Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 3 - Chương 4: Kỳ nhân trong thạch thất




Tiêu Thu Thủy đã không còn kiếm, vung tay lên đánh ra một phát Tiên nhân chỉ.

Tiên nhân chỉ vốn là tuyệt kỹ của Cổ Thâm thiền sư Tung Sơn, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, Tiêu Thu Thủy ban đầu đã dùng Tiên nhân chỉ giao chiến với Hổ trảo công của thiếu niên Hung Thủ.

Đường Phương vung tay lên, bắn ra hai mũi phi châm.

Hai mũi phi châm nhỏ như lông trâu, bắn thẳng vào hai mắt Khuất Hàn Sơn.

Nếu không phải là Khuất Hàn Sơn thì Đường Phương cũng không đến mức vừa ra tay đã muốn hủy đi đôi mắt lão.

Mả Cảnh Chung xông tới, lập tức sử ra một chiêu Lạc địa phân kim.

Chiêu này là muốn tách Khuất Hàn Sơn và Văn Tấn Sương ra, chỉ có tách ra Văn Tấn Sương mới có cơ hội chạy trốn.

Hắn tự tin, với chiêu này cho dù là vàng ròng cũng có thể tách rời làm hai.

Tả Khâu Siêu Nhiên vừa ra tay đã là Triền ti cầm nã thủ, quấn lấy Khuất Hàn Sơn, Văn Tấn Sương sẽ có thể chạy trốn.

Thiết Tinh Nguyệt lại càng đơn giản, xen vào giữa Văn Tấn Sương và Khuất Hàn Sơn, sau đó ôm lấy!

Hắn muốn ôm chặt Khuất Hàn Sơn, ôm được lão, lão liền không cử động được nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng bản thân Khuất Hàn Sơn đã là một thanh kiếm.

Có ai lại dùng thân thể máu thịt đi ôm lấy một thanh kiếm?

Văn Tấn Sương tuy chân trái đã bị thương nhưng ông ta đang kiệt lực đá chân phải ra!

Cước này phát ra trong lúc đang cuồng nộ, hướng về phía ngực phải Khuất Hàn Sơn, nửa đường gập lại, đá vào bên hông Khuất Hàn Sơn!

Trong chớp mắt, sáu người cùng dốc toàn lực, tấn công Khuất Hàn Sơn!

Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngoài Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma ra còn có Bát đại thiên vương.

Nhân vương, Quỷ vương, Đao vương, Kiếm vương, Dược vương, Xà vương, Thủy vương, Hỏa vương.

Bát đại thiên vương luận về bối phận, võ công đều cao hơn mười chín nhân ma rất nhiều.

Tiêu Thu Thủ bây giờ mới biết, tại sao Khuất Hàn Sơn lại là Kiếm vương!

Sáu người hợp kích, khí thế không gì địch nổi, thế nhưng bên người Khuất Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện sáu thanh kiếm!

Một kiếm cắt về hai chỉ của Tiêu Thu Thủy, một kiếm đánh văng hai mũi phi châm, một kiếm đâm vào cổ tay Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm chém tới hai tay Mã Cảnh Chung, một kiếm đâm vào mi tâm Thiết Tinh Nguyệt, một kiếm chém ngược vào chân Văn Tấn Sương!

Trong khoảnh khắc, sáu thanh kiếm đã khóa kín toàn bộ công thế của sáu người!

Sáu người lập tức thu chiêu, đám Ôn dịch thần ma Dư Khốc Dư đã chia làm năm hướng, bao vậy họ lại, chặt đứt đường lui của mọi người.

Tiêu Thu Thủy quát lớn:

- Đi!

... Đã không còn chỗ nào để đi nữa!

... Nếu một đòn không thể thể giết được Khuất Hàn Sơn thì tuyệt không phải đối thủ của lão, càng huống hồ còn đám người Thiên mã hành địa Liễu Thiên Biến nữa!

... Chỉ có thể đi!

... Nhưng ai có thể trốn thoát được giữa vòng vây của Khuất Hàn Sơn và đám người Thiên Thủ thần ma đây?

... Đi! Đi thế nào đây?

Sáu kiếm vụt biến mất.

Chẳng ai biết vừa rồi Khuất Hàn Sơn xuất liền sáu thanh kiếm, hay là dùng một kiếm, sử ra chiêu thức của sáu thanh kiếm, chỉ biết rằng hiện tại hai tay Khuất Hàn Sơn hoàn toàn trống không.

... Một kiếm thủ chân chính không phải loại lãng khách lưu lạc thiên nhai lúc nào cũng vác bao kiếm trên vai, chỉ có người chưa được bao nhiêu năm kinh nghiệm luyện kiếm mới thích làm bộ làm tịch như vậy.

... Cũng như một cao thủ võ lâm chân chính không phải loại lưu mạnh côn đồ, cả ngày đến tối chỉ biết vùi đầu đánh nhau.

... Một kiếm thủ xuất kiếm, thông thường chỉ trong một khoảnh khắc.

... Trong một khoảnh khắc đã quyết sinh tử.

.... Thế nhưng khoảnh khắc đó cũng là tinh hoa luyện kiếm cả đời của hắn.

Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm.

Lão ta đứng đó, còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.

Kẻ địch đang xông tới từ bốn phía lại càng là nhân ma, lệ quỷ!

Thế nhưng một tiếng hô của Tiêu Thu thủy lại khiến người ta tin tưởng, khiến người ta bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy vì đại nghĩa không phải sợ hãi gì hết.

- Đi!

Ngay cả Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương cũng không kinh ngạc, lùi về phía Tiêu Thu Thủy.

Hướng Tiêu Thu Thủy rút lui không phải là bên ngoài mà hướng vào bên trong!

Chẳng lẽ hắn muốn xông vào trong viện?

Nhưng kẻ trấn trong viện là Độc Cước thần ma Bành Cửu!

Cửa này của Bành Cửu không hề dễ vượt, càng huống hồ trong viện không biết còn bao nhiêu kẻ địch nữa!

Chẳng lẽ Tiêu Thu Thủy đã chọn sai?

Văn Tấn Sương, Mã Cảnh Chung vẫn theo sau.

Thế nhưng Khuất Hàn Sơn bỗng biến sắc. Khi sau người hợp kích Khuất Hàn Sơn, sắc mặt lão không hề thay đổi, mà nay sắc mặt lại biến, gầm lên:

- Chặn lại....

Còn chưa dứt lời, nhóm Tiêu Thu Thủy đã biến mất!

Tiêu Thu Thủy không lao ra ngoài mà lao vào trong hố!

Tiêu Thu Thủy vừa lùi đi, những người khác đều lập tức chui vào trong hố.

Cái hố đó là nơi Ôn Dịch thần ma lao ra lúc đột kích Hoàng Viễn Dung.

Khinh công Liễu Thiên Biến nhanh nhất, hắn là người đầu tiên lao vào trong hố!

Miệng hố nhỏ chỉ đủ cho một người khom lưng chui vào, Liễu Thiên Biến vừa tiến vào hố, mặt quay vào trong lập tức phóng ngược ra ngoài.

Cùng lúc đó, hai mũi hồng tĩnh diên bắt vụt ra khỏi hố, cho dù Liễu Thiên Biến lùi nhanh, hai bên mặt vẫn suýt soát xuấn hiện hai vết đỏ mờ.

Sắc mặt Liễu Thiên Biến thay đổi: Chỉ cần có người thủ ở miệng hố thì kẻ khác cho dù võ công có cao hơn, muốn tiến vào trong tình huống phải khom lưng cúi người cũng tuyệt không thể thành công.

Bảnh Cửu quát lớn, đánh xuống một gậy, “choang” một tiếng, hoa lửa bắn tung, miệng hố vẫn nguyên vẹn, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn thở dài, nói:

- Vô dụng, nhà lao này chế bằng mẫu tinh anh thiết, vốn dùng để giam Đỗ lão quỷ...

Tiêu Thu Thủy không phải nhảy xuống mà là rơi xuống.

Khi hắn lao tới bên hố, trong chớp mắt giữa nhảy và không nhảy vẫn còn kịp thấy Khuất Hàn Sơn biến sắc.

Chỉ bằng một thoáng đó, Tiêu Thu Thủy đã biết lần này hắn nhảy không sai.

Nhưng cú nhảy này vì quá gấp gáp, lại không có thang leo, Tiêu Thu Thủy rơi thẳng xuống dưới, ngã ngồi dưới đất, tiếp theo sau lại là Tả Khâu Siêu nhiên và Thiết Tinh Nguyệt, ba người đè vào một chỗ, Thiết Tinh Nguyệt vừa to vừa nặng, ép cho Tiêu Thu Thủy tí chết.

May mắn là miệng hố chỉ cách đáy có khoảng hơn một thân người.

Mặt khác ba người còn lại cũng đã hạ xuống.

Văn Tấn Sương võ công khá cao, hơn nữa còn lấy thoái công xưng tuyệt, mặc dù một chân bị thương nhưng vẫn hạ xuống vững vàng.

Mã Cảnh Chung có ngoại hiệu Lạc địa sinh căn, tất nhiên là rơi không ngã.

Khinh công Đường Phương là cao nhất, nàng chẳng những nhẹ nhàng nhẹ nhàng đáp xuống đất mà còn nghiêng người, bắn ngược lại hai mũi tiêu nhọn, ép lùi Liễu Thiên Biến vừa truy đuổi tới.

Tiêu Thu Thủy chợt bật dậy, vội vàng quan sát gian thạch thất này một lượt, chỉ thấy thạch thất chật hẹp sâu dài, tiến vào trong lòng đất, quanh co khúc khuỷu, không biết là kéo dài tận bao xa

Lúc này miệng hố truyền ra mấy tiếng “choang choang”, là tiếng Độc cước Bành Cửu dùng gậy chống gõ vào.

Mã Cảnh chung vội nói:

- Mau thủ miệng hố, có lẽ còn cứu được!

Lúc này miệng hố lại xuất hiện một người.

Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn!

Đồ Cổn tới miệng hố, vung tay bắn ra ba mũi tiêu đen!

Sau đó hắn sẽ lập tức nhảy xuống

Chỉ cần ám khí của hắn có thể ép lùi đối phương, hắn nhảy xuống dưới, chạm chân tới đất là không sợ gì nữa.

Mấy người Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng biết điều đó.

Đường Phương vung tay lên, “ vút vút vút”, na mũi tinh đình phiêu đánh rơi ba mũi tiêu đen!

Nhưng nàng không kịp cản Đồ Cổn!

Đúng lúc đó, một người phóng lên, một cước đá thẳng vào trán Đồ Cổn!

Đồ Cổn lúc này hai vai đã áp vào miệng hố, đang muốn cố chen vào, thấy một cước như từ trên trời rơi xuống này, kinh hãi ghê người, vội vàng rụt lại!

Nhưng dù hắn lui nhanh, vai trái vẫn bị tránh trúng, đau đớn bỏng rát, kêu lên một tiếng lăn ra ngoài!

Hắn vừa rời miệng hố, Giang Dịch Hải đã lao tới bên hố.

Ai cũng muốn lập công trước mặt Kiếm vương.

Bắt giữ đám người này đương nhiên là công lớn.

Giang Dịch Hải nhân lúc Đồ Cổn thất bại để tấn công, muốn nhóm Tiêu Thu Thủy không thể ngờ được.

Lão vừa chen vào miệng hố lại đối thẳng mặt với Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã là Tiên nhân chỉ!

Giang Dịch Hải cả kinh, tay phải vung lên đỡ, Tả Khấu Siêu Nhiên lại từ sườn tiến vào, hai tay bắt chặt cánh tay lão.

Giang Dịch Hải muốn đưa thêm tay còn lại vào chống cự, nhưng do thân thể quá béo, không chen vào được.

Hai tay đấu hai tay, Giang Dịch Hải đã đánh bại Tả Khâu Siêu Nhiên hai lần, nhưng một tay đấu hai tay, thân hình lại bị ép chặt, Giang Dịch Hải không chống nổi thế công của Tả Khâu Siêu Nhiên.

Vì thế một chỉ của Tiêu Thu Thủy liền đánh trúng lão.

Tiên nhân chỉ đánh trúng huyệt mi tâm.

Giang Dịch Hải chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, cùng lúc đó, quyền thép của Thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới!

Quyền thép như gió, quyền phong như hổ!

Quyền chưa tới, sắc mặt Giang Dịch Hải đã không còn chút máu.

Nắm đấm của Thiết Tinh Nguyệt.

Đúng lúc này, thân mình Giang Dịch Hải đang ở miệng hố đột nhiên “soạt” một tiếng, biến mất.

Hóa ra có người kịp thời nắm chân lão kéo lại, lôi mạnh ra ngoài, tránh cho bị quyền đấm trúng mặt!

Người kéo lão ra chính là Khuất Hàn Sơn!

Giang Dịch Hải kinh hồn táng đảm, giống như vừa dạo một vòng quanh Quỷ môn quan trở về, tứ chi mềm nhũn cả ra.

Hoàng hôn bao trùm, bóng tối trong vắt, ánh sao chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo

Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư thấy mọi người đều thử xông vào hố, mình không tiến vào, sợ Khuất Hàn Sơn không vui cũng đành cố gắng thử một phen nhưng chợt nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lùng nói:

- Không cần nữa, bọn chúng không đi ra cũng là chết chắc, vấn đề là... Trước tiên cứ thủ chặt lối ra hồi hẵng tính.

Từ miệng hố nhìn ra có thể thấy được mấy ngôi sao sớm.

Sắc trời hiển nhiên là đã tối đen.

Từ miệng hố có thể thấy được một mảnh trời, nhưng bên ngoài động có bao nhiêu lang sói?

Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, Mã Cảnh Chung cũng thở dài.

Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn hai người họ, không nhịn được cũng thở dài.

Thiết Tinh Nguyệt tức giận nhảy lên, mắng:

- Cậu thở dài, hắn thở dài, tên nhóc Tả Khâu cũng thở dài, tôi chẳng thấy có cái gì để mà thở dài cả!

Nói đoạn lại thở dài nặng nề.

Đường Phương không nhịn được hỏi:

- Vậy thì anh thở dài cái gì thế?

Thiết Tinh Nguyệt mặt mũi đau khổ, đáp:

- Tôi than đói bụng. Lão Mã đáng ghét này bỏ thuốc mê cho chúng ta ăn, hại tôi không được ăn bữa trưa, bữa tối lại đánh nhau rơi xuống hố, ăn cái rắm!

Tiêu Thu Thủy mở miệng:

- Tôi thở dài là vì biết cậu cứ đói bụng là lại muốn đánh rắm.

Sau đó mặt mày rầu rĩ nhìn Mã Cảnh Chung, nói:

- Anh ấy thở dài là vì không có vợ ở đây.

Rồi lại nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên, hỏi:

- Lão nhị, sao cậu lại thở dài.

Tả Khâu Siêu Nhiên lại than:

- Thấy hai người các cậu thở dài nên cũng thở dài.

Thiết Tinh Nguyệt gào lên:

- Nói linh tinh cái gì?! Không bằng đi tìm thứ gì bỏ bụng, nếu không tôi lại muốn đánh rắm.

Tiêu Thu Thủy vội vàng cản lại:

- Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói, không thể đánh rắm được. Chúng ta rời khỏi đây thì ai thủ miệng hố, chẳng may bọn chúng đều xông vào thì không phải là hỏng bét sao?

Văn Tấn Sương chợt nói:

- Chỗ này cứ để ta thủ là được rồi, các cậu đi thăm dò xem, cẩn thận chỗ này còn có lối vào khác, đừng để bọn chúng đánh lén.

... Trong số những người ở đây, võ công Văn Tấn Sương là cao nhất, tuổi tác lớn nên cũng trầm tĩnh hơn, phòng thủ ở đây cũng là chuyện đương nhiên.

... Hơn nữa chuyện Văn Tấn Sương rõ ràng nhất là, mấy tên nhóc trẻ tuổi này nếu không phải vì ông ta thì tuyệt đối không bao giờ bị khốn ở đây.

... Chỉ vì một điểm đó, cho dù bảo đi chết ông ta cũng không oán thán nửa câu.

... Càng huống hồ, sau khi Cố Quân Sơn chết đi, ông đã căn bản không còn chuẩn bị sống tiếp.

... Ông chỉ muốn chết, chết mà báo thù được.

... Báo thù cho anh em, báo thù bị lừa.

Tiêu Thu Thủy nhìn Văn Tấn Sương, thấy hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào miệng hố, mặt đầy ý hận, chẳng có một tia dục vọng cầu sinh.

Tiêu Thu Thủy lắc đầu, không nhịn được nói:

- Văn tiền bối...

Văn Tấn Sương xua tay ngăn lại, không còn muốn nói thêm nữa.

Mã Cảnh Chung chợt nói:

- Tôi cũng thủ ở đây.

Hơi ngừng một chút rồi lại tiếp:

- Một mình Văn tiền bối thủ ở đây là không đủ, thêm một người còn có thể hô ứng lẫn nhau.

Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên còn muốn lên tiếng nhưng Mã Cảnh Chung đã kiên quyết nói:

- Ý tôi đã quyết, nếu không vì tôi thì hôm nay các cậu cũng không gặp nạn ở đây, vì thế để tôi thủ lại.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Đó là bọn tôi ép anh đưa bọn tôi tới, là bọn tôi làm liên lụy tới anh...

Mã Cảnh Chung ngắt lời:

- Các cậu là muốn cho tôi cơ hội để bồi thường. Không cần nói nhiều nữa, ý tôi đã quyết. Các cậu đi nhanh về nhanh là tốt rồi!

- Được!

Tiêu Thu Thủy không nhiều lời nữa.

Địa đạo đâm sâu xuống, hơn nữa còn càng lúc càng chật hẹp, âm u, đi được sáu bảy chục bước mới có một ngọn đuốc. Do không khí trong địa đạo rất loãng nên ngọn lửa cũng chập chờn yếu ớt.

Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên chia tay Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương, bốn người bám sát nhau tiến tới trước.

Địa đạo bỗng chúc thẳng xuống, càng thêm ẩm thấp, lửa đuốc lờ mờ muốn tắt, bên trong động u ám không ngờ lại mơ hồ truyền tới tiếng rên rỉ cùng tiếng xiềng xích.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tràng tiếng hống, là tiếng hổ gầm? Hay là tiếng sư tử rống? Lửa đuốc bị một trận gió mạnh vụt qua chỉ còn lại một điểm lam nhạt, Đường Phương không khỏi dựa gần lại Tiêu Thu Thủy hơn một chút.

Tiêu Thu Thủy hạ giọng nói:

- Cẩn thận, có khả năng là có dị thú!

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

- Nghe tiếng vang thì không quá gần.

Đường Phương nói:

- Cẩn thận đề phòng thì hơn.

Thiết Tinh Nguyệt cười hề hề, vỗ ngực nói:

- Sợ cái gì!

Đoạn sải bước vào trong bóng tối.

Đúng lúc đó, một ánh đao như tuyết chém thẳng xuống.

Nhát đao cực nhanh, tốc độ còn trên cả Trường Đao thần ma Tôn Nhân Đồ!

Một đao cực mạnh, càng không dưới Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư!

Tiếng hống ở cách xa hơn trăm bước, người vừa bước một bước vào bóng tối, ánh đao đã bùng lên!

Lần này, chẳng những Thiết Tinh Nguyệt khinh suất ngớ ngẩn không ngờ được mà đến cả Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đường Phương cũng không ứng phó kịp!

Một đao bổ thẳng xuống đầu, mắt thấy Thiết Tinh Nguyệt sắp sửa bị chém thành hai mảnh!

Không kịp né tránh, không kịp đón đỡ, Thiết Tinh Nguyệt không ngờ lại ngửa mặt, há miệng cắn lấy đao phong!

Đao phong lạnh lẽo, hàm răng thép có thể cắn vỡ đá của Thiết Tinh Nguyệt cũng rỉ ra máu tươi!

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Đường Phương đã phát động!

“Xoẹt” một cây phi kiếm đã phóng tới.

Ánh đao trong bóng tối chợt tắt, xoay vòng đánh văng phi kiếm, đao quang thu lại, kẻ đó đang lùi gấp!

Thế nhưng Thiết Tinh Nguyệt đã xông tới, ôm chặt ngang hông hắn!

Người đó hét lớn, tụ lực vào hai tay, giơ cao quá đầu, đâm một đao xuống lưng Thiết Tinh Nguyệt!

Nhưng Tả Khâu Siêu nhiên đã lập tức chế trụ cổ họng hắn.

Hỏa tập sáng lên, Đường Phương đẩy lửa lên phía trước, một gương mặt như hung thần ác sát liền xuất hiện.

Trong chớp mắt, khuôn mặt dữ tợn đó đột nhiên há miệng, thổi thật mạnh, “vụt” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, kéo thành một đường dài, ập vào mặt Đường Phương!

Thiếu nữ quý trọng nhất là khuôn mặt, Đường Phương kinh hãi, vội vàng vứt tập lửa. Kẻ kia hét lớn một tiếng, tung cước đá bay Thiết Tinh Nguyệt, vứt đao xuất chỏ, đẩy văng Tả Khâu Siêu Nhiên. Tiêu Thu Thủy kịp thời xuất kiếm, mũi kiếm chỉ kịp đâm trúng vào vai kẻ đó!

Hỏa tập vừa tắt, trong thạch thất lại tối tăm dị thường, kẻ đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Từ lúc bị tập kích, cắn đao, ôn địch, Đường Phương ra tay, Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đến khi kẻ đó phun hơi thổi lửa, lao khỏi trùng vây chỉ kéo dài trong một thoáng ánh lửa sáng lên rồi tắt, kẻ đó cùng Thiết Tinh Nguyệt mỗi người đều đã dạo một vòng trước điện Diêm vương rồi quay lại.

Kẻ đó thất thủ bị cầm, có lẽ vì không ngờ một đao thất thủ, bị Thiết Tinh Nguyệt ôm lấy.

Nhưng hắn lập tức thoát khỏi vòng vây, võ công cực cao, tuyệt không dưới đám Bành Cửu, Giang Dịch Hải.

Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:

- Trong địa đạo này còn có người của Quyền Lực bang, kẻ vừa rồi là “Khoái đao địa ma” Đỗ Tuyệt trong Thập cửu nhân ma.

Đỗ Tuyệt tối tuyệt!

Đỗ Tuyệt lúc nhỏ cả nhà bị kẻ thù giết sạch, được nuôi dưỡng ở nhà ân nhân. Sau khi lớn lên học được một thân bản lĩnh, lại yêu con gái của ân nhân, ân nhân không đồng ý hôn sự, hắn liền mê hoặc cô gái, giết chết cả nhà ân sư.

Từ điểm ấy có thể thấy cái tuyệt của Đỗ Tuyệt!

Giết người không lưu chứng sống, cắt cỏ không để rễ, đó là thủ đoạn của Đỗ Tuyệt!

“Đáng phải tru diệt”, người trong võ lâm, trên giang hồ, những ai có lòng hiệp nghĩa đều căm hận Đỗ Tuyệt.

Đỗ Tuyệt lại có một thân bản lĩnh cực cao, người muốn tới giết hắn không những bị hắn giết mà còn bị hắn giết hết cả người nhà, thân nhân, không để lại một ai sống sót.

Vì thế trên giang hồ chẳng có ai dám đối địch với Đỗ Tuyệt.

Hào hán giang hồ dù không quyến luyến thân gia thì cũng không dám coi tính mạng người thân bạn bè đều như cỏ rác.

Vì vậy Đỗ Tuyệt ngông cuồng suốt một thời gian, cho đến khi cả đại hiệp Vi Thanh Thanh cùng đại hiệp Quảng Châu Lương Đấu cũng bị kinh động thì Đỗ Tuyệt mới đầu nhập vào Quyền Lực bang.

Đỗ Tuyệt dù có tuyệt hơn cũng không dám trêu vào Vi Thanh Thanh, còn về Lương Đấu, danh động giang hồ, đệ tử đông đảo, cũng không phải một mình hắn có thể ngoan cố chống cự.

Cho nên Đỗ Tuyệt nương tựa vào Quyền Lực bang. Có chỗ dựa, hắn lại càng làm xằng làm bậy.

Đỗ Tuyệt dùng khoái đao xưng tuyệt.

Đỗ Tuyệt một đao tuyệt mệnh, không dùng đến đao thứ hai, mà giờ ngay cả đao cũng vứt lại dưới đất.

Có Đỗ Tuyệt, phía dưới còn có những ai nữa?

Tiếng gầm giận dữ cùng tiếng xích sắt lại truyền ra từ sâu trong địa đạo.

Lòng bàn tay Tiêu Thu Thủy đổ mồ hôi, nhưng giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh:

- Trong địa đạo sợ rằng vẫn còn thứ khác, chúng ta qua xem thử.

Qua xem thì phải đề phòng Đỗ Tuyệt, với võ công của Đỗ Tuyệt, lấy một đánh một, bốn người chắc chắn thất bại.

Do địa đạp chật hẹp, bốn người chia làm hai lượt, Thiết Tinh Nguyệt cùng Tả Khâu Siêu Nhiên đi trước, Tiêu Thu Thủy và Đường Phương ở phía sau, vai kề vai, tiến sâu vào trong địa đạo tối tăm.

Qua thời gian vài chén trà, trước mặt đột nhiên thoáng đãng, địa đạo mở rộng, qua một ngã rẽ, đèn đuốc cũng sáng lên, hóa ra là một gian thạch thất rộng mấy chục trượng.

Bốn người nhìn vào thạch thất, không khỏi sững sờ.

Bên trong có người.

Một người bị bốn sợi xích sắt lấp loáng khóa chặt vào vách đá!

Người là một ông lão.

Tóc mai bạc trắng, vẻ mặt uy vũ nhưng thần tình là suy sụp khôn tả, gầy đến mức hai gò má lồi ra, hai mắt hõm sâu vào, vòng mắt thâm quầng.

Ông lão bị hai sợi dây xích xuyên vào xương từ bà trái phải, hai sợi khác khóa chặt cổ chân, đầu kia của bốn sợi xích cắm sâu trong vách đá.

Vách đá là đá hoa cương cực kỳ cứng rắn.

Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy lập tức không kìm được cơn giận, quát:

- Một lũ khốn kiếp, đối phó với một ông già mà phải đến như vậy!

Nói đoạn định xông tới giải cứu. Ông lão kia vụt thức tỉnh, trong mắt bắn ra hai luồng lửa khiếp người:

- Ai bảo ta già!

Tiếng quát vang như sấm sét, đến cả Thiết Tinh Nguyệt cũng giật mình chấn động, lè lè lưỡi, nói lại:

- Ông mà còn chưa già chắc?

Ông lão kia nổi giận hét lớn, làm vách tường bốn phía rung lên ong ong không ngừng, hồi lâu sau mới dứt. Thiết Tinh Nguyệt nói:

- Coi như ông lợi hại, để cứu ra rồi sẽ chửi nhau với ông sau!

Hắn bước lên hai bước, kéo mạnh xích sắt, nhưng sợi xích này giống như được chế tạo đặc biệt, kéo không gãy, lại ngửi thấy người ông lão hôi thối vô cùng, quần áo bẩn thỉu, chẳng biết là đã bị khóa ở đây bao lâu rồi.

Tiêu Thu Thủy thấy tình huống kỳ lại, lập tức lễ phép hỏi:

- Xin hỏi lão trượng...

- Nhóc con, không cần giả bộ nữa!

Đường Phương hạ giọng nói:

- Người này bị khóa ở đây, hiển nhiên là đối địch với Quyền Lực bang nên mới bị đối đãi như thế, hơn nữa võ công chắc chắn không thấp, nếu không cũng không cần phải giam giữ nghiêm mật như vậy. Chúng ta cứ cứu ông ta ra hồi hẵng nói.

Ba người nhanh chóng tới cạnh chỗ ông lão, nhưng cho dù dốc hết sức lực vẫn không làm gãy được bốn sợi xích sắt, lại đến lượt ông lão cảm thấy kỳ quái?

- Rút cuộc thì các ngươi là ai?

Tiêu Thu Thủy cúi người đáp:

- Vãn bối là hậu nhân Hoán Hoa kiếm phái, Tiêu Thu Thủy...

Ông lão ngẩn ra một thoáng, than:

- Tây Lâu à? Con hắn đã lớn đến thế này rồi.

Lập tức ngẩng nhìn vòm động, nói như mê mang:

- Ôi, ta bị nhốt ở đây đã lâu như vậy rồi...

Vừa nói không ngờ lại trào ra hai dòng lệ, lệ mới rơi được một nửa bỗng nổi giận bừng bừng, toàn thân rung lên bần bật, gào lên đau lớn:

- Tên lão tặc Khuất Hàn Sơn!

Đường Phương nhẹ giọng nói:

- Tiền bối, việc cấp bách bây giờ là tháo bỏ xích sắt trên người ngài trước, chẳng hay tiền bối có cách nào không?

Ông lão đáp:

- Xích sắt này nếu có thể bẻ gãy thì đã sớm bị ta phá nát rồi, còn cần gì tới các ngươi? Ở đây thực ra có cần gạt mở khóa, xích này khảm vào tận trong xương, không kéo ra được, nhưng đầu gắn trong vách đá thì mở ra được.

Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:

- Cần gạt ở đâu?

Ông lão đưa miệng nghếch lên trên, đáp:

- Ở vách đá phía trên thông đạo.

Tiêu Thu Thủy xoa tay nói:

- Tôi đi mở!

Lập tức phi thân, tìm thấy một cần gạt, đưa tay định kéo xuống.

Đột nhiên, một bóng đen lướt qua trong lòng Tiêu Thu Thủy, cảm giác đó giống như trước lúc bị tập kích ở Thính Vũ lâu, dự cảm đột ngột xuất hiện.

Cùng lúc đó, ông quão quay đầu quát lên giận giữ:

- Cẩn thận!

Ngay lúc này, một luồng đao phong lăng lệ chém thẳng xuống đầu hắn!

Tiêu Thu Thủy không kịp chống đỡ, trong chớp mắt vụt ngửa người ra sau, tránh được một đao trong đường tơ kẽ tóc.

Khi ở Kiến Thiên động lúc trước, bị người áo đen ám toán, Tiêu Thu Thủy cũng dùng một chiêu ứng biến tức thời này tránh được một đòn tất sát!

Đao của Đỗ Tuyệt chém không trúng, cổ tay khẽ trầm, đâm thẳng xuống dưới!

Lần này Tiêu Thu Thủy có làm thế nào cũng không tránh nổi.

Ông lão đột nhiên há miệng, “khục” một tiếng phun ra một ngụm nước bọt, không ngờ lại bay xa hơn trượng, đánh thẳng vào thân đao Đỗ Tuyệt!

Đỗ Tuyệt chấn động, đao phong vậy mà lại bị nước bọt đánh lệch, chậm mất một chút, ám khí của Đường Phương đã tới nơi, Đỗ Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội lắc mình, một lần nữa biến mất trong bóng tối.

Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, ông lão dùng một ngụm nước bọt lại có thể đánh lệch đao phong của Đao ma Đỗ Tuyệt đại danh đỉnh đỉnh trong Cửu thiên Thập địa thập cửu nhân ma, hơn nữa còn làm hắn sợ hãi thối lui, ông lão này rút cuộc là ai?

Tiêu Thu Thủy không chần chừ nữa, vận lực kéo mạnh, chỉ nghe loảng xoảng một tràng, bốn sợi xích dài cắm ngập trong vách đá đều lỏng ra, rơi xuống đất. Ông lão duỗi chân tay, cầm lấy một sợi xích sắt, đặt trong lòng bàn tay, ngẩn ra hồi lâu, nước mắt cứ thế lăn dài bên má.

Tiêu Thu Thủy thấy ông ta ngây ra không nói, đang muốn khuyên bảo vào câu, nghĩ ông ta bị giam nhiều nam, giờ có được tự do không khỏi bàng hoàng, thì đột nhiên ông lão lại bật cười ha hả.

Ông ta vừa vung loạn dây xích vừa cười lớn, xích sắt đập vào vào vách đa phát ra tiếng vang ầm ầm, hoa lửa bắn tung, cộng thêm tiếng cười long trời lở đất, chấn động vang vọng khắp thạch thất, quả thực là đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này, phía trước thạch thất đột nhiên truyền tới một giọng nói cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ lãnh đạm, nhưng giữa tiếng cười kinh thiên động địa của ông lão vẫn có thể nghe rõ từng lời:

- Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi đã tự do rồi!

Nhóm Tiêu Thu Thủy đương nhiên là nhận ra, giọng nói này chính là của Khuất Hàn Sơn, nhưng bọn họ càng kinh ngạc hơn là, ông lão này không ngờ lại là một “Sơn” trong Quảng Tây tam sơn, cùng tề danh với Khuất Hàn Sơn và Cố Quân Sơn, Mông Giang Đỗ Nguyệt Sơn!

Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu, tiếng cười vụt tắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khuất Hàn Sơn, tên thất phu nhà ngươi!

Thanh âm từ phía xa truyền lại liền mạch không dứt, vẫn bình tĩnh thong thả, nói:

- Đỗ Nguyệt Sơn, để kiếm phổ của ngươi lại, tha cho ngươi một con đường sống!

Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cuồng loạn, thanh âm dội khắp bốn phía, cuồn cuộn truyền về:

- Ngươi tra hỏi ta suốt bấy lâu nay, ta đều không truyền kiếm pháp cho ngươi, bây giờ ta còn sợ ngươi chắc?

Khuất Hàn Sơn ở đằng xa cười nhẹ, nói:

- Tự do khó có, Đỗ Nguyệt Sơn, đừng có mù quáng liều mạng nữa. Đừng quên ba năm trước dưới kiếm của ta, ngươi đã bị khốn long tác trói buộc. Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, sẽ không cho ngươi có cơ hội ra uy nữa đâu!

Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên, giận giữ quát:

- Lão thất phu, ta phải giết ngươi!

Khuất Hàn Sơn cười ha hả:

- Vậy ngươi tới đây!

Đỗ Nguyệt Sơn gào thét, nghiến răng nghiến lợi:

- Tới thì tới, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc!

Đột nhiên hạ giọng nói nhanh với bốn người Tiêu Thu Thủy:

- Ta đi lên theo lối các cậu vừa đi xuống. Ta qua thì các cậu chạy ra sau, ở cuối thạch thất có một cửa sập, mở nó lên là miệng hố, bên trên là phòng ngủ của Khuất Hàn Sơn, từ đó có thể thoát ra.

Tiêu Thu Thủy ngẩn người, phản ứng cực nhanh, vội nói:

- Lão tiền bối, không được, võ công Khuất Hàn Sơn rất cao, ngài lên khỏi miệng hố lão sẽ lập tức hạ sát thủ.

Đõ Nguyệt Sơn ngắt lời hắn:

- Ta chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, để cho các cậu thoát ra ngoài, thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.

“Thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.” Câu nói đánh mạnh vào lòng Tiêu Thu Thủy, hắn buột miệng đáp:

- Vâng.

Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Thu Thủy, nói:

- Cậu có thể quyết đoán dứt khoát, cơ trí hơn người, nếu luận tướng học, ngày sau tất có một ngày nổi danh võ lâm.

Đột nhiên vung chân, chiếc giày dưới chân bắn ra, bay về phía Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy theo bản năng vung tay ra bắt lấy, chỉ cảm thấy hôi thối kinh khủng, nhất thời không hiểu Đỗ Nguyệt Sơn muốn làm gì.

Đỗ Nguyệt Sơn nói tiếp:

- Luận nội công, ta không bằng Khuất Hàn Sơn, nếu luận kiếp pháp, ta chẳng kém gì lão thất phu đó. Hắn thèm muốn Mông Giang kiếm pháp của ta đã lâu, lòng tham không đáy, muốn thu hết sở trường các nhà. Sở dĩ hắn giữ ta lại không giết là muốn ép ta khai ra kiếm pháp, lại không biết ta giấu kiếm phổ trong giày.

Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cay đắng:

- Trận chiến hôm nay, ta đã ba năm không đụng tới kiếm, hơn nữa gân cốt đều thương, bị hành hạ ba năm đã sớm không thành hình người nữa. Bọn chúng người đông thế mạng, một mình Khuất Hàn Sơn ta đã không địch lại rồi. Kiếm phổ này giao cho cậu, cậu cũng là người luyện kiếm, Hoán Hoa kiếm pháp thực cần Mông Giang kiếm pháp hỗ trợ. Kiếm phổ này tuyệt không thể rơi vào tay tên kiếm ma kia!

Bấy giờ, từ miệng hố truyền tới tiếng quát như sấm của Khuất Hàn Sơn:

- Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi rụt đầu rụt cổ, không dám lên đây phải không?!

Tiêu Thu Thủy cuống quýt nói:

- Tiền bối...

Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên:

- Ngươi chờ đấy cho ta, ta lên thu thập ngươi!

Rồi lập tức hạ giọng nói:

- Mau thu lại, đừng có bà bà mẹ mẹ nữa!

Nói đoạn, chuẩn bị phóng đi.

Đường Phương khẽ nhướng mày:

- Tiền bối, tôi cho rằng ngài đi ra như vậy vẫn không ổn, sao không dẫn dụ lão ta xuống, cho một đòn trí mạng?

Đỗ Nguyệt Sơn thoáng do dự, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

- Phía trước còn có một vị Mã huynh đệ của chúng tôi đang đợi, còn cả Văn Tấn Sương tiền bối, không bằng chúng ta hư trương thanh thế, sau đó cùng nhau rút lui.

Thiết Tinh Nguyệt vỗ đùi khen:

- Hay! Muốn đi vậy thì mọi người, cùng, nhau, đi!

Hắng vung tay lên, nói đến ba tiếng cuối cùng đắc ý hết sức.

Đỗ Nguyệt Sơn lại trầm ngâm một chút, Thiết Tinh Nguyệt nói:

- Giờ tôi đi gọi bọn họ tới!

Thoáng cái đã phóng đi.

Đường Phương nói:

- Chỉ là...

Đỗ Nguyệt Sơn nhìn Đường Phương, nôn nóng hỏi:

- Chỉ là cái gì?

Đường Phương nghi hoặc hỏi:

- Phía sau nếu đã có đường ra, tại sao đám người Khuất Hàn Sơn không tiến vào trước sau giáp công.

Đỗ Nguyệt Sơn bật cười ha hả:

- Cô bé con thật cẩn thận! Đường ra phía sau chỉ có thể mở từ phía trong này, bên trên không thể mở được, nếu không bọn chúng đã sớm tiến vào rồi. Còn cửa phía các cô cậu tiến vào người bên trong không thể mở ra được.

Nói xong thở dài một tiếng, giọng buồn thảm:

- Ta dù gì cũng đã bị giam ở đây ba năm, ba năm ròng với tình hình trong này sao lại không biết không hay được?

Tiêu Thu Thủy bỗng nhíu mày, kêu lên:

- Không ổn!

Đỗ Nguyệt Sơn ngạc nhiên hỏi:

- Lại còn cái gì không ổn?

Tiêu Thu Thủy vội đáp:

- Vừa rồi Đỗ Tuyệt hai lần ám toán không được, đang trốn vào bên trong, bây giờ há chẳng phải đúng lúc có thể mở cửa ở phía sau để cho người của Quyền Lực bang tiến vào?

Đỗ Nguyệt Sơn vụt biến sắc:

- Đúng thế! Mau đi phong tỏa!

Đoạn quay người muốn phóng đi, đột nhiên chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một người âm trầm nói:

- Đáng tiếc đã muộn rồi.

Tiêu Thu Thủy vừa nhìn, trong lòng lập tức hô hỏng bét, phía sau có thểm năm người, người ở giữa thần khí định nhàn, râu dài ba chòm, chính là Uy chấn Dương Sóc.

Kiếm vương Khuất Hàn Sơn!