Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Quyển 2 - Chương 47: Thanh Hành Vong Âm (1)




Quả thực là vẫn tốt hơn so với không làm gì. Cao Kiệt suy nghĩ một hồi rồi mới bảo người mang đến vài cái máy tính. Chín giờ tối, Lưu Hạ tỉnh giấc, mọi người rửa mặt ăn uống qua loa rồi đều tự túc đi đến máy tính làm việc.

Mười hai giờ đêm, máy tính của Thân Đồ Thàn có phản ứng.

“Hồ Kiến Huy đang online”. Cố Phán Hảo cầm lấy laptop trong tay Thân Đồ Thành rồi đặt lên chân mình, đôi tay đan xen trùng trùng trên bàn phím.

Cao Kiệt và Lưu Hạ nghe vậy liền lập tức lại gần, khi thấy tư thế bất động của Cố Phán Hảo, Lưu Hạ lấy cùi chỏ chọt chọt Cao Kiệt, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy đang làm gì thế?”.

Cao Kiệt liếc hắn một cái: “Không biết”.

“Khó hiểu quá”. Lưu Hạ nói thầm, “Sau khi trở về từ siêu thị đến giờ, cô ấy có những hành động rất kỳ lạ”. Lời này hắn vốn nói với Cao Kiệt, nhưng Cao Kiệt nghe xong lại không có phản ứng gì, trái lại Thân Đồ Thành nhàn nhạt liếc nhìn hắn. Ánh mắt kia không nặng không nhẹ, phảng phất như chỉ lơ đãng liếc một cái nhưng lại khiến Lưu Hạ lập tức ngậm miệng lại _______ từ lúc nào mà Thân Đồ Thành lại có lực uy hiếp như vậy?

Lúc này, Cố Phán Hảo cũng đã rút tay lại, không nói gì mà trả lại laptop cho Thân Đồ Thành.

“Thế nào?”. Cao Kiệt ném tới ánh mắt hỏi đối phương. Thấy Cố Phán Hảo lắc đầu rồi nói với Thân Đồ Thành: “Trước đó có liên lạc được với Hồ Kiến Huy”.

Hồ Kiến Huy “log in” vào hệ thống phần mềm voice chat trên YY. Thông qua thông tin bạn thân, Thân Đồ Thành tìm thấy Hồ Kiến Huy đang ở kênh “Tung tình thanh sắc”. Hắn rê chuột, cũng tiến vào kênh kia.

Mỗi kênh YY có rất nhiều kênh nhỏ có chức năng khác nhau, có thể dùng K để ca hát, có thể dùng F để nói chuyện. Thân Đồ Thành đảo mắt nhìn thấy Hồ Kiến Huy đang ở trong kênh “Tác mệnh vong âm”.

Trong kênh chỉ có một mình Hồ Kiến Huy, Thân Đồ Thành nhanh chóng nhấn phím F2 để nói chuyện, giọng nói rất vội vàng: “Kiến Huy, cậu nghe được mình nói chuyện thì trả lời mình ngay”.

Bên kia im lặng chừng 10s, khi Thân Đồ Thành quyết định tiếp tục nói thì dấu tròn màu xanh trước nick của Hồ Kiến Huy sáng lên ______ việc này biểu thị đối phương đang chuẩn bị nói chuyện.

Mấy người bên đầu này không hẹn cùng nhau thở phào một hơi, nhưng không đợi hơi thở thở ra hoàn toàn thì đã nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền đến từ đầu bên kia.

“Kiến Huy!”. Thân Đồ Thành kinh hãi, gấp đến độ muốn đập bể laptop.

“Tra được chưa?”. Cao Kiệt rống to về phía Lưu Hạ.

Lưu Hạ khẩn trương gõ bàn phím, ngón tay gần như muốn bay lên. “Mười phút”. Hắn gào lên trả lời ______tín hiệu bên Hồ Kiến Huy rất yếu, muốn lập tức tìm được chỗ của cậu ta là việc không thể. Huống chi Sở cảnh sát không thể so với cơ quan chuyên môn, thiết bị cũng không tiên tiến, thời gian 10 phút mà Lưu Hạ nói đã là cực hạn. Bây giờ còn bị Cao Kiệt gào thét, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Bên này đang gà bay chó sủa, bên kia lại truyền đến một giọng nói ______ “Này, Thân Đồ Thành, cậu làm mình sợ muốn chết!”.

Là Hồ Kiến Huy!

Thân Đồ Thành vội vã hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu đang ở đâu?”.

“Mình? Mình đang ở ‘Thanh Hành’… mình đương nhiên là không sao, mình có thể có chuyện gì chứ”.

Thanh Hành là sân chơi rất nổi tiếng nằm gần thành phố Z, chia thành “Trung Quốc thành” và “Châu Âu thành”. Tên như ý nghĩa, trong “Trung Quốc thành” đều là kiến trúc cổ kính Trung Quốc, bước vào trong mọi người như được đưa về lại những ngày tháng cũ. “Châu Âu thành” lấy kiến trúc chính gồm pháo đài và biệt thự.

Tiếng thét chói tai của nữ giới và tiếng khóc đứt quãng của trẻ con truyền đến, Thân Đồ Thành căng thẳng hỏi: “Cậu đang ở thành nào vậy?”.

“Trung Quốc thành”. Hồ Kiến Huy cười ha ha. “Cậu nghe thấy tiếng khóc phải không? Ha ha, mình đang ở trong văn phòng của tổ công tác Ngôi nhà ma. Cái cậu nghe thấy chính là bản soundtrack bộ phim mới nhất “Tác mệnh vong âm” của ngôi sao La Dao Dao. Thế nào? Có phải rất có ý nghĩa không?”.

Giọng nói của Hồ Kiến Huy nghe rất có sức sống, nhưng Thân Đồ Thành không vì vậy mà cảm thấy yên tâm: “Chỉ có một mình cậu trong phòng làm việc thôi sao?”.

“Đúng vậy, bọn họ đều ra ngoài hết rồi”.

“Cậu nhanh chóng ra ngoài đi, đi đến những nơi đông người”.

“Mình van cậu đấy, đại ca, bây giờ mà nhanh một chút thì khách tham quan sẽ sớm bỏ về hết”. Hồ Kiến Huy thờ ơ như không nói.

Thân Đồ Thành không thể không nóng nảy: “Tổ quay đâu? Cậu mau đi đến chỗ đông người, mình sẽ lập tức tới ngay”.

“Bọn họ đều đang quay phim, mình đi đến đó chẳng phải thêm phiền sao”. Hồ Kiến Huy nói to, dừng một lát rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

Thân Đồ Thành nhìn Cao Kiệt, thấy đối phương do dự một lúc rồi cuối cùng khẽ gật đầu, hắn nói: “Nghe này, Kiến Huy, hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm”.

“Nguy hiểm?”. Hồ Kiến Huy dĩ nhiên mù tịt: “Làm sao? Có người muốn đánh mình hả?”.

Sắc mặt Thân Đồ Thành trầm xuống, nói: “Là có người muốn giết cậu”.

“Hả?”.

“Cậu không quay về trường bao lâu rồi?”.

“Học kỳ này không có về, mình đi theo anh trai đến tổ quay học tập… rốt cuộc là có chuyện gì? Ai muốn giết mình?”.

“Điệp tiên”.

“Cái gì? Cậu càng nói mình càng nghe không hiểu”. Hồ Kiến Huy cười nói, “Hôm nay gặp được chuyện gì tốt hả? Trước đây cậu có bao giờ nói đùa đâu”.

“Mình không nói đùa”. Thân Đồ Thành nói, “Bọn họ đều chết cả rồi”.

“Bọn họ? Là ai? Ai chết?”. Có lẽ là do giọng nói nghiêm trọng của Thân Đồ Thành lây nhiễm, Hồ Kiến Huy cũng trở nên nghiêm túc.

“Chí Triết, Quách Tử, Lư Tử, Vũ Minh… những người trước đây tham gia trò Điệp Tiên, từng người một đều đã chết”.

Bên kia trầm mặc vài giây, chỉ nghe Hồ Kiến Huy nở nụ cười: “Đừng nói đùa! Cậu đúng là… không giỡn thì thôi, vừa mở miệng thì thật kinh động… hơn nửa đêm rồi cậu đừng có dọa người nữa được không?”.

Thân Đồ Thành hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: “Mình không hề nói đùa”.

Chỉ cần nghe thấy giọng điệu của hắn thì không ai còn có thể cho đây là một trò đùa, Hồ Kiến Huy thở hổn hển một lúc lâu, nửa ngày sau mới run rẩy hỏi: “Thế nào, chết như thế nào…”.

“Bị Điệp tiên giết chết”. Thân Đồ Thành nói, “Thông qua Internet”.

Âm thanh trong Ngôi nhà ma truyền đến từ đầu bên kia, Thân Đồ Thành phảng phất có thể nhìn thấy Hồ Kiến Huy rùng mình một cái.

“Thân Đồ…”.

“Đừng sợ”. Thân Đồ Thành bình tĩnh trấn an nói: “Hiện tại cậu lập tức tắt máy tính, ra khỏi phòng, nhanh chóng đi đến chỗ mấy người trong tổ quay”.

“Được”. Hồ Kiến Huy há miệng trả lời, “Được, được”.

“Cậu cầm theo điện thoại, cứ tiếp tục nói chuyện, ngàn vạn lần đừng cúp máy biết không”. Thân Đồ Thành vừa nói vừa cầm máy tính đi ra ngoài ______ Lưu Hạ đã chuẩn bị xe, bọn họ có thể xuất phát đi đến Thanh Hành.

“Mình không, không có điện thoại”. Hồ Kiến Huy gần như muốn bật khóc.

Thân Đồ Thành bình tĩnh trả lời, “Đến tìm anh cậu rồi lấy điện thoại anh ấy gọi cho mình”.

Giọng nói của hắn đầy vững chắc và cương quyết, loại tín nhiệm này đi xuyên qua phần mềm giọng nói truyền đến Hồ Kiến Huy, dần dần Hồ Kiến Huy cũng bình tĩnh lại: “Bây giờ mình lập tức ra ngoài”.

Thân Đồ Thành đang muốn trả lời thì nhìn thấy Lưu Hạ cầm bút viết như bay trên trang giấy. Đợi một lượng lớn chữ viết ngoáy hiện ra trước mắt, hắn thấy trên đó viết: Phòng làm việc cách tổ kịch bao xa? Không thể gián đoạn dù chỉ một giây!

Thân Đồ Thành truyền đạt lại vấn đề cho Hồ Kiến Huy, chỉ nghe đối phương nói: “Vừa nãy còn ở ngoài cửa, hiện tại hình như chuyển đến cảnh tiếp theo rồi… mình sẽ chạy đến đó, có lẽ chưa đến mười phút”.

Lưu Hạ và Cao Kiệt đều nghe thấy, đồng thời quay sang lắc đầu với Thân Đồ Thành. Thân Đồ Thành suy nghĩ một chút, viết rào rào trên giấy: Điệp Tiên giết người thông qua Internet, nhiều hơn một giây thì nguy hiểm tăng thêm một phần.

Vì để Hồ Kiến Huy an tâm, hắn vừa viết vừa nói với Hồ Kiến Huy: “Bây giờ mình sẽ chạy đến chỗ cậu, nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được gián đoạn liên lạc với mình”.

Lúc này, bốn người đều đã vào chỗ ngồi, Lưu Hạ khởi động xe, chiếc xe cảnh sát như mũi tên rời cung xông vào màn đêm.

Mây đen dày đặc che khuất ánh trăng, sắc vàng của đèn đường xuyên qua cửa sổ rơi trên màn hình laptop… “Thân Đồ! Thân Đồ! Thân Đồ! Cậu nói gì đi!”. Tiếng kêu hoảng sợ của Hồ Kiến Huy vang vọng bên trong xe.

Thân Đồ Thành thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nói: “Cậu tìm xem trong phòng làm việc có điện thoại hay không”.

Bên kia truyền đến âm thanh tìm kiếm, một lát sau, Hồ Kiến Huy thở hồng hộc nói: “Tìm được rồi! Tìm được rồi! Có điện thoại di động!”.

Thân Đồ Thành đáp một tiếng, nói cho đối phương số điện thoại của mình cùng với Lưu Hạ và Cao Kiệt. “Bây giờ cậu gọi lại cho mình, sau khi nối máy thì lập tức tắt máy tính rồi rời khỏi phòng ngay”.



Nửa phút trôi qua, không thấy Hồ Kiến Huy trả lời.

Ngay sau đó, dấu tròn xanh biểu thị đối phương đang nói chợt tối sầm.

“Kiến Huy!”. Thân Đồ Thành chợt cầm lấy laptop rồi kêu to.

Cao Kiệt giật mình, vội vãi quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”.

“Chết tiệt!”. Thân Đồ Thành hung hăng đấm mạnh vào ghế, “Cậu ta off rồi!”.

Xe đột nhiên trượt một chút, Lưu Hạ gào to: “Cái gì!”.

“Câm miệng!”. Cao Kiệt trông có vẻ rất bực bội, hắn đạp Lưu Hạ một đạp, sau đó gào to hơn: “Tăng tốc!”.

Lưu Hạ cắn răng, đạp chân ga đến mức cao nhất, xe chạy nhanh đến mức Thân Đồ Thành không thấy rõ cảnh sắc hai bên đường.

Đêm tháng tư, bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Gió len vào khe cửa sổ lùa vào trong xe, phát ra âm thanh sắc bén chói tai. Giọng nói của Thân Đồ Thành bị gió thổi bay vào lỗ tai người bên cạnh: “Cậu ấy đâu?”.

Giọng điệu so với gió lạnh càng thêm bén nhọn, Cố Phán Hảo ngây người, lập tức hoảng loạn dời ánh mắt đi nơi khác.

Thân Đồ Thành nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, lãnh ý càng tăng lên: “Cậu ấy đâu?”.

“… Ai?”. Cố Phán Hảo cúi thấp đầu, giọng nói rất khẽ, gần như muốn vỡ vụn trong tiếng gió.

“A Hảo”. Trong mắt của Thân Đồ Thành tràn ngập sương lạnh, “A Hảo, A Hảo đâu?”.

“Em chính là, là A…”. Cố Phán Hảo quay đầu, nở nụ cười với Thân Đồ Thành. Thế nhưng ai nấy đều nhìn thấy nụ cười của cậu có bao nhiêu miễn cưỡng. Huống chi, trong mắt của cậu không còn gợn nước lưu chuyển, cũng đã không còn khả năng có thể khiến cho lòng Thân Đồ Thành tràn đầy tình yêu gì đó.

“Không phải”. Hắn nói.

“Không, em là…”.

Thân Đồ Thành cắt ngang: “A Hảo đi đâu rồi?”.

Liên Xảo Dã mở to miệng, niềm vui bỗng chốc hóa đắng chát. Cô nhìn Thân Đồ Thành thật sâu, thấp giọng nói: “Đi rồi. Sau khi Hồ Kiến Huy nói ra vị trí thì cậu ta đã đi rồi”.