Thần Bí Thương Nhân

Chương 31: Chưởng quỹ biết phép thuật




Một buổi đêm ở bên ngoài, trong Hoàng Tự Thiền Phòng lại là bốn tháng trôi qua.

Phạm Hiên chậm rãi mở mắt ra, há mồm phun ra một ngụm trọc khí.

Cảm thụ sự thoải mái đến tận từng lỗ chân lông, hắn há to mồm rên một tiếng dài đầy dâm đãng, hai chân duỗi ra, hai tay giang ngang, cứ thế mà nằm ngửa dưới thác nước theo hình chữ đại, mặc cho những bọt nước trắng xóa bắn tứ tung lên mặt mình.

Tập trung tinh thần, hắn bắt đầu kiểm tra bảng hệ thống.

Ký chủ: Phạm Hiên (Nam, 23 tuổi)

Tu vi: Luyện Khí Tứ Trọng

Công pháp: Ngũ Hành Tụ Linh Quyết

Nhiệm vụ đang có: 2

Hắn vậy mà một lần tu luyện đột phá hai cấp độ liền, từ Luyện Khí Nhị Trọng bay thẳng lên Luyện Khí Tứ Trọng, thật khó mà có thể tin được.

Đây là một loại tiến bộ vượt bậc, tất cả là nhờ vào lượng Tài Khí dồi dào mà hắn vừa kiếm được cùng với một quyển công pháp tốt là Ngũ Hành Tụ Linh Quyết.

Phải biết, ngày hôm qua hắn cũng sử dụng bốn tháng để tu hành, thăng liền hai cấp từ Khí Cảm lên đến Luyện Khí Nhị Trọng, hôm nay hắn dùng bốn tháng cũng thăng được hai cấp từ Nhị Trọng lên Tứ Trọng, tưởng như dậm chân tại chỗ, nhưng thật ra đó lại là một bước đột phá lớn a.

Nên nhớ, trong tu chân giới, tu hành thì càng đi về sau càng khó, đôi khi ngươi đột phá từ Nhất Trọng lên Nhị Trọng chỉ mất một ngày nhưng từ Nhị Trọng lên Tam Trọng lại có thể mất đến một năm.

Cho nên nha, đợi đến lần thứ ba Phạm Hiên bước vào Thiền Phòng tu luyện, có khi lúc đi ra hắn vẫn chưa đột phá được Luyện Khí Ngũ Trọng đâu.

Khoan nói đến chuyện xa xôi ấy (hình như cũng chẳng xa xôi tí nào), thành quả tu luyện lúc này của Phạm Hiên chưa chỉ dừng lại ở việc tu vi tiến bộ.

Hắn thế mà biết pháp thuật rồi, mặc dù chỉ là mấy phép cỏn con, nhưng vẫn là phép thuật a.

Cụ thể là năm loại phép thuật này: Kim Nhận Thuật, Mộc Lung Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Hỏa Cầu Thuật và Thổ Bích Thuật.

Kim Nhận Thuật là thuật dùng chân khí của bản thân làm nguồn, hội tụ linh khí Kim Hành trong thiên địa, tạo thành một thanh kim khí đao để chém giết. Mộc Lung Thuật cũng tương tự như thế, dùng để sinh ra cây cối khóa giữ và cầm chân kẻ địch. Thủy Tiễn Thuật thì tạo ra mũi tên nước để tấn công kẻ địch, Hỏa Cầu Thuật thì có thể tạo thành hỏa cầu thiêu đốt kẻ thù và Thổ Bích Thuật tạo thành tường đất dùng để phòng thủ.

Ngoài ra thì hắn có thể ứng dụng các thuật này vào việc sinh hoạt như chặt thịt a, lấy củi a, tắm rửa a, nấu nướng a, hết sức là tiện dụng.

Dẹp việc ấy qua một bên, nếu có ai thắc mắc tại sao Phạm Hiên lại không cần thầy dạy, không có sách vở mà học được những phép thuật ấy thì tiếp theo đây chính là câu trả lời.


Thông qua việc tham ngộ Ngũ Hành Tụ Linh Quyết (đừng hiểu lầm, trong đó không dạy mấy thuật này), có những tâm đắc của các tiền bối từ thời thượng cổ đã được truyền đến trong đầu Phạm chưởng quỹ.

Cụ thể thì là đạo lý thế này: Ngày xưa, thuở mới có việc tu hành thì làm gì có phép thuật này nọ rườm rà như bây giờ đâu, phải có người sáng tạo ra nó thì mới có. Vậy nên, tại sao Phạm Hiên lại không tự lĩnh ngộ phép thuật cho bản thân?

Không nói đến những phép thuật cao thâm, đòi hỏi tu sĩ phải có học thức uyên bác, kinh nghiệm lâu năm và cảm ngộ các loại ý cảnh mới sáng tạo ra được. Ở đây chúng ta nói đến những phép thuật đơn giản, dễ hiểu, chỉ cần một người có tu vi Khí Cảm là có thể tu tập được.

Những con người đầu tiên biết tu hành cũng là sáng tạo ra những thuật này trước tiên a, dựa vào cái lần đầu này thì họ mới có cái gọi là kinh nghiệm, sau đó tiếp tục thử nghiệm, sáng tạo và làm ra một hệ thống phép thuật đa dạng và đồ sộ của tu chân giới ngày nay.

Vậy lý gì tu sĩ thời nay như Phạm Hiên phải tự ép mình vô khuôn khổ mà học phép thuật do tiền nhân tạo ra, tại sao lại không tự lĩnh ngộ phép thuật cho riêng mình? Nói chung chính là nhờ cái đạo lý này, nhờ vào hoàn cảnh dư thừa Ngũ Hành linh khí của Thiền Phòng và chủ yếu là nhờ vào đầu óc của một người Trái Đất (không hiểu sao có lý do này, chỉ biết ai xuyên không từ Trái Đất đều có trí tuệ đột phá chân trời), Phạm chưởng quỹ đã thành công hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại: Lĩnh ngộ phép thuật cho chính mình.

Hỏa Cầu Thuật của người ta hay của hắn đều là Hỏa Cầu Thuật, nhưng nói về sự thuận tay khi sử dụng, sự hiểu rõ về bản chất thì những kẻ chỉ biết học từ người đi trước ấy chẳng bao giờ hơn hắn được. Và rồi đợi đến khi hắn mạnh hơn, gặp gỡ nhiều hơn, những thứ căn bản của ngày hôm nay sẽ là cái nền của tương lai, để hắn có thể tự tạo ra những phép mạnh hơn, trở thành kẻ nổi bật giữa đám đông tu sĩ.

Ặc, đến cùng thì hắn chỉ lĩnh ngộ mấy phép cỏn con thôi, nói một tràng lý tưởng cao xa như vậy có vẻ hơi quá, xin dừng tại đây a.

Trở lại diễn biến câu chuyện, lúc này Phạm Hiên cũng không cần con mèo béo la ó để đi mở cửa tiệm nữa, hắn tự động biết phải làm gì.

Dù sao thì hắn vẫn còn hai nhiệm vụ phải làm, một cái trong đó càng là liên quan đến việc hắn có được tu luyện ở Thiền Phòng nữa hay không.

Nhiệm vụ một: Khách đến! Khách đến!

Yêu cầu: Có ít nhất 1000 vị khách hàng ghé thăm Vạn Năng Thương Hội (Lưu ý, người có ác ý với Thương Hội không được tính là khách hàng)

Độ hoàn thành hiện tại: 57/1.000

Phần thưởng: 10 năm ở Hoàng Tự Thiền Phòng, Thương Phẩm Ngọc Bích*1.

Thương Phẩm Ngọc Bích hắn không biết là thứ đồ gì, cũng mặc xác nó là cái gì, trong mắt của hắn ở thời điểm này chỉ biết đến Hoàng Tự Thiền Phòng mà thôi.

Nhìn độ hoàn thành của nhiệm vụ, hắn rất muốn chửi mấy tiếng định mệnh. Phải biết là ngày hôm qua hắn đã đón hơn trăm lượt khách vào Vạn Năng Thương Hội, thế mà độ hoàn thành chỉ được lèo tèo năm mươi mấy người. Tức là có chừng một nửa số khách hàng ngày hôm qua, ở trong lòng của bọn hắn vẫn còn mang ác ý với cửa hàng của Phạm chưởng quỹ.

Đến cửa hàng của hắn, không phải lo bị kẻ khác ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn được hắn nhiệt tình tiếp đãi (cái này cần xem lại), được hắn chỉ điểm bảo vật cho mua, còn được mua hàng tốt nhất có thể, thế mà vẫn còn ý đồ xấu với hắn, Phạm chưởng quỹ lúc này chỉ muốn lao ra ngoài cắn chết bọn táng tận lương tâm ấy.

Có điều hắn ngay lập tức dẹp ý nghĩ ấy đi, tâm bình khí hòa, đột nhiên cảm thấy lòng dạ của bản thân trở nên rộng rãi, tâm cảnh được nâng lên một tầm cao mới. Được rồi, nói một câu thực lòng, trong tiệm hắn chính là ông nội, ngoài tiệm hắn chính là… kiến hôi, tu vi Luyện Khí Tứ Trọng nha, muốn tìm ai tính sổ gì thì vẫn còn phải đợi lâu lắm, không nhịn không được.

Thầm mặc niệm hai tiếng ‘rời khỏi’, trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước cửa Hoàng Tự Thiền Phòng.


Theo thói quen, hắn liếc ra ngoài cửa sổ.

Vẫn tiếp tục là tiếng hét kinh hoàng như ngày hôm qua đã từng.

“Đ* má!!!” – Nếu còn ở Trái Đất, Phạm chưởng quỹ ắt có thể tham gia cuộc thi giọng chửi cao nhất hành tinh. – “Hôm qua vừa đến một đội phá dỡ công trình, hôm nay lại đến một tập đoàn quét dọn đường phố, di tán người vô gia cư, chất lượng an sinh xã hội của tu chân giới cao vậy sao?” – Hắn nói mấy câu dở hơi cám lợn để phát tiết tâm tình.

Cũng không trách được Phạm chưởng quỹ, cảnh tượng trong mắt hắn bây giờ rất đáng kinh ngạc a.

Bãi đổ nát ngày hôm qua, sang đến hôm nay đã hoàn toàn biến mất, không để lại gì dù là một tia tro bụi. Bên ngoài Vạn Năng Thương Hội lúc này, chính là từng cái hố to nối tiếp nhau, nông sâu không có quy tắc, tựa như là chỗ này vừa bị một đợt bom oanh tạc qua vậy.

Mấy vạn tên tán tu đang trông chờ được xếp hàng vào tiệm nay chẳng thấy tung tích, bên ngoài vắng lặng như một bãi tha ma.

Nghĩ đến việc không có khách, Phạm chưởng quỹ hét ầm lên. – “Nhiệm vụ của ta!!!”

Nước mắt lưng tròng (nói quá vậy thôi), Phạm Hiên lạch bạch chạy xuống dưới lầu, áp sát mặt vào tai con mèo béo, tố khổ với nó. – “Chiêu Tài ơi ta khổ quá Chiêu Tài! Mới mở cửa làm ăn được có vài ngày mà biết bao thiên tai nhân họa, giờ đến một khách hàng cũng không có, ta phải tuyên bố phá sản sao? Ta thật là một nỗi ô nhục của giới xuyên việt mà Chiêu Tài!” – Hắn ráng nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, dùng hai tay lay cái bụng mỡ của con mèo béo.

Được rồi, thằng này xem như cũng có chút buồn rầu vì không làm được nhiệm vụ đi, nhưng phần lớn vẫn là muốn phá giấc ngủ của con mèo béo.

Hai mắt mông lung, Vô Địch há to miệng ngáp một cái như muốn nuốt luôn đầu của hắn, một chân của nó đưa lên dụi mắt, một chân đưa ra phía sau gãi mông. – “Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Khách thì ở ngoài cửa kìa, mà toàn khách quý ấy chứ.” – Giọng của nó có chút châm chọc.

“Khách quý? Ta phải mau mau tiếp đón mới được.” – Phạm chưởng quỹ đứng dậy đi đến hướng cửa.

Tất nhiên, hắn cũng nghe ra giọng điệu không bình thường trong lời nói của con mèo béo, trước tiên khởi động Ngũ Hành Tụ Linh Trận cho chắc cú, sau đó mới chậm rãi mở cửa Vạn Năng Thương Hội.

Đón lấy tia nắng nhẹ của mặt trời buổi sớm, hắn hít sâu một hơi, dang rộng vòng tay, nở một nụ cười rực rỡ rồi hô to:

“Vạn Năng Thương Hội xin kính chào quý khách! Hoan nghênh quang lâm, hoan nghênh quang lâm!”

Ba mươi mấy con mắt lập tức tập trung vào hắn, khiến hắn sởn tóc gáy ngay tức thì.

Khẽ ngưng mắt liếc một vòng những người được con mèo béo gọi là ‘khách quý’, hắn chợt trợn to mắt hô lên.

“Đông Phương Bất Bại cũng xuyên việt rồi?”