Thần Châu Tam Kiệt

Chương 12: Ngọc nữ hào kiếm




Âu Dương Siêu quay đầu lại nhìn Văn Long, ngờ đâu tên tiểu nhân này đã lẻn trốn đi từ lúc nào rồi.

Chỉ còn một mình chàng đứng ngẩn người ra tại đó, nhất thời chàng thấy cô đơn khôn tả.

Một lát sau chàng mới phấn chấn đi thẳng về phía Bắc.

Chàng cứ lưng thững mà đi sắp tới Mê Tiên cốc rồi, lúc ấy trời đã xế chiều nhưng đang là mùa nực nên oi bức vô cùng.

Âu Dương Siêu giở khinh công ra đi không bao lâu đã tới.

Chàng thấy cây hoa bị phá bừa bãi, bãi cỏ cũng bỉ khô héo. khác hẳn xưa rất nhiều, cả Mê Tiên trận cũng bị phá hủy nốt.

Hiển nhiên là bị rất nhiều tay cao thủ phá. Căn nhà trúc dùng để thờ cha mẹ mình cũng bị đốt cháy rụi hết.

Một con chó dại ở trong bụi cỏ nhảy ra một cách quá đột ngột khiến chàng cũng phải giật mình kinh hãi, chàng đưa mắt nhìn kỹ, tức mình khôn tả.

Thì ra, con chó dại lôi một cái xác nho nhỏ ra, mặt mũi đã nát bét, nhưng xem quần áo của đứa bé thì chàng đã nhận ra đó là con Xảo Xảo của mình cưng nhất.

Chàng không hiểu kẻ địch là ai mà tàn nhẫn như thế. Một đứa nhỏ bảy tám tuổi như vậy mà cũng không tha chết cho.

Chàng đang định tiến lên nhặt xác của Xảo Xảo để chôn cất thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu rất thảm khốc ở bên trong vọng ra.

Tiếng kêu ấy rùng rợn và bi đát lạnh lùng khiến ai nghe thấy cũng phải hồn xiêu phách lạc.

Âu Dương Siêu giật mình kinh hãi không còn tâm trí chôn xác Xảo Xảo vội liền tung mình vào bên trong, chỗ tiếng kêu ấy.

Đột nhiên chàng thấy một cái bóng trắng nhỏ nhỏ lẫn khuất nơi cùng tận của sơn cốc, chàng vội giở khinh công tuyệt mức ra đuổi theo.

Nhưng cái bóng trắng ấy nhanh khôn tả, và cứ xuyên vào trong bụi cây lẻn trốn. Chỉ thoáng cái đã mất dạng, chàng không còn trông thấy bóng trắng ấy ở đâu cả, nhưng chàng cứ theo về phía có tiếng kêu ấy.

Xa xa, chàng đã trông thấy một thiếu nữ đầu tóc rối bù đang nhảy nhót ở trong rừng tựa như đang đuổi theo một vật gì mà không chịu ngưng bước vậy.

Chàng thắc mắc vô cùng vì rõ ràng trước mặt thiếu nữ ấy không có vật gì cả mà nàng cứ nhảy đông, chạy sang tây vồ chộp lung tung hoài.

Chàng liền giở khinh công ra đuổi theo để xem nàng ta làm gì và nàng là ai.

Khinh công của thiếu nữ áo trắng này cũng cao siêu lắm. Nhưng tai mắt của nàng hình như không được minh mẫn cho lắm.

Âu Dương Siêu đuổi theo như thế mà nàng ta không hay biết gì cả vẫn như người vô sự vậy, cứ liếp tục chạy và vồ chộp lung tung như cũ.

Khi đuổi gần tới nơi Âu Dương Siêu bỗng thất thanh kêu “ối chà” một tiếng rồi lớn tiếng kêu gọi :

- Lăng cô nương, Lăng cô nương..

Có lẽ thiếu nữ áo trắng ấy chính là tiểu chủ nhân Mê Tiên Giao Cơ, nàng xinh đẹp sạch sẽ gọn ghẽ biết bao mà lúc này đã biến thành một người đầu bù tóc rối, mặt mũi chân tay gầy gò, trông rất kinh khủng, còn dính dầy bùn nữa. Cái áo trắng mà nàng đang mặc trong người cũng rách tả tơi mà bẩn thỉu, không những dính đầy bùn, mà còn dính cả những vết bầm nữa.

Hình như nàng đã nghe thấy tiếng kêu gọi của Âu Dương Siêu rồi, bỗng quay trở lại, nhằm Âu Dương Siêu tấn công tới tấp.

Âu Dương Siêu chưa đề phòng thấy vậy giật mình kinh hãi kêu ủa một tiếng, rồi tránh sang bên ba trượng, mồm vẫn lớn tiếng gọi :

- Lăng cô nương, tôi đây mà.

Ngờ đâu, Giao Cơ vẫn không nghe thấy tiếng kêu gọi của chàng, song chưởng vẫn cứ nhằm các yếu hiểm mà tấn công.

Chàng càng thắc mắc cứ phải tránh né luôn luôn.

Bỗng có tiếng kêu ùm một thân cây lớn bị kinh phong của nàng đánh gãy, chỗ bị gãy đó như bị dao chém vậy cả cây ấy đổ ụp xuống, chung quanh năm trượng đều có cát bụi mù mịt.

Âu Dương Siêu kinh hãi và kêu la thầm :

- “Nguy hiểm thật!”

Giao Cơ tấn công mấy thế liền đều hụt hết, nàng như con hổ điên, lại xông lên tấn công tiếp.

Lúc ấy, Âu Dương Siêu mới biết chắc bên trong thể nào cũng có sự bí mật gì đây, nhưng chàng vẫn không dám tới gần, mà xa xa trông thấy hai mắt của nàng ta không những đầy những tia máu và còn lờ đờ không được linh hoạt như xưa kia. Chàng nhân lúc đối phương chưa kịp ra tay đã vội nhảy tới chộp cổ tay của Lăng Giao Cơ vội giật mạnh tay một cái, tay áo của nàng đã bị Âu Dương Siêu nắm chặt, nhưng chàng giật quá mạnh, nên chiếc tay áo ấy đã bị đứt đôi và nàng đã nhảy ra ngoài xa bảy thước. Nàng thoát được bàn tay của Âu Dương Siêu rồi lại như điên như khùng xông lại tấn công tiếp.

Âu Dương Siêu thấy tình hình như vậy khi nào dám đấu chưởng với nàng, chàng vội giở khinh công tuyệt mức lướt tới sau nàng định bất kỳ xuất ý dùng Cầm Long Thủ kiềm chế nàng. Ngờ đâu Giao Cơ cũng không phải là tay thường đã quay lại tấn công luôn năm chưởng một lúc mà mồm thì kêu la om sòm. Năm chưởng đó của nàng đều đấu chí mạng nên rất lợi hại. Âu Dương Siêu không dám chống đỡ và cũng không dám đứng gần, vì sợ nhỡ bị nàng đánh trúng một chưởng thì dù không bị đánh chết cũng bị tàn phế chứ không sai.

Nhưng lần này Âu Dương Siêu không tránh né như trước, chàng dùng chưởng pháp kỳ dị mà hóa giải chưởng của đối phương, thừa cơ điểm huyệt không cho nàng cử động nữa.

Quý vị cũng biết nếu nói về chưởng pháp và nội công thì Giao Cơ còn kém Âu Dương Siêu xa, nên hai người đấu với nhau được hai mươi hiệp, nếu Âu Dương Siêu muốn đả thương nàng thì thật là dễ như trở bàn tay, nhưng tình thế hiện thời không cho phép, chàng đã thấy rõ Giao Cơ như điên như khùng mất hết lý trí, cứu nàng còn chưa kịp đâu dám giở tài ba tuyệt học ra đả thương nàng, vì vậy mà đã đấu được ba mươi hiệp rồi mà chàng không sao kiếm được cơ hội để điểm vào yếu huyệt tê liệt của Giễu Cơ!

Đôi bên lại kẻ đấu người chống đỡ thêm mười mấy hiệp nữa, Giao Cơ đã bắt đầu thở hồng hộc, mồ hôi trên trán toát ra như mưa và theo những sợi tóc bù rối trên đầu nhỏ xuống như nhỏ lệ vậy!

Âu Dương Siêu thấy chống đỡ mãi vẫn châu sao điểm được yếu huyệt của Giao Cơ, liền giở môn Thần Phong Thập Chưởng của cha chàng trước khi hấp hối truyền thụ cho.

Chắc quý vị còn nhớ cha của Âu Dương Siêu tức là đạo sĩ chột mắt ở trong miếu đổ và xuất hiện ở trong Thiên Tâm trang vào lúc Thần Châu tam kiệt đang đại náo sơn trang ấy.

Âu Dương Siêu thấy đấu mãi không sao kiềm chế nổi Giao Cơ liền giở Toàn Phong Thập Thức ra, pho chưởng pháp này rất lợi hại nên mới đấu có hai hiệp Giao Cơ không sao tấn công như trước được và cứ lui về phía sau liên tiếp.

Âu Dương Siêu liền lớn tiếng hỏi :

- Lăng Giao Cơ, em làm sao thế?

Trong lúc chàng kêu gọi, tay hơi chậm một chút Giao Cơ đã thừa cơ nhảy xổ luôn, tấn công một thế rất mạnh.

Âu Dương Siêu thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn không biết gì cả đoán chắc thần kinh của nàng bị khích quá mạnh, hay đã bị kẻ nào dùng thủ đoạn gì làm cho nàng mất trí nhớ, bắt buộc chàng phải cắn răng mím môi, tấn công hai thế thật nhanh để đẩy nàng ta lui hai bước, mồm thì nói tiếp :

- Lăng cô nương, nếu cô nương không ngừng tay lại bắt buộc tại hạ phải thất lễ đấy.

Nói xong, chàng vươn tay ra chộp cổ tay nàng nọ và nói tiếp :

- Đây là sự bất đắc dĩ mà tôi phải ra tay như vậy, cô nương hãy yên tĩnh một lúc nhé.

Bằng không...

- Hãy ngừng tay lại.

Bỗng có một tiếng quát tháo ở trên đỉnh cốc vọng xuống.

Tiếp theo đó có một cái bóng xám như sao sa phi nhanh xuống.

Khi cái bóng xám ấy tới gần, chàng mới trông thấy rõ đó là một lão ni cô mặt mũi hiền từ, trông rất thoát tục.

Lão ni vừa tới nơi đã múa chưởng tấn công luôn, chưởng lực của bà ta mạnh khôn tả và nhằm còn nơi đại huyệt của Âu Dương Siêu lấn át tới.

Âu Dương Siêu tay trái đã chộp cổ tay của Giao Cơ, nên chỉ còn một tay phải để chống đỡ thế công của đối phương đành phải nhảy lui ra ngoài xa bảy tám trượng tránh né.

Lão ni cau mày lại kêu ủa một tiếng hình như bà ta thấy thân pháp và chưởng pháp của Âu Dương Siêu kỳ dị khôn lường mà kinh ngạc kêu như vậy.

Đang lúc Âu Dương Siêu tránh khỏi thế công của ni cô thì chàng đã nhanh tay điểm luôn vào yếu huyệt ngủ của Giao Cơ.

Thế là Lăng Giao Cơ đã uể oải nằm lăn ra đất.

Âu Dương Siêu đột nhiên thấy lão ni tới và ra tay mạnh như vậy, chàng đã vội điểm yếu huyệt ngủ của Giao Cơ cho nàng nằm yên, rồi mới quay lại chống đỡ, bụng bảo dạ rằng :

- “Không ngờ thủ pháp của ni cô này lại tuyệt diệu như thế, chẳng lẽ Giao Cơ đã bị lão ni cô này hạ độc thủ nên mới mất trí khôn như vậy chăng?”

Nghĩ đoạn, chàng giận dữ quát hỏi :

- Người tu hành định làm gì thế?

Lão ni cô mặc áo xám niệm câu A Di Đà Phật, rồi thủng thẳng đáp :

- Lão ni cô chưa hỏi người, sao người lại hỏi lão ni trước như thế?

Âu Dương Siêu ngạc nhiên hỏi lại :

- Hỏi tại hạ ư? Lão ni định hỏi gì thế?

Lão ni sầm nét mặt lão quát hỏi tiếp :

- Lão ni hỏi ngươi thị tài ba tác quái hà hiếp một thiếu nữ như vậy trái đạo nghĩa võ lâm, tội này của người không thể dung thứ được.

- Bậy nào, lão ni có biết nàng ta là ai không?

- Sao ta lại không biết.

- Lão ni cô biết rồi thì...

- Nàng là đệ tử của Ngọc Tiêu Thiền Nữ Liễu Mi, họ Lăng, tên là Giao Cơ mồ côi cha mẹ từ hồi nhỏ.

- Nếu vậy, còn lão ni...

- Ta hỏi ngươi trước.

Lão ni cô cướp lời hỏi như vậy, và tiếp :

- Ngươi đã điểm huyệt của nàng ta rồi, lại còn dùng thủ pháp Tuyệt Bộ rất thảm khốc để làm loạn thần kinh của nàng, ngươi ám hại nàng ta như thế định làm gì?

Âu Dương Siêu nghe thấy lão ni cô nói như vậy, chàng giật mình kinh hãi, vì chàng biết bị điểm phải yếu huyệt câm còn có thể giải được, chứ thần kinh bị phân loạn thì khó chữa lắm và thủ đoạn này, người trong võ lâm ít ai biết sử dụng lắm.

Nghĩ như vậy, chàng hỏi tiếp :

- Thần kinh của nàng đã bị phân loạn rồi ư?

Lão ni trợn tròn xoe đôi mắt, trông giận mà oai, trầm giọng hỏi lại :

- Ngươi đã biết như vậy, mà còn cố ý hỏi lại, ngươi định đổ lỗi cho ai thế?

Âu Dương Siêu càng thắc mắc thêm, vội hỏi lại :

- Thế ra lão ni cô lại tưởng tại hạ ra tay ám hại nàng ư?

- Trong sơn cốc này trừ ngươi ra làm gì còn có người thứ hai.

- Tại hạ cũng tới đây không lâu...

- Muốn ra tay giết hại chỉ trong nháy mắt được liền, chứ có cần phải đợi chờ năm bữa nửa tháng, nửa năm hay một năm đâu. Bằng cớ hiển nhiên như vậy, sao lại còn bảo bằng cớ vu khống?

- Bằng cớ hiển nhiên gì nào?