói vấn đề gì tới linh lực.